Edit: Tịch Ngữ

Ngự hoa viên hoàng cung Tây Lăng, mặc kệ là đứng ở xa hay gần cũng đều khiến người ta cảm thấy yêu thích. Từng đình tạ linh lung độc đáo. Bên ngoài là đủ các loại hoa cỏ đầy sức sống, nước chảy róc rách, trong nước lại có cá tung tăng bơi lội. Trên mặt hồ là các hòn non bộ lởm chởm, xung quanh núi giả là bóng cây che mát, so với nơi khác có vài phần mát mẻ hơn.

Lúc này bên trong Vạn Xuân Đình của ngự hoa viên, hai người ngồi đối diện nhau. Cả hai đều là nam tử, một người mặc cẩm y ngọc phục màu vàng, độ tuổi trung niên. Người còn lại là vị thiếu niên trẻ, dung mạo xinh đẹp tuyệt trần, khiến người ta liếc mắt nhìn liền không thể quên.

Hai người này chính là hoàng đế Trưởng Tôn Lạc Dần và Trưởng Tôn Vinh Cực.

Bên ngoài ngự hoa viên đều là các thái giám, cung nữ đứng chờ lệnh.

“Vinh Cực.”

Trưởng Tôn Lạc Dần kêu Trưởng Tôn Vinh Cực, không nghe hắn đáp lại, liền ngẩng đầu nhìn sang, thấy vẻ mặt không chút cảm xúc của hắn liền gọi nữa: “Vinh Cực, Vinh Cực!”

Mặt nhóm cung nữ đứng bên ngoài mặc dù không biến hóa nhưng trong lòng bọn họ rất tò mò đối với Trưởng Tôn Vinh Cực. Thầm nghĩ, Võ vương gia đúng là to gan, dám lơ là với hoàng thượng, chẳng lẽ hắn còn cho rằng mình là hoàng tử được tiên hoàng yêu thương nhất sao? Có lẽ mấy tiếng sau Trưởng Tôn Lạc Dần gọi hơi nặng, cuối cùng cũng chui vào tai Trưởng Tôn Vinh Cực. Trong mắt hắn hiện lên ánh sáng không thay đổi, không vui vì bị tiếng kêu của Trưởng Tôn Lạc Dần cắt ngang thời gian hắn nhớ Thủy Lung, nhàn nhạt lên tiếng: “Ừ?”

Trường Tôn Lạc Dần bất đắc dĩ nói: “Hoàng huynh kêu ngươi mấy lần đệ mới đáp, đệ đang suy nghĩ cái gì mà nhập thần như vậy?”

Trưởng Tôn Vinh Cực không có hứng thú nói chuyện của Thủy Lung cho Trưởng Tôn Lạc Dần nghe, không thú vị thả lòng cơ thể, đưa mắt nhìn về nơi khác của ngự hoa viên: Không biết Tiểu Hỏa Hồ chơi đùa như thế nào rồi, có nhớ hắn hay không?

Sự thất thần của hắn rơi vào mắt Trưởng Tôn Lạc Dần, hoàn toàn không cho huynh trưởng như ông đặt vào mắt. Từ nhỏ đến lớn, không ít lần Trưởng Tôn Lạc Dần bị vị đệ đệ này làm mất mặt, đã sớm quen rồi, oán giận và bất mãn trong đáy lòng lại không có thành thói quen, trái lại càng nhìn càng sâu.

“Lại nói, huynh đệ chúng ta đã nhiều năm không gặp rồi.” Trưởng Tôn Lạc Dần vãy vãy tay với một cung nữ, để cho nàng đem bàn cờ tới, sau đó cần cờ trắng đặt xuống bàn cờ, ôn hòa nói: “Nhớ lại năm đó ta gần bước qua tuổi trung niên, đệ chỉ là đứa trẻ, nhưng lại đánh cờ thua đệ. Phụ hoàng giống như dự đoán được tương lai, đặt tên đệ là Vinh Cực, ngụ ý muốn đem tất cả vinh hoa của Tây Lăng quốc tặng cho đệ.”

“Ha ha, Vinh Cực cùng hoàng huynh đánh một ván chứ?” Trưởng Tôn Lạc Dần đưa cờ đen cho Trưởng Tôn Vinh Cực.

Mắt Trưởng Tôn VInh Cực liếc qua một cái: “Không có hứng thú.”

Trưởng Tôn Lạc Dần tựa nhu đã đoán được kết quả này, nở nụ cười bao dung, tự mình cầm quân cờ trắng đi một bước lại dùng tay khác cầm cờ đen chơi. Thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn bộ dạng không yên lòng của Trưởng Tôn Vinh Cực, trong lòng không khỏi kì quái. Chẳng lẽ Vinh Cực thật sự nhớ Bạch Thủy Lung, Bạch Thủy Lung có tài đức gì lại khiến Trưởng Tôn Vinh Cực phân tâm đến như vậy?

“Vinh Cực, nói thật, hoàng đế, hoàng huynh ngồi trên ghế này có chút mệt.” Đột nhiên Trưởng Tôn Lạc Dần nói.

Lời này vừa nói ra, cung nữ và thái giám xung quanh đều cúi thấp đầu xuống, hận lỗ tai của mình không bị điếc, miệng không câm.

Trường Tôn Vinh Cực thoáng ngẩng đầu, nhìn về phía hắn.

Nếu như bình thường, Trưởng Tôn Lạc Dần nhắc tới chuyện này hắn sẽ không chú ý. Nhưng đúng lúc Thủy Lung cũng nói đến đề tài này, lúc này hắn mới có hứng thú.

Phản ứng của Trưởng Tôn Vinh Cực khiến Trưởng Tôn Lạc Dần ngoài ý muốn, đáy lòng cũng có chút lo lắng, nhưng vẫn rất bình tĩnh nói: “Mỗi ngày ta đều phải vào triều xử lí chuyện nước, không giống như đệ được tiêu dao tự tại, muốn đi đâu thì đi đến đó, làm việc gì cũng tùy tâm trạng.”

Trưởng Tôn Vinh Cực nói: “Muốn xuống ngôi à?”

Trưởng Tôn Lạc Dần giật mình trong lòng, đương nhiên sẽ không xác nhận. Bằng không lấy tính cách Trưởng Tôn Vinh Cực, nói không chừng hắn sẽ kéo ông xuống ngôi. Vẻ mặt ông sầu khổ lắc đầu: “Tây Lăng là giang sơn của phụ hoàng, là giang sơn của Trưởng Tôn gia tộc, há có thể coi nó như trò đùa, nói bỏ liền bỏ được chứ? Hoàng huynh chỉ oán giận với Vinh Cực vài câu thôi, trong cả gia tộc Trưởng Tôn, hoàng huynh chỉ có thể nói ra lời thật lòng trước mặt đệ.” Hắn thở dài một hơi: “Những nữ nhân của hoàng huynh, dù có đầu óc, đối xử với hoàng huynh lại giống như đối với cha, trái lại như là… Aiz.”

Trưởng Tôn Vinh Cực không có động lòng với những lời ông than thở, ngay cả một chút hứng thú nghiên cứu nội tâm của ông cũng không có. Lại quay đầu nhìn về phía xa, Trưởng Tôn Vinh Cực đứng lên.

“Vinh Cực?” Trưởng Tôn Lạc Dần ngoài ý muốn nhìn Trưởng Tôn Vinh Cực.

Trưởng Tôn Vinh Cực không thèm giải thích gì thêm với hắn, đi ra ngoài Vạn Xuân Đình, hắn thật nhớ Tiểu Hồ Ly.

Hắn vừa bước khỏi bậc tam cấp của Vạn Lí Đình, Đỗ Vũ Li và Chu Giáng Tử ở đối diện đi tới cùng với các cung nữ đi đằng sau bọn họ.

Hai nữ tử cũng liếc nhìn Trưởng Tôn Vinh Cực.

Nam tử trẻ tuổi đứng ở đình tạ có cỏ xanh tươi mát, nước chảy róc rách, giống như được linh khí trời đất tạo thành, người như được khắc ra từ ngọc, để hai ả mê mẩn trong nháy mắt. Nét mặt Chu Giáng Tử đỏ bừng, không che giấu được lòng ái mộ, Đỗ Vũ Li lại khéo léo hơn nhiều, tầm mắt rất nhanh liền dời từ Trưởng Tôn Vinh Cực sang người Trưởng Tôn Lạc Dần, sau đó lại lẳng lặng nhìn Trưởng Tôn Lạc Dần.

Sắc mặt khó coi Trưởng Tôn Lạc Dần cũng khá lên nhiều.

Đỗ Vũ Li biết nắm bắt tâm lí của nam nhân, nhất là tâm lí của đế vương. Thân là phi tử của hoàng đế, nhìn vương gia đến ngây người, chắc chắn sẽ khiến hoàng thượng không vui, đến lúc đó tất cả những chuyện ả làm liền thất bại trong gang tấc.

Ánh mắt Đỗ Vũ Li nhìn Trưởng Tôn Lạc Dần nhưng tâm tư của ả không có trên người ông: Vị Vương gia này đúng là có diện mạo tuyệt sắc, dù là Khánh vương cũng phải kém vài phần, hèn chi Chu Giáng Tử lại nhớ mãi không quên.

Hai người đi tới trước đình tạ, hành lễ với Trưởng Tôn Lạc Dần và Trưởng Tôn Vinh Cực.

Lễ nghi xong, Đỗ Vũ Li liền đến bên cạnh Trưởng Tôn Lạc Dần, tự châm trà cho ông, nói: “Hôm nay, muội muội Giáng Tử của nô tỳ đến thăm, nô tỳ nhận được lời truyền gọi của hoàng thượng nên dẫn luôn muội ấy đến đây.”

Trưởng Tôn Lạc Dần sao không hiểu ý ả, cười ha hả nói: “Đúng vậy, tuổi của nha đầu Giáng Tử và Vinh Cực xấp xỉ nhau, đúng lúc tiếp Vinh Cực một chút.”

Chu Giáng Tử cười đến xinh đẹp đáng yêu, hai má đỏ bừng như cánh đào, khiến người ta say: “Giáng Tử tuân mệnh!” Lúc nói chuyện, ánh mắt len lén nhìn tầm mắt Trưởng Tôn Vinh Cực, ánh mắt xấu hổ né tránh. Có chút thời điểm nên tránh thì cứ tránh, khiến người khác không thể hoàn toàn nhìn vào mắt mình, như vậy sẽ có cảm giác ngứa ngáy tựa như lông vũ phe phẩy trong lòng.

Đáng tiếc, cảnh đẹp như vậy nhưng Trưởng Tôn Vinh Cực không có hứng thú ngắm nghía. Lúc hai ả đến, chặn đường đi của hắn, nên mới dừng bước một chút, chờ Đỗ Vũ Li đi tới bên cạnh Trưởng Tôn Lạc Dần, hắn cũng không có nhìn Chu Giáng Tử một cái, lần nữa nhấc chân muốn đi.

“Võ vương gia, Giáng Tử từng gặp vương gia một lần, không biết người còn nhớ hay không?” Chu Giáng Tử thấy Trưởng Tôn Vinh Cực không để ý tới mình, vẻ mặt bi thương lại uất ức, nhưng vẫn giả vờ kiên cường bắt chuyện với hắn.

Trưởng Tôn Vinh Cực liếc nhìn ả một cái, nghe tên ả, trong đầu chợt lóe, lẩm bẩm: “Con gái của Chu hộ quốc công, Chu Giáng Tử.” Lúc đầu, ả giằng co với A Lung, chọc A Lung nổi giận, khiến A Lung nói ra chũ ‘chúng ta’.

Chu Giáng Tử nghe lời của hắn, đáy mắt sáng rực lên, nụ cười càng sáng lạn, nhẹ giọng nói: “Thì ra vương gia vẫn nhớ Giáng Tử.”

Ả sớm biết mà, dung mạo của ả làm sao kém Bạch Thủy Lung. Tuy Võ vương gia đối xử với ả lạnh nhạt nhưng hắn vẫn có ấn tượng đối với ả, vả lại còn biết gia thế của ả, chứng tỏ Võ vương gia cũng có hứng thú với ả.

Không chỉ ả, ngay cả Trưởng Tôn Lạc Dần nghe lời Trưởng Tôn Vinh Cực nói cũng rất kinh ngạc. Nữ tử có thể được Trưởng Tôn Vinh Cực nhớ, cái này đúng là không bình thường. So với con dao hai lưỡi Bạch Thủy Lung thì Chu Giáng Tử này dễ dàng khống chế hơn. Nếu có thể để nữ tử này mê hoặc Trưởng Tôn Vinh Cực, nhất định sẽ rất tốt.

"Ha ha ha." Trường Tôn Lạc Dần cười, đem Đỗ Vũ Li ôm vào lòng, nói: “Thật không hổ là con gái nhà hộ quốc công, phần dung mạo và khí chất này đúng là hiếm có. Trẫm nghe nói, con gái út nhà hộ quốc công từng du ngoạn giang hồ, rất giống với Vinh Cực, hai người trẻ tuổi đương nhiên có cùng tiếng nói chung rồi.”

Trường Tôn Lạc Dần đối với Chu Giáng Tử phất tay một cái, ôn hòa nói: “Giáng Tử, ngươi giúp trẫm theo Vinh Cực đi dạo ở hoa viên đi, tâm sự cho thật tốt nha.”

“Dạ.” Đương nhiên Chu Giáng Tử rất vui sướng, ả ngẩng đầu nhìn Trưởng Tôn Vinh Cực, thấy ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lạnh lùng của hắn biến hóa, cặp mắt lúc nào cũng lạnh nhạt, thờ ơ bắt đầu gợn sóng, càng ngày càng bắn ra tia sáng khiến người ta phải nhắm mắt, bằng không sẽ bị chói lóa.

Môi hắn khẽ giơ lên, giống như nụ cười chân thật. Đôi mắt hắn nhìn về phía trước, trên môi nở nụ cười hiếm thấy, giống như đóa phù dung sớm nở tối tàn rất trân quý, quyến rũ lòng người.

Chu Giáng Tử cảm thấy trái tim ả muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, hai mắt hiện rõ trái tim màu hồng, cười ngu si nhìn hắn. Một hồi sau mới hoàn hồn, khuôn mặt đỏ bừng chạm nhẹ cũng có thể ứa máu, âm thanh tràn ngập vui mừng và nũng nịu: “Võ vương gia, Giáng Tử…” Ả suýt chút nữa thốt ra lời bày tỏ, thân thể không tự chủ được đi về phía hắn, đưa tay muốn ôm cánh tay hắn.

Chàng cười với ta, sao nụ cười của chàng lại đẹp đến thế chứ?

Chàng thích ta, nếu không sẽ không cười dịu dàng như vậy.

Nỗi lòng Chu Giáng Tử lăn tăn nghĩ, không nhìn thấy vẻ mặt biến đổi của Đỗ Vũ Li và Trưởng Tôn Lạc Dần bên trong Vạn Xuân Đình. Đương nhiên, ả càng không biết, sau lưng ả là một nữ tử mặc hồng sam.

Tâm tư Trưởng Tôn Vinh Cực đều bị Thủy Lung chiếm cứ, đương nhiên khi phát hiện mùi son phấn xa lạ tới gần, mắt thấy Chu Giảng Tử còn cách mình nửa thước (nửa mét), tay đối phương xém đụng phải tay mình.

Hắn không chút suy nghĩ, dùng nội lực đánh ả văng ra ngoài.

Chu Giáng Tử cảm thấy mình đụng vách tường, sau đó bắn ngược ra ngoài, rơi xuống mặt đất.

“Võ vương gia?” Chu Giáng Tử không hiểu tại sao Trưởng Tôn Vinh Cực lại trở mặt, hai mắt ửng hồng rất ủy khuất.

Trưởng Tôn Vinh Cực không để ý tới ả, nhanh chân đi tới trước mặt Thủy Lung: “A Lung.”

Mặt Chu Giáng Tử liền biến đổi, quay đầu nhìn về phía sau, một bóng dáng đỏ thẫm xuất hiện trong mắt ả, ả khó tin trợn to hai mắt, đồng thời không thèm che giấu sự ghen tị.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện