Cố Duyên Chu tắm rửa xong đi xuống, Thiệu Tư đang tựa trên bàn cơm, di động đặt ở một bên. Người này đại khái là vừa đói vừa muốn đi ngủ, đang híp mắt chán đến chết mà dùng đũa gõ mặt bàn.
Chờ Cố Duyên Chu lau tóc hai cái, tiện tay đặt khăn mặt ở một bên, đang muốn từ phía sau lén ôm lấy hắn.
Thiệu Tư lại đột nhiên ném đũa, hơi hơi ngẩng đầu lên, miệng đến một câu: “Phắc.”
Cố Duyên Chu khom lưng xuống, tay đặt trên lưng Thiệu Tư, nghiêng đầu hôn một cái trên mặt hắn, sau đó ánh mắt thuận theo phương hướng này nhìn qua: “Làm sao vậy?”
“Mấy người này tuyên bố muốn liên danh khởi tố tôi, ” Thiệu Tư quả thực tức đến cười, “Ngay cả thư luật sư cũng phát rồi, nói chờ gặp trên toà án… gặp cái rắm á chứ gặp, mấy tên ngốc này sao lại không biết xấu hổ như vậy?”
Tóc Cố Duyên Chu còn ướt, lúc tới gần mang theo một chút lạnh lẽo. Anh theo tay hắn nhìn hai cái, bình luận: “Có bệnh.”
Trên màn hình là một bức thư luật sư đứng đắn, phía dưới cùng còn có mấy người tập thể kí tên, chỗ cuối weibo trắng trợn tag tên Thiệu Tư.
Thật sự là người không biết xấu hổ thiên hạ vô địch, năng lực mở mắt nói dối phô trương thanh thế này ở trong giới cũng là số một, Tề Minh dám nhận hạng nhất phỏng chừng không ai dám xưng hạng hai.
Bức thư luật sư này, lại thêm trong bình luận mời rất nhiều thuỷ quân, Thiệu Tư nhìn mà có chút lên cơn.
Cố Duyên Chu chọn vài câu đọc ra: “Thiệu Tư tiên sinh tạo ra ảnh hưởng dư luận không tốt đối với người ủy thác của tôi cùng với tản tin tức không thật về người ủy thác của tôi… hành vi trên đã vi phạm nhiều mục pháp luật, phải gánh vác trách nhiệm tương ứng.”
Lúc Cố Duyên Chu nói chuyện, tóc còn đang nhiễu nước xuống, hai ba giọt tụ tập ở đuôi tóc, trực tiếp rớt trên cổ Thiệu Tư.
“…” Thiệu Tư theo bản năng co rụt một chút, nói, “anh có thể lau khô tóc trước hay không.”
Cố Duyên Chu vươn ngón giữa để ở sau gáy Thiệu Tư nhẹ nhàng lau hai cái, xem như không nghe thấy, tiếp tục đọc: “Mong Thiệu Tư tiên sinh vào ngày nhận được «thư luật sư» đúng lúc liên hệ với bên chúng tôi, nếu không chúng tôi sẽ nhằm vào hành vi không hợp pháp để khởi tố với toà án nhân dân.”
Cố Duyên Chu đọc đọc bỗng nhiên nhếch khóe miệng một cái, trào phúng nói: “Chỉ cái thư luật sư này, hù ai đó?”
Thiệu Tư: “Quỷ biết, thiểu năng đi, chỉ lừa lừa quần chúng vô tri.”
Loại thư luật sư này, là nghệ nhân thì đều từng tiếp xúc, cũng từng đăng không ít. Có đôi khi trên mạng nghe nhầm đồn bậy truyền đến quá đáng, bọn họ đều sẽ áp dụng loại thủ đoạn này, tỏ rõ lập trường của mình, lại uy hiếp những phóng viên đó. Cái thứ như thư luật sư này, chính là điển hình sấm to mưa nhỏ.
Mỗi ngày bọn họ đều rất bận, chỉ cần đối phương thức thời yên tĩnh, việc này cũng liền cho qua. Thật sự cũng không có thời gian và hơi sức để đi so đo với những việc rách nát ùn ùn không dứt đó.
