Sau khi Hạ Thiên gật đầu, có một người lập tức xuất hiện, dắt theo một con Lương Câu (ngựa) giao cho Nhậm Diệc, mặc dù Ân Tịch Ly thật sự không muốn cho hắn đi cùng nhưng vì đây là yêu cầu của con trai bảo bối cho nên hắn không thể không đồng ý.

Hạ Thiên và Tiểu Phàm được bố trí ngồi trong một cỗ xe ngựa rộng rãi thoáng mát, trên xe lót nệm lông cừu Tây Vực rất dày, cho dù là ngồi hay nằm cũng đều cảm thấy vô cùng mềm mại và thoải mái.

Tiểu Phàm sảng khoái nằm xuống bên cạnh Hạ Thiên, một tay lặng lẽ cầm lấy ngón tay út của nàng: “Mẫu thân, cái xe ngựa này còn lớn hơn so với gian phòng của chúng ta nữa!”

Hạ Thiên quan sát chung quanh, sau đó quay lại cười khổ: “Đúng nha, người có tiền quả nhiên là có khác mà!”

“Bắt đầu từ bây giờ, chúng ta cũng là người có tiền!” Tiểu Phàm thản nhiên nói, cũng không thể nghe được sự mừng rỡ hay ghen ghét ở trong lời nói, bé chỉ bình thản nói ra giống như là đang nói một sự thật hiển nhiên.

“Sau này không thể tiếp tục bán thuốc được nữa rồi . . . . . .” Hạ Thiên ngậm ngùi nói.

“Tại sao?” Tiểu Phàm khẽ nhổm dậy, chống mắt buồn bực nhìn Hạ Thiên.

“Con thử nghĩ mà xem, đại thúc đường đường là một Vương gia, nếu chúng ta tiếp tục ra ngoài bán thuốc thì người khác sẽ nói đại thúc như thế nào?”

“Mẫu thân là đang quan tâm đến phụ vương sao?”

“. . . . . .Vớ vẩn, ta chẳng qua là không muốn làm liên lụy đến người khác mà thôi, cái này gọi là thiện lương!”

“Ồ, vậy thì cứ mặc kệ đi, phụ vương không sợ chúng ta làm liên lụy đâu, chúng ta cứ đem thuốc về kinh thành bán, nghe nói mọi người ở kinh thành đều rất giàu có, một lọ thuốc mình bán năm mươi lượng bạc là được rồi!”

“Aizz, như vậy không tốt!”

“Sao lại không tốt? Cứ quyết định như vậy đi. . . . .”

Bên trong xe ngựa, hai mẹ con nói câu được câu không, bàn bạc sau khi trở về kinh thành sẽ làm ăn buôn bán như thế nào, mà ở bên ngoài, Ân Tịch Ly cưỡi ngựa, đi trước xe ngựa của hai người bọn họ, một bước cũng không rời, có lúc lại khẽ mỉm cười, có lúc lại hơi nghiêng đầu vào sát xe ngựa để nghe xem hai mẹ con đang nói gì. Ngẫm nghĩ một chút, rốt cuộc cũng không nhịn được nữa, Ân Tịch Ly do dự trong giây lát rồi tung người nhảy vào trong xe ngựa.

Đôi con ngươi màu xanh lục của Nhậm Diệc khẽ lóe lên, cố gắng áp chế cái ý nghĩ muốn lôi Ân Tịch Ly ra ngoài, hắn vung roi quất vào mông ngựa: “Giá ——” tốc độ chợt tăng, con ngựa bỗng chốc vọt lên.

Hắn có chút hối hận vì đã đồng ý với kế hoạch của Tiểu Phàm. . . . .

Ân Tịch Ly vén rèm xe ngựa, đập vào mắt hắn chính là hình ảnh hai mẹ con đang nằm ngả nằm nghiêng, vừa ngủ vừa ngáy.

Cỗ xe ngựa này vô cùng rộng rãi, lại được lót đệm cừu Tây Vực rất dày, mặc dù đang chạy với tốc độ rất nhanh nhưng bọn họ chẳng hề cảm thấy khó chịu, ngược lại, lại còn được ngủ một giấc ngon lành.

Ân Tịch Ly cười cười, nhẹ nhàng đi vào bên trong, cởi tấm áo choàng đang khoác trên người xuống, sau đó đắp lên người hai mẹ con bọn họ. Hai thân thể nhỏ bé được bao phủ kín mít, Ân Tịch Ly lặng lẽ ngồi xuống bên cạnh, ngắm con trai bảo bối và cô gái của hắn đang ngủ say.

Hạ Thiên vẫn mong manh nhỏ bé như vậy, chẳng khác bảy năm trước là bao, chỉ có thêm một chút tư vị của người làm mẹ, khuôn mặt trái xoan nho nhỏ, mặc dù không lớn bằng một bàn tay của hắn thế nhưng hai gò má phấn hồng vẫn như cũ, khiến cho lòng hắn cứ nhộn nhạo xôn xao.

Khẽ vuốt ve gò má mềm mại, rồi lại khẽ vuốt lên hàng chân mày bởi vì nằm mơ mà khẽ nhăn lại, hắn cúi người, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên trán nàng: “Hạ Thiên. . . . Nàng. . . .cái nha đầu thúi này. . . . .”

Cuối cùng cũng đã trở lại rồi, lần này, ta sẽ không để nàng bỏ trốn một lần nữa, cho dù có phải trói nàng hay nhốt nàng lại, thì ta cũng thà rằng để cho nàng hận ta, chứ ta tuyệt đối sẽ không để cho nàng bỏ ta mà đi một lần nữa.

Nàng, Thiên nhi của ta!

Tiểu Phàm theo sư phụ Độc Thánh học mấy năm, đối với giấc ngủ vẫn luôn rất cảnh giác, bình thường cũng ngủ không sâu, bé mơ hồ cảm thấy bên cạnh giống như có người đang nhẹ nhàng nói chuyện, khẽ mở mắt, có chút nghi ngờ, lại nhìn thấy Ân Tịch Ly đang ngồi bên cạnh, mỉm cười dịu dàng nhìn mẫu thân.

Đôi con ngươi khẽ động, phụ vương đối với mẫu thân. . . . .

Dường như cũng không giống như lời mẫu thân vẫn nói? Mẫu thân nói, phụ vương là Vương gia cao cao tại thượng, còn mình chỉ là một nha hoàn nho nhỏ bị người dạy dỗ, phụ vương không thích mẫu thân, mẫu thân cũng không thích phụ vương, thân phận của hai người khác nhau một trời một vực, cho dù người ta có thật sự là phụ vương của bé thì mẫu thân cũng sợ là không thể nào dễ dàng nhận tổ quy tông như vậy được, ‘lễ nghi của hoàng thất’ và ‘môn đăng hộ đối’, mẫu thân chỉ sợ rằng mình không thể trèo cao.

Nhưng bây giờ nhìn lại, phụ vương thật sự là không thích mẫu thân sao?

Bé biết sư phụ rất thích mẫu thân, lúc trước bé cũng hy vọng sư phụ có thể ở bên cạnh mẫu thân, giống như cha của bé, ánh mắt của sư phụ khi nhìn mẫu thân, cũng giống như cha bây giờ vậy, tựa như một hồ nước mùa xuân, êm đềm và tĩnh lặng, khiến cho người ta phải trầm mê.

Phụ vương. . . . .thích mẫu thân.

Bé đưa ra một cái kết luận vô cùng chắc chắn.

Sau đó, lại lặng lẽ nhếch môi cười.

Chẳng qua là. . . . . hình như mẫu thân không thích phụ vương?

Bé buồn bực tự hỏi chính mình, rằng bé nên để cho mẫu thân ở bên cạnh sư phụ, hay là nên để cho mẫu thân ở bên cạnh phụ vương đây?

Đây thật sự là một vấn đề nan giải!

Tiểu Phàm đang tập trung suy nghĩ nên không hề phát hiện, trong lòng bé, vị trí của Ân Tịch Ly chỉ vừa mới quen trong một buổi tối, đã ngang hàng cùng với Nhậm Diệc mà bé chung sống suốt bảy năm qua.

“Đang suy nghĩ gì vậy?” Bên tai đột nhiên truyền đến một giọng nói khe khẽ, kéo suy nghĩ của bé trở về, vừa quay đầu lại, bé trông thấy Ân Tịch Ly đang nhìn mình, khóe môi khẽ nhếch lên, cười như không cười.

“Đang nghĩ về phụ vương.” Bé thành thật trả lời, hoàn toàn không có ý định giấu giếm.

Ân Tịch Ly sửng sốt, chợt cười: “Nghĩ về phụ vương làm gì? Chẳng phải là phụ vương đang ở bên cạnh con sao?”

Tiểu Phàm trợn mắt nhìn hắn, đột nhiên nói: “Con đang suy nghĩ, sau khi trở về, phụ vương sẽ cho Tiểu Phàm bao nhiêu bạc.”

Ân Tịch Ly lại bị lời nói của con trai mình làm cho sửng sốt một lần nữa: “Sao con lại nghĩ đến vấn đề này?”

Tiền của hắn không phải là của bé sao? Chuyện này mà cũng phải suy nghĩ nữa à? Ân Tịch Ly phát hiện, suy nghĩ của con trai bảo bối xoay chuyển rất nhanh, người bình thường không thể dễ dàng bắt kịp, cũng may, hắn là cha của bé, cũng coi như là có thể ứng phó kịp.

“Bởi vì Tiểu Phàm rất cần bạc, chỉ sợ phụ vương không muốn cho.” Tiểu Phàm vẫn nói một cách thành thật, quả thực là bé rất cần tiền, cần rất nhiều, rất nhiều tiền, bé mở to đôi mắt tràn đầy mong đợi nhìn Ân Tịch Ly: “Phụ vương, con nghèo lắm!”

Ân Tịch Ly ngay lập tức tháo một mảnh ngọc bội đang đang đeo trên cổ mình, sau đó lại đeo vào cổ của Tiểu Phàm: “Đây là tín vật của phụ vương lúc vừa mới bước chân vào giang hồ, thuộc hạ của ta mở rất nhiều ngân hàng tư nhân, nếu con cần tiền thì có thể cầm tín vật này đến bất kỳ ngân hàng nào để lấy tiền!”

Đôi mắt của Tiểu Phàm sáng lên, trong lòng cảm thấy hồi hộp, phụ vương quả nhiên là một người dễ nói chuyện, bé cười cười như hồ ly, lại đem mảnh ngọc bội nhét vào trong áo hệt như một tên trộm, phía trên mảnh ngọc bội vẫn còn mang theo hơi ấm của phụ vương, hơi ấm len lỏi vào trong từng tấc da thịt, len lỏi vào sâu tận trong tim bé.

“Cám ơn phụ vương!”

Ân Tịch Ly nhíu mày: “Với phụ vương mà còn phải nói cám ơn sao?”

Tiểu Phàm hiếm khi tinh nghịch, le le lưỡi với hắn, sau đó lại rúc vào trong áo choàng, nằm xuống bên cạnh Hạ Thiên, chuẩn bị ngủ tiếp.

Ân Tịch Ly mỉm cười nhìn hai mẹ con, khoảnh khắc này, hắn cảm thấy tim mình vô cùng ấm áp.

Thật hy vọng cái cảm giác này sẽ tiếp tục kéo dài, cho đến sau này và mãi mãi. . . . mãi mãi. . . . .
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện