Lãnh Mạc nhìn sắc mặt Giang Ngữ Hân tím tái dần, hắn ta lúc đầu còn lay người cô nhưng sau đó hắn bế thốc Ngữ Hân dậy, ôm Ngữ Hân trong tay, Lãnh Mạc với gương mặt như núi băng, giọng nói đanh thép “tôi cho cô mười giây để tỉnh lại” nhưng Ngữ Hân vẫn một màu lặng thinh, mi mắt không hề động đậy.
Sau đó, hắn nhếch môi nhìn Ngữ Hân “tôi không nuôi xác chết, nếu cô chết rồi thì hãy làm mồi cho cá sấu, bọn chúng bị tôi bỏ đói mấy ngày nay, chắc bây giờ cũng ngứa miệng” Lãnh Mạc vừa bế Ngữ Hân vừa sải bước dài đến hổ cá sấu, hắn ta từ từ hạ cô xuống mặt hồ, giọng nói trầm trầm “còn cố diễn kịch?”
Khốn kiếp tên điên này, mình nín thở như vậy, mà hắn cũng nhận ra sao.
Giang Ngữ Hân thầm chửi trong lòng, lúc này cô khẽ động đậy mi mắt, giả vờ ho sặc sụa, một tay choàng cổ Lãnh Mạc để khỏi bị rơi xuống hồ.
“Giang Ngữ Hân, tôi ghét nhất là giả dối, biểu hiện trẻ con của cô đừng hòng qua mặt tôi” nói dứt lời, Lãnh Mạc tức giận, hắn buông tay thả cô rơi xuống hồ rồi lẳng lặng rời đi.
Tõm…
Giang Ngữ Hân rơi xuống hồ nước, nhưng không phải là hồ nuôi cá sấu, nước hồ lạnh buốt, độ sâu thăm thẳm, hai tay Ngữ Hân quạt nước liên hồi theo phản xạ tự nhiên, vừa hoảng loạn vừa sợ hãi. Giang Ngữ Hân xét về mặt gì cũng ưu tú, nhưng cô lại có một khuyết điểm là không biết bơi.
Lúc đầu dưới hồ còn nghe tiếng vùng vẫy đạp nước, nhưng sau đó Lãnh Mạc không nghe thấy gì nữa
“Không lẽ…” Lãnh Mạc nhíu mày, hắn chạy như bay nhảy xuống hồ nước, hóa ra người phụ nữ này không biết bơi, đã là sát thủ làm sao có chút sơ suất nào chứ, trong giới hắc đạo cá lớn nuốt cá bé này, kẻ yếu nhất định bị đào thải.
Lãnh Mạc một tay bơi, một tay ôm Ngữ Hân tiến về bờ hồ, quan sát của hắn cho biết lần này Ngữ Hân không nói dối, tình hình bây giờ nếu không hô hấp nhân tạo, chắc chắn cô gái cứng đầu này sẽ đi uống trà cùng diêm vương.
“Ưm…anh làm gì vậy?” Giang Ngữ Hân đột ngột mở mắt, thấy môi Lãnh Mạc đang phủ lên môi mình, bất chợt rùng rợn đẩy hắn ta ra.
Toàn thân Giang Ngữ Hân và Lãnh Mạc lúc này ướt sũng, áo sơ mi trắng của cô dính sát người khiến hắn ta nhìn rõ mồn một làn da trắng nõn ấy qua lớp áo. Giang Ngữ Hân ho sặc sụa vẻ mặt thê thảm hơn bao giờ hết, xuống dưới nước là điều cô luôn sợ nhất, lúc nãy cứ nghĩ rằng Lãnh Mạc chỉ dọa cô thôi nhưng ai ngờ tên ác quỷ này làm thật, nếu ở trên cạn, cô nhất định đòi lại món nợ này, huống hồ gì.
“Anh dám hôn tôi” Ngữ Hân chà xát lên đôi môi của mình
“Cô cần nên phân biệt rõ đâu là hôn và hô hấp nhân tạo” Lãnh Mạc đứng dậy bỏ mặc Giang Ngữ Hân ngồi đó, hắn chưa đi được mấy bước đã bị cô gọi lại.
“Thím Lý đang ở đâu?”
“Có bản lĩnh thì tự biết câu trả lời” Lãnh Mạc quắc mắt nhìn Ngữ Hân, Hà Băng từ bên trong chạy ra, trên tay cầm một chiếc khăn lớn quàng lên cho hắn như một ông hoàng, hắn không thèm nhìn Ngữ Hân thêm một lúc nào nữa, ôm eo Hà Băng quay mặt đi vào phòng.
Sau một hồi suy nghĩ, Giang Ngữ Hân cũng nhanh nhẹn vào căn phòng của mình, cô búi tóc cao, mặc trang phục “hành nghề” của mình, trên người cô lúc này chỉ toàn một màu đen tối. Trước đây, lúc Ngữ Hân đi làm sát thủ cô luôn quan sát địa hình của nơi đó một cách kỹ lưỡng, tuy mới đến Hắc Long không lâu, nhưng trong lúc dọn dẹp nhà cửa, cô đã nắm được phần nào địa hình căn biệt thự này, chỉ có nơi Lãnh Mạc giấu ông cậu, và nơi hắn ta tụ họp đàn em Hắc Long ở đâu thì cô vẫn chưa điều tra ra được. Còn những nơi khác, tất cả đều nằm trong tầm mắt của Giang Ngữ Hân, huống hồ chi lúc nãy Tiểu Thúy có nói rằng thím Lý bị đưa đến “phòng cấm” gì đó, mở sơ đồ mà mình tự vẽ mấy ngày qua, Ngữ Hân phóng phi tiêu vào địa điểm nào đó trên tấm bản đồ, cô nhếch môi “chỉ có thể là chỗ này”
Căn biệt thự như một mê cung, đường ra vào ngoằn ngoèo, rắc rối, càng đi sâu càng chóng mặt ù tai, giống như một loại chướng khí, rất may mắn, Ngữ Hân lại có trình độ về cả dược liệu, độc liền bị cô hóa giải bằng thuốc mang theo mình, thêm một lớp khẩu trang dày, dĩ nhiên cô sẽ vượt qua rào cản của Hắc Long.
Rầm..
Giang Ngữ Hân rẽ sang lối đi bên trái, hiển thị trước mặt cô là một mật thất, trong đó có đoạn đường đi gồ ghề, có đoạn đường đi trơn trượt, có đoạn không có đường để đi mà chỉ có một sợi dây thừng bắt qua.
Mồ hôi từng giọt chảy trên trán Giang Ngữ Hân, Lãnh Mạc hắn ta đúng là một tên biến thái, ngay cả những chuyện khùng điên này cũng nghĩ ra, nhìn cảnh này, Ngữ Hân càng ghét nhưng cũng không phủ nhận sự chu toàn của hắn, muốn đột nhập bất cứ địa phận nào của Lãnh gia, hoàn toàn không phải việc dễ dàng.
Chỉ trong vòng mười phút, Ngữ Hân đã đi qua được sợi dây bắt qua động bên kia, nhưng nguy hiểm không dừng lại ở đây, khi cô vừa bước vào động, chưa kịp vui mừng vì thấy thím Lý đã cò hàng chục tên canh gác, mặc trang phục đen như Ngữ Hân xông ra tấn công cô tới tấp, những tên này tất cả đều cao to như đàn ông Châu Âu, sức mạnh cũng không phải tầm thường, bọn chúng giơ nắm đấm vào Ngữ Hân, hoàn toàn nhắm đến những huyệt tử trên cơ thể con người. Giang Ngữ Hân dễ dàng chống cự, tuy thế võ của cô có phần kém, nhưng đối với bọn chúng cũng đủ sức đánh trả. Trong chốc lát, Ngữ Hân hạ thủ được tất cả, đám người kia nằm la liệt, bởi vì cô vừa đánh trúng huyệt đạo nguy hiểm trên người bọn chúng.
“Thím Lý, tỉnh lại thím Lý, tôi là Ngữ Hân, tôi đến cứu thím” Giang Ngữ Hân lay mạnh người đàn bà trung niên toàn thân bị đánh đến bầm dập, hai mắt sưng phù đang nhắm nghiền lại “tỉnh lại thím Lý”
“Khá lắm” bất giác một giọng nói lai Mỹ vang lên, người đó có mái tóc đen màu bụi bụi, đang vỗ tay nhìn chăm chú hành động của Ngữ Hân. Tình thế này, Ngữ Hân buông thím Lý, để bà ta dựa vào thành tường, cô đứng bật dậy đối diện với người đàn ông kia trong tư thế võ sẵn sàng đánh nhau, chân trước chân sau, hai tay cuộn hình nắm đấm, đôi mắt như muốn ăn tươi nuốt sống gã.
“Cô không đủ sức đánh với tôi” người đàn ông đó cất cao giọng “cổ tay của cô từng bị thương rất nặng, đầu gối cũng thế, hơn nữa lão đại cũng không muốn tôi ra tay với cô”
“Tôi muốn dẫn người đi” Giang Ngữ Hân nói thẳng vào vấn đề chính, cô liếc mắt sang thím Lý
“Không được” người đàn ông dứt khoát.
Giang Ngữ Hân nhếch môi “vậy thì ra đòn đi” không nói nhiều cô xông đến đánh hắn ta, mặc dù đều là đòn quyết tử của karate, nhưng tên kia hoàn toàn đỡ được hết, không những thế hắn ta còn cười mỉa mai cô, khiến cô nổi cơn thịnh nộ. Mà một khi Ngữ Hân không kiềm chế được mình, cô sẽ càng đánh loạn xạ, không đâu vào đâu, như vậy rất dễ bị mất sức, chẳng bao lâu sau, Ngữ Hân ngã khuỵu xuống đất, một tay chống đầu gối, cô giương mắt lên nhìn tên kia vẫn đang cười ngạo nghễ.
“Tưởng rằng người phụ nữ của lão đại có uy quyền lắm chứ, ai ngờ đâu lại là bộ dạng mèo con thế này”
“Tôi là người làm, không phải người phụ nữ của Lãnh Mạc, đừng bao giờ làm nhục thanh danh của tôi” Giang Ngữ Hân tức sôi máu, cô chợt vùng dậy đấm thẳng vào mặt tên kia một cái đau điếng mà quên mất rằng cổ tay của cô cũng có vấn đề rất lớn.
Sau đó, hắn nhếch môi nhìn Ngữ Hân “tôi không nuôi xác chết, nếu cô chết rồi thì hãy làm mồi cho cá sấu, bọn chúng bị tôi bỏ đói mấy ngày nay, chắc bây giờ cũng ngứa miệng” Lãnh Mạc vừa bế Ngữ Hân vừa sải bước dài đến hổ cá sấu, hắn ta từ từ hạ cô xuống mặt hồ, giọng nói trầm trầm “còn cố diễn kịch?”
Khốn kiếp tên điên này, mình nín thở như vậy, mà hắn cũng nhận ra sao.
Giang Ngữ Hân thầm chửi trong lòng, lúc này cô khẽ động đậy mi mắt, giả vờ ho sặc sụa, một tay choàng cổ Lãnh Mạc để khỏi bị rơi xuống hồ.
“Giang Ngữ Hân, tôi ghét nhất là giả dối, biểu hiện trẻ con của cô đừng hòng qua mặt tôi” nói dứt lời, Lãnh Mạc tức giận, hắn buông tay thả cô rơi xuống hồ rồi lẳng lặng rời đi.
Tõm…
Giang Ngữ Hân rơi xuống hồ nước, nhưng không phải là hồ nuôi cá sấu, nước hồ lạnh buốt, độ sâu thăm thẳm, hai tay Ngữ Hân quạt nước liên hồi theo phản xạ tự nhiên, vừa hoảng loạn vừa sợ hãi. Giang Ngữ Hân xét về mặt gì cũng ưu tú, nhưng cô lại có một khuyết điểm là không biết bơi.
Lúc đầu dưới hồ còn nghe tiếng vùng vẫy đạp nước, nhưng sau đó Lãnh Mạc không nghe thấy gì nữa
“Không lẽ…” Lãnh Mạc nhíu mày, hắn chạy như bay nhảy xuống hồ nước, hóa ra người phụ nữ này không biết bơi, đã là sát thủ làm sao có chút sơ suất nào chứ, trong giới hắc đạo cá lớn nuốt cá bé này, kẻ yếu nhất định bị đào thải.
Lãnh Mạc một tay bơi, một tay ôm Ngữ Hân tiến về bờ hồ, quan sát của hắn cho biết lần này Ngữ Hân không nói dối, tình hình bây giờ nếu không hô hấp nhân tạo, chắc chắn cô gái cứng đầu này sẽ đi uống trà cùng diêm vương.
“Ưm…anh làm gì vậy?” Giang Ngữ Hân đột ngột mở mắt, thấy môi Lãnh Mạc đang phủ lên môi mình, bất chợt rùng rợn đẩy hắn ta ra.
Toàn thân Giang Ngữ Hân và Lãnh Mạc lúc này ướt sũng, áo sơ mi trắng của cô dính sát người khiến hắn ta nhìn rõ mồn một làn da trắng nõn ấy qua lớp áo. Giang Ngữ Hân ho sặc sụa vẻ mặt thê thảm hơn bao giờ hết, xuống dưới nước là điều cô luôn sợ nhất, lúc nãy cứ nghĩ rằng Lãnh Mạc chỉ dọa cô thôi nhưng ai ngờ tên ác quỷ này làm thật, nếu ở trên cạn, cô nhất định đòi lại món nợ này, huống hồ gì.
“Anh dám hôn tôi” Ngữ Hân chà xát lên đôi môi của mình
“Cô cần nên phân biệt rõ đâu là hôn và hô hấp nhân tạo” Lãnh Mạc đứng dậy bỏ mặc Giang Ngữ Hân ngồi đó, hắn chưa đi được mấy bước đã bị cô gọi lại.
“Thím Lý đang ở đâu?”
“Có bản lĩnh thì tự biết câu trả lời” Lãnh Mạc quắc mắt nhìn Ngữ Hân, Hà Băng từ bên trong chạy ra, trên tay cầm một chiếc khăn lớn quàng lên cho hắn như một ông hoàng, hắn không thèm nhìn Ngữ Hân thêm một lúc nào nữa, ôm eo Hà Băng quay mặt đi vào phòng.
Sau một hồi suy nghĩ, Giang Ngữ Hân cũng nhanh nhẹn vào căn phòng của mình, cô búi tóc cao, mặc trang phục “hành nghề” của mình, trên người cô lúc này chỉ toàn một màu đen tối. Trước đây, lúc Ngữ Hân đi làm sát thủ cô luôn quan sát địa hình của nơi đó một cách kỹ lưỡng, tuy mới đến Hắc Long không lâu, nhưng trong lúc dọn dẹp nhà cửa, cô đã nắm được phần nào địa hình căn biệt thự này, chỉ có nơi Lãnh Mạc giấu ông cậu, và nơi hắn ta tụ họp đàn em Hắc Long ở đâu thì cô vẫn chưa điều tra ra được. Còn những nơi khác, tất cả đều nằm trong tầm mắt của Giang Ngữ Hân, huống hồ chi lúc nãy Tiểu Thúy có nói rằng thím Lý bị đưa đến “phòng cấm” gì đó, mở sơ đồ mà mình tự vẽ mấy ngày qua, Ngữ Hân phóng phi tiêu vào địa điểm nào đó trên tấm bản đồ, cô nhếch môi “chỉ có thể là chỗ này”
Căn biệt thự như một mê cung, đường ra vào ngoằn ngoèo, rắc rối, càng đi sâu càng chóng mặt ù tai, giống như một loại chướng khí, rất may mắn, Ngữ Hân lại có trình độ về cả dược liệu, độc liền bị cô hóa giải bằng thuốc mang theo mình, thêm một lớp khẩu trang dày, dĩ nhiên cô sẽ vượt qua rào cản của Hắc Long.
Rầm..
Giang Ngữ Hân rẽ sang lối đi bên trái, hiển thị trước mặt cô là một mật thất, trong đó có đoạn đường đi gồ ghề, có đoạn đường đi trơn trượt, có đoạn không có đường để đi mà chỉ có một sợi dây thừng bắt qua.
Mồ hôi từng giọt chảy trên trán Giang Ngữ Hân, Lãnh Mạc hắn ta đúng là một tên biến thái, ngay cả những chuyện khùng điên này cũng nghĩ ra, nhìn cảnh này, Ngữ Hân càng ghét nhưng cũng không phủ nhận sự chu toàn của hắn, muốn đột nhập bất cứ địa phận nào của Lãnh gia, hoàn toàn không phải việc dễ dàng.
Chỉ trong vòng mười phút, Ngữ Hân đã đi qua được sợi dây bắt qua động bên kia, nhưng nguy hiểm không dừng lại ở đây, khi cô vừa bước vào động, chưa kịp vui mừng vì thấy thím Lý đã cò hàng chục tên canh gác, mặc trang phục đen như Ngữ Hân xông ra tấn công cô tới tấp, những tên này tất cả đều cao to như đàn ông Châu Âu, sức mạnh cũng không phải tầm thường, bọn chúng giơ nắm đấm vào Ngữ Hân, hoàn toàn nhắm đến những huyệt tử trên cơ thể con người. Giang Ngữ Hân dễ dàng chống cự, tuy thế võ của cô có phần kém, nhưng đối với bọn chúng cũng đủ sức đánh trả. Trong chốc lát, Ngữ Hân hạ thủ được tất cả, đám người kia nằm la liệt, bởi vì cô vừa đánh trúng huyệt đạo nguy hiểm trên người bọn chúng.
“Thím Lý, tỉnh lại thím Lý, tôi là Ngữ Hân, tôi đến cứu thím” Giang Ngữ Hân lay mạnh người đàn bà trung niên toàn thân bị đánh đến bầm dập, hai mắt sưng phù đang nhắm nghiền lại “tỉnh lại thím Lý”
“Khá lắm” bất giác một giọng nói lai Mỹ vang lên, người đó có mái tóc đen màu bụi bụi, đang vỗ tay nhìn chăm chú hành động của Ngữ Hân. Tình thế này, Ngữ Hân buông thím Lý, để bà ta dựa vào thành tường, cô đứng bật dậy đối diện với người đàn ông kia trong tư thế võ sẵn sàng đánh nhau, chân trước chân sau, hai tay cuộn hình nắm đấm, đôi mắt như muốn ăn tươi nuốt sống gã.
“Cô không đủ sức đánh với tôi” người đàn ông đó cất cao giọng “cổ tay của cô từng bị thương rất nặng, đầu gối cũng thế, hơn nữa lão đại cũng không muốn tôi ra tay với cô”
“Tôi muốn dẫn người đi” Giang Ngữ Hân nói thẳng vào vấn đề chính, cô liếc mắt sang thím Lý
“Không được” người đàn ông dứt khoát.
Giang Ngữ Hân nhếch môi “vậy thì ra đòn đi” không nói nhiều cô xông đến đánh hắn ta, mặc dù đều là đòn quyết tử của karate, nhưng tên kia hoàn toàn đỡ được hết, không những thế hắn ta còn cười mỉa mai cô, khiến cô nổi cơn thịnh nộ. Mà một khi Ngữ Hân không kiềm chế được mình, cô sẽ càng đánh loạn xạ, không đâu vào đâu, như vậy rất dễ bị mất sức, chẳng bao lâu sau, Ngữ Hân ngã khuỵu xuống đất, một tay chống đầu gối, cô giương mắt lên nhìn tên kia vẫn đang cười ngạo nghễ.
“Tưởng rằng người phụ nữ của lão đại có uy quyền lắm chứ, ai ngờ đâu lại là bộ dạng mèo con thế này”
“Tôi là người làm, không phải người phụ nữ của Lãnh Mạc, đừng bao giờ làm nhục thanh danh của tôi” Giang Ngữ Hân tức sôi máu, cô chợt vùng dậy đấm thẳng vào mặt tên kia một cái đau điếng mà quên mất rằng cổ tay của cô cũng có vấn đề rất lớn.
Danh sách chương