"Cha!"
Nhìn thân ảnh xuất hiện ở trước mặt, Lâm Động chợt kinh hỉ, vội vàng kêu lên.
"Ngươi tiểu tử thúi này, đã nói chỉ được phép nhìn, ngươi lại dám một mình xông bừa vào đây là sao" Người xuất hiện trước mặt Lâm Động, tự nhiên chính là Lâm Khiếu nhìn thấy tín hiệu rồi vội vàng chạy đến. Lúc này hắn cũng là giận tái đi, hướng Lâm Động trách móc.
"Tam gia, ngài cũng đừng vội vàng trách cứ Lâm Động thiếu gia. Nếu như không phải hắn dẫn chúng ta xông vào đây mà nói, sợ rằng Thiết Mộc trang cũng đã bị Lôi gia phá hỏng hoàn toàn." Tần Ưng đứng một bên vội vàng đi tới, chỉ vào mảnh đất nhếch nhác phía sau nói.
Nghe vậy, Lâm Khiếu cũng cả kinh, ánh mắt nhìn theo phương hướng Tần Ưng chỉ, sau đó lại nhìn thấy đầy rẫy dược thủy màu đen trên khu vực trồng cây Thiết Mộc, gương mặt lập tức trở nên rất khó coi.
"Lâm Khiếu, mặc dù Thiết Mộc trang này là Lôi gia chúng ta thua cho các ngươi, nhưng còn chưa giao nộp thì vẫn còn là tài sản của Lôi gia. Thật không ngờ hôm nay các ngươi lại xông vào, thật không để Lôi gia chúng ta vào trong mắt sao."
Lâm Khiếu sắc mặt khó coi nhìn lên, cách đó không xa, cũng truyền đến một tiếng gầm phẫn nộ. Ngay sau đó, hai người Lôi Anh mang theo hơn mười người nhanh chóng chạy đến.
"Hừ, nếu chúng ta không cứng rắn xông vào mà nói, sợ rằng Lôi gia các ngươi đã đem Thiết Mộc trang phá hủy hoàn toàn." Sắc mặt Lâm Khiếu âm trầm nhìn chằm chằm đám người Lôi Anh, cười lạnh nói.
Nghe được lời này, sắc mặt đám người Lôi Anh cũng có chút hơi đổi, ánh mắt nhìn hướng khu vực cây Thiết Mộc, chân mày cau lại, âm thầm mắng một tiếng đồ vô dụng.
"Tam đệ, xảy ra chuyện gì?"
Giờ phút này, Lâm Khẳng cũng mang theo hảo thủ Lâm gia vọt vào, nhìn thấy một màn như vậy, liền trầm giọng hỏi.
Lâm Khiếu đem chuyện tình sơ lược ở đây nói lại một phen, khi mà Lâm Khẳng nghe đến chỗ Lôi gia muốn đem đất đai nơi này phá hủy hoàn toàn, cho dù là lấy tâm tính của hắn, trong lòng cũng nổi lên một cỗ tà hỏa. Thủ đoạn này quả nhiên là ti tiện.
"Lôi gia quả nhiên là có thủ đoạn a. Trì hoãn lâu như vậy nguyên lai là nghĩ đến rút củi dưới đáy nồi, đem sinh cơ của Thiết Mộc trang chặt đứt toàn bộ." Ánh mắt Lâm Khẳng lộ ra hàn quang, nhìn chằm chằm đám người Lôi Anh, lạnh lùng nói.
Vào giờ khắc này, Đám hảo thủ Lâm gia một bên cũng là tay nắm chặt đao kiếm, ánh mắt bất thiện. Nhìn bộ dạng kia, hiển nhiên là có khuynh hướng một lời không hợp liền động thủ.
Nhìn thấy kế hoạch bị phá, sắc mặt đám người Lôi Anh có chút không được tự nhiên, chợt dứt khoát không hề che dấu nữa, cười nhạt, nói: "Thiết Mộc trang là thành quả kinh doanh nhiều năm của Lôi gia ta, Lâm gia các người muốn tùy tùy tiện tiện ngồi mát ăn bát vàng, trên thế giới này làm gì có chuyện tốt như vậy."
Nghe được lời này, đám người Lâm Khẳng lại càng giận tím mặt.
"Tác phong làm việc của Lôi gia quả làm cho người ta phải bội phục. Bắt đầu từ bây giờ, Thiết Mộc trang này đã là của Lâm gia. Mời các vị đi cho, nếu ai đó không phục mà nói, ta sẽ cùng các ngươi giao lưu một tí." Ánh mắt Lâm Khiếu chợt lóe hàn mang, nói.
"Ngươi!"
Nghe vậy, da mặt đám người Lôi Anh cũng giật giật, bất quá vừa mới nghĩ tới thực lực Lâm Khiếu chính là Thiên Nguyên cảnh, nên chỉ có thể nuốt ngược nộ khí vào trong lòng. Hiện tại nếu có xung đột mà nói, chỉ sợ bọn họ không hề chiếm được chút tiện nghi nào.
"Hắc, nếu Lâm gia đã có hứng thú với Thiết Mộc trang này như vậy, vậy thì tặng cho các ngươi đi. Bất quá, thỉnh xin kinh doanh thật tốt, những thứ này, ngày sau Lôi gia chúng ta cũng sẽ lấy về."
Lôi Anh ánh mắt âm trầm nhìn chằm chằm đám người Lâm Khiếu, đột nhiên cười lạnh một tiếng, cũng không nói gì thêm, phất tay lên mang người rời đi.
Nhìn bóng lưng đám người Lôi Anh đi xa, sắc mặt mấy người Lâm Khiếu vẫn như cũ, không hề khá hơn chút nào. Thiết Mộc trang bị tổn hại thành như vậy, mặc dù vẫn có thể thu hoạch Thiết Mộc, nhưng chỉ sợ sản lượng giảm xuống không ít.
"Đúng là một đám tinh trùng thượng não." Sắc mặt Lâm Khẳng xanh mét, thấp giọng mắng.
Lâm Khiếu cũng khẽ thở dài một tiếng, nói: "Trước tiên kiểm tra Thiết Mộc bên trong Thiết Mộc trang một chút, xem xem bị phá hoại thành cái dạng gì rồi."
"Dạ!"
Nghe được lời của hắn, đám hộ vệ Lâm gia cũng chia ra, chạy vào khu vực trồng cây Thiết Mộc.
Xem xét kéo dài khoảng nửa giờ, đám người kia mới quay lại, mà nghe được những lời hồi báo, sắc mặt Lâm Khiếu và Lâm Khẳng lại càng khó coi hơn.
Lâm Động một bên cũng là níu chặt chân mày, mặc dù Thiết Mộc trang vẫn còn lại một chút Thiết Mộc trưởng thành, nhưng thổ nhưỡng nơi này đã bị Lôi gia dùng dược thủy phá hủy. Cho dù sau này vẫn có thể trồng Thiết Mộc, nhưng sản lượng sẽ giảm trên phạm vi lớn.
"Ai, đem chuyện này báo cho phụ thân đi, lão nhân gia rất coi trọng cái Thiết Mộc trang này, nếu biết chuyện này, chỉ sợ bị chọc tức không nhẹ." Lâm Khiếu thở dài một hơi, nhìn Lâm Khẳng nói.
"Ừh." Lâm Khẳng cũng đành cười khổ gật đầu, kế sách hiện thời, cũng chỉ có thể như vậy.
Nhìn gương mặt hai người có chút sa sút cùng tức giận, Lâm Động cũng thầm than, chiêu thức này của Lôi gia quả thật thâm độc.
Sau khi tin tức này truyền về Lâm gia, ngắn ngủi thời gian nửa ngày, Lâm Chiến Thiên tự mình mang người chạy đến Thiết Mộc trang, nhìn mảng đất đầy rẫy mùi hôi thối, sắc mặt xanh mét đến đáng sợ.
Lâm Động ngồi ở trên một vách núi đá cao chót vót, cúi đầu nhìn xuống gian đại sảnh phía dưới, giờ phút này, trong đó đang truyền ra tiếng gầm gừ tức giận của Lâm Chấn Thiên. Nghe được tiếng gầm thét này, mặc dù Lâm Động không ngồi bên trong, nhưng cũng không khỏi co rụt lại. Đây cũng là lần đầu tiên hắn chứng kiến Lâm Chấn Thiên tức giận như vậy, xem ra lần này Lôi gia khiến hắn tức giận không nhẹ.
"Thật là đáng sợ."
Ở một bên, Thanh Đàn le lưỡi thấp giọng nói, lần này là nàng theo chân mấy người Lâm Chấn Thiên chạy đến.
Lâm Động cười khổ một tiếng, đứng dậy nói: "Đi dạo xung quanh một chút đi. Lửa giận của gia gia chỉ sợ cũng không nhanh tắt, đau khổ này để cho mấy người lớn chịu đi."
"Ừm" Thanh Đàn cười trộm gật đầu.
Lâm Động để cho Thanh Đàn ngồi trên lưng Tiểu Viêm, sau đó hắn đi phía trước dẫn đường, đi về phía trong sâu sau Thiết Mộc trang.
Diện tích Thiết Mộc trang cực kỳ lớn, cảnh sắc cũng cực kỳ xinh đẹp, nếu không phải có một ít mùi hôi thối từ bốn phía truyền đến, thì nơi này cũng là một nơi nghĩ dưỡng tuyệt vời.
"Thiết Mộc trang có một đất đen đặc biệt, thích hợp với trồng Thiết Mộc. Nghe nói trước kia, khu vực Thiết Mộc trang này chính là một ngọn núi lửa, mà những thứ đất đen kia, chính là từ dưới đất phun lên. Bất quá bây giờ núi lửa đã biến mất, đất đen cũng có hạn, lại bị đám người Lôi gia phá hủy không ít, sau này sản lượng Thiết Mộc cũng sẽ ít đi rất nhiều, cho nên mới làm gia gia tức giận như thế." Đi ở sâu trong rừng u tĩnh, Lâm Động cũng tùy ý giải thích cho Thanh Đàn.
"Nha." Thanh Đàn khẽ gật đầu, ánh mắt lướt qua bốn phía, nói: "Nhiệt độ nơi này cao hơn so với phía ngoài."
"Ừ?"
Nghe vậy Lâm Động ngẩn người ra, liền cảm ứng một chút, cũng không có cảm giác như vậy. Sau khi suy nghĩ một chút liền chợt hiểu ra, trong cơ thể Thanh Đàn có Âm Sát Khí vô cùng khủng khiếp, đối với nhiệt độ trong thiên địa, tự nhiên là cảm giác cực kỳ nhạy cảm.
"Nơi này rất ẩm ướt, như thế nào lại ấm lên?" Chợt giật mình, Lâm Động lại có chút kinh ngạc. Hắn trầm ngâm một chút, rồi ngồi xổm người xuống, tay phải bốc lên một nắm đất đen, mà khi tay vừa nắm vốc đất đen, thân thể của hắn đột nhiên run lên, trong con ngươi nổi lên sự kinh hãi rõ ràng.
"Đất nơi này thế nhưng lại ẩn hàm một tia Cương Dương Khí?"
Thời điểm Lâm Động bốc nắm đất lên, hắn cảm giác được rõ ràng, Thạch Phù trong lòng bàn tay truyền đến một cỗ hấp lực. Mà dưới cỗ hấp lực này, nắm đất trong tay cơ hồ truyền đến một luồng khí lưu thưa thớt không đáng kể. Cỗ khí lưu này mặc dù mỏng manh, nhưng lại nóng rực như ánh mặt trời, đó là một loại khí hoàn toàn bất đồng với Âm Sát Khí.
Loại khí này, được gọi là Cương Dương Khí, thứ mà dành cho cao thủ Thiên Nguyên cảnh hút lấy.
"Tại sao có thể như vậy?"
Trong lòng Lâm Động có chút kinh ngạc, tuy nói đất đen có chứa Cương Dương Khí vô cùng mỏng manh, nếu không phải hắn có Thạch Phù thì chắc cũng không thể cảm ứng được. Nhưng bất kể thế nào, cái này đúng thật là có tồn tại.
Lâm Động ngẩng đầu, nhìn về phía sâu bên trong, khẽ nhíu chân mày, sau đó bước nhanh về trước mấy trăm bước, lại một lần nữa bốc mốt vốc đất đen lên.
"Càng về sâu bên trong, đất đen ẩn chứa Cương Dương Khí lại càng mạnh." Nhận ra sự biến hóa này, trong lòng Lâm Động lại càng kinh ngạc hơn, tuy nói loại cường độ này chỉ là tương đối, nhưng trong bùn đất, làm sao có thểẩn chứa Cương Dương Khí? "Trừ phi… dưới mặt đất này, có thứ gì đó thẩm thấu ra Cương Dương Khí, như thế mới làm cho bùn đất này cũng ẩn chứa một chút."
Ánh mắt Lâm Động chợt lóe, bàn chân cũng không nhịn được nhẹ nhàng giẫm lên cả vùng đất phía dưới.
Nhìn thân ảnh xuất hiện ở trước mặt, Lâm Động chợt kinh hỉ, vội vàng kêu lên.
"Ngươi tiểu tử thúi này, đã nói chỉ được phép nhìn, ngươi lại dám một mình xông bừa vào đây là sao" Người xuất hiện trước mặt Lâm Động, tự nhiên chính là Lâm Khiếu nhìn thấy tín hiệu rồi vội vàng chạy đến. Lúc này hắn cũng là giận tái đi, hướng Lâm Động trách móc.
"Tam gia, ngài cũng đừng vội vàng trách cứ Lâm Động thiếu gia. Nếu như không phải hắn dẫn chúng ta xông vào đây mà nói, sợ rằng Thiết Mộc trang cũng đã bị Lôi gia phá hỏng hoàn toàn." Tần Ưng đứng một bên vội vàng đi tới, chỉ vào mảnh đất nhếch nhác phía sau nói.
Nghe vậy, Lâm Khiếu cũng cả kinh, ánh mắt nhìn theo phương hướng Tần Ưng chỉ, sau đó lại nhìn thấy đầy rẫy dược thủy màu đen trên khu vực trồng cây Thiết Mộc, gương mặt lập tức trở nên rất khó coi.
"Lâm Khiếu, mặc dù Thiết Mộc trang này là Lôi gia chúng ta thua cho các ngươi, nhưng còn chưa giao nộp thì vẫn còn là tài sản của Lôi gia. Thật không ngờ hôm nay các ngươi lại xông vào, thật không để Lôi gia chúng ta vào trong mắt sao."
Lâm Khiếu sắc mặt khó coi nhìn lên, cách đó không xa, cũng truyền đến một tiếng gầm phẫn nộ. Ngay sau đó, hai người Lôi Anh mang theo hơn mười người nhanh chóng chạy đến.
"Hừ, nếu chúng ta không cứng rắn xông vào mà nói, sợ rằng Lôi gia các ngươi đã đem Thiết Mộc trang phá hủy hoàn toàn." Sắc mặt Lâm Khiếu âm trầm nhìn chằm chằm đám người Lôi Anh, cười lạnh nói.
Nghe được lời này, sắc mặt đám người Lôi Anh cũng có chút hơi đổi, ánh mắt nhìn hướng khu vực cây Thiết Mộc, chân mày cau lại, âm thầm mắng một tiếng đồ vô dụng.
"Tam đệ, xảy ra chuyện gì?"
Giờ phút này, Lâm Khẳng cũng mang theo hảo thủ Lâm gia vọt vào, nhìn thấy một màn như vậy, liền trầm giọng hỏi.
Lâm Khiếu đem chuyện tình sơ lược ở đây nói lại một phen, khi mà Lâm Khẳng nghe đến chỗ Lôi gia muốn đem đất đai nơi này phá hủy hoàn toàn, cho dù là lấy tâm tính của hắn, trong lòng cũng nổi lên một cỗ tà hỏa. Thủ đoạn này quả nhiên là ti tiện.
"Lôi gia quả nhiên là có thủ đoạn a. Trì hoãn lâu như vậy nguyên lai là nghĩ đến rút củi dưới đáy nồi, đem sinh cơ của Thiết Mộc trang chặt đứt toàn bộ." Ánh mắt Lâm Khẳng lộ ra hàn quang, nhìn chằm chằm đám người Lôi Anh, lạnh lùng nói.
Vào giờ khắc này, Đám hảo thủ Lâm gia một bên cũng là tay nắm chặt đao kiếm, ánh mắt bất thiện. Nhìn bộ dạng kia, hiển nhiên là có khuynh hướng một lời không hợp liền động thủ.
Nhìn thấy kế hoạch bị phá, sắc mặt đám người Lôi Anh có chút không được tự nhiên, chợt dứt khoát không hề che dấu nữa, cười nhạt, nói: "Thiết Mộc trang là thành quả kinh doanh nhiều năm của Lôi gia ta, Lâm gia các người muốn tùy tùy tiện tiện ngồi mát ăn bát vàng, trên thế giới này làm gì có chuyện tốt như vậy."
Nghe được lời này, đám người Lâm Khẳng lại càng giận tím mặt.
"Tác phong làm việc của Lôi gia quả làm cho người ta phải bội phục. Bắt đầu từ bây giờ, Thiết Mộc trang này đã là của Lâm gia. Mời các vị đi cho, nếu ai đó không phục mà nói, ta sẽ cùng các ngươi giao lưu một tí." Ánh mắt Lâm Khiếu chợt lóe hàn mang, nói.
"Ngươi!"
Nghe vậy, da mặt đám người Lôi Anh cũng giật giật, bất quá vừa mới nghĩ tới thực lực Lâm Khiếu chính là Thiên Nguyên cảnh, nên chỉ có thể nuốt ngược nộ khí vào trong lòng. Hiện tại nếu có xung đột mà nói, chỉ sợ bọn họ không hề chiếm được chút tiện nghi nào.
"Hắc, nếu Lâm gia đã có hứng thú với Thiết Mộc trang này như vậy, vậy thì tặng cho các ngươi đi. Bất quá, thỉnh xin kinh doanh thật tốt, những thứ này, ngày sau Lôi gia chúng ta cũng sẽ lấy về."
Lôi Anh ánh mắt âm trầm nhìn chằm chằm đám người Lâm Khiếu, đột nhiên cười lạnh một tiếng, cũng không nói gì thêm, phất tay lên mang người rời đi.
Nhìn bóng lưng đám người Lôi Anh đi xa, sắc mặt mấy người Lâm Khiếu vẫn như cũ, không hề khá hơn chút nào. Thiết Mộc trang bị tổn hại thành như vậy, mặc dù vẫn có thể thu hoạch Thiết Mộc, nhưng chỉ sợ sản lượng giảm xuống không ít.
"Đúng là một đám tinh trùng thượng não." Sắc mặt Lâm Khẳng xanh mét, thấp giọng mắng.
Lâm Khiếu cũng khẽ thở dài một tiếng, nói: "Trước tiên kiểm tra Thiết Mộc bên trong Thiết Mộc trang một chút, xem xem bị phá hoại thành cái dạng gì rồi."
"Dạ!"
Nghe được lời của hắn, đám hộ vệ Lâm gia cũng chia ra, chạy vào khu vực trồng cây Thiết Mộc.
Xem xét kéo dài khoảng nửa giờ, đám người kia mới quay lại, mà nghe được những lời hồi báo, sắc mặt Lâm Khiếu và Lâm Khẳng lại càng khó coi hơn.
Lâm Động một bên cũng là níu chặt chân mày, mặc dù Thiết Mộc trang vẫn còn lại một chút Thiết Mộc trưởng thành, nhưng thổ nhưỡng nơi này đã bị Lôi gia dùng dược thủy phá hủy. Cho dù sau này vẫn có thể trồng Thiết Mộc, nhưng sản lượng sẽ giảm trên phạm vi lớn.
"Ai, đem chuyện này báo cho phụ thân đi, lão nhân gia rất coi trọng cái Thiết Mộc trang này, nếu biết chuyện này, chỉ sợ bị chọc tức không nhẹ." Lâm Khiếu thở dài một hơi, nhìn Lâm Khẳng nói.
"Ừh." Lâm Khẳng cũng đành cười khổ gật đầu, kế sách hiện thời, cũng chỉ có thể như vậy.
Nhìn gương mặt hai người có chút sa sút cùng tức giận, Lâm Động cũng thầm than, chiêu thức này của Lôi gia quả thật thâm độc.
Sau khi tin tức này truyền về Lâm gia, ngắn ngủi thời gian nửa ngày, Lâm Chiến Thiên tự mình mang người chạy đến Thiết Mộc trang, nhìn mảng đất đầy rẫy mùi hôi thối, sắc mặt xanh mét đến đáng sợ.
Lâm Động ngồi ở trên một vách núi đá cao chót vót, cúi đầu nhìn xuống gian đại sảnh phía dưới, giờ phút này, trong đó đang truyền ra tiếng gầm gừ tức giận của Lâm Chấn Thiên. Nghe được tiếng gầm thét này, mặc dù Lâm Động không ngồi bên trong, nhưng cũng không khỏi co rụt lại. Đây cũng là lần đầu tiên hắn chứng kiến Lâm Chấn Thiên tức giận như vậy, xem ra lần này Lôi gia khiến hắn tức giận không nhẹ.
"Thật là đáng sợ."
Ở một bên, Thanh Đàn le lưỡi thấp giọng nói, lần này là nàng theo chân mấy người Lâm Chấn Thiên chạy đến.
Lâm Động cười khổ một tiếng, đứng dậy nói: "Đi dạo xung quanh một chút đi. Lửa giận của gia gia chỉ sợ cũng không nhanh tắt, đau khổ này để cho mấy người lớn chịu đi."
"Ừm" Thanh Đàn cười trộm gật đầu.
Lâm Động để cho Thanh Đàn ngồi trên lưng Tiểu Viêm, sau đó hắn đi phía trước dẫn đường, đi về phía trong sâu sau Thiết Mộc trang.
Diện tích Thiết Mộc trang cực kỳ lớn, cảnh sắc cũng cực kỳ xinh đẹp, nếu không phải có một ít mùi hôi thối từ bốn phía truyền đến, thì nơi này cũng là một nơi nghĩ dưỡng tuyệt vời.
"Thiết Mộc trang có một đất đen đặc biệt, thích hợp với trồng Thiết Mộc. Nghe nói trước kia, khu vực Thiết Mộc trang này chính là một ngọn núi lửa, mà những thứ đất đen kia, chính là từ dưới đất phun lên. Bất quá bây giờ núi lửa đã biến mất, đất đen cũng có hạn, lại bị đám người Lôi gia phá hủy không ít, sau này sản lượng Thiết Mộc cũng sẽ ít đi rất nhiều, cho nên mới làm gia gia tức giận như thế." Đi ở sâu trong rừng u tĩnh, Lâm Động cũng tùy ý giải thích cho Thanh Đàn.
"Nha." Thanh Đàn khẽ gật đầu, ánh mắt lướt qua bốn phía, nói: "Nhiệt độ nơi này cao hơn so với phía ngoài."
"Ừ?"
Nghe vậy Lâm Động ngẩn người ra, liền cảm ứng một chút, cũng không có cảm giác như vậy. Sau khi suy nghĩ một chút liền chợt hiểu ra, trong cơ thể Thanh Đàn có Âm Sát Khí vô cùng khủng khiếp, đối với nhiệt độ trong thiên địa, tự nhiên là cảm giác cực kỳ nhạy cảm.
"Nơi này rất ẩm ướt, như thế nào lại ấm lên?" Chợt giật mình, Lâm Động lại có chút kinh ngạc. Hắn trầm ngâm một chút, rồi ngồi xổm người xuống, tay phải bốc lên một nắm đất đen, mà khi tay vừa nắm vốc đất đen, thân thể của hắn đột nhiên run lên, trong con ngươi nổi lên sự kinh hãi rõ ràng.
"Đất nơi này thế nhưng lại ẩn hàm một tia Cương Dương Khí?"
Thời điểm Lâm Động bốc nắm đất lên, hắn cảm giác được rõ ràng, Thạch Phù trong lòng bàn tay truyền đến một cỗ hấp lực. Mà dưới cỗ hấp lực này, nắm đất trong tay cơ hồ truyền đến một luồng khí lưu thưa thớt không đáng kể. Cỗ khí lưu này mặc dù mỏng manh, nhưng lại nóng rực như ánh mặt trời, đó là một loại khí hoàn toàn bất đồng với Âm Sát Khí.
Loại khí này, được gọi là Cương Dương Khí, thứ mà dành cho cao thủ Thiên Nguyên cảnh hút lấy.
"Tại sao có thể như vậy?"
Trong lòng Lâm Động có chút kinh ngạc, tuy nói đất đen có chứa Cương Dương Khí vô cùng mỏng manh, nếu không phải hắn có Thạch Phù thì chắc cũng không thể cảm ứng được. Nhưng bất kể thế nào, cái này đúng thật là có tồn tại.
Lâm Động ngẩng đầu, nhìn về phía sâu bên trong, khẽ nhíu chân mày, sau đó bước nhanh về trước mấy trăm bước, lại một lần nữa bốc mốt vốc đất đen lên.
"Càng về sâu bên trong, đất đen ẩn chứa Cương Dương Khí lại càng mạnh." Nhận ra sự biến hóa này, trong lòng Lâm Động lại càng kinh ngạc hơn, tuy nói loại cường độ này chỉ là tương đối, nhưng trong bùn đất, làm sao có thểẩn chứa Cương Dương Khí? "Trừ phi… dưới mặt đất này, có thứ gì đó thẩm thấu ra Cương Dương Khí, như thế mới làm cho bùn đất này cũng ẩn chứa một chút."
Ánh mắt Lâm Động chợt lóe, bàn chân cũng không nhịn được nhẹ nhàng giẫm lên cả vùng đất phía dưới.
Danh sách chương