41.
Có lẽ bởi vì ánh mắt của Lam Vong Cơ thật sự đáng sợ, cho nên dù trước mắt là một trận hoa mày chóng mặt, Ngụy Vô Tiện cũng cố gắng chống đỡ để không lập tức ngất xỉu. Nín nhịn, đến lúc cơn đau qua đi thì tốt hơn một chút, thậm chí còn có thể làm như không có việc gì nhắc nhở Lam Vong Cơ nhặt miếng vảy kia lên.
Bầu trời bị mây đen che kín, mưa to tầm tã, tấm chắn linh lực trên đầu hai người sắp không che được nữa rồi. Lam Vong Cơ dìu Ngụy Vô Tiện đến một cái sơn động miễn cưỡng có thể trú mưa gần đó, đỡ Ngụy Vô Tiện dựa vào vách đá ngồi xuống, suy đi tính lại vẫn đốt lên một đống lửa. Lam Vong Cơ hỏi:
"Có lạnh không?"
Ngụy Vô Tiện lắc đầu. Vừa rồi Lam Vong Cơ đã xử lý qua miệng vết thương ở bụng cho hắn, máu cũng đã ngưng chảy, chỉ còn lại một vệt máu mơ hồ loang lổ trên y phục màu đen. Nhưng mà rơi vào trong mắt Lam Vong Cơ thì muốn bao nhiêu dọa người có bấy nhiêu dọa người. Ánh lửa bập bùng chiếu sáng sơn động tối đen như mực, soi rọi lên dáng vẻ chật vật của hai người. Bọn họ không hẹn mà gặp cùng nhau nhớ đến chuyện cũ, nhưng lại là hai chuyện hoàn toàn khác nhau.
Lam Vong Cơ nhớ đến lần cuối cùng y nhìn thấy Ngụy Vô Tiện lúc hắn "còn sống". Khi đó, y đem Ngụy Vô Tiện giấu trên một ngọn núi hoang ở Di Lăng, người trước mặt y hai mắt đờ đẫn, thần trí mơ hồ. Y lại giống như kẻ điên, không ngừng lặp đi lặp lại với hắn những lời thổ lộ tâm ý mà y đã giấu kín trong lòng. Nhưng cho dù y nói nhiều thế nào, người nọ vẫn chỉ lạnh lùng mà đáp lại một chữ. Thật ra Lam Vong Cơ biết rõ, lúc ấy đầu óc của Ngụy Vô Tiện đã không còn tỉnh táo, những điều y nói cũng chỉ là thứ yếu. Khi đó tim y đau như dao cắt là bởi lẽ, một thiếu niên thần thái phi dương đến vậy, mà hiện giờ lại biến thành dáng vẻ như thế.
Y mím môi, lấy thuốc trị thương từ trong tay áo ra, là bí dược của Cô Tô Lam thị, hiệu quả tốt nhất. Y cố gắng áp chế cánh tay đang run lên nhè nhẹ của mình, cẩn thận bôi thuốc lên miệng vết thương cho hắn.
Mà lúc này, Ngụy Vô Tiện cũng đang chìm trong hồi ức, nhưng là nhớ về một chuyện khác. Khi còn niên thiếu, trong đáy động dưới chân núi Mộ Khê, có hai thiếu niên bị thương kẹt ở đấy, kêu trời không thấu gọi đất không hay, tình cảnh không thể tồi tệ hơn được nữa. Hắn nhìn Lam Vong Cơ bây giờ đang nửa ngồi nửa quỳ giúp hắn bôi thuốc, lại nhớ đến năm đó hắn cũng từng giống vậy, đem số dược thảo ít đến đáng thương trong túi thơm rịt lên vết thương trên đùi Lam Vong Cơ. Thời thế thay đổi, hắn trở thành người bị thương, còn Lam Vong Cơ hiện giờ đang đắp thuốc cho hắn. Khóe miệng Ngụy Vô Tiện cong lên, mỉm cười.
Lam Vong Cơ ngẩng đầu liếc hắn một cái, vẫn không nói gì, nhưng trong mắt lại hiện rõ hai chữ: Còn cười!
Ngụy Vô Tiện trấn an y:
"Nhớ lại chuyện cũ thôi. Ngươi yên tâm đi Lam Trạm, miệng vết thương không sâu, ta không sao đâu."
Lời này cũng không sai, vừa rồi mọi chuyện diễn ra nhanh như chớp giật, nhưng ở thời khắc cuối cùng hắn vẫn kịp thời tránh được chỗ hiểm, bằng không thì Lam Vong Cơ lúc này cũng không thể nào bình tĩnh mà bôi thuốc cho hắn được đâu. Ngụy Vô Tiện hất hất cằm, đưa tay chỉ vào bình dược trong tay Lam Vong Cơ:
"Thuốc này nhà các ngươi ta biết, hiệu quả thật sự tốt. Vết thương như trên bụng ta, ba bốn ngày là có thể khép miệng, không lưu lại một tí sẹo nào."
Ánh mắt Lam Vong Cơ nhấp nháy, từ chối cho ý kiến, ngón tay vẫn nhẹ nhàng bôi thuốc cho hắn, xong xuôi còn cẩn thận băng bó kỹ lại.
Hai người ngồi sát nhau trong sơn động, dùng linh lực sưởi ấm, quần áo cũng đã khô đến bảy tám phần. Cơn mưa khiến người ta sợ hãi ngoài sơn động cũng đã có xu thế nhỏ đi, Ngụy Vô Tiện liền nói:
"Nơi này không nên ở lâu, chúng ta xuống núi trước."
Lam Vong Cơ đáp:
"Ừ."
Y nhìn thoáng qua Ngụy Vô Tiện, ho nhẹ một tiếng, nói:
"Ta cõng ngươi."
Ngụy Vô Tiện cười hắc hắc, cố tình nói:
"Miệng vết thương của ta ở trên bụng, ngươi còn cõng ta trên lưng, ta không muốn đã đau còn đau hơn đâu."
Lam Vong Cơ ngẩn người ra, hàng mi khẽ động đậy, nói:
"Vậy làm thế nào mới tốt?"
Ngụy Vô Tiện giơ hai tay về phía y, nói:
"Bế ta đi."
Lam Vong Cơ: "..."
Từ nhỏ đến lớn, chính y cũng chưa từng được ai bế qua... cho dù là "cõng", cũng chỉ có Ngụy Vô Tiện từng cõng y. Lúc trước lấy hết can đảm mới dám từ phía sau ôm chặt lấy hắn, ôm đến thập phần cẩn thận. Bây giờ đối phương lại mở miệng đòi y bế, khó trách được y có chút lưỡng lự. Ngụy Vô Tiện lại còn giả vờ không hiểu băn khoăn của y, nghiêng nghiêng đầu, nói:
"Ngươi không bế được sao? Không sao cả, không biết bế thì ta chỉ cho ngươi. Nào, Lam Trạm, trước hết ngươi luồn tay trái xuống đỡ lưng ta..."
Lam Vong Cơ nói:
"Ta sẽ."
Ngụy Vô Tiện cười hì hì nói:
"Vậy mau lên."
Lam Vong Cơ đi về phía hắn, hơi cúi người, tay trái đỡ lấy lưng, tay phải luồn xuống khúc cong nơi đầu gối. Ngụy Vô Tiện chủ động vòng tay ôm lấy cổ y. Lam Vong Cơ chậm rãi mà vững vàng bế Ngụy Vô Tiện lên. Y hỏi:
"Đau không?"
"Hả?" Có đau hay không cũng là do Ngụy Vô Tiện nói láo cả thôi, một lúc sau hắn mới kịp phản ứng lại, vội nói: "Không đau không đau. Được ngươi bế thoải mái cực kỳ."
Bả vai Lam Vong Cơ không nhịn được khẽ run một cái, nhưng tay chân cũng không hoảng. Y bế Ngụy Vô Tiện ra khỏi sơn động, vững bước đi xuống chân núi.
Chưa đi được hai bước, Ngụy Vô Tiện liền không chịu nổi sự yên tĩnh, nói:
"Thật là chán quá à, chúng ta nói chuyện phiếm đi."
Lam Vong Cơ vẫn nhìn thẳng về phía trước:
"Vết thương vừa cầm máu, đừng nói nhiều."
Ngụy Vô Tiện ỉu xìu xuống:
"Vết thương nhỏ tí, có vấn đề gì đâu."
Hắn nhìn khuôn mặt tràn đầy nghiêm túc của Lam Vong Cơ, toàn thân, nhất là cánh tay vô cùng căng thẳng, nhịn không được mà bật cười, nói:
"Làm gì mà ngươi phải khẩn trương như vậy?"
"..." Lam Vong Cơ nhắc lại: "Đừng nói nữa."
Ngụy Vô Tiện nhất quyết không chịu buông tha. Cho dù bây giờ đầu hắn cũng có chút choáng vì mất máu, hoa mắt chóng mặt, nhưng nhìn qua không hề giống người bị thương. Không chỉ nói liên mồm, còn không ngừng cựa quậy trong vòng tay của Lam Vong Cơ. Hắn nói:
"Lam Trạm, ngươi đâu cần phải thế. Ngươi quên rồi? Chuyện quá phận hơn chuyện này chúng ta cũng làm qua rồi, tại sao chỉ là bế thôi mà cũng phải căng thẳng như vậy?"
Vành tai Lam Vong Cơ đỏ lên, nét u ám chần chừ không chịu tan biến trên khuôn mặt trắng như bạch ngọc cũng vơi đi một chút. Y dùng sức trừng mắt liếc Ngụy Vô Tiện một cái. Ngụy Vô Tiện còn muốn nói tiếp, lại phát hiện ra hai cánh môi của mình dính chặt vào nhau, làm cách nào cũng không mở miệng được.
Lam Vong Cơ thế mà lại có thể cấm ngôn hắn!
Lần cuối bị cấm ngôn cách đây đã lâu lẩu lầu lâu rồi, lâu đến mức Ngụy Vô Tiện sững sờ hơn nửa ngày mới kịp phản ứng lại. Đang chuẩn bị kháng nghị thì bên hông bỗng cảm thấy tê rần, một trận bủn rủn vô lực không thể chống cự lan khắp toàn thân.
Ngụy Vô Tiện: "..."
Không thể ngọ nguậy cũng không thể nói chuyện, rốt cuộc thì Ngụy Vô Tiện cũng phải triệt để yên phận.
Lam Vong Cơ thản nhiên thu hồi ánh mắt, điều chỉnh tư thế lại một chút, đem Ngụy Vô Tiện đang nằm trong lồng ngực ôm vững hơn, bước nhanh xuống núi.
Có lẽ bởi vì ánh mắt của Lam Vong Cơ thật sự đáng sợ, cho nên dù trước mắt là một trận hoa mày chóng mặt, Ngụy Vô Tiện cũng cố gắng chống đỡ để không lập tức ngất xỉu. Nín nhịn, đến lúc cơn đau qua đi thì tốt hơn một chút, thậm chí còn có thể làm như không có việc gì nhắc nhở Lam Vong Cơ nhặt miếng vảy kia lên.
Bầu trời bị mây đen che kín, mưa to tầm tã, tấm chắn linh lực trên đầu hai người sắp không che được nữa rồi. Lam Vong Cơ dìu Ngụy Vô Tiện đến một cái sơn động miễn cưỡng có thể trú mưa gần đó, đỡ Ngụy Vô Tiện dựa vào vách đá ngồi xuống, suy đi tính lại vẫn đốt lên một đống lửa. Lam Vong Cơ hỏi:
"Có lạnh không?"
Ngụy Vô Tiện lắc đầu. Vừa rồi Lam Vong Cơ đã xử lý qua miệng vết thương ở bụng cho hắn, máu cũng đã ngưng chảy, chỉ còn lại một vệt máu mơ hồ loang lổ trên y phục màu đen. Nhưng mà rơi vào trong mắt Lam Vong Cơ thì muốn bao nhiêu dọa người có bấy nhiêu dọa người. Ánh lửa bập bùng chiếu sáng sơn động tối đen như mực, soi rọi lên dáng vẻ chật vật của hai người. Bọn họ không hẹn mà gặp cùng nhau nhớ đến chuyện cũ, nhưng lại là hai chuyện hoàn toàn khác nhau.
Lam Vong Cơ nhớ đến lần cuối cùng y nhìn thấy Ngụy Vô Tiện lúc hắn "còn sống". Khi đó, y đem Ngụy Vô Tiện giấu trên một ngọn núi hoang ở Di Lăng, người trước mặt y hai mắt đờ đẫn, thần trí mơ hồ. Y lại giống như kẻ điên, không ngừng lặp đi lặp lại với hắn những lời thổ lộ tâm ý mà y đã giấu kín trong lòng. Nhưng cho dù y nói nhiều thế nào, người nọ vẫn chỉ lạnh lùng mà đáp lại một chữ. Thật ra Lam Vong Cơ biết rõ, lúc ấy đầu óc của Ngụy Vô Tiện đã không còn tỉnh táo, những điều y nói cũng chỉ là thứ yếu. Khi đó tim y đau như dao cắt là bởi lẽ, một thiếu niên thần thái phi dương đến vậy, mà hiện giờ lại biến thành dáng vẻ như thế.
Y mím môi, lấy thuốc trị thương từ trong tay áo ra, là bí dược của Cô Tô Lam thị, hiệu quả tốt nhất. Y cố gắng áp chế cánh tay đang run lên nhè nhẹ của mình, cẩn thận bôi thuốc lên miệng vết thương cho hắn.
Mà lúc này, Ngụy Vô Tiện cũng đang chìm trong hồi ức, nhưng là nhớ về một chuyện khác. Khi còn niên thiếu, trong đáy động dưới chân núi Mộ Khê, có hai thiếu niên bị thương kẹt ở đấy, kêu trời không thấu gọi đất không hay, tình cảnh không thể tồi tệ hơn được nữa. Hắn nhìn Lam Vong Cơ bây giờ đang nửa ngồi nửa quỳ giúp hắn bôi thuốc, lại nhớ đến năm đó hắn cũng từng giống vậy, đem số dược thảo ít đến đáng thương trong túi thơm rịt lên vết thương trên đùi Lam Vong Cơ. Thời thế thay đổi, hắn trở thành người bị thương, còn Lam Vong Cơ hiện giờ đang đắp thuốc cho hắn. Khóe miệng Ngụy Vô Tiện cong lên, mỉm cười.
Lam Vong Cơ ngẩng đầu liếc hắn một cái, vẫn không nói gì, nhưng trong mắt lại hiện rõ hai chữ: Còn cười!
Ngụy Vô Tiện trấn an y:
"Nhớ lại chuyện cũ thôi. Ngươi yên tâm đi Lam Trạm, miệng vết thương không sâu, ta không sao đâu."
Lời này cũng không sai, vừa rồi mọi chuyện diễn ra nhanh như chớp giật, nhưng ở thời khắc cuối cùng hắn vẫn kịp thời tránh được chỗ hiểm, bằng không thì Lam Vong Cơ lúc này cũng không thể nào bình tĩnh mà bôi thuốc cho hắn được đâu. Ngụy Vô Tiện hất hất cằm, đưa tay chỉ vào bình dược trong tay Lam Vong Cơ:
"Thuốc này nhà các ngươi ta biết, hiệu quả thật sự tốt. Vết thương như trên bụng ta, ba bốn ngày là có thể khép miệng, không lưu lại một tí sẹo nào."
Ánh mắt Lam Vong Cơ nhấp nháy, từ chối cho ý kiến, ngón tay vẫn nhẹ nhàng bôi thuốc cho hắn, xong xuôi còn cẩn thận băng bó kỹ lại.
Hai người ngồi sát nhau trong sơn động, dùng linh lực sưởi ấm, quần áo cũng đã khô đến bảy tám phần. Cơn mưa khiến người ta sợ hãi ngoài sơn động cũng đã có xu thế nhỏ đi, Ngụy Vô Tiện liền nói:
"Nơi này không nên ở lâu, chúng ta xuống núi trước."
Lam Vong Cơ đáp:
"Ừ."
Y nhìn thoáng qua Ngụy Vô Tiện, ho nhẹ một tiếng, nói:
"Ta cõng ngươi."
Ngụy Vô Tiện cười hắc hắc, cố tình nói:
"Miệng vết thương của ta ở trên bụng, ngươi còn cõng ta trên lưng, ta không muốn đã đau còn đau hơn đâu."
Lam Vong Cơ ngẩn người ra, hàng mi khẽ động đậy, nói:
"Vậy làm thế nào mới tốt?"
Ngụy Vô Tiện giơ hai tay về phía y, nói:
"Bế ta đi."
Lam Vong Cơ: "..."
Từ nhỏ đến lớn, chính y cũng chưa từng được ai bế qua... cho dù là "cõng", cũng chỉ có Ngụy Vô Tiện từng cõng y. Lúc trước lấy hết can đảm mới dám từ phía sau ôm chặt lấy hắn, ôm đến thập phần cẩn thận. Bây giờ đối phương lại mở miệng đòi y bế, khó trách được y có chút lưỡng lự. Ngụy Vô Tiện lại còn giả vờ không hiểu băn khoăn của y, nghiêng nghiêng đầu, nói:
"Ngươi không bế được sao? Không sao cả, không biết bế thì ta chỉ cho ngươi. Nào, Lam Trạm, trước hết ngươi luồn tay trái xuống đỡ lưng ta..."
Lam Vong Cơ nói:
"Ta sẽ."
Ngụy Vô Tiện cười hì hì nói:
"Vậy mau lên."
Lam Vong Cơ đi về phía hắn, hơi cúi người, tay trái đỡ lấy lưng, tay phải luồn xuống khúc cong nơi đầu gối. Ngụy Vô Tiện chủ động vòng tay ôm lấy cổ y. Lam Vong Cơ chậm rãi mà vững vàng bế Ngụy Vô Tiện lên. Y hỏi:
"Đau không?"
"Hả?" Có đau hay không cũng là do Ngụy Vô Tiện nói láo cả thôi, một lúc sau hắn mới kịp phản ứng lại, vội nói: "Không đau không đau. Được ngươi bế thoải mái cực kỳ."
Bả vai Lam Vong Cơ không nhịn được khẽ run một cái, nhưng tay chân cũng không hoảng. Y bế Ngụy Vô Tiện ra khỏi sơn động, vững bước đi xuống chân núi.
Chưa đi được hai bước, Ngụy Vô Tiện liền không chịu nổi sự yên tĩnh, nói:
"Thật là chán quá à, chúng ta nói chuyện phiếm đi."
Lam Vong Cơ vẫn nhìn thẳng về phía trước:
"Vết thương vừa cầm máu, đừng nói nhiều."
Ngụy Vô Tiện ỉu xìu xuống:
"Vết thương nhỏ tí, có vấn đề gì đâu."
Hắn nhìn khuôn mặt tràn đầy nghiêm túc của Lam Vong Cơ, toàn thân, nhất là cánh tay vô cùng căng thẳng, nhịn không được mà bật cười, nói:
"Làm gì mà ngươi phải khẩn trương như vậy?"
"..." Lam Vong Cơ nhắc lại: "Đừng nói nữa."
Ngụy Vô Tiện nhất quyết không chịu buông tha. Cho dù bây giờ đầu hắn cũng có chút choáng vì mất máu, hoa mắt chóng mặt, nhưng nhìn qua không hề giống người bị thương. Không chỉ nói liên mồm, còn không ngừng cựa quậy trong vòng tay của Lam Vong Cơ. Hắn nói:
"Lam Trạm, ngươi đâu cần phải thế. Ngươi quên rồi? Chuyện quá phận hơn chuyện này chúng ta cũng làm qua rồi, tại sao chỉ là bế thôi mà cũng phải căng thẳng như vậy?"
Vành tai Lam Vong Cơ đỏ lên, nét u ám chần chừ không chịu tan biến trên khuôn mặt trắng như bạch ngọc cũng vơi đi một chút. Y dùng sức trừng mắt liếc Ngụy Vô Tiện một cái. Ngụy Vô Tiện còn muốn nói tiếp, lại phát hiện ra hai cánh môi của mình dính chặt vào nhau, làm cách nào cũng không mở miệng được.
Lam Vong Cơ thế mà lại có thể cấm ngôn hắn!
Lần cuối bị cấm ngôn cách đây đã lâu lẩu lầu lâu rồi, lâu đến mức Ngụy Vô Tiện sững sờ hơn nửa ngày mới kịp phản ứng lại. Đang chuẩn bị kháng nghị thì bên hông bỗng cảm thấy tê rần, một trận bủn rủn vô lực không thể chống cự lan khắp toàn thân.
Ngụy Vô Tiện: "..."
Không thể ngọ nguậy cũng không thể nói chuyện, rốt cuộc thì Ngụy Vô Tiện cũng phải triệt để yên phận.
Lam Vong Cơ thản nhiên thu hồi ánh mắt, điều chỉnh tư thế lại một chút, đem Ngụy Vô Tiện đang nằm trong lồng ngực ôm vững hơn, bước nhanh xuống núi.
Danh sách chương