“Xế chiều hôm nay trời chuyển nhiều mây, chỉ số tia tử ngoại: yếu, nhiệt độ không khí duy trì ở khoảng âm một độ C, lúc người dân ra ngoài nhớ chú ý mặc thêm quần áo.”

Giọng MC vẫn quen thuộc như vậy, rõ ràng, dịu dàng lại cứng nhắc.

Ngoài cửa sổ ánh nắng tươi sáng. Chỉ là ngày mùa đông ngã tư đường hơi có vẻ tiêu điều, liếc mắt một cái nhìn qua, lọt vào trong tầm mắt đều là nhánh cây trụi lủi. Ngẫu nhiên có mấy trận gió thổi tới, người đi trên đường liền kéo chặt quần áo, cúi đầu, qua lại vội vàng.

Nhưng mà trong trường quay lại là cảnh tượng khí thế ngất trời.

“Rất tốt, giữ vững tần suất này.”

“Vung vẩy đầu, tưởng tượng cảm giác mồ hôi đầm đìa, giọt mồ hôi bay múa —— quạt máy mở sức gió lớn một chút, đúng rồi không sai, chính là cảm giác này, vô cùng tốt, perfect.”

Đạo diễn vểnh lan hoa chỉ, đầu ngón tay chỉ chỉ nói: “Tôi đột nhiên có một chủ ý vô cùng tuyệt, vừa chạy vừa cởi áo thấy thế nào? Bày ra một loại dã tính, hoang dại.”

“…”

Thiệu Tư chậm rãi nhắm mắt lại, muốn chửi đổng, lại miễn cưỡng nhịn được.

Lý Quang Tông ở bên dưới cười đến nấc cục: “Sinh thời, cảnh này tôi phải quay lại.”

Dưới sự yêu cầu mải miết của đạo diễn, Thiệu Tư vẫn trở tay từ từ cởi áo xuống, trực tiếp vung lên.

Vài người trong trường quay nhịn không được, dừng lại “ái chà ——” hai tiếng.

Tuy rằng bình thường Thiệu Tư vận động ít, nhưng mà dáng người cũng không mảnh mai, trước khi quay phim thợ trang điểm làm sâu cơ bụng cho hắn một chút, dùng phấn highlight vẽ tám múi, thoạt nhìn rất hù người.

Cái quảng cáo máy chạy bộ này, Lý Quang Tông vẫn luôn muốn Thiệu Tư nhận, nhưng mà khuyên bảo nhiều lần đều không có kết quả.

Một người ‘đánh chết không nhận’, một người khác lại cảm thấy phát ngôn máy chạy bộ biểu thị ‘xán lạn khỏe mạnh, tích cực hướng về phía trước’, là một cơ hội hiếm có. Hai người tranh đến đỏ mặt tía tai.

Cố Duyên Chu vừa vặn trở về, nghe bọn họ náo loạn nửa ngày, đi qua tách hai người ra: “Ngừng, đừng ồn, từng bước từng bước nói. Xảy ra chuyện gì?”

Lý Quang Tông đơn giản nói một lần, sau đó hỏi: “Anh nói coi tức hay không —— người này ngâm trong phòng tập thể thao có hai tháng, mà còn là vì đóng phim mới đi tập. Bây giờ tôi nhớ lại một chút, năm đó hắn bằng lòng quay Con trai của biển gì đó… cái bộ phim truyền hình thần tượng thanh xuân kiện tướng bơi lội đó đó, quả thực ảo lòi, lúc ấy nhất định là hắn trúng tà.”

Thiệu Tư: “Cậu nói ai trúng tà đó?”

Lý Quang Tông không để ý đến hắn, tiếp tục nói: “Phát ngôn này thật sự rất tốt, bình thường công việc quá bận, không có thời gian tập thể hình, vừa lúc một công đôi việc. Cũng có thể khiến hắn cảm nhận được mị lực của máy chạy bộ.”

Thiệu Tư bị Cố Duyên Chu đè, không thể động đậy, chỉ có thể cười lạnh một tiếng tỏ rõ lập trường: “… Cảm nhận cái quỷ mị lực.” Không có mị lực.

“Rồi, tôi biết.”

Cố Duyên Chu vuốt vuốt lông cho Thiệu Tư, sau đó quay đầu nói với Lý Quang Tông: “Cậu đi về trước đi, tôi sẽ giáo dục hắn đàng hoàng.”

Lý Quang Tông nửa tin nửa ngờ đi về.

Ngày hôm sau, Thiệu Tư vừa thấy mặt liền vươn tay với hắn ta: “Hợp đồng đâu.”

Lý Quang Tông lập tức không kịp phản ứng: “A?”

“A cái gì, còn ‘a’ nữa tôi liền không ký, cơ hội chỉ có một lần.”

“… Không phải chứ, Cố ảnh đế thần thánh như vậy à?” Lý Quang Tông nhớ tới chuyện phát ngôn, luống cuống tay chân lấy hợp đồng ra, ngay cả bút cũng đồng thời đưa qua, “Đừng phải là cậu lại trúng tà nhé.”

Thiệu Tư nhíu mày: “Phiền nữa tôi liền không ký.”

Tuy rằng giờ phút này Lý Quang Tông cầm di động lén quay video, có điều hắn vẫn không biết, vì sao Thiệu Tư chịu ký xấp hợp đồng chính thức kia, trở thành người phát ngôn hình tượng cho nhãn hiệu máy chạy bộ Tiểu Liệp Báo.

Thiệu Tư quay xong đi xuống, Lý Quang Tông giấu di động, thuận tay cầm cái khăn mặt nghênh đón: “Thế nào, cảm giác chạy bộ thế nào?”

Thiệu Tư liếc hắn ta một cái: “… Cậu cảm thấy sao.”

Hôm nay ba Thiệu có hơi lạnh.

“Tôi cảm thấy, hẳn là, cũng không tệ lắm nhỉ?” Lý Quang Tông lại nói, “Bên nhà sản xuất nói muốn tặng cậu mấy cái, cho tôi một tờ đơn chuyển phát nhanh, cậu xem tôi nên điền địa chỉ chỗ nào mới tốt? Nếu điền công ty sẽ không tiện lắm.”

Thiệu Tư: “Gửi đến chỗ đổ rác đi.”

Lý Quang Tông sợ run cả người, đi theo phía sau hắn, chuyển lời nói: “Rốt cuộc Cố ảnh đế nói gì với cậu vậy, tôi nghiên cứu một chút, học tập hai chiêu —— cậu đừng có không nói lời nào chứ, cái biểu tình này tôi nhìn mà nổi cả gai ốc.”

Thiệu Tư tiếp nhận khăn mặt, lau mồ hôi, tùy tiện tìm một vị trí ngồi xuống, thản nhiên nói: “Nam thần của cậu muốn tôi chọn một cái giữa vận động trên giường với cái này, tôi còn có thể chọn cái gì.”

“…” Lý Quang Tông ngẫm nghĩ hai giây, xem thế là đủ rồi, “Chiêu này tôi còn thật sự là học không được.”

Thời gian nghỉ ngơi rất nhanh qua đi, đạo diễn vỗ vỗ tay: “Đến đến đến, giữ vững tinh thần đi, chúng ta quay bù cảnh cuối cùng.”

Thiệu Tư ném khăn mặt cho Lý Quang Tông, đứng dậy nói: “Đúng rồi, chờ một lát xong việc tôi tự mình lái xe đi, cậu trực tiếp trở về. Có chuyện gì gửi tin nhắn cho tôi, tôi nhìn thấy sẽ trả lời lại —— đương nhiên không biết chừng nào mới nhìn thấy đâu. ”

Lý Quang Tông ngơ ngốc đón được khăn mặt, đứng ở tại chỗ truy vấn: “A? Vì sao? Cậu muốn đi đâu hả?”

Thiệu Tư không quay đầu lại nói: “Đi tìm một người.”

“Tìm một người, ” Lý Quang Tông sờ sờ đầu, thì thào lẩm bẩm, “Tìm ai? Tìm Cố ảnh đế sao?”

[Buổi chiều bốn giờ, Từ Hoàn Dương sẽ đến phòng thu âm, tao kết thúc công việc xong vừa lúc đi qua gặp hắn.]

Hệ thống: [a, nhưng cậu lấy tình báo đâu ra đó?]

[Gần đây Trì Tử Tuấn sắp ra bài hát, xem trang bạn bè của cậu ta nhìn thấy.] Thiệu Tư vừa nói vừa kéo cửa sổ xe xuống một ít, làn gió tức khắc từ bên ngoài ập vào, thổi qua lỗ tai có hơi lạnh, [nương cái cớ này đi qua nhìn xem.]

[Trì Tử Tuấn còn biết hát hả?] hệ thống tạm dừng hai giây, [không phải cậu ta hết thời sao?]

[Cả mày cũng biết cái từ hết thời này hả?]

[Ừm… Trên thực tế, thứ tôi biết vẫn rất nhiều.]

Trì Tử Tuấn vẫn luôn thích ca hát, mỗi lần ca thần ra album cậu ta đều phải mua.

Vốn dĩ cậu ta tính đặt trọng tâm trên sự nghiệp ca hát, nhưng mà vào công ty mới phát hiện đi phương hướng nào đều là do công ty suy tính đánh giá. Lúc ấy công ty thấy ngoại hình cậu ta không tồi, liền trực tiếp đẩy đi đóng phim, kết quả đóng đến khi hủy hợp đồng cũng không đóng ra được thành tựu gì.

“Anh, em đây nè!” Trì Tử Tuấn đứng ở cửa, từ thật xa liền nhìn thấy xe của Thiệu Tư.

Thiệu Tư lái xe vào chỗ đỗ, đẩy cửa xuống, tháo kính râm nhìn cậu ta: “Cậu đứng ở cửa làm gì, ngốc không vậy, không phải đã hẹn gặp ở đại sảnh sao.”

Trì Tử Tuấn cười nói: “Lâu lắm không gặp anh, cực kỳ nhớ anh. Anh còn thật sự đến hả, em nghĩ anh nói giỡn.”

Thiệu Tư cũng không có vội vã đi vào đại sảnh, hắn đứng tại chỗ, hơi hơi nâng cằm, nhìn thoáng qua bên ngoài cao ốc.

Kiến trúc cao ngất trong mây, trên bảng hiệu là sáu chữ to lòe lòe kim quang: công ty đĩa nhạc Hoa Dự.

Công ty đĩa nhạc này ở trong giới có thể nói là một nhà độc đại, không riêng gì có ca thần Từ Hoàn Dương tọa trấn, vô số những ca sĩ hạng một khác cộng lại, số lượng cũng tương đối khả quan.

Bình chọn ‘ca hậu’ năm trước, nhà bọn họ liền có ba người được đề cử, một người trong đó đoạt giải quán quân, hai người khác bắt lấy giải nhì.

Thiệu Tư lặng lẽ thu hồi ánh mắt đánh giá, vỗ vỗ Trì Tử Tuấn: “Anh có bao giờ vui đùa với cậu, cái vụ đi tham ban lần trước không tính, lần đó anh thật sự có chuyện, đi không được.”

“Hôm nay anh không cần làm việc hả?” Vừa đi vào trong cao ốc, cả người Trì Tử Tuấn đều không quá tự nhiên, không biết nên tìm đề tài gì, nói xong mới kịp phản ứng, “A, cái đầu óc em này, em quên anh xong việc rồi mới tới…”

Cô gái tiếp tân mặc đồng phục màu đỏ, nhìn thấy hai người vào, mỉm cười nói: “Xin chào, đi hai người ạ? Phiền toái sang bên này đăng ký một chút.”

Trì Tử Tuấn: “Ừm… Hai người.”

Thiệu Tư nhìn cậu ta ký cái chữ thôi mà tay cũng đang run rẩy: “Cậu rất khẩn trương à?”

Trì Tử Tuấn: “Có thể không khẩn trương sao, em đã thật lâu không vào phòng thu âm rồi… vì việc thu âm OST «Kỳ lân truyện» hôm nay, tối hôm qua em căn bản là không ngủ được luôn.”

Trì Tử Tuấn này, vừa hết thời lại vừa không có diễn xuất, nhưng mà có một ưu điểm, chính là nhân duyên tốt đến bất ngờ.

Có thể là do quá đơn thuần, không có tâm cơ gì cũng không có lòng hiếu thắng, cho nên rất nhiều tiền bối đều bằng lòng dìu dắt một chút, nhìn thấy nhân vật thích hợp thì sẽ gõ gõ cậu ta, không thì chiếu theo cái kiểu không có người đại diện, nhận việc toàn dựa vào vận may của cậu ta hiện giờ, không biết bao giờ mới lộ mặt nổi.

Trì Tử Tuấn ký tên xong, cầm thẻ khách quý, quét thẻ đi thang máy lên: “Thật khẩn trương, hơn nữa phòng ghi âm của ca thần ngay cách vách…”

Trì Tử Tuấn hít sâu vài cái, vẫn không bình tĩnh được, vừa khẩn trương vừa kích động: “Anh nói xem một lát em có thể xin ảnh chụp ảnh chung được không, có thể quấy rầy người ta quá không.”

“Phòng ghi âm của Từ Hoàn Dương ngay cách vách à?”

“Đúng vậy, ” cậu ta không chút nào phát hiện lúc Thiệu Tư nói lời này giọng điệu không đúng lắm, “Vốn dĩ em thu âm ở dưới lầu, kết quả thiết bị ghi âm bị hỏng, đột xuất đổi phòng.”

Cửa thang máy ‘đinh’ một tiếng, mới vừa mở ra một cái khe, chợt nghe thấy tiếng tranh chấp.

Giọng một người trong đó nghe vào còn có hơi quen quen.

“Nhưng đây cũng không phải là việc chúng tôi có thể quyết định, ” người nói lời này là viên chức công ty, trước ngực đeo bảng tên nhân viên, hắn khó xử nói, “Ngài thông cảm một chút, cấp trên an bài, nói với tôi những việc này cũng vô dụng. Nếu không thì chính ngài gọi điện thoại nói với cấp trên đi?”

Một tay Chu Lực chống eo, một tay khác không ngừng huơ huơ trong không khí, biểu tình trên mặt rất không dễ nhìn: “Tôi mặc kệ —— cậu cũng đừng nói với tôi những việc đó, cậu cứ việc nói thẳng, có thể an bài cậu ta đến phòng ghi âm khác hay không, cả tòa lầu mà còn thiếu một căn phòng hả?”

“Cái này… đầy hết rồi… không sắp xếp được.”

Tiếng nói chuyện của Chu Lực càng lúc càng lớn: “—— vậy bảo cậu ta sửa thời gian, cần phải hôm nay à? Cậu mới tới hả, không biết quy củ sao, ai không biết cả tầng này đều là chỗ của Hoàn Dương.”

Trì Tử Tuấn nghe xong nửa ngày, muộn màng chỉa chỉa chính mình: “Bọn họ là đang… nói em hả?”

Thiệu Tư rút ra được một tin tức quan trọng từ hai đoạn đối thoại đó.

Không cho phép bất cứ ai vào phòng thu âm lầu này.

Giữ kín đến như vậy, để làm gì?
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện