“Người nhà cái gì ——” Vương đội bận đến sứt đầu mẻ trán, nhận được thông báo, “Bảo hắn ở bên ngoài chờ.”

Lại đây mật báo chính là một thực tập sinh của cục cảnh sát, vừa rồi ở ngoài cửa bị Cố Duyên Chu nói hai ba câu hù dọa, đại khái là nhất thời đầu óc co rút, nói: “… Hắn nhét giấy chứng minh cho em, em liền thả hắn vào.”

Không riêng gì địa điểm gây án là WC nam, toàn bộ bên ngoài WC đều bị chăng một vòng dây cảnh giới.

Căn cứ miêu tả của nhân viên ở đây, lúc đầu tiểu Hoàng Oanh vào WC nữ, cuối cùng lại bị người ta phát hiện nằm vật trong căn phòng cuối cùng của WC nam.

Trung gian tất nhiên tồn tại một quá trình di chuyển.

Vương đội thẳng lưng, cởi bao tay đã dùng xuống, ném nó vào trong thùng rác, nghiêng đầu nói: “Lấy chứng minh lại đây tôi nhìn xem.”

Thực tập sinh lập tức móc từ trong túi áo ra đưa qua: “Đây.”

Vương đội tiện tay tiếp nhận, lật sang nhìn thoáng qua: Cố Duyên Chu.

“Rồi, tôi biết. Chờ một lát chừng nào cậu có rảnh thì trả lại cho hắn.”

Vương đội nhét lại tấm giấy chứng minh nhân dân kia vào ngực thực tập sinh, sau đó nhẹ nhàng kéo dây cảnh giới lên, kéo ra một không gian có thể cho người ngồi xổm chui ra, vừa chui vừa nói: “Trừ hắn ra, những người khác ai cũng không cho vào… cậu qua bên tiểu Chu xem có cần nhân thủ hay không đã, giúp cậu ta làm ghi chép.”

Hắn còn chưa đi ra ngoài được hai bước, lại bị người ta chặn đường: “Vương đội —— anh xem cái này, ảnh chụp mới gửi tới từ bệnh viện.”

Tiểu Hoàng Oanh đã lập tức được đưa tới bệnh viện cứu chữa, trong quá trình chữa trị, một y tá kéo tay phải cứng còng nắm chặt của cô bé ra, phát hiện một cục giấy nhỏ màu trắng trong lòng bàn tay bé.

Miếng giấy đó rộng không quá hai ngón tay, từng được gấp cắt tỉ mỉ, hiện tại đã bị nắm đến biến hình, rất khó nhìn ra ban đầu là tạo hình gì.

“Rất có thể là phạm nhân để lại, có thể là công cụ dụ dỗ, có lẽ trên đó còn có dấu vân tay.” Vương đội trầm ngâm nói, “Nhờ bệnh viện bảo quản kỹ giùm, chúng ta lập tức phái người đi qua lấy.”

Lúc cảnh sát còn chưa tới, toàn bộ trung tâm sân vận động một vùng hỗn loạn.

Xảy ra chuyện mọi người chỉ muốn lập tức thoát khỏi đây, ai cũng không muốn dính vào việc này, chậm trễ thời gian.

Chỉ dựa vào vài bảo an canh giữ, những người còn lại ở bên trong hệt như kiến bò trên chảo nóng: “Hung thủ có khả năng còn đang ở trong số chúng ta, nếu xảy ra vụ án mạng thứ hai thì làm thế nào, an toàn nhân thân của của chúng ta ai bảo đảm… việc này không liên quan tới tôi, để tôi trở về trước đi.”

“Đúng vậy, có gì cần có thể tìm chúng tôi, nhưng mà nhốt chúng tôi ở trong này thì không tốt lắm đâu, hiện tại tôi mắc tiểu mà ngay cả đi WC cũng không dám nè…”

Lý Quang Tông cảm thấy khó hiểu, hắn đẩy đẩy Thiệu Tư: “Cái đám đàn ông to xác đó có tật gì vậy, trong sân vận động này tụ tập nhiều người như vậy, còn sợ này sợ kia.”

Thiệu Tư mở mắt ra: “Tiềm thức cảm thấy bên cạnh cất giấu một quả bom hẹn giờ, thấy ai cũng giống như hung thủ, không chừng quả bom kia nhìn thấy lối ra bốn phía đều bị chặn lại, nóng nảy loạn cắn người thì làm sao —— cái này không liên quan gì tới nhiều người hay không, có nhiều người hơn nữa tụ cùng một chỗ, nhưng nếu trong lòng chỉ chứa được chính mình, thì sẽ không nhận được cảm giác an toàn từ chỗ người khác.”

Lý Quang Tông âm thầm cân nhắc: “Hiểu, bị cậu giảng như vậy, còn dường như thật sự là vậy.”

Vương đội an bài xong nhiệm vụ cho mỗi người, tiện đường muốn đi xem thím Hoàng Oanh, vừa lúc gặp được Thiệu Tư cùng với một người đàn ông nhét giấy chứng minh “xâm lấn phi pháp”.

Cố Duyên Chu dùng bình giữ nhiệt chứa một nồi canh gà mang lại đây.

Thiệu Tư vừa ôm bình canh gà làm ấm tay, không biết đang nói gì với Cố Duyên Chu. Chờ Vương đội đi tới gần chút, mới nghe được rõ ràng đối thoại giữa bọn họ.

Cố Duyên Chu: “Gà mái nuôi thả ở nông thôn, nghe nói chất thịt rất ngon.”

Thiệu Tư: “Anh có độc hả, chạy xa thật xa lại đây mang canh gà cho em?”

“Hửm, vậy em nói một chút xem, người bình thường nên mang những thứ gì.”

“Bánh mì, nước khoáng. Đơn giản tiện lợi giải đói giải khát. Chứ không phải cái này, em còn phải nhả xương.”

“Bánh mì không có dinh dưỡng gì, em tự nói xem —— anh đem bánh mì em sẽ ăn hả?”

Thiệu Tư im lặng chốc lát: “Không.”

Cố Duyên Chu gật gật đầu, sờ sờ đầu hắn: “Vậy liền câm miệng.”

“Khụ, ” Vương đội ho nhẹ một tiếng, sau đó nói với Thiệu Tư, “Chuyện vừa rồi cám ơn cậu, tôi dẫn thêm một nhóm người, chính là sợ hiện trường quá loạn, rối loạn trật tự nghiêm trọng. Không ngờ vừa tới chỗ, lại yên tĩnh như vậy.”

Thiệu Tư khoát tay: “Không có gì, đừng khách khí. Hiệp trợ cảnh sát, cũng là trách nhiệm của dân chúng chúng tôi mà.”

Cố Duyên Chu liếc hắn một cái, trong mắt viết một hàng chữ: nói cái gì đó.

Lý Quang Tông giải thích thay ba Thiệu nhà mình: “Lúc ấy phong tỏa toàn trường, đám người kia huyên náo hệt như giây tiếp theo người chết chính là mình vậy. Ba Thiệu nhịn không được, xông lên, à —— chính là dùng cái micro đó, hắn chỉnh âm lượng thành lớn nhất, thẳng mặt mắng ngốc bọn họ luôn.”

Cái micro kia vốn là micro chuyên dụng của đạo diễn, lúc âm thanh lớn nhất có thể bao trùm toàn bộ trung tâm sân vận dộng.

Lý Quang Tông bóp cổ họng học theo: “Một đám đều là thiểu năng có phải không? Muốn đi vệ sinh, gộp thành nhóm tay cầm tay đi. Sao lại nhiều chuyện như vậy, phối hợp một chút sẽ chết hả? Nếu nói cũng nói rồi, thuận tiện nói thêm câu nữa, trên weibo mà có ảnh chụp gì lộ ra… còn mẹ nó chụp ảnh, chờ tòa án truyền lệnh đi.”

Thiệu Tư nhẹ nhàng nâng chân đạp hắn ta: “Diễn nhiều quá, câm miệng.”

Sợi dây buộc chặt nhiều ngày trong đầu Vương đội tạm thời lỏng lỏng ra, dở khóc dở cười nói: “Hóa ra là như vậy.”

“Tóm lại rất cảm ơn các cậu, không thì nghênh đón chúng tôi không biết là cục diện gì. Hiện giờ đang ghi lại danh sách nhân viên ở đây với cả dấu vân tay đối chiếu của họ, với đi lấy camera theo dõi nữa.”

Vương đội nói xong, chuyển hướng thím Hoàng Oanh nói: “Trạng thái của cô khá hơn chút nào chưa, căn cứ lời vừa rồi cô trần thuật, tôi còn có mấy vấn đề muốn hỏi lại cô.”

“Cô nói lúc ấy người bị hại tự mình chạy tới WC, đại khái là cách bao lâu, cô mới đứng dậy đi qua tìm con bé?”

“Hẳn là cỡ… không đến năm phút đồng hồ.”

Thím Hoàng Oanh cưỡng ép mình tỉnh táo lại: “Đúng, cỡ năm phút, tôi nhớ rõ lúc ấy trên đài đang bật nhạc, vừa lúc một ca khúc phát xong, tôi nhìn đồng hồ, nghĩ thầm rằng sao đứa nhỏ này chậm như vậy… sau đó tôi liền đi qua tìm nó.”

Năm phút đồng hồ.

Lúc thím Hoàng Oanh đi qua tìm con bé, hung thủ nghe được tiếng bước chân, chuyển bé sang một nơi gần nhất, cũng tiện nhất —— WC nam cách vách.

Cố Duyên Chu và Thiệu Tư trao đổi một ánh mắt cho nhau.

Quá tàn khốc.

Đi thoáng qua hung thủ. Vào lúc cô không tìm được người cứ như vậy đi ra ngoài, tiểu Hoàng Oanh chỉ cách cô một bức tường, đang gặp đối đãi không dành cho con người.

Vương đội cúi đầu ghi hai cái trên quyển vở, lại hỏi: “Lúc cô đi tìm cô bé, có phát hiện dấu vết gì hay không?”

“Không có, lúc ấy tôi không tìm được nó liền…”

Thím Hoàng Oanh nói tới đây, như đột ngột nhớ ra cái gì đó, nói đến một nửa đột nhiên dừng lại.

“Liền thế nào?”

“Tôi nhớ ra rồi, ” thím Hoàng Oanh kích động đứng lên từ trên chỗ ngồi, nhưng dù cô đứng dậy thì cũng đứng không quá ổn, lắc lư hai cái, “Lúc ấy trong WC nam có tiếng xả nước!”

Vương đội không dám nói ra phỏng đoán của mình, dựa theo kinh nghiệm phá án nhiều năm mà nói, rất có thể là tiểu Hoàng Oanh cầu cứu cô, nên hung thủ làm ra để che giấu âm thanh khóc quậy của tiểu Hoàng Oanh.

“Tốt, vấn đề của tôi liền tới đây vậy.” Vương đội thu hồi giấy bút, “Cô nghỉ ngơi cho tốt, đừng quá lo lắng, thời gian người bị hại được phát hiện không tính là muộn, tích cực cứu chữa hẳn là không có vấn đề lớn. Nếu còn nghĩ ra đầu mối gì, liền gọi điện thoại cho chúng tôi.”

Thím Hoàng Oanh tiếp nhận danh thiếp Vương đội đưa tới, cô trở tay nắm chặt tay Vương đội, nức nở nói: “Các anh nhất định phải bắt lấy hung thủ, đồng chí cảnh sát, van cầu các anh, nhất định không thể để cho tên khốn kiếp đó nhơn nhơn ngoài vòng pháp luật.”

Vương đội vỗ vỗ tay cô, trong giọng nói mang theo vài phần nặng nề: “Chúng tôi sẽ cố hết sức.”

Vụ thứ tư.

Đây là vụ thứ tư.

Vào lúc ba vụ trước mới vừa có chút tiến triển, bọn họ không hề phòng bị mà nghênh đón vụ án tương tự thứ tư.

Bởi vì nhân số nhân viên, quần chúng, nghệ nhân trong sân vận động quá lớn, chờ thu dọn thẩm tra hoàn tất cũng đã gần mười hai giờ khuya.

Lý Quang Tông nhìn trái nhìn phải, vẫn không rõ vì sao bọn họ lại bị nhốt.

Lý Quang Tông quanh quẩn ở cửa sân vận động một vòng, nhìn thấy các thành viên tổ trọng án đều sắp kết thúc công việc, có chút mờ mịt nói: “Chẳng lẽ chúng ta có hiềm nghi?”

Cố Duyên Chu làm ‘người nhà đi kèm’, tùy ý Thiệu Tư gối đầu lên trên đùi anh, bản thân anh thì cầm bản kế hoạch dùng cho hội nghị ngày mai lật xem, nối máy với Cố Phong ở bên ngoài, hỏi mấy vấn đề: “Anh xác định hàng thứ 14 trang thứ 3, tỉ lệ phần trăm đó là chính xác à? Bản kế hoạch ai làm? Thế mà anh còn thông qua, loại phương án này đưa tới chỗ em liền trực tiếp khai trừ cả người lẫn kế hoạch rồi.”

Cố Phong lại nói hai câu, sau đó Cố Duyên Chu cúp điện thoại.

Cúp điện thoại xong, Cố Duyên Chu buông bút xuống, kéo chăn trên người Thiệu Tư lên trên, lúc này mới ngẩng đầu lên nói: “Cậu tự xem trong túi xách của ba cậu chứa mấy thứ gì kìa.”

Lý Quang Tông không kịp phản ứng: “Hửm? Chứa cái gì?”

Thừa dịp bà xã đang ngủ, Cố Duyên Chu thuận miệng phun tào: “Mấy thứ mà bệnh thần kinh mới có thể chứa.”

Thiệu Tư không có ngủ say, chỉ là trước đó đứng quá lâu quá mệt mỏi thôi, nghe vậy hắn nhẹ nhàng gãi gãi lòng bàn tay Cố Duyên Chu: “… Anh nói cái gì, muốn chết hả.”

Cố Duyên Chu trở tay nắm chặt hắn: “Dậy rồi?”

Thiệu Tư ngồi dậy, trong sân vận động khởi xướng việc tiết kiệm năng lượng, chỉ mở một cái đèn treo mỏng manh, hắn đưa tay xoa xoa mắt: “Ngủ không được.”

Hai mắt nhắm lại, đều là dáng vẻ của tiểu Hoàng Oanh.

Vừa lúc Vương đội thu đội, gõ gõ cửa sân vận động, sau đó đẩy cửa vào nói: “Xin lỗi, để các cậu đợi lâu như vậy, làm phiền các cậu lại theo tôi về cục cảnh sát.”

Thiệu Tư nhìn qua, nghĩ lại vài tiếng trước, hình ảnh thẩm tra ở cửa sân vận động, có chút đau đầu: “Vương đội, số sách đó của tôi thật sự chỉ là… dùng để nghiên cứu kịch bản thôi.”

“«Tâm lý học biến thái», «Bạn chỉ cách biến thái một bước».” Trong phòng thẩm vấn, Vương đội bày hai quyển sách này ra, để trên mặt bàn, sau đó lại lấy ra một quyển mỏng hơn, bìa màu đen, “Còn có cái này.”

Thiệu Tư ngồi ở đối diện, chịu đựng cơn buồn ngủ, thấy được bốn chữ to in trên bìa sách màu đen.

Nhà giam dục vọng.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện