Tiêu Bắc rơi vào trạng thái hôn mê, hoặc đúng hơn nên nói là trạng thái mất linh hồn cực kì nguy hiểm. Mọi người vội vàng tìm cách gọi Tiêu Bắc đang ở “Tận thế chi thành” về.

Lam Minh nhìn người cá kia, ánh mắt lạnh lẽo, dạng như thể _ không nói làm thịt hắn.

Người cá nọ né tránh ánh mắt của hắn, nhìn Lam Minh do dự.

“Mang ta đi tìm Tiêu Bắc, bằng không lão tử làm thịt ngươi!” Lam Minh gằn từng chữ, người cá kia giật mình, vây cá dựng đứng lên nhìn Lam Minh.

Lam Minh quay đầu nói với viên quản lý: “Thả hắn ra!”

Viên quản lý do dừ, có vẻ muốn gọi điện thoại hỏi Poseidon một chút. Dù sao cũng vất vả lắm mới bắt được, nhưng sắc mặt Lam Minh đáng sợ quá đi.

Hi Tắc Nhĩ gật đầu với viên quản lý, ý bảo _ làm theo ý Lam Minh đi.

Viên quản lý gật đầu, dẫn mọi người đến một hồ nước, chỉ chỉ đập nước một bên: “Mở đập ra sẽ thông tới biển . “

Lam Minh nhảy vào nước, Cổ Lỗ Y cũng “tõm” một tiếng nhảy theo.

Hi Tắc Nhĩ bảo viên quản lý mở cửa đập, lưu lại Bạch Lâu và Tiếu Hoa chờ trên bờ, còn lại thì nhảy vào nước. Theo dòng nước chảy ra ngoài, người cá kia cũng nhanh chóng bơi ra, tiến thẳng vào mặt biển sâu.

Bọn Lam Minh nhanh chóng đuổi theo hắn tìm Tiêu Bắc.

Lại nói đến Tiêu Bắc bị dẫn vào Tận thế chi thành.

Cả thành phố giống như một thế giới đã mất, lúc đầu Tiêu Bắc còn có chút sợ, bất quá dường như người cá này hoàn toàn không có ý muốn thương tổn mình. Hơn nữa lúc này cậu cũng chỉ là một linh hồn, có thể xảy ra chuyện gì chứ.

Nhìn thành phố cách mình càng ngày càng gần, Tiêu Bắc nhịn không được hỏi người cá nọ: “Đó là nơi nào vậy?”

Tiêu Bắc kỳ thật cũng không mong đợi đối phương trả lời, không nghĩ tới người cá nọ lại trả lời một câu: “Có người gọi là Tận thế chi thành, là một thành phố bị bỏ hoang.”

“Bỏ hoang?” Tiêu Bắc hiếu kỳ: “Vậy trước kia ai sống ở đó? Người ngoài hành tinh hả?”

Người cá quay đầu lại nhìn Tiêu Bắc, bất đắc dĩ cười một tiếng: “Ngươi thật đúng là thú vị, ngay cả tổ tiên mình cũng không nhớ.”

“Tổ tiên…” Tiêu Bắc kinh ngạc: “Chính là thiên nhân trong truyền thuyết?”

Người cá gật đầu: “Chúng ta cũng không phải nhân ngư bình thường, mà là phương tiện đi lại do thiên nhân thuần dưỡng.”

“Hiện đại như vậy?” Tiêu Bắc kinh ngạc: “Vậy ngươi đến để đưa ta về nhà sao?”

“Nhà đã không còn từ lâu, thành phố đã bị huỷ, thiên nhân cũng chết hết.” Người cá trả lời.

“Sao lại chết hết?” Tiêu Bắc thắc mắc… Đang nói chuyện, cậu thấy một bộ xương rất dài rất dài: “Đó là xương của Long Tộc sao?”

“Ừ.” Người cá gật đầu: “Là bạn tốt của thiên nhân, chúng cũng như họ bị tuyệt chủng.”

“Giống khủng long tuyệt chủng do không thích ứng hoàn cảnh đột nhiên thay đổi sao? Xảy ra động đất hay núi lửa?” Tiêu Bắc hiếu kỳ.

Người cá cười cười: “Thiên nhân gần như là sự tồn tại vô địch, hơn nữa họ còn tự xây thành phố dưới đáy biển thì có thể sợ cái gì.”

“Vậy tại sao?” Tiêu Bắc không rõ: “Thành phố vẫn còn nguyên, sao đột nhiên tất cả lại chết?”

“Là chính bọn họ quyết định diệt vong.” Người cá trả lời: “Dòng máu đã truyền đến giọt cuối cùng, có thể là do quá vĩ đại nên mới dẫn đến kết cục như vậy. Trái lại nhân loại thấp kém, khuyết điểm đầy rẫy mà vẫn sống tới bây giờ, so với Thần Ma còn sống tốt hơn.”

Tiêu Bắc nhún vai, đột nhiên nhớ tới Đại Tế Ti: “Ta lại nghĩ rằng phải diệt vong là vì không có tình cảm.”

“Tình cảm?”

Lúc này, một người cá Tiêu Bắc bơi lướt qua Tiêu Bắc, so sánh con cậu đang cưỡi còn lớn hơn mấy phần, toàn thân phủ một màu vàng kim. Tiêu Bắc nghĩ có khi nào là cá chép biến chủng không nhỉ…

“Sống mà không có tình cảm thì không phải rất nhàm chán sao, nhất là về già…” Tiêu Bắc lắc đầu: “chậc chậc” hai tiếng. Đại Tế Ti không phải cũng tịch mịch một đời sao, nhưng hắn vẫn có vẻ rất khao khát tình cảm, quý trọng người bên cạnh, còn cứu Lam Minh. Nếu như năm đó đầu óc hắn mơ hồ một chút, thì nói không chừng đã cùng Lam Minh thành một đôi .

Nghĩ đến Lam Minh, Tiêu Bắc lại cau mũi… Lam Minh với mình xứng đôi hơn! Tiến vào Tận thế chi thành, Tiêu Bắc mới chính thức cảm nhận được sự xinh đẹp và trí tuệ không tầm thường của bậc cổ nhân.

“Thật đẹp.” Tiêu Bắc nhịn không được cảm khái.

“Vậy cậu có muốn ở lại không?” Người cá hỏi.

“Sống một mình ở đây sẽ buồn chán chết đó?” Tiêu Bắc cười hỏi hắn: “Hơn nữa, sống ở đây không phải sẽ chết đói sao?”

“Cậu bây giờ cũng không phải người, sẽ không sợ chết đói đâu!” Người cá âm u nói một câu dọa Tiêu Bắc nhảy dựng, cậu lập tức lo lắng nhìn người cá: “Các ngươi không phải muốn để ta lại đây đấy chứ? Dẫn ta đi xong rồi thì mau đưa ta trở về!”

Hai người cá nhìn nhau cười, nụ cười của chúng có lẽ không có ý nghĩa gì đặc biệt, nhưng trong mắt Tiêu Bắc nụ cười xuất hiện trên khuôn mặt thật lớn như thế thật đáng sợ.

Nghĩ đến việc hai tên người cá này có thể muốn hãm hại mình, Tiêu Bắc tóm lấy vây cá của một con: “Ta rất lợi hại đó, hai ngươi hòng đừng giở trò. “

“Rất lợi hại?” Người cá lớn hơn bơi đến trước mặt Tiêu Bắc, đôi mắt mở lớn đủ khiến Tiêu Bắc cứng người, trong lòng không ngừng sốt ruột _ tên Lam Minh chết tiệt kia sao còn chưa tới cứu mình!

Hai người cá liếc nhau, sau khi bơi đến đáy Tận thế chi thành thì thả Tiêu Bắc xuống.

Tiêu Bắc nhìn xung quanh, lại nhìn chúng: “Hai ngươi dẫn ta tới đây làm gì?”

Hai người cá đột nhiên mỉm cười, quay người đi.

“A!” Tiêu Bắc hét lên: “Các ngươi đi đâu vậy?”

Hai người cá phe phẩy đuôi, bơi đi bỏ lại Tiêu Bắc vẫn đang đứng giữa thành phố: “Quay lại đây! Còn ta tính sao?”

Chính là mặc cho Tiêu Bắc la hét thế nào, hai người cá vẫn không trở lại.

Tiêu Bắc lại nhìn một vòng, đường phố xung quanh một mảnh hôn ám, thành phố hoang này tuy rất đẹp nhưng không bóng người lại cực kì hoang vu, trên mặt đất chỉ có vài bộ xương khô.

Tiêu Bắc muốn trở về, nhưng dường như bị thứ gì đó ngăn lại.

Tiêu Bắc bây giờ không thể cảm giác được gì, lạnh – không, đói – không… Đương nhiên, lấy trạng thái linh hồn hiện nay cũng không có khả năng già chết.

Vừa nghĩ tới nếu vậy phải lang thang trong Tận thế chi trong thành dưới đáy biển cả đời, trong lòng Tiêu Bắc dâng lên cảm giác sợ hãi.

Đi lại trong thành phố vắng vẻ, xung quanh cái gì cũng không có. Tiêu Bắc bắt đầu nhớ mọi người trong EX, nhớ Cổ Lỗ Y, nhớ Lam Minh.

Tiêu Bắc không muốn đi tiếp, ngồi xuống một cái ghế đá ven đường, cô đơn ngẩn người.

Ngẩng mặt lên là đại dương trống rỗng, rất sâu rất sâu, tựa như bầu trời, căn bản nhìn không tới mặt biển. Tiêu Bắc đột nhiên nghĩ rằng, lúc này cho dù xuất hiện một con cá mập thì cũng so với cái gì cũng không có tốt hơn.

Đang cảm thấy cô đơn, sau lưng đột nhiên có cái gì đẩy đẩy, Tiêu Bắc vội vàng quay đầu lại, liền thấy một gương mặt vô cùng quen thuộc. Nếu như nói trước đó còn cảm thấy khuôn mặt này thật quỷ dị, thì lúc này cậu lại cảm thấy thật đáng yêu.

“Ta nghĩ ngươi đã đi rồi.” Tiêu Bắc nhìn người cá.

“Cậu một mình rất cô đơn sao?” Người cá bơi tới, chống cằm tựa vào cái ghế bên cạnh nhìn Tiêu Bắc: “Nếu cậu cứ như vậy không thể trở về thì có tiếc nuối gì không?”

“Rất nhiều.” Tiêu Bắc ôm đầu gối nói: “Không thể gặp lại bạn bè, không thể nhìn thấy Cổ Lỗ Y lớn lên, không thể tiếp tục khiêu vũ, rất nhiều rất nhiều chuyện còn chưa làm xong…”

“Chỉ những chuyện này?” Người cá hiếu kỳ: “Còn gì khác không?”

“Khác…” Tiêu Bắc thì thào tự nói, tựa hồ có chút do dự.

“Đó là điều cậu tiếc nuối nhất phải không?” Nhân ngư cảm thấy hứng thú hỏi: “Nét mặt của cậu cho ta biết cậu không nói thật.”

Tiêu Bắc khẽ thở dài, nhìn người cá: “Còn một việc…”

“Liên quan tới Lam Minh?”

“Sao ngươi biết?” Tiêu Bắc thắc mắc tròn mắt nhìn người cá.

“Ta đã sống rất lâu.” Mái tóc dài màu tảo của người cá theo nước mà lơ lửng: “Năm đó sau khi thiên nhân quyết định phá hủy tòa thành thị này, ta bị vứt lại đây, vĩnh viễn bị nhốt trong thành phố, cô lập với ngoại giới.”

Người cá vừa nói, đưa tay chỉ lên trời: “Bầu trời vốn là cửa ra, nhưng đã bị phá hủy, đóng kín rãnh biển cuối cùng.”

Tiêu Bắc ngẩng mặt: “Các ngươi bị mắc kẹt ở đây?”

“Sau khi cửa bị đóng, toàn bộ thiên nhân đều chết hết, những người từng là bằng hữu của ta, chủ nhân của ta… Trong vòng một đêm đã hoàn toàn biến mất.”

Tiêu Bắc nhíu mày, cậu biết rõ loại tư vị này không dễ chịu chút nào, vừa nãy trong nháy mắt cậu đã cảm giác được, huống chi những người cá này đã phải đợi quá lâu.

“Chúng ta không già cũng không chết nên đã ở nơi này hơn một ngàn năm.” Người cá thấp giọng kể: “Vốn ta còn cho là theo thời gian trôi qua ta sẽ có thể dần quên đi bạn bè. Nhưng sự thật, theo thời gian trôi qua, ta càng ngày càng nhớ bọn họ, nhớ quãng thời gian tốt đẹp trong quá khứ.”

“Ân.” Tiêu Bắc gật đầu: “Ta có thể hiểu.”

“Ta vẫn luôn tiếc nuối.” Người cá bất đắc dĩ nói: “Ta mất đi rồi mới phát hiện còn rất nhiều chuyện chưa làm, ta vẫn luôn hối hận vì sao năm đó không quý trọng thời gian, hạnh phúc không phải thứ có thể chờ đợi.”

Tiêu Bắc có chút bất ngờ nhìn nó: “Ngươi là muốn bảo ta phải nắm lấy cơ hội, để tránh hối hận như bây giờ sao?”

“Ừh.” Người cá cười gật đầu.

Tiêu Bắc tựa hồ có chút làm phức tạp: “Nhưng… ta là nhân loại, cuộc sống của nhân loại rất ngắn, ta không thể cùng anh ta sống mãi.”

Người cá lẳng lặng nghe.

“Nếu như ta chết đi, Lam Minh có thể tiếp tục chăm sóc Cổ Lỗ Y, nhưng nếu như lúc này ta hứa hẹn với anh ta cái gì, sau này nói không chừng Lam Minh sẽ rất buồn… người như anh ta, thoạt nhìn thì có vẻ rất mạnh mẽ nhưng kỳ thực lại rất vô dụng.”

“Nhân loại không có khả năng xuất linh hồn ra khỏi cơ thể, cậu căn bản không phải nhân loại, Bắc Bắc!” Người cá lắc đầu, cảm thấy Tiêu Bắc thật cứ lo lắng chuyện không đâu: “Cậu có thể cùng hắn cho đến phút cuối cùng, phải quý trọng thời gian chứ.”

“Nhưng bây giờ đã không thể quay lại.” Tiêu Bắc có một loại xung động trước nay chưa từng có, nếu bây giờ có thể trở về thì dứt khoát phải thổ lộ với Lam Minh!

“Trước kia ta đã rất nhiều lần đi vào ý thức người khác, nhưng chưa từng xảy ra chuyện như lần này, linh hồn không thể quay về. Này là vì sao?” Tiêu Bắc hỏi người cá.

Người cá mỉm cười: “Nguyên nhân rất đơn giản… bởi vì căn bản không tồn tại Tận thế chi thành thật, những thứ này là kí ức của ta cố ý để cậu nhìn thấy.”

“A? !” Tiêu Bắc giật mình: “Ngươi lừa ta?”

“Cũng không hẳn… đây là món quà bọn Poseidon kêu ta tặng cho cậu và Lam Minh.” Người cá mỉm cười: “Tận thế chi thành thật bây giờ như thế này…”

Hắn vừa nói xong, Tiêu Bắc thấy khung cảnh quanh mình thay đổi. Thành phố xinh đẹp dần biến mất, trở thành một nghĩa địa dưới đáy biển, khắp nơi đều là bia mộ.

“Thành phố xinh đẹp kia vốn đã biến mất hoàn toàn.” Người cá thấp giọng nói: “Ta tự tay mai táng những người bạn đã chết kia… từng người từng người một.”

Tiêu Bắc kinh ngạc nhìn hắn: “Nhưng trên ảnh vệ tinh ta thật sự đã thấy rất nhiều đồng loại của ngươi mà, còn rất lớn.”

“Đó là mới tìm được sau này, trước đó bọn họ bị lạc trong biển.” Người cá mỉm cười, chỉ chỉ lên trời. Lúc này Tiêu Bắc mới để ý thấy có không ít người cá đang bơi lội, kiểu nào loại nào cũng có, người cá nọ nói tiếp: “Chúng ta đợi gần ngàn năm mới có thể gặp lại, đây là món quà Poseidon tặng ta. Đổi lại, ta đáp ứng hắn cũng tặng các cậu một món quà. Dũng khí nắm lấy thời gian, không cần phải chờ đợi hay do dự nữa.”

Nó nói xong, Tiêu Bắc chợt nghe xa xa truyền đến một tiếng gọi quen thuộc: “Bắc Bắc!”

Quay đầu lại, là bọn Lam Minh đang bơi tới, mọi người đang vẫy tay với mình.

Tiêu Bắc nhìn thấy nhân ngư nọ đang bơi phía sau bọn Lam Minh, nhìn lại bên cạnh… hắn đang biến mất, mà đồng thời, mình cũng đang từ từ biến mất.

Tiêu Bắc rất quen thuộc cảm giác này _ cậu phải trở về !

Trong khoảnh khắc khi ý thức dần mơ hồ, Tiêu Bắc nghe được người cá nọ khẽ nói với cậu một câu: “Có một món quà khác giấu trong túi cậu cậu.”

Lam Minh thấy Tiêu Bắc biến mất liền sợ hãi hét lên: “Bắc Bắc, đừng!”

“Lam Minh!” Hi Tắc Nhĩ giữ chặt hắn: “Bắc Bắc đã trở về rồi!”

Lam Minh sửng sốt, rồi mới giật mình nhớ ra đó không phải thực thể.

Liền cùng bọn Khế Liêu nhanh chóng trở về.(Cc: tội. cả đám bị quay mòng mòng. Bơi chán lunJ)))))

Lúc này, Tiếu Hoa và Bạch Lâu ở lại trên bờ nhìn thấy Tiêu Bắc nhúc nhích.

“Bắc Bắc?” Tiếu Hoa vội vỗ vỗ Tiêu Bắc.

Quả nhiên, lông mi Tiêu Bắc khẽ rung lên.

“Tỉnh!” Bạch Lâu nhéo má Tiêu Bắc: “Bắc Bắc, mau tỉnh lại!”

Không đầy một lát, mắt Tiêu Bắc từ từ mở ra.

“Bắc Bắc!” Tiếu Hoa cùng Bạch Lâu nhẹ nhàng thở ra.

Lúc này, Lam Minh là người đầu tiên nhảy khỏi nước, theo sát phía sau là Cổ Lỗ Y.

“Bắc Bắc!” Lam Minh xông tới, lo lắng hỏi Tiêu Bắc: “Thế nào rồi?”

Tiêu Bắc phe phẩy đầu, nhìn Lam Minh và Cổ Lỗ Y trên vai hắn cũng đang nhìn mình: “Bắc Bắc!”

Tiêu Bắc khẽ cong khóe miệng, cảm giác được trở về cơ thể thật tốt quá, lại nói với Lam Minh nói: “Poseidon giở trò quỷ…”

Lam Minh sững sờ, tất cả mọi người cũng trầm mặc một hồi, rồi đồng loạt nhìn về phía Hi Tắc Nhĩ.

Hi Tắc Nhĩ xấu hổ gãi đầu: “Cái kia, lúc trước Poseidon nói đang chuẩn bị một kinh hỉ cho Bắc Bắc và Lam Minh, ai mà biết hắn lại nhàm chán như vậy.”

“Không sao thì tốt rồi, chờ tôi có thời gian tìm hắn đánh một trận…” Lam Minh đỡ Tiêu Bắc ngồi dậy lại thấy Tiêu Bắc đột nhiên từ trong túi quần lấy ra vật gì đó.

Bắc Bắc cảm giác trong túi mình có một chiếc nhẫn, lấy ra xem. Quả nhiên là một chiếc nhẫn màu xanh, bằng đá saphire, thập phần xinh đẹp.

Lam Minh khó hiểu nhìn chiếc nhẫn trong tay Tiêu Bắc: “Bắc Bắc?”

Tiêu Bắc cầm nhẫn nhìn lại Lam Minh: “Ừ.”

Lam Minh nhìn cậu: “Nhẫn?”

Tiêu Bắc gật đầu: “Ừh, anh còn nhớ sau khi từ thế giới khác trở về đã nói gì với tôi không?”

“Nhớ, tôi đã thổ lộ với cậu, sau khi trở về hai ta liền làm tình nhân, vĩnh viễn không tách ra…”

“Không được nói ra!” Bắc Bắc cuống cuồng chặn miệng Lam Minh lại.

Mọi người xuang quanh rất tự giác, đồng loạt _ ngước mặt nhìn trời.

Cổ Lỗ Y khoanh tay ngồi trên vai Lam Minh, trừng mắt nhìn hắn _ rất biết nắm bắt cơ hội.

Tiêu Bắc đưa nhẫn ra trước mặt Lam Minh: “Tôi đồng ý, đây là đáp lễ.”

Lam Minh kinh ngạc há to miệng, tựa hồ trong nhất thời không thể tin, kinh hỉ quá độ: “Thật… Thật sao?”

Tiêu Bắc cười rạng rỡ, gật đầu: “Ừh!”

“Bắc Bắc…”

Có thể do niềm hạnh phúc đến quá đột ngột làm Lam Minh có chút không biết phải làm sao, đưa tay muốn nhận lấy nhẫn rồi cho Bắc Bắc một cái ôm thật to, tốt nhất là hôn thêm một cái. Không người Cổ Lỗ Y lại bay tới, nhoáng cái cướp lấy nhẫn.

“Cổ Lỗ Y!” Lam Minh nhào tới bắt nó.

Cổ Lỗ Y tránh đi, phụng phịu nhăn mặt với Lam Minh, cầm nhẫn bỏ chạy. Lam Minh lập tức đuổi theo: “Ngươi hết hy vọng rồi, Bắc Bắc đồng ý, về sau ta chính là người giám hộ của tiểu tử nhà ngươi!”

Cổ Lỗ Y không phục, Bắc Bắc thật sự bị Lam Minh lừa đi rồi, tức chết!

Tiêu Bắc đứng lên. Xa xa trong nước, người cá kia đang nhìn cậu, thấy cậu nhìn lại mình, trên gương mặt cực lớn lại xuất hiện nụ cười. Nhếch môi, một hàm răng nanh làm Tiêu Bắc sợ tới nhảy dựng.

Người cá thoả mãn xoay người, bơi đi…

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: 《 Vũ Dạ tập sắp xong ròi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện