Trên khu vực chủ khảo, ba vị trưởng lão thấy các gia tộc đều đã đến đông đủ, vị trưởng lão có dáng vẻ thô kệch quay sang ra hiệu cho thành chủ ngồi phía dưới, Phương Thiên Hùng gật đầu, sau đó phất tay một cái, lập tức một lão giả mập mạp từ trong khu vực này nhảy lên võ đài. Đây thực ra chính là đại quản gia trong phủ thành chủ, lần này được thành chủ giao cho trọng trách làm người dẫn chương trình kiêm trọng tài cuộc tỷ thí, lão dùng nội lực thúc dục âm thanh, miệng dõng dạc hét to:
"Cuộc tỷ võ chiêu sinh mười năm một lần chính thức bắt đầu!".
Phía dưới khán đài bắt đầu hưng phấn hẳn lên, chờ cho toàn bộ lắng lại một chút, lão trọng tài lại nói:
"Hiện tại tiến hành so đấu, các thí sinh chia làm bốn tổ tất cả bước lên phía trước. Đệ tử các gia tộc dự thi nghe cho kỹ, luật thi lần này rất đơn giản, cuộc tỷ thí sẽ tiến hành loại trừ dần, ai thắng sẽ tiến vào vòng sau cho tới khi tìm được người thắng cuộc duy nhất. Ngoài ra, để tăng thêm tính hấp dẫn của cuộc tỷ thí năm nay, thành chủ cùng tam đại gia tộc đã chung tay góp thêm phần thưởng dành cho năm người đạt được thứ hạng cao nhất trong trận đấu. Cụ thể như sau, hạng nhất ngoài trở thành đệ tử của Vạn Linh Tông ra sẽ nhận được ngàn vạn lượng bạc và một viên Chân Nguyên Đan làm phần thưởng, hạng hai được thưởng 800 vạn lượng, hạng ba 600 vạn, hạng bốn 400 vạn và hạng năm 200 vạn. Quy tắc trong trận đấu là không được phép sử dụng đan dược phụ trợ hay phù lục để tăng lên thực lực, nếu phát hiện sẽ lập tức hủy đi tư cách vĩnh viễn, ngoài ra bất kỳ binh khí pháp bảo gì đều có thể đem ra sử dụng. Quy tắc dành chiến thắng là đối phương rơi xuống võ đài, chủ động bỏ cuộc hoặc mất đi hoàn toàn sức chiến đấu. Đã rõ cả chưa?".
"Rõ!".
Bảy mươi sáu người đồng thanh hô.
"Giờ ta bắt đầu bốc thăm, để tránh cho người trong cùng một gia tộc chạm mặt, ta đã để phiếu bốc thăm vào từng chiếc hộp, gọi tới tên ai thì người đó phải lên võ đài thi đấu".
Trước mặt lão trọng tài có bốn cái hộp gỗ, tượng trưng cho mỗi đại gia tộc trong thành, trên hộp có một cái lỗ bằng nắm tay, bên trong đựng sẵn những tấm phiếu đã được đánh số thứ tự, lão bắt đầu thò tay vào hai cái hộp tượng trưng cho Lâm gia và Trần gia bốc thăm.
"Lần này thành Vân Long xem ra nhân tài không tệ, 76 người này đều là tinh anh được chọn lựa từ bốn đại gia tộc. Mạc huynh, ánh mắt của ngươi cao minh nhất, có nhìn ra được trong số này đứa nào là nhân trung chi long không?".
Trên ghế chủ khảo, vị trưởng lão có khuôn mặt nhăn nheo quay sang hỏi người ngồi giữa, chính là trưởng lão râu bạc có tu vi cao nhất ở đây.
"Ha ha, để cho Tiêu huynh chê cười. Ta cảm thấy tiểu tử lưng đeo kiếm kia, sát cơ che giấu rất tốt, giống như một thanh lợi kiếm chưa ra khỏi vỏ, không biết là đệ tử nhà nào?".
Mạc trưởng lão vuốt vuốt chòm râu mỉm cười đáp.
"Hồi bẩm Mạc chủ khảo, đó là Lâm Phong của Lâm gia, gia tộc đó xưa nay vẫn nổi danh về kiếm pháp!".
Thành chủ Phương Thiên Hùng ngồi gần đó lên tiếng trả lời.
"Ừm, không tệ!".
"Còn tiểu tử kia ta thấy hình như cũng đang che giấu con át chủ bài nào đó, là người Trần gia đúng không?".
Vị trưởng lão dáng vẻ thô kệch hỏi. Cao thủ ngưng dịch cảnh ý lực đã phát triển thêm một bậc, tự nhiên nhìn ra được trong người ai có cất giấu bảo vật.
"Vâng, đó là Trần Nhất Long của Trần gia thưa Hàn chủ khảo!".
Ba vị trưởng lão sau đó cũng không ai bàn luận gì thêm nữa, trận đấu thứ nhất đã sắp sửa được bắt đầu.
"Vòng thứ nhất, trận đấu đầu tiên, số bảy Lâm Cao đấu với số hai Trần Diên Mãnh!".
Lúc này trọng tài lấy ra hai tấm phiếu, chỉ đích danh hai tộc nhân của Lâm gia và Trần gia lên tỷ thí.
Vèo vèo...
Hai thân ảnh nhảy như bay lên võ đài, thần sắc tự nhiên nhưng cũng không kém phần ngưng trọng, Lâm Cao và Trần Diên Mãnh cả hai đều có tu vi hư khí trung kỳ, đều được gia tộc tuyển chọn kỹ lưỡng, thực lực sàn sàn như nhau, nhưng phải đấu mới có thể biết được ai hơn ai kém.
"Ra tay đi, ngươi không dùng kiếm, người của Lâm gia không bao giờ chiếm tiện nghi của người khác, ta nhường ngươi ba chiêu".
Lâm Cao rút kiếm chỉ vào đối phương nói.
"Ha ha, người của Lâm gia xưa nay chỉ biết dựa vào ngoại vật, còn muốn khoa trương như vậy sao? Dựa vào ngươi mà dám nói chữ nhường với ta? Hôm nay ta sẽ cho ngươi đẹp mặt!".
Trần Diên Mãnh cười to, vẻ mặt ngạo mạn.
"Nói nhảm!".
Cả hai không cần nhiều lời, lập tức lao vào nhau sống mái một trận, tuy là không thể giết chết đối phương, nhưng cụt tay đứt chân là chuyện bình thường.
"Tiếp một chiêu Kiếm Khởi Phong Lai của ta!".
Lâm Cao truyền lực vào kiếm, đường kiếm lướt ngang, trường kiếm trong tay bắn ra ánh sáng như cắt một vết sâu vào không khí, xiu xiu xiu...trong không trung hình như có tiếng gió vi vu thổi tới, kiếm chiêu sau đó biến đổi, quét thẳng từ dưới lên nhắm vào Trần Diên Mãnh.
"Hừ!".
Trần Diên Mãnh tuy miệng vừa rồi nói thế nhưng hắn cũng không dám khinh địch, kiếm pháp của Lâm gia đâu phải chuyện đùa. Bàn chân dậm mạnh lên đất, tạo đà đưa thân hình lướt nhẹ về phía sau, tránh đi một kiếm nguy hiểm này.
Trong phút chốc, hắn lại nhanh như cắt nghiêng người một cái, dùng thế cận chiến áp sát đối phương, nội công trên người đạt thịnh, gân tay nổi lên, cánh tay huy động một nắm đấm cực mạnh lao thẳng về phía Lâm Cao, chính là một chiêu Toái Thạch Quyền trong Toái Thạch Tam Công của Trần gia.
Keng keng keng...bụp bụp bụp...
Chỉ trong nháy mắt, hai người liên tục giao thủ với nhau liên tiếp hơn 30 chiêu, kiếm ảnh đưa lên hạ xuống, quyền kình đánh ngang đập dọc...hai người không ai chịu ai, kẻ đâm người đấm, liên tục không ngừng...
=Hừ’ Đoạn Phong Thập Tam Kiếm có gì hay ho, tiếp một chiêu Khai Sơn Phá Thạch của ta đây’=.
Đột nhiên, Trần Diên Mãnh tung ra một chưởng, đây là tuyệt chiêu của hắn, tuyệt học nổi danh nhất của Trần gia, Khai Sơn Chưởng. Trận đấu dù sao cũng không nên kéo dài thêm nữa.
Sắc mặt Lâm Cao trầm xuống, kẻ địch ra tay quá nhanh, hơn nữa uy lực không thể xem thường, chưởng phong ập tới khiến hắn chỉ kịp đưa kiếm ra trước ngực đón đỡ.
Ba!
Lực lượng va chạm khiến Lâm Cao bay ngược về sau, nhưng trước đó hắn đã kịp quét ra một đường kiếm sắc lạnh về phía kẻ địch. Chiêu này có tên là Kiếm Đốc Phong Hồi, thuộc thức thứ sáu trong Đoạn Phong Thập Tam Kiếm vô cùng lợi hại của Lâm gia.
Trần Diên Mãnh không kịp đề phòng, hắn còn đang đắc ý muốn xông lên để thừa cơ công kích, ai ngờ đối phương còn có hậu chiêu này. Hắn kêu lên một tiếng đau đớn, bả vai bị lãnh một nhát chém khá sâu, máu tươi phụt ra ướt đẫm y phục.
Mà vào lúc này, thân ảnh Lâm Cao lóe lên lần nữa, mũi kiếm bay tới như tên bắn, sắp sửa cho Trần Diên Mãnh ăn thêm một đòn chí mạng.
Nhìn thấy một màn này, không ít người của Trần gia cũng đổ mồ hôi lạnh, khán giả ngồi xem hơi có chút tiếc nuối, xem ra kinh nghiệm thực chiến của Trần Diên Mãnh còn non kém, cho rằng đối phương không thể phản chiêu, đáng tiếc, đáng tiếc, thực lực trên thực tế còn kém đối phương một mảng lớn.
"Ta đầu hàng!".
Trần Diên Mãnh cảm thấy nguy hiểm cận kề, nếu một kiếm kia đâm trúng hắn không chết thì cũng sẽ tàn phế cả đời, miệng vội vã hô to, nào có còn chút oai phong lúc trước.
Lâm Cao nghe thế liền dừng lại, lạnh lùng thu kiếm tra kiếm vào vỏ, đối phương chủ động nhận thua hắn coi như đã thắng, không nên tiếp tục đắc tội với Trần gia làm gì.
"Trận thứ nhất Lâm Cao thắng!".
Lão trọng tài dõng dạc tuyên bố.
Thân hình của Lâm Cao nhanh chóng rời khỏi võ đài, tiến về chỗ đám người trong gia tộc mình. Thắng trận này chính là vào được vòng hai. Gia chủ Lâm gia gật đầu hài lòng, giống như đã dự đoán được kết quả này từ trước.
"Rất tốt! Kiếm Đốc Phong Hồi chính là phải dùng như vậy!".
Lâm Ngọc Thụ mở miệng khen ngợi, cũng là để nói với mấy đệ tử còn lại trong tộc.
"Đa tạ gia chủ khích lệ!".
Trận đấu đầu tiên diễn ra tương đối chóng vánh, chỉ vài ba chiêu đã phân định kết quả, dù sao đây cũng chỉ là mấy trận khởi động, khán giả phía dưới đa phần đều chú ý tới bốn thiên tài của bốn đại gia tộc, đó chính là Trần Nhất Long, Lâm Phong, Mạnh Tinh Đấu và Phương Thiên Phú, bốn người họ mới thực sự là tâm điểm cuộc tỷ võ lần này, những người khác chủ yếu để các gia tộc thăm dò lần nhau mà thôi.
"Cuộc tỷ võ chiêu sinh mười năm một lần chính thức bắt đầu!".
Phía dưới khán đài bắt đầu hưng phấn hẳn lên, chờ cho toàn bộ lắng lại một chút, lão trọng tài lại nói:
"Hiện tại tiến hành so đấu, các thí sinh chia làm bốn tổ tất cả bước lên phía trước. Đệ tử các gia tộc dự thi nghe cho kỹ, luật thi lần này rất đơn giản, cuộc tỷ thí sẽ tiến hành loại trừ dần, ai thắng sẽ tiến vào vòng sau cho tới khi tìm được người thắng cuộc duy nhất. Ngoài ra, để tăng thêm tính hấp dẫn của cuộc tỷ thí năm nay, thành chủ cùng tam đại gia tộc đã chung tay góp thêm phần thưởng dành cho năm người đạt được thứ hạng cao nhất trong trận đấu. Cụ thể như sau, hạng nhất ngoài trở thành đệ tử của Vạn Linh Tông ra sẽ nhận được ngàn vạn lượng bạc và một viên Chân Nguyên Đan làm phần thưởng, hạng hai được thưởng 800 vạn lượng, hạng ba 600 vạn, hạng bốn 400 vạn và hạng năm 200 vạn. Quy tắc trong trận đấu là không được phép sử dụng đan dược phụ trợ hay phù lục để tăng lên thực lực, nếu phát hiện sẽ lập tức hủy đi tư cách vĩnh viễn, ngoài ra bất kỳ binh khí pháp bảo gì đều có thể đem ra sử dụng. Quy tắc dành chiến thắng là đối phương rơi xuống võ đài, chủ động bỏ cuộc hoặc mất đi hoàn toàn sức chiến đấu. Đã rõ cả chưa?".
"Rõ!".
Bảy mươi sáu người đồng thanh hô.
"Giờ ta bắt đầu bốc thăm, để tránh cho người trong cùng một gia tộc chạm mặt, ta đã để phiếu bốc thăm vào từng chiếc hộp, gọi tới tên ai thì người đó phải lên võ đài thi đấu".
Trước mặt lão trọng tài có bốn cái hộp gỗ, tượng trưng cho mỗi đại gia tộc trong thành, trên hộp có một cái lỗ bằng nắm tay, bên trong đựng sẵn những tấm phiếu đã được đánh số thứ tự, lão bắt đầu thò tay vào hai cái hộp tượng trưng cho Lâm gia và Trần gia bốc thăm.
"Lần này thành Vân Long xem ra nhân tài không tệ, 76 người này đều là tinh anh được chọn lựa từ bốn đại gia tộc. Mạc huynh, ánh mắt của ngươi cao minh nhất, có nhìn ra được trong số này đứa nào là nhân trung chi long không?".
Trên ghế chủ khảo, vị trưởng lão có khuôn mặt nhăn nheo quay sang hỏi người ngồi giữa, chính là trưởng lão râu bạc có tu vi cao nhất ở đây.
"Ha ha, để cho Tiêu huynh chê cười. Ta cảm thấy tiểu tử lưng đeo kiếm kia, sát cơ che giấu rất tốt, giống như một thanh lợi kiếm chưa ra khỏi vỏ, không biết là đệ tử nhà nào?".
Mạc trưởng lão vuốt vuốt chòm râu mỉm cười đáp.
"Hồi bẩm Mạc chủ khảo, đó là Lâm Phong của Lâm gia, gia tộc đó xưa nay vẫn nổi danh về kiếm pháp!".
Thành chủ Phương Thiên Hùng ngồi gần đó lên tiếng trả lời.
"Ừm, không tệ!".
"Còn tiểu tử kia ta thấy hình như cũng đang che giấu con át chủ bài nào đó, là người Trần gia đúng không?".
Vị trưởng lão dáng vẻ thô kệch hỏi. Cao thủ ngưng dịch cảnh ý lực đã phát triển thêm một bậc, tự nhiên nhìn ra được trong người ai có cất giấu bảo vật.
"Vâng, đó là Trần Nhất Long của Trần gia thưa Hàn chủ khảo!".
Ba vị trưởng lão sau đó cũng không ai bàn luận gì thêm nữa, trận đấu thứ nhất đã sắp sửa được bắt đầu.
"Vòng thứ nhất, trận đấu đầu tiên, số bảy Lâm Cao đấu với số hai Trần Diên Mãnh!".
Lúc này trọng tài lấy ra hai tấm phiếu, chỉ đích danh hai tộc nhân của Lâm gia và Trần gia lên tỷ thí.
Vèo vèo...
Hai thân ảnh nhảy như bay lên võ đài, thần sắc tự nhiên nhưng cũng không kém phần ngưng trọng, Lâm Cao và Trần Diên Mãnh cả hai đều có tu vi hư khí trung kỳ, đều được gia tộc tuyển chọn kỹ lưỡng, thực lực sàn sàn như nhau, nhưng phải đấu mới có thể biết được ai hơn ai kém.
"Ra tay đi, ngươi không dùng kiếm, người của Lâm gia không bao giờ chiếm tiện nghi của người khác, ta nhường ngươi ba chiêu".
Lâm Cao rút kiếm chỉ vào đối phương nói.
"Ha ha, người của Lâm gia xưa nay chỉ biết dựa vào ngoại vật, còn muốn khoa trương như vậy sao? Dựa vào ngươi mà dám nói chữ nhường với ta? Hôm nay ta sẽ cho ngươi đẹp mặt!".
Trần Diên Mãnh cười to, vẻ mặt ngạo mạn.
"Nói nhảm!".
Cả hai không cần nhiều lời, lập tức lao vào nhau sống mái một trận, tuy là không thể giết chết đối phương, nhưng cụt tay đứt chân là chuyện bình thường.
"Tiếp một chiêu Kiếm Khởi Phong Lai của ta!".
Lâm Cao truyền lực vào kiếm, đường kiếm lướt ngang, trường kiếm trong tay bắn ra ánh sáng như cắt một vết sâu vào không khí, xiu xiu xiu...trong không trung hình như có tiếng gió vi vu thổi tới, kiếm chiêu sau đó biến đổi, quét thẳng từ dưới lên nhắm vào Trần Diên Mãnh.
"Hừ!".
Trần Diên Mãnh tuy miệng vừa rồi nói thế nhưng hắn cũng không dám khinh địch, kiếm pháp của Lâm gia đâu phải chuyện đùa. Bàn chân dậm mạnh lên đất, tạo đà đưa thân hình lướt nhẹ về phía sau, tránh đi một kiếm nguy hiểm này.
Trong phút chốc, hắn lại nhanh như cắt nghiêng người một cái, dùng thế cận chiến áp sát đối phương, nội công trên người đạt thịnh, gân tay nổi lên, cánh tay huy động một nắm đấm cực mạnh lao thẳng về phía Lâm Cao, chính là một chiêu Toái Thạch Quyền trong Toái Thạch Tam Công của Trần gia.
Keng keng keng...bụp bụp bụp...
Chỉ trong nháy mắt, hai người liên tục giao thủ với nhau liên tiếp hơn 30 chiêu, kiếm ảnh đưa lên hạ xuống, quyền kình đánh ngang đập dọc...hai người không ai chịu ai, kẻ đâm người đấm, liên tục không ngừng...
=Hừ’ Đoạn Phong Thập Tam Kiếm có gì hay ho, tiếp một chiêu Khai Sơn Phá Thạch của ta đây’=.
Đột nhiên, Trần Diên Mãnh tung ra một chưởng, đây là tuyệt chiêu của hắn, tuyệt học nổi danh nhất của Trần gia, Khai Sơn Chưởng. Trận đấu dù sao cũng không nên kéo dài thêm nữa.
Sắc mặt Lâm Cao trầm xuống, kẻ địch ra tay quá nhanh, hơn nữa uy lực không thể xem thường, chưởng phong ập tới khiến hắn chỉ kịp đưa kiếm ra trước ngực đón đỡ.
Ba!
Lực lượng va chạm khiến Lâm Cao bay ngược về sau, nhưng trước đó hắn đã kịp quét ra một đường kiếm sắc lạnh về phía kẻ địch. Chiêu này có tên là Kiếm Đốc Phong Hồi, thuộc thức thứ sáu trong Đoạn Phong Thập Tam Kiếm vô cùng lợi hại của Lâm gia.
Trần Diên Mãnh không kịp đề phòng, hắn còn đang đắc ý muốn xông lên để thừa cơ công kích, ai ngờ đối phương còn có hậu chiêu này. Hắn kêu lên một tiếng đau đớn, bả vai bị lãnh một nhát chém khá sâu, máu tươi phụt ra ướt đẫm y phục.
Mà vào lúc này, thân ảnh Lâm Cao lóe lên lần nữa, mũi kiếm bay tới như tên bắn, sắp sửa cho Trần Diên Mãnh ăn thêm một đòn chí mạng.
Nhìn thấy một màn này, không ít người của Trần gia cũng đổ mồ hôi lạnh, khán giả ngồi xem hơi có chút tiếc nuối, xem ra kinh nghiệm thực chiến của Trần Diên Mãnh còn non kém, cho rằng đối phương không thể phản chiêu, đáng tiếc, đáng tiếc, thực lực trên thực tế còn kém đối phương một mảng lớn.
"Ta đầu hàng!".
Trần Diên Mãnh cảm thấy nguy hiểm cận kề, nếu một kiếm kia đâm trúng hắn không chết thì cũng sẽ tàn phế cả đời, miệng vội vã hô to, nào có còn chút oai phong lúc trước.
Lâm Cao nghe thế liền dừng lại, lạnh lùng thu kiếm tra kiếm vào vỏ, đối phương chủ động nhận thua hắn coi như đã thắng, không nên tiếp tục đắc tội với Trần gia làm gì.
"Trận thứ nhất Lâm Cao thắng!".
Lão trọng tài dõng dạc tuyên bố.
Thân hình của Lâm Cao nhanh chóng rời khỏi võ đài, tiến về chỗ đám người trong gia tộc mình. Thắng trận này chính là vào được vòng hai. Gia chủ Lâm gia gật đầu hài lòng, giống như đã dự đoán được kết quả này từ trước.
"Rất tốt! Kiếm Đốc Phong Hồi chính là phải dùng như vậy!".
Lâm Ngọc Thụ mở miệng khen ngợi, cũng là để nói với mấy đệ tử còn lại trong tộc.
"Đa tạ gia chủ khích lệ!".
Trận đấu đầu tiên diễn ra tương đối chóng vánh, chỉ vài ba chiêu đã phân định kết quả, dù sao đây cũng chỉ là mấy trận khởi động, khán giả phía dưới đa phần đều chú ý tới bốn thiên tài của bốn đại gia tộc, đó chính là Trần Nhất Long, Lâm Phong, Mạnh Tinh Đấu và Phương Thiên Phú, bốn người họ mới thực sự là tâm điểm cuộc tỷ võ lần này, những người khác chủ yếu để các gia tộc thăm dò lần nhau mà thôi.
Danh sách chương