Đổ từng viên thuốc tránh thai từ trong hộp, Lãnh Mạc ngang nhiên đạp nát hết tất cả không viên thuốc nào còn nguyên vẹn. Ngữ Hân tức giận chạy đến bên cạnh hắn ta ngăn cản, cô quát lớn “anh điên rồi hả, tự dưng vào đây gây chuyện với tôi”

Lãnh Mạc bóp chặt cằm Ngữ Hân, hắn ta nghiến răng ken két “nếu tôi biết được em còn dám uống loại thuốc vớ vẩn này, sẽ cho em và ông già kia chết không toàn thây, biết chưa?” Hắn gầm lên một cách hung tợn, xô Ngữ Hân xuống đất rồi đi ra khỏi phòng.

“Trông chừng cô ấy” Lãnh Mạc căn dặn với đám người hầu bên ngoài, nhìn vẻ mặt của bọn họ có lẽ đã cực kỳ khiếp sợ khi thấy cảnh vừa rồi, đúng là từ ngày có Giang Ngữ Hân xuất hiện, tâm trạng lão đại cứ nóng lên phừng phực như lửa luyện kim đan.

Đợi tất cả mọi người tản ra, ông cậu mới dám lẻn vào phòng Ngữ Hân, thấy dưới nền đất thuốc văng tung tóe, hình dạng tan nát, ông cậu hốt hoảng nhìn cô “Tiểu Hân, con…con…làm sao vậy?”

“Không sao cả” Ngữ Hân ngồi bó chân trên giường, úp mặt trên đầu gối “cậu đi ra ngoài đi, con muốn được yên tĩnh”

“Nhưng mà Tiểu Hân à, cậu”

“Cậu đi ra ngoài đi” Ngữ Hân gắt gỏng rồi nằm xuống giường, quay mặt sang hướng khác “sáng mai, cậu mua giùm con que thử thai” cô hạ giọng ngay sau đó.

Ông cậu hiểu chuyện, thở dài một cái rồi cũng đi ra, Ngữ Hân lúc này mới thanh thản được một chút, cô xoa nhẹ trên chiếc bụng phẳng lì của mình, gương mặt lo lắng.

Nhất định không thể để có nó được, mình sẽ giết chết nó, nhất định không thể xảy ra chuyện ngoài ý muốn như vậy.

Sáng hôm sau, ông cậu đưa cho cô một chiếc que thử thai, Ngữ Hân vừa nhìn đã tái mét mặt mũi, tay run rẩy không dám cầm “cái này…cậu…biết dùng không?”

“Trời ơi, làm sao cậu biết được, con tự xử lý đi” ông cậu lắc đầu.

“Không cần thử nữa” Lãnh Mạc đến từ lúc nào, bế thốc Ngữ Hân lên mặc kệ cô phản kháng thế nào, bước qua từng lớp người làm kể cả Hà Băng, Lãnh Mạc cũng chẳng quan tâm họ nghĩ gì. Đứng trước cửa phòng nghiên cứu của Hắc Long, Lãnh Mạc đá cánh cửa mở ra, đặt Ngữ Hân trên giường, sau đó đưa mắt nhìn bác sĩ “khám cho cô ấy”

“Vâng ạ”

Giang Ngữ Hân hai tay cào vào nhau, phút giây hồi hộp khi bác sĩ thử nghiệm, cho đến khi bác sĩ báo kết quả, cô nhắm chặt mắt.

“Cô vẫn chưa có thai”

Giang Ngữ Hân vui mừng nhảy cẫng lên, thở phào nhẹ nhõm, vị bác sĩ cảm thấy cô gái này thật quái lạ, người ta mong muốn được làm mẹ cỡ nào, vậy mà cô ta thì…

Lãnh Mạc mặt tối sầm lại, giọng nói lạnh lẽo “vừa lòng rồi chứ” hắn kéo tay Ngữ Hân đi về khu nhà chính.

….

Ngữ Hân cả tối qua không ngủ vì lo lắng, đến sáng nay có thể nhẹ nhõm hơn phần nào, cô mỉm cười đánh mạnh vào cái bụng của mình, sau đó thì thầm nói “mẹ sẽ tìm cho con một người cha tốt hơn, rồi mới sinh con ra nhé bé cưng” cô vén bức màn, ngắm nhìn những tia nắng vàng tươi, vươn tay lên trời làm thành một điệu múa gì đó.

“Á.aaa anh muốn làm gì?” Bỗng dưng Lãnh Mạc lại xuất hiện, hắn ta kéo cô xuống giường. nhếch môi “tôi muốn làm gì, em biết rõ mà”

“Không được, không được” Ngữ Hân bị áp đảo, cô không ngừng lắc đầu “tôi không muốn có thai”

“Nhưng tôi muốn” Lãnh Mạc cúi xuống tiếp tục cắn vào vai Ngữ Hân, làm cô điên tiết “shit, đi kiếm Hà Băng sinh con cho anh, tôi với anh nước sông không phạm nước giếng” cô đẩy mạnh Lãnh Mạc ra phía sau, nắm chặt cổ áo của mình “cút đi”

“Sinh cho tôi một đứa con, sau đó sẽ để em đi” Lãnh Mạc vuốt tóc Ngữ Hân, hắn trở nên dịu dàng hơn hẳn.

“Không bao giờ” Ngữ Hân nhấn mạnh từng chữ, cô tuột xuống giường để trốn khỏi bàn tay yêu quái của hắn ta “chẳng phải anh có nhiều đàn bà lắm sao, muốn con cũng không thiếu đâu, đừng tìm tôi nữa, tôi nói rồi, quan hệ giường chiếu của chúng ta chấm dứt, về sau đừng vào đây phiền tôi, anh nên nhớ tôi đã có chồng rồi nhé”

“Em thích lão già Alex à?” Lãnh Mạc vẫn ngồi yên trên giường ngắm nhìn cô.

Ngữ Hân nuốt nước bọt, cô thấy kinh tởm với thân hình béo phì của lão già hơn 50 tuổi ấy, nhưng vẫn cố cười “phải, ông ta dù sao cũng là chồng tôi”

Lãnh Mạc khẽ gật đầu “vậy tôi sẽ đưa em đến bên người chồng mà em ngày nhớ đêm mong”

Mẹ nó, Lãnh Mạc anh không ăn được tôi thì chuyển hướng đem tôi cho tên già kia ăn sao. Chết tiệt, bây giờ mà hắn ta giao mình cho Alex chẳng khác nào là cừu rơi vào miệng sói. Khùng thiệt, Ngữ Hân à, mày đâu phải là một con cừu chứ, mày là một con hồ ly thì đúng hơn, cơ mà…cơ mà mày cũng đã kết hôn với Alex, sớm muộn gì cũng phải làm vợ lão ta.

“Em thấy thế nào, đi thôi, tôi đưa em đi gặp chồng của mình” Lãnh Mạc kéo tay Ngữ Hân làm cô tròn xoe mắt, ngồi bệt xuống đất, ôm lấy chân giường “không, tôi không đi, tôi không đi”

Lãnh Mạc dùng sức kéo tay Ngữ Hân, hắn nói lớn “Alex đang chờ em, đứng lên ngay cho tôi”

F*** Lãnh Mạc, anh hay lắm, dám uy hiếp tôi, mẹ kiếp…

“Giang Ngữ Hân, sao vậy, hay muốn tôi bế em đến trao tận tay Alex” hắn cười xấu bụng, ngồi xuống cạnh Ngữ Hân “ông ta 50 tuổi rồi nhưng vẫn còn sung sức lắm, em về làm phu nhân của ông ta, ông ta sẽ khiến em sung sướng đấy”

“Im đi Lãnh Mạc” Ngữ Hân xanh mặt “tôi sẽ dùng bộ mặt khác của mình để hắn không nhận ra tôi”

“Vậy sao, em có tài năng đấy nhỉ” Lãnh Mạc cười khinh bỉ “vậy thì dùng ông cậu thì thế nào, tôi sẽ giao ông cậu cho Alex cưỡng chế em”

“Lãnh Mạc, anh…” Ngữ Hân uất ức muốn rơi nước mắt “anh hứa những gì với tôi, anh hứa rằng chỉ cần lên giường với anh, anh sẽ trả lại tự do cho tôi và ông cậu, tại sao bâu giờ lại lật lỏng, đồ hèn hạ”

“Ồ, tôi không những hèn hạ mà còn đê tiện nữa, em không biết sao?” Lãnh Mạc nhân lúc cô sơ ý, liền nhấc bổng cô lên, cười ác ý “chúng ta đi gặp Alex nào”

Khi hắn ta đến gần cánh cửa, Ngữ Hân la toáng lên, ôm chầm lấy cổ Lãnh Mạc “đừng…tôi không muốn…”

“Điều kiện mới của tôi?”

“Khô..ng..” Ngữ Hân lắc đầu, Lãnh Mạc lại đi tiếp, hắn mở cửa nói với Dany.

“Ông Alex đến đâu rồi?”

“Thưa lão đại. Ông ta đang ở dưới nhà chờ anh.”

“Chắc ông ấy rất nóng lòng gặp thập nhị phu nhân của mình nhỉ, đến nhanh thật” Lãnh Mạc cúi xuống nhìn Ngữ Hân, cô vẫn im lặng, cho đến khi hắn ta bế cô bước xuống cầu thang, tận mắt chứng kiến lão già Alex đang có mặt ở đấy, Ngữ Hân cuống cuồng lên, quay mặt vào ngực Lãnh Mạc để lão ta không thấy mình

“A, lão đại, rất vui được gặp anh” Alex thấy Lãnh Mạc đang bế một cô gái đang mặc váy trắng xuống cầu thang, liền mở miệng chào hỏi “cô gái này, là ai vậy”

“Cô ấy chính là”

“Lãnh Mạc, tôi đồng ý, đồng ý, anh nói gì tôi cũng nghe” Ngữ Hân hấp tấp, hơi thở loạn nhịp

“Là người của tôi, Alex ông ngồi đi” Lãnh Mạc nhếch môi, buông tay cho Ngữ Hân đi xuống, thoáng chốc cô chạy lên lầu nhanh nhất có thể.

Mẹ kiếp, suýt nữa thì bị tên già đó phát hiện rồi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện