Trần Thu Nguyệt lúc này đang cắm mặt chạy thục mạng trên đường, nét đỏ hồng trên mặt còn chưa tan, quay đầu rẽ vội sang một con ngõ nhỏ, nàng dựa lưng vào tường, hai tay bưng ngực thở hổn hển, lồng ngực cứ thế liên tục phập phồng. Làm sao...làm sao hắn có thể nói ra câu đó một cách thản nhiên như vậy, lại còn ở nơi đông người ra vào như thế? Mặc dù nhiều khả năng chẳng ai nghe được nhưng thực sự là lúc đó Trần Thu Nguyệt chỉ muốn tìm cái lỗ nẻ mà chui xuống, da mặt cô nàng này quả nhiên là mỏng manh tới cực điểm.

Lùi về khoảng thời gian cách đây không lâu...

Buổi tối hôm đó, đêm đã thanh nhưng lòng người chưa vắng, Trần Thu Nguyệt nằm trên giường trằn trọc mãi không sao ngủ được, nghĩ lại những gì xảy ra cứ tựa như một giấc chiêm bao, nàng chưa bao giờ tưởng tượng mình lại có thể trở thành đệ tử của Vạn Linh Tông, nhưng bây giờ điều đó đã trở thành sự thực, mà đây hết thảy cũng đều là do một người ban cho.

Lấy từ trong người ra chiếc khăn tay ngắm nghía, cũng không biết đây là lần thứ mấy lấy nó ra rồi, đây chính là món quà mà Trần Phàm đã tặng cho nàng cách đây không lâu, khăn rất đỗi bình thường nhưng đối với nàng nó là một thứ cực kỳ quý giá, đem khăn nhẹ ép vào lòng, nghĩ lại hắn còn từng bế mình trong tay, Trần Thu Nguyệt hoa dung không khỏi nổi lên một vòng ửng đỏ.

Đang mơ mơ màng màng đột nhiên bên ngoài truyền tới tiếng gõ cửa nhè nhẹ:

"Nguyệt nhi, con ngủ chưa?".

Phụ thân, sao bỗng nhiên người lại tới vào giờ này? Một ý nghĩ thoáng qua trong đầu Trần Thu Nguyệt, ngay sau đó nàng nói:

"Cha"

"Ta có thể vào được chứ?".

Trần Thu Nguyệt lật đật chạy ra mở cửa, người tới không ai khác chính là phụ thân Trần Thương Hải, ánh sáng trong phòng lại được thắp lên, tuy nhiên chưa đợi cho hắn nói câu gì Trần Thu Nguyệt đã lên tiếng trước:

"Tình hình đại ca thế nào rồi ạ?".

Mặc dù là không ưa lắm tính cách con người của đại ca, nhưng dù sao cũng là máu mủ ruột thịt cả, với lại thấy ca ca cũng đã thê thảm như vậy, Trần Thu Nguyệt cũng không thể hoàn toàn ngó lơ được.

"Cũng may tính mạng đã không còn gì uy hiếp, nhưng mà tu vi của nó...Haiz! coi như không hạ xuống đã là may lắm rồi, còn về sau e là vĩnh viễn không thể tiến thêm được nữa".

Trần Thương Hải hoàn toàn giấu đi sát cơ trong lòng, chỉ để lộ ra bên ngoài là một sự bi thương xen lẫn vô cùng ảo não.

"Cha lần này đến đây là...?".

"Có phải con cho rằng ta rất hận tiểu tử Trần Phàm đó phải không?".

Thấy nữ nhi im lặng không nói, Trần Thương Hải lại tiếp:

"Không sai, ban đầu ta đúng là rất hận nó, dù gì tiểu tử đó cũng đã làm nhi tử ta ra nông nỗi này. Nhưng ngày hôm nay ta cũng đã suy nghĩ kỹ lại, tương lai của Trần gia đặt trên vai đại ca con coi như đã hết, nếu giờ không ai gánh vác trọng trách này thì Trần gia về sau chắc chắn lụn bại không thể nghi ngờ, mà ta thân là một người gia chủ, Trần gia không thể nào chỉ đến đây là kết thúc, con có hiểu không?".

"Cha...không lẽ ý của người là...?".

Trần Thu Nguyệt ánh mắt có chút khó tin nhìn phụ thân của mình, trong lòng còn xen lẫn mừng vui.

"Ta muốn đem trần tộc chi bảo của Trần gia truyền cho Trần Phàm".

Trần Thương Hải trầm giọng nói.

Trần Thu Nguyệt lập tức kinh hãi, sắc mặt kinh nghi, nàng vốn chỉ tưởng cùng lắm phụ thân sẽ không oán hận Phàm đệ, như vậy đối với nàng cũng đã tốt lắm rồi, không ngờ đến ngay cả trấn tộc chi bảo mà phụ thân cũng muốn đem ra, điều này là thật sao? Cho dù một người có tâm tính đơn thuần dễ lừa gạt như Trần Thu Nguyệt cũng rất khó để tin được chuyện này. Hồi nhỏ nàng đã từng được nghe qua trong gia tộc có một bảo vật từ thời tổ tiên truyền lại, Trần gia hàng trăm năm nay vẫn luôn gìn giữ coi nó là trấn tộc chi bảo, mặc dù không biết đây cụ thể là thứ gì nhưng Trần Thu Nguyệt có thể khẳng định đây tuyệt đối là vật không hề tầm thường, nếu không sao được gọi là trấn tộc chi bảo.

"Cha...người thật sự muốn giao trấn tộc chi bảo cho sư đệ?".

Trần Thu Nguyệt hai mắt lóe lên tia mừng rỡ, trước đây phụ thân luôn kỳ thị ngoại tộc, cho dù Trần Phàm đã là đệ tử trong tộc cũng không được người quan tâm chút nào, tỷ võ đại chiêu sinh cũng không hề cho Trần Phàm tham gia, điều này khiến cho nàng vô cùng áy náy, nhưng bây giờ nhìn thấy biểu hiện của sư đệ trên lôi đài có lẽ phụ thân đã hiểu ra rồi.

Trần Thương Hải làm ra vẻ bất đắc dĩ nói:

"Ta đã suy nghĩ rất kỹ rồi, nắm trong tay trấn tộc chi bảo coi như nắm giữ vận mệnh của Trần gia chúng ta, vốn dĩ sau khi ta già rồi sẽ truyền lại cho Long nhi, đáng tiếc nó tài không bằng người, bị như vậy cũng không thể trách ai được. Chỉ có điều..."

"Là sao ạ?".

"Chỉ có điều không biết Trần Phàm có chịu gánh vác trọng trách này hay không, trải qua chuyện lần này ta e nó đã từ bỏ Trần gia chúng ta rồi".

Tiếp tục phô ra một bộ mặt tiếc hận, Trần Thương Hải lúc này đã y như một tên diễn viên lành nghề.

"Vậy cha lần này đến đây là muốn con đi khuyên đệ ấy sao?".

Trần Thu Nguyệt mặc dù tâm tính đơn thuần nhưng cũng không phải là kẻ ngốc, lập tức minh bạch ý tứ của cha lần này đến đây là muốn mình đứng ra khuyên nhủ Trần Phàm, dù sao trong Trần gia cũng chỉ có nàng là có quan hệ tốt với hắn nhất.

"Không sai, con nhanh như vậy mà đã hiểu được ý cha rồi".

Trần Thương Hải hài lòng gật đầu, nhưng ngay sau đó khuôn mặt đang tươi lại lập tức ỉu xìu xìu xuống:

"Chỉ là không biết tiểu tử kia có chịu tha thứ cho Trần gia hay không? Trước đây là ta quá thiển cận rồi’".

Trần Thu Nguyệt nhanh chóng đã bị bộ mặt giả tạo kia thuyết phục, nàng dù sao vẫn chỉ là một cô gái đơn giản chưa từng trải sự đời, với lại đây chính là phụ thân của nàng, có người cha nào lại đi lừa gạt con gái của mình hay sao?

Sau khi suy nghĩ một lát, Trần Thu Nguyệt mỉm cười nói:

"Vậy để con thử nói chuyện với đệ ấy xem sao".

Trần Thương Hải chỉ chờ có vậy, nhãn quang sáng lên nhưng ngay lập tức đã bị hắn thu hồi, hòa ái nhìn nữ nhi của mình nói:

"Cảm ơn con Nguyệt nhi, Trần gia ta lại có hy vọng rồi".

Sau đó tiếp tục là vẻ mặt không mấy lạc quan:

"Trần Phàm chỉ còn ở lại thành Vân Long ba ngày nữa mà thôi, cha hi vọng trước lúc đó con có thể thuyết phục nó quay về Trần gia một lần, nhưng nếu nói đây là ý của cha thì tiểu tử đó tuyệt đối sẽ không về đâu, con hiểu ý của ta chứ?".

Kế hoạch của Trần Thương Hải chính là như vậy, trước đem trấn tộc chi bảo ra làm cái cớ, lại lợi dụng nữ nhi của mình khiến cho Trần Phàm không nảy sinh nghi ngờ, nếu tiểu tử này còn ở bên ngoài thì hắn cố kỵ mấy vị chủ khảo, bởi chuyện này lộ ra thì cả gia tộc sẽ lập tức diệt vong, cho nên nhất định phải lừa nó trở lại phụ đệ Trần gia một lần nữa, và ở đó chỉ có thiên la địa võng đang chờ mà thôi, làm gì có cái trấn tộc chi bảo gì. Hắn cũng đương nhiên biết rõ ở trong Trần gia quan hệ tốt nhất với Trần Phàm chỉ có con gái mình mà thôi, chỉ có Nguyệt nhi mới có thể khiến tiểu tử này rơi vào bẫy. Quả nhiên vì để đạt được đích Trần Thương Hải đã đang tâm lợi dụng chính nữ nhi của mình, đây cũng không hẳn chỉ là báo thù cho nhi tử nữa nữa mà thực tế hắn cũng là vì Trần gia trừ đi một tai họa ngầm.

"Nữ nhi đương nhiên hiểu, nhưng cũng không dám nói trước là đệ ấy có đồng ý không?".

Trần Thu Nguyệt nhỏ nhẹ đáp.

"Con có lòng là được rồi, tin rằng tiểu tử đó sẽ nhìn ra".

Trần Thương Hải mỉm cười, sau đó lại lấy ra từ trong người một bình ngọc nhỏ đưa cho Trần Thu Nguyệt:

"À phải, bên trong này có ba viên Thượng Liệu Đan, công dụng trị thương rất thần kỳ, con cầm lấy đưa cho Trần Phàm giúp cha, nhớ đừng nói là cha đưa nếu không nó nhất định không nhận đâu".

Trần Thu Nguyệt rưng rưng cảm động, nàng đương nhiên là biết Thượng Liệu Đan vô cùng trân quý, đây chẳng khác nào một tấm bùa hộ mệnh, vậy mà phụ thân vẫn lấy ra đưa cho sư đệ, xem ra trước đây nàng đã nghĩ sai về phụ thân không ít rồi.

Trần Thương Hải thấy vậy, biết mình đã hoàn toàn thuyết phục được con gái mình, hắn lúc này mới mặt đầy thâm ý nói:

"Tính ra thì Nguyệt nhi cũng đã sắp tròn 20 rồi, không biết có tiểu tử nhà nào may mắn lọt vào mắt xanh của con gái ta chưa?".

"Cha...người tự nhiên nói đi đâu vậy?".

Trần Thu Nguyệt sắc mặt thoáng cái đỏ bừng, trong tâm lại không ngừng hiện lên hình ảnh ấy.

"Được rồi, nghỉ ngơi đi, cha không làm phiền nữa".

Trần Thương Hải mặt đầy trìu mến, cười ha ha xoay người rời đi, nhưng ngay sau đó là một khuôn mặt băng lãnh với cặp mắt lóe ra từng tia quỷ dị.

...

Trở lại với hiện thực, nghĩ tới đây Trần Thu Nguyệt không khỏi trở nên luống cuống, tiến thoái lưỡng nan, vốn dĩ sáng nay tới đây muốn nhẹ nhàng nói chuyện với Trần Phàm, dựa theo ý của phụ thân tối qua, tất nhiên vì sợ hắn cự tuyệt nàng sẽ không nói đây là ý của cha mình. Thế nhưng...thế nhưng tự nhiên hắn lại nói ra mấy lời như vậy, làm cho tâm trí nàng đột nhiên trống rỗng, chẳng còn nhớ được trời chăng gì nữa, lúc đó thực sự chỉ muốn nhanh chân chạy khỏi đó mà thôi.

"Chẳng lẽ bây giờ phải mặt dày quay về đó hay sao?"

Trần Thu Nguyệt một mình lẩm bẩm, vừa mới từ ở đó chạy như ma đuổi, giờ nếu đột nhiên quay lại đối với người có da mặt mỏng như nàng đương nhiên không thể chấp nhận được, mà Trần Phàm chỉ còn ở lại đây mấy ngày nữa thôi, thời gian đối với nàng đâu còn nhiều, ngộ nhỡ không hoàn thành việc phụ thân kỳ vọng thì biết làm sao bây giờ? Haiz’ Thôi thì đành chờ một lúc nữa vậy.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện