Edit: Nguyệt Hoa Dạ Tuyết
Nhưng hắn cũng nhanh chóng lấy lại sự tự nhiên, mở miệng nói: “Bây giờ là của ta!”
"Ngươi - - "
Dương Xuyến Xuyến mở to hai mắt nhìn, ngón tay nàng âm thầm siết chặt, cố gắng kìm nén cơn tức trong lòng.
Nàng ngẩng đầu lên từ từ, hít thật sâu.
Để bản thân mình trông có vẻ lạnh nhạt hơn.
Sau đó mới mở miệng nói: "Ta nhìn trúng trước đấy chứ, là ngươi cướp lấy!”
Lời của nàng vừa thốt ra, đôi mắt Tô Cẩm Lí chợt ánh lên cái nhìn sắc lạnh như băng.
Nữ tử này, quả nhiên có ý đồ xấu với hắn!
Các ngươi nhìn xem...
Nhìn xem, tự nàng ta nói ra rồi đấy! Nàng ta nhìn trúng, ta lại cướp mất!
Hắn không tin, trong hơn một ngàn cái hoa đăng ở đây, nàng lại cố tình nhìn trúng một cái mà Tô Sơ Tâm coi trọng!
Nữ tử này, quả nhiên là cố tỏ vẻ, lạt mềm buộc chặt!
"Đường đường là Vương gia, vậy mà cũng không hơn được cái gọi là “ỷ thế hiếp người” nhỉ?!”
Dương Xuyến Xuyến khẽ mở miệng, cánh môi đỏ miệng tràn đầy sự quyến rũ.
Nàng thản nhiên nói tiếp: “Không thể không nói, kiểu người như Tô vương gia, tiểu nữ quả là cực kỳ sợ hãi đấy!”
Sự châm chọc trong lời nói của nàng cứ hiển hiện rất tự nhiên!
Tô Cẩm Lí hừ lạnh một tiếng: "Một khi đã sợ hãi như vậy thì ngươi đừng có xuất hiện trước mặt bổn vương mãi!”
Hắn đột nhiên phẩy tay áo một cái, xoay người muốn rời khỏi.
Chợt nhìn thấy ở đằng sau, Tô Cảnh Lương và Tô Sơ Tâm đang đi tìm mình.
Hắn vẫy vẫy tay, định vươn tay đưa hoa đăng cho Tô Sơ Tâm.
Nào ngờ lại nghe thấy giọng nói nhàn nhạt của Dương Xuyến Xuyến ở sau lưng.
"Do ngươi xuất hiện ở trước mặt bổn tiểu thư trước chứ bộ!”
Trong nháy mắt, Tô Cảnh Lương, Tô Sơ Tâm và bọn thị vệ theo cùng đều giống như ngừng thở.
Ai nấy đều kinh ngạc mà nhìn Dương Xuyến Xuyến, sau đó lại nhìn sang Tô Cẩm Lí.
Khắp thiên hạ này, đừng nói là Tô Sơ Tâm, cho dù là người như Tô Cảnh Lương cũng không dám nói lời như thế với Nhị hoàng tử bướng bỉnh kiêu ngạo!
Nhưng hắn cũng nhanh chóng lấy lại sự tự nhiên, mở miệng nói: “Bây giờ là của ta!”
"Ngươi - - "
Dương Xuyến Xuyến mở to hai mắt nhìn, ngón tay nàng âm thầm siết chặt, cố gắng kìm nén cơn tức trong lòng.
Nàng ngẩng đầu lên từ từ, hít thật sâu.
Để bản thân mình trông có vẻ lạnh nhạt hơn.
Sau đó mới mở miệng nói: "Ta nhìn trúng trước đấy chứ, là ngươi cướp lấy!”
Lời của nàng vừa thốt ra, đôi mắt Tô Cẩm Lí chợt ánh lên cái nhìn sắc lạnh như băng.
Nữ tử này, quả nhiên có ý đồ xấu với hắn!
Các ngươi nhìn xem...
Nhìn xem, tự nàng ta nói ra rồi đấy! Nàng ta nhìn trúng, ta lại cướp mất!
Hắn không tin, trong hơn một ngàn cái hoa đăng ở đây, nàng lại cố tình nhìn trúng một cái mà Tô Sơ Tâm coi trọng!
Nữ tử này, quả nhiên là cố tỏ vẻ, lạt mềm buộc chặt!
"Đường đường là Vương gia, vậy mà cũng không hơn được cái gọi là “ỷ thế hiếp người” nhỉ?!”
Dương Xuyến Xuyến khẽ mở miệng, cánh môi đỏ miệng tràn đầy sự quyến rũ.
Nàng thản nhiên nói tiếp: “Không thể không nói, kiểu người như Tô vương gia, tiểu nữ quả là cực kỳ sợ hãi đấy!”
Sự châm chọc trong lời nói của nàng cứ hiển hiện rất tự nhiên!
Tô Cẩm Lí hừ lạnh một tiếng: "Một khi đã sợ hãi như vậy thì ngươi đừng có xuất hiện trước mặt bổn vương mãi!”
Hắn đột nhiên phẩy tay áo một cái, xoay người muốn rời khỏi.
Chợt nhìn thấy ở đằng sau, Tô Cảnh Lương và Tô Sơ Tâm đang đi tìm mình.
Hắn vẫy vẫy tay, định vươn tay đưa hoa đăng cho Tô Sơ Tâm.
Nào ngờ lại nghe thấy giọng nói nhàn nhạt của Dương Xuyến Xuyến ở sau lưng.
"Do ngươi xuất hiện ở trước mặt bổn tiểu thư trước chứ bộ!”
Trong nháy mắt, Tô Cảnh Lương, Tô Sơ Tâm và bọn thị vệ theo cùng đều giống như ngừng thở.
Ai nấy đều kinh ngạc mà nhìn Dương Xuyến Xuyến, sau đó lại nhìn sang Tô Cẩm Lí.
Khắp thiên hạ này, đừng nói là Tô Sơ Tâm, cho dù là người như Tô Cảnh Lương cũng không dám nói lời như thế với Nhị hoàng tử bướng bỉnh kiêu ngạo!
Danh sách chương