Edit: Tiểu Ngữ
“Nàng nên nhớ kĩ lời ta đã nói.”
Con ngươi đen của Trưởng Tôn Vinh Cực cuốn lên vòng xoáy dữ dội, khiến người ta không dám nhìn thẳng, nhưng bị hắn nhìn chăm chú như vậy làm người ta không có biện pháp tránh né tầm nhìn của hắn, bị ép buộc phải thừa nhận sự chèn ép của hắn.
Thủy Lung không khước từ, cười khẽ nói: “Lời ngươi nói không ít nha.”
“Lời nói lúc ta cầu hôn nàng trên triều.” Trưởng Tôn Vinh Cực cố gắng nhắc nhở nàng, tựa hồ nàng không nhớ thì không bỏ qua.
Lời ngày hôm đó hắn nói trên triều sao, Thủy Lung đều nhớ, nhưng muốn nàng bỏ qua dễ dàng như vậy thì không có cửa đâu. Nàng nhíu mày không nói, vẻ mặt của nàng biểu lộ nàng đã nhớ.
Nhưng nhớ là một chuyện, còn hiểu ý hắn hay không lại là chuyện khác.
Trưởng Tôn Vinh Cực tức giận nắm cằm nàng, khiến nàng ngửa đầu lên, đem cả khuôn mặt nàng lộ ra trước mặt hắn: “Trong thiên hạ này, ta chỉ cưng chiều một người, chính là thê tử của ta – Bạch Thủy Lung.”
Thủy Lung: “Cưng chiều một người cũng có giới hạn.”
Trưởng Tôn Vinh Cực nói: “Nàng có thể thử xem giới hạn ở chỗ nào.” Sóng mắt hắn nhoáng lên, sắc mặt chợt hiện lên u tối.
Giới hạn của hắn dành cho nàng là ở đâu, ngay cả hắn cũng không phân rõ.
Không chờ Thủy Lung trả lời, hắn nói tiếp: “Dựa vào sự giảo hoạt của nàng, xác định có thể khống chế tốt giới hạn, chạm đến giới hạn của ta, lại không để bản thân bị thương, không phải sao?”
Lời nói chậm chạp nhẹ nhàng, dường như lời nói trong lòng đã bị người ta nắm trong lòng bàn tay, thử thăm dò tìm điểm mấu chốt của người đó, không giống mình. Cẩn thận lĩnh hội, có thể cảm nhận được một luồng dung túng ở trong đó.
Mắt Thủy Lung lóe sáng, hai tay ôm hông Trưởng Tôn Vinh Cực, dáng vẻ nhìn như rất ngoan ngoãn nhưng không phục tùng, khẽ nói: “Có thể cưng chiều đến nỗi không biết phân biệt đúng sai, chẳng phân biệt được bạn bè chánh tà?”
Nàng cũng không ngờ bản thân có thể nói ra lời như vậy, nàng lại đi hỏi một nam nhân rằng hắn có thể nuông chiều nàng đến mức độ nào. Câu hỏi như vậy thật đúng là kì quái, nhưng sao trong tim nàng lại dâng lên xúc đông, khiến nàng không thể già mồm cãi láo.
“Có thể.” Một câu nhẹn nhàng chậm chạp từ miệng Trưởng Tôn Vinh Cực nói ra, tựa như không có ý thức được sức nặng của lời hứa này.
Thủy Lung cười một tiếng, nói: “Nói như vậy là ngươi đồng ý đứng bên phe ta, ta muốn xử lí thái hậu như thế nào cũng được à?”
Trường Tôn Vinh Cực nói: “Giữ lại mạng bà ta là được.”
Chỉ cần giữ lại cái mạng cho bà ta thì cái gì cũng được à? Thủy Lung thoáng kinh ngạc nhìn Trưởng Tôn Vinh Cực. Lẽ nào nàng nghĩ sai? Tình cảm Trưởng Tôn Vinh Cực dành cho thái hậu không sâu đậm lắm?
Trưởng Tôn Vinh Cực nhìn ra nghi hoặc của nàng: “Thế nào?”
Thủy Lung thẳng thắn nói: “Không phải ngươi rất kính yêu thái hậu sao?”
Ít nhất lúc ở trên triều cầu hôn nàng, khi nghe Trưởng Tôn Lạc Dần nhắc tới thái hậu, phản ứng của hắn rõ ràng là quan tâm.
“Một nữ nhân sinh ta, nuôi ta, thương yêu ta thôi.” Trưởng Tôn Vinh Cực lạnh nhạt đáp.
Đây chính là ấn tượng và tình cảm mà hắn dành cho thái hậu.
Từ miệng hắn không nghe ra tình cảm sâu đậm bao nhiêu, nhưng nàng có thể cảm nhận được địa vị của thái hậu trong lòng hắn không giống.
Thủy Lung phỏng đoán, lấy tính cách của Trưởng Tôn Vinh Cực mà nói, mặc kệ nam hay nữ đều là người xa lạ, phân chia địa vị cũng có người hữu dụng và người vô dụng sao? Nữ nhân được hắn nói ra ba điều kiện liền chứng tỏ hắn đối với người đó bất đồng.
Trong lúc Thủy Lung còn đang suy tư, Trưởng Tôn Vinh Cực đã đem nàng ôm tới giường, âm thanh nhẹ nhàng vang lên trong tân phòng mờ tối: “Trước kia, có một ít cung nữ muốn gần gũi ta cũng bị thái hậu đối xử như thế.”
Thủy Lung ‘Hử?’ một tiếng, có chút hứng thú: “Phản ứng của ngươi thế nào?”
Trưởng Tôn Vinh Cực đưa tay lấy trâm cài tóc trên đầu nàng xuống: “Không có phản ứng gì hết, cũng không có cảm giác.”
Rõ ràng hắn chưa bao giời giúp nữ tử tháo trâm cài tóc xuống, hơn nữa Thủy Lung trang điểm kiểu cô dâu, trâm cài tóc trên đầu vừa đa dạng lại vừa tinh tế, bị hắn kéo xuống làm da đầu đau xót. Động tác của Trưởng Tôn Vinh Cực cũng dừng lại một chút, một tay đang ôm eo nàng nhẹ nhàng xoa bóp, trấn an nàng. Tiếp theo đó, cẩn thận giúp nàng lấy mũ phượng xuống.
Thủy Lung bị động tác cẩn thận của hắn chọc cười, cũng không có cự tuyệt sự chăm sóc của hắn, suy nghĩ mấy giây nói: “Là vì địa vị của thái hậu ở trong lòng ngươi cao hơn mấy người đó sao?”
Con ngươi Trưởng Tôn Vinh Cực nhìn nàng một cái, chợt lóe chút kinh ngạc.
Thủy Lung suy ngẫm, quả nhiên bị nàng đoán đúng. Sau đó, thấy Trưởng Tôn Vinh Cực gật đầu, nhàn nhạt nói: “Không cần phải vì người ngoài mà chọc thái hậu không vui.”
Thủy Lung nói tiếp: “Nhưng mà lần này thái hậu hãm hại ta, ngươi có cảm giác gì?”
Trưởng Tôn Vinh Cực lại gật đầu, cuối cùng cũng lấy mũ phượng tinh sảo trên đầu nàng xuống, để xuống cái bàn bên cạnh giường, nói: “Ta rất tức giận.” Giọng nói ám trầm làm rõ độ chân thật trong lời nói của hắn.
Thủy Lung nhướng mày cười: “Cho nên ngươi mới đứng về phía ta?”
Trường Tôn Vinh Cực lắc đầu, dùng tay đem tóc nàng xõa xuống, chậm rãi vuốt ve: “So với chuyện không muốn thái hậu buồn, ta càng không muốn nàng không vui, không muốn nàng bị người khác bắt nạt, không muốn để nàng chịu uất ức.”
“Ta càng thích nhìn dáng vẻ nàng bắt nạt người khác.” Trường Tôn Vinh Cực nói, hắn không hề cảm thấy lời nói của mình bá đạo lại tùy hứng biết bao.
“Ha ha…” Thủy Lung nghe xong cười vui vẻ, thô lỗ đem đầu của hắn kéo tới trước mặt mình, chủ động ngậm lấy đôi môi của hắn, hung hăng giày vò.
Nói giày vò cũng không quá đáng chút nào, nụ hôn của nàng không hề dịu dàng như nữ tử nên có, ngược lại giống như chinh phạt xâm chiếm, tràn đầy bạo lực, làm người ta cảm nhận ra một loại nhiệt tình khác biệt, nóng chảy như lửa có thể thiêu đốt toàn thân, ngay cả môi bị cắn vỡ cũng không có cảm giác, nó như biến thành một loại chất gây nghiện vừa hấp dẫn vừa ngọt ngào, khiến người ta muốn ngừng mà không thể.
Trưởng Tôn Vinh Cực làm sao có thể nhịn được mê hoặc, không chút nào yếu thế hôn đáp trả lại, đem bị động biến thành chủ động, đồng thời đem nàng đẩy ngã xuống giường, giữ chặt hai tay nàng, dùng một chân chen vào giữa hai chân nàng, tạo thành một tư thế hết sức mờ ám.
“Hô…”
Lúc hai người gắn bó với nhau, liền đã sớm thở hồng hộc.
Thủy Lung ngửa đầu nhìn cặp môi sưng đỏ, khóe miệng bị rách của Trưởng Tôn Vinh Cực, cười vô cùng sung sướng, chân mày gợi lên vòng cung, lộ ra cử chỉ lẳng lơ say lòng người, liền mở miệng nói trước: “Thật không hổ là người ta chọn, miệng mồm càng ngày càng ngọt, càng ngày càng biết lấy lòng ta.”
Lúc nói chuyện, nàng cảm thấy miệng lưỡi khô lại hơi tê dại, không khỏi vươn đầu lưỡi đỏ bừng ra liếm liếm môi.
Trường Tôn Vinh Cực nghe lời của nàng nói, chân mày cau lại, lộ ra chút bất đắc dĩ lại không vui.
Tiểu Hỏa Hồ này luôn luôn giảo hoạt không chút nào thay đổi, rõ ràng thích làm nũng lại không chịu thừa nhận. Có đôi khi ngoan ngoãn nghe lời khiến hắn không biết phải làm sao, có khi lại gan dạ ra vẻ như nam tử hán, đem lời nói phong lưu của nam tử nói hết sức lưu loát, khiến người ta hận không thể dạy dỗ nàng một phen.
Trưởng Tôn Vinh Cực cúi đầu ngậm lấy cái lưỡi đỏ tươi đang liếm môi của Thủy Lung.
“Ừm?” Thủy Lung trợn mắt nhìn, đầu lưỡi bị đối phương cắn có chút tê tê, ngay cả nói cũng không nói được.
Cái này chỉ đơn giản là ngậm rồi liếm, không có kịch liệt như lúc hôn môi, cũng không có dịu dàng như kiểu chuồn chuồn lướt nước, chỉ là mập mờ tham lam liếm liếm. Từ đầu lưỡi đến khóe miệng rồi tới toàn bộ đôi môi, vừa gặm vừa cắn vừa mút, giống như hắn đang ăn kẹo vậy.
“Này.” Thủy Lung nghiêng đầu, né tránh động tác muốn gặm mặt mũi nàng của hắn, vẻ mặt hoạt bát vui cười lại trêu tức: “Mặt đều là son bột nước, ngươi còn muốn ăn?”
Động tác của Trưởng Tôn Vinh Cực dừng lại một chốc.
Hắn không ghét mùi son của nữ tử nhưng cũng không có yêu thích, hắn có chút khiết phích, kêu hắn ăn son phấn của con gái, vậy thì tuyệt đối không có khả năng.
Thủy Lung còn nghĩ rằng nàng hoàn toàn khiến Trưởng Tôn Vinh Cực ghê tởm rồi, nàng chợt nhớ Bạch Nha từng bị nước hoa làm sặc, bộ dạng con sư tử trắng nhảy mũi, rất là thú vị.
Trong lúc nàng ngây người, liền cảm thấy chóp mũi đau xót. Trợn mắt nhìn lại liền thấy Trưởng Tơn Vinh Cực cắn mình, không khỏi ngẩn người.
Trưởng Tôn Vinh Cực lại cắn mặt nàng, sau đó chuyển mục tiêu đến tai nàng, nhỏ giọng nói: “Sau này đừng trang điểm nữa.”
Không phải là vì không thích mùi vị khác bám trên người nàng, cũng không thích son phấn trên mặt nàng, càng là vì khi nàng trang điểm nàng rất đẹp. Tuy xinh đẹp lại thiếu phần sức sống, nhưng so với trước kia thì xinh đẹp hơn nhiều.
Trên thế gian này sẽ có nhiều người nhìn trộm sắc đẹp của nàng, cho dù là một mỹ nhân đầu gỗ cũng có vô số người truy đuổi.
“À.” Thủy Lung nhàn rỗi lên tiếng, không có trả lời rõ ràng.
Kĩ thuật trang điểm của nàng có thể so với thuật dịch dung, về sau có thể còn dùng tới, nàng làm sao có thể đồng ý với Trưởng Tôn Vinh Cực.
Trưởng Tôn Vinh Cực cũng không có truy vấn tiếp, chỉ là sức lực gặm lỗ tai nàng hơi nặng, rõ ràng là muốn trừng phạt nàng.
Thủy Lung bị gặm vừa tê lại vừa ngứa, thân thể dần có phản ứng, liền đưa tay sờ thân thể hắn.
Chỉ là tay nàng còn chưa chạm đến Trưởng Tôn Vinh Cực, đã bị hắn nắm, ngay sau đó hắn đưa tay tháo dây thắt lưng trên hông của nàng xuống, dùng thắt lưng đỏ thẫm của hắn trói hai tay nàng lại, còn buộc thành nơ con bướm rất xinh.
Thủy Lung nhìn con bướm trên hai cổ tay, giống như nhớ tới cái này là do nàng dạy cho hắn, hiện tại hắn lại áp dụng lên người nàng. Nàng không hoảng không loạn, nụ cười tinh ranh lại trêu tức: “Làm gì vậy?”
Trường Tôn Vinh Cực nhìn Cô, bỗng nhiên nhoẻn miệng cười.
Ra giường bằng tơ lụa đỏ thẫm làm nền, nụ cười của nam tử mặc hỉ phục vô cùng trong sạch, nhưng cũng tăng thêm một diêm dúa lẳng lơ, dung mạo xinh đẹp tuyệt trần như tiên lại như yêu, khiến người ta rơi vào trầm luân.
Thủy Lung chớp mắt ngây thơ, nghe giọng nói trầm thấp thanh thuần của nam nhân chậm rãi vang lên: “Đương nhiên là cùng nàng động phòng.”
Trái ngược với giọng nói mềm nhẹ thanh khiết chính là động tác cưỡng ép của hắn, cầm hai tay nàng cột vào hai bên cạnh giường.
Thủy Lung rất ngạc nhiên lại bình tĩnh nhìn hắn: “Động phòng có cần trói ta không? Chẳng lẽ ngươi sợ như lần trước bị ta…đè?” Chữ cuối cùng bị nàng cố ý nhấn mạnh, nàng rõ là muốn khiêu khích cảm xúc của Trưởng Tôn Vinh Cực.
Trường Tôn Vinh Cực trầm mặc nhìn nàng, trong đôi mắt âm u cuồn cuộn sóng dữ, dục vọng cố đè nén hoàn toàn bại lộ, cho người ta cảm thấy cực kì nguy hiểm, harp dẫn lại run sợ. Nụ cười trên môi hắn càng sâu hơn, trong nụ cười dịu dàng còn có dục vọng dày đặc khiến người ta khó phân biệt chánh tà, vừa thánh khiết lại vừa yêu tà, như yêu lại như tiên.
“Yên tâm.”
Hắn nói.
Yên… Yên tâm?
Yên tâm cái gì!
Đột nhiên, Thủy Lung có dự cảm xấu, chính nàng lại chơi đùa với lửa rồi.
“Nàng nên nhớ kĩ lời ta đã nói.”
Con ngươi đen của Trưởng Tôn Vinh Cực cuốn lên vòng xoáy dữ dội, khiến người ta không dám nhìn thẳng, nhưng bị hắn nhìn chăm chú như vậy làm người ta không có biện pháp tránh né tầm nhìn của hắn, bị ép buộc phải thừa nhận sự chèn ép của hắn.
Thủy Lung không khước từ, cười khẽ nói: “Lời ngươi nói không ít nha.”
“Lời nói lúc ta cầu hôn nàng trên triều.” Trưởng Tôn Vinh Cực cố gắng nhắc nhở nàng, tựa hồ nàng không nhớ thì không bỏ qua.
Lời ngày hôm đó hắn nói trên triều sao, Thủy Lung đều nhớ, nhưng muốn nàng bỏ qua dễ dàng như vậy thì không có cửa đâu. Nàng nhíu mày không nói, vẻ mặt của nàng biểu lộ nàng đã nhớ.
Nhưng nhớ là một chuyện, còn hiểu ý hắn hay không lại là chuyện khác.
Trưởng Tôn Vinh Cực tức giận nắm cằm nàng, khiến nàng ngửa đầu lên, đem cả khuôn mặt nàng lộ ra trước mặt hắn: “Trong thiên hạ này, ta chỉ cưng chiều một người, chính là thê tử của ta – Bạch Thủy Lung.”
Thủy Lung: “Cưng chiều một người cũng có giới hạn.”
Trưởng Tôn Vinh Cực nói: “Nàng có thể thử xem giới hạn ở chỗ nào.” Sóng mắt hắn nhoáng lên, sắc mặt chợt hiện lên u tối.
Giới hạn của hắn dành cho nàng là ở đâu, ngay cả hắn cũng không phân rõ.
Không chờ Thủy Lung trả lời, hắn nói tiếp: “Dựa vào sự giảo hoạt của nàng, xác định có thể khống chế tốt giới hạn, chạm đến giới hạn của ta, lại không để bản thân bị thương, không phải sao?”
Lời nói chậm chạp nhẹ nhàng, dường như lời nói trong lòng đã bị người ta nắm trong lòng bàn tay, thử thăm dò tìm điểm mấu chốt của người đó, không giống mình. Cẩn thận lĩnh hội, có thể cảm nhận được một luồng dung túng ở trong đó.
Mắt Thủy Lung lóe sáng, hai tay ôm hông Trưởng Tôn Vinh Cực, dáng vẻ nhìn như rất ngoan ngoãn nhưng không phục tùng, khẽ nói: “Có thể cưng chiều đến nỗi không biết phân biệt đúng sai, chẳng phân biệt được bạn bè chánh tà?”
Nàng cũng không ngờ bản thân có thể nói ra lời như vậy, nàng lại đi hỏi một nam nhân rằng hắn có thể nuông chiều nàng đến mức độ nào. Câu hỏi như vậy thật đúng là kì quái, nhưng sao trong tim nàng lại dâng lên xúc đông, khiến nàng không thể già mồm cãi láo.
“Có thể.” Một câu nhẹn nhàng chậm chạp từ miệng Trưởng Tôn Vinh Cực nói ra, tựa như không có ý thức được sức nặng của lời hứa này.
Thủy Lung cười một tiếng, nói: “Nói như vậy là ngươi đồng ý đứng bên phe ta, ta muốn xử lí thái hậu như thế nào cũng được à?”
Trường Tôn Vinh Cực nói: “Giữ lại mạng bà ta là được.”
Chỉ cần giữ lại cái mạng cho bà ta thì cái gì cũng được à? Thủy Lung thoáng kinh ngạc nhìn Trưởng Tôn Vinh Cực. Lẽ nào nàng nghĩ sai? Tình cảm Trưởng Tôn Vinh Cực dành cho thái hậu không sâu đậm lắm?
Trưởng Tôn Vinh Cực nhìn ra nghi hoặc của nàng: “Thế nào?”
Thủy Lung thẳng thắn nói: “Không phải ngươi rất kính yêu thái hậu sao?”
Ít nhất lúc ở trên triều cầu hôn nàng, khi nghe Trưởng Tôn Lạc Dần nhắc tới thái hậu, phản ứng của hắn rõ ràng là quan tâm.
“Một nữ nhân sinh ta, nuôi ta, thương yêu ta thôi.” Trưởng Tôn Vinh Cực lạnh nhạt đáp.
Đây chính là ấn tượng và tình cảm mà hắn dành cho thái hậu.
Từ miệng hắn không nghe ra tình cảm sâu đậm bao nhiêu, nhưng nàng có thể cảm nhận được địa vị của thái hậu trong lòng hắn không giống.
Thủy Lung phỏng đoán, lấy tính cách của Trưởng Tôn Vinh Cực mà nói, mặc kệ nam hay nữ đều là người xa lạ, phân chia địa vị cũng có người hữu dụng và người vô dụng sao? Nữ nhân được hắn nói ra ba điều kiện liền chứng tỏ hắn đối với người đó bất đồng.
Trong lúc Thủy Lung còn đang suy tư, Trưởng Tôn Vinh Cực đã đem nàng ôm tới giường, âm thanh nhẹ nhàng vang lên trong tân phòng mờ tối: “Trước kia, có một ít cung nữ muốn gần gũi ta cũng bị thái hậu đối xử như thế.”
Thủy Lung ‘Hử?’ một tiếng, có chút hứng thú: “Phản ứng của ngươi thế nào?”
Trưởng Tôn Vinh Cực đưa tay lấy trâm cài tóc trên đầu nàng xuống: “Không có phản ứng gì hết, cũng không có cảm giác.”
Rõ ràng hắn chưa bao giời giúp nữ tử tháo trâm cài tóc xuống, hơn nữa Thủy Lung trang điểm kiểu cô dâu, trâm cài tóc trên đầu vừa đa dạng lại vừa tinh tế, bị hắn kéo xuống làm da đầu đau xót. Động tác của Trưởng Tôn Vinh Cực cũng dừng lại một chút, một tay đang ôm eo nàng nhẹ nhàng xoa bóp, trấn an nàng. Tiếp theo đó, cẩn thận giúp nàng lấy mũ phượng xuống.
Thủy Lung bị động tác cẩn thận của hắn chọc cười, cũng không có cự tuyệt sự chăm sóc của hắn, suy nghĩ mấy giây nói: “Là vì địa vị của thái hậu ở trong lòng ngươi cao hơn mấy người đó sao?”
Con ngươi Trưởng Tôn Vinh Cực nhìn nàng một cái, chợt lóe chút kinh ngạc.
Thủy Lung suy ngẫm, quả nhiên bị nàng đoán đúng. Sau đó, thấy Trưởng Tôn Vinh Cực gật đầu, nhàn nhạt nói: “Không cần phải vì người ngoài mà chọc thái hậu không vui.”
Thủy Lung nói tiếp: “Nhưng mà lần này thái hậu hãm hại ta, ngươi có cảm giác gì?”
Trưởng Tôn Vinh Cực lại gật đầu, cuối cùng cũng lấy mũ phượng tinh sảo trên đầu nàng xuống, để xuống cái bàn bên cạnh giường, nói: “Ta rất tức giận.” Giọng nói ám trầm làm rõ độ chân thật trong lời nói của hắn.
Thủy Lung nhướng mày cười: “Cho nên ngươi mới đứng về phía ta?”
Trường Tôn Vinh Cực lắc đầu, dùng tay đem tóc nàng xõa xuống, chậm rãi vuốt ve: “So với chuyện không muốn thái hậu buồn, ta càng không muốn nàng không vui, không muốn nàng bị người khác bắt nạt, không muốn để nàng chịu uất ức.”
“Ta càng thích nhìn dáng vẻ nàng bắt nạt người khác.” Trường Tôn Vinh Cực nói, hắn không hề cảm thấy lời nói của mình bá đạo lại tùy hứng biết bao.
“Ha ha…” Thủy Lung nghe xong cười vui vẻ, thô lỗ đem đầu của hắn kéo tới trước mặt mình, chủ động ngậm lấy đôi môi của hắn, hung hăng giày vò.
Nói giày vò cũng không quá đáng chút nào, nụ hôn của nàng không hề dịu dàng như nữ tử nên có, ngược lại giống như chinh phạt xâm chiếm, tràn đầy bạo lực, làm người ta cảm nhận ra một loại nhiệt tình khác biệt, nóng chảy như lửa có thể thiêu đốt toàn thân, ngay cả môi bị cắn vỡ cũng không có cảm giác, nó như biến thành một loại chất gây nghiện vừa hấp dẫn vừa ngọt ngào, khiến người ta muốn ngừng mà không thể.
Trưởng Tôn Vinh Cực làm sao có thể nhịn được mê hoặc, không chút nào yếu thế hôn đáp trả lại, đem bị động biến thành chủ động, đồng thời đem nàng đẩy ngã xuống giường, giữ chặt hai tay nàng, dùng một chân chen vào giữa hai chân nàng, tạo thành một tư thế hết sức mờ ám.
“Hô…”
Lúc hai người gắn bó với nhau, liền đã sớm thở hồng hộc.
Thủy Lung ngửa đầu nhìn cặp môi sưng đỏ, khóe miệng bị rách của Trưởng Tôn Vinh Cực, cười vô cùng sung sướng, chân mày gợi lên vòng cung, lộ ra cử chỉ lẳng lơ say lòng người, liền mở miệng nói trước: “Thật không hổ là người ta chọn, miệng mồm càng ngày càng ngọt, càng ngày càng biết lấy lòng ta.”
Lúc nói chuyện, nàng cảm thấy miệng lưỡi khô lại hơi tê dại, không khỏi vươn đầu lưỡi đỏ bừng ra liếm liếm môi.
Trường Tôn Vinh Cực nghe lời của nàng nói, chân mày cau lại, lộ ra chút bất đắc dĩ lại không vui.
Tiểu Hỏa Hồ này luôn luôn giảo hoạt không chút nào thay đổi, rõ ràng thích làm nũng lại không chịu thừa nhận. Có đôi khi ngoan ngoãn nghe lời khiến hắn không biết phải làm sao, có khi lại gan dạ ra vẻ như nam tử hán, đem lời nói phong lưu của nam tử nói hết sức lưu loát, khiến người ta hận không thể dạy dỗ nàng một phen.
Trưởng Tôn Vinh Cực cúi đầu ngậm lấy cái lưỡi đỏ tươi đang liếm môi của Thủy Lung.
“Ừm?” Thủy Lung trợn mắt nhìn, đầu lưỡi bị đối phương cắn có chút tê tê, ngay cả nói cũng không nói được.
Cái này chỉ đơn giản là ngậm rồi liếm, không có kịch liệt như lúc hôn môi, cũng không có dịu dàng như kiểu chuồn chuồn lướt nước, chỉ là mập mờ tham lam liếm liếm. Từ đầu lưỡi đến khóe miệng rồi tới toàn bộ đôi môi, vừa gặm vừa cắn vừa mút, giống như hắn đang ăn kẹo vậy.
“Này.” Thủy Lung nghiêng đầu, né tránh động tác muốn gặm mặt mũi nàng của hắn, vẻ mặt hoạt bát vui cười lại trêu tức: “Mặt đều là son bột nước, ngươi còn muốn ăn?”
Động tác của Trưởng Tôn Vinh Cực dừng lại một chốc.
Hắn không ghét mùi son của nữ tử nhưng cũng không có yêu thích, hắn có chút khiết phích, kêu hắn ăn son phấn của con gái, vậy thì tuyệt đối không có khả năng.
Thủy Lung còn nghĩ rằng nàng hoàn toàn khiến Trưởng Tôn Vinh Cực ghê tởm rồi, nàng chợt nhớ Bạch Nha từng bị nước hoa làm sặc, bộ dạng con sư tử trắng nhảy mũi, rất là thú vị.
Trong lúc nàng ngây người, liền cảm thấy chóp mũi đau xót. Trợn mắt nhìn lại liền thấy Trưởng Tơn Vinh Cực cắn mình, không khỏi ngẩn người.
Trưởng Tôn Vinh Cực lại cắn mặt nàng, sau đó chuyển mục tiêu đến tai nàng, nhỏ giọng nói: “Sau này đừng trang điểm nữa.”
Không phải là vì không thích mùi vị khác bám trên người nàng, cũng không thích son phấn trên mặt nàng, càng là vì khi nàng trang điểm nàng rất đẹp. Tuy xinh đẹp lại thiếu phần sức sống, nhưng so với trước kia thì xinh đẹp hơn nhiều.
Trên thế gian này sẽ có nhiều người nhìn trộm sắc đẹp của nàng, cho dù là một mỹ nhân đầu gỗ cũng có vô số người truy đuổi.
“À.” Thủy Lung nhàn rỗi lên tiếng, không có trả lời rõ ràng.
Kĩ thuật trang điểm của nàng có thể so với thuật dịch dung, về sau có thể còn dùng tới, nàng làm sao có thể đồng ý với Trưởng Tôn Vinh Cực.
Trưởng Tôn Vinh Cực cũng không có truy vấn tiếp, chỉ là sức lực gặm lỗ tai nàng hơi nặng, rõ ràng là muốn trừng phạt nàng.
Thủy Lung bị gặm vừa tê lại vừa ngứa, thân thể dần có phản ứng, liền đưa tay sờ thân thể hắn.
Chỉ là tay nàng còn chưa chạm đến Trưởng Tôn Vinh Cực, đã bị hắn nắm, ngay sau đó hắn đưa tay tháo dây thắt lưng trên hông của nàng xuống, dùng thắt lưng đỏ thẫm của hắn trói hai tay nàng lại, còn buộc thành nơ con bướm rất xinh.
Thủy Lung nhìn con bướm trên hai cổ tay, giống như nhớ tới cái này là do nàng dạy cho hắn, hiện tại hắn lại áp dụng lên người nàng. Nàng không hoảng không loạn, nụ cười tinh ranh lại trêu tức: “Làm gì vậy?”
Trường Tôn Vinh Cực nhìn Cô, bỗng nhiên nhoẻn miệng cười.
Ra giường bằng tơ lụa đỏ thẫm làm nền, nụ cười của nam tử mặc hỉ phục vô cùng trong sạch, nhưng cũng tăng thêm một diêm dúa lẳng lơ, dung mạo xinh đẹp tuyệt trần như tiên lại như yêu, khiến người ta rơi vào trầm luân.
Thủy Lung chớp mắt ngây thơ, nghe giọng nói trầm thấp thanh thuần của nam nhân chậm rãi vang lên: “Đương nhiên là cùng nàng động phòng.”
Trái ngược với giọng nói mềm nhẹ thanh khiết chính là động tác cưỡng ép của hắn, cầm hai tay nàng cột vào hai bên cạnh giường.
Thủy Lung rất ngạc nhiên lại bình tĩnh nhìn hắn: “Động phòng có cần trói ta không? Chẳng lẽ ngươi sợ như lần trước bị ta…đè?” Chữ cuối cùng bị nàng cố ý nhấn mạnh, nàng rõ là muốn khiêu khích cảm xúc của Trưởng Tôn Vinh Cực.
Trường Tôn Vinh Cực trầm mặc nhìn nàng, trong đôi mắt âm u cuồn cuộn sóng dữ, dục vọng cố đè nén hoàn toàn bại lộ, cho người ta cảm thấy cực kì nguy hiểm, harp dẫn lại run sợ. Nụ cười trên môi hắn càng sâu hơn, trong nụ cười dịu dàng còn có dục vọng dày đặc khiến người ta khó phân biệt chánh tà, vừa thánh khiết lại vừa yêu tà, như yêu lại như tiên.
“Yên tâm.”
Hắn nói.
Yên… Yên tâm?
Yên tâm cái gì!
Đột nhiên, Thủy Lung có dự cảm xấu, chính nàng lại chơi đùa với lửa rồi.
Danh sách chương