Thiệu Tư vốn định tự mở phòng làm việc, nhưng cuối cùng không đỡ nổi cái công ty ngốc nói là muốn thay hắn ra hai trăm năm mươi triệu kia.

Trên đường đến công ty, Lý Quang Tông nhiều lần cường điệu: “Cái này sao có thể nói người ta ngốc, nói rõ là bọn họ rất tinh mắt… cậu có biết không, hiện tại cậu rất phỏng tay đó. Hiện giờ trong giới đều lan truyền một câu, người được ba Thiệu được cả thiên hạ.”

Hiện tại Thiệu Tư chính là danh tiếng biết đi, công ty nào ký hợp đồng với hắn —— vậy thật sự là, giống như mua tấm biển chữ vàng vậy.

Thiệu Tư chậm rãi mở mắt ra: “Kính nhờ cậu dùng đầu óc ngẫm lại, hắn phải ký hợp đồng bao nhiêu năm với tôi mới có thể hồi vốn?”

Lý Quang Tông: “Không phải nói không có kỳ hạn muốn đi thì đi sao.”

“Cậu xem, ngốc không.” Thiệu Tư nói, “Tôi đây nếu ký xong, lấy được tiền không quá vài ngày liền đi thì sao?… Không phải, vầy cũng không thể tính ngốc, có thể là thiểu năng.”

Lý Quang Tông vỗ đùi: “Tôi nói mà, luôn cảm thấy có chỗ nào đó quái quái. Cậu vừa nói như vậy —— đúng vậy, bọn họ thiểu năng hả?!”

Thiệu Tư nhắm mắt lại, không để ý đến hắn ta nữa.

Lý Quang Tông gào chốc lát, phát hiện chỉ có mỗi mình mình diễn kịch một vai: “Cậu lại ngủ hả? Lại mệt à?”

Hắn ta giơ cổ tay lên nhìn đồng hồ, khó có thể tin nói: “Ba ba, cậu vừa mới rời giường không đến mười phút, hơn nữa hôm nay giữa trưa mười giờ tôi mới tới đón cậu, chính là sợ buổi sáng cậu không rời giường nổi.”

“…” Thiệu Tư nhíu mày, điều chỉnh vị trí đệm một phen, nói, “Vậy có thể trách ai?”

Nhắc tới cái này Thiệu Tư chỉ muốn cười lạnh: “Nếu cậu cũng giống tôi, khuya lơ khuya lắc có người cứ muốn chen cùng một cái giường ngủ, ôm ngủ thì thôi, còn động tay động chân, hơn nửa đêm sờ mông tôi —— đừng có không tin, đây là nam thần của cậu đó.”

Lý Quang Tông mang vẻ mặt bị sét đánh, thật sự là không có biện pháp đem ‘tiểu lưu manh sờ mông’ và hình tượng nam thần anh tuấn cao lớn soái khí trong cảm nhận liên hệ cùng một chỗ, hắn há há mồm, cuối cùng chỉ có thể phát ra một từ đơn: “A?”

“A cái gì, đối mặt hiện thực đi, nam thần của cậu chính là tên lưu manh.”

Đêm qua, ước chừng nửa đêm mười hai giờ, Thiệu Tư nhảy dựng lên đánh một trận với Cố Duyên Chu.

Cố Duyên Chu rất bất đắc dĩ, tùy tiện tiếp mấy chiêu sau đó liền muốn ôm lấy hắn: “Tổ tông, đừng làm rộn, phía dưới anh cũng sắp cứng đến nổ tung rồi.”

Thiệu Tư đứng ở trên giường, vênh váo tự đắc chộp gối vào trong tay: “A, ý là muốn tôi chịu trách nhiệm phải không? Tự mình trở về phòng tuốt đi.”

Lý Quang Tông nghe mà nghẹn họng nhìn trân trối.

Thiệu Tư cho rằng con trai nhà hắn đứng ở cùng một trận doanh với mình, kế tiếp nên phụ họa hắn một câu ‘đúng vậy, không ngờ anh ấy lại như vậy’.

Nhưng mà, Lý Quang Tông nghẹn nửa ngày, chỉ nói: “Các cậu còn chưa có… tiến hành đến bước cuối cùng à?”

Thiệu Tư không nghe rõ: “Cái gì?”

“Lên giường á.” Lý Quang Tông vẻ mặt hiển nhiên, “Chưa hả? Các cậu còn là đàn ông không.”

Thiệu Tư: “…”

Tư duy Lý Quang Tông nhảy nhót: “Ảnh không được, hay là cậu không được?… Không có khả năng là nam thần của tôi, nam thần của tôi cũng sắp cứng đến nổ tung rồi.”

Thiệu Tư nhẹ nhàng nâng chân đạp lưng ghế dựa hắn ta một chút: “Cậu mới không được, bị hắn sờ đến, tôi cũng rất cứng đó.”

Thiệu Tư đá xong, thu hồi chân, lại đưa tay xoa mũi, nói ra lo lắng của mình những ngày gần đây: “Thật ra thì… là tôi sợ làm đau hắn.”

Huyệt thái dương Lý Quang Tông hung hăng nhảy dựng: “…?”

Người này đang nói gì thế? Vừa rồi Lý Quang Tông đang đúng dịp lướt wechat, lúc này nhanh chóng lui ra ngoài, dự cảm có thể là kế tiếp Thiệu Tư muốn nói ra cái gì đó khó tin. Hắn hai ba phát nhấn mở khung chat với Cố ảnh đế, không cần nghĩ ngợi ấn nút ghi âm.

Quả nhiên ——

Ba Thiệu của hắn thật không khiến hắn thất vọng, lời nói kế tiếp, có thể xưng là rất trâu bò.

“Không phải nói lần đầu tiên làm đều đau lắm hả, ” Thiệu Tư nghiêm trang chững chạc nói, “Tôi lên mạng tra rồi, tôi cắm vào, khẳng định hắn chịu không nổi.”

Tay Lý Quang Tông run lên một chút, thiếu chút nữa vứt luôn di động ra: “Tui phắc, cậu nghiêm túc hả?”

Thiệu Tư mặt không đổi sắc liếc hắn ta một cái.

Lý Quang Tông á khẩu không trả lời được, cũng không dám trực tiếp đấu khẩu với ba Thiệu, đành phải yên lặng xoay đầu về, buông nút ghi âm ra, nhìn cái tệp ghi âm dài sáu giây kia, cảm thấy trăm mối cảm xúc ngổn ngang.

… Thật sự là vô cùng đồng cảm với Cố ảnh đế.

Hơn nữa, không biết vì sao, có khả năng làm như vậy rất không lễ phép, cơ mà hắn thật sự rất muốn cười.

Lý Quang Tông ôm bụng cười điên một trận, Thiệu Tư liền nhìn hắn ta như đồ ngu: “Cậu bệnh hả, có thể yên tĩnh chút không.”

Lý Quang Tông ‘ai dô’ một tiếng, sau đó nghẹn một lát, cuối cùng thật sự là không ngừng nổi, lại phun ra: “Ha ha ha ha ha ha cắm vào chịu không nổi ha ha ha ha, tôi không được, có khả năng tôi cũng bị cậu chọc cười chết.”

Thiệu Tư: “…”

Lúc hai người nói chuyện, cảnh sắc ngoài cửa sổ chạy như bay qua.

Mùa đông, lá cây ven đường có chút khô héo, chỉ để lại một màu bụi nâu, ngoại trừ một loạt hoa sơn trà ven đường nở đến rực rỡ.

Thiệu Tư bị Lý Quang Tông cười đến ngủ không được, tâm tình có chút bức bối híp mắt, nhìn phía ngoài cửa sổ.

Xe bảo mẫu vừa lúc chạy đến ngã tư đường, gặp một cái đèn đỏ, chậm rãi ngừng lại.

Theo đó nhìn qua, đối diện đường cái là trường tiểu học công lập.

Tiểu học Kiều An.

Cạnh cửa trường có khắc hai hàng chữ, trí chu vạn vật, đạo tể thiên hạ. Thoạt nhìn hẳn là khẩu hiệu của trường.

Buổi sáng bọn nhỏ học ba tiết xong liền nghỉ, tiềng ồn ào rộn ràng nhốn nháo cùng với tiếng cười vui tràn ngập khắp vườn trường.

Chạy vội qua lại, nô nức đùa giỡn trên sân thể dục, đúng là độ tuổi như hoa.

Thiệu Tư chống đầu, không khỏi hồi tưởng lúc tiểu học, mình đang làm những gì.

Hệ thống xuất quỷ nhập thần nói: [không cần suy nghĩ, lúc ấy cậu đang vội vàng đấu trí đấu dũng với chủ nhiệm lớp ám chỉ phụ huynh học sinh đưa tiền.]

[…] Thiệu Tư có chút đồng cảm với chính mình, [trước kia tao thật là một đứa nhỏ không có tuổi thơ.]

Hệ thống xe nhẹ đường quen lật ra nợ cũ: [cậu có cái thí chứ tuổi thơ, thật vất vả bệnh tim khỏe lại, có thể chạy có thể nhảy, lại bắt đầu ngại cái này mệt cái kia phiền. Tuổi thơ của cậu chính là nằm bẹp trên bàn ngủ gục.]

Nói đến đây, Thiệu Tư nhớ tới một chuyện: [có phải hai ngày này mẹ tao về nước không?]

Hệ thống: [lời này ý là gì?]

Thiệu Tư: [mấy ngày hôm trước không hiểu sao bà ấy gửi wechat cho tao một câu… con trai hắt ra ngoài hệt như nước gả ra ngoài.]

[Lời này có phải hơi ngược ngược không?]

[Không ngược, nguyên văn.]

Hệ thống: [cái này… có chút sâu xa ha.]

Thiệu Tư: [tao gọi điện thoại cho bả bả cũng không nhận, điện thoại ba tao cũng gọi không được… Hai người kia lại đang làm cái gì nữa.]

Khi nói chuyện, đèn đỏ nhảy hai phát, ngay sau đó đèn xanh sáng lên.

Thiệu Tư đang muốn thu hồi tầm mắt, khóe mắt lại thoáng nhìn thấy từ bên cạnh trường học —— trong một cái ngõ nhỏ âm u có một người đàn ông chậm rãi đi ra, người đàn ông kia đứng ở cạnh thùng rác, xem bộ dạng thùng rác là từng bị đứa nào đó bướng bỉnh đá qua, toàn bộ thân thùng nghiêng sang bên cạnh hai độ, cả ngày gió thổi nắng phơi, thân thùng tróc rất nhiều nước sơn.

Toàn thân hắn ta che đến kín kín kẽ kẽ, từ mũ đến khẩu trang… thậm chí cả kính râm cũng mang.

Chỉ thấy người đàn ông kia tiện tay ném thứ gì đó vào trong thùng rác, sau đó lén lút nhìn xung quanh hai cái, cuối cùng thẳng vai lưng lên, lau mũi một phen, đi về hướng trái ngược.

Bộ dáng có chút lôi thôi, nhưng người thì lại rất cao.

Ước chừng cỡ một mét tám, mặc nguyên cây đen. Những thứ khác, Thiệu Tư cách khá xa, nhìn không rõ lắm.

“Nhìn cái gì đấy?” Lý Quang Tông sửa sang xong tư liệu hợp đồng lát nữa dùng, quay đầu vươn tay đưa cho hắn, “Nếu ngủ không được, trước hết xem mấy cái này đi, đây là điều lệ yêu cầu tôi chỉnh sửa ra bước đầu, nếu còn có vấn đề gì, chờ chút qua bên kia rồi nói.”

Vì thế Thiệu Tư thu hồi tầm mắt, tiếp nhận tư liệu, tiện tay lật hai cái: “À.”

Nếu nói ngay từ đầu đối với người lãnh đạo công ty mới này, Thiệu Tư ôm thái độ ‘người nọ có phải thiểu năng hay không’, như vậy vào tích tắc nhìn thấy cái tên Cố Phong, hắn thật sự là không có gì muốn nói.

Cạn cả lời.

Cố Phong làm tổng tài chấp hành tối cao của ‘Đằng Dược Entertainment’, bình thường bận đến thần long thấy đầu không thấy đuôi, hôm nay lại tới công ty từ sáng sớm, ở trong phòng họp không biết chuẩn bị những gì.

Chờ Thiệu Tư được tiểu thư tiếp tân đưa đến cửa phòng họp, đẩy cửa ra, một tiếng ‘bùm’ vang lên, Thiệu Tư lại mở mắt ra, từ đầu đến chân đều treo đầy ruybăng đủ mọi màu sắc.

Thiệu Tư cau mày: “…”

Cố Phong cầm ống pháo đã phóng xong trên tay đưa cho trợ lý, vươn tay nói: “Chào em dâu, hoan nghênh gia nhập đại gia đình Đằng Dược của bọn anh.”

Trợ lý tiếp lời Cố tổng, tiếp tục nói: “Yêu cầu bên các anh đề xuất, vừa rồi chúng tôi đã xem qua toàn bộ, hoàn toàn không có bất cứ ý kiến gì. Công ty anh muốn tới thì tới, kịch bản muốn nhận thì nhận, nếu anh không chê phiền thì có thể báo với chúng tôi một tiếng… bên chúng tôi hoàn toàn không có bất cứ điều ước trói buộc gì với anh.”

Cái cảm giác ‘công ty là nhà anh, anh chính là lão đại của công ty bọn tui’, khiến Thiệu Tư cảm thấy có chút vi diệu.

Trợ lý còn muốn tiếp tục nói, Thiệu Tư lại khoát tay: “Từ từ, có ý gì?”

Hắn nhìn Cố Phong: “Cố Duyên Chu nói gì với anh?”

Cố Phong còn chưa kịp nói xạo: “Không…”

“Rồi, Cố tổng, tôi cũng mặc kệ thằng em trai lưu manh của anh nói những gì với anh, nhưng việc này nếu chúng ta bàn thành công, thì điều lệ hợp đồng vẫn nên dựa theo luật lệ đi.” Thiệu Tư đưa tay tháo mấy cọng ruybăng màu sắc rực rỡ trên đỉnh đầu xuống, đi lên trước hai bước, không chút khách khí ngồi xuống nói, “Tôi không thích đi cửa sau. Nếu anh bằng lòng, chúng ta coi như không biết —— khách quan mà tâm sự chuyện hợp tác.”

Thiệu Tư và Cố Phong ngồi ở trong phòng họp bàn chuyện hợp đồng đại khái hơn hai tiếng, cuối cùng nói đến độ rất vừa lòng.

Muốn hắn tự mở phòng làm việc hả —— tự do thì tự do, nhưng nghĩ lại vẫn rất là phiền toái.

Bên phía Cố Phong, Thiệu Tư cũng sẽ không ăn hắn quá tàn nhẫn, thuộc kiểu từng người thoái nhượng một bước, mọi người cùng vui.

Trận ‘đàm phán’ này nói xong, ấn tượng của Cố Phong đối với Thiệu Tư chuyển biến rất nhiều.

Lúc này em trai hắn tìm… thật đúng là một người thú vị.

Lúc ra khỏi công ty, Cố Phong hỏi hắn có muốn cùng đi ra ngoài ăn bữa cơm hay không, nề hà Thiệu Tư chỉ muốn nhanh về ngủ bù, trực tiếp cự tuyệt: “Hôm nào đi, tôi có hơi mệt.”

Chờ Thiệu Tư mở cửa, cúi đầu đổi giày ở chỗ huyền quan, thình lình bị người ôm lấy từ phía sau, không nói hai lời đã đè hắn lên ván cửa.

Cả dép lê Thiệu Tư cũng chưa kịp mang, lảo đảo hai cái, chân trần đạp lên thảm trên mặt đất.

—— Cái ôm này quá mức quen thuộc, mặc kệ là hương vị trên thân người nọ, hay là đường cong cơ bắp lẳng lặng ngủ đông dưới lớp vải, Thiệu Tư không cần ngẩng đầu nhìn đã biết là ai.

“Cố…”

Hắn chỉ kịp kêu lên một chữ, Cố Duyên Chu đã cúi đầu hôn xuống.

Nụ hôn của Cố Duyên Chu vẫn luôn tương đối dịu dàng, Thiệu Tư có thể cảm giác được, mỗi lần chỉ khi hôn đến lúc sau, hô hấp càng ngày càng ồ ồ, anh mới có thể không khống chế được sức lực.

Hơn nữa bình thường Cố Duyên Chu đều sẽ vào một giây cuối cùng, lúc tình thế sắp mất đi khống chế, đưa tay nhẹ nhàng nắm cằm Thiệu Tư, cưỡng ép mình rời khỏi hắn.

Song lần này hiển nhiên là không quá giống những lần trước, không quá vài giây, Thiệu Tư đã cảm thấy môi dưới bị Cố Duyên Chu hung hăng cắn một phát —— thậm chí hắn còn nếm được một chút mùi máu tươi.

Cố Duyên Chu buông răng nanh ra, lại duỗi đầu lưỡi liếm miệng vết thương nho nhỏ bị anh cắn chảy máu, nói rằng: “Là ai nói… em cắm vào, khẳng định anh chịu không nổi? Hửm?… Ai cắm ai?”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện