Eidtor: nhungchuoi
Dưới sự thúc giục của Cửu Lễ, Lạc Băng Tuyết còn chút do dự, cho dù không biết rốt cuộc bọn họ muốn làm gì nhưng có thể nhận ra, bọn họ muốn đối phó với Mặc Kỳ Uyên, cho dù nàng có hận Uyên vô tình với nàng nhưng mà bảo nàng ra tay với Uyên, nàng vẫn không ra tay được, muốn giết thì cũng là giết Thiên Đại Vân Chỉ! Khí xoay thành vòng tròn, ánh sáng màu vàng chiếu sáng xung quanh, lông mày Mặc Kỳ Uyên động đậy, hắn cảm giác được luồng khí nguy hiểm bên ngoài, trong lòng có một hơi thở bất an xoay quanh, muốn nhanh chóng mở hai mắt ra, nhưng lại cảm thấy toàn thân giống như vừa bị nghiền nát đi rồi sống lại, còn chưa thể hoàn toàn thích ứng, chỉ có thể áp chế cảm giác xấunày, một luồng sức mạnh không ngừng được di chuyển vào trong thân thể hắn, quá rõ ràng muốn quy nạp vào cơ thể hắn.
"Ba tộc tương trợ! Lão phu giúp hai vị thượng thần giải khai phong ấn, giải phóng thần lực!" Đột nhiên Bắc Minh lão nhân lớn tiếng kêu lên, khiến tất cả mọi người khẽ cử động!
Sắp đạt đến thành công rồi! Vân Chỉ khép chặt khóe mắt, từ đó chảy xuống một hạt nước mắt lớn, bi thương mà rơi xuống, nàng biết, Mặc Kỳ Tẫn, nam nhân tản ra hơi thở bi thương kia, mất......
Ở bên ngoài, Cửu Lễ và Âm Thần Ngọc Nữ nghe thấy như vậy thì kinh hãi, bọn họ vậy mà lại muốn hai thân thể người phàm này tiếp nhận thần lực kiếp trước của bọn họ!
Mặc dù không biết bọn họ có thành công hay không, nhưng đương nhiên trong lòng vẫn vô cùng lo lắng, nếu khôi phục thần lực thì bằng tình trạng hiện tại của bọn họ căn bản không phải là đối thủ của hai người bọn họ!
Thời điểm trước mặt, cũng chỉ có thể cố gắng xuất ra sức mạnh lớn nhất, phá bỏ Ngưng Hồn trận, khiến tất cả mọi người trong đó đều diệt vong!
Không còn nhiều thời gian để lo lắng, Cửu Lễ và Âm Thần Ngọc Nữ đồng thời ra tay, không hề do dự đưa ma khí màu đen đã được ngưng tụ lại hướng về phía năm người.
Ma lực giống như ngọn lửa ma quỷ, ánh sáng chói mắt thâm nhập vào bên trong, với thế đánh hủy diệt, sức mạnh to lớn đánh vào nhiều nơi bên trong, mạnh mẽ tiến vào, với sức mạnh này có thể thay thế ánh sáng màu vàng, khiến màu đen bao phủ đánh thức tiếng kêu hoan hô của lũ quỷ!
Ánh sáng màu vàng bảo vệ bên ngoài bị ma khí xâm nhập từ từ nứt rồi vỡ ra, để lại một lỗ hổng rất lớn, dường như muốn trêu chọc sự nhẫn nại của con người, từ từ vỡ ra, không biết là đã mang lại cho những kẻ bên ngoài khoái cảm từ tử hủy diệt, cuối cùng vẫn có thể khiến mấy người này vô lực ngã xuống đất rồi đưa đến địa ngục từ từ mà tra tấn!
Luồng ngự khí này như dự kiến sắp phá được vòng tròn bảo vệ màu vàng kia, trên khuôn mặt Cửu Lễ và Âm Thần Ngọc Nữ dần dần hiện lên vẻ điên cuồng thậm chí không hề e ngại mà cười sảng khoái, không bởi vì chèn ép thành công mà bởi vì khoái cảm khi có thể hủy diệt người ta, cảm giác tuyệt vời không gì sánh kịp!
"Oành" ánh sáng không dùng tốc độ từ từ phá hủy nữa mà là ầm ầm phá hủy, phá hủy toàn bộ, ánh sáng màu vàng như những mảnh ngói vụn lượn vòng thật lâu giữa không trung, dần dần biến mất, dệt thành cảnh tượng thần kỳ, đẹp mỹ lệ, vô cùng huyền diệu.
Vài mảnh vụn cuối cùng tan ra trước mắt Cửu Lễ, dần dần biến mất, theo sự biến mất đó là khóe miệng của hắn tươi cười càng kiêu ngạo.
Nhưng Cửu Lễ không dám tin vào mắt mình, Mặc Kỳ Uyên vững vàng đứng lên, vẻ mặt lạnh lùng, sát khí còn mạnh mẽ hơn so với ma quỷ khiến người ta sởn tóc gáy, hắn bước từng bước về phía Cửu Lễ, mỗi một bước đi dường như muốn phá hủy nền gạch, bình định Địa phủ, dường như vẫn chưa dùng hết sức mạnh được giải phóng, nhưng cũng đang đè nén, chính là muốn đè nén lửa giận, liên tục tăng lên, cho đến khi không thể khống chế được nữa, ầm vang muốn hủy diệt tất cả!
Hai mắt chiếu thẳng trên người Cửu Lễ, bước từng bước về phía trước, đến khi còn cách hắn vài bước nhưng cũng không mở miệng nói gì hoặc làm gì, mà hơi hơi cúi người, động tác nhẹ nhàng nâng Mặc Kỳ Tẫn đang chết ngất đến một vị trí thoải mái.
Tụ khí trong tay, ánh sáng tản ra chói mắt, xẹt qua trên người Mặc Kỳ Tẫn, những nơi đi qua khói đen trên người đều bị bức ra, khôi phục bộ mặt vốn có, nhưng mà trên khuôn mặt tái nhợt hai mắt vẫn đang khép chặt, không còn khả năng thay đổi nữa. Bởi vì vừa rồi là hồn bay phách tán!
"Cửu Lễ, Bản thần sẽ có một trận chiến chân chính với ngươi!" Sau khi đối chiến mới là báo thù!
Từ trong kinh ngạc Cửu Lễ đã hoàn hồn, rất nhanh đã tiếp nhận sự thật, nếu như hắn đã không có cách nào thay đổi vậy thì để cho bọn họ đều về điểm bắt đầu đi, tiếp tục trận chiến ngàn năm trước, hắn không tin, hắn lại một lần nữa thua dưới tay Uyên Cực vừa mới khôi phục thần lực!
"Được!" Không có nửa chữ dư thừa, chỉ có một chữ.
Dẫn đầu quay người phi thân vào giữa đám mây trên không trung, đợi Uyên Cực ứng chiến!
"Uyên!" Đang chuẩn bị bước lên, lại bị âm thanh truyền đến từ phía sau mà dừng bước, quay người lại bắt gặp vẻ mặt đầy bình tĩnh kiên định của Vân Chỉ, trên đó không hề có lo lắng sợ hãi mà vô cùng phức tạp với ngàn lời muốn nói.
"Nhớ kỹ, ta còn có chuyện muốn nói!" Đúng vậy, nàng còn có vô số lời muốn nói rõ ràng, trí nhớ ngàn năm trước trở lại, muốn nói, muốn truy cứu làm sao thì không phải chỉ một lời của thể diễn tả hết!
Hơn nữa điều kiện trước tiên là hắn phải trở về, Vân Chỉ cũng tin rằng hắn sẽ về, bởi vì hắn là Chiến thần, là nam nhân mà nàng yêu!
Vẻ mặt trên khuôn mặt Uyên Cực khẽ động, nhưng cũng không nói chữ nào, gật đầu liên tục rồi xoay người bay lên, chói mắt giống như một con rồng múa lượn, tư thế oai hùng, cùng lúc đó ánh sáng hiện lên xung quanh thân mình hắn, lúc này không còn là trang phục áo vải phổ thông mà là áo giáp ngự lân với tầng tầng vảy sáng hiện lên, là chiến bào do tự tay Chỉ Tuyền làm, cơ bản có thể phát huy sức mạnh vô cùng trên chiến trường!
Mặc áo giáp bạc vào người càng khiến dáng người to lớn của Uyên Cực hiện ra, tư thế oai hùng giữa bầu trời, oai phong không gì sánh kịp!
Đối diện là áo bào màu đỏ bay trong gió của Cửu Lễ, toàn thân được ma khí bao phủ, so với Uyên Cực thì như một chính một tà, hoàn toàn đối nghịch nhau!
"Uyên Cực, Bản tôn không ngờ còn có cơ hội để đại chiến với ngươi! Ha ha ha, cho dù ngươi chuyển thế thành người phàm thấp hèn nhưng Bản tôn vẫn không làm sao bắt được ngươi, lúc này đây, nhất định Bản tôn phải khiến ngươi thần phục dưới chân! Bên trong thế giới này, chỉ có quyền năng của Đế Thú Ma giới như ta là không thể khiêu chiến!"
Cửu Lễ luôn luôn kiêu ngạo như vậy, vì kiêu ngạo cho nên mới coi Uyên Cực - người luôn khiêu chiến sự kiêu ngạo của hắn là cái đinh trong mắt, thậm chí đã dùng đủ mọi thủ đoạn đê tiện cũng chỉ vì muốn diệt trừ tận gốc Uyên Cực!
"Ma sinh tâm ma, đó là tự chịu diệt vong! Cửu Lễ, ngươi đứng đầu Ma giới mà lại vi phạm luật, đừng tưởng muốn làm gì ở Nhân giới thì có thể làm, Bản thần tiếp nhận sứ mệnh trời đất giaocho, lấy đi tính mạng của ngươi!" Câu nói mạnh mẽ từ từ thoát ra giữa môi mỏng, giọng điệu bình tĩnh, vững vàng không nhanh không chậm, không chút a dua ninh bợ, sắc bén coi thường vạn vật!
Hắn cũng không tiếp tục cho rằng Đế Thú Cửu Lễ trước mặt này có tư cách trở thành kẻ địch của Uyên Cực, ít nhất, đó không phải là một kẻ địch đáng được kính trọng, chỉ còn lại là một đối thủ thật sự, đặc biệt bắt mắt một cách kì lạ.
Nhanh chóng bay lên cao, toàn thân Uyên Cực được bao bọc bằng một vòng ánh sáng màu vàng, ánh sáng chói mắt trên không trung khiến mọi người phía dưới chỉ cần liếc mắt một cái là có thể nhìn rõ.
Hai màu va chạm vào nhau, ầm ầm rung động! Ngay cả khi khói đen và ánh sáng vàng vỡ tan giữa không trung cũng không hòa lẫn vào nhau, cho đến bây giờ bọn họ đều bài xích lẫn nhau, chính là từ thời điểm ngàn năm trước!
Ma lực của Cửu Lễ bị hao tổn, tự biết không thể cứ kéo dài thời gian, nên dùng toàn bộ ma lực phóng ra trong một lần! Cho dù đây là trận chiến cuối cùng thì cũng ngại gì!
Luồng ánh sáng mạnh mẽ đó bị vị thần tiên kia dùng một chiêu khiến nó quay ngược trở về, không phải là chiêu thức đẹp mắt, không phải trực tiếp đối mặt, chỉ là dùng toàn lực chống lại ma lực, thanh toán tất cả ân oán!
Người phía dưới nhìn lên cũng không thể nhìn rõ cái gì, chỉ có thể nhìn thấy hai sức mạnh đang đánh nhau trên đó.
Vân Chỉ cũng không chú ý đến cuộc chiến giữa không trung mà đang chuẩn bị giải quyết mọi chuyện dưới mặt đất, từ từ đi đến trước mặt Âm Thần Ngọc Nữ, lạnh nhạt nhìn nàng, không hận cũng không tức giận, chỉ là trong ánh mắt kia lộ ra nhiều tia thương hại.
"Ngươi muốn làm gì cứ làm đi, đừng có biểu hiện ra biểu cảm ghê tởm như vậy!" Đương nhiên Âm Thần Ngọc Nữ không còn chống cự nữa, nói với giọng nói ác độc.
Nhìn Vân Chỉ, không, hẳn phải là ánh mắt của Chỉ Tuyền, trong đó tràn đầy thương hại, khiến cho nàng tức giận điên cuồng, nàng cảm thấy đáng thương cho bản thân, đáng thương cho sự điên cuồng của bản thân. Nhưng mà, nàng có tư cách gì để thương hại bản thânmình, chỉ vì nàng may mắn, chỉ vì nàng may mắn chứng kiến bản thân đáng thương hay sao, bản thân trở nên đáng thương như vậy đều là do Uyên Cực của nàng tạo thành!
"Ta thực sự đang thương xót cho ngươi, ngươi chỉ vì một nam nhân không đáng giá như vậy, ngươi chỉ vì điên cuồng đến mức làm ra đủ chuyện ma quỷ đáng khinh thường, bi kịch của ngươi chính do một tay ngươi tạo nên!"
Ánh mắt Chỉ Tuyền đầy thương xót nhưng không hề nhẹ nhàng khuyên giải, mà trực tiếp chỉ trích, nàng thương xót cô gái này, vô cùng thương xót, bởi vì thật đáng trách nên nàng mới có thể thương xót!
Dưới sự thúc giục của Cửu Lễ, Lạc Băng Tuyết còn chút do dự, cho dù không biết rốt cuộc bọn họ muốn làm gì nhưng có thể nhận ra, bọn họ muốn đối phó với Mặc Kỳ Uyên, cho dù nàng có hận Uyên vô tình với nàng nhưng mà bảo nàng ra tay với Uyên, nàng vẫn không ra tay được, muốn giết thì cũng là giết Thiên Đại Vân Chỉ! Khí xoay thành vòng tròn, ánh sáng màu vàng chiếu sáng xung quanh, lông mày Mặc Kỳ Uyên động đậy, hắn cảm giác được luồng khí nguy hiểm bên ngoài, trong lòng có một hơi thở bất an xoay quanh, muốn nhanh chóng mở hai mắt ra, nhưng lại cảm thấy toàn thân giống như vừa bị nghiền nát đi rồi sống lại, còn chưa thể hoàn toàn thích ứng, chỉ có thể áp chế cảm giác xấunày, một luồng sức mạnh không ngừng được di chuyển vào trong thân thể hắn, quá rõ ràng muốn quy nạp vào cơ thể hắn.
"Ba tộc tương trợ! Lão phu giúp hai vị thượng thần giải khai phong ấn, giải phóng thần lực!" Đột nhiên Bắc Minh lão nhân lớn tiếng kêu lên, khiến tất cả mọi người khẽ cử động!
Sắp đạt đến thành công rồi! Vân Chỉ khép chặt khóe mắt, từ đó chảy xuống một hạt nước mắt lớn, bi thương mà rơi xuống, nàng biết, Mặc Kỳ Tẫn, nam nhân tản ra hơi thở bi thương kia, mất......
Ở bên ngoài, Cửu Lễ và Âm Thần Ngọc Nữ nghe thấy như vậy thì kinh hãi, bọn họ vậy mà lại muốn hai thân thể người phàm này tiếp nhận thần lực kiếp trước của bọn họ!
Mặc dù không biết bọn họ có thành công hay không, nhưng đương nhiên trong lòng vẫn vô cùng lo lắng, nếu khôi phục thần lực thì bằng tình trạng hiện tại của bọn họ căn bản không phải là đối thủ của hai người bọn họ!
Thời điểm trước mặt, cũng chỉ có thể cố gắng xuất ra sức mạnh lớn nhất, phá bỏ Ngưng Hồn trận, khiến tất cả mọi người trong đó đều diệt vong!
Không còn nhiều thời gian để lo lắng, Cửu Lễ và Âm Thần Ngọc Nữ đồng thời ra tay, không hề do dự đưa ma khí màu đen đã được ngưng tụ lại hướng về phía năm người.
Ma lực giống như ngọn lửa ma quỷ, ánh sáng chói mắt thâm nhập vào bên trong, với thế đánh hủy diệt, sức mạnh to lớn đánh vào nhiều nơi bên trong, mạnh mẽ tiến vào, với sức mạnh này có thể thay thế ánh sáng màu vàng, khiến màu đen bao phủ đánh thức tiếng kêu hoan hô của lũ quỷ!
Ánh sáng màu vàng bảo vệ bên ngoài bị ma khí xâm nhập từ từ nứt rồi vỡ ra, để lại một lỗ hổng rất lớn, dường như muốn trêu chọc sự nhẫn nại của con người, từ từ vỡ ra, không biết là đã mang lại cho những kẻ bên ngoài khoái cảm từ tử hủy diệt, cuối cùng vẫn có thể khiến mấy người này vô lực ngã xuống đất rồi đưa đến địa ngục từ từ mà tra tấn!
Luồng ngự khí này như dự kiến sắp phá được vòng tròn bảo vệ màu vàng kia, trên khuôn mặt Cửu Lễ và Âm Thần Ngọc Nữ dần dần hiện lên vẻ điên cuồng thậm chí không hề e ngại mà cười sảng khoái, không bởi vì chèn ép thành công mà bởi vì khoái cảm khi có thể hủy diệt người ta, cảm giác tuyệt vời không gì sánh kịp!
"Oành" ánh sáng không dùng tốc độ từ từ phá hủy nữa mà là ầm ầm phá hủy, phá hủy toàn bộ, ánh sáng màu vàng như những mảnh ngói vụn lượn vòng thật lâu giữa không trung, dần dần biến mất, dệt thành cảnh tượng thần kỳ, đẹp mỹ lệ, vô cùng huyền diệu.
Vài mảnh vụn cuối cùng tan ra trước mắt Cửu Lễ, dần dần biến mất, theo sự biến mất đó là khóe miệng của hắn tươi cười càng kiêu ngạo.
Nhưng Cửu Lễ không dám tin vào mắt mình, Mặc Kỳ Uyên vững vàng đứng lên, vẻ mặt lạnh lùng, sát khí còn mạnh mẽ hơn so với ma quỷ khiến người ta sởn tóc gáy, hắn bước từng bước về phía Cửu Lễ, mỗi một bước đi dường như muốn phá hủy nền gạch, bình định Địa phủ, dường như vẫn chưa dùng hết sức mạnh được giải phóng, nhưng cũng đang đè nén, chính là muốn đè nén lửa giận, liên tục tăng lên, cho đến khi không thể khống chế được nữa, ầm vang muốn hủy diệt tất cả!
Hai mắt chiếu thẳng trên người Cửu Lễ, bước từng bước về phía trước, đến khi còn cách hắn vài bước nhưng cũng không mở miệng nói gì hoặc làm gì, mà hơi hơi cúi người, động tác nhẹ nhàng nâng Mặc Kỳ Tẫn đang chết ngất đến một vị trí thoải mái.
Tụ khí trong tay, ánh sáng tản ra chói mắt, xẹt qua trên người Mặc Kỳ Tẫn, những nơi đi qua khói đen trên người đều bị bức ra, khôi phục bộ mặt vốn có, nhưng mà trên khuôn mặt tái nhợt hai mắt vẫn đang khép chặt, không còn khả năng thay đổi nữa. Bởi vì vừa rồi là hồn bay phách tán!
"Cửu Lễ, Bản thần sẽ có một trận chiến chân chính với ngươi!" Sau khi đối chiến mới là báo thù!
Từ trong kinh ngạc Cửu Lễ đã hoàn hồn, rất nhanh đã tiếp nhận sự thật, nếu như hắn đã không có cách nào thay đổi vậy thì để cho bọn họ đều về điểm bắt đầu đi, tiếp tục trận chiến ngàn năm trước, hắn không tin, hắn lại một lần nữa thua dưới tay Uyên Cực vừa mới khôi phục thần lực!
"Được!" Không có nửa chữ dư thừa, chỉ có một chữ.
Dẫn đầu quay người phi thân vào giữa đám mây trên không trung, đợi Uyên Cực ứng chiến!
"Uyên!" Đang chuẩn bị bước lên, lại bị âm thanh truyền đến từ phía sau mà dừng bước, quay người lại bắt gặp vẻ mặt đầy bình tĩnh kiên định của Vân Chỉ, trên đó không hề có lo lắng sợ hãi mà vô cùng phức tạp với ngàn lời muốn nói.
"Nhớ kỹ, ta còn có chuyện muốn nói!" Đúng vậy, nàng còn có vô số lời muốn nói rõ ràng, trí nhớ ngàn năm trước trở lại, muốn nói, muốn truy cứu làm sao thì không phải chỉ một lời của thể diễn tả hết!
Hơn nữa điều kiện trước tiên là hắn phải trở về, Vân Chỉ cũng tin rằng hắn sẽ về, bởi vì hắn là Chiến thần, là nam nhân mà nàng yêu!
Vẻ mặt trên khuôn mặt Uyên Cực khẽ động, nhưng cũng không nói chữ nào, gật đầu liên tục rồi xoay người bay lên, chói mắt giống như một con rồng múa lượn, tư thế oai hùng, cùng lúc đó ánh sáng hiện lên xung quanh thân mình hắn, lúc này không còn là trang phục áo vải phổ thông mà là áo giáp ngự lân với tầng tầng vảy sáng hiện lên, là chiến bào do tự tay Chỉ Tuyền làm, cơ bản có thể phát huy sức mạnh vô cùng trên chiến trường!
Mặc áo giáp bạc vào người càng khiến dáng người to lớn của Uyên Cực hiện ra, tư thế oai hùng giữa bầu trời, oai phong không gì sánh kịp!
Đối diện là áo bào màu đỏ bay trong gió của Cửu Lễ, toàn thân được ma khí bao phủ, so với Uyên Cực thì như một chính một tà, hoàn toàn đối nghịch nhau!
"Uyên Cực, Bản tôn không ngờ còn có cơ hội để đại chiến với ngươi! Ha ha ha, cho dù ngươi chuyển thế thành người phàm thấp hèn nhưng Bản tôn vẫn không làm sao bắt được ngươi, lúc này đây, nhất định Bản tôn phải khiến ngươi thần phục dưới chân! Bên trong thế giới này, chỉ có quyền năng của Đế Thú Ma giới như ta là không thể khiêu chiến!"
Cửu Lễ luôn luôn kiêu ngạo như vậy, vì kiêu ngạo cho nên mới coi Uyên Cực - người luôn khiêu chiến sự kiêu ngạo của hắn là cái đinh trong mắt, thậm chí đã dùng đủ mọi thủ đoạn đê tiện cũng chỉ vì muốn diệt trừ tận gốc Uyên Cực!
"Ma sinh tâm ma, đó là tự chịu diệt vong! Cửu Lễ, ngươi đứng đầu Ma giới mà lại vi phạm luật, đừng tưởng muốn làm gì ở Nhân giới thì có thể làm, Bản thần tiếp nhận sứ mệnh trời đất giaocho, lấy đi tính mạng của ngươi!" Câu nói mạnh mẽ từ từ thoát ra giữa môi mỏng, giọng điệu bình tĩnh, vững vàng không nhanh không chậm, không chút a dua ninh bợ, sắc bén coi thường vạn vật!
Hắn cũng không tiếp tục cho rằng Đế Thú Cửu Lễ trước mặt này có tư cách trở thành kẻ địch của Uyên Cực, ít nhất, đó không phải là một kẻ địch đáng được kính trọng, chỉ còn lại là một đối thủ thật sự, đặc biệt bắt mắt một cách kì lạ.
Nhanh chóng bay lên cao, toàn thân Uyên Cực được bao bọc bằng một vòng ánh sáng màu vàng, ánh sáng chói mắt trên không trung khiến mọi người phía dưới chỉ cần liếc mắt một cái là có thể nhìn rõ.
Hai màu va chạm vào nhau, ầm ầm rung động! Ngay cả khi khói đen và ánh sáng vàng vỡ tan giữa không trung cũng không hòa lẫn vào nhau, cho đến bây giờ bọn họ đều bài xích lẫn nhau, chính là từ thời điểm ngàn năm trước!
Ma lực của Cửu Lễ bị hao tổn, tự biết không thể cứ kéo dài thời gian, nên dùng toàn bộ ma lực phóng ra trong một lần! Cho dù đây là trận chiến cuối cùng thì cũng ngại gì!
Luồng ánh sáng mạnh mẽ đó bị vị thần tiên kia dùng một chiêu khiến nó quay ngược trở về, không phải là chiêu thức đẹp mắt, không phải trực tiếp đối mặt, chỉ là dùng toàn lực chống lại ma lực, thanh toán tất cả ân oán!
Người phía dưới nhìn lên cũng không thể nhìn rõ cái gì, chỉ có thể nhìn thấy hai sức mạnh đang đánh nhau trên đó.
Vân Chỉ cũng không chú ý đến cuộc chiến giữa không trung mà đang chuẩn bị giải quyết mọi chuyện dưới mặt đất, từ từ đi đến trước mặt Âm Thần Ngọc Nữ, lạnh nhạt nhìn nàng, không hận cũng không tức giận, chỉ là trong ánh mắt kia lộ ra nhiều tia thương hại.
"Ngươi muốn làm gì cứ làm đi, đừng có biểu hiện ra biểu cảm ghê tởm như vậy!" Đương nhiên Âm Thần Ngọc Nữ không còn chống cự nữa, nói với giọng nói ác độc.
Nhìn Vân Chỉ, không, hẳn phải là ánh mắt của Chỉ Tuyền, trong đó tràn đầy thương hại, khiến cho nàng tức giận điên cuồng, nàng cảm thấy đáng thương cho bản thân, đáng thương cho sự điên cuồng của bản thân. Nhưng mà, nàng có tư cách gì để thương hại bản thânmình, chỉ vì nàng may mắn, chỉ vì nàng may mắn chứng kiến bản thân đáng thương hay sao, bản thân trở nên đáng thương như vậy đều là do Uyên Cực của nàng tạo thành!
"Ta thực sự đang thương xót cho ngươi, ngươi chỉ vì một nam nhân không đáng giá như vậy, ngươi chỉ vì điên cuồng đến mức làm ra đủ chuyện ma quỷ đáng khinh thường, bi kịch của ngươi chính do một tay ngươi tạo nên!"
Ánh mắt Chỉ Tuyền đầy thương xót nhưng không hề nhẹ nhàng khuyên giải, mà trực tiếp chỉ trích, nàng thương xót cô gái này, vô cùng thương xót, bởi vì thật đáng trách nên nàng mới có thể thương xót!
Danh sách chương