59.

Ngụy Vô Tiện nói:

"Lát nữa chúng ra buộc phải nói dối thôi."

Lam Vong Cơ: "..."

Y nhìn thấy Ngụy Vô Tiện không ngừng chỉnh chỉnh thắt lưng, nói:

"Ngươi không cần phải như vậy."

Ngụy Vô Tiện liến thoắng nói:

"Không được không được. Ta còn không rõ thúc phụ ngươi sao? Yên tâm đi, ta nhất định sẽ lưu lại cho lão nhân gia người một ấn tượng tốt."

Vì cái "ấn tượng tốt" này, Ngụy Vô Tiện không thể nào mà không hao tổn chút tâm huyết. Không chỉ đem vạt áo thành thành thật thật khép thật kín, chỉ lộ ra một tí cổ, đai lưng cũng chỉnh đến mức quy quy củ củ, lại còn hỏi mượn Lam Vong Cơ một sợi phục sức đeo vào. Chuẩn bị tất cả ổn thỏa, Ngụy Vô Tiện mới ngẩng đầu, ưỡn ngực, tinh khí thần mọi thứ đều thập toàn thập mỹ, vẻ cà phất cà phơ ngày thường cũng hoàn toàn biến mất, đúng thật là giống như biến thành một người khác vậy.

Nhưng mà, chuẩn bị xong xuôi rồi, hắn lại theo bản năng mà túm chặt lấy tay Lam Vong Cơ, đối phương cũng mặc kệ hắn tùy ý lôi kéo. Hai người vừa bước ra khỏi Tĩnh thất, liền không kịp phòng bị mà đụng ngay phải thử thách đầu tiên. Ngụy Vô Tiện trăm tính vạn tính cũng không tính đến chuyện, còn chưa đi đến chỗ rẽ hắn đã phải đối mặt với Lam Khải Nhân và Lam Hi Thần.

Ngụy Vô Tiện: "..."

Lam Khải Nhân: "..."

Tay của Lam Vong Cơ run lên một cái, còn trên mặt Lam Hi Thần vẫn duy trì nụ cười ấm áp như gió xuân.

Nếu như mọi việc diễn ra đúng theo kế hoạch thì còn có thể thành công, nhưng mà biến hóa như thế này thì quả là trở tay không kịp.

Sắc mặt của Lam Khải Nhân vốn dĩ vẫn còn bình thường, nhưng khi ánh mắt vừa nhìn đến hai bàn tay còn chưa kịp buông nhau ra của bọn họ thì hai hàng lông mày lập tức nhíu lại.

Khóe môi Lam Vong Cơ giật giật, đang muốn lên tiếng, nhưng mà Ngụy Vô Tiện phản ứng còn nhanh hơn y, ngay lập tức buông tay Lam Vong Cơ ra, động tác tự nhiên giống hệt như là đối phương vừa rồi đi đường bất cẩn, hắn chỉ thuận tay đỡ một chút, muốn không thẹn với lương tâm bao nhiều liền không thẹn với lương tâm bấy nhiêu. Sau đó vô cùng khuôn phép mà hành lễ một cái, cung kính nói:

"Vãn sinh Mạc gia trang Mạc Huyền Vũ, bái kiến Lam tiên sinh."

Tục ngữ nói, vung tay cũng không đánh người tươi cười. Hoặc có lẽ cũng sớm nghe Lam Hi Thần nói qua, ít nhiều cũng phải nghĩ đến việc người nhìn qua có vẻ không được quy củ cho lắm này là bằng hữu hiếm thấy của Lam Vong Cơ, cho nên cuối cùng Lam Khải Nhân cũng không có vừa gặp đã lạnh mặt với Ngụy Vô Tiện. Đoàn người liền rời bước đến khách thính của Nhã thất, sau khi ngồi xuống Lam Khải Nhân thậm chí còn vô cùng nể mặt mà uống trà do Ngụy Vô Tiện tự tay rót cho ông. Đặt chén trà xuống, Lam Khải Nhân nói:

"Ngươi chính là Mạc Huyền Vũ?"

Ngụy Vô Tiện đoan chính đáp lời:

"Đúng là vãn sinh."

Lam Khải Nhân nói:

"Ta đã nghe Hi Thần nói qua. Mấy ngày nay, đã phiền ngươi chăm sóc Vong Cơ rồi."

Ngụy Vô Tiện vội nói:

"Sao Lam tiên sinh lại nói vậy. Lam công tử là nhân tài một cõi, luận văn chương, luận võ công, đều thuộc hàng thượng thừa, vãn sinh làm sao dám nhận hai chữ "chăm sóc". Ngài nói vậy khiến vãn sinh cảm thấy hổ thẹn vô cùng."

Lam Hi Thần cười nói:

"Sau khi Mạc công tử đến, Vong Cơ đúng là vui vẻ hơn nhiều."

Mặc dù "vui vẻ" này đoán chừng là chỉ mình Lam Hi Thần y nhìn ra được thôi.

Người làm trưởng bối trên đời này ai cũng thích nhất là nghe người khác khen ngợi hài tử nhà mình. Lam Khải Nhân thấy Ngụy Vô Tiện một phen thật lòng thật dạ mà khen ngợi Lam Vong Cơ, tuy rằng không đến mức vui ra mặt, nhưng cũng có chút hài lòng mà vuốt vuốt râu, nói:

"Thiếu niên vẫn là nên kết giao thêm nhiều bạn bè mới tốt. Mạc công tử trước giờ hay đọc những loại thư tịch nào vậy?"

Ngụy Vô Tiện nhớ lại mấy quyển sách mà Lam Vong Cơ hay đọc, không một kẽ hở mà đáp ra mấy cái tựa sách:

"Kinh Phật, Đạo giáo đều xem qua một chút. Nhưng mà vãn bối tài sơ học thiển, vậy nên cũng chỉ hiểu được một phần. Sau này nếu như tiên sinh rảnh rỗi, vẫn mong được tiên sinh chỉ bảo nhiều hơn."

Lam Khải Nhân chậm rãi gật đầu, nói:

"Không tệ, không tệ."

Lúc này nhìn hắn, khuôn mặt luôn nghiêm khắc kia đã có thể miễn cưỡng gọi là có chút ôn hòa. Một bàn bốn người, Lam Khải Nhân lớn tuổi nhất, cho nên dù Lam Hi Thần là Lam gia gia chủ cũng không thể chen lời, từ đầu đến cuối đều là Lam Khải Nhân nói chuyện cùng với Ngụy Vô Tiện, mỗi một câu đều cố ý muốn thăm dò thiếu niên này.

Ngụy Vô Tiện thầm nghĩ, có lẽ chính mình vẫn luôn hiểu sai về Lam Khải Nhân. Cho dù có cứng nhắc cổ hủ đến mức nào thì ông vẫn là thúc phụ của Lam Vong Cơ. Người làm trưởng bối, ai mà không hi vọng hài tử của mình có thể sống tốt chứ. Lam Vong Cơ vừa mới trải qua ba năm tăm tối mờ mịt, chính Lam Khải Nhân cũng biết mình không thể khuyên răn quá nhiều nữa, chỉ có thể thật sự hi vọng rằng y có một bằng hữu thật thà ngay thẳng, có thể dẫn dắt y quay về "chính đạo". Nghĩ vậy, trong lòng Ngụy Vô Tiện có chút cảm khái, lại có chút áy náy, nhịn không được mà liếc Lam Vong Cơ một cái, chỉ thấy khuôn mặt luôn lãnh đạm của y lúc này đã tràn ngập tâm sự, cũng không biết đến cùng là suy nghĩ chuyện gì.

Ngụy Vô Tiện có chút lo lắng, đang muốn lén lôi lôi kéo kéo tay áo để dưới gầm bàn của y, Lam Khải Nhân bên kia lại lên tiếng lần nữa. Lần này ông nói:

"Vừa rồi ta thấy hai ngươi vừa từ trong Tĩnh thất đi ra..."

Nói đến chỗ này, ông dừng lại một chút, Ngụy Vô Tiện cũng khẩn trương thêm một phần. Lam Khải Nhân nói tiếp:

"Đêm qua các ngươi vẫn luôn ở cùng nhau sao?"

"..." Ngụy Vô Tiện mỉm cười, nửa thật nửa giả bịa ra một câu chuyện hoàn hảo, đáp lời: "Vâng, đêm qua vãn sinh cùng Lam công tử ở Tĩnh thất chong đèn luận đạo, huynh một câu ta một câu, đến khi hiểu rõ thì trời cũng đã sáng."

Lam Khải Nhân gật đầu, nhìn về phía Lam Vong Cơ nãy giờ vẫn im lặng, hỏi:

"Vong Cơ, có đúng vậy không?"

Lam Vong Cơ: "..."

Ngụy Vô Tiện trong lòng lộp bộp một tiếng, thầm nghĩ, Lam Trạm sẽ không nói dối. Nhưng mà lúc này hoàn toàn không cần y phải nói dối, Ngụy Vô Tiện đã đem mọi chuyện bịa đặt xong hết rồi, chỉ cần Lam Vong Cơ gật đầu một cái, vâng một tiếng, thúc phụ y sẽ không còn nghi ngờ gì nữa. Ngụy Vô Tiện sợ mình nháy mắt ra hiệu sẽ bị Lam Khải Nhân nhìn thấy, tay để dưới gầm bàn không một dấu vết mà duỗi sang, túm lấy tay áo của y giật nhẹ một cái. Nhưng mà khóe môi của Lam Vong Cơ khẽ động, không gật cũng không lắc, vẻ mặt càng thêm ngưng trọng.

Ngụy Vô Tiện muốn phát điên đến nơi rồi, thầm khấn Lam Trạm ta van ngươi đấy, vâng một tiếng, vâng một tiếng thôi có được không? Gần như là muốn nhảy dựng lên mà xin y. Nhưng Lam Vong Cơ lại vẫn giữ im lặng.

Cuối cùng, Lam Khải Nhân cũng nhận ra có gì không đúng, hỏi lại:

"Vong Cơ, con sao vậy?"

Lam Vong Cơ: "..."

Bỗng nhiên y khoát tay một cái, tay áo dài rộng lập tức trượt khỏi mấy ngón tay của Ngụy Vô Tiện. Ngụy Vô Tiện sửng sốt, chỉ nhìn thấy người bên cạnh mình đứng lên, cung kính hành một cái đại lễ với Lam Khải Nhân, sau đó trầm giọng nói:

"Thúc phụ, Vong Cơ có chuyện muốn thỉnh cầu."

Lam Khải Nhân nói:

"Có chuyện gì mà cần dùng đến đại lễ như vậy?"

Lam Vong Cơ: "..."

Y liếc Ngụy Vô Tiện một cái. Khi bốn mắt chạm nhau, Ngụy Vô Tiện ngay lập tức đoán ra Lam Vong Cơ muốn làm gì. Lúc này cũng không quan tâm đến dáng vẻ hay ấn tượng tốt gì gì đó nữa, chỉ muốn mạnh mẽ che miệng y lại, nhưng cuối cùng vẫn chậm một bước. Lam Vong Cơ đã quỳ hẳn xuống trước mặt Lam Khải Nhân, nói:

"Lúc trước có chuyện lừa dối, không tuân thủ gia quy, là lỗi của Vong Cơ. Lát nữa sẽ tự mình lĩnh phạt."

Lam Khải Nhân nheo mắt:

"Con đang nói cái gì..."

Lúc này đến ngay cả Lam Hi Thần cũng không nhịn được mà lên tiếng:

"Vong Cơ?"

Lam Vong Cơ ngẩng đầu, chăm chú nhìn thẳng Lam Khải Nhân, không tự ti cũng không kiêu ngạo mà nói:

"Vong Cơ cùng... Mạc công tử, tình đầu ý hợp, vạn mong... thúc phụ tác thành."
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện