82.
Ôm nhau lăn lộn sờ soạng một trận, chút không khí căng thẳng còn lại khi nãy hoàn toàn biến mất, đến y phục của hai người cũng không chỉnh tề. Nếu như ở Vân Thâm Bất Tri Xứ, nhất định là Lam Vong Cơ phải sửa sang lại thật tốt rồi mới ra cửa. Nhưng lúc này không biết là do lây thói xấu của Ngụy Vô Tiện hay là nghĩ xung quanh ngoài họ ra cũng không còn người sống, liền hiếm khi thả lỏng bản thân phóng túng một chút.
Ôm ấp đủ rồi, bổ sung thể lực, Ngụy Vô Tiện mới lôi kéo Lam Vong Cơ ra ngoài làm chính sự. Hai người phân công hợp tác, Ngụy Vô Tiện phụ trách việc triệu hoán, còn Lam Vong Cơ đảm nhận phần đại khai sát giới tiêu diệt tận gốc, mặc dù hiệu suất không tính là cao, nhưng phối hợp lại đâu vào đấy, vô cùng nhuần nhuyễn. Lúc hai người dọn dẹp xong xuôi phần đỉnh núi, bầu trời cũng đã tối đen. Ngụy Vô Tiện nói:
"Ban đêm quỷ khí sẽ hùng mạnh, đồng nghĩa với việc linh lực của ngươi cũng sẽ bị hạn chế. Ngày mai chúng ta lại tiếp tục đi."
Lam Vong Cơ đáp:
"Ừ."
Suốt một quãng thời gian dài nhàn nhã, lâu lắm mới được hoạt động gân cốt một phen, Ngụy Vô Tiện liền đi về gian phòng mà bọn họ ở tạm, không thèm nghĩ nhiều mà lăn lên giường. Thấy Lam Vong Cơ bên cạnh mình cũng có chút mệt mỏi, tròng mắt xoay chuyển, thay đổi chủ ý. Không đợi Lam Vong Cơ hành động, hắn tự mình lấy lương khô trong túi Càn khôn ra, nhóm chút lửa, đem lương khô nướng nóng lại. Trong lúc nhất thời, Ngụy Vô Tiện có cảm giác cực kỳ thành tựu. Lâu nay hắn vẫn luôn được Lam Vong Cơ chiếu cố, chuyện gì đối phương cũng thay hắn chuẩn bị thật thỏa đáng. Nhưng lúc này đây, hắn lại cảm thấy chính mình giống như chủ một gia đình, chiếu cố Lam Trạm vừa "qua cửa" nhà hắn.
Vậy nên, Ngụy Vô Tiện dường như đã hiểu chấp niệm này vì sao mà có. Đúng là hắn có thể đối với Lam Trạm tốt hơn nữa.
Hắn bước đến cạnh giường, vẫy vẫy tay với Lam Vong Cơ:
"Lam Trạm, ngươi qua đây."
Lam Vong Cơ đang đọc sách:
"Sao?"
Ngụy Vô Tiện ngồi dịch vào một chút, vỗ vỗ một bên giường, nói:
"Ngươi lên đây đọc sách đi."
Đối với đề xuất rất không quy phạm này, Lam Vong Cơ đúng là do dự trong chốc lát, sau đó liền theo lời hắn, cầm sách lên giường. Giường vốn đã nhỏ, miễn cưỡng lắm mới nhét vừa hai đại nam nhân. Ngụy Vô Tiện dứt khoát đứng lên, đợi Lam Vong Cơ ngồi xuống rồi mới chui vào trong ngực y.
"..." Lam Vong Cơ hỏi: "Như thế này không khó chịu sao?"
Bị vây trong lồng ngực của nam nhân này đúng là có chút ngột ngạt. Nhưng Ngụy Vô Tiện lại cảm thấy vừa lòng mãn ý mà dựa hẳn vào người y, mềm giọng nói:
"Thoải mái chết đi được."
Nói xong còn sợ mình chưa đủ sức thuyết phục được y, còn dùng đầu dụi dụi hai cái. Sự nghi ngờ của Lam Vong Cơ bị thủ tiêu nhanh chóng, lúc này y nói:
"Ngươi đừng nghịch nữa."
Ngụy Vô Tiện cười cười, chả sợ chút nào mà nói:
"Nghịch thì làm sao?"
Lam Vong Cơ: "..."
Y chậm rãi nâng tay lên, thăm dò mà nắm lấy cằm Ngụy Vô Tiện. Ngụy Vô Tiện phối hợp mà ngửa đầu lên, nói:
"Sao?"
Lam Vong Cơ kéo khuôn mặt hắn gần lại, đồng thời cúi người xuống, đem môi mình đặt trên khóe miệng xinh đẹp của hắn.
Ngụy Vô Tiện: "Ưm..."
Vốn dĩ là một nụ hôn triền miên, nhưng từ đầu đến cuối lại chỉ còn bốn cánh môi không ngừng quấn quýt lấy nhau. Một lúc lâu sau, cuối cùng hai người cũng tách nhau ra, Ngụy Vô Tiện tặc lưỡi một cái, nói:
"Nhị ca ca, chưa đủ nha."
Lam Vong Cơ: "..."
Y nói: "Nơi này không được."
Ngụy Vô Tiện cười nói:
"Cái này đã tính là gì, tốt xấu gì chỗ này còn có cái nóc nhà. Lần trước màn trời chiếu đất còn có thể làm, thế mà bây giờ lại... Ưm!"
Hai mắt Lam Vong Cơ trừng lớn, đưa tay bịt miệng hắn lại, nói:
"Ngươi mệt rồi."
Ngụy Vô Tiện vốn là muốn nói "ngươi cũng quá xem thường ta đi", nhưng miệng bị bịt kín không thốt nên lời, liền ngọ nguậy trong ngực y không yên, đầu tiên là lè lưỡi ra liếm liếm thăm dò lòng bàn tay ấm áp kia một chút, sau đó quyết định dùng đầu lưỡi đảo một vòng.
Lam Vong Cơ: "..."
Quả nhiên y liền giống như phải bỏng mà rụt tay lại, để lại Ngụy Vô Tiện đang ngồi trước ngực mình ôm bụng cười ha ha ha đến mức nghiêng bên nọ ngả bên kia.
Lam Vong Cơ: "..."
Vành tai y đỏ ửng, khép mắt lại, lắp bắp nói:
"Đọc, đọc sách!"
Ngụy Vô Tiện đúng là nghe lời, không nghịch ngợm nữa. Hắn nằm im trong lòng Lam Vong Cơ được một lát, đem tất cả những thứ trong tầm với đều nghịch qua một lần, đến cái vạt áo cũng không tha. Sau đó, không biết vô tình hay cố ý mà nhìn ra ngoài cửa sổ, nói:
"Lam Trạm, ta khát."
Lam Vong Cơ ừ một tiếng, với tay rót cho hắn một chén trà nóng. Ngụy Vô Tiện đón lấy, ngồi trong lồng ngực y uống từng ngụm từng ngụm một, giống hệt như một con mèo nhỏ vậy. Đang uống, bỗng dưng hắn lại ngẩng đầu lên, đối diện với ánh mắt đang nhìn trộm hắn của Lam Vong Cơ, cười nói:
"Ngươi nhìn gì ta đấy?"
Lam Vong Cơ: "..."
Nhìn trộm bị phát hiện, y có chút xấu hổ mà dời ánh mắt đi chỗ khác. Ngụy Vô Tiện buông chén xuống, cười đến mức xấu xa, nói:
"Lam Trạm, chẳng lẽ ngươi cũng khát sao? Thế mà không nói sớm, ta cho ngươi uống. Này, uống đi."
Hắn lập tức đem cái chén đưa đến bên miệng Lam Vong Cơ. Lam Vong Cơ có chút bất đắc dĩ, đành phải đỡ lấy tay hắn, uống hết chén trà. Ngụy Vô Tiện gãi gãi cằm y, nói:
"Thật ngoan."
Lam Vong Cơ lắc đầu, cầm lấy quyển sách chưa xem xong, tiếp tục đọc.
Thế nhưng, vừa uống xong chén trà kia không lâu, y dường như cảm thấy đầu óc mình dần trở nên nặng nề, không áp chế nổi cơn mệt mỏi đang không ngừng cuồn cuộn dâng lên. Nhìn qua thì Ngụy Vô Tiện giống như đang không làm gì, nhưng thật ra lại luôn luôn chú ý đến tình trạng của Lam Vong Cơ phía sau. Cuối cùng cũng nhìn thấy quyển sách kia từ trong tay y dần dần trượt xuống. Ngụy Vô Tiện gọi:
"Lam Trạm?"
Lam Vong Cơ: "..."
Ngụy Vô Tiện dùng khuỷu tay đẩy đẩy tay y, gọi lần nữa:
"Lam Trạm?"
Lam Vong Cơ vẫn không có phản ứng gì. Ngụy Vô Tiện nuốt một ngụm nước bọt, sau đó mới thật cẩn thận chui ra khỏi lồng ngực Lam Vong Cơ. Hắn đặt Lam Vong Cơ nằm xuống giường, để cho đối phương một tư thế ngủ đoan chính, vì y mà ém kỹ chăn, ngay cả góc chăn từ trước đến giờ hắn không chú ý cũng cẩn cẩn thận thận ém vào thật tốt.
Ngụy Vô Tiện ngồi bên cạnh giường, im lặng nhìn chăm chăm khuôn mặt tuấn mỹ đang chìm trong giấc ngủ của Lam Vong Cơ. Một lát sau, hắn khẽ mỉm cười, cúi xuống đặt lên trán y một nụ hôn. Hôn xong, thấy còn chưa đủ, lại tiếp tục trượt môi xuống hai gò má bạch ngọc, trên chóp mũi cũng hôn một cái. Cuối cùng, một nụ hôn nhẹ nhàng mang theo cả nhu tình như nước dừng trên đôi môi mỏng nhạt màu. Lam Vong Cơ vẫn không động đậy, ngủ không biết gì, mặc cho hắn tùy ý hôn môi.
Rốt cuộc, Ngụy Vô Tiện cũng ngẩng đầu lên, ghé vào bên tai y, thấp giọng nói:
"Lam Trạm, ngủ ngon. Nghỉ ngơi thật tốt, ta sẽ trở về nhanh thôi."
Sau đó, hắn lặng im không một tiếng động mà đẩy cửa, một mình đi ra ngoài.
Ôm nhau lăn lộn sờ soạng một trận, chút không khí căng thẳng còn lại khi nãy hoàn toàn biến mất, đến y phục của hai người cũng không chỉnh tề. Nếu như ở Vân Thâm Bất Tri Xứ, nhất định là Lam Vong Cơ phải sửa sang lại thật tốt rồi mới ra cửa. Nhưng lúc này không biết là do lây thói xấu của Ngụy Vô Tiện hay là nghĩ xung quanh ngoài họ ra cũng không còn người sống, liền hiếm khi thả lỏng bản thân phóng túng một chút.
Ôm ấp đủ rồi, bổ sung thể lực, Ngụy Vô Tiện mới lôi kéo Lam Vong Cơ ra ngoài làm chính sự. Hai người phân công hợp tác, Ngụy Vô Tiện phụ trách việc triệu hoán, còn Lam Vong Cơ đảm nhận phần đại khai sát giới tiêu diệt tận gốc, mặc dù hiệu suất không tính là cao, nhưng phối hợp lại đâu vào đấy, vô cùng nhuần nhuyễn. Lúc hai người dọn dẹp xong xuôi phần đỉnh núi, bầu trời cũng đã tối đen. Ngụy Vô Tiện nói:
"Ban đêm quỷ khí sẽ hùng mạnh, đồng nghĩa với việc linh lực của ngươi cũng sẽ bị hạn chế. Ngày mai chúng ta lại tiếp tục đi."
Lam Vong Cơ đáp:
"Ừ."
Suốt một quãng thời gian dài nhàn nhã, lâu lắm mới được hoạt động gân cốt một phen, Ngụy Vô Tiện liền đi về gian phòng mà bọn họ ở tạm, không thèm nghĩ nhiều mà lăn lên giường. Thấy Lam Vong Cơ bên cạnh mình cũng có chút mệt mỏi, tròng mắt xoay chuyển, thay đổi chủ ý. Không đợi Lam Vong Cơ hành động, hắn tự mình lấy lương khô trong túi Càn khôn ra, nhóm chút lửa, đem lương khô nướng nóng lại. Trong lúc nhất thời, Ngụy Vô Tiện có cảm giác cực kỳ thành tựu. Lâu nay hắn vẫn luôn được Lam Vong Cơ chiếu cố, chuyện gì đối phương cũng thay hắn chuẩn bị thật thỏa đáng. Nhưng lúc này đây, hắn lại cảm thấy chính mình giống như chủ một gia đình, chiếu cố Lam Trạm vừa "qua cửa" nhà hắn.
Vậy nên, Ngụy Vô Tiện dường như đã hiểu chấp niệm này vì sao mà có. Đúng là hắn có thể đối với Lam Trạm tốt hơn nữa.
Hắn bước đến cạnh giường, vẫy vẫy tay với Lam Vong Cơ:
"Lam Trạm, ngươi qua đây."
Lam Vong Cơ đang đọc sách:
"Sao?"
Ngụy Vô Tiện ngồi dịch vào một chút, vỗ vỗ một bên giường, nói:
"Ngươi lên đây đọc sách đi."
Đối với đề xuất rất không quy phạm này, Lam Vong Cơ đúng là do dự trong chốc lát, sau đó liền theo lời hắn, cầm sách lên giường. Giường vốn đã nhỏ, miễn cưỡng lắm mới nhét vừa hai đại nam nhân. Ngụy Vô Tiện dứt khoát đứng lên, đợi Lam Vong Cơ ngồi xuống rồi mới chui vào trong ngực y.
"..." Lam Vong Cơ hỏi: "Như thế này không khó chịu sao?"
Bị vây trong lồng ngực của nam nhân này đúng là có chút ngột ngạt. Nhưng Ngụy Vô Tiện lại cảm thấy vừa lòng mãn ý mà dựa hẳn vào người y, mềm giọng nói:
"Thoải mái chết đi được."
Nói xong còn sợ mình chưa đủ sức thuyết phục được y, còn dùng đầu dụi dụi hai cái. Sự nghi ngờ của Lam Vong Cơ bị thủ tiêu nhanh chóng, lúc này y nói:
"Ngươi đừng nghịch nữa."
Ngụy Vô Tiện cười cười, chả sợ chút nào mà nói:
"Nghịch thì làm sao?"
Lam Vong Cơ: "..."
Y chậm rãi nâng tay lên, thăm dò mà nắm lấy cằm Ngụy Vô Tiện. Ngụy Vô Tiện phối hợp mà ngửa đầu lên, nói:
"Sao?"
Lam Vong Cơ kéo khuôn mặt hắn gần lại, đồng thời cúi người xuống, đem môi mình đặt trên khóe miệng xinh đẹp của hắn.
Ngụy Vô Tiện: "Ưm..."
Vốn dĩ là một nụ hôn triền miên, nhưng từ đầu đến cuối lại chỉ còn bốn cánh môi không ngừng quấn quýt lấy nhau. Một lúc lâu sau, cuối cùng hai người cũng tách nhau ra, Ngụy Vô Tiện tặc lưỡi một cái, nói:
"Nhị ca ca, chưa đủ nha."
Lam Vong Cơ: "..."
Y nói: "Nơi này không được."
Ngụy Vô Tiện cười nói:
"Cái này đã tính là gì, tốt xấu gì chỗ này còn có cái nóc nhà. Lần trước màn trời chiếu đất còn có thể làm, thế mà bây giờ lại... Ưm!"
Hai mắt Lam Vong Cơ trừng lớn, đưa tay bịt miệng hắn lại, nói:
"Ngươi mệt rồi."
Ngụy Vô Tiện vốn là muốn nói "ngươi cũng quá xem thường ta đi", nhưng miệng bị bịt kín không thốt nên lời, liền ngọ nguậy trong ngực y không yên, đầu tiên là lè lưỡi ra liếm liếm thăm dò lòng bàn tay ấm áp kia một chút, sau đó quyết định dùng đầu lưỡi đảo một vòng.
Lam Vong Cơ: "..."
Quả nhiên y liền giống như phải bỏng mà rụt tay lại, để lại Ngụy Vô Tiện đang ngồi trước ngực mình ôm bụng cười ha ha ha đến mức nghiêng bên nọ ngả bên kia.
Lam Vong Cơ: "..."
Vành tai y đỏ ửng, khép mắt lại, lắp bắp nói:
"Đọc, đọc sách!"
Ngụy Vô Tiện đúng là nghe lời, không nghịch ngợm nữa. Hắn nằm im trong lòng Lam Vong Cơ được một lát, đem tất cả những thứ trong tầm với đều nghịch qua một lần, đến cái vạt áo cũng không tha. Sau đó, không biết vô tình hay cố ý mà nhìn ra ngoài cửa sổ, nói:
"Lam Trạm, ta khát."
Lam Vong Cơ ừ một tiếng, với tay rót cho hắn một chén trà nóng. Ngụy Vô Tiện đón lấy, ngồi trong lồng ngực y uống từng ngụm từng ngụm một, giống hệt như một con mèo nhỏ vậy. Đang uống, bỗng dưng hắn lại ngẩng đầu lên, đối diện với ánh mắt đang nhìn trộm hắn của Lam Vong Cơ, cười nói:
"Ngươi nhìn gì ta đấy?"
Lam Vong Cơ: "..."
Nhìn trộm bị phát hiện, y có chút xấu hổ mà dời ánh mắt đi chỗ khác. Ngụy Vô Tiện buông chén xuống, cười đến mức xấu xa, nói:
"Lam Trạm, chẳng lẽ ngươi cũng khát sao? Thế mà không nói sớm, ta cho ngươi uống. Này, uống đi."
Hắn lập tức đem cái chén đưa đến bên miệng Lam Vong Cơ. Lam Vong Cơ có chút bất đắc dĩ, đành phải đỡ lấy tay hắn, uống hết chén trà. Ngụy Vô Tiện gãi gãi cằm y, nói:
"Thật ngoan."
Lam Vong Cơ lắc đầu, cầm lấy quyển sách chưa xem xong, tiếp tục đọc.
Thế nhưng, vừa uống xong chén trà kia không lâu, y dường như cảm thấy đầu óc mình dần trở nên nặng nề, không áp chế nổi cơn mệt mỏi đang không ngừng cuồn cuộn dâng lên. Nhìn qua thì Ngụy Vô Tiện giống như đang không làm gì, nhưng thật ra lại luôn luôn chú ý đến tình trạng của Lam Vong Cơ phía sau. Cuối cùng cũng nhìn thấy quyển sách kia từ trong tay y dần dần trượt xuống. Ngụy Vô Tiện gọi:
"Lam Trạm?"
Lam Vong Cơ: "..."
Ngụy Vô Tiện dùng khuỷu tay đẩy đẩy tay y, gọi lần nữa:
"Lam Trạm?"
Lam Vong Cơ vẫn không có phản ứng gì. Ngụy Vô Tiện nuốt một ngụm nước bọt, sau đó mới thật cẩn thận chui ra khỏi lồng ngực Lam Vong Cơ. Hắn đặt Lam Vong Cơ nằm xuống giường, để cho đối phương một tư thế ngủ đoan chính, vì y mà ém kỹ chăn, ngay cả góc chăn từ trước đến giờ hắn không chú ý cũng cẩn cẩn thận thận ém vào thật tốt.
Ngụy Vô Tiện ngồi bên cạnh giường, im lặng nhìn chăm chăm khuôn mặt tuấn mỹ đang chìm trong giấc ngủ của Lam Vong Cơ. Một lát sau, hắn khẽ mỉm cười, cúi xuống đặt lên trán y một nụ hôn. Hôn xong, thấy còn chưa đủ, lại tiếp tục trượt môi xuống hai gò má bạch ngọc, trên chóp mũi cũng hôn một cái. Cuối cùng, một nụ hôn nhẹ nhàng mang theo cả nhu tình như nước dừng trên đôi môi mỏng nhạt màu. Lam Vong Cơ vẫn không động đậy, ngủ không biết gì, mặc cho hắn tùy ý hôn môi.
Rốt cuộc, Ngụy Vô Tiện cũng ngẩng đầu lên, ghé vào bên tai y, thấp giọng nói:
"Lam Trạm, ngủ ngon. Nghỉ ngơi thật tốt, ta sẽ trở về nhanh thôi."
Sau đó, hắn lặng im không một tiếng động mà đẩy cửa, một mình đi ra ngoài.
Danh sách chương