Màn đêm buông xuống, Bạch Lâu bố trí rất nhiều kết giới xung quanh phòng của Tiểu Ái, đảm bảo không thứ gì có thể tới gần, ở sát vách là Khế Liêu, sát vách bên kia là Sesier, đối diện là bọn Lam Minh.

Tiêu Bắc tắm rửa xong từ phòng tắm đi ra, thấy Cổ Lỗ Y và Lam Minh đang cùng nhau ngồi trên giường, cúi đầu hết sức tập trung, không biết đang làm gì.

“Cả hai đang làm gì đó?” Tiêu Bắc đi qua nhìn, thấy hai người đang chơi cờ nhảy, Cổ Lỗ Y đã sắp thắng, Lam Minh phiền muộn chống cằm, hết đường xoay sở.

Tiêu Bắc bật cười, đi tới bò lên giường, đem Cổ Lỗ Y bế lên đùi, “Cổ Lỗ Y thông minh!”

“Ngô! Ngốc ngốc!” Cổ Lỗ Y nắm hai nắm tay, không quên cười nhạo Lam Minh.

Lam Minh híp mắt, thấy Tiêu Bắc mặc áo ngủ, đang dùng khăn lau tóc, áo ngủ trắng tinh chỉ thắt đai lưng, cổ áo mở thật rộng, cổ chữ V nha, nhìn thế nào cũng thấy như đang khiêu khích, bèn tiếp tục nhìn xuống, chỉ tiếc một cái quần lót trắng đem mọi phong cảnh hắn muốn thấy đều che lại, Lam Minh giật giật khóe miệng, ai tắm còn mặc quần lót chứ.

Tiêu Bắc thấy hắn nhìn mình rồi giận dỗi, cúi đầu nhìn xuống, vội khép áo lại, trừng mắt liếc qua, “Lưu manh!”

Cổ Lỗ Y ở trong lòng Tiêu Bắc, cũng giúp Tiêu Bắc khép áo lại, lườm Lam Minh, “Lưu manh!”

“Ai nha.” Tiêu Bắc sờ sờ cái tai nó, “Cổ Lỗ Y, học được một từ mới rồi kìa, nhưng mà sau này chỉ được dùng mắng Lam Minh thôi, không được nói với người khác! Trẻ con mắng người là vô học.”

“Ngô ngô.” Cổ Lỗ Y gật đầu.

Lam Minh tức giận, suy nghĩ một chút, nhấc chân gập gối, gác khuỷu tay lên đầu gối, trùng hợp là “không cẩn thận” đụng đổ bàn cờ… hạt châu rải đầy sàn.

“Nha.” Lam Minh vẻ mặt tiếc nuối tiếc hận cộng thêm thở dài nói, “Không cẩn thận đụng phải rồi.”

Tiêu Bắc và Cổ Lỗ Y trầm mặc một hồi, đồng thời tức giận chỉ vào Lam Minh, “Không biết xấu hổ a! Quá phận!”

Lam Minh da mặt rất dày, nhướng nhướng mi vẻ mặt trấn định, “Thật sự là bất cẩn thôi.”

Cổ Lỗ Y mếu máo bổ nhào về phía Tiêu Bắc, huyên thuyên như là đang trách cứ.

“Hắn lần nào cũng vậy à?” Tiêu Bắc an ủi nó, “Vậy lần sau cưng đừng chơi cờ với hắn nữa.”

“Ừm ừm.” Cổ Lỗ Y theo Tiêu Bắc chui vào chăn, Lam Minh cũng chui vào theo.

Tiêu Bắc nhìn hắn, “Anh chui vào chỗ tôi làm gì, không về ngủ đi?”

Lam Minh nhún nhún vai, nói, “Có chuyện muốn nói với ngươi.”

Tiêu Bắc thấy Lam Minh nằm bên cạnh mình, bèn nhích sang một bên chừa chỗ cho hắn, hỏi, “Nói nha.”

Lam Minh cười, nhích tới gần, theo sát Tiêu Bắc, “Bí mật này cần thân thiết chút mới có không khí.”

“Bí mật?” Tiêu Bắc thắc mắc, hỏi, “Về phương diện nào?”

Lam Minh lại tới gần một chút, Tiêu Bắc dùng Cổ Lỗ Y ngăn cản hắn, nheo mắt lại nhìn hắn, “Nói đi, còn tiến tới sẽ phóng hỏa đốt anh đó!”

Lam Minh giật giật khóe miệng, “Coi chừng cháy chăn.”

Tiêu Bắc đem Cổ Lỗ Y đẩy vào sâu trong chăn một chút, cả hai cùng mở to hai mắt, chờ Lam Minh nói.

Lam Minh chỉnh lại gối đầu chọn một góc độ thoải mái, túm Lam đi ra để ở một bên, để nó tự do hoạt động, nói nhỏ tới Tiêu Bắc, “Có năng lực của thần ma, nhưng lại hoàn toàn không có khí tức của thần ma, chỉ có hai loại khả năng tồn tại.”

Tiêu Bắc thắc mắc, nghiêng đầu, hỏi, “Hai khả năng?”

“Một là giai đoạn biến đổi.” Lam Minh nói, “Ví dụ như nhân loại bị quỷ hút máu cải tạo, hoặc nhân loại bị virus của yêu ma nhiễm phải.”

“A?!” Tiêu Bắc có chút giật mình, vậy chẳng phải là quá thảm sao.

“Nhưng virus của yêu ma có một đặc điểm.” Lam Minh nói, “Nó không thể tồn tại quá lâu ở môi trường bên ngoài, hơn nữa thời gian dược hiệu phát huy rất nhanh, nhưng tình huống của Tiểu Ái rõ ràng là sau khi ngất xỉu, tỉnh lại dần biến thành như vậy.”

Tiêu Bắc gật đầu, “Đã một tháng rồi, không có khả năng là virus… vậy còn loại khả năng kia là gì?”

Lam Minh trầm mặc một chút, một lát mới nói, “Thì là… có thai.”

“A?” Tiêu Bắc không quá rõ, “Cái gì?”

“Cô ta có thể đã hoài ma thai.” Lam Minh thở dài, “Người mẹ nhân loại nếu như xảy ra quan hệ với ma thần, tại thời kỳ hoài thai, người mẹ sẽ có được sự bảo hộ của lực lượng thần ma, nhưng cô ta vẫn là nhân loại.”

Tiêu Bắc sửng sốt một lát mới hiểu được, hạ giọng hỏi Lam Minh, “Ý anh là… kẻ cường bạo Tiểu Ái, không phải người a?”

“Có khả năng là thế.” Lam Minh gật đầu.

“Từ từ, nhưng mà…” Tiêu Bắc dường như có chút hỗn loạn, “Phụ nữ không phải mang thai mấy tháng mới có thể phát hiện sao?”

Lam Minh cười nhìn cậu, “Ác ma có hiệu suất hơn nhân loại mà… hơn nữa Bắc Bắc à, ngươi có thể không biết, tương phản với đứa trẻ nhân loại, ma thai, đặc biệt là ma thai siêu hỗn huyết, khi đang ở trong hình thái thai nhi phi thường cường đại.”

Tiêu Bắc suy nghĩ một chút, Lam Minh quả thật rất hiểu biết về phương diện này, bởi vì hắn là một ma thai siêu hỗn huyết, hơn nữa mẹ hắn cũng là nhân loại.

“Vậy… phải làm sao bây giờ?” Tiêu Bắc hỏi, “Sẽ sinh một siêu hỗn huyết sao?”

Lam Minh nhíu mày không nói.

“Sao vậy?” Tiêu Bắc nhìn ra điểm mấu chốt, truy vấn, “Siêu hỗn huyết có vấn đề gì?”

“Xác suất tồn tại của ma thai siêu hỗn huyết là một phần trăm.” Lam Minh nói.

“Thấp như vậy a?”

“Còn xác suất tồn tại của cơ thể mẹ siêu hỗn huyết là một phần mười nghìn.”

“A?!” Tiêu Bắc mở to hai mắt, “Vậy Tiểu Ái chẳng phải là dữ nhiều lành ít?”

“Cho nên mới nói.” Lam Minh gật đầu, “Hơn nữa cô ta là một phụ nữ hoàn toàn bình thường, không có sự chăm sóc của thần cũng không có thể phách cường kiện, cho nên…”

“Sẽ thế nào?”

“Sẩy thai.” Lam Minh trả lời.

Tiêu Bắc mở to hai mắt, “Tàn nhẫn như thế…”

“Bắc Bắc, đứa trẻ đó không phải nhân loại a, để một nhân loại sinh ra một phi nhân loại là chuyện rất nguy hiểm.” Lam Minh nói, “Ác ma bình thường tuy rằng rất tà ác, nhưng sẽ không tìm nhân loại để sinh ra hậu đại của mình, đây là trọng tội! Trừ phi là giống cha ta tìm một người nữ ưu tú để bồi dường đời siêu hỗn huyết của mình, làm thể xác để tái sinh.”

Tiêu Bắc khẽ nhíu mày, tại sao Lam Minh lại nói về bản thân tàn nhẫn như vậy a, liền vô thức nhìn hắn một cái, nhưng trên mặt Lam Minh lại không có gì dị dạng, Tiêu Bắc mới an tâm một chút, dù sao thời gian đã trôi qua rất lâu.

“Nhưng Tiểu Ái tuyệt đối không phải một người tốt để chọn, mọi năng lượng và dinh dưỡng mà ma thai cần có thể sẽ hại chết cô ta.” Lam Minh bất đắc dĩ lắc đầu, “Nếu như muốn cứu Tiểu Ái, phải diệt ma thai đó.”

“Nhưng… còn chưa xác định mà!” Tiêu Bắc nghĩ sang phương diện tốt hơn, “Cũng không nhất định sẽ tuyệt vọng.”

“Ngày mai bảo Bạch Lâu bắt mạch cho cô ta.” Lam Minh cũng gật đầu, “Ta nghĩ, Bạch Lâu hẳn cũng hoài nghi giống như vậy.”

“Nếu như Tiểu Ái không phải lựa chọn tốt, vậy ác ma kia, có thể là thật tình thích cô ấy không? Nên mới…” Tiêu Bắc nhỏ giọng hỏi.

“A.” Lam Minh thấp giọng bật cười, lắc đầu, vươn tay nhẹ nhàng chạm lên mặt Tiêu Bắc, “Bắc Bắc, vô luận là thần hay ma, cũng không để người mình yêu kéo dài hậu đại của mình.”

“Nhưng đó không phải chuyện bình thường sao?” Tiêu Bắc nhíu mày, “Lưu lại hậu đại với người mình yêu.”

“Ngươi có thể nhìn người mình yêu chết không?” Lam Minh nhún vai, “Rồi kết tinh ái tình của các ngươi bị xem như kẻ hạ đẳng không được trời đất bao dung.”

Tiêu Bắc nghe thấy hơi khó chịu, nhỏ giọng lầm bầm một câu, “Nhưng mà… Khế Liêu không phải cũng là siêu hỗn huyết sao, cậu ta là Lang vương.”

“Mẹ hắn là nhân loại à?” Lam Minh bật cười, “Nhân loại từ trước tới nay rất ghét ác ma, thần ma càng kỳ thị nhân loại.”

Tiêu Bắc ngước mắt, “Bàn bạc với Tiểu Ái trước đã.”

Lam Minh gật đầu, hiển nhiên, hắn cũng ý thức được mình dường như đã đưa vào đó không ít cảm xúc, bèn nói, “Bàn bạc với tất cả mọi người đi, dù sao, có thể sẽ có tình huống khác xảy ra, dạo này cũng có không ít chuyện kỳ quái.”

“Ừ.” Tiêu Bắc gật đầu.

Trong phòng an tĩnh lại, qua thật lâu, Tiêu Bắc đột nhiên hỏi, “Ác ma vừa mới tới lúc nãy thì sao? Còn có ác ma dùng thuật giam cầm linh hồn ở khu vui chơi… có thể là cha của ma thai không?”

Lam Minh gật đầu, “Có khả năng này.”

“Hắn tới làm gì vậy nhỉ?” Tiêu Bắc thấp giọng hỏi.

“Chuyện này khó nói.” Lam Minh nói, “Khả năng để một ác ma cần nhân loại kéo dài hậu đại cũng không nhiều, trừ phi nó lập tức sẽ chết, muốn tìm một cơ thể mới.”

“Dùng con mình làm cơ thể mới?” Tiêu Bắc cảm thấy có chút rét lạnh.

“Chờ ngày mai rồi tính.” Lam Minh sờ tóc Tiêu Bắc, phát hiện chưa khô, lại xoa xoa, trong nháy mắt, tóc khô.

Tiêu Bắc nheo mắt lại, “Hm, dùng tốt hơn máy sấy!”

Lam Minh lắc đầu, đắp chăn cho cậu, “Ngủ đi, ngày mai tính tiếp.”

“Hm.” Tiêu Bắc gật đầu, chỉ là, một lát sau lại mở mắt ra hỏi, “Ký ức của Tiểu Ái, cũng là người kia xóa sao?”

Lam Minh ngẩn người, gật đầu, “Nếu như có thể giam cầm linh hồn người khác, vậy xóa ký ức dùng trống rỗng thay thế, hẳn là không phải việc khó.”

“Không phải là trống rỗng, là một sự ấm áp trắng tinh.” Tiêu Bắc cười tủm tỉm sửa đúng, “Hồi ức như vậy, cảm giác rất hạnh phúc, ta nghĩ người có thể đem ký ức như vậy đến cho cô ấy… hẳn là không phải người xấu, có thể rất yêu cô ấy.”

“Nhưng khiến người sinh ma chính là hại chết người mình yêu.” Lam Minh thủy chung vẫn cảm thấy không đúng.

Tiêu Bắc cười, “Giữa quá trình người và ma yêu nhau, không thể nghi ngờ nhân loại yếu thế một chút, nhưng, bên yếu thế, không có nghĩa là người nọ không có dũng khí để yêu a.”

Lam Minh nhíu mày, “Có ý gì?”

Tiêu Bắc nhướng mi, “Rất nhiều nữ tính có cơ địa yếu nếu sinh dục sẽ có thể dẫn đến tử vong, đều nguyện ý vì người mình yêu mạo hiểm sinh ra kết tinh ái tình của họ.”

Lam Minh ngẩn người, cuối cùng vẫn cười cười, không tranh luận nữa, nói với Tiêu Bắc, “Ngủ đi.”

Tiêu Bắc nhắm mắt, một lát sau, lại mở mắt ra.

Lam Minh có chút bất đắc dĩ, “Bắc Bắc, sao còn chưa ngủ!”

Tiêu Bắc nheo mắt lại, “Sao anh còn ngủ ở đây?!”

“Ách…” Lam Minh nhìn trời —— Bị phát hiện rồi.

Tiêu Bắc dùng đầu ngón chân đá hắn, “Đi ra ngoài ngay, đi về phòng mình đi.”

Lam Minh cưỡng ép ôm lấy Tiêu Bắc, “Không đi, như vậy ấm hơn.”

“Trời nóng nực ấm áp cái gì…”

“Suỵt… cẩn thận đánh thức Cổ Lỗ Y.”

Tiêu Bắc hết cách, đành để Lam Minh da mặt dày lưu lại, cùng giường chung gối.

Cổ Lỗ Y bị bọn họ chen ở giữa cả đêm nằm mơ thấy mình biến thành nhân xúc xích trong một cái hotdog thật to, có người cầm cái hotdog đó, bóp nha bóp…

.

Sáng sớm hôm sau, Tiêu Bắc bị tiếng động xôn xao dưới lầu đánh thức. Ngồi dậy, liền thấy Lam Minh bưng cà phê đứng bên cửa sổ sát đất phía trước, tư thế ưu nhã, mặt không biểu tình vừa nhìn xuống lầu vừa nhấm nháp cà phê, Cổ Lỗ Y ngồi trên vai hắn, gặm pizza, cũng là mở to hai mắt nhìn xuống lầu.

“Ô ô.”

Lúc này, Tiêu Bắc liền cảm thấy trên nệm có gì đó đè lún xuống, cúi đầu nhìn, là một đám sói con tộc Khế Liêu.

“Ăn sáng chưa?” Tiêu Bắc sờ đầu chúng nó.

“Tỉnh rồi?” Lam Minh nhìn Tiêu Bắc.

“Ừm, chào buổi sáng, sao dưới lầu ồn ào vậy?” Tiêu Bắc hỏi.

“Có người tới gây sự.” Lam Minh trả lời, “Tiếu Hoa và Long Tước đang xử lý, sợ bọn họ làm bị thương đám sói con, cho nên đều bế lên đây.”

“Là Long Tước sợ sói con cắn người nên mới bảo ta bế lên.”

Giọng nói truyền tới từ bên kia, Tiêu Bắc xoay mặt, nhìn thấy trên sofa bên kia, Khế Liêu hai chân gác lên bàn trà, đang đọc báo.

Sesier ngồi bên cạnh hắn, đọc một quyển sách tiếng Pháp, “Nói chính xác là, Long Tước và Tiếu Hoa sợ ngươi cắn người.”

Khế Liêu bĩu môi, lộ ra răng nanh nhọn, so bì với đám sói con.

“Sao cậu lại cắn người?” Tiêu Bắc thắc mắc.

“Mấy tên đó quấy rối, Long Tước nói chúng ta xuống dưới có thể tạo ra hỗn loạn, cho nên lưu lại những người tương đối bình tĩnh ở dưới đối phó, còn lại bị đuổi lên.”

“Ai tới gây sự?” Tiêu Bắc xuống giường đi vào toilet, vừa đánh răng vừa hỏi Lam Minh.

Lam Minh suy nghĩ một chút, hỏi Khế Liêu, “Cái từ kia đọc là gì?”

“Hiệp hội khoa học phản mê tín.” Sesier nhắc nhở.

“Có tổ chức này?” Tiêu Bắc mở to hai mắt hỏi.

“Một đám người tổ chức ra thuyết vô thần cực đoan.” Lam Minh nhún nhún vai, “Có điều, bọn họ không giống tổ chức dân gian bình thường.”

“Là sao?” Tiêu Bắc nghi hoặc.

“Hm, vừa nãy Tiếu Hoa nói có thể là có kẻ chủ mưu làm, cố ý gây chuyện, mục đích chân chính còn chưa rõ lắm, cho nên cần giao lưu một chút, bảo chúng ta đừng đi thêm phiền.” Khế Liêu nói.

“Chủ mưu…” Tiêu Bắc rửa mặt xong chạy đến, đứng bên cửa sổ nhìn xuống, hỏi, “Thật nhiều người a, Danh Vũ gọi tổ quay phim tới làm chi?”

“Cô ấy nói cơ hội tốt không nên lãng phí.” Sesier buông sách, “Nếu để kẻ có mưu đồ lén quay phim lại, bọn chúng có thể tùy tiện thêm bớt ngôn ngữ, còn không bằng chúng ta cũng quay lại toàn bộ, lưu lại làm chứng cứ, lòng hại người không thể có, nhưng tâm đề phòng không thể không có.”

“Huýt ~” Lam Minh huýt sáo, “Rất có đầu óc a.”

“Nếu không làm sao Tiếu Hoa có thể để cô ta làm bà chủ.” Khế Liêu rướn thắt lưng, “Phụ nữ, bình thường quá thông minh cũng vô dụng, phải ngốc phải khờ, thời điểm mấu chốt thông minh là được rồi.”

Bọn Tiêu Bắc đều nhìn hắn, “Ngươi rất thấu hiểu phụ nữ sao?”

Khế Liêu nhướng nhướng mi, “Lang tộc chúng ta rất tôn trọng nữ tính! Ta là Lang vương đó, phải phụ trách dạy dỗ những người đẹp nhỏ bé của Lang tộc trưởng thành khỏe mạnh, không bị bắt nạt.”

Tất cả mọi người nghĩ sói con mà Khế Liêu dạy dỗ khẳng định rất bưu hãn.

Lại một lát sau, bên ngoài cãi nhau, càng lúc càng kịch liệt.

“Đám người đó hình như muốn gây sự.” Tiêu Bắc và Lam Minh đều nhìn ra mánh khóe, có chút tức giận.

“Ừ ừ.” Cổ Lỗ Y gật đầu.

“Long Tước và Tiếu Hoa đúng là giỏi nhẫn nhịn a.” Tiêu Bắc nói với Lam Minh, “Thảo nào bảo anh và Khế Liêu đi lên đây, hai người mà ở dưới phỏng chừng đã sớm đánh người rồi.”

Lam Minh cười gượng một tiếng, chỉ xuống đất nói, “Ngươi xem, đồ án dưới chân bọn người kia kìa.”

Tiêu Bắc híp mắt nhìn một chút, hỏi, “Đó là cái gì? Trước đây chưa từng thấy a?”

“Đó gọi là xui xẻo chú.” Sesier cười tủm tỉm nói, “Hồi nãy Bạch Lâu lặng lẽ vẽ ra, ai giẫm tới thứ đồ chơi đó là thảm rồi, sẽ gặp xui.”

“Xui thế nào?” Tiêu Bắc lo lắng, “Đừng gây tai nạn chết người!”

“Không đâu.” Lam Minh lắc đầu, “Loại này chỉ là một loại đùa chơi, còn được dùng như truy tung chú, những kẻ gây sự này có thể có kẻ chủ mưu ở phía sau, cần tìm hiểu nguồn gốc, tìm người cầm đầu.”

.

.

______________________

Edit: Tiểu Lạc



Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện