Lang vương không có tiền, bán mình trả nợ đi, mấy tên lợi hại đều là ăn hại



Tiếng sói tru liên tiếp vang lên, từ tiếng tru mang theo chút rung động là có thể nghe ra đàn sói đang hưng phấn.

Lam Minh khẽ cười cười, Lang Vương quả nhiên so với tưởng tượng của hắn trẻ hơn rất nhiều.

Miêu Tiêu Bắc bị tiếng tru kích động của bầy sói khiến cho hơi đau đầu, khẽ nhíu mày.

Lam Minh thấy được, tới gần, vươn tay nhẹ nhàng ôm bờ vai của cậu, một tay giúp cậu ấn ấn huyệt thái dương.

Miêu Tiêu Bắc có chút không thích ứng lắm với cử chỉ mang theo chút thân mật của Lam Minh, nhưng không thể phủ nhận, Lam Minh tới gần thì đầu của cậu không còn đau nữa.

Chợt nghe Lam Minh ngẩng đầu nói với Lang Vương, “An tĩnh chút.”

Lang Vương chậm rãi quay đầu lại, rất nhanh, tiếng sói tru đều ngừng hẳn. Hắn nhảy xuống lan can trước sân thượng, thu hồi hai mắt huyết hồng, cặp mắt biến trở về màu lục, ánh đèn trong phòng khiến cho khuôn mặt hắn trông rõ ràng hơn.

Lang Vương này thực sự trông khá trẻ, cảm giác chỉ mới gần hai mươi tuổi, tướng mạo rất đường hoàng, đặc biệt cái mũi cao thẳng và cái cằm hơi nhọn, sự kết hợp có chút kỳ quái. Nếu như chỉ nhìn riêng cái cằm, sẽ nghĩ đây là một thiếu niên thanh tú. Nhưng nếu như chỉ nhìn vào đôi mắt, lại nghĩ đây là một người trưởng thành có chút hung hãn, nói chung… cả người toát lên cảm giác rất vi diệu, nhưng không thể phủ nhận, hắn cực độ tuấn mỹ. Tướng mạo và đẳng cấp của Ma và Thần hoàn toàn trực tiếp liên quan với nhau, Thần Ma càng cường đại thì càng mỹ lệ, cũng giống như Lam Minh.

Lang Vương đứng trên lan can sân thượng, nhìn Miêu Tiêu Bắc và Lam Minh một lúc, sau đó rất lễ phép đặt một tay trước ngực nhẹ nhàng khom người với cả hai, động tác không ưu nhã bằng Lam Minh, nhưng có chút tùy tiện rất tự nhiên, “Đối với ân cứu mạng của hai người ta xin bày tỏ cảm tạ… Làm ơn sẽ có hồi báo, ta có thể giúp các ngươi làm một việc.”

Lam Minh nhún nhún vai, “Vậy giá cả mà Lang tộc các ngươi đáp ứng Long Tước thì tính sao?”

Miêu Tiêu Bắc nhìn hắn một cái, Lam Minh xòe tay, “Đùa chút thôi.”

“Lang tộc cũng không có nhiều tiền.” Lang Vương cười cười, “Phỏng chừng giá mà bọn họ đáp ứng các ngươi, tối đa có thể xuất một phần mười… Người sói cũng không tính toán giỏi như Huyết tộc, bất quá ta có thể đi đoạt của Huyết tộc, các ngươi muốn bao nhiêu?”

Lam Minh nhướng mi một cái, “Muốn quỵt hả?”

Lang Vương cũng không tranh biện, chỉ là ngăn trọng tâm câu chuyện lại, “Ta từng nghe nói về ngươi… Các trưởng bối thường nhắc tới, Lang tộc vì có thể cùng ngươi làm bằng hữu mà thường xuyên có thể tự hào. Thân là Thần Ma, nhưng lại làm cái nghề mà Thần Ma không thể dễ dàng tha thứ… Bất quá ngươi tựa hồ so với trong truyền thuyết còn mạnh hơn.”

Lam Minh không nói gì mà chỉ cười cười, tựa hồ ấn tượng đối với chuyện quá khứ không phải rất sâu.

“Ta có thể giúp ngươi làm vài chuyện.” Lang Vương nhếch môi cười, “Ta rất tài giỏi.”

“A… Thật biết khoe khoang.” Bạch Lâu đứng trong phòng, có chút chán ghét bĩu môi. Hắn ghét cẩu, cho nên tự nhiên cũng ghét họ hàng gần của cẩu —— sói.

“Ai đem ngươi vây trong bóng tối?” Lam Minh hỏi.

“Ân?” Lang Vương nghe xong, tựa hồ có chút không giải thích được, nói, “Ta phát hiện một người kỳ quái, muốn tập kích tộc loài của ta, cho nên bèn đi theo hắn… Bị vướng vào cạm bẫy sau đó lại không ra được. Loại Dạ Ma này rất đáng ghét, đen như nhọ nồi phân không rõ phương hướng, hơn nữa bốn vách trơn trượt không dùng lực được, cho nên ta không thể thoát.”

“Kẻ ngươi truy chính là một Đọa Tử Thần?” Lam Minh hỏi.

Lang Vương khẽ nhíu mày, nói “Thứ đó hẳn là ma vật, Thần dù cho bị đọa, ta vẫn có thể phân biệt.”, hắn nhìn nhìn Miêu Tiêu Bắc, ngồi xổm trên lan can đối cậu cười, “Vu Sư, ngươi rất có khả năng.”

Miêu Tiêu Bắc cũng không nghĩ chính mình có khả năng, chỉ là tất cả những điều phát sinh ban nãy không thể dùng nguyên lý khoa học để giải thích rõ ràng.

“Nếu ngươi không ra, phỏng chừng tộc loài của ngươi sẽ chết gần hết.” Bạch Lâu tựa bên cửa nói, “Thực đúng là vị vua vô dụng.”

“Hả?” Lang Vương khó hiểu, nhìn nhìn mọi người, hỏi, “Là sao?”

“Có một Đọa Tử Thần truy kích tộc loài của ngươi, hơn nữa gần đây đã chết rất nhiều người sói.” Lam Minh vừa dứt lời, thì thấy Lang Vương biến sắc, hắn đứng lên, nói với Miêu Tiêu Bắc, “Khi nào muốn ta cống hiến sức lực thì hãy triệu hoán ta… Ta phải đi về gặp lại đồng bạn.” Nói xong, chợt lóe đã biệt tích.

“Không tệ a.” Lam Minh cười gật đầu, “Thù lao trôi theo nước rồi, thật vất vả cứu người về thì người chạy, đúng là quỵt nợ a, quả nhiên là lưu manh chiếm đa số.”

Miêu Tiêu Bắc liếc hắn một cái, nói, “Anh tốn bao nhiêu sức?”

Lam Minh mỉm cười, tiến tới nói, “Ta chỉ là muốn mau chóng độc lập kinh tế, để tránh bị nói là ăn chực cơm, Thần Ma cũng có tự tôn chứ.”

Miêu Tiêu Bắc cũng không muốn tính toán với hắn, cậu hơi mệt cũng có chút choáng váng đầu, không biết bởi vì sao, đại khái mấy ngày nay không ngủ đủ, bèn nói, “Tôi đi chợp mắt một chút.”

Miêu Tiêu Bắc đi vào trong phòng, đến bên sofa ngồi xuống, không lâu sau liền ngủ.

Lam Minh một tay vuốt cằm, tựa hồ đang tự hỏi cái gì.

“Năng lực của hắn hình như mất đi rất nhiều.” Bạch Lâu nói, “Năng lực của Đại Vu Sư hẳn là không chỉ ở chút này.”

“Đã nói hắn bất quá chỉ là một người hiện đại mà thôi.” Lam Minh cười cười, “Nói đi cũng phải nói lại, hắn so với tổ tiên kia của mình khả ái hơn nhiều.”

“Ta cũng muốn theo các ngươi đi tìm kỳ thư.” Bạch Lâu nhỏ giọng nói thầm một câu.

Lam Minh khó hiểu hỏi hắn, “Vì sao?”

“Ta muốn tìm một người.” Bạch Lâu nói, “Nếu như Đại Vu Sư tìm lại được Vũ Dạ thiên thư thu lại được năng lực, nói không chừng có thể giúp ta tìm ra người kia.”

“Nga?” Lam Minh cười cười, “Ta nghe nói oán linh đều tồn tại nhờ vào oán hận, hồn phách của ngươi cường đại như vậy, cho thấy ngươi hẳn là chết oan, còn có oán hận rất sâu?”

Bạch Lâu khinh bỉ liếc hắn, “Ngươi quản được rất nhiều a.”

“Tuổi trẻ như vậy mà đã chết sao? Ai hại chết ngươi?” Lam Minh hứng thú không giảm, “Ngươi muốn tìm ai? Người yêu, hay là kẻ thù?”

Bạch Lâu trầm mặc một hồi, quay sang nhìn hắn, lạnh lùng cười, “Một hồn phách tồn tại quá lâu, oán niệm sẽ không còn nhiều giá trị như vậy nữa.”

“Vậy là, là ái tình?” Lam Minh cười, “Cái này khá lãng mạn a.”

“Ngươi không ngây thơ đến nỗi cho rằng loại ái tình chó má này sẽ so với oán niệm tồn tại càng lâu chứ?” Bạch Lâu chẳng đáng mà cười một tiếng.

“Nga? Vậy là cái gì?” Lam Minh khó hiểu.

Bạch Lâu thu hồi nụ cười trên mặt, há mồm nói ra một chữ, “Hận!”



Sáng sớm hôm sau.

Miêu Tiêu Bắc cảm thấy mê man, cậu nghe được tiếng chim hót ngoài cửa sổ, còn có tiếng chén đĩa chạm nhau. Biết những người khác đều đã thức dậy, nhưng cậu không muốn đứng lên. Tại sofa trở mình một cái, cảm thấy rất thoải mái. Cọ cọ.

Mà ngay lúc cậu chìm đắm trong hạnh phúc, thì bên má đụng phải một vật gì đó mềm mềm ấm ấm.

Sau đó, liền cảm giác vật đó cọ cọ mình, còn phát sinh ra một thanh âm rất khả ái, “Cô kỷ cô kỷ…”

Thanh âm này có chút quen tai nha, Miêu Tiêu Bắc tâm không cam tình không nguyện mà mở mắt ra, liền thấy trước mặt có một đôi mắt đen láy thật to, lông mi thật dài chớp chớp nhìn mình.

Miêu Tiêu Bắc hơi sửng sốt, chỉ thấy vật nọ tiến tới, trên cái mũi của mình “A thu” hôn một cái, sau đó lại cọ lên, trong miệng lầm bầm gọi, “Cô kỷ kỷ cô kỷ kỷ~~”.

“Ách…” Miêu Tiêu Bắc tỉnh lại, cậu nhận ra được, đây là chú rồng con mà tối hôm qua Long Tước mang đến, tên là Cổ Lỗ Y.

Cổ Lỗ Y thấy Miêu Tiêu Bắc tỉnh lại, liền mở to hai mắt cùng cậu đối điện, cái đuôi nhỏ phía sau càng không ngừng phe phẩy, thoạt nhìn khá là vui vẻ.

Miêu Tiêu Bắc thấy nó mặc một cái quần yếm giống như trẻ con thường mặc, còn có một cái yếm trắng nhỏ bọc lấy cái bụng tròn vo, hai cánh đã thu lại, cái mông tròn tròn, đuôi vểnh lên, đoạn tam giác nho nhỏ cuối đuôi có một ít vảy rồng hình thoi màu bạc điểm thêm nét đẹp, tay chân nhỏ xíu.

“Cổ Lỗ Y?” Miêu Tiêu Bắc gọi nó một tiếng, vươn tay xoa xoa đầu nó.

“Cô hô hô~~” Cổ Lỗ Y nhỏ bé càng thêm ra sức cọ cọ, đuôi vẫy liên tục làm cho cái mông lắc lắc lắc lắc.

“Ưm, cảnh tượng này đúng là đẹp.” Một thanh âm ôn hòa mang theo tiếu ý truyền đến.

Miêu Tiêu Bắc ngước mắt, chỉ thấy phía sau sofa, Long Tước một tay chống vào lưng ghế đứng đó.

Miêu Tiêu Bắc ngồi dậy, thì thấy những người khác đều đã tỉnh lại. Mẹ của Phong Tiểu Vũ đang bận rộn trong bếp, Lam Minh và một thanh niên áo đen khác ngồi đối diện ăn sáng, lượng cơm hai người ăn tựa như muốn liều mạng, Phong Tiểu Vũ cầm một cái bánh bao ngáp dài, Domi ăn điểm tâm trong chậu cơm riêng của nó, Bạch Lâu không ăn gì cả, ngồi một bên đọc báo.

“Tiêu Bắc, tỉnh?” Mẹ của Phong Tiểu Vũ ló đầu ra hỏi, “Muốn ăn cái gì? Bánh rán dì làm hay đi mua bánh bao?”

“Bánh rán!” Miêu Tiêu Bắc nhanh chóng trả lời, tay nghề của mẹ Phong Tiểu Vũ tuyệt đối là số một! Lam Minh quay đầu lại đối cậu dựng ngón tay cái, ý như nói —— Đúng là số một!

Mà người đối diện Lam Minh cũng gật đầu, Miêu Tiêu Bắc chú ý tới, người nọ chính là Lang Vương đã rời đi tối hôm qua.

“Sao cậu ta…” Miêu Tiêu Bắc có chút mờ mịt.

“Ha hả.” Long Tước bất đắc dĩ cười cười nói, “Ta quen với người không tốt, bị người của Lang tộc lừa bịp, không ngờ Lang tộc dĩ nhiên là một tổ chức gửi ngân hàng chỉ có ba số… Cho nên Lang Vương ký hợp đồng bán thân cho ta, thuê một năm làm công trả nợ, bất quá nhìn lượng cơm mà hắn ăn, phỏng chừng ta còn bị lỗ vốn.”

Miêu Tiêu Bắc cười cười nói, “Không lo, Lam Minh ăn không cần trả tiền mà.”

“Nga? Thật sao?” Lang Vương kinh hỉ ngẩng đầu, nói với Lam Minh, “Một hồi đi ăn một bữa no nê không?”

Lam Minh vui vẻ gật đầu, có người cùng nhau ăn nên tâm tình rất tốt, trước đây cùng Miêu Tiêu Bắc bọn họ đi ăn, mấy người đều ăn như mèo, khiến cho một mình hắn bị coi là thùng cơm.

“Anh vốn là thùng cơm!” Miêu Tiêu Bắc nhìn ra biểu tình phức tạp của Lam Minh, mỉa mai một câu.

Lam Minh cũng không phản bác, bây giờ đang lâm vào giai đoạn ăn chực, mà lại là đối tượng hôn ước, lại vô cùng khả ái, đương nhiên có thể nhường nhịn.

Lang Vương gật đầu, “Ân, phản ứng của ngươi ta phi thường tán thưởng.”

Lam Minh cầm lấy ly sữa đậu nành, ưu nhã cùng hắn cụng ly.

“Anh không phải đã đưa nó trở về rồi sao?” Miêu Tiêu Bắc đem Cổ Lỗ Y đặt vào trong lòng bàn tay, nhẹ nhàng mà xoa, nhịn không được vươn ngón tay, chọt chọt cái mông nhỏ mập mạp đầy thịt của nó.

Cổ Lỗ Y bé bỏng lập tức vươn tay che, có chút ngượng ngùng ngước mắt nhìn Miêu Tiêu Bắc, dáng vẻ đó khả ái đến cực điểm, Miêu Tiêu Bắc đột nhiên muốn học ngữ khí của Phong Tiểu Vũ mà nói một câu —— Manh chết người!

“Nó hình như rất thích ngươi, lúc trở về vẫn cứ làm ầm ĩ không chịu ngủ.” Long Tước bất đắc dĩ nói, “Hơn nữa nó là đứa khó nuôi nhất trong các long tể(“tể” là nói về ấu thú), vừa là bạch long trân quý nhất, đi theo bên cạnh ngươi nó sẽ trưởng thành rất khỏe mạnh.”

Miêu Tiêu Bắc giật mình nhìn Long Tước.

“Nếu không ngại, thỉnh tạm thời mang theo bên người.” Long Tước nói, “Nó cũng có chút tác dụng.”

“Tác dụng?” Miêu Tiêu Bắc cười nhìn Cổ Lỗ Y, vươn tay bóp bóp cái má phính của nó, hỏi, “Ngươi có tác dụng gì a?”

Cổ Lỗ Y ngồi xuống, hai tay nắm lại thành nắm cố sức khua khua, phồng má…

Miêu Tiêu Bắc đang khó hiểu nó muốn làm gì, thì đã thấy Cổ Lỗ Y đột nhiên hướng phía trước thổi một hơi…

“Oanh” một tiếng, một đoàn diễm hỏa to được phun ra.

“A!” Một lát sau, Phong Tiểu Vũ phản ứng trước nhất bèn kêu lớn, “Rèm cửa sổ cháy rồi!”

Miêu Tiêu Bắc thấy rèm cửa sổ phía trước đã phừng lên một ngọn lửa hừng hực, vội nói, “Được rồi được rồi, mau dừng lại.”

Cổ Lỗ Y nhanh chóng ngậm miệng lại, sau đó… Ợ một cái, phun ra một đoàn khói đen nhỏ, ngẩng mặt cười nhìn Miêu Tiêu Bắc, “Cô kỷ cô kỷ?”

Phong Tiểu Vũ cùng mụ mụ đại nhân của mình bưng bồn nước ra dập lửa, giật mình nhìn Cổ Lỗ Y.

Miêu Tiêu Bắc vươn tay nhẹ nhàng sờ cái lỗ tai nhọn nhọn của Cổ Lỗ Y, nói, “Ừm, thật có khả năng, giảm lửa nhỏ xuống một chút có thể dùng làm cái bật lửa.”

“Cô kỷ ~~” Cổ Lỗ Y nghe Miêu Tiêu Bắc khích lệ mình, hạnh phúc tiếp tục cọ cọ.

“Vậy ngươi đồng ý mang nó theo bên người không?” Long Tước hỏi.

“Ừm, cũng được.” Miêu Tiêu Bắc tùy ý cười cười, xoa bóp Cổ Lỗ Y, “Nó khả ái như vậy, ai cũng sẽ không nỡ bỏ lại, đúng không? Cổ Lỗ Y?”

“Cô!” Cổ Lỗ Y gật đầu.

“Vậy nói cách khác, chi phí ăn uống của nó cũng là ngươi gánh chịu sao?” Long Tước thở phào nhẹ nhõm, “Thế giới này quả nhiên có nhiều người tốt a.”

Miêu Tiêu Bắc sửng sốt, một lát sau mới hỏi, “Nó… Ăn rất nhiều sao?”

Phong Tiểu Vũ đưa qua cho Cổ Lỗ Y một cái bánh bao, Cổ Lỗ Y tiếp nhận, a ô một ngụm, toàn bộ nuốt cái ực, sau đó xoa xoa bụng.

Miêu Tiêu Bắc trong nháy mắt cảm thấy có chút choáng váng.

Phong Tiểu Vũ nhẹ nhàng vỗ cậu, nói, “Bắc ca… Nó cũng không phải ăn rất nhiều, mà chỉ là gấp mười lần so với người bình thường thôi, ít hơn Lam ca.”

“Mười…” Miêu Tiêu Bắc mở to hai mắt.

Long Tước ở một bên nhắc nhở, “Bất quá long khi dần trưởng thành, sức ăn sẽ từ từ giảm đi, trái lại hình thể sẽ càng lúc càng lớn, bạch long một khi lớn thành hình người, sẽ là chiến sĩ cường đại nhất.”

Miêu Tiêu Bắc giật mình, Long Tước vươn tay, nhẹ nhàng gãi cằm Cổ Lỗ Y, “Ngươi cũng vừa thấy uy lực rồi đó… Một con bạch long thành niên, một hơi thở liền có thể thiêu hủy một ngọn núi.”

Miêu Tiêu Bắc khẽ nhíu mày, xoay mặt lại nhìn Long Tước.

“Nga, bất quá ngươi có thể yên tâm, bạch long là động vật lương thiện, long kỳ thực cũng không tà ác, loại tà ác chính là ma long, là giống loài hoàn toàn khác biệt, ma long là sủng vật của ma quỷ.” Long Tước vội giải thích.

“Vậy còn anh?” Miêu Tiêu Bắc đột nhiên hỏi, “Vảy trên người anh hình như là màu xanh?”

“Ừ… Ta chỉ là một thanh long chịu đựng cực khổ vất vả nhất mà thôi.” Long Tước vẻ mặt bi thống nói, “Ăn cỏ, kiếm tiền.”

“Nó có thể phun lửa, còn anh?” Miêu Tiêu Bắc hiếu kỳ hỏi.

“Ha hả.” Long Tước cười cười, cũng không trả lời, chỉ là nụ cười đó Miêu Tiêu Bắc xem ra, có thâm ý khác.

“Tiêu Bắc, tới ăn này.” Mẹ của Phong Tiểu Vũ đem bánh rán đặt lên bàn.

Miêu Tiêu Bắc đứng lên, Cổ Lỗ Y vẫy cánh, bay lên, ngồi xuống trên vai Miêu Tiêu Bắc. Cảm thấy vật nhỏ này tại trên vai cũng không vướng bận, Miêu Tiêu Bắc nghĩ có thể nuôi. Ra ngoài thì chỉ cần mang theo một cái túi giấu nó ở trong là được, cũng không phiền phức.

Đi tới bên bàn ăn, Miêu Tiêu Bắc nhìn Lang Vương một bên, Lang Vương đã ăn no, phi thường thỏa mãn hỏi Lam Minh, “Các ngươi muốn đi núi Lạc Hoán?”

“Ừ.” Lam Minh gật đầu, “Ăn xong sẽ đi.”

“Lang Vương…” Miêu Tiêu Bắc nhìn hắn, hỏi, “Nghe nói có một phần Vũ Dạ tập ở chỗ cậu?”

“Đó chỉ là tin vịt mà thôi.” Lang Vương nhún nhún vai, nói, “Không biết vì sao lại truyền ra, vì thế đã mang đến cho ta không ít phiền phức… Đúng rồi, gọi Khế Liêu là được, cũng có thể gọi ta là Nha*.”

*(Chữ Liêu có nghĩa là răng nanh, nên gọi là Nha = răng cũng được, ý ảnh là thế -_-)

“Vũ Dạ tập không có ở chỗ ngươi?” Lam Minh hỏi, “Vậy ngươi thực sự muốn lấy Vũ Dạ tập?”

“Đương nhiên, ta cần Vũ Dạ tập và một Vu Sư cường đại.” Khế Liêu nhìn nhìn Miêu Tiêu Bắc, cười nói, “Giúp ta xóa bỏ phong ấn của Huyết tộc trên người.”

Miêu Tiêu Bắc bây giờ mới thấy, tại động mạc cổ của Khế Liêu, có một phù chú màu đỏ cổ quái.

“Nga… Năng lực Huyết tộc bị phong ấn?” Lam Minh cười, “Nếu như giải phóng, hẳn là càng cường đại a.”

“Hấp huyết quỷ vương chết tiệt đối với siêu hỗn huyết như ta có chút phòng bị.” Khế Liêu bất cần đời nói, “Cho nên trước khi chết đã hạ phong ấn này lên ta… Đại khái là sợ ta diệt hết tất cả huyết tộc a.”

Miêu Tiêu Bắc ăn bánh rán, thấy Cổ Lỗ Y trên đầu vai mở to hai mắt nhìn, đã chia bánh rán làm hai nửa, đưa cho nó, nói, “Ăn chậm một chút, ăn quá nhanh không tốt cho cơ thể.”

Cổ Lỗ Y ngồi trên vai cậu, tiếp nhận nửa cái bánh rán, chậm rãi gặm nhai.

“Hả…” Long Tước hơi đố kị nói, “Ta dạy nó đã lâu, bảo nó ăn từ từ mà nó không chịu để ý tới ta, quả nhiên mỹ nhân vẫn có lực ảnh hưởng hơn.”

Lam Minh nhìn nhìn hắn, “Ta nghĩ nó không muốn có siêu cấp nãi ba như ngươi rồi.”

Long Tước vẻ mặt thương cảm, “Bởi vậy mới nói… Ta là một người lao lực đáng thương.”

“Lộ trình đã rõ ràng cả chưa?” Khế Liêu hỏi Long Tước, “Núi Lạc Hoán có rất nhiều Ma tộc, phải cận thận tránh đi.”

“Đại thể đã chuẩn bị xong.” Long Tước gật đầu.

“Ân?”

Lúc này, chợt nghe Bạch Lâu đột nhiên hỏi Miêu Tiêu Bắc, “Nhà hát này có phải nơi các ngươi diễn xuất không? Có dán poster của ngươi này.”

Miêu Tiêu Bắc tiến tới nhìn tờ báo Bạch Lâu đưa qua, phát hiện chính là nhà hát mà mình diễn vũ kịch hai ngày trước, liền gật đầu, nhưng vừa nhìn tiêu đề —— Nhà hát bị thu mua.

“Bị ai thu mua?” Miêu Tiêu Bắc nhíu mày, lão Dương thật vất vả mới đàm phán xong chuyện biểu diễn thêm với nhà hát, một khi nhà hát đổi chủ, không biết có ảnh hưởng gì đến diễn xuất hay không.

“Vệ Minh Á?” Lam Minh xem tin tức kia, cười nói, “Chính là cái tên da không tệ kia, đuổi theo ngươi đến chảy nước miếng đó.”

Miêu Tiêu Bắc cũng nhíu mày, thì ra là hắn!

.

.

__________________

Edit: Tiểu Lạc
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện