Lúc Cố Lâm Uyên trở về giống như đánh thắng một trận vậy, từ sừng rồng đến chóp đuôi đều hiện lên vẻ đắc ý.
Thế mà hòa thượng Viên Tú không có lòng tốt này, cứ rảnh rỗi là chạy tới bên cạnh hắn kiếm chuyện.
"Không giả bộ ngây thơ nữa? Ta còn tưởng ngươi bị sét đánh không phải vì tu vi mà là đầu óc... Nói coi lúc ngươi ba tuổi có thẹn thùng như thế không?"
Trọng Hề ôm kiếm, tựa bên tường hóng chuyện.
Hắn nhận thức Vân Tu Cố Lâm Uyên còn sớm hơn Viên Tú, biết được một ít nội tình.
Lúc ba tuổi thì không biết, lúc ba mươi tuổi, con cá chạch thật sự muốn quấn lên cổ tay người tay đặng ngủ chung, lý do là sợ sấm sét ngoài cửa sổ bổ trúng hắn.
Trên mặt kiếm tu mỉm một nụ cười.
"Cút mau!" Cố Lâm Uyên cùng hai người bọn họ cấu kết làm việc xấu đã lâu, không có gì phải tị hiềm cả, biến trở về hình người, dựa lên sô pha: "Hai người các ngươi không đi điều giáo đám tiểu yêu kia, tới chỗ này của ta làm cái gì?"
Mấy ngày nay Trọng Hề và Viên Tú quả thực đang huấn luyện thủ hạ yêu.
Trư yêu lang yêu còn được, dù sao trước kia cũng làm hạ nhân ở Ma cung, tuy tu vi không cao, lấy ra cũng có thể làm được việc.
Điểu yêu có khổng tước lo rồi. Cẩm kê tuy là ầm ĩ, nhưng sư huynh sừng điêu của nàng là một yêu tinh thành thật hiếm có, tu vi lại cao, không làm ra được chuyện gì lớn.
Tri chu yêu... thì càng không cần nói, dạo này đang bận tập dệt vải.
Nguyên Đan có lòng nói cho gã một kiến nghị, trước tiên có thể từ bắt đầu từ dệt áo len, tiến hành theo chất lượng, tri chu yêu cảm động đến rơi nước mắt, suốt ngày lên mạng tìm kiếm giáo trình dạy đan áo len. Nói vậy đến mùa đông, các nhân viên của vườn thực vật có thể mỗi người có một cái áo len mới rồi, nói không chừng còn có màu sắc và hoa văn khác nhau nữa.
Nữ ma tu duy nhất tên là Chu Tố, tên bình tường, tướng mạo càng bình thường, lại cực kỳ am hiểu xử lý sự vụ nội bộ. Đợt trước Ngưu Phát Tài lĩnh việc đi mua đồ ăn thực vật, liền tạm thời giao nhiệm vụ bàn bạc với đội thi công cho nàng, không ngờ tới lúc trở về, chủ thầu biến thành một lão nam nhân bốn năm mươi tuổi, đỉnh đầu đều trọc rồi.
"Ủa, Tiểu Lưu đâu?" Ngưu Phát Tài kinh ngạc hỏi.
Trước kia không phải là một người trẻ hơn ba mươi tuổi, tóc rậm rạp sao?
"Chính là tôi nè." Nam nhân hói đầu mặt không thay đổi quay đầu lại, ánh mắt ai oán, trông có vẻ rất muốn xông tới ôm bắp đùi.
"Ngưu tổng ơi, ngắm sao ngắm trăng, cuối cùng anh cũng đã trở về rồi, trễ thêm hai ngày nữa, tóc của tôi sẽ rụng sạch luôn!" Tiểu Lưu khóc lóc kể lể.
Vị quản lý Chu kia, cô ấy thật sự là quá, giỏi, trả, giá, rồi!
Tiểu Lưu mới vừa nói một câu chi phí an toàn xây dựng không thể giảm, dù sao thuê xe chở xi măng cốt sắt hơn mười mấy cây số trở về cũng không rẻ, quản lý Chu liền tìm chiếc xe đẩy ba bánh, tự dùng tay không chất xi măng cốt thép nặng hơn một tấn lên xe, chạy trở về, lại tay không khiêng tới công trường, ném xuống.
Nặng, hơn, một, tấn, á! Tay không!!
Ném vào công trường, mặt đất đều muốn rung mấy bận, chiếc xe ba bánh kia sau khi bị cô chạy trở về liền trực tiếp biến thành mảnh nhỏ, ngay cả cơ hội đến cửa hàng sửa xe cứu giúp cũng không có.
Đối mặt một vị nữ nhân (tráng) sĩ như vậy, ai mẹ nó không muốn sống nữa, dám bàn giá cả với cô ta?
Ngưu Phát Tài đối mặt với gã một lát, hàm hậu gãi đầu.
"Thật không?" Hắn nói: "Quản lý Chu là nhân viên mới nhậm chức, vẫn còn đang thử việc, tình huống cậu nói tôi cũng không rõ lắm."
"Như vậy đi, hợp đồng liền làm theo những gì các cậu đã bàn rồi, sau này tôi nhất định phê bình quản lý Chu, để cô ấy chú ý thái độ làm việc."
... Không có đâu.
Chưa hiểu tình huống đã dám để Chu Tố nhậm chứ, Ngưu Phát Tài là một yêu tinh làm việc không cẩn thận thế sao?
Hắn có không hiểu thế nào đi nữa, sau này trở về còn phải chuẩn bị tiền công cho Chu Tố đây này!
Nói tóm lại, trong đám yêu tinh này chân chính cần điều giáo, là miêu yêu và hồ yêu bị coi thành lễ vật đưa vào Ma cung.
Năm thiếu niênn yêu tộc này xinh đẹp loá mắt, trước kia lúc còn ở trong tộc đã biết về sau mình phải làm thị quân của Bắc Thần Ma tôn, trong lòng lại không hề có mâu thuẫn, còn xem đây là quang vinh.
Ai ngờ theo Ma tôn tới nhân gian giới, không những không được Ma tôn sủng ái, mỗi khi ăn mặc xuất chúng một ít, còn bị Ma tôn dùng ánh mắt "Có phải ngươi muốn đoạt nam nhân với bản tôn hay không" mà nhìn.
Đặc biệt hung dữ, đặc biệt hẹp hòi.
Năm mỹ nhân trong lòng khổ.
Dù sao tranh sủng là ý nghĩa cuộc đời họ, nếu không làm lô đỉnh của Ma tôn được, thì phải cố gắng một chút, cạnh tranh vị trí manh sủng đệ nhất đầu gối của Ma tôn đi.
Nhưng vô luận như thế nào, tuyệt không thể để cho con mèo / hồ ly chết tiệt kia ở đi lên trước mặt Ma tôn!
Một hồi tranh sủng như thế, liền xảy ra chuyện.
Hồ yêu bởi vì có thiên phú chủng tộc là thuật đọc tâm, lúc kiểm tra Nghiêm Hựu Chi ra chút sức, lấy được phiếu trước mặt Ma tôn, hai miêu yêu vô cùng không phục, chuẩn bị biểu hiện tốt một chút.
Hai người họ ở Tam Giác Vàng âm thầm kế hoạch hồi lâu, mỗi lần muốn hành động, bởi vì trong nội tâm có hơi sợ mà bỏ qua.
Thẳng đến một ngày ——
Đều là đi máy bay, ký gửi sủng vật, vào khoang hàng hóa, ba con miêu yêu khổ sở chen trong thùng sủng vật hàng không, hai con hồ ly chết tiệt kia vậy mà một, con, một, thùng!
Đãi ngộ khác biệt! Đây không phải nhịp điệu thất sủng thì là gì?!
Meo meo meo meo!!!
Nhìn ánh mắt hồ ly tinh đắc ý, miêu yêu tức muốn chết, hận không thể xông lên cào rách mặt hai con hồ ly kia.
Không thể không thể tiếp tục như vậy nữa! Ánh mắt trở nên kiên định, hai người họ ở trong khoang máy bay tối thui liếm lông cho nhau, đập nồi dìm thuyền, quyết định —— làm thành một nhóm!
...
Ngày hôm sau, Cố ma tôn theo lệ cũ lết tới phòng Vân Tu cầu (cùng nhau) ngủ, nghe thấy trong phòng ngoài phòng vang lên tiếng cào cửa.
Rẹt rẹt, cực kỳ khó nghe.
Vân Tu đã thay đồ ngủ, đang trải chăn cho Cố Lâm Uyên, liền sai hắn đi mở cửa.
Cố Lâm Uyên thoáng nhìn cánh cửa, mặc áo ngủ đi tới, khí áp có hơi thấp.
"Két" cửa mở ra.
Ở cửa, có ba con mèo đoan trang ngồi, mở to sáu con mắt tròn ướt nhẹp. Thấy Cố Lâm Uyên, bọn nó liền đứng lên, đuôi dựng lên, vòng quanh bắp chân của hắn cọ tới cọ lui, còn lại nhỏ nhẹ kêu meo meo meo meo.
"Làm sao vậy?" Vân Tu từ bên trong nghe động tĩnh, hỏi một tiếng, "Mùa xuân không phải đã qua rồi sao? Làm cái gì vậy? Yêu tinh quỷ quái giới đều có hình người còn có thể tùy tiện động dục như động vật bình thường sao?"
Nhớ ra điều gì đó, y lại hỏi: "Chuyện này các ngươi thường xử lý như thế nào? Đưa đến chỗ bác sỹ thú y để hạn chế sinh sản hình như không ổn nhỉ."
Dù sao người ta là yêu tinh có hình người, phải có yêu quyền.
"Meo!" Miêu yêu cảm thấy bên dưới cái đuôi căng thẳng, nhất thời hoảng sợ mở to hai mắt, cũng không dám lớn tiếng kêu, dùng móng vuốt chỉ chỉ ngoài cửa, ý bảo Cố Lâm Uyên nhìn.
Cố Lâm Uyên mặt lạnh, thấy được một hàng chuột.
Một... hai... ba bốn năm sáu bảy tám, trọn hai mươi bốn con, từ lớn đến nhỏ sắp thành một hình trái tim, con lớn nhất được để chính giữa, vẫn còn sống, đang quỳ rạp dưới đất run rẩy.
Trên người Cố Lâm Uyên, dần dần tỏa ra sát khí.
"Đây là con mồi ngươi bắt để dâng cho bản tôn?"
"Meo meo ~~~ "
Miêu yêu kêu thật dài một tiếng, ưỡn ngực, đạp chân mèo đi lên cọ chân Cố Lâm Uyên, đuôi dựng thẳng như cây cột cờ.
Khỏi nói có bao nhiêu kiêu ngạo.
"Không sai!" Hắn dùng ánh mắt nói.
Bưng cả một ổ chuột, từ chuột con lông còn chưa dài đủ, đến chuột lớn màu xám tro, một con cũng không thiếu, còn đào được một con cực lớn, như là giống biến dị.
Hai miêu yêu cực kỳ có cảm giác thành công, cảm thấy mình tuy là năm cách làm sao tự bò lên giường học nhiều, nhưng kỹ năng đi săn còn chưa mất, quả thực rất tốt đó!
...
Con chuột cực lớn bị hai người họ để ở giữa trái tim tất nhiên không thể tốt được rồi!
Hắn nằm dưới đất, vùi đầu trong cái bụng nhiều lông mềm mại, run rẩy thành một con chuột rung.
Thư Hạo vạn vạn không nghĩ tới, mình vất vả lắm mới tu luyện thành công, vẫy tay từ biệt chủ nhân coi hắn là sủng vật mà nuôi năm năm, vừa định muốn áo gấm về nhà, lại lật xe ngay trạm thứ nhất.
Chỉ là tìm cả nhà chuột đã từng ức hiếp hắn báo thù mà thôi, thì bị ba con mèo cùng nhau tha ra từ trong động, trong miệng mèo còn ngâm nga bài hát, hát cái gì mà cả nhà tề tề chỉnh chỉnh, tạo thành một hình trái tim Ma tôn khẳng định thích.
Thư Hạo: "..."
Nếu không phải đang bị ngậm trọng miệng, hắn thật muốn hét lớn một tiếng: Buông ra, ta và hai mươi ba con kia không phải một nhà!
Rõ ràng hình thể khác xa nhiều như vậy, mèo thành phố các ngươi ăn ngon mặc đẹp quen rồi, ngay cả giống chuột cũng không biết sao?
...
"... Chính là như vậy." Sóc bay Thư Hạo nằm trước mặt ân long cứu mạng Cố Lâm Uyên, nước mắt nước mũi tràn làn kể lể sự việc mình đã trải qua.
"Tiểu yêu cũng là một cô nhi, thuở nhỏ chưa từng thấy phụ mẫu một lần nào, sóc bay chúng ta có gì khác với gấu trúc, khỉ lông vàng, khổng tước xanh gì gì đó, bởi vì một loài sinh đẻ nhiều, bị loài người coi thành sủng vật thuần dưỡng, bắt giết, hàng năm chết thật nhiều, cũng không chen được vào danh sách động vật cần bảo vệ, càng không có vú em vú anh tỉ mỉ nuôi nấng."
"Ta ban đầu vẫn là một con chuột nhỏ, một mình kiếm ăn, chịu đông lạnh, bị đói, còn từng bị thiên địch truy sát. Thảm nhất chính là rơi vào tay cả nhà chuột này," Hắn chỉ chỉ cả nhà tề tề chỉnh chỉnh dưới đất, nhìn thảm trạng của bọn chúng, giải hận nói: "Những cường đạo này, bọn chúng không chỉ cướp tất cả thức ăn mùa thu của ta, còn muốn chiếm lấy ổ của ta, mùa đông khắc nghiệt, cắt ta cắn bị thương phải chạy tới ngoài khu rừng toàn là tuyết đọng. Nếu không phải do ta cơ linh, ôm bắt đùi một người hảo tâm gặp được trên đường, làm sủng vật năm năm của hắn, sợ rằng đời này kiếp này cũng sẽ không có ngày tu luyện thành công!"
"Vậy ngươi sau này chuẩn bị làm gì?"
Vân Tu tò mò lại gần, dự thính lịch sử phấn đấu của một con sóc bay, còn cảm thấy rất chuyên tâm.
"À, ngươi yên tâm." Y bổ sung thêm: "Chúng ta không phải loại người tùy tiện bắt cóc yêu tu nhà lành, ngươi đã tu luyện ra linh trí, ta lập tức kêu bọn họ thả ngươi ra."
"Thật vậy chăng?" Con chuột lớn dưới đất mắt sáng rực lên, lấp lánh lấp lánh.
Vân Tu gật đầu.
"Ông chủ!" Chuột lớn nhào lên trước, loạng choạng ôm lấy bắp đùi Vân Tu, hứng chịu ánh mắt ăn sống người của Cố Lâm Uyên, tự đề nghị: "Chủ nhân đời trước của ta là người đại diện của một minh tinh nổi tiếng, hắn có bằng luật sư kiểm, bằng kế toán cao cấp, bằng tư vấn thuế, bằng người đại diện, rấ nhiều bằng. Ngày nào ta cũng bị hắn để bên bàn đọc sách, có đôi khi còn bị hắn mang tới công ty phim trường. Mấy thứ này, ta đều học rồi!"
"Ông chủ ơ nơi đây có thiếu kế toán không? Luật sư cũng được. Ta có thể làm miễn phí, chỉ cần mỗi ngày cho bữa cơm là được."
Ngô thử yêu hai ngày này tìm cả nhà chuột nâu một nhà báo thù cũng không nhàn rỗi, cơm ngon rau ngon đều ăn không được, cơm thừa rau dư cũng chỉ trộm được đôi chút trong bếp.
(ngô thử - sóc bay )
Ngon, quá, trời, rồi!
Một tí linh khí trong cơm thừa, đã đủ cho hắn tu luyện ba ngày.
Tiện nghi như thế mà không chiếm, đúng là uổng phí danh tiếng khôn khéo xảo quyệt của tộc chuột yêu rồi!
"... Hoặc là." Thấy Vân Tu nửa ngày không trả lời, Thư Hạo len lén ngẩng đầu, bị sự xinh đẹp rõ ràng vượt trên mọi minh tinh trong giới giải trí của y làm lung lay con mắt.
Hắn nuốt nước miếng một cái, thận trọng nói: "Hoặc là, nếu như ông chủ muốn debut, chuột nhỏ cũng có thể sắp xếp một slot."
"..."
Vân Tu trầm mặc một hồi, trong ánh mắt muốn lột da dỡ xương ăn canh thịt chuột của Cố Lâm Uyên nói: "Debut thì không cần. Chỗ chúng ta hiện tại phải quay một bộ phim quảng cáo, trước tiên ngươi cứ sắp xếp cho mọi người tập luyện xem làm sao để xuất hiện dưới ống kính đi."
Thư Hạo: "..."
"Không thành vấn đề!"
Được, nhận, rồi!
Hắn lăn lộn trong thành phố đã lâu, biết trong nhân loại người ta sinh viên đại học danh tiếng cũng không tìm được việc, không nghĩ tới một con chuột nhà quê không có chính thức đọc sách được mấy nữa, toàn dựa vào tự học, cũng không bằng cấp chức danh chức vị cùng lý lịch hành nghề gì mình mà nhẹ nhàng như vậy đã được nhận, nhất thời đối với ông chủ mới cảm động đến rơi nước mắt.
"Ông chủ yên tâm, tanhất định sẽ cố gắng làm việc, phải biến vườn thực vật chúng ta thành vườn thựcvật nổi tiếng số một trên mạng!"
Thế mà hòa thượng Viên Tú không có lòng tốt này, cứ rảnh rỗi là chạy tới bên cạnh hắn kiếm chuyện.
"Không giả bộ ngây thơ nữa? Ta còn tưởng ngươi bị sét đánh không phải vì tu vi mà là đầu óc... Nói coi lúc ngươi ba tuổi có thẹn thùng như thế không?"
Trọng Hề ôm kiếm, tựa bên tường hóng chuyện.
Hắn nhận thức Vân Tu Cố Lâm Uyên còn sớm hơn Viên Tú, biết được một ít nội tình.
Lúc ba tuổi thì không biết, lúc ba mươi tuổi, con cá chạch thật sự muốn quấn lên cổ tay người tay đặng ngủ chung, lý do là sợ sấm sét ngoài cửa sổ bổ trúng hắn.
Trên mặt kiếm tu mỉm một nụ cười.
"Cút mau!" Cố Lâm Uyên cùng hai người bọn họ cấu kết làm việc xấu đã lâu, không có gì phải tị hiềm cả, biến trở về hình người, dựa lên sô pha: "Hai người các ngươi không đi điều giáo đám tiểu yêu kia, tới chỗ này của ta làm cái gì?"
Mấy ngày nay Trọng Hề và Viên Tú quả thực đang huấn luyện thủ hạ yêu.
Trư yêu lang yêu còn được, dù sao trước kia cũng làm hạ nhân ở Ma cung, tuy tu vi không cao, lấy ra cũng có thể làm được việc.
Điểu yêu có khổng tước lo rồi. Cẩm kê tuy là ầm ĩ, nhưng sư huynh sừng điêu của nàng là một yêu tinh thành thật hiếm có, tu vi lại cao, không làm ra được chuyện gì lớn.
Tri chu yêu... thì càng không cần nói, dạo này đang bận tập dệt vải.
Nguyên Đan có lòng nói cho gã một kiến nghị, trước tiên có thể từ bắt đầu từ dệt áo len, tiến hành theo chất lượng, tri chu yêu cảm động đến rơi nước mắt, suốt ngày lên mạng tìm kiếm giáo trình dạy đan áo len. Nói vậy đến mùa đông, các nhân viên của vườn thực vật có thể mỗi người có một cái áo len mới rồi, nói không chừng còn có màu sắc và hoa văn khác nhau nữa.
Nữ ma tu duy nhất tên là Chu Tố, tên bình tường, tướng mạo càng bình thường, lại cực kỳ am hiểu xử lý sự vụ nội bộ. Đợt trước Ngưu Phát Tài lĩnh việc đi mua đồ ăn thực vật, liền tạm thời giao nhiệm vụ bàn bạc với đội thi công cho nàng, không ngờ tới lúc trở về, chủ thầu biến thành một lão nam nhân bốn năm mươi tuổi, đỉnh đầu đều trọc rồi.
"Ủa, Tiểu Lưu đâu?" Ngưu Phát Tài kinh ngạc hỏi.
Trước kia không phải là một người trẻ hơn ba mươi tuổi, tóc rậm rạp sao?
"Chính là tôi nè." Nam nhân hói đầu mặt không thay đổi quay đầu lại, ánh mắt ai oán, trông có vẻ rất muốn xông tới ôm bắp đùi.
"Ngưu tổng ơi, ngắm sao ngắm trăng, cuối cùng anh cũng đã trở về rồi, trễ thêm hai ngày nữa, tóc của tôi sẽ rụng sạch luôn!" Tiểu Lưu khóc lóc kể lể.
Vị quản lý Chu kia, cô ấy thật sự là quá, giỏi, trả, giá, rồi!
Tiểu Lưu mới vừa nói một câu chi phí an toàn xây dựng không thể giảm, dù sao thuê xe chở xi măng cốt sắt hơn mười mấy cây số trở về cũng không rẻ, quản lý Chu liền tìm chiếc xe đẩy ba bánh, tự dùng tay không chất xi măng cốt thép nặng hơn một tấn lên xe, chạy trở về, lại tay không khiêng tới công trường, ném xuống.
Nặng, hơn, một, tấn, á! Tay không!!
Ném vào công trường, mặt đất đều muốn rung mấy bận, chiếc xe ba bánh kia sau khi bị cô chạy trở về liền trực tiếp biến thành mảnh nhỏ, ngay cả cơ hội đến cửa hàng sửa xe cứu giúp cũng không có.
Đối mặt một vị nữ nhân (tráng) sĩ như vậy, ai mẹ nó không muốn sống nữa, dám bàn giá cả với cô ta?
Ngưu Phát Tài đối mặt với gã một lát, hàm hậu gãi đầu.
"Thật không?" Hắn nói: "Quản lý Chu là nhân viên mới nhậm chức, vẫn còn đang thử việc, tình huống cậu nói tôi cũng không rõ lắm."
"Như vậy đi, hợp đồng liền làm theo những gì các cậu đã bàn rồi, sau này tôi nhất định phê bình quản lý Chu, để cô ấy chú ý thái độ làm việc."
... Không có đâu.
Chưa hiểu tình huống đã dám để Chu Tố nhậm chứ, Ngưu Phát Tài là một yêu tinh làm việc không cẩn thận thế sao?
Hắn có không hiểu thế nào đi nữa, sau này trở về còn phải chuẩn bị tiền công cho Chu Tố đây này!
Nói tóm lại, trong đám yêu tinh này chân chính cần điều giáo, là miêu yêu và hồ yêu bị coi thành lễ vật đưa vào Ma cung.
Năm thiếu niênn yêu tộc này xinh đẹp loá mắt, trước kia lúc còn ở trong tộc đã biết về sau mình phải làm thị quân của Bắc Thần Ma tôn, trong lòng lại không hề có mâu thuẫn, còn xem đây là quang vinh.
Ai ngờ theo Ma tôn tới nhân gian giới, không những không được Ma tôn sủng ái, mỗi khi ăn mặc xuất chúng một ít, còn bị Ma tôn dùng ánh mắt "Có phải ngươi muốn đoạt nam nhân với bản tôn hay không" mà nhìn.
Đặc biệt hung dữ, đặc biệt hẹp hòi.
Năm mỹ nhân trong lòng khổ.
Dù sao tranh sủng là ý nghĩa cuộc đời họ, nếu không làm lô đỉnh của Ma tôn được, thì phải cố gắng một chút, cạnh tranh vị trí manh sủng đệ nhất đầu gối của Ma tôn đi.
Nhưng vô luận như thế nào, tuyệt không thể để cho con mèo / hồ ly chết tiệt kia ở đi lên trước mặt Ma tôn!
Một hồi tranh sủng như thế, liền xảy ra chuyện.
Hồ yêu bởi vì có thiên phú chủng tộc là thuật đọc tâm, lúc kiểm tra Nghiêm Hựu Chi ra chút sức, lấy được phiếu trước mặt Ma tôn, hai miêu yêu vô cùng không phục, chuẩn bị biểu hiện tốt một chút.
Hai người họ ở Tam Giác Vàng âm thầm kế hoạch hồi lâu, mỗi lần muốn hành động, bởi vì trong nội tâm có hơi sợ mà bỏ qua.
Thẳng đến một ngày ——
Đều là đi máy bay, ký gửi sủng vật, vào khoang hàng hóa, ba con miêu yêu khổ sở chen trong thùng sủng vật hàng không, hai con hồ ly chết tiệt kia vậy mà một, con, một, thùng!
Đãi ngộ khác biệt! Đây không phải nhịp điệu thất sủng thì là gì?!
Meo meo meo meo!!!
Nhìn ánh mắt hồ ly tinh đắc ý, miêu yêu tức muốn chết, hận không thể xông lên cào rách mặt hai con hồ ly kia.
Không thể không thể tiếp tục như vậy nữa! Ánh mắt trở nên kiên định, hai người họ ở trong khoang máy bay tối thui liếm lông cho nhau, đập nồi dìm thuyền, quyết định —— làm thành một nhóm!
...
Ngày hôm sau, Cố ma tôn theo lệ cũ lết tới phòng Vân Tu cầu (cùng nhau) ngủ, nghe thấy trong phòng ngoài phòng vang lên tiếng cào cửa.
Rẹt rẹt, cực kỳ khó nghe.
Vân Tu đã thay đồ ngủ, đang trải chăn cho Cố Lâm Uyên, liền sai hắn đi mở cửa.
Cố Lâm Uyên thoáng nhìn cánh cửa, mặc áo ngủ đi tới, khí áp có hơi thấp.
"Két" cửa mở ra.
Ở cửa, có ba con mèo đoan trang ngồi, mở to sáu con mắt tròn ướt nhẹp. Thấy Cố Lâm Uyên, bọn nó liền đứng lên, đuôi dựng lên, vòng quanh bắp chân của hắn cọ tới cọ lui, còn lại nhỏ nhẹ kêu meo meo meo meo.
"Làm sao vậy?" Vân Tu từ bên trong nghe động tĩnh, hỏi một tiếng, "Mùa xuân không phải đã qua rồi sao? Làm cái gì vậy? Yêu tinh quỷ quái giới đều có hình người còn có thể tùy tiện động dục như động vật bình thường sao?"
Nhớ ra điều gì đó, y lại hỏi: "Chuyện này các ngươi thường xử lý như thế nào? Đưa đến chỗ bác sỹ thú y để hạn chế sinh sản hình như không ổn nhỉ."
Dù sao người ta là yêu tinh có hình người, phải có yêu quyền.
"Meo!" Miêu yêu cảm thấy bên dưới cái đuôi căng thẳng, nhất thời hoảng sợ mở to hai mắt, cũng không dám lớn tiếng kêu, dùng móng vuốt chỉ chỉ ngoài cửa, ý bảo Cố Lâm Uyên nhìn.
Cố Lâm Uyên mặt lạnh, thấy được một hàng chuột.
Một... hai... ba bốn năm sáu bảy tám, trọn hai mươi bốn con, từ lớn đến nhỏ sắp thành một hình trái tim, con lớn nhất được để chính giữa, vẫn còn sống, đang quỳ rạp dưới đất run rẩy.
Trên người Cố Lâm Uyên, dần dần tỏa ra sát khí.
"Đây là con mồi ngươi bắt để dâng cho bản tôn?"
"Meo meo ~~~ "
Miêu yêu kêu thật dài một tiếng, ưỡn ngực, đạp chân mèo đi lên cọ chân Cố Lâm Uyên, đuôi dựng thẳng như cây cột cờ.
Khỏi nói có bao nhiêu kiêu ngạo.
"Không sai!" Hắn dùng ánh mắt nói.
Bưng cả một ổ chuột, từ chuột con lông còn chưa dài đủ, đến chuột lớn màu xám tro, một con cũng không thiếu, còn đào được một con cực lớn, như là giống biến dị.
Hai miêu yêu cực kỳ có cảm giác thành công, cảm thấy mình tuy là năm cách làm sao tự bò lên giường học nhiều, nhưng kỹ năng đi săn còn chưa mất, quả thực rất tốt đó!
...
Con chuột cực lớn bị hai người họ để ở giữa trái tim tất nhiên không thể tốt được rồi!
Hắn nằm dưới đất, vùi đầu trong cái bụng nhiều lông mềm mại, run rẩy thành một con chuột rung.
Thư Hạo vạn vạn không nghĩ tới, mình vất vả lắm mới tu luyện thành công, vẫy tay từ biệt chủ nhân coi hắn là sủng vật mà nuôi năm năm, vừa định muốn áo gấm về nhà, lại lật xe ngay trạm thứ nhất.
Chỉ là tìm cả nhà chuột đã từng ức hiếp hắn báo thù mà thôi, thì bị ba con mèo cùng nhau tha ra từ trong động, trong miệng mèo còn ngâm nga bài hát, hát cái gì mà cả nhà tề tề chỉnh chỉnh, tạo thành một hình trái tim Ma tôn khẳng định thích.
Thư Hạo: "..."
Nếu không phải đang bị ngậm trọng miệng, hắn thật muốn hét lớn một tiếng: Buông ra, ta và hai mươi ba con kia không phải một nhà!
Rõ ràng hình thể khác xa nhiều như vậy, mèo thành phố các ngươi ăn ngon mặc đẹp quen rồi, ngay cả giống chuột cũng không biết sao?
...
"... Chính là như vậy." Sóc bay Thư Hạo nằm trước mặt ân long cứu mạng Cố Lâm Uyên, nước mắt nước mũi tràn làn kể lể sự việc mình đã trải qua.
"Tiểu yêu cũng là một cô nhi, thuở nhỏ chưa từng thấy phụ mẫu một lần nào, sóc bay chúng ta có gì khác với gấu trúc, khỉ lông vàng, khổng tước xanh gì gì đó, bởi vì một loài sinh đẻ nhiều, bị loài người coi thành sủng vật thuần dưỡng, bắt giết, hàng năm chết thật nhiều, cũng không chen được vào danh sách động vật cần bảo vệ, càng không có vú em vú anh tỉ mỉ nuôi nấng."
"Ta ban đầu vẫn là một con chuột nhỏ, một mình kiếm ăn, chịu đông lạnh, bị đói, còn từng bị thiên địch truy sát. Thảm nhất chính là rơi vào tay cả nhà chuột này," Hắn chỉ chỉ cả nhà tề tề chỉnh chỉnh dưới đất, nhìn thảm trạng của bọn chúng, giải hận nói: "Những cường đạo này, bọn chúng không chỉ cướp tất cả thức ăn mùa thu của ta, còn muốn chiếm lấy ổ của ta, mùa đông khắc nghiệt, cắt ta cắn bị thương phải chạy tới ngoài khu rừng toàn là tuyết đọng. Nếu không phải do ta cơ linh, ôm bắt đùi một người hảo tâm gặp được trên đường, làm sủng vật năm năm của hắn, sợ rằng đời này kiếp này cũng sẽ không có ngày tu luyện thành công!"
"Vậy ngươi sau này chuẩn bị làm gì?"
Vân Tu tò mò lại gần, dự thính lịch sử phấn đấu của một con sóc bay, còn cảm thấy rất chuyên tâm.
"À, ngươi yên tâm." Y bổ sung thêm: "Chúng ta không phải loại người tùy tiện bắt cóc yêu tu nhà lành, ngươi đã tu luyện ra linh trí, ta lập tức kêu bọn họ thả ngươi ra."
"Thật vậy chăng?" Con chuột lớn dưới đất mắt sáng rực lên, lấp lánh lấp lánh.
Vân Tu gật đầu.
"Ông chủ!" Chuột lớn nhào lên trước, loạng choạng ôm lấy bắp đùi Vân Tu, hứng chịu ánh mắt ăn sống người của Cố Lâm Uyên, tự đề nghị: "Chủ nhân đời trước của ta là người đại diện của một minh tinh nổi tiếng, hắn có bằng luật sư kiểm, bằng kế toán cao cấp, bằng tư vấn thuế, bằng người đại diện, rấ nhiều bằng. Ngày nào ta cũng bị hắn để bên bàn đọc sách, có đôi khi còn bị hắn mang tới công ty phim trường. Mấy thứ này, ta đều học rồi!"
"Ông chủ ơ nơi đây có thiếu kế toán không? Luật sư cũng được. Ta có thể làm miễn phí, chỉ cần mỗi ngày cho bữa cơm là được."
Ngô thử yêu hai ngày này tìm cả nhà chuột nâu một nhà báo thù cũng không nhàn rỗi, cơm ngon rau ngon đều ăn không được, cơm thừa rau dư cũng chỉ trộm được đôi chút trong bếp.
(ngô thử - sóc bay )
Ngon, quá, trời, rồi!
Một tí linh khí trong cơm thừa, đã đủ cho hắn tu luyện ba ngày.
Tiện nghi như thế mà không chiếm, đúng là uổng phí danh tiếng khôn khéo xảo quyệt của tộc chuột yêu rồi!
"... Hoặc là." Thấy Vân Tu nửa ngày không trả lời, Thư Hạo len lén ngẩng đầu, bị sự xinh đẹp rõ ràng vượt trên mọi minh tinh trong giới giải trí của y làm lung lay con mắt.
Hắn nuốt nước miếng một cái, thận trọng nói: "Hoặc là, nếu như ông chủ muốn debut, chuột nhỏ cũng có thể sắp xếp một slot."
"..."
Vân Tu trầm mặc một hồi, trong ánh mắt muốn lột da dỡ xương ăn canh thịt chuột của Cố Lâm Uyên nói: "Debut thì không cần. Chỗ chúng ta hiện tại phải quay một bộ phim quảng cáo, trước tiên ngươi cứ sắp xếp cho mọi người tập luyện xem làm sao để xuất hiện dưới ống kính đi."
Thư Hạo: "..."
"Không thành vấn đề!"
Được, nhận, rồi!
Hắn lăn lộn trong thành phố đã lâu, biết trong nhân loại người ta sinh viên đại học danh tiếng cũng không tìm được việc, không nghĩ tới một con chuột nhà quê không có chính thức đọc sách được mấy nữa, toàn dựa vào tự học, cũng không bằng cấp chức danh chức vị cùng lý lịch hành nghề gì mình mà nhẹ nhàng như vậy đã được nhận, nhất thời đối với ông chủ mới cảm động đến rơi nước mắt.
"Ông chủ yên tâm, tanhất định sẽ cố gắng làm việc, phải biến vườn thực vật chúng ta thành vườn thựcvật nổi tiếng số một trên mạng!"
Danh sách chương