Sáng sớm lăm người đã xuất phát lên đường đến núi Tà Mật, khi mọi người đi qua một thị trấn nhỏ thì có một ông lão khoảng bảy mươi tuổi, dâu tóc bạc phơ, nhìn rất giống như một vị cao nhân đắc đạo. Ông lão tiến đến chặn đường bọn họ. Nhược Y thấy kiệu dừng lại đột ngột, vén rèm xe lên thì thấy cảnh tượng một ông lão tay cầm lá cờ coi tướng số. Nàng xuống kiệu hỏi:
“Lão nhân có việc gì vậy”
Vị cao nhân cười lớn một tiếng, nhìn Nhược Y nói rất quả quyết:
“Là phúc không phải họa, là họa thì không tránh khỏi”
Thiếu Hàn thấy lão nhân trước mắt ăn nói lung tung liền gọi lại:
“Cao nhân người nói là có ý gì”
Ông lão quay lại nhìn Thiếu Hàn nói một câu rồi bước đi:
“Chân núi Thiên Sơn”
Năm người lại lên đường đi tiếp, mau chóng quên đi lời nói của vị lão nhân kia. Đi được một đoạn khá xa, trời bắt đầu nắng gay gắt. Mọi người liền dừng chân nghỉ ngơi. Nhược Nhan ở trên xe đã ngủ mê mệt không biết trời đất gì. Thiếu Hàn vì muốn có không gian riêng với Nhược Y liền đưa nàng đến bờ song bên kia ngồi hóng mát. Nên lúc này chỉ còn có Tiểu Hoa và Thiếu Kì.
Tiểu Hoa thấy Thiếu Kì đang ngồi bên ngoài liền từ kiệu bước xuống:
“Vương gia người có mệt không”
Thiếu Kì không nhìn Tiểu Hoa thuận miệng trả lời:
“Ta không sao, ta đi xem Nhan Nhan”
Tiểu Hoa thấy Thiếu Kì đang định đứng lên liền giả bộ say nắng ngã vào lòng Thiếu Kì:
“Vương gia ta thấy chóng mặt quá”
Tình cảnh này sớm không xuất hiện, muộn không xuất hiện. Lại xuất hiện đúng lúc Nhược Nhan vừa vén cửa kiệu lên. Nàng tức giận quát:
“Các ngươi đang làm trò gì vậy”
Thiếu Kì vội đẩy Tiểu Hoa ra:
“Không phải như nàng nghĩ, ta…”
“Đủ rồi”. Nhược Nhan nói rồi chạy đi
Thiếu Kì đang tính đuổi theo Nhược Nhan thì bị Tiểu Hoa giữ lại:
“Vương gia tốt nhất bây giờ ngài không nên đi, là để ta đi giải thích với nàng ấy thì hay hơn”. Nói rồi Tiểu Hoa rời đi
Ở bên bờ suối Nhược Nhan đang ngồi khóc lóc, thì Tiểu Hoa đến, nàng liền liếc nhìn nói:
“Ngươi đến đây làm gì”
Tiểu Hoa cười khinh bỉ nhìn nàng:
“Ta đến đây để nói cho ngươi biết, ngươi tốt nhất nên biết điều mà rút lui, vương gia giờ đã không cần ngươi nữa”
Nhược Nhan thấy Tiểu Hoa nói như vậy liền tức giận, quay lại cười nhạt với nàng:
“Giựa vào ngươi sao, ha ha”
“Đúng vậy chỉ giựa vào ta”
Tiểu Hoa nghe thấy tiếng nói của Thiếu Kì càng lúc càng gần, nàng liền rút dao đâm vào cánh tay phải của chính mình, rồi ngồi xuống đất. Đúng lúc này thì Thiếu Kì đi tới, nàng ta quay lại nói với Thiếu Kì
“Vương gia, nàng ấy…”
Thiếu Kì nói:
“Nhan Nhan chuyện gì vậy”
Nhược Nhan cười lạnh, trong lòng thầm nghĩ nam nhân này lại hỏi nàng đã xảy ra chuyện gì, nàng cũng mệt mỏi chẳng giải thích. Nếu đã là không tin tưởng thì cũng không cần giải thích
“Chính là như vậy”
“Nàng, nàng sao có thể trở thành như vậy”
Nhược Nhan lại cười lớn:
“Ta vốn dĩ chính là như vậy”
Nói rồi nàng rời đi, Thiếu Kì đứng yên một chỗ, Tiểu Hoa lúc này mới từ dưới đất đứng lên:
“Vương gia ta bị thương, người giúp ta băng bó được không”
Tình cảnh trước mắt đã được Thiếu Hàn chứng kiến hết từ đầu đến cuối. Hắn tại sao lại không đến nói giúp Nhược Nhan. Bởi vì hắn đã phát hiện ra một bí mật rất lớn lien quan đến Tiểu Hoa, hắn muốn dụ cá từ từ cắn câu. Trong thời gian này đành phải ủy khuất Nhược Nhan vậy
“Lão nhân có việc gì vậy”
Vị cao nhân cười lớn một tiếng, nhìn Nhược Y nói rất quả quyết:
“Là phúc không phải họa, là họa thì không tránh khỏi”
Thiếu Hàn thấy lão nhân trước mắt ăn nói lung tung liền gọi lại:
“Cao nhân người nói là có ý gì”
Ông lão quay lại nhìn Thiếu Hàn nói một câu rồi bước đi:
“Chân núi Thiên Sơn”
Năm người lại lên đường đi tiếp, mau chóng quên đi lời nói của vị lão nhân kia. Đi được một đoạn khá xa, trời bắt đầu nắng gay gắt. Mọi người liền dừng chân nghỉ ngơi. Nhược Nhan ở trên xe đã ngủ mê mệt không biết trời đất gì. Thiếu Hàn vì muốn có không gian riêng với Nhược Y liền đưa nàng đến bờ song bên kia ngồi hóng mát. Nên lúc này chỉ còn có Tiểu Hoa và Thiếu Kì.
Tiểu Hoa thấy Thiếu Kì đang ngồi bên ngoài liền từ kiệu bước xuống:
“Vương gia người có mệt không”
Thiếu Kì không nhìn Tiểu Hoa thuận miệng trả lời:
“Ta không sao, ta đi xem Nhan Nhan”
Tiểu Hoa thấy Thiếu Kì đang định đứng lên liền giả bộ say nắng ngã vào lòng Thiếu Kì:
“Vương gia ta thấy chóng mặt quá”
Tình cảnh này sớm không xuất hiện, muộn không xuất hiện. Lại xuất hiện đúng lúc Nhược Nhan vừa vén cửa kiệu lên. Nàng tức giận quát:
“Các ngươi đang làm trò gì vậy”
Thiếu Kì vội đẩy Tiểu Hoa ra:
“Không phải như nàng nghĩ, ta…”
“Đủ rồi”. Nhược Nhan nói rồi chạy đi
Thiếu Kì đang tính đuổi theo Nhược Nhan thì bị Tiểu Hoa giữ lại:
“Vương gia tốt nhất bây giờ ngài không nên đi, là để ta đi giải thích với nàng ấy thì hay hơn”. Nói rồi Tiểu Hoa rời đi
Ở bên bờ suối Nhược Nhan đang ngồi khóc lóc, thì Tiểu Hoa đến, nàng liền liếc nhìn nói:
“Ngươi đến đây làm gì”
Tiểu Hoa cười khinh bỉ nhìn nàng:
“Ta đến đây để nói cho ngươi biết, ngươi tốt nhất nên biết điều mà rút lui, vương gia giờ đã không cần ngươi nữa”
Nhược Nhan thấy Tiểu Hoa nói như vậy liền tức giận, quay lại cười nhạt với nàng:
“Giựa vào ngươi sao, ha ha”
“Đúng vậy chỉ giựa vào ta”
Tiểu Hoa nghe thấy tiếng nói của Thiếu Kì càng lúc càng gần, nàng liền rút dao đâm vào cánh tay phải của chính mình, rồi ngồi xuống đất. Đúng lúc này thì Thiếu Kì đi tới, nàng ta quay lại nói với Thiếu Kì
“Vương gia, nàng ấy…”
Thiếu Kì nói:
“Nhan Nhan chuyện gì vậy”
Nhược Nhan cười lạnh, trong lòng thầm nghĩ nam nhân này lại hỏi nàng đã xảy ra chuyện gì, nàng cũng mệt mỏi chẳng giải thích. Nếu đã là không tin tưởng thì cũng không cần giải thích
“Chính là như vậy”
“Nàng, nàng sao có thể trở thành như vậy”
Nhược Nhan lại cười lớn:
“Ta vốn dĩ chính là như vậy”
Nói rồi nàng rời đi, Thiếu Kì đứng yên một chỗ, Tiểu Hoa lúc này mới từ dưới đất đứng lên:
“Vương gia ta bị thương, người giúp ta băng bó được không”
Tình cảnh trước mắt đã được Thiếu Hàn chứng kiến hết từ đầu đến cuối. Hắn tại sao lại không đến nói giúp Nhược Nhan. Bởi vì hắn đã phát hiện ra một bí mật rất lớn lien quan đến Tiểu Hoa, hắn muốn dụ cá từ từ cắn câu. Trong thời gian này đành phải ủy khuất Nhược Nhan vậy
Danh sách chương