Sau khi Trưởng Tôn Vinh Cực chiều theo ý kiến của nàng, liền đứng lên đi theo nàng xuống lầu.

Ở dưới lầu, Điền Vân Hoảng đang nắm lấy tiểu nhị xin hắn cho đi lên, vẻ mặt lo lắng không giống như làm bộ. Liếc mắt một cái, nhìn thấy đoàn người của Thủy Lung đi xuống, Điền Vân Hoảng buông tiểu nhị ra, lớn tiếng gọi Thủy Lung: “Bạch đại tiểu thư, cha mẹ của ta vì giúp ngài làm việc, mới bị Bạch đại phu nhân trả thù, ngài cũng không nên ngoảnh mặt làm ngơ mặc kệ sống chết của cha mẹ ta.”

Điền Vân Hoảng tính tình có chút kiêu căng của một thiếu gia được cưng chiều, ăn sung mặc sướng nhưng hắn cũng biết yêu thương cha mẹ của mình. Nhìn thấy cha mẹ gặp nạn, bản thân liền giống như con kiến bò trên chảo nóng.

Thủy Lung còn chưa có hỏi Điền Vân Hoảng đã xảy ra chuyện gì, thì một nam tử mặc quần áo người làm trong phủ Bạch tướng quân chạy vào. Vừa vào cửa, nhìn thấy Thủy Lung liền bước đến gần, rõ ràng là tới tìm bọn họ, người nọ đứng trước mặt của Thủy Lung nói: “Đại tiểu thư, tam công tử, tướng quân mời các người về phủ.”

“Ha.” Thủy Lung cười khẽ một tiếng, nhìn qua Điền Vân Hoảng nói: “Vừa đi vừa nói.”

Chặng đường từ thanh lâu đến phủ tướng quân không xa, cũng đủ thời gian để Điền Vân Hoảng kể rõ mọi chuyện.

Thì ra, ngọn nguồn của sự việc vẫn là từ Điền Bích Tương mà tới.

Từ lúc cả nhà bà dì họ Vệ bị đuổi ra khỏi phủ quận chúa, dọn đến ở trong cửa hàng son phấn trên ngã tư đường, phía tây nam. Mặc dù cuộc sống không sung sướng như ngày xưa nhưng so với đám dân chúng bình dân đã tốt hơn gấp mấy lần rồi. Bà dì họ Vệ cũng cảm thấy vừa lòng, mỗi ngày cũng không quên đi tìm người để khóc lóc, kể khổ về cuộc sống đau khổ của bà. Nhưng Điền Bích Tương không thích cuộc sống như vậy, mới có vài ngày đã không chịu nổi cuộc sống giản dị này, cho nên trong đầu bốc lên một cái ý nghĩ xấu, muốn dùng chuyện đại phu nhân thuê sát thủ giết người uy hiếp bà ta để vơ vét tài sản.

Sau khi bà dì họ Vệ biết chuyện, liền cãi nhau với hắn. Nhưng Điền Bích Tương vẫn không nghe lời bà dì họ Vệ khuyên nhủ, ngược lại, hắn giống như bị kích thích, ý nghĩ đi tìm đại phu nhân càng thêm kiên định. Hắn vội vàng chạy tới phủ đại tướng quân, bà dì họ Vệ sợ xảy ra chuyện không hay, vội vã chạy theo, sau đó không thấy cả hai người trở về.

Điền Vân Hoảng cảm thấy cha mẹ đã gặp chuyện, cho nên chạy đi khắp nơi hỏi thăm tin tức của Thủy Lung, tìm nàng cầu xin giúp đỡ.

Bạch Thiên Hoa nghe xong, châm biếm nói: “Đáng đời!”

Điền Vân Hoảng nghe thấy, nhưng cũng chẳng dám nổi giận với Bạch Thiên Hoa.

Đi tới cửa chính của phủ đại tướng quân, Thủy Lung mới vào cửa chính không không lâu liền nhìn thấy quản gia Bách Tường đứng chờ. Sau khi nhìn thấy nhóm người của Thủy Lung, trên mặt xuất hiện tươi cười nói: “Đại tiểu thư, tam công tử, lão gia mời mọi người vào trong đại sảnh.” Khi nhìn đến Trưởng Tôn Vinh Cực đứng bên cạnh Thủy Lung, người luôn luôn thận trọng như hắn cũng bị giật mình trong chớp mắt.

Nam tử có thần thái xuất chúng này là ai? Không thể trách Bách Tường nhìn không ra thân phận của Trưởng Tôn Vinh Cực.

Trưởng Tôn Vinh Cực trong lời đồn của thiên hạ là một người si mê luyện võ, tuổi tác cùng hoàng thương và các vị lão vương gia xấp xỉ nhau. Hiện tại hắn trở về, nhưng chưa có chính thức xuất hiện ở trên triều, hắn cũng chỉ gặp mặt đám người Tứ hoàng tử hai lần thôi, người biết được diện mạo thật sự của hắn rất ít.

Bách Tường cũng không có hỏi thăm thân phận của Trưởng Tôn Vinh Cực, tự mình dẫn đường cho nhóm người của Thủy Lung đi vào đại sảnh.

Thủy Lung vừa bước vào đại sảnh liền cảm nhận được không khí nặng nề của bên trong, giữa tấm thảm đỏ trải dưới sàn nhà có hai người đang quỳ, tuy là bộ dạng nhếch nhác chẳng ra làm sao nhưng vẫn có thể nhận diện ra được, đó là cặp vợ chồng Điền Bích Tương và bà dì họ Vệ. Bạch tướng quân ngồi ở vị trí chủ nhà, bên trái là đại phu nhân Vệ thị, sắc mặt trắng bệch, vẻ mặt hốc hác, đôi mắt hơi sưng đỏ, giống như vừa mới khóc. Bạch Tuyết Vi đứng phía sau bà, xoa đầu giúp bà.

Sau khi nhóm người của Thủy Lung bước vào cửa, người trong đại sảnh cũng đều nhìn thấy.

Điền Bích Tương giống như trái bóng lăn về phía Thủy Lung, miệng kêu to: “Đại tiểu thư, ngài đã tới, ngài phải vì tiểu nhân lấy lại công bằng nha!”

Thủy Lung lạnh nhạt nhấc chân đá văng hắn ra, đứng giữa đại sảnh nhìn người ở trước mặt.

Bạch tướng quân nhận ra người đứng bên cạnh nàng là Trưởng Tôn Vinh Cực, vẻ mặt luôn luôn bình tĩnh, lạnh lùng hơi có chút kinh ngạc, đứng dậy khỏi ghế chủ nhà, hành lễ đối với Trưởng Tôn Vinh Cực: “Vi thần gặp qua Võ vương gia.”

Đại phu nhân rõ ràng bị hành động của Bạch đại tướng quân làm cho hoảng sợ, vội vàng đứng dậy, hành lễ đối với Trưởng Tôn Vinh Cực. Đương nhiên, Bạch Tuyết Vi cũng không được phá lệ.

Trưởng Tôn Vinh Cực thản nhiên gật đầu, vẻ mặt biểu lộ ra sự nhàm chán, lười biếng.

Bạch tướng quân liếc nhìn Thủy Lung một cái, sau đó, mời Trưởng Tôn Vinh Cực ngồi trên ghế gia chủ, tiếp theo mới nói: “Không biết Võ vương gia đến phủ đệ của vi thần là vì chuyện gì?”

Trưởng Tôn Vinh Cực cũng không có gấp gáp trả lời câu hỏi của Bạch đại tướng quân, nhìn Thủy Lung nói: “Ngồi bên cạnh ta.”

Vị trí bên cạnh hắn? Còn không phải là chỗ Bạch đại phu nhân mới vừa ngồi hay sao?

Thủy Lung hơi híp lại mắt cười, không thèm nhìn ánh mắt lạnh lùng, cay độc giống như lưỡi dao của Vệ thị, thong dong vui vẻ ngồi bên cạnh Trưởng Tôn Vinh Cực. Sau khi ngồi vào chỗ của mình, nàng còn quăng cho Trưởng Tôn Vinh Cực một cái đưa mắt ra hiệu, con ngươi long lanh tràn ngập ý cười dịu dàng, đôi mắt giống như có thể nói, trong im lặng khen ngợi việc làm của hắn.

Khóe miệng của Trưởng Tôn Vinh Cực khẽ giương lên, mới trả lời câu hỏi của Bạch đại tướng quân, lạnh nhạt nói: “Để tránh cho việc các người ức hiếp người của ta.”

Trong mắt Bạch đại tướng quân hiện lên sự kinh ngạc, ánh mắt có chút dò xét nhìn về Thủy Lung, nhưng không có ý xấu. Trái lại, vẻ mặt của đại phu nhân Vệ thị thì tái mét, tay siết chặt khăn tay, cố sức nắm suýt nữa làm rách cái khăn.

Thủy Lung liếc qua đại phu nhân, cười nói: “Dạo này đại phu nhân rất rãnh rỗi phải không? Nửa khắc [1] cũng chẳng chịu yên phận.”

Giọng điệu nói chuyện này… Thật sự là không có một chút nào lễ độ.

Trong lòng Vệ thị tức giận nhưng không dám phát cáu trước mặt Trưởng Tôn Vinh Cực. Đôi mắt vốn sưng đỏ của bà càng thêm đỏ, hốc mắt rươm rướm nước, cầm khăn tay che miệng, cúi đầu nghẹn ngào khóc thành tiếng, lắp bắp nói: “Lung Nhi, cuối cùng thì mẹ ở chỗ nào có lỗi với ngươi? Khiến cho ngươi hận mẹ đến như vậy? Không những xúi giục dì của ngươi đi khắp nơi bêu xấu cho mẹ, còn để cho những kẻ chuyên làm chuyện xấu đến vu oan cho mẹ.”

Thủy Lung nhẹ nhàng nói: “Mối thù giết hại sinh mạng.”

Vẻ mặt của Vệ thị cứng đờ, kinh sợ nói: “Lung Nhi, con đang nói cái gì vậy?”

Thủy Lung cười nói: “Bà muốn giết ta, ta còn phải tôn kính bà, chẳng phải ta là đồ ngốc sao?”

Ngày đầu tiên nàng xuyên qua, phát hiện trong thân thể có độc, nàng cũng biết Liễu y sư [2] là người của đại phu nhân, cộng thêm bức thư thuê sát thủ giết người mà Điền Bích Tương đưa cho, đại phu nhân không ngừng làm phiền, hãm hại nàng, cũng đủ để cho Thủy Lung đưa đại phu nhân vào chỗ chết rồi.

Đại phu nhân lo lắng, hai hàng nước mắt chảy xuống lướt trên hai gò má: “Lung Nhi, tại sao con có thể nói dối trắng trợn đến như vậy?”

Thủy Lung hiểu rõ, nàng biết đại phu nhân bày ra dáng vẻ là người bị hại như thế này là để cho Trưởng Tôn Vinh Cực xem. Nếu như hôm nay Trưởng Tôn Vinh Cực không có mặt ở đây, đại phu nhân nhất định sẽ làm ra vẻ kiêu ngạo, lạnh lùng, ra vẻ ta đây.

Bỗng nhiên Bạch tướng quân mở miệng nói: “Thủy Lung, chuyện gì cũng phải có chứng cớ, phu nhân thật sự muốn giết ngươi sao?”

Thủy Lung không vội đáp, giương mắt nhìn về phía Bạch Thiên Hoa đang đứng ở giữa đại sảnh.

Ở phủ tướng quân, mọi chuyện chỉ cần Bạch tướng quân nói một câu thì đen cũng bị nói thành trắng, không ai dám không tin. Cho dù bằng chứng nàng đưa ra là thật, Bạch tướng quân lại nói nó là giả thì nàng cũng hết cách. Nhưng, bằng chứng từ tay Bạch Thiên Hoa đưa ra thì chắc chắn không giống.

Lá thư mà Điền Bích Tương đưa cho vẫn ở trong tay Bạch Thiên Hoa.

Bạch Thiên Hoa ngẩng đầu lên, ánh mắt đúng lúc chạm vào cặp mắt linh động của Thủy Lung, nhưng hắn không hề có một chút do dự, mở miệng nói: “Lời nói của tỷ ấy đều là sự thật, chứng cớ ở trong tay của ta, đại phu nhân thuê sát thủ muốn giết hại đại tỷ.”

“Hoa Nhi.” Đại phu nhân cuối cùng cũng biến sắc, bà hiểu rõ, muôn vàn lời nói của Thủy Lung cũng không bằng một câu của Bạch Thiên Hoa.

Thủy Lung cũng có một chút kinh ngạc.

Bạch Thiên Hoa hiểu rõ nghi hoặc của nàng, chợt tươi cười xán lạn nhìn nàng nói: “Tỷ, đệ đã nói qua sẽ bảo vệ tỷ, vì thế đệ làm sao có thể đứng ở ngoài nhìn người khác vu oan cho tỷ.”

Hắn nhìn liếc qua đại phu nhân một cái, tiếp tục nói: “Đêm đó, đệ đã từng nói. Đệ giúp đại phu nhân giấu giếm chuyện bà dùng độc hại đệ, từ đó về sau hai bên đã ân đoạn nghĩa tuyệt. Nếu bà ta tiếp tục làm chuyện xấu, đệ tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho bà ta. Tỷ, tỷ vẫn cho rằng khi đó đệ nói đùa thôi sao?”

“Ngươi nói, bà ta hạ độc ngươi?” Thanh âm của Bạch tướng quân lạnh lẽo dọa chết người, vẻ mặt luôn luôn bình tĩnh cũng trở nên xơ xác tiêu điều.

Bạch Thiên Hoa là nghịch lân của hắn, là nghịch lân duy nhất của hắn.

Bạch Thiên Hoa không có trả lời câu hỏi của hắn, coi như im lặng ngầm thừa nhận.

Bạch tướng quân nhìn về phía Vệ thị, đôi mắt tràn ngập lửa giận hung tàn, độc ác.

Vệ thị chưa từng dự đoán được mọi chuyện sẽ biến thành như vậy, từ đầu tới cuối vẫn không hề hoảng hốt lo sợ, vẻ mặt ảm đạm đau khổ nói: “Lão gia, ông không thể chỉ nghe lời nói từ một phía! Nói không chừng là Hoa Nhi bị người khác xúi giục nói bậy, ông có thể trơ mắt nhìn thấy thằng bé bị người khác lợi dụng hay sao?”

Bạch Tuyết Vi lúc này cũng quỳ xuống đất, dập đầu lạy Bạch tướng quân, nói: “Cha! Mẹ làm người như thế nào ngươi cũng hiểu rõ, bà luôn yêu thương đệ đệ như vậy, làm sao bà có thể gây tổn thương cho đệ đệ được chứ? Cầu xin cha làm rõ mọi chuyện!”

—ooo—

[1] Khắc: Một khắc là 15 phút.

[2] Hồi trước ta gọi họ Liễu này là gì quên rồi, mọi người thông cảm
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện