80.
Lam Vong Cơ quỳ gối trước cửa phòng Lam Khải Nhân. Cách một bức tường, nhưng nhĩ lực của y vốn rất tốt, từng câu từng chữ mà Ngụy Vô Tiện nói với Lam Hi Thần rõ ràng rành mạch vào truyền vào tai y. Chính y cũng không phát hiện ra, bản thân mình khi nghe thấy những điều ấy thì khóe miệng đã nhếch lên, đôi môi tạo thành một đường cong nhẹ nhàng khó mà phát hiện.
Ngụy Vô Tiện nói không sai, từ nay về sau, hắn đã có thể quang minh chính đại mà đứng bên cạnh mình. Cho dù là xảy ra chuyện gì, y và hắn đều có thể cùng nhau đối mặt. Con đường phía trước, dù gập ghềnh gian nan hay bằng phẳng yên ổn, hai người cũng sẽ nắm tay nhau mà bước tiếp.
Cửa viện bị đẩy ra, bờ vai Lam Vong Cơ lập tức run lên. Sau đó nghe thấy tiếng bước chân đang chậm rãi đến gần không phải là của Ngụy Vô Tiện, tấm lưng đang căng cứng thẳng tắp trong nháy mắt có chút thả lỏng. Lam Hi Thần đứng bên cạnh y, bất đắc dĩ mà cười nói:
"Vong Cơ, các đệ đúng thật là..."
Lam Vong Cơ đưa mắt nhìn cửa phòng Lam Khải Nhân đang khép chặt, nói:
"Vong Cơ làm cho huynh trưởng thất vọng rồi."
Lam Hi Thần nói:
"Ta thì có cái gì mà thất vọng chứ. Thúc phụ mới thực sự thất vọng."
Lam Vong Cơ cắn môi: "..."
Lam Hi Thần nói:
"Vong Cơ, đệ muốn giống như phụ thân đối xử với mẫu thân ngày trước, đem Ngụy công tử giấu đi sao?"
Lam Hi Thần nói tiếp:
"Ngụy công tử cũng không phải là người giống mẫu thân."
Lam Vong Cơ nói:
"Đệ biết."
Hai người im lặng một chút, trong viện chỉ có tiếng gió rì rào thổi qua. Lam Vong Cơ nói:
"Huynh trưởng, huynh đã từng nghi ngờ gia quy chút nào chưa?"
Lam Hi Thần hỏi:
"Sao cơ?"
Từ nhỏ đến lớn, Lam Vong Cơ không hiểu điều gì, ngoại trừ hỏi thúc phụ ra thì chính là hỏi y. Lam Vong Cơ nói tiếp:
"Lam thị gia quy hơn ba ngàn điều, vốn đều là để bó buộc bản thân vào khuôn phép."
Lam Hi Thần nói:
"Đúng."
Lam Vong Cơ nói tiếp:
"Thế nhưng, gia quy cũng có nói, trước mặt người định mệnh của đời mình, cũng không cần phải câu nệ bất cứ điều gì nữa."
Lam Hi Thần cũng đáp:
"Phải."
Gió đêm khẽ thổi đầu mạt ngạch đang đung đưa sau thắt lưng của Lam Vong Cơ, khiến phần đuôi của dải lụa trắng thật dài kia bay ra phía trước người y. Lam Vong Cơ cúi đầu liếc nó một cái, lẳng lặng mở miệng nói tiếp:
"Trước mặt Ngụy Anh, Vong Cơ đã tháo mạt ngạch xuống rồi."
"Nhưng khi đối mặt với thúc phụ, với huynh trưởng, với người trong thiên hạ, Vong Cơ lại vẫn đeo mạt ngạch lên."
Lam Hi Thần chầm chậm nhướng mày. Lam Vong Cơ nhìn thẳng về phía trước, nói tiếp:
"Chỉ là, trái tim sao có thể giống như mạt ngạch. Một khi đã nắm chặt trong tay, sao có thể dễ dàng mà buông xuống được."
Lam Hi Thần thở một hơi thật dài. Y nhìn thân đệ đệ của chính mình, nói:
"Phụ thân tháo mạt ngạch xuống, thúc phụ lại thay người buộc lại thật chặt. Vong Cơ, còn đệ thì sao?"
Lam Vong Cơ lắc đầu, nói:
"Đệ cũng không biết."
Y buồn buồn nói:
"Đệ chỉ là muốn ở bên hắn thôi."
Có lẽ một ngày nào đó, Ngụy Anh sẽ lại rơi vào cảnh tứ cố vô thân. Khi đó y sẽ nói cho hắn biết, hắn không chỉ có một mình, bên cạnh hắn vĩnh viễn có một Lam Trạm đồng hành.
Y đã bỏ lỡ hắn một lần, cho nên sẽ không bao giờ để hắn tuột khỏi vòng tay y lần thứ hai.
Lam Khải Nhân đang đứng ở đằng sau cánh cửa phòng chầm chậm mở ra, vẻ mặt mệt mỏi mà nhìn y. Lam Vong Cơ nói:
"Thúc phụ."
Hai người lẳng lặng mà nhìn nhau một lát, đáy mắt của Lam Vong Cơ kiên định giống như một dòng nước chảy xuôi, bình tĩnh mà chấp nhất. Cuối cùng, Lam Khải Nhân phất tay với y, không nói bất cứ điều gì, chỉ là lui về trong phòng. Cánh cửa kia lại khép kín trước mắt y.
Lam Vong Cơ đang quỳ gối trước cửa phòng Lam Khải Nhân dập đầu lạy ba cái. Sau đó y đứng lên, xoay người, rời đi.
Y đưa tay đẩy cửa viện môn, liếc mắt một cái liền nhìn thấy Ngụy Vô Tiện vẫn còn quỳ ở bên ngoài. Hình như là hắn mệt lắm rồi, đầu gật lên gật xuống giống như một con gà mổ thóc, nhưng vẫn cố gắng giữ lưng thật thẳng. Đúng là khác một trời một vực so với năm đó Lam Khải Nhân trách phạt hắn.
Lam Vong Cơ nhìn thấy hắn như vậy, trong lòng không hiểu sao lại có chút lo lắng. Nhưng rồi lo lắng đó lại chầm chậm hóa thành một mạt cười thản nhiên, nở rộ bên khóe môi y, vì Ngụy Vô Tiện nghe thấy tiếng mở cửa liền giật mình một cái, tỉnh lại. Hắn nhìn thấy Lam Vong Cơ trước mắt mình, dường như có chút không thể tin được, còn đưa tay lên dụi dụi mắt. Cuối cùng chắc chắn đấy là y liền dùng cả tay lẫn chân chống xuống đất mà lồm cồm đứng dậy, bổ nhào về phía y, vui mừng kêu lên.
"Lam Trạm!"
Lam Vong Cơ trở tay ôm lấy hắn, đem người siết chặt trong lồng ngực. Lần này, y sẽ không bao giờ buông tay ra nữa. Y đáp:
"Ừ."
"Ta về rồi đây."
______________
Với mình, đây chính là 3 chương hay nhất bộ truyện
Mình không biết là mình làm có đủ tốt hay không, có mang lại đủ cảm xúc cho các bạn hay không
Nhưng thật sự là mình đã rơi nước mắt khi làm 3 chương này.
Hi vọng mình có thể truyền tải dc 70% cảm xúc trong đó
Lam Vong Cơ quỳ gối trước cửa phòng Lam Khải Nhân. Cách một bức tường, nhưng nhĩ lực của y vốn rất tốt, từng câu từng chữ mà Ngụy Vô Tiện nói với Lam Hi Thần rõ ràng rành mạch vào truyền vào tai y. Chính y cũng không phát hiện ra, bản thân mình khi nghe thấy những điều ấy thì khóe miệng đã nhếch lên, đôi môi tạo thành một đường cong nhẹ nhàng khó mà phát hiện.
Ngụy Vô Tiện nói không sai, từ nay về sau, hắn đã có thể quang minh chính đại mà đứng bên cạnh mình. Cho dù là xảy ra chuyện gì, y và hắn đều có thể cùng nhau đối mặt. Con đường phía trước, dù gập ghềnh gian nan hay bằng phẳng yên ổn, hai người cũng sẽ nắm tay nhau mà bước tiếp.
Cửa viện bị đẩy ra, bờ vai Lam Vong Cơ lập tức run lên. Sau đó nghe thấy tiếng bước chân đang chậm rãi đến gần không phải là của Ngụy Vô Tiện, tấm lưng đang căng cứng thẳng tắp trong nháy mắt có chút thả lỏng. Lam Hi Thần đứng bên cạnh y, bất đắc dĩ mà cười nói:
"Vong Cơ, các đệ đúng thật là..."
Lam Vong Cơ đưa mắt nhìn cửa phòng Lam Khải Nhân đang khép chặt, nói:
"Vong Cơ làm cho huynh trưởng thất vọng rồi."
Lam Hi Thần nói:
"Ta thì có cái gì mà thất vọng chứ. Thúc phụ mới thực sự thất vọng."
Lam Vong Cơ cắn môi: "..."
Lam Hi Thần nói:
"Vong Cơ, đệ muốn giống như phụ thân đối xử với mẫu thân ngày trước, đem Ngụy công tử giấu đi sao?"
Lam Hi Thần nói tiếp:
"Ngụy công tử cũng không phải là người giống mẫu thân."
Lam Vong Cơ nói:
"Đệ biết."
Hai người im lặng một chút, trong viện chỉ có tiếng gió rì rào thổi qua. Lam Vong Cơ nói:
"Huynh trưởng, huynh đã từng nghi ngờ gia quy chút nào chưa?"
Lam Hi Thần hỏi:
"Sao cơ?"
Từ nhỏ đến lớn, Lam Vong Cơ không hiểu điều gì, ngoại trừ hỏi thúc phụ ra thì chính là hỏi y. Lam Vong Cơ nói tiếp:
"Lam thị gia quy hơn ba ngàn điều, vốn đều là để bó buộc bản thân vào khuôn phép."
Lam Hi Thần nói:
"Đúng."
Lam Vong Cơ nói tiếp:
"Thế nhưng, gia quy cũng có nói, trước mặt người định mệnh của đời mình, cũng không cần phải câu nệ bất cứ điều gì nữa."
Lam Hi Thần cũng đáp:
"Phải."
Gió đêm khẽ thổi đầu mạt ngạch đang đung đưa sau thắt lưng của Lam Vong Cơ, khiến phần đuôi của dải lụa trắng thật dài kia bay ra phía trước người y. Lam Vong Cơ cúi đầu liếc nó một cái, lẳng lặng mở miệng nói tiếp:
"Trước mặt Ngụy Anh, Vong Cơ đã tháo mạt ngạch xuống rồi."
"Nhưng khi đối mặt với thúc phụ, với huynh trưởng, với người trong thiên hạ, Vong Cơ lại vẫn đeo mạt ngạch lên."
Lam Hi Thần chầm chậm nhướng mày. Lam Vong Cơ nhìn thẳng về phía trước, nói tiếp:
"Chỉ là, trái tim sao có thể giống như mạt ngạch. Một khi đã nắm chặt trong tay, sao có thể dễ dàng mà buông xuống được."
Lam Hi Thần thở một hơi thật dài. Y nhìn thân đệ đệ của chính mình, nói:
"Phụ thân tháo mạt ngạch xuống, thúc phụ lại thay người buộc lại thật chặt. Vong Cơ, còn đệ thì sao?"
Lam Vong Cơ lắc đầu, nói:
"Đệ cũng không biết."
Y buồn buồn nói:
"Đệ chỉ là muốn ở bên hắn thôi."
Có lẽ một ngày nào đó, Ngụy Anh sẽ lại rơi vào cảnh tứ cố vô thân. Khi đó y sẽ nói cho hắn biết, hắn không chỉ có một mình, bên cạnh hắn vĩnh viễn có một Lam Trạm đồng hành.
Y đã bỏ lỡ hắn một lần, cho nên sẽ không bao giờ để hắn tuột khỏi vòng tay y lần thứ hai.
Lam Khải Nhân đang đứng ở đằng sau cánh cửa phòng chầm chậm mở ra, vẻ mặt mệt mỏi mà nhìn y. Lam Vong Cơ nói:
"Thúc phụ."
Hai người lẳng lặng mà nhìn nhau một lát, đáy mắt của Lam Vong Cơ kiên định giống như một dòng nước chảy xuôi, bình tĩnh mà chấp nhất. Cuối cùng, Lam Khải Nhân phất tay với y, không nói bất cứ điều gì, chỉ là lui về trong phòng. Cánh cửa kia lại khép kín trước mắt y.
Lam Vong Cơ đang quỳ gối trước cửa phòng Lam Khải Nhân dập đầu lạy ba cái. Sau đó y đứng lên, xoay người, rời đi.
Y đưa tay đẩy cửa viện môn, liếc mắt một cái liền nhìn thấy Ngụy Vô Tiện vẫn còn quỳ ở bên ngoài. Hình như là hắn mệt lắm rồi, đầu gật lên gật xuống giống như một con gà mổ thóc, nhưng vẫn cố gắng giữ lưng thật thẳng. Đúng là khác một trời một vực so với năm đó Lam Khải Nhân trách phạt hắn.
Lam Vong Cơ nhìn thấy hắn như vậy, trong lòng không hiểu sao lại có chút lo lắng. Nhưng rồi lo lắng đó lại chầm chậm hóa thành một mạt cười thản nhiên, nở rộ bên khóe môi y, vì Ngụy Vô Tiện nghe thấy tiếng mở cửa liền giật mình một cái, tỉnh lại. Hắn nhìn thấy Lam Vong Cơ trước mắt mình, dường như có chút không thể tin được, còn đưa tay lên dụi dụi mắt. Cuối cùng chắc chắn đấy là y liền dùng cả tay lẫn chân chống xuống đất mà lồm cồm đứng dậy, bổ nhào về phía y, vui mừng kêu lên.
"Lam Trạm!"
Lam Vong Cơ trở tay ôm lấy hắn, đem người siết chặt trong lồng ngực. Lần này, y sẽ không bao giờ buông tay ra nữa. Y đáp:
"Ừ."
"Ta về rồi đây."
______________
Với mình, đây chính là 3 chương hay nhất bộ truyện
Mình không biết là mình làm có đủ tốt hay không, có mang lại đủ cảm xúc cho các bạn hay không
Nhưng thật sự là mình đã rơi nước mắt khi làm 3 chương này.
Hi vọng mình có thể truyền tải dc 70% cảm xúc trong đó
Danh sách chương