"Cho nên..." Hách Liên Dạ thoáng nhíu mày, âm thanh rõ ràng có chút ngoài ý muốn, "Huyền Cơ lão nhân?"

Thật ra Ngư Ngư cũng có cùng một tâm trạng với y, cực kỳ khó khăn nuốt đồ ăn trong miệng xuống, cẩn thận nhìn chăm chú nam tử áo đen trước mặt, ngó trái ngó phải, đều không cảm thấy hắn giống một ông lão.

Đối với người am hiểu dịch dung mà nói, dung mạo, âm thanh thậm chí dáng người đều có thể thay đổi, thế nhưng người tuổi trẻ giả thành ông lão cũng thôi đi, người bảy mươi tám mươi... Cho dù hắn biết y dược, am hiểu bảo dưỡng, đứng ở chỗ nào đó tịnh khí thần, cũng không hoàn toàn giống thanh niên hơn hai mươi tuổi được? Rốt cuộc hắn làm sao làm được?

Nam tử áo đen im lặng một lát, lúc mở miệng, bỗng nhiên cả người thay đổi cảm giác, "Thật ra ngươi không cần thiết gọi nàng là Nghiên Nghiên."

Giọng nói trước đó là lạnh lẽo, hiện tại, lại trở thành âm thanh ấm áp dịu dàng.

Có điều giọng nói khiến người ta không hề phòng bị như vậy, lại nói lời cực kỳ sắc bén trực tiếp.

"Ta biết nàng ấy không phải là Trình Ti Nghiên rồi, ít nhất, linh hồn không phải."

Hắn cũng chẳng quan tâm bọn Hách Liên Dạ có phản ứng gì với lời này, nói xong, chậm rãi giơ tay lên, lấy từ trên mặt xuống một mặt nạ mỏng như cánh ve, lộ ra... một mặt khác?

Ngư Ngư nhìn chằm chằm vào hắn, vốn tưởng rằng đã bị vạch trần, bây giờ hắn nên để lộ khuôn mặt thật.

Không ngờ dưới lớp mặt nạ, là một khuôn mặt thậm chí còn trẻ hơn so với vừa rồi.

... Giả bộ nai tơ cũng thôi đi, đã lớn tuổi như thế rồi còn thích đóng giả thiếu niên.

Ngư Ngư cảm thấy mình bị sấm đánh chết rồi.

Nhưng nam tử áo đen vẫn bình tĩnh nâng mắt lên, "Ta họ Ôn, Ôn Ngôn, rất nhiều người gọi ta là Huyền Cơ lão nhân."

Dừng một chút, hắn nhìn thẳng vào ánh mắt Ngư Ngư đang bị sấm đánh đến không chịu nỗi, bình tĩnh nói, "Ta không dịch dung, giọng nói cũng không thay đổi."

Ngư Ngư: "..."

Hóa đá hồi lâu, Ngư Ngư mới tìm được giọng nói của mình, "Anh đã giết Huyền Cơ lão nhân lúc trước?"

"Không có lão nhân Huyền Cơ lúc trước, vẫn luôn là chính ta."

Thần sắc Ôn Ngôn bình tĩnh, "Cô không cảm thấy sắp hai trăm năm đều là một khuôn mặt, rất dọa người sao? Cho nên trước giờ ta không lộ diện, đối ngoại vẫn luôn tự xưng Huyền Cơ lão nhân." (tuổi thì sắp 200, dung mạo dáng người như 20, t chả biết nên xưng họ Ôn này là hắn hay ông nữa :3 thôi thì hắn đi vậy, dù sao cũng là 1 “tiểu” soái ca >_<)

"..." Chẳng lẽ chuyện dọa người không phải là hắn đã sắp hai trăm tuổi nhưng lại có bộ dáng thiếu niên sao?

Mặc dù nghe qua giống như đầm rồng hang hổ, nhưng Ngư Ngư cẩn thận nhìn hắn, lại đột nhiên tin lời hắn.

Ôn Ngôn là người đàn ông trông rất xinh đẹp.

Thật ra lúc ở hiện đại, biểu ca đường ca còn có đám đường đệ của biểu ca trong nhà đều là trai đẹp, sau khi xuyên không đến cổ đại, mỗi ngày đều nhìn thấy khuôn mặt yêu nghiệt của Hách Liên Dạ lắc lư trước mắt, Ngư Ngư đối với hai chữ "xinh đẹp" dường như có chút chết lặng.

Nhưng người đàn ông trước mặt không giống vậy.

Ném cái ngũ quan xinh đẹp qua bên, nhìn hắn có vẻ cực kỳ trẻ tuổi, chỉ chừng hai mươi thôi, thế nhưng ánh mắt lại dường như trải qua tích lũy thời gian dài dằng dặc, có một loại trầm ổn vượt xa năm đó.

Cảm giác mâu thuẫn này giống như hắn đã nói, hắn thực sự sống nhiều năm rồi, chỉ có dung mạo vẫn luôn không thay đổi có thể giải thích.

Hắn là loài người sao?

Ngư Ngư đột nhiên cực kỳ xốc nổi nhảy ra nghi vấn này.

Chắc chắn nói Ngư Ngư không phải là Trình Ti Nghiên chân chính, cũng đã đủ khiến người ta kinh ngạc, không ngờ Ôn Ngôn lại quăng ra một câu kinh động lòng người, "Thật ra ta cũng không phải là người của thời đại này."

"Hơn nữa, ta biết làm thế nào để trở lại thời đại ta sống lúc trước."

Ngư Ngư cả kinh, bất chợt đứng dậy khỏi ghế, "Làm thế nào?"

Ôn Ngôn không đáp, chỉ là ánh mắt phức tạp khó phân nhìn vào mắt Hách Liên Dạ, mới nói, "Ta che giấu thân phận tiếp cận hai người, chắc hẳn cho các ngươi ấn tượng đầu tiên rất kém, thật ra, dự tính ban đầu của ta là tốt."

Nói vậy, hắn lại dời ánh mắt về phía Ngư Ngư, "Quyết định ban đầu của ta, là muốn ở bên cạnh các ngươi, tìm cơ hội châm ngòi chia rẽ, để các ngươi rạn nứt."

Hà Nghiêm khó khăn nuốt một ngụm nước miếng, cảm thấy có người sắp gặp xui xẻo.

Vậy mà có người dám ở trước mặt y nói lời như thế, Hách Liên Dạ không nói chuyện trong chốc lát lại lạnh nhạt cười cười, "Nói thế nào?"

"Các người đã nhìn thấy hồ có thể phân biệt thân phận hoàng tộc Vệ quốc, cũng biết nó rất tà môn, rất bài xích người thường tới gần nó."

"Vị tiểu thư này, trước sau gì cũng phải về thời không nàng sống lúc đầu, nhưng ngươi không thể đi theo nàng trở về."

"Nếu không có kết quả, vậy không cần thiết phải có bắt đầu."

"Đau dài không bằng đau ngắn, hiện tại ta chia rẽ hai người cũng tốt hơn chờ nàng rời đi hai người đều đau khổ."

Nói một tràng dài, thật đúng là khiến người ta không vui tới cực điểm.

Nhưng Hách Liên Dạ vẫn có thể duy trì vẻ mặt bình tĩnh, thậm chí y còn nhoẻn miệng cười, "Sau đó thì sao? Ngươi có thể dùng cách gì để Ngư Ngư trở về?"

Nếu Ôn Ngôn đã biết Ngư Ngư không phải là Trình Ti Nghiên chân chính, Hách Liên Dạ cũng không tiếp tục giả bộ, trực tiếp kêu tên Ngư Ngư.

Ôn Ngôn nhìn y mấy lần, "Tĩnh Vương hà tất phải hỏi thêm câu hỏi này, cách rất đơn giản, vị này..."

"Tôi họ Giang." Ngư Ngư đã tĩnh táo lại, âm thanh coi như bình tĩnh.

"Chỉ cần Giang tiểu thư vượt qua hồ thời gian kia, là có thể trở về ngôi nhà lúc đầu củanàng."

"Đã như vầy, ngươi cũng có thể trở về," Hách Liên Dạ cười cười, "Vậy tại sao ngươi còn hao tổn tâm huyết cho kế hoạch này nhiều năm như vậy, muốn lừa Ngư Ngư đến cái hồ đó? Bởi vì trong hồ kia có thể gặp nguy hiểm, ngươi không muốn tự mình mạo hiểm?"

"Quả nhiên không giấu được Tĩnh Vương chuyện gì." Thần sắc Ôn Ngôn thản nhiên, "Năm đó ta nghe một vị đạo trưởng chỉ điểm, biết cách một trăm năm, hồ này sẽ mở một lần, ta chỉ muốn canh đúng giờ xuyên qua nó, là có thể về đến nhà của mình."

"Nhưng khi năm ta bị kẻ thù đuổi giết, đợi đến khi ta vứt bỏ bọn họ chạy tới hồ này thì đã qua canh giờ rồi."

"Lúc ấy ta nghĩ sẽ xông vào, chỉ là... Khi ta tỉnh lại lần nữa, ta bị trọng thương, hơn nữa ta mất đi ký ức dưới hồ. Nhưng sau đó, dung mạo của ta  không hề thay đổi chút nào."

"Về sau ta tiếp tục thử rất nhiều lần, nhưng thời gian không hợp, mỗi lần ta đụng đến hồ nước này đều bị một sức lực cường đại tấn công, mỗi lần đều bị thương nặng quay về."

"Đáy hồ có thể sẽ gặp nguy hiểm, ta muốn tìm người giúp đỡ mình, nghe vị đạo trưởng kia chỉ điểm xong, cũng biết một ngày kia trong tương lai nhất định sẽ có người giống như ta, linh hồn tiến vào trong thân thể Trình Ti Nghiên, cho nên khi nàng còn nhỏ đã tìm nàng, dốc lòng dạy nàng võ công."

"Ta để nàng đóng giả tiểu công chúa Vệ quốc mất tích, là vì trăm ngàn năm trước, Phong gia là người bảo vệ hồ này, ta nhớ đến trong mật quyển của hoàng tộc Vệ quốc có ghi chép lại cách bọn họ làm thế nào có thể bình an xuyên qua hồ này, mới có thể dùng phương thức này khiến Trình Ti Nghiên tiếp cận Phong Ngự Vũ."

Ôn Ngôn không hề giấu diếm chuyện gì, giải thích rõ mọi chuyện.

Nói xong những lời này, hắn lui về phía sau một bước, nhìn về phía Ngư Ngư, "Giang tiểu thư, ta không hiểu tại sao ngày đó lại đến nơi này, thật ra đó là ngày ta kết hôn."

"Hai nhà chúng ta là kẻ thù truyền kiếp, ta vì để có thể lấy nàng ấy, đã quỳ trước cửa nhà nàng bảy ngày bảy đêm, sau đó nàng nói dối đã mang thai, trong nhà nàng mới miễn cưỡng đồng ý. Ta không biết ta mất tích trong ngày kết hôn đó, nàng phải đối mặt với lời chỉ trích trong nhà như thế nào."

"Cho nên sắp hai trăm năm rồi, ta chưa bao giờ từ bỏ hi vọng trở về nhà."

"Năm đó ta đã từng hỏi vị đạo trưởng chỉ điểm ta, đạo trưởng nói, chỉ cần ta trở lại thời không ta sống lúc đầu, tất cả chuyện liên quan tới ta ở nơi này đều sẽ không tồn tại, sẽ không có ai nhỡ rõ ta, tựa như ta chưa bao giờ xuất hiện vậy."

"Cho nên cô không cần phải lo lắng sau khi cô rời đi, Tĩnh Vương sẽ thương tâm."

"Tám tháng sau, chính là thời gian cái hồ kia mở ra, ta đợi câu trả lời của Giang tiểu thư."

Nói xong, Ôn Ngôn xoay người nhảy ra cửa sổ, trong chớp mắt liền biến mất ở trong tầm mắt của bọn họ.

Trong phòng bếp không ai nói chuyện, Hà Nghiêm căng thẳng đến mức không dám thở mạnh.

Vương phi sẽ chọn như thế nào? Thật sự sẽ vứt bỏ chủ tử quay về nơi ngài ấy sống lúc đầu?

Ôn Ngôn kia, nếu xuất hiện thì xuất hiện muộn chút đi, chờ tình cảm của Vương phi và chủ tử ổn định, Vương phi sẽ không dễ dàng vứt bỏ đoạn cảm tình này.

Nhưng bây giờ... Rốt cuộc Vương phi có cảm giác gì với chủ tử không?

Đang nghĩ ngợi, xa xa mơ hồ truyền đến khiếu âm* bén nhọn. (* tiếng rít)

Đây là...

Âm thanh quen thuộc khiến Hà Nghiêm lập tức lao ra cửa, quả nhiên thấy nơi chân trời xa, nổ ra một tín hiệu màu lam.

Sắc mặt Hà Nghiêm thay đổi rõ rệt, "Là tín hiệu cầu cứu của Lãnh Mộc!"

Vừa đúng lúc là hướng Kinh thành, mà Lãnh Mộc phần lớn đều ở ngoài mật thất vương phủ canh giữ, chẳng lẽ vương phủ đã xảy ra chuyện?

Hách Liên Dạ cũng nhíu chặt mày, kéo Ngư Ngư qua, muốn trở lại Kinh thành.

Nhưng bọn họ vừa mới di chuyển vài bước, hướng nơi Kinh thành lại nổ ra một tín hiệu, lần này là sương mù màu trắng rất lâu không tan.

Hà Nghiêm lặng người, "Đây là tín hiệu chứng minh bình an, vẫn là Lãnh Mộc."

Ngư Ngư thở phào nhẹ nhõm, "Đây là... Vừa rồi hắn không cẩn thận phóng nhầm tín hiệu hả?"

"Không có khả năng, nếu là người khác thì không nói, nhưng tính tình Lãnh Mộc trầm tĩnh, tuyệt đối sẽ không phạm sai lầm này!"

Cho nên...

Là người khác đã xảy ra chuyện, đến Tĩnh vương phủ cầu cứu, bọn Lãnh Mộc vội vã tìm Hách Liên Dạ trở về, lại sợ y lo lắng cho nên liền thả hai tín hiệu?

Tất cả mọi người nghĩ đến điểm này, sắc mặt Hách Liên Dạ hơi khó coi, "Tiểu Trần Tửvẫn chưa tới."

Ngư Ngư cũng vừa kịp phản ứng, nhìn thời gian, hắn sớm nên đến rồi!

Chẳng lẽ Tiểu Trần Tử đã xảy ra chuyện?

Không có thời gian trì hoãn nữa, Hách Liên Dạ lập tức ôm Ngư Ngư xoay người lên ngựa, cầm áo choàng bọc nàng lại, nhanh chóng trở lại kinh thành.

Ngựa của bọn họ đều là ngựa tốt, dốc hết tốc độ chạy kinh người, chỉ là, có người có thể chạy còn nhanh hơn tuấn mã.

Bọn họ mới chạy không được một phần ba đường, liền nhìn thấy nam tử áo trắng cùng sư đệ thi triển khinh công quỷ dị, từ đàng xa bỗng nhiên "thổi" đến trước mặt bọn họ.

Sư đệ đưa tới một tờ giấy, "Có người để ta đưa cho ngươi." Nói xong vươn tay ra, ra dấu bảo Hách Liên Dạ giao Ngư Ngư cho hắn.

Hách Liên Dạ nhìn tờ giấy, chỉ lạnh nhạt an ủi Ngư Ngư một câu, "Tiểu Trần Tử không sao."

Nhìn bộ dáng, hình như hắn không vội, nhưng cũng không từ chối nam tử áo trắng giúp đỡ bọn họ, nhảy xuống ngựa, quay đầu dặn dò Hà Nghiêm, "Ngươi không cần về gấp, tốc độ bình thường trở về."

"Vâng."

Hai người nam tử áo trắng và sư đệ xuất hiện, liền đảm nhiệm chức trách phương tiện giao thông... Cho nên hai người một mang theo một, nhanh chóng lướt về phía Kinh thành.

Biết Tiểu Trần Tử không sao, Ngư Ngư nhẹ nhàng thở ra, cũng có tâm trạng nói chuyện với người bên cạnh.

Có đôi lời, nàng nhịn được một lát rồi...

"... Nhị gia," Ngư Ngư dùng xưng hô của những người trên núi gọi sư đệ, "Anh có cảm thấy, mặt anh quá lớn, lực cản cũng sẽ lớn, làm ảnh hưởng đến anh thi triển khinh công..."

Sư đệ vốn không phải là người tính tình hấp tấp, phần lớn thời gian hắn đều ở trên núi, cũng có rất ít chuyện cấp tốc đợi hắn xử lý.

Cho nên Ngư Ngư nói tới vấn đề tốc độ này, lần đầu tiên hắn cân nhắc...

Do dự một lát, hắn gật đầu, bình tĩnh nói, "Tay của ta không rảnh, cô đập xuống giúp ta đi."

Đập xuống...

Ngư Ngư nhìn khuôn mặt tháo ra là có thể làm tấm thớt, thật ra rất muốn nện cho một đấm...

Nàng hiếm khi rối rắm như vậy, "Nhị gia, tại sao anh vẫn luôn dịch dung thành khuôn mặt lớn như vậy?"

Sư đệ rất bình tĩnh, "Lúc xuống núi đi gấp, mấy cái mũi dịch dung rất không thuận tay."

"... Ngày mai tôi giúp anh làm mặt nạ dịch dung nhé." Khóe môi co quắp, hiện tại Ngư Ngư rất hiểu tâm trạng của Hà Nghiêm mỗi lần muốn rơi lệ.

Sư đệ lắc đầu từ chối, "Làm mặt nạ dịch dung, cần phải dán sát vào khuôn mặt thật của người dịch dung, như vậy nhất định cô sẽ thấy dung mạo của ta." Sư đệ vẫn rất bình tĩnh, "Mặt của ta cực kỳ không bình thường, tốt nhất đừng để lộ ra ngoài nếu không sẽ dọa người ta sợ."

Ngư Ngư: "..."

Chẳng lẽ khuôn mặt thật còn khó coi hơn so với khuôn mặt hắn dịch dung à... Vậy phảidài hơn Quỷ Phủ thần công nhiều nhỉ.

Ngư Ngư rối rắm hồi lâu, cảm thấy không thể nào tưởng tượng ra nổi.

Hơn nữa... Không biết vì sao, nàng cảm thấy sư đệ sẽ có một khuôn mặt đặc biệt dễ nhìn... Cái ý nghĩ này có phải quá không bình thường hay không?

Có sư đệ và nam tử áo trắng giúp đỡ, lộ trình nửa ngày đổi thành chưa tới một canh giờ bọn họ đã tới Kinh thành.

Đợi bọn họ đến hoàng cung, đệ đệ Hà Túc của Hà Nghiêm vội vàng nghênh đón, sơ lược giải thích lại mọi chuyện, Ngư Ngư không khỏi sửng sốt.

Gặp chuyện bất trắc lại là mẫu thân của Tiểu Trần Tử, Hoàng hậu đương triều.

Trước đó Tiểu Trần Tử lấy được Nhiễm Nguyệt thảo từ Tĩnh vương phủ, cuối cùng cũng phối được thuốc giải, bèn sốt ruột muốn giải độc cho mẫu hậu của hắn, không ngờ vừa mới uống hết thuốc, Hoàng hậu liền ói ra máu hôn mê bất tỉnh.

Tất cả mọi người trong Thái Y Viện nhanh chóng bắt tay chữa trị, nhưng một đám Thái y đều bó tay hết cách, chỉ có thể nhìn hơi thở Hoàng hậu càng lúc càng yếu ớt.

Tiểu Trần Tử không có biện pháp khác, chỉ có thể cầu trợ Tĩnh vương phủ, để bọn họ lập tức đưa Ngư Ngư trở về.

Ngư Ngư không có chút hảo cảm nào với Hoàng hậu, đặc biệt là lần đầu tiên hai người gặp mặt, Hoàng hậu còn cho người bưng ly trà sẽ khiến nàng mất đi khả năng sinh đẻ cho nàng uống.

Có điều người này là mẫu thân của Tiểu Trần Tử, nàng cũng không có thể thấy chết không cứu.

Cẩn thận chẩn mạch, Ngư Ngư mở miệng trước để Tiểu Trần Tử yên tâm, "Tôi có thể cứu."

Tiểu Trần Tử nhẹ nhàng thở ra, cuối cùng sắc mặt cũng hòa hoãn xuống.

Ngư Ngư có thể cứu, nhưng cũng không thể nghĩ ra phương pháp ngay lập tức được, nơi này cực kỳ nhiều thảo dược nàng chưa từng thấy qua, lúc dùng thuốc, thường sẽ lưỡng lự.

Cho nên nói hết câu này, nàng châm kim cho Hoàng hậu trước, bảo vệ tâm mạch của bà, cũng ngăn không cho độc tính lan ra.

Trong lúc chạy tới, trên mặt Hoàng hậu loáng thoáng hiện ra màu nâu xanh, sau khi Ngư Ngư châm kim mới dần dần có chút khí tức của người sống.

Hiệu quả này xấu hay tốt đều bày ra cả đấy, có điều không ai tỏ vẻ thán phục, chẳng những không có, lúc Ngư Ngư châm kim phải hết sức chăm chú, đợi đến khi thần kinh buông lỏng xuống, mới nghe thấy âm thanh kỳ quái trong phòng.

Quay đầu nhìn lại, thì ra là Thái y trong phòng sợ tới mức run cầm cập, tận lực rụt người lại, muốn đứng cách xa yêu nghiệt nào đó trong phòng.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện