Vu Minh cũng không tỏ ra khiếp sợ gì, bởi hắn sớm đoán rằng thân phận của Lý Phục là giả. Vu Minh hỏi:
- Thân phận thực của Lý Phục là? Chú trả lời:
- Tao nào biết. Bạn của tao đã tra giúp mày rồi, trong vòng nửa năm, không có công dân Mỹ nào tên là Lý Phục hay Brown Lee đi máy bay về Trung Quốc. Đây có phải kẻ lừa đảo không?

Vu Minh trả lời:
- Không đâu chú, về mặt này thì hắn còn khá non. Dạo này hơi hỗn loạn, có thể nhìn ra hắn tuy làm rất nhiều chuyện mạo danh, nhưng không có kinh nghiệm gì. Không sao, chỉ cần không nhắm tới Đỗ Thanh Thanh, Thần đèn Aladin cháu sẽ không giúp vui.

Chú nói:
- Còn cái tổ đội lừa đảo mà mày nói kia, rất có thể là đám người tự xưng là Liên minh Hoa quả vùng lên trong năm nay. Đội này có bảy người, thủ lĩnh tên là Cam. Bọn họ không phải đội lừa đảo, mà là đội ngũ của nhân tài kết hợp vũ lực và các loại kỹ thuật như Mười một La hán vậy. Hiện tại cảnh sát hình sự quốc tế đã chú ý tới bọn họ, nguyên nhân là nghi ngờ bọn họ gây ra hai vụ án lừa đảo ở Đức và Trung Quốc với số tiền lên tới hàng chục triệu Euro.

- Vì sao lại nghi ngờ bọn họ?

- Bởi bọn chúng có một thành viên gọi là Sầu Riêng, nam giới, năm mươi tám tuổi, không rõ quốc tịch. Tháng trước bị tai nạn xe ở Đức, chết. Cảnh sát điều tra hiện trường tai nạn, phát hiện vài vật phẩm khả nghi, sau đó dây sang vụ án bồi thường bảo hiểm trị giá sáu triệu Euro. Sau đó dựa theo phương pháp tương tự, tra được một công ty bảo hiểm ở thành phố B của Trung Quốc cũng bồi thường một đơn hàng trị giá bốn triệu Euro. Mà lý thú nhất là, hai đơn hàng này đều là từ một công ty nước Pháp. Sau khi Sầu Riêng chết, công ty này đột ngột biến mất. Tao chỉ biết thế thôi. Cá nhân tao cho rằng, giờ bọn chúng đang tránh né dư luận với cảnh sát.

Vu Minh nói:
- Vậy chẳng phải là tập đoàn lừa đảo rồi.

- Không giống, lừa đảo không có bạn bè. Thời của tao với lúc bây giờ tao đều biết hết, cả mấy chục năm chẳng có đội lừa đảo nào có vẻ ổn định cả. Phần lớn là một người nhắm trúng một mục tiêu, sao đó căn cứ theo những gì mình cần mà tìm thêm đồng bọn có vẻ đáng tin.

Ở một chỗ khác trong thành phố A, Chuối nói:
- Này Cam, bọn họ đang nói về chúng ta. Tên Đỉa này lấy được ít tư liệu về chúng ta này.

Ngô Du Du hỏi:
- Còn gì nữa không?

- Hết rồi, phần lớn là những tài liệu mà Interpol sau khi Sầu Riêng chết. Đỉa cho rằng nhóm chúng ta không chỉ là một tập đoàn lừa đảo. Vu Minh cũng đồng ý, cho rằng chúng ta là một đoàn thể phạm tội có tổ chức.

Ngô Du Du cười, hỏi:
- Hàng hóa thế nào?

- Không chịu phối hợp.
Chuối đáp.

- Ném đi.
Ngô Du Du thở dài:
- Cứ vậy không được, chỉ dựa vào bạo lực không thì dù chúng ta có đạt tới mục đích, cũng sẽ nhanh chóng trở thành tội phạm bị truy nã toàn cầu. Chúng ta phải chọn người thay cho Sầu Riêng.

Chuối quả quyết:
- Không ai có thể thay thế được Sầu Riêng.

Ngô Du Du nói:
- Thục trung vô đại tướng, Liêu Hóa tác tiên phong. Đây là nhiệm vụ chủ yếu, bảo Cà Chua lập một danh sách hậu tuyển đi.

Chuối hỏi:
- Có yêu cầu nào không?

- Bất kể chủng tộc, màu da, dân tộc, giới tính, chỉ cần biết tiếng Trung là được. Ưu tiên năng lực, sau đó là đạo đức.

- Hiểu rồi.



Thứ Hai, hai công ty thám tử lại bị kéo tới tầng ba mươi ba để họp. Cách cuộc họp lần trước đã là sáu ngày.

Lưu Mãng đứng lên nói:
- Đầu tiên tôi xin cảm ơn đồng nghiệp ở bộ phận nội vụ đã giúp đỡ, hiện giờ cơ bản đã loại trừ được khả năng đánh tráo trước khi đưa vào kho bạc.

Mọi người chờ một lúc, Đỗ tiên sinh hỏi:
- Hết rồi?

Lưu Mãng hổ thẹn đáp:
- Đã hết rồi.

- Tôi thật nghi ngờ không biết làm sao công ty thám tử của anh lại có thể đạt tới ba sao, có phải là tôi quá vô dụng không?

Đỗ tiên sinh hỏi lại một câu, rồi nghiêm túc nói:
- Công ty Tinh Tinh thì sao?

Lý Phục trả lời:
- Tạm thời chưa có tiến triển gì.

- Thế là sao?
Đỗ tiên sinh rất không vui:
- Các người mất cả một tuần mà một chút tiến triển cũng không có? Có phải ngay cả khi nào bức tranh bị trộm các người cũng không biết?

- Anh cho rằng bọn họ là Sherlock Holmes à? Thái độ gì thế hả!
Đỗ lão tiên sinh quát cậu con trai của mình, lại nhìn Vu Minh:
- Vu Minh, anh thấy thế nào?

Mọi người cùng nhìn Vu Minh, từ đầu tới cuối Vu Minh vẫn chưa hề tham gia vụ án này chút nào. Vu Minh hỏi lại:
- Thấy thế nào là thế nào?

Đỗ lão tiên sinh kiên nhẫn nói:
- Là có ý kiến gì về vụ trộm bức tranh không?

Vu Minh nói:
- Tôi cảm thấy ta cần phải báo cảnh sát. Mặt khác, tôi có một vấn đề cần thỉnh giáo, bức tranh quý giá như vậy nên mua bảo hiểm cho nó, vì sao lại không nghe nói tới chuyện này?

- Bởi vì công ty bảo hiểm là công ty do Đỗ thị quốc tế chúng ta và tập đoàn Lâm Hải hợp tác lập ra.

Đỗ lão tiên sinh nói:
- Để các bạn điều tra chính là điều tra thay cho công ty bảo hiểm. Hiện giờ người chủ tập đoàn Lâm Hải có một vài hiểu lầm nho nhỏ với Đỗ thị quốc tế. Công ty bảo hiểm này là mấy lão già bọn tôi cùng chung sức thúc đẩy, nhưng khai trương được nửa năm liền bồi thường… Vu Minh, tiền không còn thì thôi, tôi thà móc túi bỏ qua trăm triệu này, chứ không hề muốn công ty bảo hiểm này bồi thường giúp tôi. Hậu quả nghiêm trọng nhất sẽ khiến chúng ta mất đi bạn bè làm ăn là tập đoàn Lâm Hải kia hoàn toàn.

Vu Minh nghe vậy thì hiểu được, tập đoàn Lâm Hải có thị trường nguyên vật liệu lớn nhất cả nước. Tập đoàn này khống chế nguyên vận liệu, nên người muốn hợp tác với Lâm Hải là rất nhiều. Mà nếu Đỗ thị quốc tế mất đi Lâm Hải, rất nhiều nghiệp vụ sẽ suy tàn. Mà trong đó hai bộ phận ngoại thương và Đỗ thị Trung Quốc là chịu ảnh hưởng lớn nhất.

Quả nhiên, vạch trần chân tướng này, vẫn còn chân tướng khác.

Vu Minh cười nói:
- Có trọng thưởng tất có dũng phu. Nếu chuyện này quan trọng như vậy, chúng ta hẳn là tăng phần thưởng lên nữa, để giám đốc Lưu và Lý Phục tăng ca, tôi cảm thấy hẳn là sẽ có đột phá.

Đỗ tiên sinh định mở miệng, nhưng Đỗ lão tiên sinh đã ngăn cản, cười hỏi:
- Cậu thấy nên thưởng cái gì?

- Hai sao.

- Ha ha, này con, không thành vấn đề chứ?
Đỗ lão tiên sinh hỏi.

- Việc này liên quan tới chính sách vĩ mô của Đỗ thị quốc tế, con cho rằng Ban giám đốc sẽ hiểu.
Đỗ tiên sinh trả lời.

Đỗ lão tiên sinh nói:
- Vậy làm phiền giám đốc Lưu, cả Lý Phục nữa.

Sau khi tan họp, Lưu Mãng mặt đầy vui mừng. Hiện giờ công ty của hắn đã là ba sao, nếu có thể tăng lên thẳng năm sao… Lưu Mãng thật muốn ôm và hôn Vu Minh một cái. Đỗ Thanh Thanh thì không có ý kiến gì với đề nghị của Vu Minh, dù sao có tìm thấy đâu mà, có cho mười sao cũng vô dụng.



Diệp Chiến đang lấy mấy công cụ cho vào trong túi trong phòng chứa đồ. Điện thoại vang lên, gã nhìn số rồi tiếp:
- Hai bức tranh sơn dầu này là ơn huệ cuối cùng tôi trả lại cho cô. Ngoài ra, tôi khuyên cô nên rời Trung Quốc sớm. Nếu Thái Tử tìm cô thì tất nhiên là còn có nguyên do để tìm cô. Hiện giờ hắn chưa chết, hẳn là vẫn chưa từ bỏ ý đồ. Còn nữa, điện thoại của cô không an toàn, sau đừng gọi nữa.

Người gọi điện là Vương Tuệ, người trung gian của Diệp Chiến với thân phận Át Bích. Sau khi bị cảnh sát bắt lại và thẩm vấn nhưng không có kết quả, cô ta đã được thả ra. Cảnh sát phái cớm chìm theo dõi 24/24.

Diệp Chiến quẳng điện thoại sang một bên, châm điếu thuốc, ngồi bên ban công đưa mắt ngắm cảnh đẹp của thành phố ở chốn xa. Một chiếc điện thoại khác vang lên, Diệp Chiến nhìn thoáng qua, rồi nghe điện thoại:
- Vu Minh, nói đi.

Vu Minh hỏi:
- Anh biết đánh không?

- Đánh lộn?

- Đúng vậy.

- Không biết.

- Ồ, vậy chào!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện