Edit: Nguyệt Cầm Vân

“Ngươi cũng đừng hối hận!” Ngôn Tử Tinh nhìn xuống từ trên cao, “khí thế rạt rào” nói.

Thác Bạt Chân híp híp mắt, nhìn vạt áo rộng mở của hắn, bên trong lộ ra lồng ngực kiện mỹ màu mật ong, trong lòng không khỏi đại động, ánh mắt cũng trở nên có phần mê đắm.

Hắn thích cơ thể của Ngôn Tử Tinh, cùng với thân thể này sẽ mang đến cho hắn sự khoái hoạt, điểm ấy có thể dễ dàng thấy được từ việc hai người thường xuyên hoan ái kịch liệt.

Bất quá mặc dù Thác Bạt Chân khiêu khích Ngôn Tử Tinh thành công, nhưng lại cố tình thoải mái mà dang rộng thân mình, mạn bất kinh tâm bắt nạt hắn: “À, vậy ngươi nhớ cẩn thận một chút, đừng quên ta chính là người đang mang thai.”

Ngôn Tử Tinh chết nghẹn, nhất thời chán nản, bực mình nói: “Biết rồi. Ngươi cứ nằm mà chờ tận hưởng đi, đại gia!”

Thác Bạt Chân bật cười khẽ, vội vã ấn đầu hắn lui xuống.

Hai người đồng sàng cộng chẩm đã lâu như vậy, đương nhiên Ngôn Tử Tinh biết hắn muốn điều gì. Liền lưu loát cởi bỏ đai lưng của hắn, tuột khố tử xuống tới đầu gối, để lộ ra hạ thân trần trụi.

Bụng của Thác Bạt Chân so với một tháng trước đã to hơn nhiều, thắt lưng và mông cũng tròn thêm vài vòng, Ngôn Tử Tinh nhất thời bị kích động thị giác, có chút không thích ứng.

Thân thể như vậy đương nhiên không thể nói là mỹ cảm, thậm chí còn có chút khó coi, nhưng Ngôn Tử Tinh lại chỉ chớp chớp mắt mấy cái, rất nhanh liền cười hì hì, nắm lấy thứ đã hơi ngẩng lên dưới bụng Thác Bạt Chân, nói: “Xem ra nơi này của ngươi đã không thể đợi thêm được nữa rồi.”

Thác Bạt Chân ngay cả nói cũng lười, nhấc chân đá đá hắn, ý bảo hắn nhanh lên một chút.

Một tay Ngôn Tử Tinh thuần thục xáo lộng, tay kia nhịn không được sờ sờ lên phần bụng của hắn, thì thầm nói: “Thật sự sẽ không làm đứa nhỏ bị thương chứ?”

Thác Bạt Chân giảo hoạt cười: “Chỉ cần ngươi không tiến vào.”

Ngôn Tử Tinh giận dữ: “Sao lại có chuyện làm cho người ta không công!”

Thác Bạt Chân thoải mái rên rỉ một tiếng, nói: “Nhanh lên một chút. Thủ pháp của ngươi còn trúc trắc quá a.”

Ngôn Tử Tinh tức giận: “Chờ đấy, cho ngươi biết sự lợi hại của ta.” Thấy vật trong tay đã ngạnh đủ, hắn liền cúi người xuống, một hơi hàm trụ.

Thác Bạt Chân thật sự kinh ngạc. Trước đây Ngôn Tử Tinh luôn cảm thấy bẩn, chỉ chịu khẩu giao những lúc làm trong hồ Hải Liên Na, bình thường khi ở trên giường hai người luôn động thủ thực chiến, chưa từng làm như vậy.

Thác Bạt Chân có chút lúng túng xấu hổ, thấp giọng hỏi: “Ngươi không ngại bẩn sao?”

Ngôn Tử Tinh ngậm vật kia của hắn vừa liếm lộng vừa phun ra nuốt vào, nghe vậy bèn nâng mắt lên lườm hắn, nhưng lại phát hiện bụng hắn quá cao, hoàn toàn chặn mất đường nhìn của hai người, lườm cũng phí công.

Hắn hàm hồ đáp: “Là của thê tử, có gì mà ngại bẩn.”

Thác Bạt Chân nghe thấy vậy, vừa thư thái rên rỉ ra tiếng vừa nói: “Ta không phải thê tử của ngươi, ta là khế huynh của ngươi. Sau này phải gọi ca… A, ưm…”

Nếu nói trước kia trong lòng Ngôn Tử Tinh còn xem hắn như khế huynh hay tình nhân, vậy từ lúc biết hắn mang trong bụng hài tử của mình, đương nhiên phải xem hắn là thê tử.

Hắn cũng không phản bác, chỉ chuyên tâm phục vụ thanh lợi khí đã phấn chấn tinh thần của Thác Bạt Chân.

Thác Bạt Chân hưởng thụ loại khoái cảm đã lâu không được cảm nhận, thư thái nắm chặt tấm nệm da dưới thân, vừa rên rỉ không ngừng vừa khẽ vặn vẹo thân thể.

Ngôn Tử Tinh công lực lợi hại, lại biết rõ từng điểm mẫn cảm của hắn, không bao lâu sau đã khiến hắn tiết ra. Dịch thể nồng đặc phun trào, đùa nghịch thêm chút nữa còn phun tiếp một trận.

Ngôn Tử Tinh ngồi dậy lau khóe miệng dính đầy dịch thể, khẽ cười nói: “Tích trữ rất nhiều nha.” Xem ra việc mang thai cũng không làm ảnh hưởng tới ngoạn ý này của hắn.

Thác Bạt Chân thấy khóe miệng Ngôn Tử Tinh còn lưu lại dịch thể của mình, áo đã được cởi bỏ để lộ ra khuôn ngực cân xứng kiện mỹ, không khỏi nổi lên sắc tâm.

Lúc này Ngôn Tử Tinh đang bận đưa ngón tay thăm dò khai thác hậu huyệt của Thác Bạt Chân. Hắn biết Ma Da nam tử lúc mang thai vẫn thích hợp hoan ái, đối với việc sinh sản còn có lợi, bởi vậy đương nhiên chẳng thèm để tâm tới lời Thác Bạt Chân nói rằng không cần hắn tiến vào.

Có lẽ bởi đang mang thai, hậu huyệt của Thác Bạt Chân mẫn cảm dị thường, mở rộng cũng rất nhanh, mới chỉ mất một lát đã có thể sáp nhập ba ngón tay. Hơn nữa dường như còn tiết ra một chút tràng dịch, toàn bộ nội bích bên trong đều ẩm ướt.

Ngôn Tử Tinh âm thầm kêu lạ, động tác tay càng nhanh hơn.

Về phần Thác Bạt Chân lại có chút mất kiên nhẫn. Hắn cũng không biết chuyện gì xảy ra, từ khi tiến vào tháng thứ sáu của thai kỳ, chẳng những thai khí dần dần ổn định, tính dục dường như cũng có xu hướng gia tăng. Chỉ có điều khoảng thời gian trước hắn phải an thai dưỡng thương, không tiện hoan ái, nên vẫn luôn cố nín nhịn. Nhưng lúc này bị Ngôn Tử Tinh trêu đùa như vậy, hậu huyệt chỉ cảm thấy vừa mềm vừa ngứa, sắp không nhẫn nại được nữa.

Lúc này Ngôn Tử Tinh đã chuẩn bị ổn thỏa, bèn đỡ lấy tiểu huynh đệ thẳng đứng cứng rắn của mình, nói: “Ta sắp tiến vào đây.” Vừa nói vừa nhẹ nhàng ưỡn tới.

Ai ngờ hắn mới sáp nhập được một nửa, Thác Bạt Chân đã hừ một tiếng kéo giật hắn xuống dưới, còn mình thì xoay người ngồi lên trên.

Ngôn Tử Tinh kinh ngạc: “Ngươi làm gì vậy?”

Thác Bạt Chân gấp gáp tách hai chân ra, cưỡi lên người hắn, nói: “Ngươi quá chậm!” Nói đoạn liền cầm lấy tiểu huynh đệ đã cứng như thanh sắt của Ngôn Tử Tinh, đặt trước hậu huyệt rồi chầm chậm ngồi xuống.

Hai người kết hợp cùng một chỗ, đều thoải mái mà thở ra một tiếng.

Ngôn Tử Tinh đã lâu không được nơi chặt chẽ này bao lấy, vô cùng sảng khoái thầm muốn luật động, nhưng Thác Bạt Chân lại chiếm thế chủ động, nhất thời khiến hắn có chút không biết nên làm thế nào cho phải.

“A Chân, ngươi…”

Hắn chưa nói hết câu đã bị động tác của Thác Bạt Chân làm cho kinh hãi.

Thì ra Thác Bạt Chân đã khẩn thiết đỡ lấy thắt lưng, ngồi trên người hắn tự mình luật động.

Ngôn Tử Tinh vừa sướng vừa lo, trong lòng phân vân không biết nên phóng túng cho tình dục hay thức thời mà nhắc nhở Thác Bạt Chân một chút. Cuối cùng vẫn là “nhân tính” của người sắp làm cha chiếm thế thượng phong, thấp giọng hô: “A Chân, ngươi chậm một chút, cẩn thận thân thể của ngươi!”

Thác Bạt Chân hưng phấn đến đỏ hồng cả mặt, thần tình mê loạn, hoàn toàn bị tình dục bắt giữ, nghe vậy chỉ mất kiên nhẫn mà hừ một tiếng, tiếp tục mạnh mẽ đung đưa thắt lưng.

Ngôn Tử Tinh vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy dáng vẻ này của hắn.

Lúc này cơ thể Thác Bạt Chân hoàn toàn trần trụi, nửa người trên mặc dù biến dạng, phần bụng to ra, nhưng đường nét chỉnh thể vẫn còn. Cơ bắp kiện mỹ vẫn cân xứng phân bổ trên khuôn ngực và khắp tứ chi của hắn. Chỉ có cơ bụng sáu múi trước kia là bị tách ra, phần bụng gồ lên phía trước, ngay cả rốn cũng bị thai nhi bên trong húc nhô lên, dáng vẻ vô cùng khả ái.

Ngôn Tử Tinh cảm thấy dáng điệu của Thác Bạt Chân hiện giờ khó mà hình dung, không thể nói là đẹp, nhưng lại càng khiến hắn thêm động tâm.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện