Lăng Tuyết Mạn tự mình đưa Hoa Mai bà bà đi, không cho Mạc Kỳ Minh cơ hội chạm vào Hoa Mai bà bà.
Thong thả bước chân chậm rãi trở về, mắt thấy sắp đến lều của nàng, lại toát ra một người ngăn trở đường đi của nàng! Lăng Tuyết Mạn chậm rãi ngẩng lên, nương theo ánh trăng nhìn thân ảnh cao lớn trước mặt, nhìn thấy gương mặt nghiêm nghị, nàng nhếch môi đỏ mọng, im lặng không nói.
"Đi theo ta!"
Người đến vừa nói dứt, xoay người đi đến một chỗ khác, Lăng Tuyết Mạn liếc qua, đó là con đường nhỏ thông hướng dòng suối. Không thèm để ý đến hắn, cứ tiếp tục đi theo đường cũ của nàng.
Nghe không đến tiếng bước chân đi theo, trên gương mặt lạnh lùng của nam nhân dấy lên một tia giận dữ, xoay người trở về giữ cổ tay Lăng Tuyết Mạn, đè nén tức giận nói nhỏ: "Lời của ta nàng không nghe thấy phải không?"
"Tam Vương gia xin tự trọng!" Lăng Tuyết Mạn thờ ơ, lạnh lùng nhìn hắn, cười châm chọc, "Chẳng lẽ Tam Vương gia uy nghiêm bị khiêu khích, trong lòng không thoải mái, thật muốn Tuyết Mạn quỳ xuống thỉnh tội sao?"
"Tuyết Mạn, không nên nói chuyện với ta như vậy, ta có việc hỏi nàng, nàng đi theo ta được không?" Mạc Kỳ Minh cực lực ẩn nhẫn, mềm giọng.
"Không đi! Ta không phải nô tài của ngài, ta có quyền tự do, còn nữa, có phải Tam Vương gia nên gọi ta một tiếng Tứ Vương phi mới thích hợp không?" Lăng Tuyết Mạn còn đang tức giận, ở chỗ nàng hắn không tha Hoa Mai bà bà, nàng thật sợ bị mấy người thông minh lanh lợi bọn họ nhìn ra Hoa Mai bà bà là dịch dung, nàng đem toàn bộ tức giận xả trên người Mạc Kỳ Minh, mà nàng căn bản không biết, những người khác không có việc gì, chỉ có Mạc Kỳ Minh mới là nguy hiểm nhất!
Ánh mắt Mạc Kỳ Minh phẫn nộ, cắn răng nói: "Ta liền gọi tên nàng, nàng muốn như thế nào? Ngũ đệ gọi, Tiểu Thất gọi, nhị ca cũng gọi, ta gọi không được sao?"
"Hiện tại ta tức giận, không thích ngài gọi tên ta!" Lăng Tuyết Mạn ra sức rống một tiếng, vung tay Mạc Kỳ Minh, Mạc Kỳ Minh sợ nàng kêu lớn sẽ khiến Ngự Lâm quân lại đây, truyền đến trong tai Hoàng Thượng, vội vươn tay che miệng Lăng Tuyết Mạn, áp tiếng nói thấp hơn: "Ta cũng sẽ không ăn nàng, cùng nàng nói mấy câu, nàng còn tức giận, ta xin lỗi nàng, được không?"
"Không được! Hiện tại ta thật chán ghét ngài, ta muốn trở về ngủ." Lăng Tuyết Mạn dùng tay vặn bung tay Mạc Kỳ Minh ra, lại thừa cơ cắn ngón tay hắn một ngụm, mới cao ngạo nói.
Mạc Kỳ Minh nhíu mày thật sâu, tay giữ tay Lăng Tuyết Mạn vẫn chưa nới ra, nâng ngón tay bị cắn lên nhìn thoáng qua, lại nhìn quanh bốn phía một cái, nói nhỏ đầy ẩn ý: "Ta gần ba mươi tuổi, còn chưa có người dám cắn ta, nhất là nữ nhân, Mạn Mạn, nàng phải phụ trách ta."
"Hải? Ai phụ trách ngài? Ta còn phải nhờ vào Hiên nhi nuôi sống, ngài cũng không phải không có tiền nuôi mình." Đầu óc Lăng Tuyết Mạn lại chậm nửa nhịp, nói tiếp, "Buông ta ra, ngài nắm đau ta!"
Mạc Kỳ Minh tức hộc máu, khuôn mặt tuấn tú bên xanh bên tím, cắn răng nói: "Vậy nàng đi theo ta, ta liền buông nàng ra."
"Vậy không cho phép ngài hung dữ với ta nữa!" Lăng Tuyết Mạn ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn, hung hăng nói điều kiện, vừa vặn, nàng cũng có sự tình muốn hỏi hắn.
"Bổn vương mói không thèm hung dữ với nàng." Mạc Kỳ Minh đen mặt bỏ lại một câu, buông lỏng tay, sau đó xoay người bước đến bên dòng suối nhỏ, Lăng Tuyết Mạn hừ hừ cái mũi, theo ở phía sau, một đường hai người đều không nói chuyện, chỉ yên tĩnh đi, Mạc Kỳ Minh tránh Ngự Lâm quân tuần tra, đi thẳng đến một chỗ bằng phẳng mới dừng lại.
Ánh trăng sáng ngời, chiếu lên trên người, quăng xuống cái bóng thật dài.
Cơn giận của Lăng Tuyết Mạn còn chưa tiêu, nhìn bóng Mạc Kỳ Minh, đạp lên một cước, Mạc Kỳ Minh kinh ngạc một chút, tiện đà hiểu được, trừng mắt, "Nàng làm cái gì?"
"Không có làm cái gì, tìm thú vui mà thôi." Lăng Tuyết Mạn bĩu môi, hai tay ôm ngực, nghiêng đầu nói: "Nói đi, muốn hỏi ta sự tình gì?"
"Mạn Mạn, nàng..." Mạc Kỳ Minh đột nhiên không biết nên nói như thế nào, vốn chuẩn bị một bụng lời muốn hỏi nàng, lúc này mặt đối mặt lại nghẹn đến một chữ cũng không đi ra, nhìn đôi mắt trong veo của Lăng Tuyết Mạn, dừng thật lâu, thẳng đến Lăng Tuyết Mạn hết kiên nhẫn chờ đợi tính mở miệng thúc dục hắn, mới nhẹ nhàng, lại cực nghiêm túc hỏi: "Mạn Mạn, nàng, có thích nam nhân hay không?"
"Hả?" Lăng Tuyết Mạn ngẩn người, kinh ngạc nhìn mặt Mạc Kỳ Minh, trên gương mặt này không có lạnh lùng của ngày thường, cũng không có vẻ tươi cười, phảng phất là dè dặt cẩn trọng, sao hắn hỏi vấn đề như vậy? Lăng Tuyết Mạn theo bản năng mấp máy cánh môi, nhỏ giọng nói: "Ngài, ngài hỏi cái này làm gì?"
"Ta muốn biết, muốn nghe chính miệng nàng nói cho ta." Mạc Kỳ Minh bướng bỉnh nói.
Lăng Tuyết Mạn buông mắt xuống, không tự chủ lui về sau một bước, gian nan nhẹ nói: "Không, không có."
"Thật sự sao?" Đồng tử của Mạc Kỳ Minh bỗng dưng co rút nhanh, theo dõi Lăng Tuyết Mạn, trong ánh mắt hơn vài phần sắc bén, chậm rãi nói: "Ta không tin!"
"Vì sao không tin? Ta có thể thích ai? Ta là một quả phi, ngoại trừ thủ tiết chuo phu quân, ta còn dám thích ai?" Lăng Tuyết Mạn ngửa đầu nhìn thẳng Mạc Kỳ Minh, bình tĩnh hỏi ngược lại.
Bàn tay to Mạc Kỳ Minh căng thẳng hơi siết lại, bước tới gần một bước, "Ta chính là không tin! Tâm một người có thể bị thân phận ràng buộc sao? Nàng dám chỉ lên trời thề, nói tâm nàng không có tạp niệm, chưa làm ra một chút chuyện nào thực xin lỗi Tứ đệ sao?"
Thân mình Lăng Tuyết Mạn run lên, kinh ngạc nhìn hắn, thì thào hỏi: "Tại sao muốn ép ta thề? Chuyện của ta liên quan gì tới ngài?"
"Tại sao không có vấn đề gì?" Ngực Mạc Kỳ Minh căng lợi hại, không khống chế được cảm xúc gầm nhẹ: "Hết thảy của nàng đều có quan hệ với ta, nói cho ta, nam nhân nàng thích là người nào?"
"Ta... Ta không biết!" Tim Lăng Tuyết Mạn đập lợi hại, trên trán đổ mồ hôi lạnh, Mạc Kỳ Minh thường hay hỏi nàng một ít vấn đề kỳ quái, mỗi lúc như vậy, hắn liền làm cho người ta có cảm giác áp bách trầm trọng, làm như đã nhìn thấu tất cả của nàng, khiến cho nàng không chỗ nào che giấu.
"Không cho nàng lảng tránh lời của ta! Mạn Mạn, nói cho ta được không? Ta thật sự, thật sự muốn biết, nam nhân kia là ai? Cũng muốn biết, ta so với nam nhân kia kém đến nỗi nào, làm cho trong lòng nàng chỉ có hắn, mà nhìn không tới người khác!" Mạc Kỳ Minh giữa hai tay trên vai Lăng Tuyết Mạn, trong ánh mắt nóng rực thoáng hiện nhiều điểm u tối.
Lăng Tuyết Mạn lại kinh ngạc thật sâu, đầu óc trống rỗng, nàng bật thốt lên hỏi: "Ngài, ngài tại sao lại muốn so với hắn?"
"Hắn? Hắn là ai vậy?" Mạc Kỳ Minh nhẹ nhàng nhíu mày,trong tiếng nói mềm nhẹ mang theo vài phần mị hoặc, "Nhất định phải so sánh, dễ dàng tha thứ cho nàng như thế, là vì, ta cùng Nhị ca có tâm tư."
Thong thả bước chân chậm rãi trở về, mắt thấy sắp đến lều của nàng, lại toát ra một người ngăn trở đường đi của nàng! Lăng Tuyết Mạn chậm rãi ngẩng lên, nương theo ánh trăng nhìn thân ảnh cao lớn trước mặt, nhìn thấy gương mặt nghiêm nghị, nàng nhếch môi đỏ mọng, im lặng không nói.
"Đi theo ta!"
Người đến vừa nói dứt, xoay người đi đến một chỗ khác, Lăng Tuyết Mạn liếc qua, đó là con đường nhỏ thông hướng dòng suối. Không thèm để ý đến hắn, cứ tiếp tục đi theo đường cũ của nàng.
Nghe không đến tiếng bước chân đi theo, trên gương mặt lạnh lùng của nam nhân dấy lên một tia giận dữ, xoay người trở về giữ cổ tay Lăng Tuyết Mạn, đè nén tức giận nói nhỏ: "Lời của ta nàng không nghe thấy phải không?"
"Tam Vương gia xin tự trọng!" Lăng Tuyết Mạn thờ ơ, lạnh lùng nhìn hắn, cười châm chọc, "Chẳng lẽ Tam Vương gia uy nghiêm bị khiêu khích, trong lòng không thoải mái, thật muốn Tuyết Mạn quỳ xuống thỉnh tội sao?"
"Tuyết Mạn, không nên nói chuyện với ta như vậy, ta có việc hỏi nàng, nàng đi theo ta được không?" Mạc Kỳ Minh cực lực ẩn nhẫn, mềm giọng.
"Không đi! Ta không phải nô tài của ngài, ta có quyền tự do, còn nữa, có phải Tam Vương gia nên gọi ta một tiếng Tứ Vương phi mới thích hợp không?" Lăng Tuyết Mạn còn đang tức giận, ở chỗ nàng hắn không tha Hoa Mai bà bà, nàng thật sợ bị mấy người thông minh lanh lợi bọn họ nhìn ra Hoa Mai bà bà là dịch dung, nàng đem toàn bộ tức giận xả trên người Mạc Kỳ Minh, mà nàng căn bản không biết, những người khác không có việc gì, chỉ có Mạc Kỳ Minh mới là nguy hiểm nhất!
Ánh mắt Mạc Kỳ Minh phẫn nộ, cắn răng nói: "Ta liền gọi tên nàng, nàng muốn như thế nào? Ngũ đệ gọi, Tiểu Thất gọi, nhị ca cũng gọi, ta gọi không được sao?"
"Hiện tại ta tức giận, không thích ngài gọi tên ta!" Lăng Tuyết Mạn ra sức rống một tiếng, vung tay Mạc Kỳ Minh, Mạc Kỳ Minh sợ nàng kêu lớn sẽ khiến Ngự Lâm quân lại đây, truyền đến trong tai Hoàng Thượng, vội vươn tay che miệng Lăng Tuyết Mạn, áp tiếng nói thấp hơn: "Ta cũng sẽ không ăn nàng, cùng nàng nói mấy câu, nàng còn tức giận, ta xin lỗi nàng, được không?"
"Không được! Hiện tại ta thật chán ghét ngài, ta muốn trở về ngủ." Lăng Tuyết Mạn dùng tay vặn bung tay Mạc Kỳ Minh ra, lại thừa cơ cắn ngón tay hắn một ngụm, mới cao ngạo nói.
Mạc Kỳ Minh nhíu mày thật sâu, tay giữ tay Lăng Tuyết Mạn vẫn chưa nới ra, nâng ngón tay bị cắn lên nhìn thoáng qua, lại nhìn quanh bốn phía một cái, nói nhỏ đầy ẩn ý: "Ta gần ba mươi tuổi, còn chưa có người dám cắn ta, nhất là nữ nhân, Mạn Mạn, nàng phải phụ trách ta."
"Hải? Ai phụ trách ngài? Ta còn phải nhờ vào Hiên nhi nuôi sống, ngài cũng không phải không có tiền nuôi mình." Đầu óc Lăng Tuyết Mạn lại chậm nửa nhịp, nói tiếp, "Buông ta ra, ngài nắm đau ta!"
Mạc Kỳ Minh tức hộc máu, khuôn mặt tuấn tú bên xanh bên tím, cắn răng nói: "Vậy nàng đi theo ta, ta liền buông nàng ra."
"Vậy không cho phép ngài hung dữ với ta nữa!" Lăng Tuyết Mạn ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn, hung hăng nói điều kiện, vừa vặn, nàng cũng có sự tình muốn hỏi hắn.
"Bổn vương mói không thèm hung dữ với nàng." Mạc Kỳ Minh đen mặt bỏ lại một câu, buông lỏng tay, sau đó xoay người bước đến bên dòng suối nhỏ, Lăng Tuyết Mạn hừ hừ cái mũi, theo ở phía sau, một đường hai người đều không nói chuyện, chỉ yên tĩnh đi, Mạc Kỳ Minh tránh Ngự Lâm quân tuần tra, đi thẳng đến một chỗ bằng phẳng mới dừng lại.
Ánh trăng sáng ngời, chiếu lên trên người, quăng xuống cái bóng thật dài.
Cơn giận của Lăng Tuyết Mạn còn chưa tiêu, nhìn bóng Mạc Kỳ Minh, đạp lên một cước, Mạc Kỳ Minh kinh ngạc một chút, tiện đà hiểu được, trừng mắt, "Nàng làm cái gì?"
"Không có làm cái gì, tìm thú vui mà thôi." Lăng Tuyết Mạn bĩu môi, hai tay ôm ngực, nghiêng đầu nói: "Nói đi, muốn hỏi ta sự tình gì?"
"Mạn Mạn, nàng..." Mạc Kỳ Minh đột nhiên không biết nên nói như thế nào, vốn chuẩn bị một bụng lời muốn hỏi nàng, lúc này mặt đối mặt lại nghẹn đến một chữ cũng không đi ra, nhìn đôi mắt trong veo của Lăng Tuyết Mạn, dừng thật lâu, thẳng đến Lăng Tuyết Mạn hết kiên nhẫn chờ đợi tính mở miệng thúc dục hắn, mới nhẹ nhàng, lại cực nghiêm túc hỏi: "Mạn Mạn, nàng, có thích nam nhân hay không?"
"Hả?" Lăng Tuyết Mạn ngẩn người, kinh ngạc nhìn mặt Mạc Kỳ Minh, trên gương mặt này không có lạnh lùng của ngày thường, cũng không có vẻ tươi cười, phảng phất là dè dặt cẩn trọng, sao hắn hỏi vấn đề như vậy? Lăng Tuyết Mạn theo bản năng mấp máy cánh môi, nhỏ giọng nói: "Ngài, ngài hỏi cái này làm gì?"
"Ta muốn biết, muốn nghe chính miệng nàng nói cho ta." Mạc Kỳ Minh bướng bỉnh nói.
Lăng Tuyết Mạn buông mắt xuống, không tự chủ lui về sau một bước, gian nan nhẹ nói: "Không, không có."
"Thật sự sao?" Đồng tử của Mạc Kỳ Minh bỗng dưng co rút nhanh, theo dõi Lăng Tuyết Mạn, trong ánh mắt hơn vài phần sắc bén, chậm rãi nói: "Ta không tin!"
"Vì sao không tin? Ta có thể thích ai? Ta là một quả phi, ngoại trừ thủ tiết chuo phu quân, ta còn dám thích ai?" Lăng Tuyết Mạn ngửa đầu nhìn thẳng Mạc Kỳ Minh, bình tĩnh hỏi ngược lại.
Bàn tay to Mạc Kỳ Minh căng thẳng hơi siết lại, bước tới gần một bước, "Ta chính là không tin! Tâm một người có thể bị thân phận ràng buộc sao? Nàng dám chỉ lên trời thề, nói tâm nàng không có tạp niệm, chưa làm ra một chút chuyện nào thực xin lỗi Tứ đệ sao?"
Thân mình Lăng Tuyết Mạn run lên, kinh ngạc nhìn hắn, thì thào hỏi: "Tại sao muốn ép ta thề? Chuyện của ta liên quan gì tới ngài?"
"Tại sao không có vấn đề gì?" Ngực Mạc Kỳ Minh căng lợi hại, không khống chế được cảm xúc gầm nhẹ: "Hết thảy của nàng đều có quan hệ với ta, nói cho ta, nam nhân nàng thích là người nào?"
"Ta... Ta không biết!" Tim Lăng Tuyết Mạn đập lợi hại, trên trán đổ mồ hôi lạnh, Mạc Kỳ Minh thường hay hỏi nàng một ít vấn đề kỳ quái, mỗi lúc như vậy, hắn liền làm cho người ta có cảm giác áp bách trầm trọng, làm như đã nhìn thấu tất cả của nàng, khiến cho nàng không chỗ nào che giấu.
"Không cho nàng lảng tránh lời của ta! Mạn Mạn, nói cho ta được không? Ta thật sự, thật sự muốn biết, nam nhân kia là ai? Cũng muốn biết, ta so với nam nhân kia kém đến nỗi nào, làm cho trong lòng nàng chỉ có hắn, mà nhìn không tới người khác!" Mạc Kỳ Minh giữa hai tay trên vai Lăng Tuyết Mạn, trong ánh mắt nóng rực thoáng hiện nhiều điểm u tối.
Lăng Tuyết Mạn lại kinh ngạc thật sâu, đầu óc trống rỗng, nàng bật thốt lên hỏi: "Ngài, ngài tại sao lại muốn so với hắn?"
"Hắn? Hắn là ai vậy?" Mạc Kỳ Minh nhẹ nhàng nhíu mày,trong tiếng nói mềm nhẹ mang theo vài phần mị hoặc, "Nhất định phải so sánh, dễ dàng tha thứ cho nàng như thế, là vì, ta cùng Nhị ca có tâm tư."
Danh sách chương