Editor: Dungpro

Trào Phượng, đó là một quốc gia lớn từ trăm năm trước, người đại lục biết đến quốc gia này cũng không nhiều. Cái này hình như là ngầm hiểu, sau khi Trào Phượng bị diệt quốc thì mọi tin tức cũng bị phong tỏa theo, chỉ có nhân tài ở tứ quốc mà có quyền thế ngập trời mới biết được chút tin tức, hơn nữa biết đến cũng không toàn diện.

Như năm đó, Thủy Lung ở kho sách của Tây Lăng Quốc thấy một bộ sách có nói đến Trào Phượng quốc, may mắn bộ sách kia thực sự có nhắc đến thuốc Trường sinh bất lão, và hoàng tộc của Trào Phượng quốc.

Một bộ sách như vậy bị giấu ở giữa vô vàn sách của kho sách, muốn tìm cũng khó khăn, huống chi phần lớn người đọc được cũng sẽ không lập tức tin tưởng.

Trên đại lục cũng không phải không có tin tức của Trào Phượng quốc, thậm chí có quan hệ với thuốc Trường Sinh Bất Lão và nói đến mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành, nhưng mà những lời truyền này đã bị một thế lực lớn ngăn chặn, không cho phép dân chúng loạn truyền, trái lệnh nhẹ thì nhốt vào đại lao, nặng thì xử quyết. Bởi vậy, truyền ngôn mới dần dần giảm bớt, đến bây giờ đã không có dân chúng la truyền chuyện này, thậm chí đã quên đi. Cho dù ngẫu nhiên nghe được, phần lớn dân chúng bình thường đều đã không biết Trào Phượng là gì, hoàn toàn coi làm nghe thoại bản, không thực sự để tâm.

Thành Lâm Hải chỉ là một cái không ra danh thành nhỏ, cái khách điếm này lại là một cái khách điếm nhỏ không tên tuổi. 

Tiếng kêu của nam tử này rất lớn, làm cho cả khách điếm sau đó đều an tĩnh lại.

Ở đây có lẽ người nhất thời không rõ ràng lắm kế lớn của Trào Phượng là cái gì, nhưng trong lời nói kia lại nhắc tới "Nam Vân Thành Bạch Thủy Lung" "Bảo tàng" "Thuốc Trường Sinh Bất Lão" từ ngữ quen thuộc như vậy.

Bây giờ đây cho dù là các quốc gia hay là giang hồ rộng lớn, còn ai chẳng biết sự tồn tại của Bạch Thủy Lung tồn tại? Kia đúng là có thai, cũng có thể đem võ lâm Thánh Tôn mê được thần hồn điên đảo yêu nữ a! Đến như "Bảo tàng" cùng "Trường Sinh Bất Lão dược" này lưỡng giả, chỉ cần không phải ngốc tử, đều có thể minh bạch này đại biểu cho cái gì.

Tuy nhiên đại bộ phận người cảm thấy nam tử đang kích động nói bậy nói loạn, nhưng mà cũng không thiếu người có lòng hiếu kỳ, kêu lên, "Bên kia, ngươi nói bảo tàng và thuốc Trường Sinh Bất Lão là chuyện gì xảy ra? Chuyện này có quan hệ gì với Bạch Thủy Lung?"Die nd da nl e q uu ydo n

Vẻ mặt kích động đến hông hồng của nam tử thấy có người đáp lại mình, lập tức lộ ra nụ cười tươi, hưng trí bừng bừng nói: "Các ngươi không biết, ta có một huynh đệ làm việc ở hoàng cung, hắn ngẫu nhiên nghe được bí văn. Năm đó Trào Phượng hủy diệt, Hoàng Thành trong vòng một đêm tan biến..."

"Đợi một chút, ngươi nói Trào Phượng là cái gì?" Có người hỏi.

Người kể chuyện xưa thích nhất là có người cảm thấy hứng thú, không sợ ngươi hỏi chỉ sợ ngươi không hỏi.

Vẻ mặt nam tử tươi cười nói: "Trào Phượng quốc a, đúng là mấy ngàn năm nay là một cường quốc duy nhất thống nhất được thiên hạ, mà duy trì phồn hoa đến ngàn năm, bọn họ thờ phụng thần thú Trào Phượng, từng được người trong thiên hạ xưng là Thiên Tử chân chính, may mắn được ông trời chiếu cố! Hoàng tộc Trào Phượng mỗi người đều có dung mạo tuyệt sắc, thiên phú tuyệt đỉnh... Khụ khụ, nhất quan trọng là... Trào Phượng có một bảo tàng quốc gia, trêu chọc người trong thiên hạ cực kỳ hâm mộ thèm muốn, đó chính là thuốc Trường Sinh Bất Lão... A - - "

Tiếng kêu bén nhọn, ngắt lời nam tử đang thao thao bất tuyệt.

Lúc mọi người nhìn thấy, liền thấy nam tử thống khổ che miệng, một chiếc đũa đâm vào một bên má, lại đi xuyên qua bên kia, vừa lúc che miệng nam tử lại, lại không thương tổn tính mạng của hắn.

Ai làm? Trong lòng mọi người kinh ngạc nghi hoặc bất định, nhìn quanh trái phải, lại tìm không thấy người ra tay.

Chỉ có Lý Anh từng giọt mồ hôi lạnh trên trán, kinh ngạc nghi hoặc bất định nhìn hai đứa bé trước mặt.

Lúc trước hai đứa bé biến người thành vũng nước, hắn chỉ cho là trên người hai đứa bé có bí dược bảo vệ, công phu của bản thân không được tốt lắm. Nhưng mà lúc nhìn thấy hai đứa bé chơi Cầm Nã Thủ, hắn mới cảm thấy hai đứa bé quá không đơn giản, không lâu sau hắn cảm thấy hoa mắt, trong lỗ tai liền nghe thấy một tiếng thét chói tai, sau đó hắn ngẩng đầu nhìn thấy đôi đũa của Cơ Nhi thiếu đi một chiếc đũa.

Như vậy, sao hắn còn không rõ, chiếc đũa chọc thủng miệng của nam từ kia chính là chiếc đũa đã biến mất của Cơ Nhi.

Hắn khóc ròng, yên lặng ổn định ngón tay run rẩy của mình, trong lòng tại gầm thét: Hai đứa bé này rốt cuộc ăn cái gì mà lớn thành cái bộ dạng này, không thể nào là yêu quái hóa thân đi!

"Ầm ĩ muốn chết." Cơ Nhi than thở nói.

A Oán ngẩng đầu hô một tiếng với tiểu nhị, "Đổi một chiếc đũa sạch đến đây."

Tiểu nhị ngẩn ra rồi giật mình, một hồi lâu mới hiểu được thực ra tình hình là do hai đứa bé này biến thành. Sắc mặt hắn trắng nhợt rồi lại đỏ lên, một câu cũng không nói gì bỏ chạy đi lấy chiếc đũa khác.

Khách điếm lại an tĩnh một lần nữa, nhưng mà lúc này toàn bộ lực chú ý của mọi người đều đặt trên người hai đứa bé.

"A a, a hu hu hu..." Nam tử trước còn nói chuyện rất cao hứng phấn chấn, lúc này chỉ có thể thương cảm phát ra giọng nghẹn ngòa thương cảm, ánh mắt sợ hãi lại phẫn hận nhìn hai đứa bé chằm chằm. Nhìn vẻ mặt hắn, hắn như muốn hỏi vì sao hai đứa bé lại đối xử với hắn như vậy.

Bởi vì ít đi một cây chiếc đũa, Cơ Nhi đang ăn cơm không thể không dừng lại, trong chớp mắt nhìn thấy sự tránh móc trong án mắt nam tử kia, hắn nhẹ nhàng nghiêng đầu, không kiên nhẫn nói: "Ta nói, ngươi thật ồn ào."

Ánh mắt trong trẻo kia của hắn, rõ ràng lộ ra một tia cảnh cáo.

Chỉ cần nam tử lại tiếp tục "Ồn ào" như vậy, nói không chừng bé sẽ ra tay nặng hơn.

Rõ ràng chỉ là đứa bé nho nhỏ, lại khiến cho nam tử sợ tới mức im miệng luôn, thật sự không dám cãi lời.

Lát sau tiểu nhị run rẩy run rẩy đem tới đôi đũa sạch mới, lúc Cơ Nhi đưa tay càm lấy, tiểu nhị kia vẫn run rẩy toàn thân, khiến cho Cơ Nhi nhìn hắn một cái, lông mi rậm run rẩy, đôi mắt đen nhánh lóe lên tia nghi hoặc.

Bộ dáng bé dọa người như vậy sao?

Hai đứa bé phấn điêu ngọc trác, đôi mắt đen nhánh như hắc diệu thạch, ánh mắt nghi hoặc càng long lanh hơn.

Bộ dạng này của Cơ Nhi khiến cho tiểu nhị đang run rẩy đã sớm biến thành kinh ngạc và yêu thích - - đứa bé đáng yêu xinh đẹp, luôn luôn không phân biệt nam nữ chẳng phân biệt tầng lớp khiến người ta yêu thích.

Cơ Nhi thỏa mãn gật đầu, nghĩ thầm rằng: Quả nhiên bé là người luôn khiến người ta yêu thích!

Hắn trước sau không ngừng so sánh khiến cho tiểu nhị im lặng không nói gì, mọi người cũng bàng quan như vậy. Chỉ từng nghe nói nữ nhân hay thay đổi, thật không ngờ trẻ con cũng hay thay đổi, quả không sai.

Sau bữa cơm, A Oán và Cơ Nhi tiện tay dắt tay đi lên lầu đi.

Bạch Hổ lắc lư cái đuôi, thảnh thảnh thơi thơi theo sau, trong lúc đó nó quay đầu liếc nhìn Lý Anh một cái, ánh mắt như muốn nói: Còn không nhanh lên, thật sự là một chút hiểu chuyện cũng không có.

Nếu Lý Anh là người hiện đại, nhất định sẽ dựng thẳng ngón giữa để diễn tả tình cảm mãnh liệt trong nội tâm mình, nhưng mà chính vì hắn không đúng, cho nên hắn chỉ có thể yên lặng dưới cái nhìn châm chọc của chủ tử nào – sủng vật đó.

Ông chủ khách điếm sắp xếp phòng cho khách đúng là tốt nhất.

Nhưng mà đối với hai đứa bé từ nhỏ đã có những thứ tốt nhất này thì những thứ mà họ cho là tốt nhất này hoàn toàn có thể nói là đơn sơ, trong phòng thoang thoảng mùi hương rẻ tiền, làm cho bọn họ hắt xì liên tục hai cái.

Lý Anh ở phía sau lại nhìn vẻ ghét bỏ của hai đứa bé, hắn đoán rằng có thể hia đứa bé này không thể nào chịu nổi, sau đó sẽ bắt đầu làm ầm ĩ? Dù sao nhìn quần áo, cách ăn mặc và hành vi của hai đứa bé cũng thấy toát ra quý khí, đó là khí chất tuyệt đối sinh ra do cuộc sống an nhàn. Chỉ là bây giờ cũng giống như lúc trước khi ăn cơm, rõ ràng là ghét bỏ nhưng hai đứa bé vẫn không nhanh không chậm đi vào, miệng than thở hai câu ghét bỏ, động tác trên tay chân cũng không chậm, rút khăn ra bắt đầu lau dọn.

Ngay từ đầu Lý Anh không nhìn rõ, sau năm giây mới hiểu ra hai đứa bé đang dọn phòng, đồng thời thu thập phòng!

Thật sự là hai đứa bé mâu thuẫn!

Toàn thân khí chất quý tộc, đứa bé tâm cao khí ngạo dù bình thường đáng sợ, cũng sẽ làm cho người ta thấy không thích. Nhưng mà chúng không giống vậy, toàn thân thanh quý nhưng lại không câu nệ, thỉnh thoảng nói lời cao ngạo làm cho người ta khó chịu, nhưng lại không tức giận được. Vốn cho là bọn chúng sống an nhàn sung sướng trong viện hoa, ai biết với việc của người lớn bọn chúng còn rõ ràng hơn, lại còn lí giải mang theo vài phần trẻ con, vốn cho là gặp chuyện không như ý sẽ bám người khóc lóc om sòm, nhưng chúng lại có năng lực tự lực cánh sinh.

Đầu tiên Cơ Nhi lấy khăn trùm lấy cái lư hương, vứt ra ngoài cửa sổ.

"Oa hu! Người nào vứt vậy!"Phía dưới truyền đến một tiếng kêu phẫn nộ.

"..." Vẻ mặt Cơ Nhi hiển nhiên có chút quẫn bách. Bé không nghĩ rằng, phủi tay vứt một cái lại nện vào người.

A Oán liếc mắt nhìn nó, "Không được có thói quen ném loạn đồ bỏ đi."

"Huynh không tư cách nói ta!" Cơ Nhi trừng trừng mắt nhìn hắn.

A Oán nhún vai, liếc xéo Bé. Ánh mắt giống như đang nói, thôi, không so đo với muội.

Cơ Nhi hừ nhẹ, nhìn Lý Anh, "Bạch Trứng Tròn, vấn đề này vốn là của ngươi, bởi vì ngươi hoàn thành trách nhiệm, ta mới tự mình động thủ..."

"Cơ chủ tử, để ta xử lý." Lý Anh không chờ bé nói xong, cũng đã hiểu rõ ý của hắn rồi. Nói nhiều như vậy, không phải là muốn đổ cho hắn là trốn tránh trách nhiệm sao. Thật là... Đến cái lông ta còn cảm thấy thật đáng yêu, so với việc cả đời bộ dáng không được nói còn khiến hắn an tâm hơn.

Cơ Nhi nhìn hắn rời đi, nhẹ nhàng vung tay lên cửa liền đóng lại, để Bạch Đế canh ngoài cửa.

"Ngươi cảm giác được sao?" Cơ Nhi nhảy đến bên cửa sổ, trực tiếp ngồi ở trên bệ cửa, nói với A Oán, ánh mắt lại nhìn xuống dưới.Die nd da nl e q uu ydo n

Bên ngoài có một cái viện nhỏ, có hành lang và hồ nước. Lư hương bị bé ném ra ngoài nằm trên cò, bên cạnh còn có một người đứng ôm đầu nhìn chung quanh giống như muốn tìm người vừa ném trúng hắn.

Người nọ tuổi không lớn, khoảng chừng 10 tuổi, mặc cẩm y đẹp đẽ, diện mạo hung ác nham hiểm rất có khí thế, nhưng mà bởi vì da thịt trắng nõn nên chẳng làm cho người ta sợ hãi. Lúc này bên đầu trái của hắn đang chảy máu, một hộ vệ bên cạnh đang băng bó cho hắn, lại bị hắn không kiên nhẫn gạt ra, vẻ mặt hung tợn.

Lúc này, hình như hẵn cũng nhìn thấy Cơ Nhi, tầm mắt hai người đối diện nhau.

Cơ Nhi thấy vẻ mặt của câu ta đờ đẫn, khí chất hung ác nham hiểm tiêu tán không còn thấy bóng dáng tăm hơi, lại thấy khuôn mặt cậu ra bình thường cũng đáng yêu, chỉ là không xinh đẹp tinh xảo như anh em Cơ Nhi, loại đẹp như đao như gió rất dễ nhìn, mỗi nét mõi vẻ trên khuôn mặt đều đẹp.

Cơ Nhi tuyệt đối không thừa nhận mình có chút ghen tị.

Khuôn mặt cha mẹ diện mạo đều đã rất được, lại quá đẹp, đẹp đến không phân biệt giới tính. Tuy nhiên sau khi lớn lên, căn bản không thể nào làm cho người ta nhận sai giới tính, hai đứa bé là tinh hoa của bọn họ, lại còn nhỏ, bộ dạng tinh xảo kia không phân biệt được nam nữ.

Chỉ cần là người nhìn đến khuôn mặt bọn họ, lại biết tên của bọn họ, Trường Tôn Oán không tồi, Trường Tôn Cơ vừa nghe sẽ cảm thấy là một bé gái.

"Chậc." Cơ Nhi cong khóe môi, thu hồi tầm mắt, nhìn về phía A Oán.

A Oán không biết hắn vì sao bé thay đổi sắc mặt, đi tới chỗ bé, vừa đi vừa nói chuyện: "Đương nhiên cảm giác được, mẫu thân tới tìm chúng ta rồi!" Vừa nhắc tới cái này, trên mặt hắn không khỏi tươi cười, không hề tỳ vết chỉ đơn thuần vì cao hứng mà cười tươi, có thể khiến cho mọi người nhìn thấy tâm trí cũng bị hòa tan.

"Oa?" Lời nói vừa xong, hắn cũng đi tới bên cửa sổ, nhìn thấy đứa bé trai lớn hơn ngoài cửa sổ kia.

Vẻ mặt đối phương đã không thể dừng lại như thế, chỉ là ánh mắt lại vẫn thẳng tắp nhìn sang bên này.

A Oán và Cơ Nhi thật không hổ là hai đứa bé song sinh, phản ứng khi vừa nhìn thấy cậu bé kia cũng giống như Cơ Nhi, liền ngưng lại bĩu môi rồi quay đầu.

"A ~ đầu ta u mê, choáng váng rồi. Chẳng lẽ đây là luyến ái mà di di sao?" Đứa bé lơn hơn phía dưới ôm đầu loạng choạng, nghi hoặc ngẩng đầu nhìn hai gương mặt giống nhau như đúc trên cửa sổ, than thở, "Di di nói, luyến ái làm cho người ta đầu óc choáng váng, khổ sở... Ta hôn mê, vậy mà thấy được hai tiên nữ muội muội, là ta quá tham rồi?"

Tiên nữ muội muội? Uh`m hừ, tiên nữ... Muội muội...

Cơ Nhi và A Oán đồng thời giật giật lỗ tai, sau đó hành động vô cùng thống nhất, đưa tay dùng nội lực hút lấy một thứ gì gần gần đó, ném xuống.

Lúc này đứa bé kia nhìn thấy, lại không biết trốn. Hộ vệ bên cạnh tốc độ cực nhanh che trước mặt hắn, dụng sống lưng của mình chặn "hung khí" kia.

"Buông ra, ngươi ngăn cản ta rồi!" Tầm mắt cậu ta bị chặn, vẻ mặt lập tức hung ác.

Hộ vệ không dám cãi lời, thân thể tránh qua.

Chỉ là cửa sổ kia đã đóng lại.

Cậu ta nhìn trên mặt đất, thấy một cái gối đầu và một ấm trà.

Ấm trà nát, gối đầu dính bùn đất.

Cậu ta vội vàng nhặt cái gối lên, ánh mắt vừa nghi hoặc vừa tiếc nuối nhìn cái ấm trà nát kia. Không phải chỉ có một tiên nữ muội muội sao, chẳng lẽ đó không phải ảo giác, thật sự có hai người?

"Công tử, người bị thương!" Hộ vệ hoàn thành trách nhiệm nhắc nhở. Nhìn máu tươi chảy theo dòng, hắn cảm thấy so với mình đổ  máu còn hoảng hốt hơn. Không đúng, nếu chính hắn đổ máu hắn chưa bao giờ hoảng hốt.

"Không có chuyện gì!" Cậu ta sờ sờ cái trán bị thương, tùy ý lấy tay lau, khóe miệng cong lên một nụ cười vui vẻ.

Hộ vệ vừa thấy hắn cười như vậy, vẻ mặt hoảng sợ. Trời ạ, đây là cậu chủ ngoan độc sao, cười như vậy thấy thế nào có phần ngốc nha!

Trong lòng cậu ta sung sướng, thật không ngờ bị nện một cái mà gặp được tiên nữ muội muội, đây là duyên phận mà thoại bản nhắc đến sao! So với Tiên nữ muội muội, bị thương một chút đó tính là cái gì, cho dù lại bị đập hai lần nữa cũng không có gì nha!

"Đi, đi trả lại cái gối đầu!" Cậu ta nói, ôm gối đầu chuẩn bị dùng khinh công bay lên cửa sổ, bỗng nhiên phát hiện hành vi như vậy quá đường đột rồi.

Tuy nhiên bình thường hắn làm càn đã quen, nhưng mà dù như thế nào cũng không có thể để cho Tiên nữ muội muội lưu lại ấn tượng xấu.

Hộ vệ sau lưng hắn, vẻ mặt không biết phải nói gì. Cái gối này đập bể đầu hắn, hắn còn tìm cách trả lại. Này... Công tử, có thể nào là bị đập vỡ đầu nên ngu luôn rồi?

Suy nghĩ này vừa nảy ra đã bị tên hộ vệ dập luôn. Ngàn vạn lần không thể nha, nếu công tử nếu bị ngốc, hắn cũng không sống được rồi!

Lý Anh vừa mới đi ra hành lang, lúc đi tới sân thấy Cậu bé đầu đầy máu đi về phía mình, hai hàng lông mày của câu ta đen đặc dài nhỏ, thẳng tắp đến tóc mai, đôi mắt không có từ nào có thể miêu tả được, rất đẹp lại quỷ dị lạnh lùng, đôi môi mỏng như dùng đao gọt, nhếch lên một nét cười.

Hắn cảm thấy, đứa bé này càng hợp vẻ mặt lãnh khốc hơn, lại giống như cậu ấm hắc ám, tràn ngập nguy hiểm cũng đầy sức quyến rũ. Nhưng mà hắn cười lên, cũng không khó coi, chỉ có phần quái dị, làm cho người ta cảm thấy dường như hắn rất ít cười, ít nhất bây giờ cười có chút ngu đần, cho nên có chút mất tự nhiên, cổ quái khiến người ta không nhịn được mà bật cười.

Lý Anh xấu hổ, vì sao gần đây đều gặp mấy đứa bé cổ quái, mỗi đứa vừa gặp đã biết không đơn giản. Tuy nhiên, hắn mới gặp được ba người mà thôi.

Vừa thấy trên trán đứa bé trai kia bị thương, hắn liền biết vị này chính là người bị rồi.

"Vị tiểu công tử này." Lý Anh khom lưng với cậu ta.

Ai bảo hiện tại hắn là thuộc hạ đắc lực của hai đứa bé kia (tự nhận, chân tướng làb món đồ chơi kiêm cu li), nhất định phải làm người chùi mông cho chủ tử nhà mình.

Tiểu thiếu gia kia nhíu mày, "Tránh qua một bên đi." Sau đó không để ý Lý Anh, trực tiếp vượt qua hắn tiếp tục đi.

"..." Tinh thần Lý Anh ảm đạm. Ta đi, hiện tại hài tử thế nào, đều đã biến dị sao! Như thế nào lại có một đám có cá tính như vậy!

Hắn yên lặng nhìn chăm chú vào tiểu thiếu gia kia, nhìn đối phương "Hùng hổ" đi về phía lúc nãy mình mới đi xuống, mới đoán được đối phương muốn đi tìm hai đứa bé kia tính sổ rồi!

Nếu đúng như vậy, hai đứa bé sẽ trách mình làm việc bất lợi sao? Lý Anh lập tức đuổi theo đứa bé kia, nói với hắn: "Vị tiểu công tử này, cái này..."

"Bản công tử hôm nay tâm tình tốt, đứng đến trêu chọc ta, nếu không ngươi sống không bằng chết." Đứa bé vừa mở miệng đã nói khiến Lý Anh sống không bằng chết.

Nhìn hai mắt đứa bé liếc xéo sang, trong mắt hung quang lấp lánh, nhìn chăm chú khiến Lý Anh hết hồn, nghĩ thầm rằng lại là một đứa bé sống an nhàn sung sướng mà bản lĩnh cao cường! Dựa vào, đoàn Tiểu Quỷ các ngươi, lợi hại như vậy vẫn không cần người lớn chúng ta sống!

"Ta không phải người xấu..." Hắn không nhịn được biện giải.

"Mi thưa mắt tà, mày cao đồng tử nhỏ, tươi cười bất chính, ngón tay có vết chai, dùng ám khí, bước chân phiêu diêu, khinh công khá, lúc nói chuyện ánh mắt khác thường..." Cùng với giọng nói lạnh lùng của cậu bé vang lên, trán Lý Anh bắt đầu đổ mồ hôi rồi.

"Ngươi không phải đại ác, nhưng tuyệt đối không phải người lương thiện." Cậu bé cười lạnh.

"Hít - -" Lý Anh trực tiếp hít một hơi khí lạnh, nói thực ra là, " Cười như vậy mới thích hợp với ngươi, như lúc trước ngốc chết rồi!"

Hộ vệ: "..." Bội phục, rất bội phục! Tiểu ca, ngươi là thần tượng của ta!

Lý Anh: "..." Đừng, ngàn vạn lần đừng bội phục ta, ta bị dọa đến u mê rồi, biết vậy chẳng làm nha!

Một hồi yên tĩnh quỷ dị, tâm lí hai bên tiểu thiếu gia không biết, cũng không có hứng thú biết, hắn chỉ biết tâm tình của hắn tốt cũng không tha cho nam nhân trước mắt này.

Khí thế cuồng bạo băng lãnh khí không định bạo phát mở rộng, đem hoa cỏ chung quanh thổi trúng bay lượn, mà từng mảng lớn gãy đoạn dập nát.

"Các ngươi tới cùng ăn cái gì mà lớn lên vậy!?" Lý Anh thuộc loại càng khẩn trương miệng càng gây họa, nhưng mà hành động chỉ có một không có hai. Chỉ nghe hắn kêu thôi, liền biết hắn đã khẩn trương đến mức nào rồi.

Việc đầu tiên hắn nghĩ đến là chạy, lúc xoay người chuẩn bị chạy, trong lòng nhớ lại. Thế giới này điên rồi, trẻ con của thế giới này cũng điên rồi, cả đám đều là yêu nghiệt chuyển thế! Một hai đứa đã ngoan độc như vậy, thông minh như vậy, lợi hại như vậy!

"Muốn chạy?" Tiểu thiếu gia cười lạnh, đánh ra một chưởng, nổ tung ngay trước mặt Lý Anh.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện