Thần sắc trên mặt Tiểu Nguyệt vô cùng dữ tợn, tựa hồ đã chịu kích thích rất lớn.

“Là do câu ‘chịu không nổi nữa’ của Hi Tắc Nhĩ à?” Lam Minh cũng phát giác điểm mấu chốt: “Câu nói đó có gì kì lạ sao?”

“Ưm… ý Hi Tắc Nhĩ là muốn từ bỏ.” Tiêu Bắc cân nhắc cẩn thận: “Có thể… Tiểu Nguyệt đối với chuyện từ bỏ rất mẫn cảm?”

Lam Minh bật cười, cảm thấy nữ nhân này cũng quá mẫn cảm rồi, lắc đầu ý bảo Tiêu Bắc tiếp tục nghe.

“Dùng tình yêu… cứu rỗi.” Biểu tình trên mặt Tiểu Nguyệt phối hợp với câu nói kia quả thật là khiến người khác phải toàn thân nổi da gà. Đến giờ Tiêu Bắc mới hiểu được, nguyên lai một phát thanh viên nói lời chúc phúc nhưng cũng có thể cùng lúc lộ ra thần sắc ác độc như thế.

Tiếng nói vừa dứt, hai người nhìn thấy từ trong miệng Tiểu Nguyệt nhẹ nhàng thoát ra một đoạn ánh sáng màu xanh nhàn nhạt, theo đường cửa sổ bay ra ngoài… rồi lao vút về một phương, tốc độ rất nhanh.

Tiêu Bắc cùng Lam Minh liếc nhau, lập tức đuổi theo tia sáng xanh kia. Bay thẳng một đường, cuối cùng tia sáng bay vào văn phòng EX, hướng thẳng về phía Hi Tắc Nhĩ.

Bạch Lâu vung tay chộp lấy ánh sáng màu xanh.

Tia sáng vặn vẹo vài cái, sau đi dần dần yên tĩnh trở lại… kết thành một khối thuỷ tinh nho nhỏ loé lên ánh sáng xanh.

Long Tước cầm một cái lọ có chú văn đến, nghe nói là dùng để giữ ma lực.

Bỏ khối thuỷ tinh vào lọ, đậy nắp, chỉ chốc lát sau vật kia mềm dần, cuối cùng biến thành một làn khói xanh bám lên thành lọ, thoạt nhìn có chút yêu dị.

Lam Minh gật đầu với Hi Tắc Nhĩ, Hi Tắc Nhĩ nhanh chóng phản ứng, liền nói với Tiểu Nguyệt đầu kia: “Tôi hiểu rồi, cám ơn Tiểu Nguyệt.”

Sau đó, cúp điện thoại.

“Trong chú ngữ này chứa rất nhiều ác ý nha!” Bạch Lâu cầm lọ thuỷ tinh quan sát làn khói xanh: “Là chú ngữ làm cho người ta trở nên cực đoan! Còn có độc nữa. Hiện tại có thể khẳng định, những người cực đoan tự tử kia có qua hệ với chú ngữ này của Tiểu Nguyệt! Loại ma chú này rất mạnh, người vô tội nhưng thể chất yếu cũng sẽ bị ảnh hướng, giống như trường hợp của Tiểu Thất vậy. “

Mọi người gật đầu, minh bạch.

“Vậy giờ phải làm sao?” Tiêu Bắc hỏi: “Tang chứng vật chứng đều đã lấy được, có thể trực tiếp bắt cô ta không?”

“Nhưng Tiểu Nguyệt có vẻ cũng không phải Thần Ma!” Lam Minh không tán thành: “Tôi đã nhìn thấy cô ta, hoàn toàn không giống ác ma hoặc thứ gì khác, thuần túy là một nhân loại.”

“Không sai!” Mọi người cũng đã nghĩ đến điểm này, hơn nữa còn tìm kiếm một hồi vẫn không thể đoán được rốt cục cô ta là thứ gì.

“Cũng không phải là âm ma.” Bạch Lâu lắc đầu: “Hoàn toàn không rõ cô ta là loài nào.”

Nếu là xử quyết một ác ma thì rất dễ, chỉ cần đạp hắn xuống Địa ngục là xong, bởi vì thân là ác ma thì không thể che dấu hành vi phạm tội của mình, chỉ cần làm là sẽ có ghi lại, sẽ bị xử phạt. Nhưng con người thì khác, nếu đã phạm tội thì chỉ có thể chịu xét xử của pháp luật, đây là khác nhau lớn nhất giữa người và ác ma, cũng là chuẩn tắc vận hành cơ bản của hai xã hội. Mặc dù bọn Lam Minh đều là Thần Ma cấp bậc cao nhất nhưng cũng vô pháp thay đổi quy củ, nhất là dùng hình phạt riêng xử tội một người.

“Nhân loại sẽ có linh lực mạnh như vậy sao?” Hi Tắc Nhĩ khó hiểu: “Này là dùng giọng nói hạ chú ngữ, chắc chắn không thể là chuyện nhân loại bình thường có thể làm được, thậm chí ác ma bình thường cũng không thể!”

“Trừ phi…” Long Tước bắt lấy Đao Đao đã có thể tự bay tới bay lui đút sữa, nhỏ giọng nói một câu: “Trừ phi là hỗn huyết.”

Mọi người nhíu mày _ hỗn huyết của nhân loại và Thần Ma sao? Nếu vậy thật thì lại là một bi kịch đó. Tiêu Bắc nhìn Lam Minh… Lam Minh không lên tiếng.

“Chúng ta nên thương lượng hành động kế tiếp.” Cảnh Diệu Phong nói: “Lát nữa chúng ta đến đài phát thanh canh chừng, chờ Tiểu Nguyệt tan tầm đi ra thì theo dõi cô ta xem thế nào. Sáng mai hẵng quyết định!”

Mọi người cảm thấy cũng được, vì vậy bắt đầu bàn luận vấn đề ai đi theo dõi… mọi người hai mặt nhìn nhau.

Cổ Lỗ Y ngáp một cái, dựa vào Tiêu Bắc gà gật, ý tứ _ chúng tôi không đi!

Hôm qua Tiêu Bắc ngủ không ngon, lúc này cũng đã gắng gượng hết nổi rồi.

“Khụ khụ.” Lam Minh ho khan một tiếng: “Đã lâu tôi không đi thăm mẫu thân, vậy nên…” lập tức túm Tiêu Bắc chạy lên lầu, chạy trước vẫn hơn.

Khế Liêu đứng lên, mọi người mắt lấp lánh nhìn hắn đầy hy vọng, không nghĩ tới hắn ôm lấy Tiểu Thất trên sa lon, mang theo đám sói con, còn không quên kéo Tiếu Hoa lên lầu, vừa nói: “Vết thương của anh còn đau không? Cẩn thận nhiễm trùng.”

Tiếu Hoa không nói gì, lên lầu đi nghỉ.

Phong Tiểu Vũ đã ngủ mất từ lâu, Sỉ Mị ôm cậu lên lầu. Phong Danh Vũ là nhân loại, căn bản không trông cậy được.

Chỉ còn lại Cảnh Diệu Phong, Bạch Lâu, cùng Long Tước và Hi Tắc Nhĩ. Đao Đao bay về phòng ba mẹ, chui vào chăn ngủ tiếp, hẳn bé chỉ dậy ăn khuya thôi.

“À…” Cảnh Diệu Phong vừa muốn mở miệng, chợt nghe Hi Tắc Nhĩ lôi kéo Long Tước nói: “Long Tước… đi theo dõi có vẻ rất vui đó!”

Long Tước kéo nó dậy: “Đi, chúng ta đi ngủ, ngươi còn đang dậy thì, giấc ngủ rất quan trọng, chính sự thì để người lớn làm.”(Tk: vãi cả dậy thì :v nó lớn rồi đó Long Long chỉ tại mọi người chiều nó quá thôi * cắn cắn * )

Bạch Lâu cùng Cảnh Diệu Phong nhịn không được khóe run rẩy miệng.

Cuối cùng tất cả mọi người đều tản đi, cả phòng khách to như vậy chỉ còn lại Cảnh Diệu Phong, Bạch Lâu, còn có Fanny đang ôm Sphinx ngủ.

Thở dài, Cảnh Diệu Phong nhìn Bạch Lâu: “Tiểu Lâu, bằng không chúng ta đi đi?”

Bạch Lâu không nói gì.

“Vậy anh đi một mình vậy.” Cảnh Diệu Phong đứng lên: “Em ngủ sớm…”

Còn chưa nói xong, đã thấy Bạch Lâu đứng lên đi ra ngoài, cầm chìa khóa, giống như muốn khóa cửa.

Cảnh Diệu Phong ngẩn người. Bạch Lâu đứng ở cửa ra vào, không kiên nhẫn nhìn anh một cái, Cảnh Diệu Phong lập tức chạy tới đứng cạnh Bạch Lâu. Bạch Lâu khóa cửa, xoay người lên xe, Cảnh Diệu Phong đã giúp anh mở cửa xe, bộ dáng ân cần. Theo dõi cùng Bạch Lâu, nghĩa là có thể ở cùng nhau cả tối… cho tới bây giờ Cảnh Diệu Phong cũng chưa từng nghĩ theo dõi lại có thể làm cho người ta kích động như vậy.

Dưới lầu truyền đến tiếng xe.

Lam Minh trở mình, hỏi Tiêu Bắc đang xoa tai dỗ Cổ Lỗ Y ngủ: “Cậu đoán cuối cùng là ai với ai đi?”

Tiêu Bắc kéo chăn: “Phỏng chừng là Bạch Lâu và Cảnh Diệu Phong …”

“Ân, tôi cũng cảm thấy như vậy.” Lam Minh sáp vào, ôm Tiêu Bắc ngủ.

“Lấy tay ra!” Tiêu Bắc cựa quậy, đập vào tay hắn.

“Như vậy ấm hơn!” Lam Minh ôm chặt không buông, Tiêu Bắc bất đắc dĩ tắt đèn.

Sau khi ngủ say, Tiêu Bắc mơ mơ màng màng tiến vào cảnh trong mơ.

Mặc dù nói là đang nằm mơ, nhưng ý thức của Tiêu Bắc lại vô cùng thanh tỉnh. Tuy vẫn biết là mình đang nằm mơ, hơn nữa còn đang tiến vào cảnh trong mơ, nghi hoặc _ đã lâu không nằm mơ, sao đột nhiên lại thấy, chẳng lẽ lại đi gặp ai đó? Tiêu Bắc có chút lo lắng, cầu trời đừng là chuyện xấu nha.

Khởi điểm, Tiêu Bắc thấy mình đang bước đi trong một đường hầm âm u thật dài, phía trước có ánh sáng, đột nhiên Tiêu Bắc nghe thấy có một tiếng nói đang gọi mình.

Tiêu Bắc ngẩng lên, men theo giọng nói nọ đi mãi đi mãi, cuối cùng thì ra khỏi đường hầm hắc ám tới một nơi rất sáng. Xung quanh là sương mù dày đặc, đằng trước có thứ gì đó đang phát sáng, rất rất sáng.

Xuất phát từ hiếu kỳ, cùng một loại hấp dẫn khó hiểu, Tiêu Bắc vô thức đi tới. Sương mù dần tản ra, lộ ra vật cực sáng đằng trước.

Cẩn thận nhìn lại, Tiêu Bắc mới phát hiện _ nguyên lai phía trước có một khối thủy tinh rất lớn, hoặc là kết tinh tinh thể, chính giữa tinh thể tựa hồ có vật gì đó.

Tiêu Bắc có thể cảm giác được, là vật kia đang gọi mình… đến gần thêm một chút, phía trước không có đường, nhiệt độ tăng lên! Lúc này Tiêu Bắc mới phát hiện chung quanh tinh thể là một sưối nước nóng, nước sôi sùng sục vô cùng đáng sợ.

Lại nhìn kỹ, quanh tinh thể có rất nhiều dây xích đỏ rực, Tiêu Bắc nghĩ sợi xích hẳn là rất nóng, rốt cục bên trong tinh thể là cái gì nhỉ? Cậu híp mắt cố gắng nhìn kĩ, mới phát hiện trong tinh thể có một bóng người, hình dáng người nọ rất quen thuộc, nhưng cậu không thấy rõ…

Vô luận Tiêu Bắc cố đến mấy, hình dáng người nọ vẫn vặn vẹo, chỉ có thể nhìn thấy bóng người hơi cong, như một người trưởng thành bắt chước tư thế của thai nhi, nhất là thế nào vẫn không thấy rõ diện mạo.

Tiêu Bắc có chút sốt ruột, càng sốt ruột lại càng thấy không rõ… cứ như vậy, Tiêu Bắc bắt đầu hoảng sợ.

Tiêu Bắc cũng không biết mình đang gấp cái gì, mà cậu càng dùng sức, cảnh tượng trước mắt lại càng mơ hồ. Đang nôn nóng, dòng nước nóng hổi kia đột nhiên bay lên, hình thành một bức tường nước trước mắt Tiêu Bắc. Tường nước bắt đầu xoay tròn, biến thành vô số cột nước khoá tinh thể ở bên trong, hơn nữa trên mặt nước dần dần xuất hiện rất nhiều rất nhiều Phạn văn tự như chú ngữ _ Tiêu Bắc lập tức minh bạch, người này bị phong ấn! Những chú ngữ kia tựa hồ cậu đã từng thấy trên Vũ Dạ Tập… nhưng nghĩ mãi vẫn không hiểu nó có ý gì.

Muốn vươn tay đẩy những cột nước kia ra, lại nghe thấy người trong tinh thể đột nhiên nói với mình: “Trở về đi!”

Tiêu Bắc ngẩn người, giọng nói kia còn nói: “Vĩnh viễn không nên đến nữa!”

Tiêu Bắc không rõ, chỉ cảm thấy thanh âm này rất quen thuộc, phi thường phi thường quen thuộc, tựa hồ là một người đã biết từ rất rất lâu, lúc nào cũng ở bên mình.

Đúng lúc này, chợt nghe sau lưng vang lên một giọng nói khác: “Bắc Bắc, chớ khẩn trương.”

Tiêu Bắc sững sờ _ là giọng Lam Minh !

Theo tiếng nói của Lam Minh nhỏ dần, Bắc Bắc cảm giác mình bị một cỗ lực lượng cường đại kéo lại. Cảnh tượng trước mắt càng ngày càng mơ hồ, thẳng đến khi một lần nữa trở về trong bóng tối.

Chờ ý thức Tiêu Bắc một lần nữa trở lại đã nghe thấy tiếng chim hót thanh thúy, cùng thanh âm ồn ào náo động đặc biệt của thành phố buổi sáng.

“Ân?” Tiêu Bắc không rõ, chỉ cảm thấy đau lưng, giấc mộng kia vẫn rất rõ ràng .

Vô thức xoa xoa cái cổ đau nhức, Tiêu Bắc cảm giác má bị nhéo hai cái, theo kích thước và độ mạnh yếu, hẳn là Cổ Lỗ Y.

Mở to mắt… quả nhiên trời đã sáng trưng, Tiêu Bắc khe khẽ thở dài _ quả nhiên là mộng, giấc mộng quỷ dị!

“Mới sáng sớm đã thở dài rồi à?” Lam Minh ngồi bên cạnh, cũng như mọi ngày, vươn tay gãi tai Tiêu Bắc: “Rời giường…”

“A!” Tiêu Bắc đột nhiên cảm giác sau tai truyền đến cảm giác đau đớn, đau đến không thở nổi, cả người cứng ngắc không dám động đậy.

“Bắc Bắc?” Lam Minh cả kinh, Cổ Lỗ Y bay lên tung một đấm.

Lam Minh bụm má bị Cổ Lỗ Y đánh cho một quyền: “Ta đâu có cố ý !”

Tay Cổ Lỗ Y cũng rất đau. Lam Minh cẩn cẩn dực dực đẩy tóc Tiêu Bắc ra, xem sau tai của cậu.

Không xem thì thôi chứ vừa xem lập tức hoảng sợ _ sau tai Tiêu Bắc xuất hiện một vết phỏng, mà vết thương trước kia đã bị vết phỏng đè lên.

“Bắc Bắc?” Lam Minh kinh ngạc nhìn vết thương sau tai Tiêu Bắc _ không thể nào!

“Đau quá đi.” Tiêu Bắc che tai: “Bị gì vậy?”

“Cô kỉ!” Cổ Lỗ Y nói với Tiêu Bắc _ sưng rất lớn đó!

“A, có thể là bị sâu cắn sưng!” Lam Minh qua loa trả lời, đi ra ngoài hướng dưới lầu hô to: “Bạch Lâu! Bạch Lâu!”

Không lâu sau, Bạch Lâu chạy tới: “Mới sáng sớm có cần lớn tiếng như vậy không!”

Lam Minh dùng mắt ra hiệu với anh, Bạch Lâu sững sờ, dựa theo Lam Minh chỉ thị, đến cạnh Tiêu Bắc bên người, nghiêng người nhìn ấn ký sau tai cậu.

Bạch Lâu ngẩn người.

Lúc này, Long Tước cũng đã đi lên. Hắn là luôn người dậy sớm nhất để làm bữa sáng, thấy ấn ký sau tai Tiêu Bắc, cũng nhíu mày. Để Bạch Lâu dùng thuốc mỡ bôi cho Tiêu Bắc, Long Tước kéo Lam Minh ra ngoài, hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”

Lam Minh nhún vai: “Không biết, sáng dậy đã thấy vậy rồi!”

“Đó là dấu vết thần hôn.” Long Tước vừa mở miệng, Lam Minh đã nhảy lên: “Tên nào không muốn sống thừa dịp ta đang ngủ hôn Bắc Bắc.”

” Chậc…” Long Tước chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, vẻ mặt khinh bỉ: “Ngươi đang nằm mơ đấy à? Thần hôn chỉ dùng để giải trừ chú ngữ, phong ấn ma lực!”

Lam Minh ngẩn người: “Chú ngữ bị huỷ? Vậy chẳng phải Tiêu Bắc cũng sẽ ngừng thức tỉnh?”

“Chứ còn gì nữa, xem ra có người không muốn Bắc Bắc thức tỉnh!” Long Tước gật đầu: “Lại còn là cao nhân.”

“Ai, ta lại rất nhất trí với suy nghĩ của cao nhân, ta cũng không muốn Bắc Bắc tỉnh lại, tên đầu gỗ hồi trước chán ngắt, cứ vầy thì rất tốt!” Lam Minh nghe xong còn vui vẻ: “Ai lại khéo hiểu lòng người như vậy nhỉ?”

“Trên thế gian này ngưởi có thể phá vỡ tất cả chú ấn chỉ có một, ngươi lại không biết sao?” Long Tước trừng hắn.

Tươi cười trên mặt Lam Minh thu lại: “Là hắn…”

“Ừh!”

“Vì sao hắn không muốn Bắc Bắc thức tỉnh?” Lam Minh hỏi: “Phong ấn Bắc Bắc chẳng khác nào phong ấn chính mình, tư vị bị nhốt cả ngàn năm trong bóng đêm nhất định không dễ chịu gì.”

“Hắn nhất định là có lý do riêng, tóm lại họa phúc khó lường, ngươi chỉ cần hảo hảo chiếu cố Tiêu Bắc là được.” Long Tước vỗ vỗ Lam Minh, ý bảo mình đi xuống trước, Lam Minh hành sự cẩn thận.

Trong phòng, sau khi bôi thuốc mỡ lạnh buốt lên vết thương, Tiêu Bắc mới bớt đau, thở ra một hơi. Cổ Lỗ Y đút vào miệng Tiêu Bắc một miếng chocolate, Tiêu Bắc nhai nhai, cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.

“Không sao chứ?” Bạch Lâu hỏi cậu.

“Không, mà sâu đâu ra vậy nhỉ?” Tiêu Bắc nghe Lam Minh nói có sâu, vô thức rùng mình một cái, trong lòng tự nhủ không biết độc hay không.

“Không sao đâu, thứ kia chỉ là cắn hơi đau thôi, không nguy hiểm, chắc là do máu của cậu rất có lực hấp dẫn.” Bạch Lâu theo ý Lam Minh lừa Tiêu Bắc, anh cũng đã nhìn ra là ấn ký thần hôn.

Duy chỉ có Cổ Lỗ Y ngồi một bên nghiêng đầu nhìn mọi người, trong lòng tự nhủ không phải đâu! Nếu có sâu thì nó đã phát hiện rồi giúp Bắc Bắc đuổi đi mới đúng nha.

“Đúng rồi.” Tiêu Bắc phục hồi tinh thần, duỗi lưng hỏi Bạch Lâu: “Tối qua theo dõi thế nào rồi?”

Bạch Lâu nhớ tới tối qua Cảnh Diệu Phong ở trong xe lại động thủ động cước, nhịn không được đen mặt: “Không có thế nào hết!”

Tiêu Bắc cùng Cổ Lỗ Y liếc nhau thè lưỡi _ đang không vui nha!

“Rất cổ quái.” Bạch Lâu thở dài một cái, nói: “Tối qua từ sau khi Tiểu Nguyệt về đến nhà mãi cho đến hừng đông, đèn trong phòng vẫn sáng. Sáng hôm nay, cô ta ra ngoài mua thức ăn, tinh thần tựa hồ rất tốt. Hiện tại Khế Liêu đổi ca theo dõi, vừa gọi về, nói là sau khi cô ta mua đồ ăn, lại ra ngoài đi dạo phố . “

“Cô ta không mệt à?” Tiêu Bắc hiếu kỳ: “Tinh lực tràn đầy vậy?”

Bạch Lâu nhún vai: “Không biết, lát nữa đến chiều nhóm Hi Tắc Nhĩ sẽ đi thay ca, nếu cô ta còn không ngủ vậy mới là kì lạ !”

Đang nói chuyện, Lam Minh đi vào: “Cảnh Diệu Phong vừa gọi, nói là lại có thảm án tự tử!”

“A? !” Tiêu Bắc kinh ngạc _ không đúng! Tối qua ngoại trừ chúng ta, hẳn là không có ai bị nguyền rủa mới đúng? !

“Là người nghe bị ảnh hưởng đến?” Bạch Lâu hỏi.

Lam Minh lắc đầu: “Cảnh Diệu Phong nói mấy người này không gọi đến Midnight Voice, hơn nữa nhà họ còn không có radio!”

Tiêu Bắc mở to mắt: “Chẳng lẽ chúng ta hoài nghi sai đối tượng rồi sao? Nhưng rõ ràng hôm qua tôi đã thấy chú ngữ thoát ra từ miệng Tiểu Nguyệt mà!”

“Lý do chỉ có một.” Lam Minh mỉm cười: “Sự tình so với tưởng tượng của chúng ta phức tạp hơn nhiều.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện