Mấy ngày nay nhiệt độ thành phố S đột ngột giảm mạnh, trời hạ tuyết lớn làm cho cả thành phố đều biến thành một màu trắng, người đi đường cũng phải thả chậm cước bộ.

Gần đây EX bắt đầu nghênh đón một ngày nghỉ nho nhỏ.

Sỉ Mị cùng Phong Tiểu Vũ theo Phong Danh Vũ xuất ngoại, Phong Danh Vũ đi xử lý công việc, Sỉ Mị cùng Phong Tiểu Vũ thì đi chơi.

Tiếu Hoa cũng xuất ngoại nhưng là nước khác để bàn chuyện làm ăn, Khế Liêu tự nhiên cũng đòi đi theo. Gần đây quan hệ của hai người đã có cải thiện rất lớn, Tiếu Hoa không phụng phịu như trước nữa, Khế Liêu thì trưởng thành hơn. Có thể nói là phát triển theo chiều hướng cực tốt, thật làm người khác phải ghen tị.

Sphinx từ khi gặp Tra Phổ, còn biết chỗ ở của lão bằng hữu thì ngày nào cũng chạy đi.

Mà Cảnh Diệu Phong phải xuất ngoại công tác xử lí một kiện án tử. Tiêu Bắc và Hi Tắc Nhĩ lừa Bạch Lâu có một cuộc đấu giá sách cổ, tự tiện mua vé máy bay rồi đẩy anh lên phi cơ… lên rồi mới phát hiện ghế hai bên trái phải đã bị Cảnh Diệu Phong bao trọn.

Bạch Lâu muốn chạy đã không còn kịp, Cảnh Diệu Phong giữ chặt cổ tay của anh thẳng đến khi máy bay cất cánh, trực tiếp tha đi, danh viết hỗ trợ phá án, kì thực là mượn cơ hội đi chơi riêng cộng thêm bù đắp tình cảm.

Long Tước lại càng bận rộn, sắp tới có mấy nữ Long Tộc chuẩn bị làm mẹ, hắn mang bọn Tiểu Ái về Long Tộc thăm nhà.

Vì vậy, cả EX chỉ còn Tiêu Bắc, Lam Minh, Hi Tắc Nhĩ, còn có Cổ Lỗ Y tạm thời làm bảo mẫu chăm sóc Đao Đao, cùng vài con sói con.

Lam Minh mặt mày u ám nhìn Hi Tắc Nhĩ.

Hi Tắc Nhĩ bưng hồng trà khó hiểu nhìn hắn: “Lam Minh, ngươi nhìn ta như vậy làm gì?”

Lam Minh trầm giọng: “Khó khăn lắm ta mới có thể cùng Tiêu Bắc cô nam quả nam một chút, Cổ Lỗ Y còn không quấy rối, sao ngươi vẫn có thể ở đây làm bóng đèn vậy? !”

Hi Tắc Nhĩ trề môi: “Ta không có chỗ đi… Long Tước về nhà lại không cho ta theo, hắn nói là Long Tộc sinh con không thể có sự hiện diện của người ngoài.”

” Chậc… Ngươi có thể đến Địa ngục ở với Lucifer!”

“Lucifer không có nhà, hắn và Poseidon ra ngoài làm việc rồi!” Hi Tắc Nhĩ ôm chặt gối, nằm lì trên sa lon: “Ta không đi đâu hết! Mấy ngày này ta muốn ở nhà “

Lam Minh cũng hết cách, trái lo phải nghĩ, cảm thấy không bằng mang Tiêu Bắc đi chơi, vứt Cổ Lỗ Y lại cho Hi Tắc Nhĩ ! Tốt nhất là đi đâu đó xa một chút, có thể một mình qua đêm với Tiêu Bắc càng tốt.

Đang nghĩ ngợi, khoé mắt lơ đáng liếc đến tờ tạp chí trên bàn.

Trên tạp chí in giới thiệu tour nghỉ mát tuần trăng mật ở ngoại ô.

“Ngoại ô…” Lam Minh cầm tạp chí lên, xem xét cẩn thận. Khu ngoại ô kia rất đẹp, phong cảnh bình dị theo kiểu Tây Âu, có thể tự lái xe đến, chỉ cần gọi điện thoại đặt trước phòng khách sạn hoặc có thể ở nhà trên cây, cực kì lãng mạn.

“Ân!” Lam Minh sờ cằm, cảm thấy chỗ này có vẻ rất thanh tĩnh, phong cảnh sông nước cũng không tệ, không bằng lừa Tiêu Bắc đến đó ở lại qua đêm, sau đó…

Còn đang tưởng tượng thì Lam Minh cảm giác bên tai mát mát, đảo mắt nhìn, hoá ra là Cổ Lỗ Y đang đập cánh, trong lòng ôm Đao Đao miệng ngậm núm vú cao su bay là là bên cạnh hắn, nhìn chằm chằm vào căn nhà gỗ trên tạp chí.

“Khụ khụ.” Lam Minh vội vứt tạp chí lên bàn, hỏi Cổ Lỗ Y: “Bắc Bắc đâu?”

“Cô.” Cổ Lỗ Y trả lời, Lam Minh nghe không hiểu, nhìn lên lầu, quả nhiên… Tiêu Bắc đang hùng hổ chà lau tay vịn cầu thang.

Thừa dịp mọi người không ở nhà, Tiêu Bắc quyết định tổng vệ sinh.

Trong nhà chỉ có vài người, Hi Tắc Nhĩ là quỷ lười, đừng nói quét dọn, tắm rửa còn phải để Long Tước làm, càng đừng hòng tự đứng lên giúp Tiêu Bắc, vì vậy Tiêu Bắc xem như đang tập thể dục luôn.

“Bắc Bắc.” Lam Minh mỉm cười: “Muốn ra ngoài không?”

Tiêu Bắc khó hiểu nhìn hắn: “Đi đâu?”

“Ra ngoài mua gì đó ăn.” Lam Minh lấy cớ muốn bắt cóc Tiêu Bắc.

“Không đi, dưới lầu còn chưa dọn, anh tự đi đi!” Tiêu Bắc nói: “À đúng rồi, tôi muốn dọn thảm, Hi Tắc Nhĩ Cổ Lỗ Y, lên sô pha ngồi hết đi!”

Thấy Tiêu Bắc đi tìm máy hút bụi, Lam Minh thở dài… Không được rồi !

Đang muốn tìm cớ khác lại nghe tiếng chuông cửa vang lên.

Cổ Lỗ Y ôm Đao Đao, trốn vèo vào cái nôi vải nhung đằng sau sô pha, Lam Minh nhìn trời: “Là bán báo hay bán bảo hiểm, thẻ tín dụng đây?”

“Ta không đặt hàng.” Hi Tắc Nhĩ vẫn nằm trên sa lon.

Chuông cửa lại vang lên.

Tiêu Bắc hô to: “Mời vào!”

Chỉ một lát sau, cửa mở ra.

Ngoài cửa ra vào là một nam sinh trẻ tuổi, cầm một túi plastic dày màu đen, tóc húi cua, bộ dáng nhã nhặn.

“Xin hỏi…” Nam sinh rụt rè nhìn vào trong thì thấy Tiêu Bắc đang cầm máy hút bụi, Hi Tắc Nhĩ trên ghế salon lười biếng ngồi dậy, còn có Lam Minh sắc mặt rất khó nhìn.

Nam sinh tỏ ra căng thẳng, nhìn lại biển hiệu ngoài cửa, xác định nơi này đúng là EX.

“Vâng.” Tiêu Bắc thấy hai tên Hi Tắc Nhĩ và Lam Minh không tên nào có ý đi chào khách, đành phải bỏ máy hút bụi xuống, đi ra mở cửa: “Mời vào, cậu có án tử muốn ủy thác sao?”

“A…” Nam sinh kia mở to hai mắt nhìn Tiêu Bắc: “Anh khoẻ… anh… có thể bắt quỷ không?”

Tiêu Bắc ngẩn người, lập tức cười nói: “Chúng tôi còn có rất nhiều thành viên khác, cậu muốn bắt quỷ?”

“Khụ khụ.” Nam sinh ho khan một tiếng, đi vào.

Cậu mặc áo lông cùng quần jean, đi giày ba ta cộng thêm một cái ba lô rất to, thoạt nhìn giống một sinh viên đại học chuẩn bị đi leo núi.

“Tôi… tự giới thiệu, tôi tên Trần Vĩ, là sinh viên đại học S, khoa điện ảnh.”

“A, cậu muốn ủy thác chuyện gì?” Tiêu Bắc rót cho cậu một chén trà, mời cậu ngồi xuống, còn mình thì qua ngồi bên cạnh Lam Minh.

“Vâng… tôi có… chuyện quan trọng!” Nam sinh rõ ràng rất khẩn trương.

“Chuyện gì?” Tiêu Bắc cười nói: “Cậu không cần khẩn trương, cứ nói từ từ.”

Nam sinh nhìn Tiêu Bắc, tựa hồ có chút bồn chồn, cúi đầu cầm chén trà, một bộ tối tăm hướng nội.

Hi Tắc Nhĩ dựa vào sa lon, nghiêng đầu nhìn hắn.

Lam Minh nhìn nam sinh này không thuận mắt, cau mày hỏi: “Này, tiểu quỷ, phí uỷ thác chỗ chúng tôi mắc lắm đó, có muốn đổi chỗ khác không…”

Thực tế là Lam Minh ngại lại có án tử, quấy rầy hắn cơ hội tuyệt vời để bắt cóc Tiêu Bắc đến thế giới hai người. Chỉ là vừa nói ra miệng, Tiêu Bắc lập tức đạp hắn một cước, hung hăng trừng mắt _ còn dám nói nhảm đạp chết anh!

Lam Minh thở dài, Bắc Bắc càng ngày càng hung dữ…

“Tiền thì có, nhưng là… không biết các anh có thể làm thỏa đáng không.” Nam sinh nói xong mở ba lô tìm bóp, lấy ra một cái thẻ ATM.

Tiêu Bắc nhìn Trần Vĩ, cảm thấy nghi hoặc _ là án tử gì nhỉ? Nam sinh này thoạt nhìn cứ thấy là lạ.

Trần Vĩ nhìn ra nghi hoặc trong mắt Tiêu Bắc, nhỏ giọng nói: “Cái thẻ này không phải của tôi… Là của cô ấy.” Vừa nói vừa chỉ chỉ ba lô trong tay mình.

Bọn Lam Minh giật mình.

Lúc này, mọi người mới để ý thấy ba lô của nam sinh căng phồng, tựa hồ rất nặng.

Tiêu Bắc cùng Lam Minh liếc nhau, Lam Minh chớp chớp mắt _ thần trí không rõ? “À…” Tiêu Bắc vừa muốn mở miệng, thì thấy Trần Vĩ lấy ra một vật cỡ trái bóng. Nhìn kỹ lại, vật này chỉ dùng một cái khăn quàng cổ màu đỏ để bọc lại.

Trần Vĩ nhẹ nhàng mở khăn ra, tầng cuối cùng được xốc lên…

Tiêu Bắc cả kinh thiếu chút nữa đã hét lên.

Bởi vì trong khăn là một cái đầu người. Lớp da màu đỏ tía khô quắt, xem ra đã chết lâu rồi. Hốc mắt lỗ mũi tối om cùng hàm răng thưa thớt, duy chỉ có vài sợi tóc dài là có thể nhận ra… người chết hẳn là nữ.

Tiêu Bắc xem xét một chút, cảm thấy cái này không giống đồ giả, nhưng lại có một mùi rất khó chịu và mùi bùn đất. Nhìn bùn đất dính trên đầu người, Tiêu Bắc nhịn không được hỏi: “Cậu… đào ra ?”

“Ừhm.” Nam sinh khẽ gật đầu: “Cô ấy là… bạn gái của tôi.”

Tiêu Bắc cùng Lam Minh đều cả kinh, lại một lần nữa dò xét nam sinh _ xác định không phải người điên sao?!

Hi Tắc Nhĩ không hiểu lắm, nhưng có thể nhìn ra đầu người là bị chặt xuống, hỏi: “Này, ngươi có thể nói rõ một chút không?”

“Ừh.” Trần Vĩ gật đầu, bắt đầu thuật lại chuyện đã xảy qua.

Chuyện xảy ra vào ba năm trước, bạn gái đã chết của hắn gọi Dương Lệ Lệ.

Lệ Lệ và Trần Vĩ là bạn từ trung học, cùng thi vào một trường đại học rồi bắt đầu hẹn hò. Năm nhất đại học, Trần Vĩ làm thêm mua được một chiếc máy ảnh, như vậy hai người có thể tùy lúc sáng tác vài tác phẩm. Nghỉ hè, hai người mang theo máy ảnh, cùng về nhà Trần Vĩ.

Nhà Trần Vĩ nằm trong một thôn nhỏ trên núi ở ngoại thành thành phố S, mặc dù nằm trong núi nhưng đã được khai phá thành khu du lịch, rất thành công, cho nên phần lớn người dân ở đây đều tương đối giàu có.

Cha mẹ Trần Vĩ rất thích Lệ Lệ, bắt cô ở lại suốt kì nghỉ.

Khi đó, Lệ Lệ và Trần Vĩ ngày nào cũng đi vòng vòng trong thôn làm một bộ phim phóng sự về ngôi làng.

Sau khi thăm thú một tuần, Lệ Lệ phát hiện trong khe núi phía sau thôn của Trần Vĩ còn có một thôn trang khác. Bởi vì núi theo hướng đông tây, nên triền núi một bên hướng về phía nam một bên hướng về phía bắc. Thôn của Trần Vĩ nằm ở hướng nam, đón nắng, đầy sức sống. Mà thôn nhỏ kia lại nằm ở hướng bắc, Lệ Lệ trèo lên đỉnh núi nhìn thử, thì phát hiện nó có vẻ là một thôn trang bỏ hoang.

Bởi vì cảm thấy phong cảnh rất đẹp, cho nên Dương Lệ Lệ nói với Trần Vĩ, muốn đến thôn nhỏ chụp hình, Trần Vĩ lại kiên quyết từ chối.

Trần Vĩ nói, cái thôn bỏ hoang trong núi kia không phải là nơi tốt lành gì, người trong thôn không cho đi. Nhưng Dương Lệ Lệ hỏi vì sao không tốt thì Trần Vĩ cũng không trả lời được, tóm lại người trong nhà và những người già trong thôn đều căn dặn không được tới cái thôn bỏ hoang đó.

Dương Lệ Lệ là một nữ sinh hoạt bát và can đảm, lại rất có tế bào nghệ thuật, cô rất muốn đến thôn nhỏ chụp một vài bức ảnh quý giá, còn có thể làm tư liệu sống cho bài tốt nghiệp sau này của bọn họ. Nam nữ dính đến tình yêu thường rất ngây ngô, vì vậy Trần Vĩ đồng ý.

Sáng ngày thứ hai, cậu cố ý dậy thật sớm, chọn một ngày đặc biệt đẹp trời cùng Dương Lệ Lệ đi vào núi. Trước khi vào, hai người đã hẹn nhau, phải luôn cầm tay không được thả ra, mặt khác… buổi trưa phải về thôn ăn cơm.

Nhưng sau khi vào thôn, cảnh tượng trước mắt lại làm cho hai người chấn động.

Thôn nhỏ hoang vắng tiêu điều, nhà cửa có dấu vết bị đốt, trên tường dính đầy vết máu khô, giữa khung cảnh hoang vu còn có mùi máu tanh như vậy… cảm giác có chút u ám.

Dương Lệ Lệ gan lớn, muốn đi sâu vào trong thôn, Trần Vĩ hoảng sợ vội kéo cô lại, bảo cô tuỳ tiện chụp vài tấm rồi đi nhanh thôi, cậu có cảm giác rất kì lạ.

Đến trưa hai người rời khỏi thôn, về nhà ăn cơm.

Lúc ăn cơm, Dương Lệ lệ nói bóng nói gió hỏi mẹ Trần Vĩ nguồn gốc thôn hoang. Bà Trần thấy Dương Lệ Lệ hỏi, đành phải trả lời: “A… Năm đó chiến tranh càn quét, chết rất nhiều người, âm khí rất nặng, nên mọi người không ai dám ở lại rồi bị bỏ hoang . “

Trần Vĩ hiểu mẹ mình, nhìn thần sắc của bà đã biết bà gạt người, chỉ trả lời qua loa, nhưng nghĩ tới cảnh tượng kinh khủng kia, cậu cũng không dám hỏi nhiều.

Nhưng Dương Lệ Lệ lại tin là thật .

Buổi tối, sau khi Trần Vĩ ngủ say, Dương Lệ Lệ một mình cầm máy ảnh và đèn pin chạy đến sau núi, vào thôn. Có thể cô cảm thấy Trần Vĩ quá nhát gan nên tự đi, chỉ tiếc, Lệ Lệ đi rồi không về nữa.

Sáng ngày hôm sau, Trần Vĩ phát hiện Lệ Lệ mất tích, bắt đầu tìm kiếm khắp nơi… tìm tới tìm lui vẫn không thấy. Cuối cùng, Trần Vĩ phát hiện máy ảnh cũng biến mất thì có dự cảm không lành. Cậu cùng người đến thôn hoang sau núi, khi trở ra thì phát hiện thi thể Dương Lệ Lệ nằm trên một bãi đất trống _ thi thể không đầu, máy ảnh thì không thấy.

Người trong thôn lập tức hoảng sợ, Trần Vĩ ngất đi, chờ khi cậu tỉnh lại, cảnh sát đã tới, còn mang thi thể Dương Lệ Lệ đi kiểm nghiệm. Kế đó, cảnh sát điều tra thật lâu cũng không tìm được bất kì manh mối nào về việc Dương Lệ Lệ bị giết. Trong thôn nổi lên tin đồn là ma quỷ gây chuyện, cuối cùng cũng không giải quyết được gì .

Trần Vĩ bị kích thích quá lớn, cha mẹ cậu sợ cậu cứ tiếp tục như vậy sẽ nổi điên liền bán nhà trong thôn, dẫn cậu lên thành phố.

Sau đó, Trần Vĩ cả ngày cứ lầm lầm lì lì, tính tình thay đổi, còn liên tục mơ thấy ác mộng, mà chuyện làm cho cậu khó hiểu nhất là _ đầu Dương Lệ Lệ và máy ảnh rốt cuộc đã biến đi đâu rồi?

Cứ như vậy, qua vài năm, đến lúc chuẩn bị bài tốt nghiệp.

Trần Vĩ cầm máy ảnh nghĩ _ nếu như lúc ấy không phải vì mình quá yếu ớt nhát gan, Dương Lệ lệ cũng sẽ không chạy vào núi một mình. Nếu đêm đó hai người bọn họ cùng đi, thì cho dù trong núi thực sự có yêu quái, mình không được cứu Lệ Lệ, cũng có thể cùng chết, tính ra vẫn tốt hơn so với âm dương vĩnh cách.

Có suy nghĩ này, Trần Vĩ quyết định cầm máy ảnh trở lại thôn, dùng câu chuyện của mình và Lệ Lệ làm thành tác phẩm tốt nghiệp, hơn nữa còn tranh thủ tìm đầu Lệ Lệ đã bị mất rất nhiều năm.

Trần Vĩ gạt người nhà trở về thôn.

Vài năm không về, thôn làng đã có sự thay đổi lớn, thôn lớn trước kia đã được khai phá thành danh lam thắng cảnh, mà thôn nhỏ… cũng bị khai phá thành khu nghỉ mát, thôn hoang đã không còn sót lại chút gì.

Trần Vĩ đi một chuyến tay không, triệt để chán nản, đành phải lái xe quay về.

Trên đường về, cũng không biết có phải là thiên ý không, đường núi quanh co, Trần Vĩ gặp tai nạn, xe trật bánh, lao thẳng xuống sườn núi.

May mắn, lao đến lưng chừng núi thì dừng lại.

Trần Vĩ chui khỏi xe, gọi điện cầu cứu, ngồi trên sườn núi chờ cứu viện.

Cũng không biết đợi bao lâu, Trần Vĩ đột nhiên chú ý thấy trên sườn núi sau lưng có một lớp lá rụng rất dày, trong đống lá có vật gì đó đang phản quang.

Vươn tay sờ thử thì mò được một sợi dây chuyền mặt trái tim thuỷ tinh màu hồng nhạt.

Lúc ấy Trần Vĩ trợn tròn mắt, sợi dây này là tín vật đính ước cậu tặng cho Lệ Lệ.

Cậu lại gạt cỏ và lá cây ra để lộ ra một chiếc máy ảnh, còn có… đầu Lệ Lệ bị chôn một nửa dưới đất.

Trần Vĩ nói đến đây thì bật khóc.

Tiêu Bắc cảm thấy lạnh gáy, quay qua nhìn Lam Minh.

Lam Minh cũng nhăn mày, đúng là nghe thì có chút kinh khủng, bất quá nếu nói là chuyện ma, thì không bằng nói là án kiện giết người vứt xác, báo cảnh sát tốt hơn chứ? !

“Có thể nào… là bị mưu sát không?”

Tiêu Bắc nghĩ gì cũng cùng Lam Minh không sai biệt lắm.

“Lúc đầu tôi cũng nghĩ như vậy!” Trần Vĩ có chút kích động, liều mạng kiềm chế: “Tôi, cho các anh xem vài thứ, sau khi xem xong, các anh sẽ biết không phải người… Là quỷ!”

Nói xong, Tiêu Bắc thấy Trần Vĩ lấy từ trong ba lô ra một cái máy ảnh kiểu cũ.

——-

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: = =+ hổng liên quan gì đến phim 《 Xác chết ở ngôi làng bỏ hoang 》 đâu, chỉ là thích cái tên này thôi ~~XDD
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện