Đế Thị Phường nội khu, nơi này so với bên ngoài phải nói là còn xa hoa hơn gấp bội, chỉ nhìn thoáng qua mấy cửa hiệu hớn bên đường thôi đã đủ lóa hết hai con mắt, đài các đình lâu cái bình thường nhất cũng phải cao tới sáu bảy tầng, tựa như biệt phủ, lộng lẫy khang trang, cửa vào rộng rãi, mà ở đây không có xô bồ hỗn tạp như bên ngoài, người ra vào chốn này đều là khách nhân tao nhã, y phục cao sang, không phú cũng quý.
Mà lúc này Trần Phàm đang dừng chân trước một cửa hàng rất lớn, cao tận chín tầng lầu, kiến trúc cự đại mà hùng vĩ, phía trước biển hiệu đề ba chữ vàng lấp lánh tỏa sáng - Minh Bảo Các.
Cái tên nghe lạ mà quen, nếu Trần Phàm đoàn không lầm, đây chính là tổng bộ của cái Minh Bảo Lâu kia, một chi nhánh nhỏ của thương hội này ở Vân Long thành.
"Quả không hổ là tổng bộ, không những khí thế rộng lớn mà còn xa hoa gấp nhiều lần một chi nhánh nhỏ lẻ".
Bước vào bên trong, Trần Phàm âm thầm đánh giá xung quanh, nền nhà trắng tinh bóng loáng, vách tường điêu khắc chạm trổ, bậc thềm rộng lớn thênh thang, tỏa ra đầy sự cao sang cùng quý phái.
"Vị công tử này, ta có thể giúp gì được cho ngài?".
Một nam nhân viên nhìn thấy khách mới đi vào liền bước ra từ tốn hỏi.
"Ta muốn thuê phòng, ở đây có chỗ chuyên dùng để bế quan không?".
Trần Phàm đáp.
"Công tử muốn bế quan sao? Minh Bảo Các chúng ta có đầy đủ dịch vụ cho thuê phòng, có thể luyện đan, luyện khí, nếu chỉ bế quan thôi giá cả là 100 kim tệ một ngày, tuyệt đối thanh tịnh, hiện tại còn trống, để ta dẫn công tử đi qua".
Trần Phàm thản nhiên gật đầu, sau đó theo sau người nhân viên đi vào phía trong Minh Bảo Các.
Phòng bế quan là một nơi tuyệt đối an toàn, cho dù là tội phạm truy nã, phản tặc triều đình cũng có thể vào trong này dưỡng thương lẩn trốn, Minh Bảo Các là một trong những thượng hội lớn ở đế quốc Thiên Uy, chỉ nhận tiền không hỏi lai lịch, người nào cũng có thể tới, nhưng lại cực kỳ uy tín. Bởi vì bọn họ là một trong những thành viên của Liên Minh Thương Hội, cho nên mặc kệ là triều đình hay thậm chí thánh địa tông môn đi chăng nữa cũng chẳng thể ước thúc can thiệp được.
Tuy nhiên, nếu là kẻ có liên quan tới triều đình hay thánh địa tông môn, vậy thì giá cả sẽ không được "mềm" như lúc gã nhân viên kia nói với Trần Phàm rồi.
Nói tới Liên Minh Thương Hội, đây là một trong những thế lực trung lập, xưa nay quanh năm chỉ làm ăn buôn bán, sinh ý kiếm lời, không quan tâm tới tranh quyền đoạt thế gì cả, chính hay tà đều có thể trở thành khách hàng, địa bàn rải khắp cả Thương Mang đại lục, nội tình ít nhiều cũng tương đương với một thế lực cấp thánh địa, vô cùng thâm hậu, cũng chính vì thế mà chẳng có thế lực nào dám đụng tới bọn họ.
Sau khi làm thủ tục xong, Trần Phàm bước vào gian phòng, nhìn qua chỗ này một lát, đây chỉ là một cái gian bằng đá không có gì đặc biệt, diện tích chừng 30 mét, bên trong cơ sở đạm mạc, ngay chính giữa đặt một cái bồ đoàn nhỏ màu trắng, phía trước đặt một cái đỉnh đồng to lớn, cao bằng nửa thân người, mùi hương thanh thản tỏa ra từ đó.
Trần Phàm hài lòng khoanh chân ngồi xuống, từ trong người lấy ra một viên đan dược, chính là Chân Nguyên Đan dùng để hỗ trợ đột phá lên cảnh giới chân khí.
Dù sao cũng chỉ là hỗ trợ mà thôi, không phải cứ uống vào là có thể trở thành cao thủ chân khí được, tu luyện trên đời lấy đâu ra chuyện dễ dàng như thế, còn phải xem tư chất của ngươi thế nào, vận khí ra sao, một khi đột phá thất bại, nhẹ thì thân thể tổn hại nghiêm trọng, phải một thời gian lâu sau mới có thể tiếp tục đột phá, nặng thì biến thành phế nhân, đây chỉ là nói tới mấy cảnh giới thấp mà thôi, càng lên cao tu sĩ càng khó để đột phá, cùng với đó là cái giá phải trả khi đột phá thất bại sẽ càng thêm đáng sợ, đại giá hiển nhiên chính là cái chết, hơn nữa còn là vô cùng thê thảm.
"Bây giờ đã có thể uống được rồi".
Trần Phàm nói xong liền lập tức bỏ viên Chân Nguyên Đan vào miệng, đan dược vừa được nuốt xuống, lập tức một dòng khí lưu nóng rực dâng lên trong người, hai mắt nhắm lại, thổ nạp từ từ, luồng khí này rất nóng, cứ giống như nước sôi vậy, chỉ chốc lát thôi mà trên trán của hắn đã rịn ra những giọt mồ hôi, từng hạt thi nhau lăn xuống, Trần Phàm có cảm giác thân thể của mình lúc này tựa như một chiếc lò.
Không để mất thời gian, hắn nhanh chóng vận khí, tranh thủ lúc dược lực vẫn còn đang phát huy tác dụng, dẫn dắt dòng khí lưu nóng bỏng này công phá lên bích chướng tu vi.
Tách tách tách...
Nương theo đó, trong cơ thể Trần Phàm có những tiếng kêu rất nhỏ vang lên, tí ta tí tách, đây là âm thanh của các tế bào đang được thức tỉnh, tế bào cực kỳ nhỏ bé, mắt thường hoàn toàn không thể thấy được, trừ khi tu luyện đến một cảnh giới nào đó, ý lực đạt tới một trình độ nhất định có thể quan sát được cả tế bào trong cơ thể.
Trước đây khi ở thời điểm vừa mới đột phá lên hư khí đại viên mãn, Trần Phàm tổng cộng có 5000 tế bào đã được thức tỉnh, trải qua hơn một tháng thời gian số lượng này đá nhanh chóng tăng lên tới gần một vạn, cũng may nhờ có vô số đan dược thu được Phương gia Trần gia, trong dó không thiếu mấy loại giúp đề thăng công lực, chưa kể đến rất nhiều linh dược nữa, cộng thêm năng lượng đến từ yêu đan, khiến cho tốc độ tu luyện của hắn dã nghịch thiên lại càng thêm kinh dị.
Đối với người bình thường, bích chướng tu vi là những hàng rào vô hình, còn đối với Trần Phàm lại chính là mấy hạt tế bào nhỏ bé trong cơ thể, thông qua tin tức truyền thừa trong não hải, tu luyện Vũ Trụ Vi Thể chỉ cần thức tỉnh đủ số lượng tế bào nhất định là có thể đột phá tu vi, cho nên việc mà Trần Phàm làm bây giờ chính là liên tục thức tỉnh tế bào.
8000...8800...9500...9999!
Lần lượt từng tế bào cực kỳ nhỏ bé được năng lượng tinh khiết bao trùm, chúng liên tục biến hóa, trở thành những viên ngọc quý siêu nhỏ, lấp lánh mà trong suốt, ẩn chứa bên trong một thứ lực lượng huyền bí của vũ trụ.
Chỉ cần có thể ngọc hóa thức tỉnh được một tế bào nữa, đạt tới con số một vạn, Trần Phàm sẽ chính thức bước vào cảnh giới chân khí, một tế bào này cũng đang là bích chướng hiện tại của hắn.
Cũng chính vì thế mà cái thứ này có vẻ tương đối cứng đầu, cho dù đã có đủ năng lượng thức tỉnh nhưng hiện tại nó vẫn trơ lì ra không chịu nhúc nhích.
"Xem ra cần phải lĩnh ngộ được ý nghĩa của chân khí, mới có thể thức tỉnh được tế bào thứ một vạn này".
Trần Phàm lẩm bẩm một câu, ngay sau đó hắn đột nhiên mở ra hai mắt, cánh tay vung lên, đem tất cả nội lực tập trung đến đầu ngón tay trỏ, một chỉ xuất ra, cảm giác như có thứ gì đó muốn phá tan bàn tay của hắn thoát ra ngoài, rất mở hồ, tuy vô hình nhưng vẫn có thể cảm nhận được.
Trần Phàm lắc đầu, xem ra còn chưa đủ, sợi chân khí có bên trong Chân Nguyên Đan quá mức nhỏ bé, không đủ để tạo nên biến hóa về chất cho nội lực trong người hắn.
Hay nói cách khác, vì nội lực của hắn quá mức hùng hậu, tích lũy lại càng là vượt xa người thường, chỉ một viên Chân Nguyên Đan vẫn còn chẳng thấm vào đâu.
Tấn thăng lên chân khí cảnh là một quá trình thay đổi từ hư sang thật của nội khí trong đan điền, "hư" vốn dĩ không thể nhìn thấy, chỉ có thể cảm nhận, nhưng nếu hóa thành "chân" thì lại có thể vừa nhìn vừa cảm giác được, đây là một quá trình biến hóa về chất của khí, nội lực hóa chân, chân khí ly thể, đây mới thực sự được coi là cao thủ chân khí.
Trần Phàm tất nhiên không nản lòng, không được lần này thì làm lại lần khác, tuy nhiên cứ liên tục vận chuyển nội khí như vậy sẽ dẫn đến kinh mạch bị tổn thương, nhất là khi mỗi lần cố gắng dẫn khí ly thể, xương cốt nơi cánh tay đều kêu lên những tiếng răng rắc, hiển nhiên là rất khó có thể tiếp nhận được nữa, mỗi lần như vậy hắn đều phải nghỉ ngơi một lát để có thể bình phục lại, sau đó lại tiếp tục bài cũ.
Nếu người khác chứng kiến cảnh tượng Trần Phàm đang cố gắng đột phá chân khí cảnh, nhất định sẽ bị dọa cho kinh hồn bạt vía, thầm hô một tiếng quái vật, con mẹ nó ngươi đùa ta à, một lần không được còn có thể làm đi làm lại lần khác!
Tu sĩ bình thường, nếu như một lần dẫn khí ly thể bất thành, tuyệt đối không thể tiếp tục được nữa, bởi vì lúc này kinh mạch đã bị tổn hại, cơ thể đã bị tổn thương, nếu là ngoại thương còn dễ nói, nhưng kinh mạch vốn dĩ là thứ rất khó có thể chữa trị, e rằng không điều dưỡng vài năm thì đừng mong mà lành lặn được.
Nhưng Trần Phàm đâu phải là một kẻ bình thường!
Hắn có nội đan của yêu thú trong người, năng lượng tinh khiết từ đó tỏa ra khiến cho hắn sở hữu khả năng hồi phục siêu việt, chỉ cần vẫn còn lại một hơi thở thì dù thương tổn nghiêm trọng cỡ nào, cho dù là kinh mạch đứt đoạn vẫn có thể lành lại được, vấn đề chỉ là thời gian mà thôi. Cũng không biết cái hệ thống kia làm thế nào mà thanh tẩy viên yêu đan khiến cho nó trở thành một thứ bảo bối thần kỳ đến thế.
Tuy nhiên cái gì cũng đều tồn tại hai mặt cả, Trần Phàm thực lực mạnh hơn người khác bao nhiêu thì độ khó khi đột phá cũng gian nan bấy nhiêu, đây mới chỉ là một cảnh giới thấp mà thôi, chân khí cảnh nếu đặt ở thành Vân Long còn được coi trọng, nhưng hiện tại Trần Phàm đã là một con cá bơi ra biển lớn, chân khí cảnh còn chưa tính là gì, vốn dĩ với tư chất của hắn có thể đột phá lên được cảnh giới này, đáng tiếc vì tu luyện Vũ Trụ Vi Thể mà hiện tại khó khăn sẽ ít nhất phải gấp 10 lần người khác.
Nhưng điều đó cũng chứng tỏ hắn mạnh mẽ gấp 10 lần tu sĩ bình thường!
Thời gian chậm rãi trôi qua, thoáng chốc mà Trần Phàm đã bế quan trong này được bảy ngày, gần như liên tục không nghỉ.
Cũng may trước đó hắn có chuẩn bị rất nhiều đồ ăn và nước uống, trong quang thời gian bảy ngày hắn chỉ nghỉ để ăn đúng một lần, sau đó lại tiếp tục đột phá.
Mà lúc này Trần Phàm đang dừng chân trước một cửa hàng rất lớn, cao tận chín tầng lầu, kiến trúc cự đại mà hùng vĩ, phía trước biển hiệu đề ba chữ vàng lấp lánh tỏa sáng - Minh Bảo Các.
Cái tên nghe lạ mà quen, nếu Trần Phàm đoàn không lầm, đây chính là tổng bộ của cái Minh Bảo Lâu kia, một chi nhánh nhỏ của thương hội này ở Vân Long thành.
"Quả không hổ là tổng bộ, không những khí thế rộng lớn mà còn xa hoa gấp nhiều lần một chi nhánh nhỏ lẻ".
Bước vào bên trong, Trần Phàm âm thầm đánh giá xung quanh, nền nhà trắng tinh bóng loáng, vách tường điêu khắc chạm trổ, bậc thềm rộng lớn thênh thang, tỏa ra đầy sự cao sang cùng quý phái.
"Vị công tử này, ta có thể giúp gì được cho ngài?".
Một nam nhân viên nhìn thấy khách mới đi vào liền bước ra từ tốn hỏi.
"Ta muốn thuê phòng, ở đây có chỗ chuyên dùng để bế quan không?".
Trần Phàm đáp.
"Công tử muốn bế quan sao? Minh Bảo Các chúng ta có đầy đủ dịch vụ cho thuê phòng, có thể luyện đan, luyện khí, nếu chỉ bế quan thôi giá cả là 100 kim tệ một ngày, tuyệt đối thanh tịnh, hiện tại còn trống, để ta dẫn công tử đi qua".
Trần Phàm thản nhiên gật đầu, sau đó theo sau người nhân viên đi vào phía trong Minh Bảo Các.
Phòng bế quan là một nơi tuyệt đối an toàn, cho dù là tội phạm truy nã, phản tặc triều đình cũng có thể vào trong này dưỡng thương lẩn trốn, Minh Bảo Các là một trong những thượng hội lớn ở đế quốc Thiên Uy, chỉ nhận tiền không hỏi lai lịch, người nào cũng có thể tới, nhưng lại cực kỳ uy tín. Bởi vì bọn họ là một trong những thành viên của Liên Minh Thương Hội, cho nên mặc kệ là triều đình hay thậm chí thánh địa tông môn đi chăng nữa cũng chẳng thể ước thúc can thiệp được.
Tuy nhiên, nếu là kẻ có liên quan tới triều đình hay thánh địa tông môn, vậy thì giá cả sẽ không được "mềm" như lúc gã nhân viên kia nói với Trần Phàm rồi.
Nói tới Liên Minh Thương Hội, đây là một trong những thế lực trung lập, xưa nay quanh năm chỉ làm ăn buôn bán, sinh ý kiếm lời, không quan tâm tới tranh quyền đoạt thế gì cả, chính hay tà đều có thể trở thành khách hàng, địa bàn rải khắp cả Thương Mang đại lục, nội tình ít nhiều cũng tương đương với một thế lực cấp thánh địa, vô cùng thâm hậu, cũng chính vì thế mà chẳng có thế lực nào dám đụng tới bọn họ.
Sau khi làm thủ tục xong, Trần Phàm bước vào gian phòng, nhìn qua chỗ này một lát, đây chỉ là một cái gian bằng đá không có gì đặc biệt, diện tích chừng 30 mét, bên trong cơ sở đạm mạc, ngay chính giữa đặt một cái bồ đoàn nhỏ màu trắng, phía trước đặt một cái đỉnh đồng to lớn, cao bằng nửa thân người, mùi hương thanh thản tỏa ra từ đó.
Trần Phàm hài lòng khoanh chân ngồi xuống, từ trong người lấy ra một viên đan dược, chính là Chân Nguyên Đan dùng để hỗ trợ đột phá lên cảnh giới chân khí.
Dù sao cũng chỉ là hỗ trợ mà thôi, không phải cứ uống vào là có thể trở thành cao thủ chân khí được, tu luyện trên đời lấy đâu ra chuyện dễ dàng như thế, còn phải xem tư chất của ngươi thế nào, vận khí ra sao, một khi đột phá thất bại, nhẹ thì thân thể tổn hại nghiêm trọng, phải một thời gian lâu sau mới có thể tiếp tục đột phá, nặng thì biến thành phế nhân, đây chỉ là nói tới mấy cảnh giới thấp mà thôi, càng lên cao tu sĩ càng khó để đột phá, cùng với đó là cái giá phải trả khi đột phá thất bại sẽ càng thêm đáng sợ, đại giá hiển nhiên chính là cái chết, hơn nữa còn là vô cùng thê thảm.
"Bây giờ đã có thể uống được rồi".
Trần Phàm nói xong liền lập tức bỏ viên Chân Nguyên Đan vào miệng, đan dược vừa được nuốt xuống, lập tức một dòng khí lưu nóng rực dâng lên trong người, hai mắt nhắm lại, thổ nạp từ từ, luồng khí này rất nóng, cứ giống như nước sôi vậy, chỉ chốc lát thôi mà trên trán của hắn đã rịn ra những giọt mồ hôi, từng hạt thi nhau lăn xuống, Trần Phàm có cảm giác thân thể của mình lúc này tựa như một chiếc lò.
Không để mất thời gian, hắn nhanh chóng vận khí, tranh thủ lúc dược lực vẫn còn đang phát huy tác dụng, dẫn dắt dòng khí lưu nóng bỏng này công phá lên bích chướng tu vi.
Tách tách tách...
Nương theo đó, trong cơ thể Trần Phàm có những tiếng kêu rất nhỏ vang lên, tí ta tí tách, đây là âm thanh của các tế bào đang được thức tỉnh, tế bào cực kỳ nhỏ bé, mắt thường hoàn toàn không thể thấy được, trừ khi tu luyện đến một cảnh giới nào đó, ý lực đạt tới một trình độ nhất định có thể quan sát được cả tế bào trong cơ thể.
Trước đây khi ở thời điểm vừa mới đột phá lên hư khí đại viên mãn, Trần Phàm tổng cộng có 5000 tế bào đã được thức tỉnh, trải qua hơn một tháng thời gian số lượng này đá nhanh chóng tăng lên tới gần một vạn, cũng may nhờ có vô số đan dược thu được Phương gia Trần gia, trong dó không thiếu mấy loại giúp đề thăng công lực, chưa kể đến rất nhiều linh dược nữa, cộng thêm năng lượng đến từ yêu đan, khiến cho tốc độ tu luyện của hắn dã nghịch thiên lại càng thêm kinh dị.
Đối với người bình thường, bích chướng tu vi là những hàng rào vô hình, còn đối với Trần Phàm lại chính là mấy hạt tế bào nhỏ bé trong cơ thể, thông qua tin tức truyền thừa trong não hải, tu luyện Vũ Trụ Vi Thể chỉ cần thức tỉnh đủ số lượng tế bào nhất định là có thể đột phá tu vi, cho nên việc mà Trần Phàm làm bây giờ chính là liên tục thức tỉnh tế bào.
8000...8800...9500...9999!
Lần lượt từng tế bào cực kỳ nhỏ bé được năng lượng tinh khiết bao trùm, chúng liên tục biến hóa, trở thành những viên ngọc quý siêu nhỏ, lấp lánh mà trong suốt, ẩn chứa bên trong một thứ lực lượng huyền bí của vũ trụ.
Chỉ cần có thể ngọc hóa thức tỉnh được một tế bào nữa, đạt tới con số một vạn, Trần Phàm sẽ chính thức bước vào cảnh giới chân khí, một tế bào này cũng đang là bích chướng hiện tại của hắn.
Cũng chính vì thế mà cái thứ này có vẻ tương đối cứng đầu, cho dù đã có đủ năng lượng thức tỉnh nhưng hiện tại nó vẫn trơ lì ra không chịu nhúc nhích.
"Xem ra cần phải lĩnh ngộ được ý nghĩa của chân khí, mới có thể thức tỉnh được tế bào thứ một vạn này".
Trần Phàm lẩm bẩm một câu, ngay sau đó hắn đột nhiên mở ra hai mắt, cánh tay vung lên, đem tất cả nội lực tập trung đến đầu ngón tay trỏ, một chỉ xuất ra, cảm giác như có thứ gì đó muốn phá tan bàn tay của hắn thoát ra ngoài, rất mở hồ, tuy vô hình nhưng vẫn có thể cảm nhận được.
Trần Phàm lắc đầu, xem ra còn chưa đủ, sợi chân khí có bên trong Chân Nguyên Đan quá mức nhỏ bé, không đủ để tạo nên biến hóa về chất cho nội lực trong người hắn.
Hay nói cách khác, vì nội lực của hắn quá mức hùng hậu, tích lũy lại càng là vượt xa người thường, chỉ một viên Chân Nguyên Đan vẫn còn chẳng thấm vào đâu.
Tấn thăng lên chân khí cảnh là một quá trình thay đổi từ hư sang thật của nội khí trong đan điền, "hư" vốn dĩ không thể nhìn thấy, chỉ có thể cảm nhận, nhưng nếu hóa thành "chân" thì lại có thể vừa nhìn vừa cảm giác được, đây là một quá trình biến hóa về chất của khí, nội lực hóa chân, chân khí ly thể, đây mới thực sự được coi là cao thủ chân khí.
Trần Phàm tất nhiên không nản lòng, không được lần này thì làm lại lần khác, tuy nhiên cứ liên tục vận chuyển nội khí như vậy sẽ dẫn đến kinh mạch bị tổn thương, nhất là khi mỗi lần cố gắng dẫn khí ly thể, xương cốt nơi cánh tay đều kêu lên những tiếng răng rắc, hiển nhiên là rất khó có thể tiếp nhận được nữa, mỗi lần như vậy hắn đều phải nghỉ ngơi một lát để có thể bình phục lại, sau đó lại tiếp tục bài cũ.
Nếu người khác chứng kiến cảnh tượng Trần Phàm đang cố gắng đột phá chân khí cảnh, nhất định sẽ bị dọa cho kinh hồn bạt vía, thầm hô một tiếng quái vật, con mẹ nó ngươi đùa ta à, một lần không được còn có thể làm đi làm lại lần khác!
Tu sĩ bình thường, nếu như một lần dẫn khí ly thể bất thành, tuyệt đối không thể tiếp tục được nữa, bởi vì lúc này kinh mạch đã bị tổn hại, cơ thể đã bị tổn thương, nếu là ngoại thương còn dễ nói, nhưng kinh mạch vốn dĩ là thứ rất khó có thể chữa trị, e rằng không điều dưỡng vài năm thì đừng mong mà lành lặn được.
Nhưng Trần Phàm đâu phải là một kẻ bình thường!
Hắn có nội đan của yêu thú trong người, năng lượng tinh khiết từ đó tỏa ra khiến cho hắn sở hữu khả năng hồi phục siêu việt, chỉ cần vẫn còn lại một hơi thở thì dù thương tổn nghiêm trọng cỡ nào, cho dù là kinh mạch đứt đoạn vẫn có thể lành lại được, vấn đề chỉ là thời gian mà thôi. Cũng không biết cái hệ thống kia làm thế nào mà thanh tẩy viên yêu đan khiến cho nó trở thành một thứ bảo bối thần kỳ đến thế.
Tuy nhiên cái gì cũng đều tồn tại hai mặt cả, Trần Phàm thực lực mạnh hơn người khác bao nhiêu thì độ khó khi đột phá cũng gian nan bấy nhiêu, đây mới chỉ là một cảnh giới thấp mà thôi, chân khí cảnh nếu đặt ở thành Vân Long còn được coi trọng, nhưng hiện tại Trần Phàm đã là một con cá bơi ra biển lớn, chân khí cảnh còn chưa tính là gì, vốn dĩ với tư chất của hắn có thể đột phá lên được cảnh giới này, đáng tiếc vì tu luyện Vũ Trụ Vi Thể mà hiện tại khó khăn sẽ ít nhất phải gấp 10 lần người khác.
Nhưng điều đó cũng chứng tỏ hắn mạnh mẽ gấp 10 lần tu sĩ bình thường!
Thời gian chậm rãi trôi qua, thoáng chốc mà Trần Phàm đã bế quan trong này được bảy ngày, gần như liên tục không nghỉ.
Cũng may trước đó hắn có chuẩn bị rất nhiều đồ ăn và nước uống, trong quang thời gian bảy ngày hắn chỉ nghỉ để ăn đúng một lần, sau đó lại tiếp tục đột phá.
Danh sách chương