Edit: Nguyệt Cầm Vân
Ngôn Tử Tinh quay trở lại trướng bồng, thấy Thác Bạt Chân đang nằm nghiêng hướng mặt vào bên trong, không thấy rõ nét mặt, cũng không biết hắn đang suy nghĩ những gì.
Ngôn Tử Tinh không tới quấy rầy hắn, đi nấu một nồi cơm tối thơm ngào ngạt, rồi mới xới một chén bưng tới, thấp giọng gọi khẽ: “A Chân, đói rồi chứ? Ăn cơm tối đi.”
Thác Bạt Chân khẽ cử động, chậm rãi chống người ngồi dậy.
Ngôn Tử Tinh thấy sau lưng hắn còn có vết thương, vội vàng tới để cho hắn dựa lên người mình, cẩn thận tránh những vết roi kia.
Thác Bạt Chân trừng mắt liếc hắn nhưng cũng không phản đối, dựa lên người hắn rồi tự bưng chén cơm ăn lấy ăn để.
“Thêm bát nữa!”
Ngôn Tử Tinh thấy hắn ăn uống không tồi, trong lòng rất vui mừng, vội vàng đi xới thêm cho hắn một chén nữa.
Thác Bạt Chân ăn liền hai chén cơm, khôi phục lại một chút thể lực, tinh thần cũng chuyển biến tốt hơn rất nhiều. Vết roi sau lưng vẫn còn đau, cái này kỳ thực cũng không quan trọng, chỉ có điều nơi bụng vẫn ẩn ẩn đau nhức khiến trong lòng hắn vừa lo lắng lại vừa tức giận, nộ hỏa đối với Ngôn Tử Tinh liền khó mà tiêu hết.
Hắn ăn no rồi bèn nghiêng người nửa tựa trên giường, nhìn Ngôn Tử Tinh bận bịu chạy tới chạy lui thu dọn đồ đạc, đột nhiên nói: “Cây trâm kia đâu?”
Ngôn Tử Tinh thoáng sửng sốt, lúc này mới nhớ tới việc tranh chấp đêm qua, còn thật sự không biết đã ném cây trâm kia đi đâu mất rồi. Hắn sớm đã vứt chuyện kia ra khỏi đầu, lúc này vội nói: “Để ta thử tìm xem.”
Nói đoạn liền chạy đi tìm kiếm khắp nơi. Ai dè cây trâm kia chẳng biết trong lúc hai người đánh lộn đã bị ném tới nơi nào, nhất thời tìm không ra, Ngôn Tử Tinh gấp đến độ toát đầy mồ hôi. Cuối cùng cũng tìm thấy nó nằm trong góc tường, đằng sau một chân giường bằng gỗ.
“Đây rồi!” Hắn mừng rỡ kêu lên, vội vàng đưa cây trâm ngọc tới trước mặt Thác Bạt Chân như dâng bảo vật.
Thác Bạt Chân nhìn cũng chẳng thèm nhìn, lạnh lùng nói: “Ngươi cầm đi. Ta không cần!”
Ngôn Tử Tinh ngẩn ngơ.
Thác Bạt Chân nói: “Chẳng phải hôm qua ngươi hỏi ta cây trâm này là từ đâu ra sao? Bây giờ còn muốn biết không?”
Ngôn Tử Tinh ngừng một chút mới đáp: “Ngươi bằng lòng nói với ta thì nói, không bằng lòng ta cũng không miễn cưỡng ngươi. A Chân, ta đã suy nghĩ kỹ rồi, bất luận cây trâm này là từ đâu tới, có phải ngươi lừa gạt ta hay không, cũng đều không quan trọng. Quan trọng là chúng ta ở bên nhau, ngươi thích ta, ta cũng thích ngươi, vậy là đủ rồi.”
Thác Bạt Chân khinh thường xì một tiếng: “Ai thích ngươi chứ. Đừng tự dát vàng lên mặt mình.” Tuy rằng hắn nói như vậy, nhưng thần sắc lại chuyển biến tốt hơn rất nhiều.
Ngôn Tử Tinh kỳ thực là một người có tính khí chóng tới chóng đi, chuyện không vui phát tiết ra ngoài, sau đó liền cảm thấy chẳng còn vấn đề gì ghê gớm nữa. Hồi còn nhỏ phụ thân hắn thường dạy, làm người phải biết thế nào là đủ, chớ nên cưỡng cầu, tất cả đều thuận theo tự nhiên. Còn phụ vương hắn lại dạy rằng, làm người phải học được cách tranh thủ, thứ gì là của ngươi thì không thể chạy mất được, thứ gì không phải của ngươi thì chỉ cần ngươi thích, liền gắng hết sức để đạt được, quyết không dễ dàng buông tha.
Hai vị phụ thân có phương thức giáo dục hoàn toàn bất đồng, hơn nữa còn chiều chuộng hắn từ nhỏ, tuy rằng bên trên còn có các huynh tỷ, nhưng Ngôn Tử Tinh lại được lớn lên gần như một đứa con độc nhất, bởi vậy tính cách của hắn rất phức tạp. Lúc thì khinh cuồng lãnh khốc, giống hệt phụ vương hắn hồi còn trẻ, thậm chí mức độ tùy hứng còn có phần hơn. Khi lại ôn hòa trong sáng, tốt tính hay cười, thực giống với phụ thân của hắn.
Bất quá xét về tổng thể, Ngôn Tử Tinh vẫn là người rất lạc quan thoải mái, cho nên đối diện với thái độ ngang ngạnh của Thác Bạt Chân, hắn lại cảm thấy sự tình có lẽ không phải như mình tưởng tượng, tâm tình không khỏi tốt hơn rất nhiều.
Hắn nhẹ nhàng cười: “A Chân, chuyện cây trâm để sau này hẵng nói, hiện giờ quan trọng nhất là ngươi phải nghỉ ngơi cho tốt, dưỡng khỏe thân mình. Bây giờ ta hối hận muốn chết, sau này sẽ không bao giờ động thủ với ngươi nữa.”
Thác Bạt Chân nói: “Đừng xem ta như nữ nhân.”
Hắn vừa nói xong chợt nhớ tới bản thân hiện tại lại đang mang thai, kỳ thực không phải chẳng khác nữ nhân là mấy sao? Vừa nghĩ như vậy, sắc mặt mới chuyển biến tốt lại kém đi vài phần.
Ngôn Tử Tinh nhìn ra được suy nghĩ của hắn, liền ghé lên giường nghiêm mặt nhìn Thác Bạt Chân, hỏi: “A Chân, ngươi nghĩ sao về đứa bé này?”
Thác Bạt Chân không ngờ đột nhiên hắn lại chuyển đề tài, còn là một đề tài khiến mình xấu hổ như thế, không khỏi thoáng ngẩn người, sau đó lại trầm mặt nói: “Ngươi có ý gì?”
Ngôn Tử Tinh ngập ngừng một lát mới đáp: “Ta không ngờ ngươi là Ma Da nhân… Đứa bé không phải là chuyện của một người, mặc dù từ trước tới nay ta chưa từng nghĩ tới việc sẽ làm phụ thân, nhưng khi biết ngươi có hài tử, vẫn là phi thường vui sướng. Nhưng A Chân… ngươi thì sao? Ngươi có muốn đứa bé này không?”
Thác Bạt Chân thản nhiên hỏi: “Muốn thì sao? Không muốn thì sao?”
Ngôn Tử Tinh thẳng thắn nói: “Nếu ngươi muốn, chúng ta liền cùng nhau chờ đợi nó ra đời, sau này chu đáo nuôi nấng nó trưởng thành, làm một đôi phụ thân tốt. Còn nếu không…” Hắn hạ thấp giọng, thần sắc ảm đạm khẽ nói: “Nếu ngươi không muốn, ta đồng ý để ngươi hủy nó đi. Chỉ có điều, đứa bé đã năm tháng rồi, đều đã thành hình, ta sợ phá thai sẽ không tốt cho thân thể của ngươi.”
Thác Bạt Chân lạnh lùng nhìn hắn hồi lâu, miễn cưỡng nói: “Ngươi yên tâm, ta còn chưa nhẫn tâm đến vậy, ngay cả cốt nhục của mình cũng không buông tha.”
Ngôn Tử Tinh đại hỉ, trên mặt lập tức cũng như tỏa ra hào quang. Hắn ôm mặt Thác Bạt Chân hôn chụt một cái, hoan hỉ nói: “A Chân, ngươi thật tốt, ta biết ngươi không nỡ mà. Hahaha, chúng ta sắp làm cha rồi!”
Thác Bạt Chân thấy dáng vẻ này của hắn, tâm tình cũng tốt hơn nhiều, nhưng mơ hồ cảm thấy dường như mình để cho hắn tiện nghi quá, nhịn không được xì một tiếng.
Trong lòng hắn còn có hỏa, không muốn nhìn Ngôn Tử Tinh quá mức vui vẻ đắc ý, bất chợt ở bên cạnh thản nhiên nói: “Cây trâm kia là A Mỹ Nhĩ tặng cho ta.”
Ngôn Tử Tinh lập tức như người bị trúng một quyền, thu lại ý cười, ngây ngốc nhìn Thác Bạt Chân. Một lúc lâu sau hắn mới cười khổ nói: “A Chân, ngươi đừng đùa giỡn ta nữa. A Mỹ Nhĩ đối với tộc trưởng Nạp Nhân Hồ là một mảnh si tình, lại là người đã đính hôn, sao có thể tặng cho ngươi cây trâm quý báu này? Ngươi là đang cố tình chọc giận ta, phải không?”
Thác Bạt Chân lạnh lùng đáp: “Ngươi tin hay không thì tùy. Ta mệt rồi, muốn đi ngủ. Đừng nói chuyện với ta!” Nói xong liền thực sự nhắm mắt, không thèm nhìn tới Ngôn Tử Tinh nữa.
Ngôn Tử Tinh quay trở lại trướng bồng, thấy Thác Bạt Chân đang nằm nghiêng hướng mặt vào bên trong, không thấy rõ nét mặt, cũng không biết hắn đang suy nghĩ những gì.
Ngôn Tử Tinh không tới quấy rầy hắn, đi nấu một nồi cơm tối thơm ngào ngạt, rồi mới xới một chén bưng tới, thấp giọng gọi khẽ: “A Chân, đói rồi chứ? Ăn cơm tối đi.”
Thác Bạt Chân khẽ cử động, chậm rãi chống người ngồi dậy.
Ngôn Tử Tinh thấy sau lưng hắn còn có vết thương, vội vàng tới để cho hắn dựa lên người mình, cẩn thận tránh những vết roi kia.
Thác Bạt Chân trừng mắt liếc hắn nhưng cũng không phản đối, dựa lên người hắn rồi tự bưng chén cơm ăn lấy ăn để.
“Thêm bát nữa!”
Ngôn Tử Tinh thấy hắn ăn uống không tồi, trong lòng rất vui mừng, vội vàng đi xới thêm cho hắn một chén nữa.
Thác Bạt Chân ăn liền hai chén cơm, khôi phục lại một chút thể lực, tinh thần cũng chuyển biến tốt hơn rất nhiều. Vết roi sau lưng vẫn còn đau, cái này kỳ thực cũng không quan trọng, chỉ có điều nơi bụng vẫn ẩn ẩn đau nhức khiến trong lòng hắn vừa lo lắng lại vừa tức giận, nộ hỏa đối với Ngôn Tử Tinh liền khó mà tiêu hết.
Hắn ăn no rồi bèn nghiêng người nửa tựa trên giường, nhìn Ngôn Tử Tinh bận bịu chạy tới chạy lui thu dọn đồ đạc, đột nhiên nói: “Cây trâm kia đâu?”
Ngôn Tử Tinh thoáng sửng sốt, lúc này mới nhớ tới việc tranh chấp đêm qua, còn thật sự không biết đã ném cây trâm kia đi đâu mất rồi. Hắn sớm đã vứt chuyện kia ra khỏi đầu, lúc này vội nói: “Để ta thử tìm xem.”
Nói đoạn liền chạy đi tìm kiếm khắp nơi. Ai dè cây trâm kia chẳng biết trong lúc hai người đánh lộn đã bị ném tới nơi nào, nhất thời tìm không ra, Ngôn Tử Tinh gấp đến độ toát đầy mồ hôi. Cuối cùng cũng tìm thấy nó nằm trong góc tường, đằng sau một chân giường bằng gỗ.
“Đây rồi!” Hắn mừng rỡ kêu lên, vội vàng đưa cây trâm ngọc tới trước mặt Thác Bạt Chân như dâng bảo vật.
Thác Bạt Chân nhìn cũng chẳng thèm nhìn, lạnh lùng nói: “Ngươi cầm đi. Ta không cần!”
Ngôn Tử Tinh ngẩn ngơ.
Thác Bạt Chân nói: “Chẳng phải hôm qua ngươi hỏi ta cây trâm này là từ đâu ra sao? Bây giờ còn muốn biết không?”
Ngôn Tử Tinh ngừng một chút mới đáp: “Ngươi bằng lòng nói với ta thì nói, không bằng lòng ta cũng không miễn cưỡng ngươi. A Chân, ta đã suy nghĩ kỹ rồi, bất luận cây trâm này là từ đâu tới, có phải ngươi lừa gạt ta hay không, cũng đều không quan trọng. Quan trọng là chúng ta ở bên nhau, ngươi thích ta, ta cũng thích ngươi, vậy là đủ rồi.”
Thác Bạt Chân khinh thường xì một tiếng: “Ai thích ngươi chứ. Đừng tự dát vàng lên mặt mình.” Tuy rằng hắn nói như vậy, nhưng thần sắc lại chuyển biến tốt hơn rất nhiều.
Ngôn Tử Tinh kỳ thực là một người có tính khí chóng tới chóng đi, chuyện không vui phát tiết ra ngoài, sau đó liền cảm thấy chẳng còn vấn đề gì ghê gớm nữa. Hồi còn nhỏ phụ thân hắn thường dạy, làm người phải biết thế nào là đủ, chớ nên cưỡng cầu, tất cả đều thuận theo tự nhiên. Còn phụ vương hắn lại dạy rằng, làm người phải học được cách tranh thủ, thứ gì là của ngươi thì không thể chạy mất được, thứ gì không phải của ngươi thì chỉ cần ngươi thích, liền gắng hết sức để đạt được, quyết không dễ dàng buông tha.
Hai vị phụ thân có phương thức giáo dục hoàn toàn bất đồng, hơn nữa còn chiều chuộng hắn từ nhỏ, tuy rằng bên trên còn có các huynh tỷ, nhưng Ngôn Tử Tinh lại được lớn lên gần như một đứa con độc nhất, bởi vậy tính cách của hắn rất phức tạp. Lúc thì khinh cuồng lãnh khốc, giống hệt phụ vương hắn hồi còn trẻ, thậm chí mức độ tùy hứng còn có phần hơn. Khi lại ôn hòa trong sáng, tốt tính hay cười, thực giống với phụ thân của hắn.
Bất quá xét về tổng thể, Ngôn Tử Tinh vẫn là người rất lạc quan thoải mái, cho nên đối diện với thái độ ngang ngạnh của Thác Bạt Chân, hắn lại cảm thấy sự tình có lẽ không phải như mình tưởng tượng, tâm tình không khỏi tốt hơn rất nhiều.
Hắn nhẹ nhàng cười: “A Chân, chuyện cây trâm để sau này hẵng nói, hiện giờ quan trọng nhất là ngươi phải nghỉ ngơi cho tốt, dưỡng khỏe thân mình. Bây giờ ta hối hận muốn chết, sau này sẽ không bao giờ động thủ với ngươi nữa.”
Thác Bạt Chân nói: “Đừng xem ta như nữ nhân.”
Hắn vừa nói xong chợt nhớ tới bản thân hiện tại lại đang mang thai, kỳ thực không phải chẳng khác nữ nhân là mấy sao? Vừa nghĩ như vậy, sắc mặt mới chuyển biến tốt lại kém đi vài phần.
Ngôn Tử Tinh nhìn ra được suy nghĩ của hắn, liền ghé lên giường nghiêm mặt nhìn Thác Bạt Chân, hỏi: “A Chân, ngươi nghĩ sao về đứa bé này?”
Thác Bạt Chân không ngờ đột nhiên hắn lại chuyển đề tài, còn là một đề tài khiến mình xấu hổ như thế, không khỏi thoáng ngẩn người, sau đó lại trầm mặt nói: “Ngươi có ý gì?”
Ngôn Tử Tinh ngập ngừng một lát mới đáp: “Ta không ngờ ngươi là Ma Da nhân… Đứa bé không phải là chuyện của một người, mặc dù từ trước tới nay ta chưa từng nghĩ tới việc sẽ làm phụ thân, nhưng khi biết ngươi có hài tử, vẫn là phi thường vui sướng. Nhưng A Chân… ngươi thì sao? Ngươi có muốn đứa bé này không?”
Thác Bạt Chân thản nhiên hỏi: “Muốn thì sao? Không muốn thì sao?”
Ngôn Tử Tinh thẳng thắn nói: “Nếu ngươi muốn, chúng ta liền cùng nhau chờ đợi nó ra đời, sau này chu đáo nuôi nấng nó trưởng thành, làm một đôi phụ thân tốt. Còn nếu không…” Hắn hạ thấp giọng, thần sắc ảm đạm khẽ nói: “Nếu ngươi không muốn, ta đồng ý để ngươi hủy nó đi. Chỉ có điều, đứa bé đã năm tháng rồi, đều đã thành hình, ta sợ phá thai sẽ không tốt cho thân thể của ngươi.”
Thác Bạt Chân lạnh lùng nhìn hắn hồi lâu, miễn cưỡng nói: “Ngươi yên tâm, ta còn chưa nhẫn tâm đến vậy, ngay cả cốt nhục của mình cũng không buông tha.”
Ngôn Tử Tinh đại hỉ, trên mặt lập tức cũng như tỏa ra hào quang. Hắn ôm mặt Thác Bạt Chân hôn chụt một cái, hoan hỉ nói: “A Chân, ngươi thật tốt, ta biết ngươi không nỡ mà. Hahaha, chúng ta sắp làm cha rồi!”
Thác Bạt Chân thấy dáng vẻ này của hắn, tâm tình cũng tốt hơn nhiều, nhưng mơ hồ cảm thấy dường như mình để cho hắn tiện nghi quá, nhịn không được xì một tiếng.
Trong lòng hắn còn có hỏa, không muốn nhìn Ngôn Tử Tinh quá mức vui vẻ đắc ý, bất chợt ở bên cạnh thản nhiên nói: “Cây trâm kia là A Mỹ Nhĩ tặng cho ta.”
Ngôn Tử Tinh lập tức như người bị trúng một quyền, thu lại ý cười, ngây ngốc nhìn Thác Bạt Chân. Một lúc lâu sau hắn mới cười khổ nói: “A Chân, ngươi đừng đùa giỡn ta nữa. A Mỹ Nhĩ đối với tộc trưởng Nạp Nhân Hồ là một mảnh si tình, lại là người đã đính hôn, sao có thể tặng cho ngươi cây trâm quý báu này? Ngươi là đang cố tình chọc giận ta, phải không?”
Thác Bạt Chân lạnh lùng đáp: “Ngươi tin hay không thì tùy. Ta mệt rồi, muốn đi ngủ. Đừng nói chuyện với ta!” Nói xong liền thực sự nhắm mắt, không thèm nhìn tới Ngôn Tử Tinh nữa.
Danh sách chương