Sở Tô đối với chuyện tình của Thẩm Mạc Thành và La Thiếu Hằng kỳ thực cũng không tính là hiểu rõ, cậu biết đại thể đều là cùng La Thiếu Hằng nói chuyện phiếm mà nghe được, đối với ấn tượng của Thẩm Mạc Thành cũng là dáng vẻ kia trong miệng của La Thiếu Hằng. Từ lúc vào cửa bắt đầu cậu liền phát hiện người trước mắt kỳ thực cùng người mà La Thiếu Hằng nói có khác biệt rất lớn, ở trong mắt của La Thiếu Hằng Thẩm Mạc Thành là người ôn nhu, thậm chí là tồn tại trung khuyển, hắn ta đối La Thiếu Hằng đã đến mức bảo hộ nhất định.

Nhưng người trước mắt cũng không phải như vậy, hắn ta cho người khác cảm giác rất lãnh mạc, lệ khí giữa hai hàng lông mày khiến người kiêng kỵ, đó là loại khí thế mà người nắm giữ quyền sinh sát trên thượng vị lâu mới có. Cậu không có biện pháp đem người này cùng cái người biết nấu cơm cho chú ấy trong miệng La Thiếu Hằng, sẽ chờ chú ấy tan học, sẽ vì sinh nhật của chú ấy mà tự mình học làm bánh gato liên hệ với nhau, loại này tương phản quá lớn.

Cho tới bây giờ mới hơi có chút tin tưởng, bộ dáng Thẩm Mạc Thành thống khổ quá rõ ràng, sức lực hắn ta cầm điện thoại làm cho Sở Tô có chút bận tâm hắn ta sẽ bóp nát điện thoại kia, cậu thấy Thẩm Mạc Thành một tay để trên đầu, một tay gắt gao cầm lấy điện thoại, trong miệng không ngừng đọc thầm ba chữ La Thiếu Hằng đột nhiên cảm giác có chút không đành lòng, cho dù hắn ta mất đi ký ức, chú nhỏ đối với hắn ta mà nói vẫn là người có thể khiến cho hắn ta xúc động mãnh liệt như vậy? Hoặc là tất cả ôn nhu trong cuộc đời của người đàn ông này đều dành cho chú ấy đi.

Lúc trước có thể cậu không thể hiểu được cái loại ràng buộc như xâm nhập linh hồn này, thế nhưng sau khi trải qua tình cảm cùng Tiếu Thần, Sở Tô cảm thấy cậu hẳn là có thể hiểu được, nếu như bảo cậu và Tiếu Thần xa nhau, cậu cũng là không muốn, cho dù là nghĩ cũng đã cảm thấy không có biện pháp thừa nhận, như vậy trong lòng hai người tại chia ly mười năm trước, lại là có bao nhiêu bất lực cùng tịch mịch, Thẩm Mạc Thành mất đi ký ức khi nhắc đến tên và nhìn thấy hình của La Thiếu Hằng còn như thế, như vậy La Thiếu Hằng mười năm trước bức bách chính mình lại khó chịu như thế nào.

“Ngài có khỏe không?” Chờ nét mặt Thẩm Mạc Thành hòa hoãn lại một ít, Sở Tô nhẹ giọng hỏi một câu.

Trên trán Thẩm Mạc Thành hiện đầy mồ hôi rịn rậm rạp chằng chịt, tụ hội thành từng giọt từ trên trán hắn ta trượt xuống, thế nhưng hắn ta không có tâm tư đi chú ý, chỉ là hơi thở phì phò nhìn người trong hình, hồi lâu mới thấp giọng hỏi, “Còn có hình nào khác của cậu ấy không?”

Sở Tô sửng sốt một chút, lắc đầu, “Đã không còn.” Cậu lưu ảnh chụp cũng không nhiều, đại bộ phận là Lộ Dương dùng điện thoại của cậu tự sướng, ảnh chụp La Thiếu Hằng là cậu dùng để làm avatar danh bạ mới có thể vẫn còn lưu trong di dộng.

Thấy cậu lắc đầu trong mắt Thẩm Mạc Thành hiện lên vẻ thất vọng, chuyển mắt dời về ảnh chụp trên màn hình, hắn ta vẫn còn chưa có nhớ được nhiều chuyện cũ, thế nhưng trong lòng hắn ta có một thanh âm, hắn ta quen biết người này, hơn nữa người này đối với hắn ta rất quan trọng, trong lòng có loại lực lượng lôi kéo hắn ta muốn tới gần người này, muốn chạm đến, ôm, thậm chí là… hôn môi cậu ấy.

Phản ứng kịp mình đang suy nghĩ cái gì trong lòng Thẩm Mạc Thành một trận kinh ngạc, ở trong ấn tượng của hắn ta đây là lần đầu tiên hắn muốn ôm cùng hôn một người, hơn nữa còn là một người đàn ông, giống như là một loại phản ứng bản năng, hắn ta khát vọng người này.

“Ngài còn nhớ rõ là ai vì ngài mà bị đuổi khỏi nhà không? Là ai sau khi ngài rời đi như một kẻ ngu si chung quanh tìm kiếm ngài không?! Tất cả mọi người nói ngài đã chết, nhưng chú ấy không tin. Mười năm, chú ấy đợi ngài đã tròn mười năm, CMN ngài còn sống thế nào lại bỏ được không trở về thăm chú ấy một chút!!!”

Mấy câu Sở Tô vừa nói lại vang lên, hắn ta cúi đầu nhìn phất châu trên cổ tay mình một chút, lại nhìn người trong hình một chút, ngoại trừ đau đớn vô pháp xem nhẹ ra, trong lòng còn dần dần hiện lên một đáp án, đáp án đó nếu trước lúc này hắn ta cũng sẽ không tin tưởng, thế nhưng giờ khắc này hắn ta không ngừng tin tưởng, hơn nữa còn chờ mong. Đè xuống dục động dưới đáy lòng, Thẩm Mạc Thành nhìn về phía Sở Tô hỏi, “Tôi cùng cậu ấy, quan hệ lúc đó là như thế nào?”

Sở Tô không có trực tiếp trả lời hắn ta, hỏi ngược lại, “Ngài tin tưởng lời tôi nói sao? Ngài không sợ tôi là đang lừa gạt ngài sao?”

“Gạt tôi?” Thẩm Mạc Thành lập lại một lần, đột nhiên cười khẽ một tiếng, lúc hắn ta lạnh mặt quanh thân đều có loại khí tức làm cho người trốn xa ba thước, thế nhưng khi hắn ta cười, chút lãnh mạc và xa cách trong lúc đó bất chợt tựa như mây mù tản ra biến mất không còn thấy tăm hơi bóng dáng, lúc này Sở Tô lại bắt đầu tin tưởng tại sao La Thiếu Hằng lại nói Thẩm Mạc Thành thật ra là một người ôn nhu. Chỉ lúc hắn ta nhìn Sở Tô, đáy mắt đã không còn lệ khí như vừa rồi, trái lại sinh ra một tia nhu hòa, Sở Tô rất rõ ràng, đó không phải là đối với cậu, mà là đối với La Thiếu Hằng. Cậu và La Thiếu Hằng tướng mạo đều giống người phụ nữ quý tộc dịu dàng đã mất kia, cũng chính là bà cố La Thiếu Hằng, bà cố ngoại của cậu, ở giữa chân mày và mắt giữa hai người có đến tám phần tương tự nhau, nếu như cậu không có đoán sai, Thẩm Mạc Thành là muốn xuyên qua cậu mà nhìn thấy La Thiếu Hằng đi.

“Tôi nghĩ các cậu còn chưa đến mức dùng việc này lừa gạt tôi, hơn nữa, cái giá lừa gạt tôi cũng không nhẹ.” Thanh âm của Thẩm Mạc Thành trầm thấp, biểu tình trở nên có chút lãnh, thanh âm cũng mang theo lãnh ý nhè nhẹ, như là nghĩ tới điều gì, bất quá rất nhanh hắn ta lại thu hồi tâm tình trên mặt, thay đổi đề tài còn nói thêm, “Trên tay tôi quả thực còn có một tấm bảng gỗ, từ lúc tôi tỉnh lại thì đã có, thế nhưng bị hư một phần.” Nói đến đây trong giọng nói của hắn ta mang theo một chút than nhẹ, lấy từ trong bóp ra, bên trong chỗ để tấm hình rút ra một tấm bảng gỗ, tấm gỗ khoảng chừng vẫn chưa to bằng tấm hình hai tấc (3.5 x 5.3 cm), màu nâu sậm, trên mặt gỗ thiếu một lỗ trống to cỡ ngón tay, động tác hắn ta lấy ra đặt vào trong tay Sở Tô rất nhẹ, tựa như sợ nó bị hư hao, kỳ thực cái tấm gỗ đó cũng đã cũ nát không nhẹ.

Chỗ bị mất trên tấm gỗ vừa vặn là tên La Thiếu Hằng, ba chữ La Thiếu Hằng chỉ còn lại có nửa chữ Hằng, từ chỗ bị mất còn có một vết nứt kéo dài đến bên kia, từ bên ngoài nhìn tựa như là tấm gỗ bị chia làm hai, mặt ngoài ban đầu vốn trơn nhẵn cũng biến thành thô ráp cũ nát, mặt trái đều có không ít vết trầy, hàng chữ ở mặt trên cũng không còn rõ ràng, miễn cưỡng có thể nhận ra được.

“Đời này an ổn, nguyện Thành vui vẻ.” Sở Tô chậm rãi đọc lên chữ phía trên.

Khối gỗ trong tay La Thiếu Hằng khắc chính là “Đời này an ổn, nguyện Hằng bình an.”

Bình an vui vẻ.

Tấm gỗ của hai người hợp lại chính là cái ngụ ý này, cậu đem tấm gỗ trả lại cho Thẩm Mạc Thành, sau đó mỗi chữ mỗi câu đối với hắn ta nói, “Nếu như, tôi nói ngài và chú ấy là người yêu, ngài tin không?”

Người yêu.

Hai chữ này khiến cho Thẩm Mạc Thành chấn động, nhưng không có cảm thấy ngoài ý muốn, đáp án này cùng dự đoán trong lòng hắn ta không hề chênh lệch.

“Cậu ấy ở đâu?” Giấu đi tâm thần của mình, hắn ta hỏi.

“Tôi không thể nói cho ngài biết được.”

“Vì sao?” Thẩm Mạc Thành nhíu mày, hắn ta cho là mình và La Thiếu Hằng đã có một tầng quan hệ như vậy, hơn nữa từ lúc Sở Tô chất vấn hắn ta có thể hiểu rõ, cậu chắc là hy vọng mình và La Thiếu Hằng gặp mặt, nhưng sự thực lại không phải như vậy.

“Hai người đã mười năm không có gặp mặt, đồng thời ngài bây giờ đã quên mất chú ấy là ai ….”

“Tôi sẽ nhớ cậu ấy!” Thẩm Mạc Thành cắt đứt cậu, cái này cũng không phải lý do, hắn ta cảm giác mình sẽ nhớ lại, đồng thời nhất định nhớ lại, nếu quả thật theo như lời Sở Tô nói chuyện giữa hắn ta và La Thiếu Hằng là thật, như vậy hiện tại chính mình quên mất đối phương, lại làm cho hắn ta cảm thấy đây là một loại phản bội, cho dù là thân bất do kỷ, nhưng hắn ta vẫn như cũ vô pháp bỏ qua hổ thẹn ở đáy lòng bắt đầu dần dần nhô ra.

“Đây không phải là trọng điểm.” Sở Tô nhạt nhạt nói.

“Trọng điểm là cái gì?” Thẩm Mạc Thành hỏi.

“Trọng điểm là có lẽ chú ấy đã buông xuống, chú ấy thật vất vả mới từ quá khứ đi ra, đã quen cuộc sống không có ngài, nếu như ngài lại một lần nữa xuất hiện ở trước mắt chú ấy, tôi không xác định được như vậy đối với chú ấy có tốt hay không.” Sở Tô nói ra băn khoăn của mình, “Chú ấy có thể thừa nhận mất đi một lần, lại không nhất định có thể thừa nhận lần thứ hai, ngài không cách nào tưởng tượng được chú ấy là làm sao để trải qua nhiều năm như vậy.”

Nghe thấy Sở Tô nói La Thiếu Hằng chính là đã buông xuống tình cảm giữa hai người bọn họ, Thẩm Mạc Thành vô thức muốn phản bác nói hắn sẽ không, thế nhưng nghe thấy câu nói sau cùng của Sở Tô trong lòng hắn ta một trận siết chặt, mở miệng lần nữa mới phát hiện thanh âm mình có chút khàn, “… Cậu ấy làm sao vậy?”

“Sau năm thứ hai ngài gặp chuyện không may, chú ấy ở viện an dưỡng bốn năm.” Sở Tô thấp giọng nói, “Khi đó tất cả mọi người sợ chú ấy chịu không nổi tự sát, thế nhưng có một ngày chú ấy đột nhiên một người thu dọn đồ đạc đi viện an dưỡng, khi chú ấy nằm viện năm thứ ba tôi mới tìm được chú ấy, chú ấy gầy đến cơ hồ đều còn xương.” Nhắc đến việc này Sở Tô không che giấu được khổ sở trong thanh âm, từ lúc rời khỏi La gia đến khi một lần nữa nhìn thấy La Thiếu Hằng cậu đã mười hai tuổi, La Hào len lén dẫn cậu đến viện an dưỡng gặp chú ấy, cậu thủy chung quên không được tại nơi phòng bệnh màu trắng đó, La Thiếu Hằng khuôn mặt tái nhợt bộ dạng nhìn về phía bên ngoài cửa sổ, khi đó trên người La Thiếu Hằng không có một tia tức giận, Sở Tô hầu như sợ chú ấy muốn đem ý chí cầu sinh sau cùng mất đi tại phòng bệnh như cái nhà tù.

Tiếu Thần ở bên cạnh vươn tay nắm vai Sở Tô, không tiếng động an ủi cậu.

“Cậu nói cậu ấy ….” Thẩm Mạc Thành nói đến chỗ này liền dừng lại, câu nói kế tiếp cũng không nói nên lời, lúc Sở Tô nói đến viện an dưỡng trái tim hắn ta từng trận đau đớn, người trong hình sạch sẽ đẹp đẽ đến như vậy, hắn ta không cách nào tưởng tượng được người như vậy lại ở cái loại địa phương đó ngây người bốn năm, cảm giác đáy lòng không lừa được người, hắn ta biết mình yêu thương người này, tại thời điểm nhớ không rõ đối phương, yêu thương e rằng vô pháp kiềm nén.

Lúc này đây bầu không khí gặp mặt càng không thoải mái, trong lúc Thẩm Mạc Thành muốn hiểu rõ hơn về quá khứ của mình và La Thiếu Hằng, bất đắc dĩ Sở Tô biết cũng không nhiều, chỉ có thể nói cho hắn ta biết một ít chuyện mà cậu từ trong miệng của La Thiếu Hằng và La Hào nói, bất quá ngoài ra cậu còn cùng đối phương nói về một ít chuyện lúc La Thiếu Hằng đi học, khi cậu nói Thẩm Mạc Thành rất nghiêm túc lắng nghe, giống như là muốn nhớ rõ mỗi câu mỗi chữ cậu nói, dáng vẻ của hắn ta làm cho Sở Tô cảm thấy cuộc gặp mặt lúc này đây dù cho không nhất định đúng, nhưng cũng sẽ không phải là chuyện xấu.

Lúc rời đi Thẩm Mạc Thành cho Sở Tô số điện thoại cá nhân của mình, bảo cậu nếu có chuyện gì cần giúp đỡ có thể trực tiếp tìm hắn ta, nhất là về chuyện của La Thiếu Hằng.

“Tôi không miễn cưỡng cậu nhất định phải nói cho tôi biết cậu ấy ở đâu, nhưng tôi sẽ đi tìm cậu ấy, cái này ai cũng không ngăn cản được.” Thẩm Mạc Thành nói với Sở Tô, chờ hắn ta giải quyết xong chuyện cần xử lý, sau khi biết rõ ràng chuyện năm đó, hắn ta sẽ tự mình đi tìm cậu ấy, đồng thời sẽ tìm lại tất cả ký ức mà hắn ta đã mất đi.

Sở Tô gật đầu, cùng hắn ta đối diện. Thẩm Mạc Thành nhìn cậu thật sâu một cái, mới ngồi lên xe chuyên dùng rời khỏi.

“Nhìn nữa anh liền ghen tị, bạn học Tô Tiểu Quai.” Tiếu Thần nhắc nhở cậu sự tồn tại của mình, đối loại hành vi sao lãng bạn trai này của Tô Tiểu Quai biểu thị bất mãn.

“Anh là có bao nhiêu thích ăn giấm a.” Sở Tô buồn cười liếc mắt nhìn hắn.

“Em đoán như nào?” Tiếu Thần cúi đầu ghé vào lỗ tai cậu nhẹ giọng nói, phun ra khí tức ấm áp vờn quanh ở bên tai, Sở Tô rụt cổ một cái, nhỏ giọng nói, “Đừng làm rộn, đợi chút chú cảnh sát phát hiện nơi này có hai người kỳ quái làm sao bây giờ?”

Phốc.

Tiếu Thần nở nụ cười, xoa nhẹ mái tóc của cậu, “Không thể trách anh a, ánh mắt Thẩm Mạc Thành nhìn em vừa rồi kia quá có thâm ý.”

“Hắn ta kỳ thực cũng không phải đang nhìn em.” Sở Tô giải thích với hắn, “Em cùng chú nhỏ lớn lên có chút giống nhau, em cảm thấy hắn ta là đang xuyên qua em mà nhìn thấy chú của em.”

“Nga?” Tiếu Thần nhướng mày, ý bảo cậu nói tiếp.

“Chúng em lớn lên đều có chút giống bà cố ngoại của em, lần sau anh nhìn thấy chú ấy liền biết.”

“Chúng ta đây lúc nào đi gặp gia trưởng?”

“Gặp gia trưởng?” Sở Tô kinh ngạc nhìn về phía hắn, “Tối qua không phải vừa mới gặp sao?”

“Anh a, anh vẫn là đảng bí mật.”

“Nga, anh a.” Sở Tô bừng tỉnh đại ngộ, khoát khoát tay, “Xem tâm tình của em đi.”

“Lão đại tâm tình thế nào mới tốt?” Tiếu Thần cười hỏi cậu, cùng cậu đi đến bãi đỗ xe.

“Ôi chao, em suy nghĩ chút a, chúng ta đi khiêu vũ quảng trường đi.”

“…”

“Hửm? Anh không muốn đi sao?”

“Không, anh đợi thời khắc này đã rất lâu rồi, xin cho anh được mang theo gia gia.’

“Chuẩn.”
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:

Tiếu Thần: Gia gia đi khiêu vũ quảng trường không?

Tiếu Khải Đức: Đi a đi a, Ngọc nha đầu đi khiêu vũ quảng trường không?

Diêu Tân Ngọc: Đi a đi a, chồng ơi đi khiêu vũ quảng trường không?

Tiếu Tông vũ: …. Tôi không biết mấy người này.

Câu chuyện của chú Hằng cùng một nửa của chú ấy thực sự là một câu chuyện buồn, lỗi cũng không phải do ai, nhưng cả hai lại sống trong dằn dặt vì nghĩ đã không còn một nửa của mình. Hy vọng chú Hằng cùng ng mình yêu sẽ thành luyến thuộc, hihi cũng hi vọng phiên ngoại tác giả viết về cuộc sống về sau khi Thẩm Mạc Thành gặp và truy đuổi lại chú Hằng của chúng ta.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện