67.
"Ha ha ha." Ngụy Vô Tiện ngây ngô cười vài tiếng chả có tí mắm muối nào, hỏi: "Mọi người đều ngủ cả rồi, ngươi thú ta kiểu gì?"
Lam Vong Cơ nghiêm túc nói:
"Có ngươi, có ta, tại sao không thể thành thân."
Ngụy Vô Tiện: "..."
Đầu óc của hắn có chút choáng váng, trong lúc ngơ ngẩn đã bị Lam Vong Cơ kéo đi thêm một đoạn đường nữa. Hắn lắc lắc đầu, lấy lại tinh thần, thầm nghĩ: Hóa ra công phu trêu hoa ghẹo nguyệt của Lam Trạm đúng là do trời sinh sao?!
Người khác tán tỉnh ai đó chính là dùng lời ngon tiếng ngọt mà tán gẫu rồi thề non hẹn biển. Còn Hàm Quang Quân trước giờ luôn trực tiếp dùng hành động mà trêu ghẹo người ta.
Hắn dứt khoát để mặc cho Lam Vong Cơ lôi lôi kéo kéo mình đi, muốn nhìn thử xem tiểu cổ bản hết sức nặng tình này có thể cùng hắn làm ra những chuyện bất ngờ gì nữa.
Màn đêm tĩnh lặng như nước, bên trong Vân Thâm Bất Tri Xứ một mảnh yên tĩnh, trừ bỏ mấy môn sinh tuần đêm thì không một bóng người, ngay cả rừng trúc nhành lan cũng đã chìm sâu vào giấc ngủ. Lam Vong Cơ cùng Ngụy Vô Tiện cũng không đi xa lắm, chỉ một quãng là đã đến chỗ đầu tiên mà họ muốn đến.
Bước chân của Ngụy Vô Tiện khựng lại, vừa ngẩng đầu liền nhận ra nơi này là chỗ nào, ngẩn cả người, dùng sức lấy tay dụi dụi hai mắt, nghi ngờ không biết có phải là mình nhìn lầm rồi không. Đây chính là nơi mà Lam Khải Nhân sống nha.
"..." Ngụy Vô Tiện không thể tin được, nói: "Lam Trạm, tuy rằng chúng ta đã quyết định là phải nói thẳng với thúc phụ, nhưng thế này cũng quá... gấp đi?"
Lam Vong Cơ lắc đầu, nói:
"Hôm nay không vào trong."
Ngụy Vô Tiện: "???"
Lam Vong Cơ dắt tay hắn, đi về phía trước hai bước, gần như là đứng trước cửa phòng của Lam Khải Nhân. Trong lòng Ngụy Vô Tiện có quỷ, đến cả thở cũng không dám, sợ cánh cửa kia bỗng nhiên bị người bên trong mở ra. Lam Vong Cơ nhìn hắn, gọi:
"Ngụy Anh."
Ngụy Vô Tiện: "Ơi?"
Ánh mắt của Lam Vong Cơ cực kỳ nhu hòa, vung hai ống tay áo lên, hạ gối xuống, quỳ trên mặt đất. Ngụy Vô Tiện chớp chớp mắt, cũng nhanh chóng quỳ xuống bên cạnh y. Ngụy Vô Tiện nhỏ giọng gọi:
"Lam Trạm?"
Lam Vong Cơ dựng thẳng ngón trỏ đặt trước miệng, ra hiệu cho hắn đừng nói gì, còn gật gật đầu với hắn. Ngụy Vô Tiện lập tức hiểu ra.
Bọn họ nắm chặt tay nhau, từ từ cúi lưng xuống, đến khi cái trán chạm vào mặt đất một lúc rồi mới ngẩng đầu lên.
Giống như tâm ý tương thông không cần nói ra mà cùng nhau làm chuyện vụng trộm, trong lòng Ngụy Vô Tiện không nhịn được mà thầm vui vẻ, khóe môi cũng cong lên thành một ý cười rạng rỡ. Hắn cười hì hì, dùng khẩu hình miệng nói: Hàm Quang Quân, không nhìn ra lá gan của ngươi lại lớn đến vậy đấy.
Lam Vong Cơ cúi đầu, ánh mắt kiên định pha chút ngượng ngùng, nhẹ nhàng kéo tay Ngụy Vô Tiện. Người kia thấy vậy liền cùng y dập đầu thêm một cái nữa. Ngẩng đầu lên, lại bái lần cuối. Tổng cộng dập đầu bái ba cái trước cửa phòng Lam Khải Nhân.
Bái xong rồi, Lam Vong Cơ mới kéo Ngụy Vô Tiện đứng lên, từ trước cửa phòng của Lam Khải Nhân lén lút lui ra ngoài, sau đó vô thanh vô tức mà đóng lại cửa viện, làm như bọn họ chưa từng đến đây. Hai người sóng vai mà đi, Ngụy Vô Tiện hỏi:
"Bái xong rồi thì đi đâu? Đi động phòng?"
Lam Vong Cơ vốn đang muốn trả lời, lại bị nửa câu sau của hắn làm cho nghẹn lời một chút, trừng mắt liếc Ngụy Vô Tiện, ho nhẹ một tiếng rồi mới nói tiếp:
"Chưa bái xong, mỗi vị trưởng bối phải bái một lần."
"Hả?" Ngụy Vô Tiện kinh ngạc nói: "Sao ta lại không biết Cô Tô Lam thị có cái quy củ phiền phức này?"
Lam Vong Cơ nói:
"Vốn dĩ có thể bái cùng một lần."
Nghĩ lại cũng đúng: Vốn dĩ nếu là một lễ thành hôn nghiêm chỉnh, các trưởng bối đều đến tham dự, bọn họ chỉ cần bái một lần là xong. Nhưng lúc này là lén lút mà làm, mấy vị kia đương nhiên đều ở trong phòng họ, vậy nên chỉ có thể đến hành lễ với từng vị một.
Ngụy Vô Tiện cười cười, nhéo nhéo lòng bàn tay y, nói:
"Không thành vấn đề, bái thì bái. Phu quân nói cái gì thì chính là cái đó."
"..."
Lam Vong Cơ mới vừa phục hồi tinh thần từ hai chữ "động phòng", lần này lại tiếp tục bị một tiếng "Phu quân" của hắn đả thương nghiêm trọng, bước chân sững lại một chút, toàn thân suýt nữa mất thăng bằng. Ngụy Vô Tiện thấy thế liền ngay lập tức dán tai vào ngực y, hạ thấp giọng ra vẻ ngạc nhiên, nói:
"Ôi, Hàm Quang Quân, tim ngươi đập nhanh thật nha!"
Lam Vong Cơ: "..."
Y có chút mất kiềm chế, mạnh mẽ nâng cái cằm của Ngụy Vô Tiện, ép hắn phải ngẩng đầu lên... Người nọ lại còn sợ thiên hạ chưa đủ loạn, cười đến mị hoặc, "tốt bụng" nhắc nhở y:
"Hàm Quang Quân, chúng ta còn chưa bái xong đâu, đây là muốn thâu hoan trước sao? Được nha được nha."
Lam Vong Cơ: "..."
Ngụy Anh thay đổi nhiều vậy mà vẫn đáng giận như năm nào! Nhưng mà Lam Vong Cơ lại thầm nghĩ, nếu như cả đời này có thể bị hắn trêu tức như vậy, có lẽ cũng là một chuyện thực sự không tệ.
Người xưa nói, quân tử động khẩu bất động thủ. Y lấy lại bình tĩnh, thả lỏng cằm Ngụy Vô Tiện ra, lễ phép mà phản công lại:
"Chính ngươi cũng nói là chưa bái xong, vậy sao vừa rồi còn gọi ta là..."
Ngụy Vô Tiện sắc sảo mà đáp lời:
"Ơ? Gọi ngươi là cái gì cơ?"
Lam Vong Cơ: "..."
Đường thì đi đúng rồi, nhưng khổ nỗi lực bất tòng tâm. So về da mặt dày, Ngụy Anh nhận số hai không ai dám nhận số một.
Dù sao cũng không ai nhìn thấy, hai người vẫn nắm chặt tay nhau, chưa từng buông lơi. Cả người hắn gần như dán lên người Lam Vong Cơ, thanh âm mị hoặc:
"Ngươi nói đi, gọi là gì?"
Lam Vong Cơ nói: "Ta..."
"Ngươi không nói đúng không? Thế để ta nói giúp ngươi nhé."
Hắn kiễng chân lên, ghé sát vào vành tai Lam Vong Cơ, nói:
"Phu, quân..."
Lam Vong Cơ: "..."
Y nhắm mắt lại, cố gắng kiềm chế, bàn tay đang siết chặt tay người kia không khống chế được lực đạo, khớp xương va vào nhau kêu lên răng rắc. Ngụy Vô Tiện đau vô cùng, nhưng lại tỏ vẻ không có chuyện gì, tiếp tục cười đến cực kỳ khiêu khích, chờ mong Lam Vong Cơ hoàn toàn mất kiểm soát.
Một lúc lâu sau, thế mà cỗ sức lực kia lại dần dần nới lỏng, nhưng vẫn như trước không hề buông tay hắn ra.
Lam Vong Cơ nói:
"Đi thôi. Trước tiên đừng nghịch nữa."
Ngụy Vô Tiện thấy không trêu được y, vẫn còn cố ý cắn câu nhai chữ với y, lẩm bẩm:
"À, "trước tiên đừng nghịch"* phải không? Được rồi, ta nhớ rồi."
Lam Vong Cơ: "..."
(* Ý của Ngụy Vô Tiện là, "Trước tiên đừng nghịch" đồng nghĩa với tí nữa có thể nghịch =))))))
Thật ra, chỉ cần Lam Vong Cơ muốn, y cũng thể mặc kệ tất cả không để ý, trừng trị cái người này đã rồi tính sau. Nhưng mà thứ y thiếu hiện giờ không phải là da thịt thân mật, những thứ kia mấy ngày nay Ngụy Vô Tiện đã sớm cho y quá đủ rồi. Lúc này, việc duy nhất y muốn làm chính là tặng cho đối phương một lời ước nguyện trọn đời bên nhau, sánh vai cùng trời đất...
"Ha ha ha." Ngụy Vô Tiện ngây ngô cười vài tiếng chả có tí mắm muối nào, hỏi: "Mọi người đều ngủ cả rồi, ngươi thú ta kiểu gì?"
Lam Vong Cơ nghiêm túc nói:
"Có ngươi, có ta, tại sao không thể thành thân."
Ngụy Vô Tiện: "..."
Đầu óc của hắn có chút choáng váng, trong lúc ngơ ngẩn đã bị Lam Vong Cơ kéo đi thêm một đoạn đường nữa. Hắn lắc lắc đầu, lấy lại tinh thần, thầm nghĩ: Hóa ra công phu trêu hoa ghẹo nguyệt của Lam Trạm đúng là do trời sinh sao?!
Người khác tán tỉnh ai đó chính là dùng lời ngon tiếng ngọt mà tán gẫu rồi thề non hẹn biển. Còn Hàm Quang Quân trước giờ luôn trực tiếp dùng hành động mà trêu ghẹo người ta.
Hắn dứt khoát để mặc cho Lam Vong Cơ lôi lôi kéo kéo mình đi, muốn nhìn thử xem tiểu cổ bản hết sức nặng tình này có thể cùng hắn làm ra những chuyện bất ngờ gì nữa.
Màn đêm tĩnh lặng như nước, bên trong Vân Thâm Bất Tri Xứ một mảnh yên tĩnh, trừ bỏ mấy môn sinh tuần đêm thì không một bóng người, ngay cả rừng trúc nhành lan cũng đã chìm sâu vào giấc ngủ. Lam Vong Cơ cùng Ngụy Vô Tiện cũng không đi xa lắm, chỉ một quãng là đã đến chỗ đầu tiên mà họ muốn đến.
Bước chân của Ngụy Vô Tiện khựng lại, vừa ngẩng đầu liền nhận ra nơi này là chỗ nào, ngẩn cả người, dùng sức lấy tay dụi dụi hai mắt, nghi ngờ không biết có phải là mình nhìn lầm rồi không. Đây chính là nơi mà Lam Khải Nhân sống nha.
"..." Ngụy Vô Tiện không thể tin được, nói: "Lam Trạm, tuy rằng chúng ta đã quyết định là phải nói thẳng với thúc phụ, nhưng thế này cũng quá... gấp đi?"
Lam Vong Cơ lắc đầu, nói:
"Hôm nay không vào trong."
Ngụy Vô Tiện: "???"
Lam Vong Cơ dắt tay hắn, đi về phía trước hai bước, gần như là đứng trước cửa phòng của Lam Khải Nhân. Trong lòng Ngụy Vô Tiện có quỷ, đến cả thở cũng không dám, sợ cánh cửa kia bỗng nhiên bị người bên trong mở ra. Lam Vong Cơ nhìn hắn, gọi:
"Ngụy Anh."
Ngụy Vô Tiện: "Ơi?"
Ánh mắt của Lam Vong Cơ cực kỳ nhu hòa, vung hai ống tay áo lên, hạ gối xuống, quỳ trên mặt đất. Ngụy Vô Tiện chớp chớp mắt, cũng nhanh chóng quỳ xuống bên cạnh y. Ngụy Vô Tiện nhỏ giọng gọi:
"Lam Trạm?"
Lam Vong Cơ dựng thẳng ngón trỏ đặt trước miệng, ra hiệu cho hắn đừng nói gì, còn gật gật đầu với hắn. Ngụy Vô Tiện lập tức hiểu ra.
Bọn họ nắm chặt tay nhau, từ từ cúi lưng xuống, đến khi cái trán chạm vào mặt đất một lúc rồi mới ngẩng đầu lên.
Giống như tâm ý tương thông không cần nói ra mà cùng nhau làm chuyện vụng trộm, trong lòng Ngụy Vô Tiện không nhịn được mà thầm vui vẻ, khóe môi cũng cong lên thành một ý cười rạng rỡ. Hắn cười hì hì, dùng khẩu hình miệng nói: Hàm Quang Quân, không nhìn ra lá gan của ngươi lại lớn đến vậy đấy.
Lam Vong Cơ cúi đầu, ánh mắt kiên định pha chút ngượng ngùng, nhẹ nhàng kéo tay Ngụy Vô Tiện. Người kia thấy vậy liền cùng y dập đầu thêm một cái nữa. Ngẩng đầu lên, lại bái lần cuối. Tổng cộng dập đầu bái ba cái trước cửa phòng Lam Khải Nhân.
Bái xong rồi, Lam Vong Cơ mới kéo Ngụy Vô Tiện đứng lên, từ trước cửa phòng của Lam Khải Nhân lén lút lui ra ngoài, sau đó vô thanh vô tức mà đóng lại cửa viện, làm như bọn họ chưa từng đến đây. Hai người sóng vai mà đi, Ngụy Vô Tiện hỏi:
"Bái xong rồi thì đi đâu? Đi động phòng?"
Lam Vong Cơ vốn đang muốn trả lời, lại bị nửa câu sau của hắn làm cho nghẹn lời một chút, trừng mắt liếc Ngụy Vô Tiện, ho nhẹ một tiếng rồi mới nói tiếp:
"Chưa bái xong, mỗi vị trưởng bối phải bái một lần."
"Hả?" Ngụy Vô Tiện kinh ngạc nói: "Sao ta lại không biết Cô Tô Lam thị có cái quy củ phiền phức này?"
Lam Vong Cơ nói:
"Vốn dĩ có thể bái cùng một lần."
Nghĩ lại cũng đúng: Vốn dĩ nếu là một lễ thành hôn nghiêm chỉnh, các trưởng bối đều đến tham dự, bọn họ chỉ cần bái một lần là xong. Nhưng lúc này là lén lút mà làm, mấy vị kia đương nhiên đều ở trong phòng họ, vậy nên chỉ có thể đến hành lễ với từng vị một.
Ngụy Vô Tiện cười cười, nhéo nhéo lòng bàn tay y, nói:
"Không thành vấn đề, bái thì bái. Phu quân nói cái gì thì chính là cái đó."
"..."
Lam Vong Cơ mới vừa phục hồi tinh thần từ hai chữ "động phòng", lần này lại tiếp tục bị một tiếng "Phu quân" của hắn đả thương nghiêm trọng, bước chân sững lại một chút, toàn thân suýt nữa mất thăng bằng. Ngụy Vô Tiện thấy thế liền ngay lập tức dán tai vào ngực y, hạ thấp giọng ra vẻ ngạc nhiên, nói:
"Ôi, Hàm Quang Quân, tim ngươi đập nhanh thật nha!"
Lam Vong Cơ: "..."
Y có chút mất kiềm chế, mạnh mẽ nâng cái cằm của Ngụy Vô Tiện, ép hắn phải ngẩng đầu lên... Người nọ lại còn sợ thiên hạ chưa đủ loạn, cười đến mị hoặc, "tốt bụng" nhắc nhở y:
"Hàm Quang Quân, chúng ta còn chưa bái xong đâu, đây là muốn thâu hoan trước sao? Được nha được nha."
Lam Vong Cơ: "..."
Ngụy Anh thay đổi nhiều vậy mà vẫn đáng giận như năm nào! Nhưng mà Lam Vong Cơ lại thầm nghĩ, nếu như cả đời này có thể bị hắn trêu tức như vậy, có lẽ cũng là một chuyện thực sự không tệ.
Người xưa nói, quân tử động khẩu bất động thủ. Y lấy lại bình tĩnh, thả lỏng cằm Ngụy Vô Tiện ra, lễ phép mà phản công lại:
"Chính ngươi cũng nói là chưa bái xong, vậy sao vừa rồi còn gọi ta là..."
Ngụy Vô Tiện sắc sảo mà đáp lời:
"Ơ? Gọi ngươi là cái gì cơ?"
Lam Vong Cơ: "..."
Đường thì đi đúng rồi, nhưng khổ nỗi lực bất tòng tâm. So về da mặt dày, Ngụy Anh nhận số hai không ai dám nhận số một.
Dù sao cũng không ai nhìn thấy, hai người vẫn nắm chặt tay nhau, chưa từng buông lơi. Cả người hắn gần như dán lên người Lam Vong Cơ, thanh âm mị hoặc:
"Ngươi nói đi, gọi là gì?"
Lam Vong Cơ nói: "Ta..."
"Ngươi không nói đúng không? Thế để ta nói giúp ngươi nhé."
Hắn kiễng chân lên, ghé sát vào vành tai Lam Vong Cơ, nói:
"Phu, quân..."
Lam Vong Cơ: "..."
Y nhắm mắt lại, cố gắng kiềm chế, bàn tay đang siết chặt tay người kia không khống chế được lực đạo, khớp xương va vào nhau kêu lên răng rắc. Ngụy Vô Tiện đau vô cùng, nhưng lại tỏ vẻ không có chuyện gì, tiếp tục cười đến cực kỳ khiêu khích, chờ mong Lam Vong Cơ hoàn toàn mất kiểm soát.
Một lúc lâu sau, thế mà cỗ sức lực kia lại dần dần nới lỏng, nhưng vẫn như trước không hề buông tay hắn ra.
Lam Vong Cơ nói:
"Đi thôi. Trước tiên đừng nghịch nữa."
Ngụy Vô Tiện thấy không trêu được y, vẫn còn cố ý cắn câu nhai chữ với y, lẩm bẩm:
"À, "trước tiên đừng nghịch"* phải không? Được rồi, ta nhớ rồi."
Lam Vong Cơ: "..."
(* Ý của Ngụy Vô Tiện là, "Trước tiên đừng nghịch" đồng nghĩa với tí nữa có thể nghịch =))))))
Thật ra, chỉ cần Lam Vong Cơ muốn, y cũng thể mặc kệ tất cả không để ý, trừng trị cái người này đã rồi tính sau. Nhưng mà thứ y thiếu hiện giờ không phải là da thịt thân mật, những thứ kia mấy ngày nay Ngụy Vô Tiện đã sớm cho y quá đủ rồi. Lúc này, việc duy nhất y muốn làm chính là tặng cho đối phương một lời ước nguyện trọn đời bên nhau, sánh vai cùng trời đất...
Danh sách chương