Trầm mặc thật lâu, sau đó là tĩnh lặng.

Mạc Kỳ Hàn không nói gì, Lăng Tuyết Mạn cũng im lặng.

Thân thể căng thẳng cứng ngắc hồi lâu, đưa tay đem góc nắm áo choàng hai người nắm lại thật chặt, lại ôm Lăng Tuyết Mạn chặt hơn vào trong ngực.

Chưa bao giờ có một khắc lòng hắn bất an như vậy.

Hết thảy đều bởi vì một câu nói kia của nàng.

"Ta không muốn quân cờ trong tay chàng hoặc bất kỳ ai, bị người ta lấy làm công cụ trả thù. Nếu kết quả thật sự là như vậy, Tình nhân, ta sẽ hận chết chàng!"

Không thể phủ nhận, hắn quả thật từng lợi dụng nàng, cũng từng coi nàng chỉ như một quân cờ để đối phó Lăng Bắc Nguyên, thậm chí hắn còn nghĩ đến lợi dụng sự ngây thơ hồn nhiên của Lăng Tuyết Mạn trở thành một thanh kiếm sắc đánh tan Mạc Kỳ Minh.

Những thứ này là ý nghĩ lúc ban đầu của hắn, và hắn cũng từng làm qua.

Nhưng về sau, hắn phát hiện mình bị luân hãm, để ý đến nàng mỗi một ngày càng nhiều hơn, thậm chí ngày đó nàng cùng Ngô Đồng đứng ở trên cầu Củng Nguyệt, trong mắt và trong lòng hắn thấy cũng chỉ có nàng. Nụ cười tươi sáng như nắng ấm trong ngày mùa đông, bộ dáng vui vẻ, mỗi một câu nói hoạt bát, mỗi một động tác tức giận như đứa trẻ đều như một dòng suối mát lặng lẽ chảy vào trong lòng lạnh như băng của hắn, làm hắn mỗi một ngày càng cách xa nỗi đau khi nhớ về Ngô Đồng.

Nhược điểm lớn nhất của nam nhân chính là động tình. Một khi động tình với một nữ nhân, liền đem bản thân mình lâm vào chỗ vạn kiếp bất phục.

Hắn động tình, sau đó mới khiếp sợ phát hiện Mạc Kỳ Minh vẫn chưa buông kế hoạch của hắn, vài lần hoài nghi nguyên nhân Mạc Kỳ Minh hạ độc thủ với Lăng Tuyết Mạn là vì buộc hắn hiện thân, mà đều không phải là muốn thực sự giết chết Lăng Tuyết Mạn, thẳng đến ngày đó bọn họ ở quán rượu, hắn mới thật sự khẳng định.

Hắn bắt đầu thay đổi, lo lắng động tình quá mức sẽ làm một người trở nên điên cuồng. Hắn hi vọng Mạc Kỳ Minh không phải như vậy, mà hắn lại chỉ có thể nhốt chặt nàng ở trong Vương phủ, không cho nàng bước ra một bước, không cho Mạc Kỳ Minh có cơ hội nhìn thấy nàng. Nhưng ánh sáng rực rỡ của nàng thì không cách nào che giấu.

Tràng nguy cơ này chẳng biết lúc nào mới ngừng, không biết đợi cho đến ngày chân tướng rõ ràng, nàng sẽ tha thứ hắn từng lừa gạt lợi dụng nàng, tha thứ tương lai hắn có thể sẽ làm ra một số chuyện thương tổn nàng.

"Mạn Mạn nhớ kỹ câu này, giang sơn thành nghiệp lớn, chén rượu ánh nến hồng." Môi mỏng nhẹ động, giống như thì thào, vừa tựa như hứa hẹn cuộc đời này không thay đổi.

Lăng Tuyết Mạn chấn động, trợn tròn mắt, "Tình nhân, giang sơn thành nghiệp lớn là có ý gì? Chàng... chàng muốn tạo phản soán vị?"

"Không có." Mạc Kỳ Hàn chần chờ một chút, nhẹ lắc động đầu, "Chỉ là một so sánh."

Lăng Tuyết Mạn chu môi không có phát ra âm thanh, sau đó gật đầu, dừng một chút nhẹ nhàng nói: "Tình nhân, chuyện sau này về sau nói tiếp đi. Hiện tại qua một ngày tính một ngày. Ta chỉ biết ta hiện tại thích chàng, Nếu như thật có một ngày chàng có thể làm cho Hoàng Thượng thả ta, có thể danh chính ngôn thuận cưới ta, mà khi đó ta vẫn thích chàng yêu chàng, ta nhất định gả cho chàng, cùng chàng sống quãng đời còn lại."

"Ừ." Mạc Kỳ Hàn gật đầu, tiện đà ôm thiên hạ trong lòng càng chặt, có vẻ như muốn vò nát để dung nhập vào trong thân thể của hắn. Khóe mắt hơi nóng, khẽ nhắm mắt, thì thào lập lại: "Yêu ta, nàng nói yêu ta..."

Lăng Tuyết Mạn hô hấp có chút khó khăn, nhỏ giọng nói: "Chàng ôm ta nới một chút, thật chặt, ta khó thở."

"Thực xin lỗi." Bật thốt ra một câu, Mạc Kỳ Hàn khẽ buông lỏng cánh tay.

Hốc mắt Lăng Tuyết Mạn cũng nóng lên, nháy mắt đã đầy nước mắt, "Tình nhân, chàng thật sự thay đổi không ít. Trước kia chàng không có khả năng nói xin lỗi ta."

"Trước kia đối với nàng không tốt, là ta rất kiêu ngạo. Thực chất từ nhỏ cảm giác về sự ưu việt làm ta khó có thể giảm tôn hạ quý, cho tới bây giờ đều là nữ nhân đến hầu hạ ta, nịnh hót ta, nói chi là bảo ta ăn nói khép nép đi dỗ một nữ nhân. Đó là căn bản không thể. Ngày thường ta luôn giữ một cái mặt lạnh, bất luận nữ nhân nào cũng sẽ sợ hãi quỳ xuống đất thỉnh tội, ta thật sự chưa bao giờ gặp qua nữ tử giống như nàng vậy. Mạn Mạn, hãy quên nhưng gì không tốt của ta, chỉ nhớ rõ ưu điểm của ta, có thể chứ?" Mạc Kỳ Hàn nhè nhẹ nói xong một câu cuối cùng, khuôn mặt tuấn dật hiện lên một vẻ khẩn trương.

Lăng Tuyết Mạn ngẩn ra, ôn nhu cầu xin nàng như thế, nàng lại có chút không thích trả lời, tim đập thùng thùng, không thể tin hỏi: "Tình nhân, chàng... chàng nói đều là thật sao? Chàng bây giờ yêu ta có phải không?"

"Là thật, rất thật, thật, thật!" Mạc Kỳ Hàn nín nửa ngày, cương quyết không nói câu "ta thật yêu nàng", khuôn mặt tuấn tú đỏ bừng. Đối với hắn mà nói, nói so với làm thường khó khăn hơn. Tình yêu của hắn có thể thể hiện ở nhất cử nhất động, nhưng khó có thể từ miệng nói ra.

Lăng Tuyết Mạn chờ đợi, tròng mắt sắp rớt ra, lại chỉ nghe được Mạc Kỳ Hàn thở dài một hơi nói: "Mạn Mạn, thời gian không còn sớm, chúng ta trở về đi."

"A! Cái gì?" Lăng Tuyết Mạn thất vọng nâng cao giọng, lôi cánh tay Mạc Kỳ Hàn, "Không được, chàng nói! Ta muốn nghe!"

"Mạn Mạn!" Mạc Kỳ Hàn hơi trầm giọng

"Không được. Ta phải nghe." Lăng Tuyết Mạn cáu kỉnh nói.

"Đi về thôi, trời giá rét. Đi ra đã lâu ta sợ nàng cảm lạnh." Mạc Kỳ Hàn cau mày nói.

Lăng Tuyết Mạn tức giận, làm mặt lạnh không thèm nói.

"Kiên trì muốn chuyện này để làm gì? Làm không thể tốt hơn nói sao?" Mạc Kỳ Hàn nhẫn nại nói.

"Không tốt!"

"Ta đây chỉ nói không làm, nàng sẽ vừa lòng sao?"

"Càng không được!"

"Mạn Mạn không được bắt chẹt ta. Ta nghĩ nàng hiểu ta biết bao nhiêu. Ta không phải loại nam nhân khoe khoang khoác lác."

Lăng Tuyết Mạn quắt cái miệng nhỏ nhắn, ủy khuất nhảy xuống khỏi người Mạc Kỳ Hàn, đứng trên mặt đất chất vấn: "Ta không tin chàng cho tới bây giờ chưa từng nói lời tâm tình với nữ nhân khác! Trong lòng chàng từng có những nữ nhân khác phải không?"

"Mạn Mạn, nàng không cần cố tình gây sự được không?" Mạc Kỳ Hàn nhíu mày, đứng dậy nhìn Lăng Tuyết Mạn.

Lăng Tuyết Mạn dậm chân, tức tái mặt, "Ta mới không có cố tình gây sự! Chàng tránh không trả lời, đúng là chột dạ!"

"Mạn Mạn, ta..." Mạc Kỳ Hàn khép hờ mắt, khuôn mặt tuấn tú hiện lên một chút mất tự nhiên, chần chờ một lát mới nói: "Trong lòng ta trước kia là có một nữ tử. Nhưng từ khi có nàng, ta liền quên nàng ấy. Mấy lời tâm tình ta không có nói với bất kỳ người nào. Mạn Mạn, nàng hãy tin ta."

"Chàng... chàng thật sự từng thích cô nương khác?" Lăng Tuyết Mạn giật mình chớp mắt. Nàng chỉ thuận miệng hỏi, nhưng hắn lại thật sự từng có ý trung nhân!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện