Trần Phàm đang đi trên đường lập tức phát giác ra có người theo dõi, lại là ba tên thợ săn hồi nãy. Hắn chỉ nhếch mép cười thầm, các ngươi nghĩ ta là ai mà dám theo dõi chứ? Lại dám đánh chủ ý lên ta, vậy thì đừng trách ta ra tay độc ác.
Đột nhiên Trần Phàm gia tăng tốc độ, thoắt cái đã biến mất trước mặt ba tên thợ săn kia. Bọn chúng không khỏi kinh ngạc.
"Sao nhanh quá vậy?".
"Đại ca...!".
Tam đệ cầm cung quay sang nói:
"Xem ra hắn đã phát hiện ra chúng ta rồi, không nghĩ chúng ta ẩn thân tốt như vậy vẫn bị phát hiện, lẽ nào là cao thủ Chân Khí như đại ca sao?".
"Không thể nào, hắn còn trẻ như vậy, làm sao đã đạt tới cảnh giới đó, cái này quá dọa người rồi. Trừ khi hắn là một đệ tử nào đó trong đại tông môn, nhưng một kẻ như vậy sao phải tới nơi tầm thường này?".
Đại ca chiến phủ nhận định:
"Cho dù thế nào thì người này cũng không thể dây vào được đâu, chúng ta đi thôi!".
Trong số ba huynh đệ thì tên được gọi là đại ca có vẻ khôn ngoan nhất, hắn biết lúc nào nên tiến lúc nào nên lùi, nếu không cũng không thể lăn lộn trong nghề này lâu như vậy.
Thật may cho ba tên thợ săn khi làm như vậy, vì khi chúng nói chuyện Trần Phàm đã ở ngay trên đầu chúng nhìn xuống rồi, không tên nào phát hiện ra được, chỉ cần động một tí sát cơ nữa là cả ba lập tức được Trần Phàm “chăm sóc” ngay.
Phía bắc của Cổ m sơn mạch lúc này đang có một đội dong binh đi tìm kiếm tài liệu. Tổng số 14 người, tất cả đều là tu sĩ, tên có tu vi cao nhất đã là chân khí cảnh trung kỳ, thấp nhất cũng đã là cảnh giới hư khí. Đám người này đang chuẩn bị lấy một thứ gì đó trong sơn động lớn đằng trước kia, bên trong nhất định có bảo vật giá trị.
"Báo cáo Vương đội trưởng, theo thám thính cho biết bên trong sơn động kia có yêu thú chân khí cảnh canh giữ, nhiều khả năng bên trong có linh dược bậc cao!".
Một tên trong số đó báo cáo.
"Tốt, chuyến này đi nếu có thể lấy được linh dược bậc cao thì chúng ta sẽ kiếm bộn!".
Vương đội trưởng gật gật đầu, sau đó lại hỏi:
"Có biết yêu thú trong đó là gì không?".
"Dạ là một con Hắc Sơn Yêu Hùng!".
"Ừm, chúng ta dụ nó ra khỏi hang rồi cứ tấn công theo đội hình, đây là yêu thú có thực lực tương đương với cao thủ Chân Khí hậu kỳ, mọi người phải hết sức cẩn thận!".
"Vâng đội trưởng!".
...
Vào lúc này, ở một bụi rậm cách xa chỗ đám dong binh.
"Đại ca, lần này ra tay chứ?".
"Tất nhiên, nãy đã để tên họ Trần kia xổng mất, lần này ta đã tính toán kỹ, chúng ta làm ngư ông đắc lợi xem đám dong binh kia kiếm được thứ gì, tới lúc đó sẽ một mẻ hốt gọn!".
"Đại ca anh minh, không hổ danh lão đại của chúng ta!".
"Hắc hắc hắc!".
Lại là ba tên thợ săn quen thuộc, lúc này có lẽ không thể gọi chúng là thợ săn thú nữa, mà là thợ săn người thì đúng hơn. Biết Trần Phàm là cao thủ nên giờ này lại chuyển hướng sang đám dong binh, đây cũng là đội tìm kiếm đã hớt tay trên của chúng lúc trước, chúng nghĩ mình không tìm được linh dược là lỗi của đội dong binh này.
"Đại ca, kế hoạch thế nào, nói chi tiết một chút đi!".
Tam đệ lên tiếng hỏi.
"Đơn giản thôi, có gì mà phải chi tiết. Chúng ta cứ ngồi đây, lợi dụng thuật ẩn mình xem bọn chúng chiến đấu với Hắc Sơn Yêu Hùng. Đây là yêu thú chân khí cảnh trung kỳ, tuy 14 tên kia liên thủ có thể may mắn hạ được nó. Nhưng đảm bảo giết địch một ngàn tổn thất chín trăm, lúc đó thì đến phiên chúng ta động thủ rồi".
"Ồ, cái này phải gọi là bọ ngựa bắt ve, chim sẻ đứng rình rồi, đại ca lợi hại!".
"Hắc hắc hắc!".
Cả ba tên cùng nhau cười âm hiểm, giống như ba con chuột lần mò đêm tối, bắt đầu quan sát nhất cử nhất động của đội dong binh kia. Ba tên này quả nhiên có thuật ẩn nấp không tồi, đội dong binh vậy mà không một ai phát hiện, sẽ không ngoa nếu nói sát thủ cũng là nghề tay trái của chúng.
Ba tên thợ săn quả thực rất kiên nhẫn, bọn chúng vậy mà rình rập chỗ đó tới sáng ngày hôm sau, lúc này trong sơn mạch đang nổ ra một cuộc chiến kịch liệt.
Phía trước một con gấu đen to như cái nhà lớn, đứng bằng hai chân, cao tới bảy tám mét đang gầm thét điên cuồng lao vào mấy dong binh gần đó. Trong số đám dong binh có một gã cầm cây đao to trông có vẻ rất lợi hại, nếu không có cây đao kia có lẽ cả đám này bị con gấu xé xác từ lâu rồi, đây chính là Vương đội trưởng có tu vi cao nhất trong đội.
"Gầm....!".
Hắc Sơn Yêu Hùng rống lên giận dữ, nó bị đám người kia vây đánh từ nãy đến giờ đã bị thương khá nặng, nếu không phải vì thanh đao kia quá lợi hại nó cũng không ra nông nỗi này.
"Súc sinh, ta xem ngươi còn chịu nổi không. Vương Khoan, đệ giúp ta cầm chân con gấu này một lát!".
Vương đội trưởng hét lớn, đánh từ nãy tới giờ hắn cũng mệt lắm rồi. Con yêu thú này thân thể quá cường hãn, buộc hắn phải sử ra tuyệt chiêu của mình. Mọi người xung quanh cũng đã bị thương hết, không thể trì hoãn lâu hơn được nữa.
"Ca, đệ không chịu nổi nữa rồi...Hự!".
Vương Khoan cố gắng cầm chân đã bị con gấu vả cho một nhát vào mặt làm hắn văng ra xa, miệng không ngừng phun máu.
"Nhị đệ!”.
Vương đội trưởng hét lên, vừa rồi bị đánh chính là em trai hắn. Cả khuôn mặt đỏ lên đầy oán hận, hắn nắm chặt đại đao bổ tới một chiêu:
“Súc sinh, chết đi cho ta!".
Hắc Sơn Yêu Hùng bị đao pháp quỷ dị chém trúng, máu tuôn như suối, nó cũng gầm lên căm hận.
"Gào...oooooo....!".
"Nguy rồi, mọi người mau tản ra, con súc sinh này muốn đồng quy vu tận!".
Vương đội trưởng thân mang nhiều kinh nghiệm, vừa nhìn là biết yêu thú đang muốn liều mạng.
Mười bốn người nhanh chóng dùng toàn lực chạy ra xa, nhưng đáng tiếc vẫn hơi chậm một bước, đại trảo của con gấu vung tới, tất cả đều bị trọng thương ngã văng đi tứ tán, sống chết khó mà nói được.
"Ha ha ha!".
Lúc này đây ba tên đóng vai "ngư ông" cảm thấy đã đến lúc ra tay rồi, bọn chúng bắt đầu xuất hiện, ba tên còn cẩn thận mang theo khăn che mặt. Tên đại ca của chúng cười lớn:
"Yêu thú chân khí cảnh đúng là mạnh thật! Nhưng các ngươi quả nhiên đã không làm bọn ta thất vọng!".
"Hừ! Các ngươi là ai, sao lại có thể vô sỉ như vậy? Đây là con yêu thú chúng ta vất vả lắm mới hạ được!".
Vương đội trưởng lau máu trên khóe miệng cố gắng gượng dậy nói, không nghĩ tới quanh đây còn có kẻ rình lén.
"Thế thì đã sao? Cái gì mà vô sỉ, đây gọi là mưu kế. Các ngươi lợi hại như vậy không phải giờ cũng đều nằm chờ chết hay sao?".
"Ngươi..."
Vương đội trưởng uất hận lại phun ra một ngụm máu, lúc này đã không còn sức nói tiếp được nữa, chỉ có thể trơ mắt nhìn ba tên khốn kia lấy đi tất cả. Những đội viên còn lại có vài người đã chết vì sát chiêu của yêu thú ban nãy, người thì chỉ còn thoi thóp, mạng sống vô cùng mong manh.
"Ba vị, trên người chúng ta cũng có không ít tài liệu giá trị, giờ chúng ta có thể đưa hết túi trữ vật cho các ngươi, chỉ cần tha mạng cho mấy người chúng ta là được!".
"Ha ha. Tha mạng? Giết hết các ngươi rồi thì tất cả cũng đều thuộc về chúng ta mà thôi".
Tên đại ca ra lệnh:
"Hai người các ngươi, mau lột hết thứ có giá trị trên người chúng đi, nhớ trước đó hãy để chúng ra đi thật thanh thản một chút".
"Yên tâm đi đại ca!".
Hai tên kia gật đầu rồi lạnh lùng tiến tới.
Vương đội trưởng cắn răng, hắn cố chống cây đao lên định liều mạng, cùng lắm thì cá chết lưới rách. Đột nhiên đúng lúc này lại có tiếng cười của ai đó từ phía trước vọng lại:
"Hắc hắc, đúng là bọ ngựa bắt ve chim sẻ đứng sau rình, đáng tiếc các ngươi đã quên mất còn có người cầm ná nữa cơ!".
Một bóng người từ đằng xa đi tới, vẻ mặt mang theo đầy sự khinh bỉ, không ai khác chính là Trần Phàm. Ba tên thợ săn kia bàn mưu tính kế người khác đâu ngờ chính mình lại bị tính kế như vậy, Trần Phàm vốn dĩ cũng chỉ tình cờ đi đến hướng có đội dong binh kia, vừa đến nơi đã thấy ba tên thợ săn lúc trước gặp đang nấp trong bụi rậm thì thầm gì đó, hắn mới nhảy lên cây cao mà nhìn xuống nghe ngóng, những gì bọn này nói chuyện đều lọt vào tai của hắn, nếu như ba tên thợ săn kia là chim sẻ vậy Trần Phàm chính là thằng bé cầm ná bắn chim.
"Là ngươi!".
Ba huynh đệ thợ săn kinh hãi nhìn Trần Phàm, bọn chúng cứ nghĩ mình đã ẩn náu tốt lắm rồi vậy mà có kẻ còn cao minh hơn bọn chúng. Tên đại ca nhanh chóng trấn tĩnh lại rồi lạnh giọng nói:
"Các hạ, ngươi tốt nhất đừng nên lo chuyện bao đồng, nếu giờ ngươi lập tức rời đi chúng ta sẽ không tính toán gì với ngươi!".
Trần Phàm chỉ cười khẩy đáp lại, sau đó không thèm để ý đến tên này, hắn nhẹ nhàng đi tới gần đội trưởng dong binh kia rồi hỏi:
"Nếu ta giúp các ngươi giải quyết ba tên kia ngươi có thể trả cho ta cái gì?".
Vương đội trưởng ngước mắt lên nhìn Trần Phàm, người này có thể đơn thương độc mã đi vào nơi đây chứng tỏ lời vừa rồi của hắn không hề nói giỡn. Với lại tình huống hiện tại cũng đâu còn lựa chọn nào khác, chỉ có thể tin tưởng vào cao thủ thần bí trước mắt này.
"Nếu các hạ có thể giết được ba người bọn chúng, chúng ta nguyện đưa tất cả những gì hiện có trên người cho ngươi!".
"Ta không cần nhiều đến vậy đâu, chỉ là ba tên nhãi nhép mà thôi, các ngươi có ngân lượng chứ?".
"Có, chúng tôi có!".
"Vậy thì ba vạn lượng bạc đi, số tiền này đổi lấy mạng ba tên thợ săn đó, thế nào?".
"Ta trả cho ngươi sáu vạn lượng bạc!".
Vương đội trưởng lập tức đồng ý, tuy nhiên trong lòng cũng không mấy yên tâm cho lắm. Có câu gọi là tránh vỏ dưa sẽ gặp vỏ dừa, có thể thoát được ba tên thợ săn chưa chắc thoát được kẻ mới đến này. Có khi nào số phận của mình cũng như ba tên thợ săn kia?.
Đột nhiên Trần Phàm gia tăng tốc độ, thoắt cái đã biến mất trước mặt ba tên thợ săn kia. Bọn chúng không khỏi kinh ngạc.
"Sao nhanh quá vậy?".
"Đại ca...!".
Tam đệ cầm cung quay sang nói:
"Xem ra hắn đã phát hiện ra chúng ta rồi, không nghĩ chúng ta ẩn thân tốt như vậy vẫn bị phát hiện, lẽ nào là cao thủ Chân Khí như đại ca sao?".
"Không thể nào, hắn còn trẻ như vậy, làm sao đã đạt tới cảnh giới đó, cái này quá dọa người rồi. Trừ khi hắn là một đệ tử nào đó trong đại tông môn, nhưng một kẻ như vậy sao phải tới nơi tầm thường này?".
Đại ca chiến phủ nhận định:
"Cho dù thế nào thì người này cũng không thể dây vào được đâu, chúng ta đi thôi!".
Trong số ba huynh đệ thì tên được gọi là đại ca có vẻ khôn ngoan nhất, hắn biết lúc nào nên tiến lúc nào nên lùi, nếu không cũng không thể lăn lộn trong nghề này lâu như vậy.
Thật may cho ba tên thợ săn khi làm như vậy, vì khi chúng nói chuyện Trần Phàm đã ở ngay trên đầu chúng nhìn xuống rồi, không tên nào phát hiện ra được, chỉ cần động một tí sát cơ nữa là cả ba lập tức được Trần Phàm “chăm sóc” ngay.
Phía bắc của Cổ m sơn mạch lúc này đang có một đội dong binh đi tìm kiếm tài liệu. Tổng số 14 người, tất cả đều là tu sĩ, tên có tu vi cao nhất đã là chân khí cảnh trung kỳ, thấp nhất cũng đã là cảnh giới hư khí. Đám người này đang chuẩn bị lấy một thứ gì đó trong sơn động lớn đằng trước kia, bên trong nhất định có bảo vật giá trị.
"Báo cáo Vương đội trưởng, theo thám thính cho biết bên trong sơn động kia có yêu thú chân khí cảnh canh giữ, nhiều khả năng bên trong có linh dược bậc cao!".
Một tên trong số đó báo cáo.
"Tốt, chuyến này đi nếu có thể lấy được linh dược bậc cao thì chúng ta sẽ kiếm bộn!".
Vương đội trưởng gật gật đầu, sau đó lại hỏi:
"Có biết yêu thú trong đó là gì không?".
"Dạ là một con Hắc Sơn Yêu Hùng!".
"Ừm, chúng ta dụ nó ra khỏi hang rồi cứ tấn công theo đội hình, đây là yêu thú có thực lực tương đương với cao thủ Chân Khí hậu kỳ, mọi người phải hết sức cẩn thận!".
"Vâng đội trưởng!".
...
Vào lúc này, ở một bụi rậm cách xa chỗ đám dong binh.
"Đại ca, lần này ra tay chứ?".
"Tất nhiên, nãy đã để tên họ Trần kia xổng mất, lần này ta đã tính toán kỹ, chúng ta làm ngư ông đắc lợi xem đám dong binh kia kiếm được thứ gì, tới lúc đó sẽ một mẻ hốt gọn!".
"Đại ca anh minh, không hổ danh lão đại của chúng ta!".
"Hắc hắc hắc!".
Lại là ba tên thợ săn quen thuộc, lúc này có lẽ không thể gọi chúng là thợ săn thú nữa, mà là thợ săn người thì đúng hơn. Biết Trần Phàm là cao thủ nên giờ này lại chuyển hướng sang đám dong binh, đây cũng là đội tìm kiếm đã hớt tay trên của chúng lúc trước, chúng nghĩ mình không tìm được linh dược là lỗi của đội dong binh này.
"Đại ca, kế hoạch thế nào, nói chi tiết một chút đi!".
Tam đệ lên tiếng hỏi.
"Đơn giản thôi, có gì mà phải chi tiết. Chúng ta cứ ngồi đây, lợi dụng thuật ẩn mình xem bọn chúng chiến đấu với Hắc Sơn Yêu Hùng. Đây là yêu thú chân khí cảnh trung kỳ, tuy 14 tên kia liên thủ có thể may mắn hạ được nó. Nhưng đảm bảo giết địch một ngàn tổn thất chín trăm, lúc đó thì đến phiên chúng ta động thủ rồi".
"Ồ, cái này phải gọi là bọ ngựa bắt ve, chim sẻ đứng rình rồi, đại ca lợi hại!".
"Hắc hắc hắc!".
Cả ba tên cùng nhau cười âm hiểm, giống như ba con chuột lần mò đêm tối, bắt đầu quan sát nhất cử nhất động của đội dong binh kia. Ba tên này quả nhiên có thuật ẩn nấp không tồi, đội dong binh vậy mà không một ai phát hiện, sẽ không ngoa nếu nói sát thủ cũng là nghề tay trái của chúng.
Ba tên thợ săn quả thực rất kiên nhẫn, bọn chúng vậy mà rình rập chỗ đó tới sáng ngày hôm sau, lúc này trong sơn mạch đang nổ ra một cuộc chiến kịch liệt.
Phía trước một con gấu đen to như cái nhà lớn, đứng bằng hai chân, cao tới bảy tám mét đang gầm thét điên cuồng lao vào mấy dong binh gần đó. Trong số đám dong binh có một gã cầm cây đao to trông có vẻ rất lợi hại, nếu không có cây đao kia có lẽ cả đám này bị con gấu xé xác từ lâu rồi, đây chính là Vương đội trưởng có tu vi cao nhất trong đội.
"Gầm....!".
Hắc Sơn Yêu Hùng rống lên giận dữ, nó bị đám người kia vây đánh từ nãy đến giờ đã bị thương khá nặng, nếu không phải vì thanh đao kia quá lợi hại nó cũng không ra nông nỗi này.
"Súc sinh, ta xem ngươi còn chịu nổi không. Vương Khoan, đệ giúp ta cầm chân con gấu này một lát!".
Vương đội trưởng hét lớn, đánh từ nãy tới giờ hắn cũng mệt lắm rồi. Con yêu thú này thân thể quá cường hãn, buộc hắn phải sử ra tuyệt chiêu của mình. Mọi người xung quanh cũng đã bị thương hết, không thể trì hoãn lâu hơn được nữa.
"Ca, đệ không chịu nổi nữa rồi...Hự!".
Vương Khoan cố gắng cầm chân đã bị con gấu vả cho một nhát vào mặt làm hắn văng ra xa, miệng không ngừng phun máu.
"Nhị đệ!”.
Vương đội trưởng hét lên, vừa rồi bị đánh chính là em trai hắn. Cả khuôn mặt đỏ lên đầy oán hận, hắn nắm chặt đại đao bổ tới một chiêu:
“Súc sinh, chết đi cho ta!".
Hắc Sơn Yêu Hùng bị đao pháp quỷ dị chém trúng, máu tuôn như suối, nó cũng gầm lên căm hận.
"Gào...oooooo....!".
"Nguy rồi, mọi người mau tản ra, con súc sinh này muốn đồng quy vu tận!".
Vương đội trưởng thân mang nhiều kinh nghiệm, vừa nhìn là biết yêu thú đang muốn liều mạng.
Mười bốn người nhanh chóng dùng toàn lực chạy ra xa, nhưng đáng tiếc vẫn hơi chậm một bước, đại trảo của con gấu vung tới, tất cả đều bị trọng thương ngã văng đi tứ tán, sống chết khó mà nói được.
"Ha ha ha!".
Lúc này đây ba tên đóng vai "ngư ông" cảm thấy đã đến lúc ra tay rồi, bọn chúng bắt đầu xuất hiện, ba tên còn cẩn thận mang theo khăn che mặt. Tên đại ca của chúng cười lớn:
"Yêu thú chân khí cảnh đúng là mạnh thật! Nhưng các ngươi quả nhiên đã không làm bọn ta thất vọng!".
"Hừ! Các ngươi là ai, sao lại có thể vô sỉ như vậy? Đây là con yêu thú chúng ta vất vả lắm mới hạ được!".
Vương đội trưởng lau máu trên khóe miệng cố gắng gượng dậy nói, không nghĩ tới quanh đây còn có kẻ rình lén.
"Thế thì đã sao? Cái gì mà vô sỉ, đây gọi là mưu kế. Các ngươi lợi hại như vậy không phải giờ cũng đều nằm chờ chết hay sao?".
"Ngươi..."
Vương đội trưởng uất hận lại phun ra một ngụm máu, lúc này đã không còn sức nói tiếp được nữa, chỉ có thể trơ mắt nhìn ba tên khốn kia lấy đi tất cả. Những đội viên còn lại có vài người đã chết vì sát chiêu của yêu thú ban nãy, người thì chỉ còn thoi thóp, mạng sống vô cùng mong manh.
"Ba vị, trên người chúng ta cũng có không ít tài liệu giá trị, giờ chúng ta có thể đưa hết túi trữ vật cho các ngươi, chỉ cần tha mạng cho mấy người chúng ta là được!".
"Ha ha. Tha mạng? Giết hết các ngươi rồi thì tất cả cũng đều thuộc về chúng ta mà thôi".
Tên đại ca ra lệnh:
"Hai người các ngươi, mau lột hết thứ có giá trị trên người chúng đi, nhớ trước đó hãy để chúng ra đi thật thanh thản một chút".
"Yên tâm đi đại ca!".
Hai tên kia gật đầu rồi lạnh lùng tiến tới.
Vương đội trưởng cắn răng, hắn cố chống cây đao lên định liều mạng, cùng lắm thì cá chết lưới rách. Đột nhiên đúng lúc này lại có tiếng cười của ai đó từ phía trước vọng lại:
"Hắc hắc, đúng là bọ ngựa bắt ve chim sẻ đứng sau rình, đáng tiếc các ngươi đã quên mất còn có người cầm ná nữa cơ!".
Một bóng người từ đằng xa đi tới, vẻ mặt mang theo đầy sự khinh bỉ, không ai khác chính là Trần Phàm. Ba tên thợ săn kia bàn mưu tính kế người khác đâu ngờ chính mình lại bị tính kế như vậy, Trần Phàm vốn dĩ cũng chỉ tình cờ đi đến hướng có đội dong binh kia, vừa đến nơi đã thấy ba tên thợ săn lúc trước gặp đang nấp trong bụi rậm thì thầm gì đó, hắn mới nhảy lên cây cao mà nhìn xuống nghe ngóng, những gì bọn này nói chuyện đều lọt vào tai của hắn, nếu như ba tên thợ săn kia là chim sẻ vậy Trần Phàm chính là thằng bé cầm ná bắn chim.
"Là ngươi!".
Ba huynh đệ thợ săn kinh hãi nhìn Trần Phàm, bọn chúng cứ nghĩ mình đã ẩn náu tốt lắm rồi vậy mà có kẻ còn cao minh hơn bọn chúng. Tên đại ca nhanh chóng trấn tĩnh lại rồi lạnh giọng nói:
"Các hạ, ngươi tốt nhất đừng nên lo chuyện bao đồng, nếu giờ ngươi lập tức rời đi chúng ta sẽ không tính toán gì với ngươi!".
Trần Phàm chỉ cười khẩy đáp lại, sau đó không thèm để ý đến tên này, hắn nhẹ nhàng đi tới gần đội trưởng dong binh kia rồi hỏi:
"Nếu ta giúp các ngươi giải quyết ba tên kia ngươi có thể trả cho ta cái gì?".
Vương đội trưởng ngước mắt lên nhìn Trần Phàm, người này có thể đơn thương độc mã đi vào nơi đây chứng tỏ lời vừa rồi của hắn không hề nói giỡn. Với lại tình huống hiện tại cũng đâu còn lựa chọn nào khác, chỉ có thể tin tưởng vào cao thủ thần bí trước mắt này.
"Nếu các hạ có thể giết được ba người bọn chúng, chúng ta nguyện đưa tất cả những gì hiện có trên người cho ngươi!".
"Ta không cần nhiều đến vậy đâu, chỉ là ba tên nhãi nhép mà thôi, các ngươi có ngân lượng chứ?".
"Có, chúng tôi có!".
"Vậy thì ba vạn lượng bạc đi, số tiền này đổi lấy mạng ba tên thợ săn đó, thế nào?".
"Ta trả cho ngươi sáu vạn lượng bạc!".
Vương đội trưởng lập tức đồng ý, tuy nhiên trong lòng cũng không mấy yên tâm cho lắm. Có câu gọi là tránh vỏ dưa sẽ gặp vỏ dừa, có thể thoát được ba tên thợ săn chưa chắc thoát được kẻ mới đến này. Có khi nào số phận của mình cũng như ba tên thợ săn kia?.
Danh sách chương