Editor: nhungchuoi

Nàng không tin! Nàng hoàn toàn không tin Uyên sẽ đối xử với bản thân như vậy! Tất cả đều là giả dối, cho dù có là cảm giác chân thực thì nàng vẫn sẽ không thể tin tất cả mọi chuyện đều là thật!

Vân Chỉ thừa nhận đau đớn cúi người nhắm mắt ngưng thần, muốn vứt bỏ tất cả mọi chuyện xung quanh, mặc dù bên tai vẫn vang lên giọng nói khó nghe đó, khiến người ta phải đau lòng không thôi, nàng muốn tạo ra một bức bình phong chắn tất cả mọi thứ lại bên ngoài.

Ở trong lòng liên tục nói với bản thân mọi thứ đều là giả, đều không chân thực!

Đúng! Nàng muốn tự tay hủy diệt điều này, không chỉ muốn hủy diệt nó mà còn muốn hủy diệt tất cả suy nghĩ trong lòng!

Không biết lấy khí lực ở đâu ra, Vân Chỉ đứng thẳng dậy, dùng tay lấy thanh kiếm đâm trên người ra, dùng toàn bộ khí lực toàn thân quét ngang về phía hai người, nàng nhắm hai mắt, không muốn tiếp tục nhìn thấy gương mặt thân thuộc kia, mang theo khí thế quyết tâm, tiêu diệt toàn bộ sự giả dối này!

Bên tai không còn những thanh âm hỗn tạp, kiếm đang cầm chặt trong tay cũng không còn cảm thấy nữa, Vân Chỉ chậm rãi mở hai mắt ra, thở ra từng hơi rồi đứng lên, tất cả không còn tồn tại nữa, dường như sẽ không có thêm người nào xuất hiện đánh vỡ sự yên tĩnh của nơi này.

Xoay tròn thân mình nhìn về phía xung quanh, tầm mắt lại được mở rộng ra rất nhiều. Nhưng kinh dị hơn khi nàng nhìn thấy được sáu người khác, không suy nghĩ nhiều, Vân Chỉ chạy về phía Mang Lãng ở gần nàng nhất, nhưng ngoài ý muốn, nàng chỉ có thể tiến đến sát rồi bước qua hắn, giống như căn bản là hai không gian này hoàn toàn cách xa nhau.

Kinh ngạc nhìn tình huống xung quanh, có thể phát hiện ra tất cả mọi người đều không nhìn thấy nàng, trong lòng tự nhiên nảy sinh cảm giác buồn bực hỉ nộ ái ố, dường như điên cuồng hoặc bi thương hoặc bàng hoàng vô lực. Nàng đã hiểu ra, cho dù bản thân vừa rồi dường như đã trải qua toàn bộ mọi chuyện, thì ra mọi cảnh tượng đều tùy tâm mà sinh ra, chính là thù hận, yêu, giận mà trong lòng không muốn đối diện nhất, chính là ma niệm trong lòng thức tỉnh, nhưng cuối cùng khi nàng trừ bỏ tâm ma đi thì có thể nói rằng ma niệm trong lòng nàng còn chưa đủ thâm hậu.

"Chỉ nhi!"

Giọng nói truyền đến từ phía sau, Vân Chỉ cẩn thận quay đầu nhìn về phía người đang đi đến, vẫn là gương mặt giống với vừa nãy, nhưng mà vẻ mặt trên đó lại hoàn toàn không giống, nàng không dám khẳng định người trước mặt là thật hay là giả, cho dù có là thật đi nữa thì nàng cũng không biết rốt cuộc bộ mặt nào mới là thật, dù sao vừa rồi chân thật như vậy, hơn nữa lại rất phù hợp với nội tâm thâm sâu ở trong lòng, dường như trước kia rất lâu cũng đã từng có đau đớn bàng hoàng như vậy.

Mặc Kỳ Uyên vừa đi nhanh đến bên Vân Chỉ, vừa lớn tiếng gọi Vân Chỉ đang đứng ngây người ở nơi đó mà không để ý đến hắn, trong lòng nghi ngờ.

"Chỉ nhi, nàng không sao chứ?" Tiến lên nắm lấy tay Vân Chỉ, trong ánh mắt tràn ngập lo lắng sốt ruột, dường như sợ hãi mất đi cái gì.

Nhìn hắn một cái, trong đầu lại hiện lên cảnh tượng vừa mới gặp lúc nãy, biểu cảm lãnh khốc như vậy hoàn toàn khác xa với Uyên giờ phút này, nên nhất thời nàng vẫn khó có thể chấp nhận, theo bản năng vung tay ra, giọng nói vẫn có chút cứng ngắc. "Ta không sao."

"Chàng gặp phải cái gì, tại sao có thể đi ra?" Nghĩ đến khẳng định Uyên cũng bị nhốt như nàng, thuận miệng hỏi.

Cảm giác được Vân Chỉ bất an, do dự, ánh mắt Mặc Kỳ Uyên lóe lên, dường như đang sợ hãi cái gì: "Ta, không gặp phải cái gì, chỉ là một ít ảo giác mà thôi."

"Chàng....." Vân Chỉ quay đầu nhìn về phía Mặc Kỳ Uyên, một ánh mắt kia dường như lập tức nhìn thấu nội tâm của hắn: "Thấy được, đúng hay không?"

Hắn biết ý của nàng nghĩa là gì, linh lực trong cơ thể hai người càng ngày càng mạnh, đã đạt đến mức tâm ý tương thông, chỉ cần thông qua một câu nói hay một ánh mắt là có thể đoán được suy nghĩ của đối phương. Quả thật vừa rồi hắn đã bị bóng ma tạp niệm khống chế và nhìn thấy Mặc Kỳ Uyên kia ra tay sát hại Vân Chỉ, nhưng mà căn bản chính là không thể có khả năng xảy ra chuyện này, cho dù hắn có giết hết mọi người trong thiên hạ, bao gồm cả bản thân thì cũng sẽ tuyệt đối không làm tổn thương đến Vân Chỉ, nhưng mà cảm giác chân thật mà bản thân cảm nhận lại quen thuộc như thế, hơn nữa trong lòng hắn cũng nảy sinh ra cảm giác sợ hãi và hối hận một cách khó hiểu.

Bị nhìn thấu tất cả, Mặc Kỳ Uyên đành phải vô lực gật đầu, lại sợ Vân Chỉ suy nghĩ miên man, vội vàng mở miệng giải thích: "Chỉ nhi, nàng phải biết, ta sẽ không tổn thương đến nàng, tất cả chuyện đó đều là giả dối!"

"Ta hiểu, nhưng mà, điều đó cũng thật quỷ dị, ta chỉ muốn biết rõ ràng." Vân Chỉ hơi cúi đầu, dáng vẻ phiền não vô lực khiến Mặc Kỳ Uyên rất sốt ruột.

Đang muốn nói thêm chút gì thì nhìn thấy Vũ Cơ hoàn hảo không thương tổn gì đi về phía bọn họ, nàng cũng đi ra được rồi.

Trong lòng Vân Chỉ ngạc nhiên, trong mấy người thì hẳn võ công của Vũ Cơ kém một chút, vì sao lại có thể thoát khỏi mộng cảnh trước bọn họ? "Vũ bà bà, ngươi làm thế nào để đi ra?" Bọn họ phải nhanh chóng tìm được biện pháp phá giải, khiến tất cả mọi người đều bình an đi ra, nếu còn đợi ở chỗ này thì không biết còn phát sinh thêm chuyện gì nữa!

Vũ Cơ nhìn thấy hai người, trên mặt cũng bình tĩnh hơn, giải thích: "Ta ở trong ảo ảnh chịu nhiều quấy nhiễu không có sức thoát khỏi, đành phải buộc bản thân nhảy múa để an thần, không biết thế nào mà lại múa ra được đến đây."

Những chuyện gặp phải trong đó quả thật khiến nàng điên cuồng, nếu không phải là nàng đánh bậy đánh bạ, nghĩ đến dùng vũ đạo để yên ổn tâm thần thì không biết chừng sẽ bị vây chết ở trong đó.

Người nhảy múa mà có thể thoát khỏi mộng cảnh ma niệm? Mặc Kỳ Uyên và Vân Chỉ rơi vào trầm tư, nghĩ ra nhất định trong này có cái gì đó ảo diệu.

"Ta đã biết, Vũ Cơ trời xinh có thể nhảy múa làm mê hoặc ma lực khiến ảo mộng mê hoặc bị kìm hãm nên mới có thể loại trừ ma niệm mà xông ra ngoài." Mặc Kỳ Uyên cẩn thận phân tích, nghe qua cũng là một lý giải thập phần chuẩn xác.

"Vũ bà bà, ngươi cứ tiếp tục nhập tâm nhảy múa, có lẽ sẽ tìm được đường ra cũng nên!" Vân Chỉ ở phía sau cao giọng nêu lên ý kiến, hiện tại trừ bỏ biện pháp này thì trong đầu cũng không suy nghĩ được cái gì nữa, cũng không thể làm cái gì khác.

Vũ Cơ nghiêm túc gật đầu, không nói hai lời liền thi triển kĩ năng múa, kỹ thuật nhảy hẳn là vô song khắp thiên hạ cũng không có đối thủ, khiến cho người ta chỉ cần nhìn một cái thì không bao giờ muốn dời mắt ra.

"Quả nhiên các ngươi đều ở trong này!"

Hai người vừa dời ánh mắt khỏi người Vũ Cơ thì nghe thấy giọng nói đồng loạt quay đầu lại, thấy Lạc Băng Tuyết vừa nhẹ nhàng vừa lịch sự tao nhã, thân mặc một trường bào màu đen đi lại cực nhanh giống như một con dơi.

Mặc Kỳ Uyên nhíu mày, hắn chỉ sợ Băng Tuyết sẽ lầm đường lỡ bước, hiện tại đúng với lo lắng của hắn, lưu lạc đến cùng một chỗ với đám người Cửu Lễ.

Trên mặt Lạc Băng Tuyết vẫn là vẻ thê thảm khi bị hủy, nhưng mà kiểu tóc lại thay đổi, che đi phân nửa khuôn mặt, còn biểu cảm như hung thần ác sát thì hoàn toàn không thèm che giấu, giống như một yêu quái nữ quỷ khiến người ta phải sợ hãi.

"Có phải là không ngờ ta vẫn còn sống hay không? Hừ, các ngươi đã nhẫn tâm ác độc biến ta thành như vậy, ta đây cũng sẽ trả lại đầy đủ cho các ngươi, tất cả mọi thứ từng cái một!" Lạc Băng Tuyết lượn một vòng rồi tiến đến, mang theo từng trận gió âm u, tốc độ cực nhanh, rõ ràng trên người đã có sức mạnh hắc ám của bọn họ.

"Băng Tuyết, nếu hiện tại ngươi quay đầu thì còn chưa muộn, ta sẽ nghe theo sự ủy thác của sư phụ mà chăm sóc ngươi thật tốt." Mặc Kỳ Uyên cau mày, nhìn thấy Lạc Băng Tuyết biến thành dáng vẻ như thế này, trong lòng cũng sinh ra vài phần tự trách, trách hắn không chăm sóc tốt, như vậy thì sau này chết đi hắn sao có gặp sư phụ.

Nghe Mặc Kỳ Uyên khuyên giải xong, hai mắt Lạc Băng Tuyết trợn trừng, trong phút chốc hướng về phía hắn giống như một kẻ điên, lớn tiếng chất vấn: "Quay đầu? Vì sao ta phải quay đầu! Ta làm sai cái gì! Tất cả điều này đều do các ngươi ép ta, ta đối với ngươi tình thâm như vậy mà ngươi lại đi cô phụ tâm ý của ta, cho đến bây giờ ngươi đều muốn dựa theo sự ủy thác của cha ta mà chiếu cố ta nhưng có từng hỏi ta xem là ta muốn gì hay không?"

Giọng nói Lạc Băng Tuyết trở nên khàn khàn khó nghe, kích động gầm rú lên khiến lỗ tai người khác cũng cảm thấy đau, vẻ mặt kích động như vậy giống như biến thành sói muốn nuốt Mặc Kỳ Uyên vào bụng: "Hiện tại, ta sẽ khiến cho Thiên Đại Vân Chỉ chết đi, ta muốn ngươi cam tâm tình nguyện nói yêu ta, ta muốn ngươi vĩnh viễn đều ở bên người ta!"

Tiếng rống giận dữ, giống như nói ra nhất định sẽ làm, khiến hai người nghe không thể không để ý.

Mặc Kỳ Uyên nghe vậy trong lòng cảm thấy lo lắng hốt hoảng, trong lòng biết rõ năng lực trong cơ thể bọn họ hoàn toàn không thể phóng thích khi ở trong này, nếu như Lạc Băng Tuyết thật sự động thủ thì Chỉ nhi sẽ rất nguy hiểm.

"Không nên làm tổn thương Chỉ nhi, có oán giận gì thì cứ phát tiết hết lên người ta, nếu ngươi dám làm hại Chỉ nhi thì ta sẽ không để ý tình đồng môn nữa!"

Lạc Băng Tuyết lạnh lùng liếc hắn một cái, xoay người ngay lập tức vươn tay về phía Vân Chỉ, cho dù Mặc Kỳ Uyên có nhanh chóng phản ứng, muốn ra tay ngăn cản hành động của nàng thì phát hiện căn bản tốc độ động tác của hai người không phải ở cùng một cấp bậc, tay hắn còn chưa kịp vươn ra thì Lạc Băng Tuyết đã như một tia chớp bót chặt lấy cổ Vân Chỉ, chỉ cần nàng bẻ cổ tay một tay một cái là người trong tay nàng sẽ lập tức ngã xuống.

"Ngươi chính là dùng gương mặt hồ ly này đi dụ dỗ nam nhân, hừ, ngươi hủy đi mặt ta, ta cũng muốn cho hủy đi gương mặt hồ ly của ngươi!"

Đang định độc ác ra tay, Mặc Kỳ Uyên dùng tốc độ nhanh nhất tiến lên đánh một chưởng về phía nàng, nhưng lần này một chưởng đánh vào Lạc Băng Tuyết hoàn toàn không có tác dụng đáng kể, dễ dàng gạt Mặc Kỳ Uyên ra, một tay kia thì vẫn dùng khí giữ chặt lấy ngực Vân Chỉ, ngay khi nàng chuẩn bị đánh chưởng thứ hai thì đột nhiên chiêu thức bị một sức mạnh phá giải, phẫn nộ nhìn về người ngăn cản phía trước, lại phát hiện ra đó là Đế Thú Cửu Lễ.

"Không nên làm chuyện không cần làm!" Cửu Lễ lạnh lùng mở miệng, một chưởng hất Lạc Băng Tuyết ra, quay đầu nhìn Vân Chỉ đang ngã trên mặt đất, ánh mắt nàng vẫn là vẻ lạnh nhạt, quyết đoán như cũ, cho dù ngay sau đó có khiến nàng phải hồn bay phách tán thì cũng không thể khiến nàng nhận thua mà trốn tránh.

Đi đến phía trước Mặc Kỳ Uyên, Cửu Lễ cười tà tứ: "Đường đường là một Chiến Thần, không ngờ đến cuối cùng vẫn rơi vào tay Bản tôn! Bản tôn đã nói từ trước, hôm nay trên địa bàn này chỉ có Bản tôn mới là vô địch! Hôm nay, Bản tôn sẽ khiến tất cả mọi chuyện đều kết thúc."

"Cửu Lễ" Hai mắt Mặc Kỳ Uyên không hề kiêng dè nhìn thẳng vào hắn, không có nửa điểm lùi bước, chỉ là cảm thấy hai chữ này kêu lên rất quen miệng: "Ta không hiểu những lời ngươi nói, nếu ngươi muốn Bổn vương chết thì ít nhất cũng nên nói rõ ràng tất cả mọi chuyện với Bổn vương."

"Ha ha ha ha, ngươi không cần biết nhiều như vậy, ngươi còn phải cảm tạ Bản tôn, biết nhiều như vậy thì trước khi chết sẽ càng bất an thêm mà thôi!"

Cửu Lễ lớn tiếng cười, dường như đối với việc quên hết mọi chuyện sau khi chuyển thế cảm thấy rất thú vị, nhưng khi nụ cười còn chưa dứt trên môi Cửu Lễ thì đã lập tức thay đổi, tay đưa lên đầu Mặc Kỳ Uyên, giữa bàn tay tỏa ra ánh sáng màu đỏ âm u, tàn nhẫn giống như đang phá hủy cái gì đó, còn Mặc Kỳ Uyên lúc này không hề có sức chống cự, dường như ngay sau đó cũng sẽ bị hắn phá hủy toàn bộ.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện