Tô Cẩm Lý nhìn trong bát mình toàn bộ đều là màu đỏ.
Đều là đồ ăn có ớt cay.
Nhất thời nhíu nhíu mày, nhưng mà, cực kỳ nhanh chóng, khôi phục một tia lạnh nhạt.
Nghiêng đầu nhìn Dương Xuyến Xuyến, đột nhiên từng chút từng chút lại gần Dương Xuyến Xuyến.
Dương Xuyến Xuyến có chút căng thẳng.
Có thể cảm giác được gương mặt Tô Cẩm Lý trong tầm mắt mình lớn dàn.
Mặt hắn, cách nàng gần như thế, gần đến nỗi nàng có thể cảm giác được hơi thở của Tô Cẩm Lý.
Dương Xuyến Xuyến căng thẳng chớp chớp mắt.
Tô Cẩm Lý cũng học Dương Xuyến Xuyến, chớp chớp mắt, bên miệng từ từ vẽ ra nụ cười.
Ý vị tươi cười sâu xa.
Sờ sờ mái tóc dài của Dương Xuyến Xuyến, nói: "Cảm ơn Xuyến Xuyến......"
Sau đó, Tô Cẩm Lý nhanh chóng quay đầu, nhìn chằm chằm đồ ăn trong mâm, sau đó yên lặng không tiếng động cầm lấy chiếc đũa, nhẹ nhàng nuốt vào.
Biểu tình một mực lạnh nhạt.
Không có chút phản ứng nào.
Mà Dương Xuyến Xuyến ở một bên, đã có chút ngu ngơ.........
Vừa rồi, hắn, hắn, hắn, vậy mà dựa vào mình gần như thế, hắn, hắn, hắn, hẳn là vừa rồi muốn trêu mình mà....
Kìm lòng không được, Dương Xuyến Xuyến nghĩ lại tới một lần hôn khi say rượu kia.
Khống chế không nổi, Dương Xuyến Xuyến vươn tay, sờ sờ môi mình.
Mãi đến khi vương phi nói một câu, đột nhiên thức tỉnh Dương Xuyến Xuyến đang miên man suy nghĩ:
"Cẩm Lý, không phải không ăn cay à? Sao bây giờ lại ăn khẩu vị nặng như vậy?"
"Xuyến Xuyến thích ăn...... Nhi thần cũng ăn theo."
Tô Cẩm Lý cười cười, rồi sau đó gắo lên một chút đồ ăn, nhẹ giọng nói với Dương Xuyến Xuyến:
"Xuyến Xuyến, ăn đi.... Nào, ta bón cho nàng!"
Vừa nói, Tô Cẩm Lý vừa mỉm cười ôn nhu đưa đến bên miệng Dương Xuyến Xuyến.
Trong khoảnh khắc Dương Xuyến Xuyến vừa mở miệng, Dương Xuyến Xuyến rõ ràng nhìn thấy đáy mắt Tô Cẩm Lý chợt lóe lên chế giễu! Nhất thời, Dương Xuyến Xuyến hiểu rõ ý của Tô Cẩm Lý!
Hắn, hắn, hắn, vậy mà là cố ý!
Giả bộ yêu thương nàng!
Để hoàng thượng và vương phi nương nương yên tâm!
Đồng thời cũng khiến nàng chết nhanh hơn!
Đều là đồ ăn có ớt cay.
Nhất thời nhíu nhíu mày, nhưng mà, cực kỳ nhanh chóng, khôi phục một tia lạnh nhạt.
Nghiêng đầu nhìn Dương Xuyến Xuyến, đột nhiên từng chút từng chút lại gần Dương Xuyến Xuyến.
Dương Xuyến Xuyến có chút căng thẳng.
Có thể cảm giác được gương mặt Tô Cẩm Lý trong tầm mắt mình lớn dàn.
Mặt hắn, cách nàng gần như thế, gần đến nỗi nàng có thể cảm giác được hơi thở của Tô Cẩm Lý.
Dương Xuyến Xuyến căng thẳng chớp chớp mắt.
Tô Cẩm Lý cũng học Dương Xuyến Xuyến, chớp chớp mắt, bên miệng từ từ vẽ ra nụ cười.
Ý vị tươi cười sâu xa.
Sờ sờ mái tóc dài của Dương Xuyến Xuyến, nói: "Cảm ơn Xuyến Xuyến......"
Sau đó, Tô Cẩm Lý nhanh chóng quay đầu, nhìn chằm chằm đồ ăn trong mâm, sau đó yên lặng không tiếng động cầm lấy chiếc đũa, nhẹ nhàng nuốt vào.
Biểu tình một mực lạnh nhạt.
Không có chút phản ứng nào.
Mà Dương Xuyến Xuyến ở một bên, đã có chút ngu ngơ.........
Vừa rồi, hắn, hắn, hắn, vậy mà dựa vào mình gần như thế, hắn, hắn, hắn, hẳn là vừa rồi muốn trêu mình mà....
Kìm lòng không được, Dương Xuyến Xuyến nghĩ lại tới một lần hôn khi say rượu kia.
Khống chế không nổi, Dương Xuyến Xuyến vươn tay, sờ sờ môi mình.
Mãi đến khi vương phi nói một câu, đột nhiên thức tỉnh Dương Xuyến Xuyến đang miên man suy nghĩ:
"Cẩm Lý, không phải không ăn cay à? Sao bây giờ lại ăn khẩu vị nặng như vậy?"
"Xuyến Xuyến thích ăn...... Nhi thần cũng ăn theo."
Tô Cẩm Lý cười cười, rồi sau đó gắo lên một chút đồ ăn, nhẹ giọng nói với Dương Xuyến Xuyến:
"Xuyến Xuyến, ăn đi.... Nào, ta bón cho nàng!"
Vừa nói, Tô Cẩm Lý vừa mỉm cười ôn nhu đưa đến bên miệng Dương Xuyến Xuyến.
Trong khoảnh khắc Dương Xuyến Xuyến vừa mở miệng, Dương Xuyến Xuyến rõ ràng nhìn thấy đáy mắt Tô Cẩm Lý chợt lóe lên chế giễu! Nhất thời, Dương Xuyến Xuyến hiểu rõ ý của Tô Cẩm Lý!
Hắn, hắn, hắn, vậy mà là cố ý!
Giả bộ yêu thương nàng!
Để hoàng thượng và vương phi nương nương yên tâm!
Đồng thời cũng khiến nàng chết nhanh hơn!
Danh sách chương