Cửa tiểu khu, người đàn ông đeo khẩu trang kính râm lại lảo đảo đi qua trước mặt bảo vệ.

Trong phòng bảo vệ mở hệ thống sưởi, ông chú béo ngủ gật, bên tay đặt một cây côn. Thời tiết lạnh, hắn cũng lười nhúc nhích, liền ngồi ở chỗ này giả vờ giả vịt.

Ông chú béo mơ mơ màng màng mở mắt ra, thịt trên mặt khẽ run lên, ngồi dậy, nhìn người nọ ngăn lại một chiếc taxi ở ven đường, thuận miệng nói: “Người trẻ tuổi bây giờ, thật sự là không sợ lạnh, ngày đông còn lộ mắt cá chân…”

Thiệu Tư xoay người ngồi vào trong xe, báo địa chỉ, tài xế thành thạo tắt cái bảng ‘xe trống’, một cước đạp chân ga quẹo xe đi về hướng trái ngược.

Kỹ thuật của tài xế không tồi, lái xe vững chắc, so với cái người trước đó thì thật sự là tốt hơn rất nhiều.

Thiệu Tư muốn chợp mắt chốc lát, lại nhịn không được nhớ tới lúc hắn đi, An Ân đứng dậy tiễn hắn, ở trong hành lang nói riêng với hắn.

“Nếu Cảo Y không phải Đới Vi, nếu Đới Vi không phải là fan năm đó ủng hộ tôi… nếu hiện tại cô ấy không bị bệnh nguy kịch nằm ở trong phòng, tôi nghĩ tôi không có khả năng đứng ra… thừa nhận sai lầm của mình, cũng không có khả năng đi phản kháng.” An Ân rũ mắt xuống, “Tôi nghĩ trong khoảng thời gian này tôi đau khổ như vậy, có lẽ chính vì ý thức được sự thật này.”

Bởi vì cô nhận ra mình ti tiện.

Nếu như không có những tiền đề đó, cô sẽ giống như những người khác. Làm bộ như không biết chuyện, tiếp tục quay phim, trong lúc chiếu phim còn đi trợ giúp tuyên truyền.

Bộ phim này sẽ giúp càng nhiều khán giả biết đến và yêu thích cô, cô chỉ cần làm bộ như không hề biết chuyện, nghiêm túc quay phim là được, không đáng làm ra hy sinh lớn như vậy.

Thiệu Tư đưa tay kéo khẩu trang lên, đứng ở cửa cầu thang giương mắt nhìn cô, trong lúc nhất thời không biết nói gì.

[Thống Thống.]

Hệ thống tùy gọi tùy đến: [sao?]

Thiệu Tư: [có một vấn đề muốn tìm mày tâm sự.]

[Nếu tao đứng trên lập trường của cô ấy —— tao có vì những âm thanh bé nhỏ, bé nhỏ đến không đáng kể ấy, mà làm ra lựa chọn như bây giờ không?] Nếu hắn là An Ân, là một người không có nhiệm vụ yêu cầu, gia cảnh bình thường, thật vất vả hết khổ, ở trong giới từng bước tính toán cẩn thận.

Hệ thống nghĩ nghĩ, cho ra một câu trả lời khá đúng trọng tâm: [người bình thường đều không quá có khả năng, ai sẽ so đo với chính mình và tiền tài chứ?]

Thiệu Tư nhắm mắt, từ chối cho ý kiến.

Cùng lúc đó, hai “người bình thường” đang ở trong phòng hội nghị trao đổi đối sách.

Trong tay Tề Minh nắm cây bút máy màu đen, cổ tay nhẹ nhàng chuyển động hai cái, liền ký một chữ trên chỗ trống của hợp đồng, lúc ngẩng đầu lên, gã đóng nắp bút lại, nói: “Anh Vũ, ký chữ này rồi, hiện tại chúng ta là châu chấu trên cùng một sợi dây. Cái thuyền này nếu lật, hai ta ai cũng không tốt được.”

Hai người Dương Vũ và Tề Minh, một ngồi ở bên này, một ngồi ở bên kia. Trước mặt đều đặt một bản hợp đồng giữ bí mật.

Ấn tượng của Dương Vũ đối với Tề Minh vô cùng tốt, lần trước lúc quay show, Tề Minh ở trong phòng trang điểm hiến ân cần cho hắn cũng không có hiến uổng.

Hắn ký tên xong, không nhanh không chậm đốt cho chính mình một điếu thuốc hút.

Dương Vũ nghiện thuốc lá nặng, có đôi khi không hút thuốc lá, nhưng mà tới gần hắn cũng có thể ngửi được một luồng mùi thuốc. Chỉ thấy hắn không coi ai ra gì phun ra một ngụm khói, sau đó lại búng búng tàn thuốc, hỏi: “Cái kế hoạch cậu nói, thật sự có thể thành à?”

“Có thể thành —— tuyệt đối không thành vấn đề, hiện tại chỉ còn thiếu Vương Bình hồi âm cho tôi thôi.” Tề Minh cười cười, cảm xúc buộc chặt vài ngày lúc này mới thả lỏng ra, gã dựa vào lưng ghế một cái, cũng lấy ra điếu thuốc từ trong túi, mặt mày tối tăm nói, “Cô ta không có lựa chọn khác. An Ân là lá bài tốt nhất trong tay cô ta, cô ta không có khả năng mắt mở trừng trừng nhìn lá bài này xong đời.”

Hai người lặng im, không biết đang chờ đợi cái gì, tận đến khi Dương Vũ ấn dập tàn thuốc trong gạt tàn, di động Tề Minh đặt ở trên mặt bàn mới rung lên.

Di động đặt ngay giữa mặt bàn, chỉ cần Dương Vũ ngẩng đầu một cái là có thể thấy rất rõ ràng, hơn nữa Tề Minh giống như là cố ý để cho hắn nhìn vậy. Dương Vũ buông tay kẹp tàn thuốc ra, làm bộ như không quá để ý mà liếc nhìn, nhìn thấy trên màn hình di động nhảy nhót hai chữ:

Vương Bình.

——

Lúc Thiệu Tư ấn vang chuông cửa, Cố Duyên Chu vừa vặn đang nấu canh.

“Không mang chìa khóa sao?”

Thiệu Tư ngáp, thay giày ở huyền quan: “Quên.”

Cố Duyên Chu nâng cổ tay nhìn đồng hồ: “Vậy em chờ một lát, qua mười phút nữa hẳn là nấu xong rồi.”

Thiệu Tư cũng xáp qua, theo cổ tay anh nhìn thời gian: “Hiện tại là buổi chiều một giờ rưỡi, anh nấu cái gì mà cần nấu ba tiếng dữ vậy, hầm xương hả?”

Cố Duyên Chu phun ra một chữ: “Cá.”

“…” Thiệu Tư hoài nghi mình nghe lầm.

“Cố Duyên Chu, có phải là anh thật sự tính độc chết tôi hay không?”

“Không, trước đó bỏ hai con rồi.” Cố Duyên Chu nói xong, vén tay áo lên vào phòng bếp, “Đây là con thứ ba.”

Thật ra thì căn bản là Cố Duyên Chu không biết nấu cơm.

Thiệu Tư đứng ở cửa phòng bếp nhìn chốc lát, cuối cùng cho ra kết luận này.

Hai đĩa bít tết lần trước chiên đến ra hình ra dạng, cũng là vì trước đây quay phim cần dùng nên cố ý tìm đầu bếp học hai ngày. Ngoại trừ học được cách làm bít tết, Cố ảnh đế còn học được tư thế ‘đầu bếp cao cấp’ đầy người.

Lấy dao xắt rau, bỏ đồ gia vị, múc ra đĩa, nhìn đều đặc biệt chuyên nghiệp.

Nhưng thành phẩm cuối cùng…

Thiệu Tư dựa vào bên cửa thủy tinh, chỉ có hai chữ muốn nói: “Chịu phục.”

Chính Cố Duyên Chu cũng ý thức được con cá thứ ba tám chín phần là cũng chơi xong đời rồi, lập tức tắt lửa, cau mày nói: “Em chờ một lát.”

Thiệu Tư đúng là đói bụng, mở tủ lạnh lật lật xem có cái gì có thể lót dạ, thuận miệng hỏi: “Anh chuẩn bị làm con thứ tư hả?”

Cố Duyên Chu liếc hắn một cái: “Tôi định kêu đồ ăn ngoài.”

Thiệu Tư nhịn không được, tay chống trên cửa tủ lạnh, thiếu chút nữa bật cười.

Trong lúc chờ đồ ăn ngoài, Thiệu Tư làm ổ trên sofa, không có mục đích mà cầm điều khiển đổi kênh, liên tiếp xem mấy bộ phim truyền hình nóng sốt, đều thiếu thiếu hứng thú.

Thiệu Tư đổi kênh vừa lúc đổi tới ‘kênh thiếu nhi’, cuối cùng nhớ tới chỗ nào không ổn: “Đúng rồi… Cố Sanh đâu?”

Mặt Cố Duyên Chu thoáng khựng một chút, cuối cùng vẫn nói: “Nó về nhà rồi.”

Thiệu Tư cảm thấy không đúng lắm: “Lúc anh trai anh đi không phải nói ngày kia mới về sao?”

Cố Duyên Chu nói: “Tôi còn có thể bán nó được hả.”

Trên thực tế, Cố Sanh thật đúng là bị anh bán.

Buổi sáng lúc Cố Duyên Chu gọi điện thoại cho Cố Phong ‘yêu cầu trục xuất Cố Sanh về nhà’, bên Cố Phong bởi vì vấn đề lệch múi giờ, vừa vặn là đêm khuya, câu nói đầu tiên không nghe rõ, chỉ nói: “Có chuyện gì ngày mai lại nói, bên anh nửa đêm hai giờ, trước khi em gọi điện thoại có thể chú ý một chút hay không?”

Sau đó Cố Phong chợt nghe giọng nói lạnh lùng của em trai nói với mình rằng: “Không thể, em có việc gấp.”

Cố Phong hiểu tính cách Cố Duyên Chu, Cố Duyên Chu không phải cái loại người rảnh rỗi đi kiếm chuyện. Vì thế Cố Phong mở đèn bàn, ngồi dậy, chuẩn bị nghiêm túc lắng nghe: “Em nói đi, làm sao vậy.”

“Đón con gái anh đi.”

“Cái gì?”

Cố Duyên Chu lặp lại một lần: “Em nói, đón con gái anh đi.”

Cố Phong: “… Em kiếm chuyện hả?”

Cố Duyên Chu: “Anh thử nửa đêm lén hôn vợ mà giữa giường còn chắn một người xem —— trong nhà anh không phải có dì giúp việc sao, anh nói với dì ấy một tiếng, đợi chút nữa em dắt nó ăn sáng xong sẽ dẫn nó về.”

Cố Phong: “…”

Cố Duyên Chu không tiếp tục nói về đề tài Cố Sanh nữa, chuyển lời hỏi Thiệu Tư về chuyện An Ân.

Thiệu Tư nói với anh về một loạt đối thoại phát sinh trong nhà An Ân hôm nay, nói đến cuối cùng, tâm tình còn rất phức tạp: “Những nghệ nhân trước đó không biết chuyện, mơ mơ hồ hồ nhận phim, kỳ thật cũng không có con đường khác.”

An Ân không phải duy nhất, hơn nữa cô coi như đã tương đối tốt trong số những nghệ nhân bị liên lụy. Ít nhất cô bồi thường nổi tiền, lấy lực kêu gọi và địa vị của cô hiện tại, còn có năng lực phản kháng công ty.

So sánh với những nghệ nhân nhỏ bị liên lụy, sự nghiệp mới vừa khởi bước, dành dụm cũng không bao nhiêu, chuyện gì cũng bị công ty chộp trong tay, vốn liếng chống cự cũng không có. Có lẽ bọn họ muốn lên tiếng, nhưng mà xuất phát từ đủ loại nguyên nhân, cũng chỉ có thể nghẹn.

Cố Duyên Chu dùng mu bàn tay chạm vào trán Thiệu Tư, một lời đâm thủng: “Em đang tìm cớ cho sự yếu đuối của bọn họ ư?”

Hôm nay Thiệu Tư ngây người ở nhà An Ân hai tiếng, nghe hai người phụ nữ cãi nhau, lại nghe An Ân tự mình phân tích, nghe mà cả người đều bị các cô dẫn theo. Hắn nhìn thấy rất nhiều nhân tố quen thuộc trên người An Ân, những linh kiện phức tạp lại mâu thuẫn ấy hợp cùng một chỗ, hợp thành ‘con người’, hắn thử tự đặt mình vào đó để cảm nhận, phát hiện một vài hiện thực bi ai lại vô lực.

“Không cần vậy, làm ra chuyện gì, gánh vác hậu quả đó, cái này rất bình thường.” Cố Duyên Chu buông tay xuống, thuận đường nhéo nhéo mặt hắn, “Hôm nay có phải em quá mệt mỏi không.”

Thiệu Tư lệch người, ngồi phịch trên sofa: “Đừng nói nữa, cái tiểu khu nát gì mà còn phân ra ba cửa.”

Tư thế của hắn hiện tại, Cố Duyên Chu vừa vặn có thể thuận tay xoa tóc hắn, chút có chút không hệt như vuốt mèo mà xoa xoa chốc lát.

Thiệu Tư đột nhiên đưa tay nắm chặt cổ tay Cố Duyên Chu, tâm huyết dâng trào, nhớ tới vấn đề trước đó hỏi hệ thống lại không nhận được câu trả lời: “Nếu đổi thành tôi là An Ân…”

Thiệu Tư còn chưa nói xong, Cố Duyên Chu liền như đinh đóng cột nói: “Không đâu.”

Thiệu Tư: “Không đâu cái gì mà không đâu, anh biết tôi hỏi cái gì sao?”

“Ừm, biết.” Cố Duyên Chu thuận thế trở tay chế trụ tay hắn, nhìn ánh mắt hắn nói: “Mặc kệ em là thân phận gì lập trường gì, em vẫn sẽ đứng ra.”

Cả người Thiệu Tư nằm ngang trên sofa, lúc nhìn anh chỉ có thể ngửa đầu: “Tin tưởng tôi vậy à?”

Cố Duyên Chu vốn đang xoa tóc hắn, nhưng hắn vừa ngửa đầu, đường cong giữa cằm và cổ nổi bật lên, độ cong xinh đẹp cực kỳ, tay anh không tự chủ được mà dời xuống.

Chờ Thiệu Tư kịp phản ứng, cổ họng đã bị người ta nhẹ nhàng bóp lấy.

“Bình thường rất lười, vừa gặp chuyện liền bất kể hậu quả mà nhảy ra, kiêu ngạo lên thì cả người đều phát sáng.” Cố Duyên Chu nhẹ giọng nói, “… Không thì sao lại câu tôi đến gắt gao chứ.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện