56.
Rút kinh nghiệm từ lần đầu tiên, lần này xong chuyện Lam Vong Cơ cũng xử lý gọn gàng hơn rất nhiều. Y ôm Ngụy Vô Tiện đi tắm rửa xong liền bế về giường, nhưng không lập tức thả xuống mà để hắn dựa vào trong lồng ngực mình, ngồi một lúc lâu.
Ngụy Vô Tiện mệt không chịu nổi, cổ họng đã sớm khản đặc, làm ổ trong khuôn ngực vừa ấm áp vừa thoải mái lại không nhịn được muốn trêu chọc, mơ mơ màng màng gọi:
"Lam Trạm..."
Lam Vong Cơ ôn nhu đáp:
"Ơi..."
Ngụy Vô Tiện gật gật đầu, tự tìm cho mình một tư thế thoải mái hơn, lại gọi:
"Lam Trạm."
Lam Vong Cơ đáp:
"Ta đây. Sao nào?"
Ngụy Vô Tiện: "..."
Lam Vong Cơ hỏi:
"Trong người không khỏe à?"
Ngụy Vô Tiện đáp:
"Không phải..."
Im lặng một lúc, bỗng nhiên hắn nói:
"Lam Trạm, ngươi đừng sợ."
Lam Vong Cơ đặt lên trán hắn một nụ hôn, nói:
"Ta không sợ."
"Ừm." Ngụy Vô Tiện nhìn qua có vẻ an tâm.
Lam Vong Cơ nâng tay lên, tắt nến đi rồi ôm Ngụy Vô Tiện nằm xuống. Ngụy Vô Tiện nằm trong ngực y, mềm mại thì thầm:
"Lam Trạm, đừng sợ. Thức giấc... ta vẫn ở đây."
Lam Vong Cơ mỉm cười, ôn nhu đáp:
"Được."
***
Ngụy Vô Tiện có cảm giác mình đã mơ một giấc mơ thật là dài.
Trong mơ, hắn quay về khoảng thời gian mà Lam Vong Cơ từng mất đi hắn của nhiều năm trước.
Hắn tận mắt nhìn thấy từng vết từng vết giới tiên trên lưng y tốt lên từng ngày.
Rốt cuộc hắn cũng có cơ hội tự mình lấp đầy trái tim bị những năm tháng cô đơn lạnh lẽo khoét thành từng vết thương máu chảy đầm đìa kia.
Hắn bảo vệ Lam Trạm, hắn còn thay Lam Trạm nhận một vết thương.
***
Khi tia nắng ban mai đầu tiên tràn qua khe cửa, Ngụy Vô Tiện liền chớp mắt tỉnh giấc.
Còn chưa tới giờ Mão, Lam Vong Cơ cũng đã tỉnh, tóc đen tán loạn, tùy ý khoác trên mình một tấm áo trắng, ngồi bên cạnh giường âu yếm nhìn hắn, hiếm khi thấy cả người y toát ra khí tức lười biếng như vậy.
Ngụy Vô Tiện còn chưa hoàn toàn tỉnh táo, tầm nhìn cũng có chút mơ hồ. Hắn dụi dụi mắt, thanh âm khàn khàn mà cười nói:
"Lam Trạm, ta cảm thấy mình đã ngủ rất lâu rồi."
Lam Vong Cơ đáp:
"Ừ."
Ngụy Vô Tiện: "..."
Giọng nói kia so với tưởng tượng của hắn có chút khác nhau.
Ngụy Vô Tiện chậm rãi buông tay xuống. Chỉ thấy Lam Vong Cơ đang ngồi bên giường dùng ánh mắt ôn nhu mà âu yếm nhìn hắn, vẫn là Lam Vong Cơ mới hơn hai mươi tuổi, khuôn mặt tuấn dật vẫn còn vương lại một chút ngây ngô. Lam Vong Cơ có chút khó hiểu, khẽ gọi:
"Ngụy Anh?"
Ngụy Vô Tiện kinh ngạc mà nhìn y:
"..."
Rốt cuộc hắn cũng hoàn toàn tỉnh táo, quay phắt đầu lại nhìn tấm bình phong cách đó không xa.
Chỉ thấy bên dưới tấm bình phong lưu vân kia, một cái lư hương vẫn yên ổn đặt ở đấy, làn khói vẫn không ngừng nhẹ nhàng lượn lờ bên trên.
"..."
Rút kinh nghiệm từ lần đầu tiên, lần này xong chuyện Lam Vong Cơ cũng xử lý gọn gàng hơn rất nhiều. Y ôm Ngụy Vô Tiện đi tắm rửa xong liền bế về giường, nhưng không lập tức thả xuống mà để hắn dựa vào trong lồng ngực mình, ngồi một lúc lâu.
Ngụy Vô Tiện mệt không chịu nổi, cổ họng đã sớm khản đặc, làm ổ trong khuôn ngực vừa ấm áp vừa thoải mái lại không nhịn được muốn trêu chọc, mơ mơ màng màng gọi:
"Lam Trạm..."
Lam Vong Cơ ôn nhu đáp:
"Ơi..."
Ngụy Vô Tiện gật gật đầu, tự tìm cho mình một tư thế thoải mái hơn, lại gọi:
"Lam Trạm."
Lam Vong Cơ đáp:
"Ta đây. Sao nào?"
Ngụy Vô Tiện: "..."
Lam Vong Cơ hỏi:
"Trong người không khỏe à?"
Ngụy Vô Tiện đáp:
"Không phải..."
Im lặng một lúc, bỗng nhiên hắn nói:
"Lam Trạm, ngươi đừng sợ."
Lam Vong Cơ đặt lên trán hắn một nụ hôn, nói:
"Ta không sợ."
"Ừm." Ngụy Vô Tiện nhìn qua có vẻ an tâm.
Lam Vong Cơ nâng tay lên, tắt nến đi rồi ôm Ngụy Vô Tiện nằm xuống. Ngụy Vô Tiện nằm trong ngực y, mềm mại thì thầm:
"Lam Trạm, đừng sợ. Thức giấc... ta vẫn ở đây."
Lam Vong Cơ mỉm cười, ôn nhu đáp:
"Được."
***
Ngụy Vô Tiện có cảm giác mình đã mơ một giấc mơ thật là dài.
Trong mơ, hắn quay về khoảng thời gian mà Lam Vong Cơ từng mất đi hắn của nhiều năm trước.
Hắn tận mắt nhìn thấy từng vết từng vết giới tiên trên lưng y tốt lên từng ngày.
Rốt cuộc hắn cũng có cơ hội tự mình lấp đầy trái tim bị những năm tháng cô đơn lạnh lẽo khoét thành từng vết thương máu chảy đầm đìa kia.
Hắn bảo vệ Lam Trạm, hắn còn thay Lam Trạm nhận một vết thương.
***
Khi tia nắng ban mai đầu tiên tràn qua khe cửa, Ngụy Vô Tiện liền chớp mắt tỉnh giấc.
Còn chưa tới giờ Mão, Lam Vong Cơ cũng đã tỉnh, tóc đen tán loạn, tùy ý khoác trên mình một tấm áo trắng, ngồi bên cạnh giường âu yếm nhìn hắn, hiếm khi thấy cả người y toát ra khí tức lười biếng như vậy.
Ngụy Vô Tiện còn chưa hoàn toàn tỉnh táo, tầm nhìn cũng có chút mơ hồ. Hắn dụi dụi mắt, thanh âm khàn khàn mà cười nói:
"Lam Trạm, ta cảm thấy mình đã ngủ rất lâu rồi."
Lam Vong Cơ đáp:
"Ừ."
Ngụy Vô Tiện: "..."
Giọng nói kia so với tưởng tượng của hắn có chút khác nhau.
Ngụy Vô Tiện chậm rãi buông tay xuống. Chỉ thấy Lam Vong Cơ đang ngồi bên giường dùng ánh mắt ôn nhu mà âu yếm nhìn hắn, vẫn là Lam Vong Cơ mới hơn hai mươi tuổi, khuôn mặt tuấn dật vẫn còn vương lại một chút ngây ngô. Lam Vong Cơ có chút khó hiểu, khẽ gọi:
"Ngụy Anh?"
Ngụy Vô Tiện kinh ngạc mà nhìn y:
"..."
Rốt cuộc hắn cũng hoàn toàn tỉnh táo, quay phắt đầu lại nhìn tấm bình phong cách đó không xa.
Chỉ thấy bên dưới tấm bình phong lưu vân kia, một cái lư hương vẫn yên ổn đặt ở đấy, làn khói vẫn không ngừng nhẹ nhàng lượn lờ bên trên.
"..."
Danh sách chương