“Nếu là nói dối, thì nhất định sẽ có lỗ hổng.” Cố Duyên Chu phân tích, “lần này hắn phản kích quá gấp, bị em ép ra, khẳng định không có chuẩn bị. Chẳng hạn em xem hàng thứ tư đi, Tề Hạ Dương tự thuật ‘Tôi không biết vì sao hắn lại bịa đặt một phần ghi âm không thật như vậy’ —— không phải cô ta không biết, hiện tại ghi âm giả có thể phân biệt ra chứ? Cứ như vậy còn gặp trên toà án, đừng nói thiểu năng, nói thiểu năng cũng là cất nhắc cô ta rồi.”
Thiệu Tư không nhìn kỹ như vậy, Cố Duyên Chu nói thế, lại xem kỹ cái gọi là ‘thư luật sư’ này lại lần nữa, chỗ nào cũng là lỗ hổng.
Nhưng mà lực chú ý của hắn nhanh chóng bị một chuyện khác dời đi —— Cố Duyên Chu vốn là từ phía sau ôm lấy hắn, ôm không chịu buông tay, nói nói, tay liền không quy củ từ vạt áo hắn chui vào trong.
Thân thể Thiệu Tư cứng đờ.
Hắn nhặt chiếc đũa lên, mặt không đổi sắc hô: “… Đi ăn cơm nhanh lên ăn hết đậu hũ của tôi có thể ăn no sao?! Lấy ra, sờ loạn cái gì, anh đừng quá đáng nha, tôi sắp chết đói rồi.”
Cố Duyên Chu nhớ ra, vừa rồi xuống lầu, người này liền đói bụng gục xuống bàn, bộ dạng không có sinh khí.
Vì thế Cố Duyên Chu buông tay ra, chống tay trên mép bàn, nghiêng đầu nhìn hắn: “Vừa rồi đang chờ anh à?”
“Đúng vậy, ” Thiệu Tư thản nhiên nói, “Tôi sợ tôi ăn trước, chờ anh tắm rửa xong đi xuống cũng chỉ có thể gặm xương.”
“Không có gì, ” Cố Duyên Chu nhìn hai mắt hắn, tiếp tục nói: “Anh ăn đậu hũ của em là có thể no rồi.”
Thiệu Tư không ngờ người này có thể đúng lý hợp tình như vậy, nhất thời nghẹn lời: “… Anh cút.”
Ăn cơm xong, Cố Duyên Chu rửa bát.
Thiệu Tư hệt như đại gia ngồi ở trên sofa xem TV, phát hiện chương trình tám giờ thật sự không có gì hay, chỉnh vài kênh, cuối cùng vẫn dừng ở ‘DOCUTV’ xem thế giới động vật.
Cố Duyên Chu ở nhà ăn mặc rất hưu nhàn, chủ yếu lấy rộng thùng thình làm chủ, cũng không có hoa văn lòe loẹt gì. Anh đang xắn tay áo đứng ở bên cạnh bồn rửa bát, chẳng sợ chỉ chừa một bóng lưng thôi thì nhìn cũng cảnh đẹp ý vui.
Thiệu Tư sờ sờ cằm, thầm nghĩ: trước đây nhìn thấy ở nơi nào nhỉ… hình như là trong kịch bản? Nói là rửa bát quyết định địa vị gia đình.
Chiếu theo như vậy, Cố Duyên Chu thế này, khẳng định được tính là cô vợ nhỏ.
‘Cô vợ nhỏ’ Cố Duyên Chu còn không biết mình chỉ rửa cái bát, cái vị đại gia trên sofa cũng đã bắt đầu tạo phản trong đầu.
Cố Duyên Chu vừa rửa sạch sẽ bát đũa, vừa hỏi: “Nghĩ đối sách xong chưa, cần anh hỗ trợ không?”
Thiệu Tư ăn cơm no, liền một lòng một dạ nghĩ đi ngủ, hắn gấp chân, híp mắt hỏi lại: “Anh giúp tôi? Anh giúp như thế nào?”
Cố Duyên Chu: “Chuyện động động đầu ngón tay thôi.”
Còn luôn nói hắn kiêu ngạo, bộ dạng vô hình làm màu ngày thường của anh ta rõ ràng càng thiếu đòn hơn.
Thiệu Tư nằm ở trên sofa, biếng nhác, chống đầu hỏi anh: “… Cô vợ nhỏ, anh có từng bị người ta đánh hay chưa?”
“Cái gì nhỏ?” Cố Duyên Chu để bát đũa lại tại chỗ, rửa tay sạch sẽ, xoay người nhìn hắn, lạnh giọng lặp lại một lần, “Cái gì nhỏ?”
Thiệu Tư hoài nghi là anh rất thích cái biệt danh này, vì thế liền lặp lại: “Cô vợ nhỏ?”
Chờ Cố Duyên Chu nắm cổ tay hắn đè người lên, Thiệu Tư mới ý thức được vừa rồi mình hoàn toàn hoàn toàn hiểu sai.
Bởi vì vừa rồi tẩy rửa, ngâm trong nước lạnh một đoạn thời gian, ngón tay Cố Duyên Chu rất lạnh. Thiệu Tư chỉ cảm thấy trên cổ tay mình giống như dán cục nước đá.
“Tôi sai rồi, tôi không nên gọi bậy.” Thiệu Tư lười chống đối anh, giơ hai tay đầu hàng.
Cố Duyên Chu ý bảo hắn nói tiếp: “Hửm?”
Thiệu Tư thẳng thắn thành khẩn nói tiếp: “Về sau tôi chỉ nghĩ trong lòng thôi.”
“Nghĩ cái gì?” Cố Duyên Chu buông một bàn tay ra, nắm cằm Thiệu Tư, “Không cho nghĩ. Tổ tông, cái gì cũng có thể cho em, chỉ riêng cái này không được… cô vợ cái cục cớt chứ nhỏ, kêu ông xã.”
Thiệu Tư: “Ông với xã cái gì? Tôi cho anh biết, tôi cũng không có khả năng thỏa hiệp. Cái đề này siêu căng.”
Thiệu Tư lại nói: “Có phải anh định vị chính mình có gì lệch lạc không? Dù sao thì nếu muốn nói, tôi cho rằng thiết lập của tôi phải là cường công.”
Cố Duyên Chu không chút lưu tình: “Em đang nằm mơ.”
Vì thế hai người một lời không hợp liền tiến hành “vận động” kịch liệt sau khi ăn xong.
Không được hai đợt Thiệu Tư liền bại trận.
Cố Duyên Chu hút ra một vết màu đỏ sậm trên cổ hắn, dấu vết mờ ám dị thường, sau đó ngẩng đầu nhìn hắn, còn hiếm khi đặc biệt bừa bãi cười cười, hỏi hắn: “Cường công?”
Thiệu Tư sống không còn gì luyến tiếc, buông tha giãy dụa: “Mẹ nó cơm chiều tôi ăn quá no rồi, chơi không nổi… anh đừng để lại trên cổ tôi ngày mai còn phải ra đường gặp người ta đó.”
Cố Duyên Chu lâm thời thay đổi sách lược tác chiến, môi dán cổ hắn dời xuống, dừng lại trên xương quai xanh: “Gặp ai?”
Thiệu Tư nói: “Gặp con trai tôi.”
Thiệu Tư nói xong, bất ngờ không kịp đề phòng mà bị Cố Duyên Chu cắn một cái: “…”
Hắn trở tay bắt lấy tóc Cố Duyên Chu muốn kéo anh lên, mới vừa sờ lên tóc anh, còn chưa kịp nói chuyện, đã nghe Cố Duyên Chu nói: “Từ bao giờ anh có một đứa con trai vậy.”
Thiệu Tư một phen đẩy anh ra: “Đứa con trai kia, họ Lý tên Quang Tông. Fanboy của anh.”
Sở dĩ Thiệu Tư không hoảng không loạn, cũng là bởi vì trong tay còn có một lá bài tẩy. Sau khi hắn hủy hợp đồng với công ty, giao phó cho Lý Quang Tông một nhiệm vụ bí mật.
Thẳng nhỏ ngốc ấy vốn dĩ vừa nghe nói hắn hủy hợp đồng, liền âm thầm chuẩn bị một phần đơn xin từ chức, chuẩn bị hai ngày nữa liền trình lên, cùng ba Thiệu của hắn bỏ mạng thiên nhai.
Hiện giờ Lý Quang Tông không rõ tình huống cụ thể của Thiệu Tư lắm, không biết trên người hắn còn có nhiều tiền hay không, không biết sau đó kiếp sống diễn nghệ của hắn sẽ như thế nào. Mỗi lần gọi điện thoại, Thiệu Tư đều có thể từ giữa những hàng chữ của Lý Quang Tông cảm nhận ra một loại nghèo túng mịt mờ —— mà cái đối tượng vạn phần nghèo túng ấy còn là chính hắn.
“Ba, gần đây ba ăn no mặc ấm không? Bên con còn có một chút tiền gửi, nếu không thì cho ba mượn dùng trước nha?”
“Ba ngàn vạn lần phải đứng vững đó, núi xanh còn đó, lo gì thiếu củi đun. Cùng lắm thì chính là bắt đầu từ số 0, chúng ta vốn là hai bàn tay trắng một đường đi tới đây mà.”
“Đời người sẽ trải qua rất nhiều suy sụp, nhưng bất luận là dạng gì cũng không thể đả đảo được cậu, cậu phải đứng lên! Ngẫm lại mặt trời ngày hôm sau!”
Mỗi lần Thiệu Tư đều chỉ có hai chữ muốn nói: “… Tôi phắc.”
Lý Quang Tông nói qua với Thiệu Tư, sau khi lấy được chứng cứ Tề Minh phản hắc, hai người gặp mặt ở tiệm ăn, hắn giao đồ vật cho Thiệu Tư. Nhưng mà Lý Quang Tông không nói với Thiệu Tư là, hắn ta đã trình đơn xin từ chức cho công ty.
Nghệ nhân dưới tay hắn ta cũng không có mấy người, phương diện bàn giao công tác rất đơn giản. Người đại diện không thể so với nghệ nhân, bọn họ chỉ cần ký vào hiệp nghị giữ bí mật là đủ, không có hạn chế số năm cũng không cần bồi thường tiền vi phạm hợp đồng như Thiệu Tư.
Lúc hắn đi, không có ai tiễn hắn, chỉ có một nghệ nhân nhỏ đã dẫn theo nửa năm.
Nghệ nhân nhỏ kia tiễn hắn tới cửa, hỏi hắn: “Anh Tông, anh tìm được công việc mới chưa?”
Lý Quang Tông ôm thùng giấy to cười cười: “Chưa nữa, đi một bước nhìn một bước vậy, nếu Thiệu Tư muốn tiếp tục ở lại giới giải trí dốc sức làm, tôi sẽ theo hắn.”
Nghệ nhân nhỏ nhìn mặt hắn ta, không biết thế nào, đột nhiên nhớ tới một câu nói rất hot trên mạng: không mộ danh mà đến khi bạn đang ở đỉnh cao, cũng không rời bạn mà đi khi bạn đang ở trong thung lũng.
“Lúc Thiệu Tư cực hot, từ trên xuống dưới công ty đều cảm thấy anh không xứng với hắn.” Nghệ nhân nhỏ nói, “Trước kia em cũng cho rằng như vậy, nhưng hiện tại em lại cảm thấy… anh thật sự là thích hợp với hắn nhất.”
Loại người như Thiệu Tư, không cần ai dắt hắn dẫn hắn bay lên quá cao.
Lý Quang Tông sờ sờ đầu, không nghe hiểu có ý gì: “Nếu không có việc gì thì cậu về trước đi, tôi sắp tới garage rồi. Hẹn gặp lại, chúc sự nghiệp diễn nghệ của cậu thuận buồm xuôi gió, bảo trọng nhé bạn tôi.”
Nghệ nhân nhỏ đứng ở cửa nhìn hắn thêm chốc lát, lúc này mới xoay người đi vào.
Mà Lý Quang Tông đi ra ngoài chưa được hai bước, di động đột nhiên vang lên, hắn hết hồn run run một cái, thiếu chút nữa vứt bay cái thùng giấy cầm trong tay ra ngoài.
—— Mẹ nó đây là tiếng chuông hắn đặc biệt cài đặt riêng cho nam thần của hắn đó! Hắn chưa từng ảo tưởng có một ngày tiếng chuông này có thể vang lên! Hắn thật sự vứt thùng giấy xuống đất, nói chuyện không quá có trật tự: “A lô? Cố, Cố, Cố ảnh đế?”
Một đầu khác của điện thoại, Cố Duyên Chu nhẹ nhàng bâng quơ đáp: “A, con trai.”
Toàn thân cao thấp Lý Quang Tông hiện lên bốn chữ to: sét đánh xuống đầu.
Chờ Cố Duyên Chu lau tóc hai cái, tiện tay đặt khăn mặt ở một bên, đang muốn từ phía sau lén ôm lấy hắn.
Thiệu Tư lại đột nhiên ném đũa, hơi hơi ngẩng đầu lên, miệng đến một câu: “Phắc.”
Cố Duyên Chu khom lưng xuống, tay đặt trên lưng Thiệu Tư, nghiêng đầu hôn một cái trên mặt hắn, sau đó ánh mắt thuận theo phương hướng này nhìn qua: “Làm sao vậy?”
“Mấy người này tuyên bố muốn liên danh khởi tố tôi, ” Thiệu Tư quả thực tức đến cười, “Ngay cả thư luật sư cũng phát rồi, nói chờ gặp trên toà án… gặp cái rắm á chứ gặp, mấy tên ngốc này sao lại không biết xấu hổ như vậy?”
Tóc Cố Duyên Chu còn ướt, lúc tới gần mang theo một chút lạnh lẽo. Anh theo tay hắn nhìn hai cái, bình luận: “Có bệnh.”
Trên màn hình là một bức thư luật sư đứng đắn, phía dưới cùng còn có mấy người tập thể kí tên, chỗ cuối weibo trắng trợn tag tên Thiệu Tư.
Thật sự là người không biết xấu hổ thiên hạ vô địch, năng lực mở mắt nói dối phô trương thanh thế này ở trong giới cũng là số một, Tề Minh dám nhận hạng nhất phỏng chừng không ai dám xưng hạng hai.
Bức thư luật sư này, lại thêm trong bình luận mời rất nhiều thuỷ quân, Thiệu Tư nhìn mà có chút lên cơn.
Cố Duyên Chu chọn vài câu đọc ra: “Thiệu Tư tiên sinh tạo ra ảnh hưởng dư luận không tốt đối với người ủy thác của tôi cùng với tản tin tức không thật về người ủy thác của tôi… hành vi trên đã vi phạm nhiều mục pháp luật, phải gánh vác trách nhiệm tương ứng.”
Lúc Cố Duyên Chu nói chuyện, tóc còn đang nhiễu nước xuống, hai ba giọt tụ tập ở đuôi tóc, trực tiếp rớt trên cổ Thiệu Tư.
“…” Thiệu Tư theo bản năng co rụt một chút, nói, “anh có thể lau khô tóc trước hay không.”
Cố Duyên Chu vươn ngón giữa để ở sau gáy Thiệu Tư nhẹ nhàng lau hai cái, xem như không nghe thấy, tiếp tục đọc: “Mong Thiệu Tư tiên sinh vào ngày nhận được «thư luật sư» đúng lúc liên hệ với bên chúng tôi, nếu không chúng tôi sẽ nhằm vào hành vi không hợp pháp để khởi tố với toà án nhân dân.”
Cố Duyên Chu đọc đọc bỗng nhiên nhếch khóe miệng một cái, trào phúng nói: “Chỉ cái thư luật sư này, hù ai đó?”
Thiệu Tư: “Quỷ biết, thiểu năng đi, chỉ lừa lừa quần chúng vô tri.”
Loại thư luật sư này, là nghệ nhân thì đều từng tiếp xúc, cũng từng đăng không ít. Có đôi khi trên mạng nghe nhầm đồn bậy truyền đến quá đáng, bọn họ đều sẽ áp dụng loại thủ đoạn này, tỏ rõ lập trường của mình, lại uy hiếp những phóng viên đó. Cái thứ như thư luật sư này, chính là điển hình sấm to mưa nhỏ.
Mỗi ngày bọn họ đều rất bận, chỉ cần đối phương thức thời yên tĩnh, việc này cũng liền cho qua. Thật sự cũng không có thời gian và hơi sức để đi so đo với những việc rách nát ùn ùn không dứt đó.
“Nếu là nói dối, thì nhất định sẽ có lỗ hổng.” Cố Duyên Chu phân tích, “lần này hắn phản kích quá gấp, bị em ép ra, khẳng định không có chuẩn bị. Chẳng hạn em xem hàng thứ tư đi, Tề Hạ Dương tự thuật ‘Tôi không biết vì sao hắn lại bịa đặt một phần ghi âm không thật như vậy’ —— không phải cô ta không biết, hiện tại ghi âm giả có thể phân biệt ra chứ? Cứ như vậy còn gặp trên toà án, đừng nói thiểu năng, nói thiểu năng cũng là cất nhắc cô ta rồi.”
Thiệu Tư không nhìn kỹ như vậy, Cố Duyên Chu nói thế, lại xem kỹ cái gọi là ‘thư luật sư’ này lại lần nữa, chỗ nào cũng là lỗ hổng.
Nhưng mà lực chú ý của hắn nhanh chóng bị một chuyện khác dời đi —— Cố Duyên Chu vốn là từ phía sau ôm lấy hắn, ôm không chịu buông tay, nói nói, tay liền không quy củ từ vạt áo hắn chui vào trong.
Thân thể Thiệu Tư cứng đờ.
Hắn nhặt chiếc đũa lên, mặt không đổi sắc hô: “… Đi ăn cơm nhanh lên ăn hết đậu hũ của tôi có thể ăn no sao?! Lấy ra, sờ loạn cái gì, anh đừng quá đáng nha, tôi sắp chết đói rồi.”
Cố Duyên Chu nhớ ra, vừa rồi xuống lầu, người này liền đói bụng gục xuống bàn, bộ dạng không có sinh khí.
Vì thế Cố Duyên Chu buông tay ra, chống tay trên mép bàn, nghiêng đầu nhìn hắn: “Vừa rồi đang chờ anh à?”
“Đúng vậy, ” Thiệu Tư thản nhiên nói, “Tôi sợ tôi ăn trước, chờ anh tắm rửa xong đi xuống cũng chỉ có thể gặm xương.”
“Không có gì, ” Cố Duyên Chu nhìn hai mắt hắn, tiếp tục nói: “Anh ăn đậu hũ của em là có thể no rồi.”
Thiệu Tư không ngờ người này có thể đúng lý hợp tình như vậy, nhất thời nghẹn lời: “… Anh cút.”
Ăn cơm xong, Cố Duyên Chu rửa bát.
Thiệu Tư hệt như đại gia ngồi ở trên sofa xem TV, phát hiện chương trình tám giờ thật sự không có gì hay, chỉnh vài kênh, cuối cùng vẫn dừng ở ‘DOCUTV’ xem thế giới động vật.
Cố Duyên Chu ở nhà ăn mặc rất hưu nhàn, chủ yếu lấy rộng thùng thình làm chủ, cũng không có hoa văn lòe loẹt gì. Anh đang xắn tay áo đứng ở bên cạnh bồn rửa bát, chẳng sợ chỉ chừa một bóng lưng thôi thì nhìn cũng cảnh đẹp ý vui.
Thiệu Tư sờ sờ cằm, thầm nghĩ: trước đây nhìn thấy ở nơi nào nhỉ… hình như là trong kịch bản? Nói là rửa bát quyết định địa vị gia đình.
Chiếu theo như vậy, Cố Duyên Chu thế này, khẳng định được tính là cô vợ nhỏ.
‘Cô vợ nhỏ’ Cố Duyên Chu còn không biết mình chỉ rửa cái bát, cái vị đại gia trên sofa cũng đã bắt đầu tạo phản trong đầu.
Cố Duyên Chu vừa rửa sạch sẽ bát đũa, vừa hỏi: “Nghĩ đối sách xong chưa, cần anh hỗ trợ không?”
Thiệu Tư ăn cơm no, liền một lòng một dạ nghĩ đi ngủ, hắn gấp chân, híp mắt hỏi lại: “Anh giúp tôi? Anh giúp như thế nào?”
Cố Duyên Chu: “Chuyện động động đầu ngón tay thôi.”
Còn luôn nói hắn kiêu ngạo, bộ dạng vô hình làm màu ngày thường của anh ta rõ ràng càng thiếu đòn hơn.
Thiệu Tư nằm ở trên sofa, biếng nhác, chống đầu hỏi anh: “… Cô vợ nhỏ, anh có từng bị người ta đánh hay chưa?”
“Cái gì nhỏ?” Cố Duyên Chu để bát đũa lại tại chỗ, rửa tay sạch sẽ, xoay người nhìn hắn, lạnh giọng lặp lại một lần, “Cái gì nhỏ?”
Thiệu Tư hoài nghi là anh rất thích cái biệt danh này, vì thế liền lặp lại: “Cô vợ nhỏ?”
Chờ Cố Duyên Chu nắm cổ tay hắn đè người lên, Thiệu Tư mới ý thức được vừa rồi mình hoàn toàn hoàn toàn hiểu sai.
Bởi vì vừa rồi tẩy rửa, ngâm trong nước lạnh một đoạn thời gian, ngón tay Cố Duyên Chu rất lạnh. Thiệu Tư chỉ cảm thấy trên cổ tay mình giống như dán cục nước đá.
“Tôi sai rồi, tôi không nên gọi bậy.” Thiệu Tư lười chống đối anh, giơ hai tay đầu hàng.
Cố Duyên Chu ý bảo hắn nói tiếp: “Hửm?”
Thiệu Tư thẳng thắn thành khẩn nói tiếp: “Về sau tôi chỉ nghĩ trong lòng thôi.”
“Nghĩ cái gì?” Cố Duyên Chu buông một bàn tay ra, nắm cằm Thiệu Tư, “Không cho nghĩ. Tổ tông, cái gì cũng có thể cho em, chỉ riêng cái này không được… cô vợ cái cục cớt chứ nhỏ, kêu ông xã.”
Thiệu Tư: “Ông với xã cái gì? Tôi cho anh biết, tôi cũng không có khả năng thỏa hiệp. Cái đề này siêu căng.”
Thiệu Tư lại nói: “Có phải anh định vị chính mình có gì lệch lạc không? Dù sao thì nếu muốn nói, tôi cho rằng thiết lập của tôi phải là cường công.”
Cố Duyên Chu không chút lưu tình: “Em đang nằm mơ.”
Vì thế hai người một lời không hợp liền tiến hành “vận động” kịch liệt sau khi ăn xong.
Không được hai đợt Thiệu Tư liền bại trận.
Cố Duyên Chu hút ra một vết màu đỏ sậm trên cổ hắn, dấu vết mờ ám dị thường, sau đó ngẩng đầu nhìn hắn, còn hiếm khi đặc biệt bừa bãi cười cười, hỏi hắn: “Cường công?”
Thiệu Tư sống không còn gì luyến tiếc, buông tha giãy dụa: “Mẹ nó cơm chiều tôi ăn quá no rồi, chơi không nổi… anh đừng để lại trên cổ tôi ngày mai còn phải ra đường gặp người ta đó.”
Cố Duyên Chu lâm thời thay đổi sách lược tác chiến, môi dán cổ hắn dời xuống, dừng lại trên xương quai xanh: “Gặp ai?”
Thiệu Tư nói: “Gặp con trai tôi.”
Thiệu Tư nói xong, bất ngờ không kịp đề phòng mà bị Cố Duyên Chu cắn một cái: “…”
Hắn trở tay bắt lấy tóc Cố Duyên Chu muốn kéo anh lên, mới vừa sờ lên tóc anh, còn chưa kịp nói chuyện, đã nghe Cố Duyên Chu nói: “Từ bao giờ anh có một đứa con trai vậy.”
Thiệu Tư một phen đẩy anh ra: “Đứa con trai kia, họ Lý tên Quang Tông. Fanboy của anh.”
Sở dĩ Thiệu Tư không hoảng không loạn, cũng là bởi vì trong tay còn có một lá bài tẩy. Sau khi hắn hủy hợp đồng với công ty, giao phó cho Lý Quang Tông một nhiệm vụ bí mật.
Thẳng nhỏ ngốc ấy vốn dĩ vừa nghe nói hắn hủy hợp đồng, liền âm thầm chuẩn bị một phần đơn xin từ chức, chuẩn bị hai ngày nữa liền trình lên, cùng ba Thiệu của hắn bỏ mạng thiên nhai.
Hiện giờ Lý Quang Tông không rõ tình huống cụ thể của Thiệu Tư lắm, không biết trên người hắn còn có nhiều tiền hay không, không biết sau đó kiếp sống diễn nghệ của hắn sẽ như thế nào. Mỗi lần gọi điện thoại, Thiệu Tư đều có thể từ giữa những hàng chữ của Lý Quang Tông cảm nhận ra một loại nghèo túng mịt mờ —— mà cái đối tượng vạn phần nghèo túng ấy còn là chính hắn.
“Ba, gần đây ba ăn no mặc ấm không? Bên con còn có một chút tiền gửi, nếu không thì cho ba mượn dùng trước nha?”
“Ba ngàn vạn lần phải đứng vững đó, núi xanh còn đó, lo gì thiếu củi đun. Cùng lắm thì chính là bắt đầu từ số 0, chúng ta vốn là hai bàn tay trắng một đường đi tới đây mà.”
“Đời người sẽ trải qua rất nhiều suy sụp, nhưng bất luận là dạng gì cũng không thể đả đảo được cậu, cậu phải đứng lên! Ngẫm lại mặt trời ngày hôm sau!”
Mỗi lần Thiệu Tư đều chỉ có hai chữ muốn nói: “… Tôi phắc.”
Lý Quang Tông nói qua với Thiệu Tư, sau khi lấy được chứng cứ Tề Minh phản hắc, hai người gặp mặt ở tiệm ăn, hắn giao đồ vật cho Thiệu Tư. Nhưng mà Lý Quang Tông không nói với Thiệu Tư là, hắn ta đã trình đơn xin từ chức cho công ty.
Nghệ nhân dưới tay hắn ta cũng không có mấy người, phương diện bàn giao công tác rất đơn giản. Người đại diện không thể so với nghệ nhân, bọn họ chỉ cần ký vào hiệp nghị giữ bí mật là đủ, không có hạn chế số năm cũng không cần bồi thường tiền vi phạm hợp đồng như Thiệu Tư.
Lúc hắn đi, không có ai tiễn hắn, chỉ có một nghệ nhân nhỏ đã dẫn theo nửa năm.
Nghệ nhân nhỏ kia tiễn hắn tới cửa, hỏi hắn: “Anh Tông, anh tìm được công việc mới chưa?”
Lý Quang Tông ôm thùng giấy to cười cười: “Chưa nữa, đi một bước nhìn một bước vậy, nếu Thiệu Tư muốn tiếp tục ở lại giới giải trí dốc sức làm, tôi sẽ theo hắn.”
Nghệ nhân nhỏ nhìn mặt hắn ta, không biết thế nào, đột nhiên nhớ tới một câu nói rất hot trên mạng: không mộ danh mà đến khi bạn đang ở đỉnh cao, cũng không rời bạn mà đi khi bạn đang ở trong thung lũng.
“Lúc Thiệu Tư cực hot, từ trên xuống dưới công ty đều cảm thấy anh không xứng với hắn.” Nghệ nhân nhỏ nói, “Trước kia em cũng cho rằng như vậy, nhưng hiện tại em lại cảm thấy… anh thật sự là thích hợp với hắn nhất.”
Loại người như Thiệu Tư, không cần ai dắt hắn dẫn hắn bay lên quá cao.
Lý Quang Tông sờ sờ đầu, không nghe hiểu có ý gì: “Nếu không có việc gì thì cậu về trước đi, tôi sắp tới garage rồi. Hẹn gặp lại, chúc sự nghiệp diễn nghệ của cậu thuận buồm xuôi gió, bảo trọng nhé bạn tôi.”
Nghệ nhân nhỏ đứng ở cửa nhìn hắn thêm chốc lát, lúc này mới xoay người đi vào.
Mà Lý Quang Tông đi ra ngoài chưa được hai bước, di động đột nhiên vang lên, hắn hết hồn run run một cái, thiếu chút nữa vứt bay cái thùng giấy cầm trong tay ra ngoài.
—— Mẹ nó đây là tiếng chuông hắn đặc biệt cài đặt riêng cho nam thần của hắn đó! Hắn chưa từng ảo tưởng có một ngày tiếng chuông này có thể vang lên! Hắn thật sự vứt thùng giấy xuống đất, nói chuyện không quá có trật tự: “A lô? Cố, Cố, Cố ảnh đế?”
Một đầu khác của điện thoại, Cố Duyên Chu nhẹ nhàng bâng quơ đáp: “A, con trai.”
Toàn thân cao thấp Lý Quang Tông hiện lên bốn chữ to: sét đánh xuống đầu.
Danh sách chương