Edit: Nguyệt Cầm Vân

Nửa đêm Ngôn Tử Tinh ra khỏi trướng của Thác Bạt Chân, lại cẩn thận dạo một vòng quanh đó, phát hiện phía tây còn có một trướng bồng hoa lệ nữa, so với trướng của Thác Bạt Chân thì chỉ nhỏ hơn một chút.

Hắn lợi dụng bóng tối để mò sang, thấy bên kia được canh phòng nghiêm ngặt, hộ vệ còn nhiều hơn so với chỗ của Thác Bạt Chân.

Hắn không thông thuộc địa hình, cũng không dám tùy tiện qua đó.

Bốn góc của trướng bồng kia đều có người canh gác, không thể lại gần. Hơn nữa trướng bồng của thảo nguyên cũng không có mái nhà như phòng ở của Trung Nguyên, muốn trèo lên đỉnh trướng để rình trộm ư? Vừa nghĩ tới liền biết không có khả năng rồi.

Ngôn Tử Tinh bó tay, nhưng lại không cam lòng. Đêm nay hắn vừa lợi dụng Thác Bạt Chân ngủ say để chiếm tiện nghi, trong lòng hưng phấn kích động, dũng khí đột khởi, vẫn quyết định mạo hiểm qua đó nhìn thử. Thế nhưng đúng vào lúc hắn định chuyển động, bỗng nhiên nghe thấy tiếng khóc nỉ non của trẻ sơ sinh truyền tới từ căn trướng kia.

Ánh nến sáng lên, trong trướng có người đang đi lại.

Ngôn Tử Tinh ẩn mình tại chỗ, toàn thân cứng đờ.

Chẳng cần phải nói, căn trướng kia nhất định là của trắc phi mà Thác Bạt Chân vừa nạp. Nhưng vì sao bên trong lại có tiếng trẻ con khóc? Lẽ nào…

Ngôn Tử Tinh xanh mặt.

Tầm Ky Doanh chỉ báo lại việc Thác Bạt Chân bí mật nạp phi, chứ không đề cập tới chuyện có liên quan tới trẻ con. Ba năm trước Thác Bạt Chân thu dưỡng một đứa con nuôi, đặt tên là Hách Đạt, năm nay đã bốn tuổi, ở cùng với lão sư A Tố Á của Thác Bạt Chân, mà trướng của A Tố Á, ban ngày Ngôn Tử Tinh đã đi thăm dò rồi, ở phía đông bộ lạc, vả lại Hách Đạt cũng sớm đã qua cái tuổi khóc lóc nửa đêm.

Lúc này hắn thật muốn xông vào căn trướng kia nhìn thử xem, rốt cuộc hài tử ấy… có phải là của Thác Bạt Chân hay không? Bóng người trong trướng lay động, Ngôn Tử Tinh vểnh tai lên, vận khởi nội lực gắng sức nghe ngóng, mơ hồ nghe được có tiếng nữ tử nói chuyện. Trong đó một người có khả năng là nhũ mẫu, giọng nói có chút to, tiếng dỗ dành đứa trẻ có thể nghe được rõ ràng. Nhưng giọng nói còn lại thì chỉ loáng thoáng, miễn cưỡng nhận ra được là một nữ tử.

Các ngón tay của Ngôn Tử Tinh bất giác tụm lại với nhau, siết chặt thành quyền.

Tầm Ky Doanh không có bất cứ tin tức gì về đứa bé này, chẳng lẽ cũng giống như nàng trắc phi kia, từ trên trời rơi xuống? Còn một loại khả năng nữa, chính là…

Ngôn Tử Tinh nhớ tới hình ảnh Thác Bạt Chân vừa tự an ủi ban nãy, trong lòng không khỏi căng thẳng. Nếu không phải nàng trắc phi kia vừa sinh xong, sao Thác Bạt Chân lại phải ở một mình lẻ loi? Còn phải dựa vào tự an ủi để giải quyết nhu cầu?

Tâm tình vốn còn đang hưng phấn liền như bị tạt một gáo nước lạnh, trong nháy mắt đã nguội xuống.

Ngôn Tử Tinh nhớ tới Hải Liên Na ở Diêu kinh, con gái với khuôn mặt nhỏ nhắn bụ bẫm, đôi mắt lam thẫm như mực, mái tóc hơi xoăn giống Thác Bạt Chân, trong lòng không khỏi co rút một hồi.

Thác Bạt Chân, ngươi thật sự đã quên Hải Liên Na của chúng ta rồi sao?

Hắn nhắm mắt lại, thấy quanh đây đã không còn gì để dò xét, liền quay người trở về trướng của mình, một đêm mất ngủ tới tận bình minh.

Một đêm này Thác Bạt Chân lại ngủ rất sâu, thậm chí có thể nói là ngon giấc.

Trong giấc mộng lờ mờ, dường như có người tới bên cạnh hắn, an ủi hắn, hôn hắn, còn… làm chút chuyện mà hắn đã quen thuộc và chờ mong từ lâu.

Thác Bạt Chân nửa mơ nửa thật, cảm nhận được khí tức của người kia. Vị đạo quen thuộc khiến hắn không thể kìm lòng mà muốn đòi lấy nhiều hơn. Thế nhưng trong giấc mộng, dẫu mình gắng sức thế nào cũng không thể nhấc tay lên hưởng ứng người kia được.

Sáng sớm tỳ nữ tiến vào xem thử hai lần, đều thấy Thác Bạt Chân còn đang say ngủ chưa tỉnh, mãi tới khi vầng thái dương mọc lên từ đằng đông, hắn mới chậm chạp tỉnh lại.

Thác Bạt Chân xoa xoa trán, chớp mắt nhìn thấy ánh nắng chiếu vào trong trướng, nhớ tới hôm nay có buổi nghị sự ở đại trướng, thế mà mình lại ngủ nướng, không khỏi nhíu mày nhăn trán, vội vàng đứng dậy.

Thảm lông rơi xuống đất, Thác Bạt Chân trần như nhộng đứng trước giường, dường như bất chợt nhớ tới điều gì, sửng sốt trong chốc lát.

Hắn cúi đầu nhìn toàn thân mình, lại duỗi tay sờ sờ mấy chỗ ngực bụng, thần tình tựa hồ có chút mê muội cùng khổ não.

Một lúc sau, Thác Bạt Chân phục hồi lại tinh thần, đập đập trán để chấn hưng tinh thần, lấy quần áo sạch mà tỳ nữ đã đưa vào từ sáng sớm, mặc lên người.

Mặc xong xuôi, hai tỳ nữ đứng bên ngoài nghe thấy tiếng động liền bưng đồ rửa mặt và bữa sáng vào.

Thác Bạt Chân cầm lấy khăn ướt rửa mặt, bỗng nhiên sực nhớ tới điều gì, quay đầu lại nhìn tấm thảm lông trên giường, thảm lông ban nãy rơi xuống đất đã được tỳ nữ nhặt lên, phía trên không có thứ gì.

Thác Bạt Chân xoay người một vòng, lại khom lưng xuống ghé lên tấm thảm trải nền để dòm vào gầm giường.

Tỳ nữ trợn mắt há mồm, vội nói: “Điện hạ, ngài… ngài tìm gì vậy? Để nô tỳ tìm đi?”

Thác Bạt Chân đứng dậy hỏi: “Có thấy chiếc khăn tay nào trên mặt đất không?”

“Khăn tay nào ạ?”

“Lúc ngươi vào đây không thấy dưới đất có thứ gì sao?”

Tỳ nữ kia lắc đầu, nói: “Sáng sớm lúc nô tỳ tiến vào, trên thảm trải sàn không có gì cả. Ngài nói khăn tay sao? Để nô tỳ giúp ngài tìm thử.”

Thác Bạt Chân cảm thấy có chút kỳ quái, nhíu mày suy nghĩ một lát rồi nói: “Thôi, không cần đâu.”

Hắn dùng bữa sáng xong liền ra khỏi ngọa trướng, đi về phía đại trướng nghị sự.

Thác Bạt Chân cùng mọi người trong trướng nghị sự.

Thọ mệnh của lão Hãn vương không thể vượt qua mùa đông năm nay, nếu không cẩn thận thì mùa thu đã là điểm cuối rồi.

Các đời Hãn vương ít có thọ chung chính tẩm (chết tại nhà), đa phần đều là chết vì chiến trường, nội đấu hoặc ngoại chiến.

Thác Bạt Uy hiện giờ đã năm mươi lăm tuổi, trong số Hãn vương Tây Quyết đã là trường thọ. Sở dĩ lão có thể sống được lâu như vậy, chính là nhờ sinh được một hảo nhi tử. Thác Bạt Chân vào mười năm trước đã thay lão thống nhất Tây bộ thảo nguyên, tăng cường thanh thế Tây Quyết, chống chọi với Đông Quyết, đôi bên đều không dám dễ dàng khai chiến.

Bất quá lão ta thành cũng nhờ đứa con trai này, mà bại cũng bởi đứa con trai này. Sau khi Thác Bạt Chân thống nhất Tây Quyết không lâu, khai chiến với Minh quốc, lại là đại bại mà về, ký kết hiệp ước nội trong mười năm tuyệt đối không xâm phạm. Vả lại Thác Bạt Chân thế lực vững chắc, uy nghi đã lâu, Thác Bạt Uy đối với đứa con trai này quả thật vừa yêu vừa hận.

Lão đại và lão tứ chỉ ước sao lão Hãn vương chết sớm một chút, nhưng Thác Bạt Chân hiện giờ vẫn chưa ổn định thế cục, lại không hi vọng lão đầu chết quá sớm.

“Có biện pháp nào kéo dài thêm không?”

Tần Tử Nghiệp lắc đầu, nói: “Nếu không phải năm ngoái điện hạ bảo A Tố Á lão sư kê một toa thuốc kéo dài sinh mệnh, chỉ e Hãn vương đã băng hà từ mùa đông năm ngoái rồi. Lão sư nói, toa thuốc này có thể làm giảm bệnh tình của Hãn vương, nhưng cũng không thể bảo mệnh, tối đa kéo dài được một năm tuổi thọ, đã là hiếm có rồi.”

Năm ngoái Thác Bạt Chân dâng lên toa thuốc này cùng dược liệu, làm thuyên giảm bệnh tình của Hãn vương, lão Hãn vương đại hỉ, đột nhiên phát hiện đứa con này vẫn thực hiếu thuận, bởi vậy giải hết cấm chế cho hắn, đem đất đai vốn thuộc về hắn trả lại cho hắn, thậm chí còn cấp thêm một vạn binh lực.

Thác Bạt Chân nhận được những ưu đãi này, nhưng cũng không lập tức quay về thái ấp trước kia, thay vào đó vẫn ở lại phía nam, nói là để giúp đỡ phụ Hãn thủ vệ biên giới phía nam, mặt khác cũng biểu lộ rõ tâm tư không muốn cùng các huynh đệ tranh quyền đoạt vị.

Hắn càng thoái nhượng, lão Hãn vương lại càng mừng vui, cũng càng thêm coi trọng hắn. Hơn nữa lão đại Thác Bạt Vũ và lão tứ Thác Bạt Ngọc ở dưới mi mắt của lão Hãn vương càng lúc càng nháo loạn kịch liệt, thật sự cho rằng Hãn vương già cả mù lòa rồi sao?

Thác Bạt Chân cùng lão sư A Tố Á và tâm phúc Tần Tử Nghiệp sớm đã định ra một kế hoạch, chỉ cần thời gian nữa thôi.

“Xem ra không thể đợi thêm được nữa. Tử Nghiệp, chuyện bộ lạc Tác Gia, bây giờ có nắm chắc không?”

Tần Tử Nghiệp đáp: “Mặc dù thời gian có chút gấp gáp, nhưng có sự hỗ trợ của trắc vương phi, hiện tại đã không còn vấn đề gì nữa.”

Thác Bạt Chân cười lạnh nói: “Một khi đã như vậy, liền bắt đầu hành động đi. Ta cũng nên quay về xem hảo phụ Hãn của ta một chút.”

* * *

Sáng sớm Ngôn Tử Tinh vùng dậy, mặc y phục xong xuôi rồi cùng Lăng Ngũ ăn điểm tâm, đợi hơn canh giờ liền có một tên thị vệ tiến vào truyền lời, nói trắc vương phi triệu kiến Lăng Ngũ đi điều chế hương liệu.

Lăng Ngũ nói: “Vị này là huynh đệ của ta, cũng thiện về điều hương, hôm qua ta đã đề cập với vương phi rồi, có thể đi cùng không?”

Thị vệ kia liếc nhìn Ngôn Tử Tinh, nói: “Việc này ta không biết, cứ để hắn chờ ở ngoài trước đi.”

Ngôn Tử Tinh cùng Lăng Ngũ đi tới trước cửa trướng của trắc phi, đúng là căn trướng mà đêm qua hắn đã tra xét, thế nhưng hắn quay sang hỏi Tiểu Ngũ, Tiểu Ngũ lại nói lúc đi gặp vương phi không thấy đứa bé nào cả.

Thị vệ kia bảo Ngôn Tử Tinh đứng tại chỗ, chỉ để Tiểu Ngũ đi vào trước.

Bên trong cũng không truyền lời bảo Ngôn Tử Tinh vào, hắn đành đứng thủ ngoài trướng, bỗng nhiên thấy một người dẫn theo mấy tên thị vệ đi về phía này.

Ngôn Tử Tinh nhận ra người nọ chính là Thác Bạt Chân, trái tim không khỏi nhảy dựng, cúi đầu lùi bước, dùng đuôi mắt ngó hắn lom lom.

Lúc này vầng thái dương đã lên cao, rực rỡ mười phần.

Thác Bạt Chân mặc một thân trang phục truyền thống Tây Quyết, tóc bện thành bím, trên trán đeo kim châu ngạch đái, trên thân choàng áo ngoài cẩm tú Tây Quyết màu xanh thẫm, bên trong là áo sam đỏ thẫm, bên hông buộc đai vàng, cài một thanh loan đao sắc bén, chân đi đôi giày bó đen. Cả người anh tuấn quý khí, sắc sảo như đao.

Ngôn Tử Tinh không khỏi nhớ tới, đây mới đúng là Thác Bạt Chân mà hắn biết ban đầu. Là Thác Bạt Chân dã tâm bừng bừng, tập kết đại quân, xâm phạm Minh quốc, dẫn binh truy kích hắn ngàn dặm, tàn nhẫn vô tình. Người từng chung hoạn nạn, sẻ chia niềm vui, cùng hắn phi ngựa băng băng, hát vang trên thảo nguyên, triền miên trong hồ ở thung lũng Ô Lý Mộc, bất quá chỉ là một mộng cảnh hư ảo mà thôi.

Trong lòng Ngôn Tử Tinh dâng lên một cỗ cô đơn không thể diễn tả bằng lời.

Có lẽ, sói dẫu sao cũng vẫn là sói. Cho dù mất đi trí nhớ, để nó lẫn vào đàn cẩu, có thể một lần sẽ cho rằng mình là cẩu, nhưng thời gian trôi qua, nó vẫn sẽ bộc lộ bản tính loài sói của mình.

Sói và cẩu, suy cho cùng vẫn là khác biệt. Cho dù chúng hỗn giao sinh hạ thế hệ sau, cũng không thoát khỏi bản tính chủng tộc hai bên bất đồng.

A…

Ngôn Tử Tinh thầm cười giễu, thế nhưng lại đi đem mình so sánh với cẩu. Bất quá Bắc Đường gia bọn hắn, vốn chính là trung khuyển của Minh quốc, tận trung với cương vị bảo vệ quốc gia này. Còn Thác Bạt Chân, thì là con sói chính cống trên thảo nguyên.

Hắn lùi về phía sau khom người, cùng những thị vệ khác hành lễ với Thác Bạt Chân.

Thác Bạt Chân mạn bất kinh tâm liếc nhìn hắn, hỏi tên thị vệ bên cạnh: “Hắn là ai?”

Thị vệ trả lời: “Hồi bẩm điện hạ. Hắn là hộ vệ của hiệu buôn Vũ Uy, tới đưa hàng. Huynh đệ của hắn biết điều chế hương liệu, trắc phi nương nương truyền vào trong trướng triệu kiến, hắn ở đây chờ.”

Thác Bạt Chân không nói gì, chỉ liếc nhìn Ngôn Tử Tinh thêm một lần rồi xoay người tiến vào đại trướng.

Ngôn Tử Tinh nghe thấy bên trong truyền tới mấy câu đối thoại.

“Nhị vương tử, sao ngài lại tới đây lúc này?”

“Không có gì. Nghe nói nàng gọi người tới điều hương? Hương này có gì đáng coi trọng?”

“Đương nhiên có, học vấn dẫu nhiều hơn nữa, ngài cũng không hiểu được bằng đại nam nhân này đâu.”

“Ha ha, bổn vương không hiểu. Bất quá bổn vương biết, nếu điều chế không tốt, một số loại hương có thể lấy mạng. Người Trung Nguyên giả dối gian xảo, ái phi cũng phải cẩn thận một chút.”

Hắn nói những lời này có chút lạnh lùng nghiêm nghị, hiển nhiên là nói với Tiểu Ngũ.

Ngôn Tử Tinh âm thầm nhíu mày, không phải vì lo lắng cho Tiểu Ngũ, mà là vì cảm thấy giọng nói của trắc vương phi này có chút quen tai.

Trướng liêm buông rủ, đoạn đối thoại bên trong không nghe được rõ ràng lắm. Thị vệ ban nãy do Thác Bạt Chân mang đến cũng tản ra đứng canh giữ trước cửa, thoáng chốc người đã nhiều lên, tên thị vệ ban nãy dẫn hắn tới sẵng giọng nói: “Ngươi về trước đi. Hôm nay trắc vương phi sẽ không truyền ngươi.”

Ngôn Tử Tinh lãnh đạm đáp: “Trắc vương phi cũng chưa nói không gặp ta. Ta vẫn ở đây chờ đi.”

Không lâu sau, Lăng Ngũ đi ra. Trắc vương phi thưởng cho hắn năm mươi lượng bạc.

Hai người quay về trướng bồng, Lăng Ngũ nói: “Ban nãy nhị vương tử bỗng nhiên tiến vào, làm ta giật cả mình.”

Ánh mắt lợi hại cùng lời nói sắc bén của Thác Bạt Chân gây cho hắn áp lực không nhỏ. Bất quá Thác Bạt Chân chỉ hỏi hắn mấy câu đơn giản, cũng không hoài nghi hắn.

Ngôn Tử Tinh nói: “Có manh mối gì từ thị nữ bên cạnh trắc vương phi không?”

Lăng Ngũ đáp: “Bọn họ đều ăn mặc theo kiểu Tây Quyết, bất quá có người đeo túi hương, bên trên có hoa văn này.”

Hắn vẽ ra, Ngôn Tử Tinh nhìn thấy liền sực nhớ: “Đây là ký tộc của bộ lạc Tác Gia Tây Quyết.”

“Trắc vương phi là được gả tới từ bộ lạc Tác Gia?”

“Có thể. Đi điều tra thử xem.”

“Vâng.”

Tác Gia là bộ lạc lớn nhất nằm dưới chân núi Thiên ở phía tây Tây Quyết, chỉ riêng quân đội thanh tráng đã có tới ba vạn. Bất quá vì cách khu vực trung tâm thảo nguyên tương đối xa, luôn luôn tỏ ý trung lập, chỉ có chiến tranh Tây Quyết với quy mô lớn mới có thể tham gia, bằng không bọn họ chẳng thà kết giao với mấy tiểu quốc khác ở phía tây.

Lão Hãn vương Thác Bạt Uy hồi còn trẻ cảm thấy bọn họ có nguy cơ phản loạn Tây Quyết, từng mang binh tới chinh phạt cùng uy hiếp. Bất quá thực lực của bộ lạc này không nhỏ, chinh phạt không có kết quả, Thác Bạt Uy không muốn khơi mào nội chiến để Đông Quyết chiếm được tiện nghi, về sau liền thay đổi chính sách, chuyển sang vỗ về. Nhưng bộ lạc này vẫn không quá hợp tác, xem như ngoại tộc của người Tây Quyết.

Nếu trắc vương phi thực sự xuất thân từ Tác Gia, vậy Thác Bạt Chân chính là đã tìm cho mình một trợ thủ tốt.

Thác Bạt Chân dùng bữa trưa ở chỗ trắc phi rồi mới rời đi, ra khỏi trướng bồng, nhớ tới người đã gặp ngoài cửa lúc sáng, chẳng hiểu tại sao trong lòng khẽ động.

Người kia mặc dù dung mạo không bắt mắt, cảm giác tồn tại cũng không mạnh, nhưng cảm giác quen thuộc cường liệt lại khiến Thác Bạt Chân có chút lưỡng lự.

Hắn quay về trướng bồng của mình, thấy Hách Đạt đang ngồi xếp bằng trước bàn của hắn, một tay chống má, một tay nhàm chán lật lật thứ gì đó trên bàn.

“Hách Đạt, con đang làm gì vậy?”

Hách Đạt nhìn thấy hắn, ánh mắt liền sáng ngời, nhảy dựng lên kêu lớn: “Phụ vương.”

Nó chạy tới kéo tay Thác Bạt Chân, nói: “Phụ vương, Thái sư phụ nói con có thể học cưỡi ngựa rồi. Phụ vương dạy con cưỡi ngựa được không?”

Thác Bạt Chân bật cười ha hả, nâng nó lên: “Tiểu Hách Đạt của ta cũng đến tuổi học cưỡi ngựa rồi, thật sự trưởng thành rồi.”

Hách Đạt nắm chặt bàn tay nho nhỏ của nó, ngửa đầu lên nói: “Thái sư phụ bảo, người Tây Quyết chúng ta sinh ra trên lưng ngựa, lớn lên trên lưng ngựa. Hách Đạt trưởng thành cũng muốn được làm một đại anh hùng như phụ vương.”

Thác Bạt Chân tâm tình đại hảo, bế nó ra ngoài: “Được. Hôm nay phụ vương sẽ dạy con cưỡi ngựa.”

Hách Đạt hưng phấn kêu lớn.

Nó là con nuôi của Thác Bạt Chân, vốn xuất thân nô lệ, được Thác Bạt Chân bế ra khỏi đám nô lệ từ lúc chưa đầy một tuổi, dốc lòng nuôi nấng suốt từ bấy tới giờ.

Hách Đạt vô cùng tôn sùng kính trọng Thác Bạt Chân. Mặc dù mới có bốn tuổi nhưng rất thông minh hiếu học, hơn nữa hai năm nay dần dần phát triển, vóc dáng thoạt nhìn trông như đã năm, sáu tuổi.

Thác Bạt Chân nhớ tới trưởng tử Thác Bạt Thuần của mình, lúc chết yểu cũng mới chỉ bốn tuổi, trước lúc biến cố phát sinh cũng suốt ngày quấn lấy hắn đòi học cưỡi ngựa, trong lòng không khỏi đau xót.

Đi tới bãi cỏ, Thác Bạt Chân sai người dắt Ngạch Na ra.

Con cháu Tây Quyết có biệt tài cưỡi ngựa trời sinh, bọn họ chỉ cần cùng cha mẹ ngồi trên lưng ngựa, theo sự xóc nảy mà phi đi, sẽ tự mình lĩnh ngộ được chân lý cưỡi ngựa.

Thác Bạt Chân ôm Hách Đạt ngồi phía trước, cưỡi Ngạch Na chạy về hướng thảo nguyên. Hách Đạt kêu lên đầy phấn khích.

Bọn họ dạo một vòng lớn trên thảo nguyên, lúc quay về nhìn thấy có đội nhân mã đang đánh xe ngựa rời đi, Thác Bạt Chân quay lại hỏi tên thị vệ đằng sau: “Bọn họ là ai?”

“Hồi bẩm điện hạ, là thương đội hôm qua tới đưa hàng, hôm nay chuẩn bị quay về chợ.”

Thác Bạt Chân nhìn một hồi, bỗng nhiên phóng ngựa chạy qua. Đám thị vệ phía sau vội vàng đuổi theo.

Đại quản gia của hiệu buôn Vũ Uy thấy nhị vương tử dẫn người đi tới, không biết là chuyện gì, vội vàng xuống ngựa hành lễ, ngữ thái cung kính.

“Nhị vương tử tôn quý, bác tháp đồ hoành trên thảo nguyên, rất vinh hạnh được diện kiến ngài.”

Thác Bạt Chân không để ý tới gã, ôm Hách Đạt ngồi trên lưng ngựa cao cao, tùy ý ngó nhìn thương đội của gã, hỏi: “Thương đội của các ngươi chỉ có những người này?”

Đại quản gia nói: “Không, phần lớn đều ở lại chợ, những người này chỉ là cùng ta tới đưa hàng.”

Thác Bạt Chân bỗng nhiên duỗi tay ra, chỉ về phía đằng sau thương đội xa xa, nói: “Gọi người kia lại đây.”

Mái tóc dưới lớp mũ nỉ của đại quản gia thấm ướt một tầng, gã cười bồi nói: “Nhị vương tử, có chuyện gì sao?”

Thác Bạt Chân lạnh lùng liếc gã.

Một tên thị vệ đằng sau tiến lên quát lớn: “To gan. Mệnh lệnh của điện hạ bọn ta, há cần ngươi hỏi lắm?”

“Không phải không phải, điện hạ ngàn vạn lần đừng hiểu lầm, là tiểu nhân lắm miệng.”

Đại quản gia không còn cách nào, đành vẫy vẫy tay về phía sau.

Ngôn Tử Tinh đạm nhiên cưỡi ngựa tới, cũng không xuống ngựa, chỉ ở trên lưng ngựa hành một Tây Quyết lễ với Thác Bạt Chân.

Thác Bạt Chân nheo nheo mắt. Ngạch Na dưới thân có chút nóng nảy, tựa hồ muốn tiến lên phía trước, nhưng lại bị mệnh lệnh của chủ nhân bức ép đứng nguyên tại chỗ.

“Bản vương từng gặp ngươi, sáng nay ở ngoài trướng của vương phi.”

Ngôn Tử Tinh đạm nhạt cười, đúng mực chầm chậm đáp: “Trí nhớ của điện hạ thật tốt.”

Đồng tử Thác Bạt Chân hơi co lại, hắn nhướng mày lên, hỏi: “Hương liệu mà vương phi muốn đã điều xong cả chưa?”

Ngôn Tử Tinh đáp: “Điều xong cả rồi. Trắc vương phi không còn phân phó gì nữa, bảo bọn ta rời đi.”

Thác Bạt Chân nhìn ngựa của hắn một chút, nói: “Bản vương thấy con ngựa của ngươi không tồi, bản vương mua nó, mười hai lượng vàng đủ không?”

Ngôn Tử Tinh bình tĩnh nhìn hắn, hờ hững đáp: “Không bán.”

Thị vệ xung quanh phẫn nộ gào to.

Thác Bạt Chân đưa tay phải lên, mọi người liền yên lặng, hắn lại nói: “Trăm hai lượng vàng.”

Từ bên thương đội phát ra tiếng rầm rì xôn xao.

Ngôn Tử Tinh đạm nhạt cười: “Con ngựa này của ta, vạn kim không bán.”

Thác Bạt Chân lạnh lùng ngó hắn đăm đăm: “Thật là ngựa quý.”

“Lừa gạt nhị vương tử đấy thôi. Chỉ là một con ngựa già trì độn, chạy chậm mà tính khí lại cộc cằn, bất quá đối với chủ nhân vẫn luôn trung thành tận tâm, sẽ không vì ngoại sự mà thay lòng đổi dạ. Tại hạ và nó tình cảm thâm hậu, không đành lòng biệt ly. Nhị vương tử vẫn nên để vàng lại mà mua con ngựa khác thì hơn.”

Mặc Phong lắc lắc cái đầu xám tro, khẽ rên một tiếng, tựa hồ có chút bất mãn với việc chủ nhân hạ thấp giá trị của nó.

Ngạch Na cũng hí lên một tiếng, tựa hồ biết phu thê đoàn tụ vô vọng, đáng thương mà cùng Mặc Phong thâm tình liếc xa.

Thác Bạt Chân nghe xong lời Ngôn Tử Tinh nói, sắc mặt lạnh xuống, con ngươi bỗng nhiên chuyển màu đen thẫm.

Ngôn Tử Tinh thế nào lại không hiểu hắn cơ chứ, trước lúc hắn kịp nổi giận liền nói: “Hơn nữa con ngựa già này của ta còn có một chú ngựa con, điện hạ trạch tâm nhân hậu, chắc hẳn không nỡ để chúng nó phải phụ, tử, phân, ly chứ?”

Sắc mặt Thác Bạt Chân cứng đờ, tái đi một chút nhưng không dễ phát hiện ra, hắn mím môi không nói.

Hách Đạt trong lòng hắn không rõ tình hình, ngửa cái đầu nho nhỏ lên, nhìn Thác Bạt Chân mà hỏi: “Phụ vương, con ngựa này rất tốt sao? Hài nhi thấy nó chẳng đẹp gì cả.”

Thác Bạt Chân cúi đầu nhìn đứa con nuôi trong lòng, nói: “Con còn nhỏ, không biết cách xem ngựa, sau này sẽ biết.”

Hách Đạt nghe vậy, liền quay đầu sang nhìn nhìn Ngôn Tử Tinh, nói: “Này, phụ vương ta thích ngựa của ngươi, tại sao không bán cho phụ vương ta nha?”

Ngôn Tử Tinh nhẹ nhàng mỉm cười, hơi cúi về phía trước, ôn nhu nói: “Con ngựa này là bạn tốt của ta, tình cảm giữa chúng ta phi thường tốt. Tiểu điện hạ nhất định cũng có tiểu bằng hữu của mình phải không? Nếu ngươi và bằng hữu của mình bị tách ra, nhất định sẽ đau lòng, phải không?”

Hách Đạt nghĩ ngợi một chút, nói: “Phải. Na Cát và Đồ Đồ là bạn tốt của ta, ta không muốn bị tách khỏi bọn họ.”

Ngôn Tử Tinh thoáng liếc Thác Bạt Chân, rồi lại nói với Hách Đạt: “Hơn nữa ta còn có một tiểu nữ nhi, tuổi của nó chắc xấp xỉ với điện hạ đấy. Nó cũng rất thích con ngựa này, lần nào quay về cũng quấn lấy ta đòi ta ôm nó cùng cưỡi một vòng. Nếu ta đem ngựa bán cho phụ vương của ngươi, nó nhất định sẽ khóc rất thương tâm rất thương tâm.”

Hách Đạt là một đứa bé ngoan, vừa nghe thấy mấy lời này, khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức nhăn lại, đau lòng nói: “Vậy chúng ta không cần nữa, làm nữ búp bê phải khóc là không tốt. Phụ vương, chúng ta đừng mua con ngựa này nữa được không? Để lại cho nữ búp bê nhà hắn đi.” Nói xong câu đầu, nó liền ngẩng khuôn mặt nho nhỏ lên nói với Thác Bạt Chân.

Cằm của Thác Bạt Chân khẽ run, sắc mặt cứng ngắc.

Hắn trừng trừng nhìn Ngôn Tử Tinh trong chốc lát, nói: “Được, chúng ta không cần nữa. Ngươi đi đi.” Nói xong liền xoay đầu ngựa, đi thẳng một mạch.

Hách Đạt còn muốn hỏi có phải nữ búp bê của người kia cũng thích cưỡi ngựa như nó hay không, nhưng phụ vương nói đi là đi, nó còn chưa kịp hỏi, không khỏi có chút tiếc nuối, nói: “Phụ vương, nữ búp bê của thúc thúc kia cũng thích cưỡi ngựa đấy nhỉ.”

Thác Bạt Chân lơ đãng ứng một tiếng.

Hách Đạt tiếp tục nói: “Thúc thúc kia là người Tây Quyết sao? Nữ búp bê của hắn cũng là người Tây Quyết đi? Con ngựa kia cũng cao như Ngạch Na của phụ vương nha, nữ búp bê của hắn không sợ sao?”

Thác Bạt Chân nghe đứa con líu ríu nói chuyện, nhưng hoàn toàn không thể đặt vào trong lòng.

Quay về vương trướng, bảo Hách Đạt ra ngoài chơi, Thác Bạt Chân có chút mất hồn mất vía, thẳng tới khi A Tố Á tiến vào, hắn mới phục hồi lại tinh thần.

“Lão sư.”

A Tố Á đã gần sáu mươi, thần thái an nhã, thân hình gầy gò, dung mạo cũng không giống với người Tây Quyết.

“A Chân, tâm tình ngươi không tốt?”

Thác Bạt Chân cảm thấy đôi mắt của lão sư mặc dù không sắc bén, nhưng luôn có thể nhìn thấu nhân tâm.

Hắn không muốn nói dối lão sư, liền đáp: “Có chút phiền lòng.”

“Vì sao?”

Thác Bạt Chân mấp máy môi, nhưng chính mình cũng không biết rốt cuộc mình muốn nói điều gì, chần chừ trong chốc lát, lắc đầu nói: “Ta cũng không biết.”

A Tố Á yên lặng nhìn hắn, bỗng nhiên chậm rãi nói: “Ngươi hối hận.”

Thác Bạt Chân âm thầm rùng mình.

A Tố Á từ ái nhìn hắn, trong thần sắc tựa hồ có một loại thương xót nào đó: “Ngươi hối hận rồi. Vứt bỏ thân sinh cốt nhục của mình, khiến trái tim ngươi đau, xương cốt ngươi đau. Linh hồn ngươi bị giày vò, ngươi không thể nhận được sự giải thoát từ thiên thần.”

Sắc mặt Thác Bạt Chân trong nháy mắt trở nên trắng bệch. Hắn lảo đảo hai bước, bỗng nhiên quỵ xuống trước người A Tố Á, nhào vào đầu gối lão, gầm lên một tiếng trầm khàn.

A Tố Á có thể nghe ra sự đau đớn của hắn. Lão duỗi tay ra, chầm chậm vuốt ve mái tóc của Thác Bạt Chân.

Đúng vậy, Thác Bạt Chân không hề mất trí nhớ. Từ ba năm trước A Tố Á đã biết, chỉ là vẫn luôn không đề cập tới, lão biết đây là một vết thương trong lòng Thác Bạt Chân, nếu hắn đã muốn quên, vậy để hắn quên đi cũng tốt.

Thế nhưng tới khi Ngôn Tử Tinh ôm Hải Liên Na mới được nửa tuổi đến tìm hắn, A Tố Á mới chính thức hiểu được đã xảy ra chuyện gì.

Lão nhìn Thác Bạt Chân từng đao từng đao bức lui Ngôn Tử Tinh, tự tay đuổi đi ái nhân và thân sinh cốt nhục của mình. Thời điểm hắn tàn nhẫn với đối phương, cũng là lúc tổn thương chính hắn.

A Tố Á là Ma Da nhân trên thảo nguyên. Lão lờ mờ đoán ra đứa trẻ sơ sinh năm đó dường như không phải do nam tử kia dựng dục sở sinh, nhưng loại liên hệ phụ tử giữa họ lại rõ ràng như vậy, mà nhìn thoáng qua, mái tóc loăn xoăn và đôi mắt thâm lam như mực của đứa bé kia, lại giống hệt Thác Bạt Chân.

Đây là một sự phỏng đoán kinh người.

Có lẽ Thác Bạt Chân không quá rõ về thân thế của mình, nhưng A Tố Á thì biết. Mẫu thân Thải Y của Thác Bạt Chân, là do lão Hãn vương Thác Bạt Uy cướp đi từ bộ tộc của họ. Khi ấy bộ tộc bọn họ thua trận, toàn tộc sa vào kiếp nô lệ, Thải Y là con gái của tộc trưởng, mỹ mạo dịu dàng, được Thác Bạt Uy giữ lại bên người làm thị thiếp.

A Tố Á kỳ thực là huynh muội cùng cha khác mẹ của Thải Y, nhưng thân thế của lão có chút ly kỳ, chính là do lão tộc trưởng cùng một người phụ nữ khác đã có chồng yêu đương vụng trộm mà sinh ra, thân thế ẩn mật, ngoại nhân hoàn toàn không hay biết.

Vì lão học thức hơn người, khiến Thác Bạt Uy tán thưởng, nhưng vì trên người mang mối hận diệt tộc, nên lão không chịu phụ tá cho Thác Bạt Uy.

Hồi ấy Thác Bạt Uy tuổi trẻ anh minh, có phần hào sảng độ lượng, cũng không làm khó lão, thậm chí còn để lão ở lại vương đình, làm một thư lại nho nhỏ, thẳng đến khi Thác Bạt Chân ra đời, A Tố Á niệm tình hắn là nhi tử của Thải Y, cũng là cháu ngoại của mình, mới quyết định làm lão sư của hắn.

Thác Bạt Uy khi ấy còn ít con, trước đó chết yểu một tử một nữ, chỉ có hai nhi tử là Thác Bạt Vũ và Thác Bạt Chân, bởi vậy đối với Thác Bạt Chân tương đối yêu thương. Đại khái lão cũng nghĩ tới việc mẫu thân của Thác Bạt Chân chỉ là thân phận nô lệ, đứa con này không có mẫu tộc chống đỡ, tương lai chỉ e khó mà sống yên trong tộc, bởi vậy để tương lai hắn có thể tự lập trên thảo nguyên, lão đã đồng ý cho A Tố Á làm lão sư của hắn.

Phần lớn người trong tộc của A Tố Á đều có huyết thống Ma Da nhân, Thải Y thân là con gái tộc trưởng, cũng có đủ huyết thống này. Thác Bạt Chân hồi nhỏ không hiển lộ, sau này lớn lên lại làm vương tử tôn quý, ái thê kiều thiếp quấn quanh bên người, mỹ nữ như mây, A Tố Á cũng chưa từng suy xét tới khả năng kia.

Thế nhưng khi Ngôn Tử Tinh ôm Hải Liên Na xuất hiện, phản ứng vi diệu của Thác Bạt Chân lại khiến A Tố Á thông minh duệ trí lập tức nhớ tới thân thế của hắn, cũng bởi vậy mà nghĩ tới thể chất của Ma Da nam tử.

Mấy năm nay tiếp tục quan sát, lão càng hiểu ra được bí mật mà Thác Bạt Chân ẩn giấu dưới đáy lòng là gì.

Nhìn người đệ tử thống khổ không thôi trước mặt, A Tố Á xoa xoa đầu hắn, nói: “Nếu đã khổ sở như vậy, chẳng bằng đón đứa bé về đi.”

“Không…” Thác Bạt Chân khàn giọng nói: “Ta không thể…”

A Tố Á biết thân phận của Ngôn Tử Tinh, không hỏi tại sao, bỗng nhiên nói: “Người kia, ngươi còn yêu hắn không?”

“Không! Ta hận hắn!” Thác Bạt Chân không chút do dự thốt lên, như muốn thuyết phục chính mình, cấp tốc nói: “Hắn lừa gạt ta, vũ nhục ta! Hắn khiến ta đánh mất tôn nghiêm và kiêu hãnh, hắn khiến ta, khiến ta… Ta hận hắn! Ta hận hắn!”

A Tố Á nâng đầu hắn dậy, khẽ giọng nói: “Ngẩng mặt lên, nhìn vào mắt ta.”

Thác Bạt Chân bị buộc phải đối diện với ánh mắt của lão sư.

A Tố Á lẳng lặng nhìn vào mắt hắn, chầm chậm nói: “Hài tử của ta, người ngươi hận không phải hắn, mà là chính mình, phải không? Ngươi hận mình đã yêu hắn.”

Thác Bạt Chân chấn động toàn thân.

Hắn bỗng nhiên vùng giãy ra khỏi ánh mắt như có thể nhìn thấu vạn vật của lão sư, đứng thẳng lên vung hai nắm đấm, dùng sức thét lớn: “Không phải! Không phải như vậy! Ta hận hắn! Ta vĩnh viễn sẽ không tha thứ cho hắn!”

Đôi mắt tang thương của A Tố Á tràn đầy sự ấm áp và thương xót đã được năm tháng tẩy rửa. Lão thấp giọng nói: “Hắn khiến ngươi hiểu được cái gì là yêu, hắn khiến ngươi không thể thoát ra. Ngươi hiện tại vẫn…”

“Câm miệng! Câm miệng! Câm miệng!” Thác Bạt Chân điên cuồng đánh gãy lời lão, một chưởng hất tung chiếc bàn lùn bên cạnh, phẫn nộ nói: “Cho dù ngươi là lão sư của ta, ngươi cũng không có quyền nghi ngờ lời nói của ta! Phải nhớ kỹ ta mới là chủ nhân của nơi này, lời của ta chính là ý chỉ của thiên thần!”

“Sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì?”

Tần Tử Nghiệp vừa đúng lúc ở bên ngoài trướng, nghe thấy động tĩnh vội vàng xông vào, sau đó mờ mịt nhìn Thác Bạt Chân và A Tố Á: “Nhị vương tử, A Tố Á lão sư, các người…”

Thác Bạt Chân nổi giận đùng đùng quát lên với gã: “Cút ra ngoài! Ai cho ngươi vào đây!”

Tần Tử Nghiệp hoảng sợ, vội vàng thỉnh tội, nhân cơ hội liếc nhìn A Tố Á một cái, thấy A Tố Á nét mặt bình tĩnh, khẽ lắc đầu ra hiệu với mình, gã liền khom người lui ra ngoài.

Trong trướng lại chỉ còn sư đồ hai người.

Thác Bạt Chân bình tĩnh lại, đỡ trán: “Lão sư, xin lỗi, ban nãy ta…”

A Tố Á nâng tay lên ngắt lời hắn: “Ngươi là vương giả trên thảo nguyên. Nhớ kỹ, ngươi vĩnh viễn không cần nhận lỗi trước bất kỳ ai.”

Thác Bạt Chân trầm mặc trong chốc lát, nói: “Ta không hối hận. Không hối hận!”

A Tố Á đứng lên, vỗ vỗ vai hắn, giọng nói vẫn thư hoãn mà bình tĩnh, lại như ngập tràn một sức mạnh nào đó: “Điện hạ, không cần lo lắng gì cả. Chờ ngươi trở thành vương giả chân chính trên thảo nguyên, chúng ta có thể đem hài tử kia đón về bất cứ lúc nào.”

Thần sắc Thác Bạt Chân khẽ động.

A Tố Á nói: “Đó là hài tử của ngươi, là công chúa của thảo nguyên chúng ta. Điện hạ, chờ tới khi tất cả trần ai lạc định*, ta sẽ giúp ngươi tìm cách. Hài tử kia, hẳn là thuộc về thảo nguyên.”

(*biểu thị sự tình trải qua biến hóa khúc chiết cuối cùng cũng có kết quả)

Thác Bạt Chân siết chặt nắm đấm, thần sắc ban đầu có chút mờ mịt, sau đó lại từ từ trở nên kiên định, hắn thì thầm nói: “Hải Liên Na, hẳn là thuộc về thảo nguyên.”

Hải Liên Na sao? Thật là một cái tên êm tai.

A Tố Á rời khỏi vương trướng. Lão biết, Thác Bạt Chân sau này so với trước kia, sẽ càng có thêm động lực.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện