Mạc Kỳ Hàn cười trầm thấp, biết Lăng Tuyết Mạn không còn sức lực, lại buông lỏng tay, tách hai chân của nàng ra, môi lại phủ trên người nàng, từ kịch liệt điên cuồng trở thành ôn nhu triền miên. Nàng dần dần bị mất phương hướng, hai tay tự động ôm lên bờ vai của hắn, trong cơ thể càng ngày càng nhiều khát vọng!

Đợi dưới thân nàng hoàn toàn trơn ướt, hắn rút tay về. Thắt lưng trầm xuống phá tan tầng mỏng manh trở ngại, ở lại trong cơ thể nàng.

Lăng Tuyết Mạn đau, nước mắt tràn ra. Bởi môi bị chặn kêu không ra tiếng nên móng tay đâm vào da thịt của hắn. Hắn ôm nàng thật chặt, vẫn không nhúc nhích, chỉ ôn nhu hôn nàng, đợi nàng bớt đau.

Thật lâu sau, thiên hạ dưới thân rốt cục bình tĩnh lại. Mạc Kỳ Hàn cũng đã nhịn muốn nổi điên, nâng tay lau mồ hôi trên trán, bắt đầu chậm rãi ra vào. Kích tình đã lâu không có truyền đến làm hắn thoải mái hừ nhẹ.

Mà thân mình Lăng Tuyết Mạn tuy rằng đã giảm bớt đau đớn không ít, nhưng lại bởi vì bản thân mình dâng cho một nam nhân hoàn toàn xa lạ, tên gọi tuổi tác diện mạo cái gì cũng không rõ, khổ sở khóc sụt sùi. Không thể phủ nhận hắn ôn nhu đối đãi nàng, hơn nữa cẩn thận chăm sóc thân thể nàng. Nhưng nàng vẫn khổ sở muốn khóc!

Ngay cả khi trong lòng khổ sở, nàng cũng ức chế không nổi yêu kiều ra tiếng, nhịn không được hùa theo hắn, cùng nhau sung sướng đến tận mây xanh.

Một cỗ nóng bỏng phun vào trong cơ thể nàng, hắn ôm chặt đầu nàng thở hổn hển thỏa mãn, hôn gương mặt nàng trong bóng đêm. Hắn khàn khàn lầm bầm ở bên tai nàng: "Nữ nhân, nhớ kỹ, về sau ngươi là của ta!"

Lăng Tuyết Mạn xấu hổ muốn chết, dùng sức nghiêng mặt thoát đi nụ hôn của hắn, cắn môi nói: "Ngươi đã muốn một lần, còn muốn có lần thứ hai sao? Cút ngay!"

Mạc Kỳ Hàn nhăn mày thật sâu, ánh mắt hơi nhu tình trở nên âm lạnh. Xoay người xuống đứng dậy, nhanh chóng mặc quần áo, mặc xong quay lại nhìn đến Lăng Tuyết Mạn đang nằm thẳng tắp như mất hồn, lãnh đạm nói: "Việc giữ lại mạng sống ra sao ta đã nói cho ngươi biết. Nếu như ngươi nói ra nửa chữ, tuyệt đối là ngươi chết! Mặc xong quần áo đi ra ngoài tiếp tục túc trực bên linh cữu đi! Còn nữa, nếu ta đoạt thân thể của ngươi thì từ giờ trở đi ngươi là nữ nhân của ta. Nếu dám cùng nam nhân khác ái muội không rõ, đừng trách ta không khách khí với ngươi!"

Nói xong, Lăng Tuyết Mạn còn chưa tới kịp phản ứng, hắn đã biến mất!

Lăng Tuyết Mạn mở to mắt, trong đầu trống rỗng.

Chỉ rõ ràng nhận thức được nàng rơi vào tay một ác ma. Sợ là từ đây không còn ngày yên tĩnh!

Trong sạch không có, tôn nghiêm không có, nàng xấu hổ muốn tự sát hay sao? Không! Ông trời cho nàng sống lại một đời đã là tạo hóa của nàng, có thể nào dễ dàng nói chết?

Nàng chẳng những không thể chết, còn muốn sống thật lâu. Nếu muốn thoát khỏi ác ma, biện pháp tốt nhất là - giết hắn!

Hễ là khi dễ nàng, dù là một lần cũng không tha!

Tâm kinh hoàng, Lăng Tuyết Mạn cắn chặt hàm răng. Con ngươi tàn nhẫn thoáng hiện hình ảnh lúc trước nàng cầm dao giết cha ghẻ, nắm chặt nắm đấm một cái, sau đó ngồi dậy mặc quần áo.

Thời điểm Lăng Tuyết Mạn kéo lê thân mình đau đớn đi ra khỏi cửa phòng, phát hiện toàn bộ đèn lồng bên ngoài đã đốt sáng lên. Ánh sáng sáng ngời làm đau hai tròng mắt, nàng hô hấp thật sâu, đi từng bước một đến linh đường.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện