Sau khi Sử Mật Phu thấy trên tấm bảng viết tên của mình liền rũ mi, tấm bảng không tính lớn, khoảng 30×50, khiến cho hắn ta ngoài ý muốn chính là chữ viết trên tấm bảng vậy mà là chữ viết tay, tuy rằng chữ không lớn, thế nhưng viết đến lưu loát sinh động, một câu một chữ đều mang theo khí thế khó che dấu, rõ ràng là Pháp văn, hắn ta có cảm giác nhìn thấy thư pháp Trung Quốc, điều này làm cho hắn ta hứng thú, ánh mắt lưu luyến ở trên thân mấy người Sở Tô, lập tức hướng về phía bọn họ đứng mà đi đến, hai người trợ lý sau lưng theo sát qua đó.
“Buổi chiều vui vẻ ngài Sử Mật Phu, hoan nghênh ngài đã đến C thị.” Khi Sử Mật Phu đi tới trước mặt mấy người bọn họ, Sở Tô thả tấm bảng trong tay xuống, trên mặt lộ ra nụ cười mỉm lễ phép, sử dụng tiếng Pháp lưu loát cùng đối phương ân cần thăm hỏi, “Đi đường vất vả rồi.”
“Buổi chiều vui vẻ.” Sử Mật Phu thân sĩ nở nụ cười, hắn ta khoảng chừng bốn mươi tuổi, bộ dáng là điển hình của người ngoại quốc, ánh mắt lam sắc thâm thúy mang theo khí độ trầm ổn, hắn ta hướng Mộc Diêu đứng bên cạnh gật gật đầu, đối ấn tượng Mộc Diêu thời gian dài như vậy lại kiên nhẫn liên hệ công ty bọn hắn coi như khắc sâu, Mộc Diêu mỉm cười trả lễ, dùng câu tiếng Pháp Sở Tô vừa dạy nói “Buổi chiều vui vẻ”.
“Vị này chính là?” Ánh mắt Sử Mật Phu dừng ở trên người Tiếu Thần, tuy rằng chưa gặp qua Tiếu Thần, nhưng là từ khí chất trên người Tiếu Thần hắn ta cũng nhìn ra được cũng không phải người thường.
“Vị này chính là Tiếu tổng của tổng bộ “Hoa Khải” của chúng tôi, nghe nói ngài bận rộn nhín chút thời gian tới đây tìm hiểu [Mễ Nhĩ], làm người phụ trách, Tiếu tổng cảm thấy chúng tôi cũng muốn xuất ra phần thành ý.” Sở Tô ở bên cạnh hợp thời giới thiệu, cậu nói cũng rất khéo léo, rõ ràng Sử Mật Phu chỉ là tiện đường sang đây xem một chút, cậu lại nói thành tới tìm hiểu, sau đó lại giới thiệu thân phận của Tiếu thần, tỏ vẻ “Hoa Khải” đối với việc Sử Mật Phu đến rất coi trọng.
“Buổi chiều vui vẻ, ngài Sử Mật Phu.” Tiếu Thần đối Sử Mật Phu gật đầu dùng tiếng Anh cùng đối phương chào hỏi, sau đó vươn tay, “Tôi là Tiếu Thần.”
“Xin chào.” Sử Mật Phu cũng dùng tiếng Anh trả lời một câu, vươn tay nắm cùng Tiếu Thần.
Sau khi buông tay ra Tiếu Thần nghiêng đầu thấp giọng nói với Sở Tô, Sở Tô gật đầu, hướng Sử Mật Phu nói, “Ngài Sử Mật Phu, xe đón ngài đã chuẩn bị xong rồi, mời đi bên này.”
Sử Mật Phu ngược lại không có lên tiếng, lúc này trợ lý bên cạnh hắn ta tiến lên một bước dùng tiếng Trung đối mấy người nói, “Ngại quá, ngài Sử Mật Phu đã sắp xếp xe đưa đón rồi, mời đi trước dẫn đường, chúng tôi sẽ đuổi kịp mọi người.”
Sau khi Tiếu Thần nghe nói như vậy cũng không nói cái gì nữa, loại tình huống này cũng đã trong dự liệu của hắn, đối Sử Mật Phu gật đầu, vì vậy hai bên đi ra khỏi sân bay.
Sau khi ra khỏi đại sảnh sân bay Từ Hựu Miên lái xe tới đậu bên cạnh xe Vương Hiểu, tuy rằng lường trước Sử Mật Phu sẽ sớm sắp xếp xong xe, thế nhưng phương diện lễ tiết vẫn là phải làm đủ.
Sau khi lên xe đoàn người liền đi trở về.
*
Bởi vì Sử Mật Phu chỉ là lâm thời quyết định đến phân bộ xem loạt nước hoa [Mễ Nhĩ], cho nên sau khi đến phân bộ mấy người liền vào phòng họp, trên bàn trong phòng họp đã đặt loạt nước hoa [Mễ Nhĩ], [Mễ Nhĩ] phân làm ba loại, theo thứ tự là “Sơ Ngộ” “Quyến Luyến” và “Vĩnh Hằng”, nó đều là nước hoa “Hoa Khải” đặc biệt vì tình lữ mà thiết kế, từ tên của loạt nước hoa cũng có thể thấy được ba giai đoạn đại biểu dụ ý tình yêu từ gặp nhau đến tình yêu cuồng nhiệt rồi đến vĩnh hằng, “Sở Ngộ” cùng “Quyến Luyến” chia ra ở quý kỳ một và kỳ hai đã tung ra thị trường, “Vĩnh Hằng” lại dự định sẽ ở cuối tuần tháng sáu tới đưa ra thị trường.
Ngay từ đầu Sử Mật Phu cũng không vội tìm hiểu loạt nước hoa [Mễ Nhĩ], ngược lại cùng Tiếu Thần trò chuyện thị trường quốc nội bây giờ, theo cấp dưới phản hồi tin tức “Hoa Khải” ở thị trường Pháp phát triển tuy rằng không được xem là quá lớn, thế nhưng ở trong nước cũng thuộc về xí nghiệp nổi danh.
Bởi vì hai người Tiếu Thần và Sử Mật Phu ngôn ngữ không thông cho nên trò chuyện cũng không thuận tiện, mặc dù có Sở Tô ở chính giữa phiên dịch, nhưng là cứ như vậy cũng tiêu tốn không ít thời gian, hai người trợ lý Sử Mật Phu mang đến đều là kiêm chức phiên dịch, bất quá hắn tựa hồ đối Sở Tô rất hài lòng, chỉ là để trợ lý ở bên chờ đợi, muốn thông qua phiên dịch nói chuyện cũng không tính dễ dàng, nhưng từ biểu tình của Sử Mật Phu đến xem hắn ta coi như rất vui vẻ, từ trong cuộc thảo luận với Tiếu Thần hắn ta biết được nhiều hơn về thị trường Trung Quốc mà mình không biết, cũng đối Tiếu Thần tuổi còn trẻ như vậy lại hiểu nhiều như thế có chút tán thưởng, bất quá nghĩ lại một chút, dù sao cũng là người phụ trách “Hoa Khải”, có thể chống đỡ xí nghiệp khổng lồ như vậy chắc chắn sẽ không phải là người vô năng.
“Thì ra là thế.” Sử Mật Phu sau khi nghe Tiếu Thần phân tích xu hướng thị trường trong nước sắp tới, tán thưởng trong mắt đối Tiếu Thần càng sâu hơn, “Trung Quốc có câu nói, nghe Quân nói một câu hơn hẳn đọc mười năm sách, quả thế.”
Sở Tô nghe xong quay đầu đem khích lệ phiên dịch lại nói cho Tiếu Thần, Tiếu Thần nghe xong cười cười, nói, “Ngài Sử Mật Phu quá khen rồi, đây cũng chỉ là một ít cái nhìn cá nhân của tôi mà thôi.”
“Như vậy, hiện tại có thể nói cho tôi nghe một chút về loạt nước hoa [Mễ Nhĩ] không, tôi muốn biết nếu như tôi đại lý loạt sản phẩm này mà nói, các người có ưu thế gì có thể đảm bảo sẽ không để cho tôi có hại, phải biết rằng tôi chưa bao giờ làm ăn lỗ vốn.” Sau khi nói tới trọng điểm Sử Mật Phu rất trực diện, nhãn thần sắc bén nghiêm túc nhìn về phía Tiếu Thần, hỏi ra vấn đề bản thân để ý nhất, là một thương nhân hắn ta không bao giờ làm ăn không có lợi.
Tiếu Thần đối ánh mắt của hắn ta cũng không sợ hãi chút nào, vẫn cười nhạt như cũ nói, “Bất luận là muốn bán cái gì đều có phiêu lưu, “Hoa Khải” chính là ở trạm phiêu lưu một đường đi tới trước đến vị trí hiện tại, [Mễ Nhĩ] với tư cách sản phẩm trọng điểm năm nay của chúng tôi tung ra thị trường trong nước lượng tiêu thụ cũng là quá rõ ràng, lần này đẩy mạnh sản phẩm ra quốc ngoại thiếu cũng chỉ là một cơ hội mà thôi.”
“Nga?” Sử Mật Phu sau khi nghe xong Sở Tô phiên dịch nhướng mày, không nói gì thêm, nhưng đối với cách nói tự tin này của Tiếu Thần cũng không có phản bác.
“Chúng tôi chuẩn bị thuyết trình phương án vắn tắt, ngài có thể xem qua rồi sau đó hãy quyết định.”
Sử Mật Phu gật đầu, bưng tách cà phê trong tay lên nhấp một ngụm, đưa mắt chuyển qua màn hình trước mặt.
Khi mà màn hình chậm rãi sáng lên, ánh đèn trong phòng họp được Mộc Diêu tắt, chỉ chừa lại ngọn đèn tường đèn hơi yếu, Sở Tô không có mở PPT trước tiên, mà trái lại mở một đoạn video quảng bá, sau đó mọi người nghe thấy tiếng nhạc êm ái truyền tới từ máy vi tính, tiếng ca trầm thấp triền miên, đó là một bản tình ca tiếng Pháp tựa như tình nhân nỉ non, kèm theo tiếng ca dẫn đầu xuất hiện trên màn ảnh chính là bìa mặt quảng cáo [Mễ Nhĩ], đó là gò má của một cô gái, hơi cúi đầu, mái tóc đen được vén ở bên tai, nửa nhắm mắt hôn chai nước hoa [Mễ Nhĩ] ở trong tay, khóe miệng câu lên nụ cười nhẹ mang theo nửa phần e thẹn nửa phần mừng rỡ.
Lần gặp gỡ ngày đó, không khí còn mang theo vị mưa nhàn nhạt và lạc thú, cái liếc nhìn khinh diễm gặp thoáng qua, tâm động cũng bất quá là chuyện trong nháy mắt, thật giống như một người cô đơn quá lâu như vậy cũng chỉ để gặp người kia mà thôi, đẹp nhất bất quá là sơ ngộ.
Đây là tâm động của “Sơ Ngộ”
“Mễ Nhĩ là nước hoa được thiết kế vì tình lữ, tên như ý nghĩa không thể tách rời chữ yêu này, nó dung hợp mọi người hướng tới yêu say đắm nhiệt tình, bất kể là gặp nhau sớm nhất…”
Lúc mà Sở Tô thuyết trình chẳng hề bình thản không gợn sóng giống như khi cậu nói chuyện, kèm theo tình ca triền miên, thanh âm trong suốt của thiếu niên truyền vào trong tai mỗi người lại có loại mê hoặc, lúc cậu giới thiệu [Mễ Nhĩ] từ ngữ rõ ràng thậm chí mang theo chút ý cười nhàn nhạt, ánh mắt cũng chậm rãi ôn nhu hơn, như là đang nghĩ tới người mình thích.
Trong toàn bộ quá trình thuyết trình từ đầu đến cuối cậu cũng không có khẩn trương hay là hoảng loạn cái gì, thật giống như cậu đã luyện tập thuyết trình này đã mười lần thậm chí còn hơn cả mười lần, với cậu mà nói không có một chút áp lực nào, chỉ có mấy người mới biết được, mấy giờ trước cậu còn không biết đến sản phẩm này, Sở Tô diễn thuyết cũng không hoàn toàn rập khuôn nội dung thuyết trình trên PPT, mà là đúng lúc thêm vào mấy câu nói chuyện cổ đến điều động bầu không khí, đó cũng không phải là lần đầu tiên mọi người nghe Sở Tô thuyết trình, lúc nãy Sở Tô vì để cho bọn họ yên tâm, dùng tiếng Pháp và tiếng Trung đều diễn thuyết qua một lần, dù vậy, lúc này đây mọi người cũng không nhịn được vì cậu cảm phục.
Rõ ràng chỉ là loại phòng họp nhỏ chứa được hai mươi người mà thôi, Sở Tô đứng bên trên giống như đang đứng ở trên đài diễn thuyết vậy, cậu tự tin, ưu tú, chói mắt, ánh mắt người ở chỗ này cũng không nhìn được đuổi theo bóng dáng cậu, thiếu niên ở trước mắt tuổi nhỏ nhất trong bọn họ ngồi ở đây, nhưng là đối phương hợp tác lần này lại là mối quan hệ quan trọng nhất.
Con mắt Tiếu Thần chăm chú khóa chặt Sở Tô, không muốn buông tha một biểu tình nào dù là nhỏ nhất ở trên mặt cậu, bất kể là thiếu niên khẽ nhếch khóe miệng, hay là động tác thích hợp lúc thiếu niên diễn thuyết, cũng khiến cho hắn tâm động không ngừng, Sở Tô ưu tú như vậy, vậy mà lại chọn hình thức ở trước mặt tất cả các fan tỏ tình với mình, không lưu lại chút nào.
Mười lăm phút kết thúc rất nhanh, lúc Sở Tô dừng lại nói câu “Thuyết trình của tôi đến đây là kết thúc, cảm ơn mọi người.”, mọi người vẫn đang đắm chìm trong diễn thuyết đặc sắc vừa rồi của cậu, Tiếu Thần trầm mặc mấy giây hồi phục tinh thần lại trước, dẫn đầu vỗ tay cho Sở Tô, những người khác cũng vỗ tay theo.
“Vô cùng tốt.” Sử Mật Phu ngoài dự đoán của mọi người khen một câu, hướng Sở Tô giơ ra ngón tay cái.
“Cảm ơn.” Sở Tô trả lời một câu.
Kết quả rất thành công, Sử Mật Phu đồng ý cùng “Hoa Khải” hợp tác, chờ lúc hắn ta về nước liền sắp xếp người liên hệ cùng Tiếu Thần bên này, “Mễ Nhĩ] sẽ là loạt sản phẩm chính trong quý thứ ba này của “VR” bọn hắn.
Tiếp theo Sử Mật Phu còn có hẹn không tiện ở chi nhánh lâu, mọi người tiễn hắn ta tới cửa, sau khi Sử Mật Phu cùng Tiếu Thần nói lời tạm biệt ánh mắt chuyển đến trên người Sở Tô, hắn ta nhớ tới tên viết ở trên bảng đón tiếp lúc ở sân bay, hơi tò mò hỏi, “Tấm bảng lúc nãy là cậu viết sao?”
“Đúng vậy.” Sở Tô gật đầu, tấm bảng lúc đầu Mộc Diêu để cho người bên bộ quảng cáo làm thiết kế ra hiệu quả về sau quả thật không có được tốt lắm, chữ dùng máy tính in ra tuy rằng tiêu chuẩn, nhưng thiếu khuyết đặc sắc, quá mức phổ thông không có gì mới căn bản không cách nào lưu lại ấn tượng tốt cho người, vì vậy cậu đưa ra đề nghị có thể dùng bút phát viết tên, sau khi thử qua hiệu quả không tệ lắm liền trực tiếp dùng, không nghĩ tới thật đúng là để lại ấn tượng cho Sử Mật Phu.
“Viết rất đẹp.” Sử Mật Phu khen ngợi, hắn ta không nghĩ tới tên của mình còn có thể dùng loại phương pháp này viết ra được, suy nghĩ một chút hắn ta hướng Sở Tô nói, “Tên của cậu dùng tiếng Trung đọc phát âm thế nào?”
Sau khi Sở Tô nghe xong sửng sốt một chút, bất quá vẫn là dùng tiếng Trung đọc tên mình một lần.
“Sở…. Tô.” Sử Mật Phu dùng tiếng Trung sứt xẹo đọc lên tên Sở Tô một lần, phát hiện phát âm của mình có chút kỳ quái nở nụ cười, lại dùng tiếng Pháp nói, “Cậu rất ưu tú, nếu có ý nghĩ muốn làm, hoan nghênh cậu đến VR của chúng tôi.” Nói xong lấy danh thiếp của mình ra đưa cho Sở Tô.
“Cảm ơn.” Sở Tô đối với người đàn ông chiếm phân nửa thị trường sa xỉ phẩm này tung cành ô liu cho mình không có biểu hiện ra kích động, chỉ là không kiêu ngạo không siểm nịnh nói cám ơn.
Tuy rằng nghe không hiểu hai người bọn họ đang nói cái gì, nhưng là từ biểu hiện của Sử Mật Phu rõ ràng cho thấy đối phương đối với Sở Tô rất hài lòng!! Phi thường hài lòng!! Còn chủ động để lại danh thiếp cho Sở Tô!! Từ Hựu Miên đứng bên cạnh nhìn hai người trong lòng yên lặng thắp một ngọn nến cho lão đại của mình! Thật muốn đi tới ngăn chặn ánh mắt của Sử Mật Phu dừng ở trên mặt chị dâu của mình a!! Mẹ nó!! Không thấy mặt lão đại của tôi đều đen rồi sao?! Ngươi không phải nói còn có việc bận sao, nhanh đi đi a!! Làm sao bây giờ, đường tình yêu của lão đại hình như cũng không phải là rất thông thuận a, chị dâu rõ ràng toàn dân thông sát a!! Thật vì tình yêu của lão đại mà lo lắng a!!
Sử Mật Phu đi rồi, mấy người lại trở về phòng họp, trên mặt Mộc Diêu không che giấu được nét mừng rỡ, hao tốn thời gian ở “VR” lâu như vậy cuối cùng vẫn là không có uổng phí, bất quá này hết thảy ít nhiều đều nhờ có Sở Tô, cô không nghĩ tới thiếu niên so với bọn họ còn nhỏ tuổi hơn vậy mà quá lợi hại, thấy Sở Tô lúc này nhu thuận đứng ở bên cạnh cô có loại xung động không kiềm chế được muốn xông lên ôm lấy cậu hôn hai cái, quá giỏi!!
“Vất vả rồi.” Tiếu Thần đối Sở Tô nói, nếu như không phải còn có những người khác ở đây hắn rất muốn vươn tay xoa xoa mái tóc xoăn tự nhiên xõa tung của Tô Tiểu Quai.
Sở Tô lắc đầu biểu thị không có việc gì, lúc này Mộc Diêu cũng không nhịn được tiến lên cười hướng Sở Tô nói, “Sở Tô cậu thật lợi hại, chị đều sắp bị cậu mê hoặc a~ hôm nay ít nhiều đều nhờ vào cậu, hiện tại đã sắp đến giờ ăn cơm, cậu cùng đi ăn với bọn chị đi?”
“Không được rồi, em còn có chuyện.” Sở Tô nói, “Mọi người không cần khách khí.”
“Thực sự không cùng nhau ăn sao?” Mộc Diêu lại hỏi một lần, sau khi Sở Tô lắc đầu lần thứ hai cô có chút đáng tiếc nói, “Được rồi, không miễn cưỡng cậu nữa, bất quá hôm nay thực sự nhờ có cậu, công việc lần này dựa theo giá phiên dịch mà tính, tụi chị sẽ trả thù lao gấp đôi cho cậu.
“Không cần.”
Sở Tô cự tuyệt khiến cho Mộc Diêu có chút ngoài ý muốn, lúc trước nghe nói thiếu niên đang giúp em gái Tiếu tổng làm phiên dịch, biết cậu chắc là có nhận phiên dịch để lo sinh hoạt, không nghĩ tới thiếu niên vậy mà lại nói như vậy, không đợi cô nói tiếp cậu lại mở miệng hỏi, “Bất quá em có một thỉnh cầu, không biết các anh chị có thể đáp ứng em hay không.”
Thanh âm thiếu niên mang theo chút ý xấu, khuôn mặt nguyên bản không thay đổi trên mặt lại có chút không được tự nhiên, tựa hồ cảm thấy đưa ra yêu cầu đối với bọn họ có chút không ổn lắm, Mộc Diêu thấy Sở Tô như vậy trong lòng có chút mềm nhũn, đang muốn mở miệng hỏi cậu, Tiếu Thần ở bên cạnh đoạt trước cô hỏi, “Em nói.”
“Em muốn mua một bộ sản phẩm [Mễ Nhĩ], bao gồm “Vĩnh Hằng” còn chưa tung ra thị trường.” Thanh âm thiếu niên có chút nhỏ, ánh mắt đen thẫm nhìn bọn họ, “Em biết “Vĩnh Hằng” còn chưa có tung ra thị trường, nếu có chỗ khó xử liền quên đi.”
Ba người không nghĩ tới thỉnh cầu này của cậu vậy mà là cái này, thấy thiếu niên mang theo bộ dáng chờ mong lại có chút chần chừ, bọn họ đột nhiên nhớ tới biểu tình lúc thiếu niên diễn thuyết loạt nước hoa [Mễ Nhĩ], như thế xem ra thiếu niên chắc là nghĩ tới người mình thích đi.
“Cậu là muốn tặng người sao?” Mộc Diêu hỏi một câu.
“A dạ, đúng vậy.” Sở Tô thấy bọn họ không có cự tuyệt, cười cười, khuôn mặt vốn than trong nháy mắt chói sáng như hoa nở, liền nghe cậu nói, “Em muốn tặng cho bạn, trước đó không lâu chính là sinh nhật anh ấy còn chưa kịp tặng quà cho anh ấy, tuy rằng đã qua rồi, nhưng là vẫn muốn gửi tặng cho anh ấy.”
Nghe đến đó nếu như Tiếu Thần thật sự không rõ suy nghĩ của Sở Tô là không thể nào, thiếu niên trước mặt mang theo ý cười nói muốn tặng quà sinh nhật cho hắn khiến cho hắn có loại xung động muốn hung hăng ôm cậu vào trong ngực, hắn sao mà lại may mắn như vậy, có thể gặp được Sở Tô.
“Các người đi ra ngoài trước đi.” Tiếu Thần đè xuống rung động trong lòng đối Từ Hựu Miên và Mộc Diêu ở bên cạnh nói, tận lực làm cho thanh âm của mình nghe không có gì khác lạ, mặc dù lời nói là hướng về phía hai người khác, nhưng ánh mắt của hắn ngược lại vẫn luôn dừng lại ở trên mặt Sở Tô.
Từ Hựu Miên biết rõ nội tình tự nhiên hiểu rõ lão đại của mình là muốn làm cái gì, cũng không nói gì lôi kéo Mộc Diêu ra phòng họp, còn tri kỷ treo ở bên ngoài tấm bảng xin đừng quấy rầy.
Bên trong hiện tại chỉ còn lại hai người Sở Tô và Tiếu Thần, Tiếu Thần hít một hơi thật sâu, đến gần Sở Tô, đứng vững ở trước mặt của cậu, hai người hai mắt nhìn nhau, Sở Tô không hiểu cho nên nhìn hắn, đang muốn mở miệng đột nhiên nghe thấy hắn chậm rãi phun ra ba chữ, “Tô Tiểu Quai.”
Sau khi nghe thấy nhũ danh của mình Sở Tô ngây ngẩn cả người.
Người trước mặt dùng thanh âm tương tự Trầm Tiêu trầm giọng gọi cậu, cái loại cảm giác này giống như lần kia ở trên YY lần đầu tiên Trầm Tiêu gọi tên cậu, khiến cậu có chút trở tay không kịp, chỉ có thể ngốc lăng nhìn về hắn, ngay từ đầu cậu cảm thấy thanh âm của Tiếu Thần cùng Trầm Tiêu có chút tương tự, nhưng là bởi vì thanh âm Tiếu Thần có chút khàn khàn cậu không thể xác định, cho đến giờ phút này, Tiếu Thần gọi cậu Tô Tiểu Quai.
“Ngốc rồi ah? Như vậy anh chính thức giới thiệu một chút” Tiếu Thần tựa hồ đã ngờ tới phản ứng của cậu, cúi đầu nở nụ cười, sau đó nói, “Xin chào Sở Tô, anh là Tiếu Thần, giới tính nam, thích em.”
Nghe xong lời của hắn Tô Tiểu Quai thực sự ngây ngốc.
Nếu như nói Tiếu Thần chính là Trầm Tiêu, như vậy vì sao anh ấy lại biết mình là Văn Ý Tô, chính mình qua nhiều năm như vậy luôn nghe kịch truyền thanh của Trầm Tiêu, đoạn thời gian này cùng đối phương chat voice, có thể nghe ra thanh âm của anh ấy cũng không kỳ quái, thế nhưng ngoại trừ một lần ca hội Tiếu Thần cũng chưa từng nghe qua thanh âm của mình, vậy anh ấy lại là như thế nào nhận ra mình? Sở Tô cảm thấy như thế cũng liền hỏi ra như vậy.
“Kỳ thực anh đã sớm gặp qua em, chỉ là em không biết mà thôi.” Tiếu Thần vừa cười vừa nói, cảm thấy bạn học Tô Tiểu Quai có chút ngây người thật là không thể đáng yêu hơn thế nữa.
“Cho nên nói anh vẫn luôn biết em là ai?” Sở Tô hỏi.
“Không thể nói vẫn, bất quá sau này đúng là đã biết.”
Nghe hắn vừa nói như vậy Sở Tô cúi đầu trầm mặc một hồi, đột nhiên ngẩng đầu gọi Tiếu Thần một tiếng, “Trầm Tiêu.”
“Hửm?”
Tiếu Thần đáp lời, vừa mới dứt lời liền thấy Sở Tô đột nhiên giơ tay lên nắm lấy cà vạt của hắn, sau đó kéo xuống, sau gáy truyền tới áp lực khiến cho Tiếu Thần phản xạ cúi đầu, trong nháy mắt khi hắn cúi đầu đã bị Sở Tô hôn môi.
Trong nháy mắt chạm môi nhau, trong đầu Tiếu Thần đột nhiên hiện lên mấy câu: [Tô Tiểu Quai khí phách].
“Buổi chiều vui vẻ ngài Sử Mật Phu, hoan nghênh ngài đã đến C thị.” Khi Sử Mật Phu đi tới trước mặt mấy người bọn họ, Sở Tô thả tấm bảng trong tay xuống, trên mặt lộ ra nụ cười mỉm lễ phép, sử dụng tiếng Pháp lưu loát cùng đối phương ân cần thăm hỏi, “Đi đường vất vả rồi.”
“Buổi chiều vui vẻ.” Sử Mật Phu thân sĩ nở nụ cười, hắn ta khoảng chừng bốn mươi tuổi, bộ dáng là điển hình của người ngoại quốc, ánh mắt lam sắc thâm thúy mang theo khí độ trầm ổn, hắn ta hướng Mộc Diêu đứng bên cạnh gật gật đầu, đối ấn tượng Mộc Diêu thời gian dài như vậy lại kiên nhẫn liên hệ công ty bọn hắn coi như khắc sâu, Mộc Diêu mỉm cười trả lễ, dùng câu tiếng Pháp Sở Tô vừa dạy nói “Buổi chiều vui vẻ”.
“Vị này chính là?” Ánh mắt Sử Mật Phu dừng ở trên người Tiếu Thần, tuy rằng chưa gặp qua Tiếu Thần, nhưng là từ khí chất trên người Tiếu Thần hắn ta cũng nhìn ra được cũng không phải người thường.
“Vị này chính là Tiếu tổng của tổng bộ “Hoa Khải” của chúng tôi, nghe nói ngài bận rộn nhín chút thời gian tới đây tìm hiểu [Mễ Nhĩ], làm người phụ trách, Tiếu tổng cảm thấy chúng tôi cũng muốn xuất ra phần thành ý.” Sở Tô ở bên cạnh hợp thời giới thiệu, cậu nói cũng rất khéo léo, rõ ràng Sử Mật Phu chỉ là tiện đường sang đây xem một chút, cậu lại nói thành tới tìm hiểu, sau đó lại giới thiệu thân phận của Tiếu thần, tỏ vẻ “Hoa Khải” đối với việc Sử Mật Phu đến rất coi trọng.
“Buổi chiều vui vẻ, ngài Sử Mật Phu.” Tiếu Thần đối Sử Mật Phu gật đầu dùng tiếng Anh cùng đối phương chào hỏi, sau đó vươn tay, “Tôi là Tiếu Thần.”
“Xin chào.” Sử Mật Phu cũng dùng tiếng Anh trả lời một câu, vươn tay nắm cùng Tiếu Thần.
Sau khi buông tay ra Tiếu Thần nghiêng đầu thấp giọng nói với Sở Tô, Sở Tô gật đầu, hướng Sử Mật Phu nói, “Ngài Sử Mật Phu, xe đón ngài đã chuẩn bị xong rồi, mời đi bên này.”
Sử Mật Phu ngược lại không có lên tiếng, lúc này trợ lý bên cạnh hắn ta tiến lên một bước dùng tiếng Trung đối mấy người nói, “Ngại quá, ngài Sử Mật Phu đã sắp xếp xe đưa đón rồi, mời đi trước dẫn đường, chúng tôi sẽ đuổi kịp mọi người.”
Sau khi Tiếu Thần nghe nói như vậy cũng không nói cái gì nữa, loại tình huống này cũng đã trong dự liệu của hắn, đối Sử Mật Phu gật đầu, vì vậy hai bên đi ra khỏi sân bay.
Sau khi ra khỏi đại sảnh sân bay Từ Hựu Miên lái xe tới đậu bên cạnh xe Vương Hiểu, tuy rằng lường trước Sử Mật Phu sẽ sớm sắp xếp xong xe, thế nhưng phương diện lễ tiết vẫn là phải làm đủ.
Sau khi lên xe đoàn người liền đi trở về.
*
Bởi vì Sử Mật Phu chỉ là lâm thời quyết định đến phân bộ xem loạt nước hoa [Mễ Nhĩ], cho nên sau khi đến phân bộ mấy người liền vào phòng họp, trên bàn trong phòng họp đã đặt loạt nước hoa [Mễ Nhĩ], [Mễ Nhĩ] phân làm ba loại, theo thứ tự là “Sơ Ngộ” “Quyến Luyến” và “Vĩnh Hằng”, nó đều là nước hoa “Hoa Khải” đặc biệt vì tình lữ mà thiết kế, từ tên của loạt nước hoa cũng có thể thấy được ba giai đoạn đại biểu dụ ý tình yêu từ gặp nhau đến tình yêu cuồng nhiệt rồi đến vĩnh hằng, “Sở Ngộ” cùng “Quyến Luyến” chia ra ở quý kỳ một và kỳ hai đã tung ra thị trường, “Vĩnh Hằng” lại dự định sẽ ở cuối tuần tháng sáu tới đưa ra thị trường.
Ngay từ đầu Sử Mật Phu cũng không vội tìm hiểu loạt nước hoa [Mễ Nhĩ], ngược lại cùng Tiếu Thần trò chuyện thị trường quốc nội bây giờ, theo cấp dưới phản hồi tin tức “Hoa Khải” ở thị trường Pháp phát triển tuy rằng không được xem là quá lớn, thế nhưng ở trong nước cũng thuộc về xí nghiệp nổi danh.
Bởi vì hai người Tiếu Thần và Sử Mật Phu ngôn ngữ không thông cho nên trò chuyện cũng không thuận tiện, mặc dù có Sở Tô ở chính giữa phiên dịch, nhưng là cứ như vậy cũng tiêu tốn không ít thời gian, hai người trợ lý Sử Mật Phu mang đến đều là kiêm chức phiên dịch, bất quá hắn tựa hồ đối Sở Tô rất hài lòng, chỉ là để trợ lý ở bên chờ đợi, muốn thông qua phiên dịch nói chuyện cũng không tính dễ dàng, nhưng từ biểu tình của Sử Mật Phu đến xem hắn ta coi như rất vui vẻ, từ trong cuộc thảo luận với Tiếu Thần hắn ta biết được nhiều hơn về thị trường Trung Quốc mà mình không biết, cũng đối Tiếu Thần tuổi còn trẻ như vậy lại hiểu nhiều như thế có chút tán thưởng, bất quá nghĩ lại một chút, dù sao cũng là người phụ trách “Hoa Khải”, có thể chống đỡ xí nghiệp khổng lồ như vậy chắc chắn sẽ không phải là người vô năng.
“Thì ra là thế.” Sử Mật Phu sau khi nghe Tiếu Thần phân tích xu hướng thị trường trong nước sắp tới, tán thưởng trong mắt đối Tiếu Thần càng sâu hơn, “Trung Quốc có câu nói, nghe Quân nói một câu hơn hẳn đọc mười năm sách, quả thế.”
Sở Tô nghe xong quay đầu đem khích lệ phiên dịch lại nói cho Tiếu Thần, Tiếu Thần nghe xong cười cười, nói, “Ngài Sử Mật Phu quá khen rồi, đây cũng chỉ là một ít cái nhìn cá nhân của tôi mà thôi.”
“Như vậy, hiện tại có thể nói cho tôi nghe một chút về loạt nước hoa [Mễ Nhĩ] không, tôi muốn biết nếu như tôi đại lý loạt sản phẩm này mà nói, các người có ưu thế gì có thể đảm bảo sẽ không để cho tôi có hại, phải biết rằng tôi chưa bao giờ làm ăn lỗ vốn.” Sau khi nói tới trọng điểm Sử Mật Phu rất trực diện, nhãn thần sắc bén nghiêm túc nhìn về phía Tiếu Thần, hỏi ra vấn đề bản thân để ý nhất, là một thương nhân hắn ta không bao giờ làm ăn không có lợi.
Tiếu Thần đối ánh mắt của hắn ta cũng không sợ hãi chút nào, vẫn cười nhạt như cũ nói, “Bất luận là muốn bán cái gì đều có phiêu lưu, “Hoa Khải” chính là ở trạm phiêu lưu một đường đi tới trước đến vị trí hiện tại, [Mễ Nhĩ] với tư cách sản phẩm trọng điểm năm nay của chúng tôi tung ra thị trường trong nước lượng tiêu thụ cũng là quá rõ ràng, lần này đẩy mạnh sản phẩm ra quốc ngoại thiếu cũng chỉ là một cơ hội mà thôi.”
“Nga?” Sử Mật Phu sau khi nghe xong Sở Tô phiên dịch nhướng mày, không nói gì thêm, nhưng đối với cách nói tự tin này của Tiếu Thần cũng không có phản bác.
“Chúng tôi chuẩn bị thuyết trình phương án vắn tắt, ngài có thể xem qua rồi sau đó hãy quyết định.”
Sử Mật Phu gật đầu, bưng tách cà phê trong tay lên nhấp một ngụm, đưa mắt chuyển qua màn hình trước mặt.
Khi mà màn hình chậm rãi sáng lên, ánh đèn trong phòng họp được Mộc Diêu tắt, chỉ chừa lại ngọn đèn tường đèn hơi yếu, Sở Tô không có mở PPT trước tiên, mà trái lại mở một đoạn video quảng bá, sau đó mọi người nghe thấy tiếng nhạc êm ái truyền tới từ máy vi tính, tiếng ca trầm thấp triền miên, đó là một bản tình ca tiếng Pháp tựa như tình nhân nỉ non, kèm theo tiếng ca dẫn đầu xuất hiện trên màn ảnh chính là bìa mặt quảng cáo [Mễ Nhĩ], đó là gò má của một cô gái, hơi cúi đầu, mái tóc đen được vén ở bên tai, nửa nhắm mắt hôn chai nước hoa [Mễ Nhĩ] ở trong tay, khóe miệng câu lên nụ cười nhẹ mang theo nửa phần e thẹn nửa phần mừng rỡ.
Lần gặp gỡ ngày đó, không khí còn mang theo vị mưa nhàn nhạt và lạc thú, cái liếc nhìn khinh diễm gặp thoáng qua, tâm động cũng bất quá là chuyện trong nháy mắt, thật giống như một người cô đơn quá lâu như vậy cũng chỉ để gặp người kia mà thôi, đẹp nhất bất quá là sơ ngộ.
Đây là tâm động của “Sơ Ngộ”
“Mễ Nhĩ là nước hoa được thiết kế vì tình lữ, tên như ý nghĩa không thể tách rời chữ yêu này, nó dung hợp mọi người hướng tới yêu say đắm nhiệt tình, bất kể là gặp nhau sớm nhất…”
Lúc mà Sở Tô thuyết trình chẳng hề bình thản không gợn sóng giống như khi cậu nói chuyện, kèm theo tình ca triền miên, thanh âm trong suốt của thiếu niên truyền vào trong tai mỗi người lại có loại mê hoặc, lúc cậu giới thiệu [Mễ Nhĩ] từ ngữ rõ ràng thậm chí mang theo chút ý cười nhàn nhạt, ánh mắt cũng chậm rãi ôn nhu hơn, như là đang nghĩ tới người mình thích.
Trong toàn bộ quá trình thuyết trình từ đầu đến cuối cậu cũng không có khẩn trương hay là hoảng loạn cái gì, thật giống như cậu đã luyện tập thuyết trình này đã mười lần thậm chí còn hơn cả mười lần, với cậu mà nói không có một chút áp lực nào, chỉ có mấy người mới biết được, mấy giờ trước cậu còn không biết đến sản phẩm này, Sở Tô diễn thuyết cũng không hoàn toàn rập khuôn nội dung thuyết trình trên PPT, mà là đúng lúc thêm vào mấy câu nói chuyện cổ đến điều động bầu không khí, đó cũng không phải là lần đầu tiên mọi người nghe Sở Tô thuyết trình, lúc nãy Sở Tô vì để cho bọn họ yên tâm, dùng tiếng Pháp và tiếng Trung đều diễn thuyết qua một lần, dù vậy, lúc này đây mọi người cũng không nhịn được vì cậu cảm phục.
Rõ ràng chỉ là loại phòng họp nhỏ chứa được hai mươi người mà thôi, Sở Tô đứng bên trên giống như đang đứng ở trên đài diễn thuyết vậy, cậu tự tin, ưu tú, chói mắt, ánh mắt người ở chỗ này cũng không nhìn được đuổi theo bóng dáng cậu, thiếu niên ở trước mắt tuổi nhỏ nhất trong bọn họ ngồi ở đây, nhưng là đối phương hợp tác lần này lại là mối quan hệ quan trọng nhất.
Con mắt Tiếu Thần chăm chú khóa chặt Sở Tô, không muốn buông tha một biểu tình nào dù là nhỏ nhất ở trên mặt cậu, bất kể là thiếu niên khẽ nhếch khóe miệng, hay là động tác thích hợp lúc thiếu niên diễn thuyết, cũng khiến cho hắn tâm động không ngừng, Sở Tô ưu tú như vậy, vậy mà lại chọn hình thức ở trước mặt tất cả các fan tỏ tình với mình, không lưu lại chút nào.
Mười lăm phút kết thúc rất nhanh, lúc Sở Tô dừng lại nói câu “Thuyết trình của tôi đến đây là kết thúc, cảm ơn mọi người.”, mọi người vẫn đang đắm chìm trong diễn thuyết đặc sắc vừa rồi của cậu, Tiếu Thần trầm mặc mấy giây hồi phục tinh thần lại trước, dẫn đầu vỗ tay cho Sở Tô, những người khác cũng vỗ tay theo.
“Vô cùng tốt.” Sử Mật Phu ngoài dự đoán của mọi người khen một câu, hướng Sở Tô giơ ra ngón tay cái.
“Cảm ơn.” Sở Tô trả lời một câu.
Kết quả rất thành công, Sử Mật Phu đồng ý cùng “Hoa Khải” hợp tác, chờ lúc hắn ta về nước liền sắp xếp người liên hệ cùng Tiếu Thần bên này, “Mễ Nhĩ] sẽ là loạt sản phẩm chính trong quý thứ ba này của “VR” bọn hắn.
Tiếp theo Sử Mật Phu còn có hẹn không tiện ở chi nhánh lâu, mọi người tiễn hắn ta tới cửa, sau khi Sử Mật Phu cùng Tiếu Thần nói lời tạm biệt ánh mắt chuyển đến trên người Sở Tô, hắn ta nhớ tới tên viết ở trên bảng đón tiếp lúc ở sân bay, hơi tò mò hỏi, “Tấm bảng lúc nãy là cậu viết sao?”
“Đúng vậy.” Sở Tô gật đầu, tấm bảng lúc đầu Mộc Diêu để cho người bên bộ quảng cáo làm thiết kế ra hiệu quả về sau quả thật không có được tốt lắm, chữ dùng máy tính in ra tuy rằng tiêu chuẩn, nhưng thiếu khuyết đặc sắc, quá mức phổ thông không có gì mới căn bản không cách nào lưu lại ấn tượng tốt cho người, vì vậy cậu đưa ra đề nghị có thể dùng bút phát viết tên, sau khi thử qua hiệu quả không tệ lắm liền trực tiếp dùng, không nghĩ tới thật đúng là để lại ấn tượng cho Sử Mật Phu.
“Viết rất đẹp.” Sử Mật Phu khen ngợi, hắn ta không nghĩ tới tên của mình còn có thể dùng loại phương pháp này viết ra được, suy nghĩ một chút hắn ta hướng Sở Tô nói, “Tên của cậu dùng tiếng Trung đọc phát âm thế nào?”
Sau khi Sở Tô nghe xong sửng sốt một chút, bất quá vẫn là dùng tiếng Trung đọc tên mình một lần.
“Sở…. Tô.” Sử Mật Phu dùng tiếng Trung sứt xẹo đọc lên tên Sở Tô một lần, phát hiện phát âm của mình có chút kỳ quái nở nụ cười, lại dùng tiếng Pháp nói, “Cậu rất ưu tú, nếu có ý nghĩ muốn làm, hoan nghênh cậu đến VR của chúng tôi.” Nói xong lấy danh thiếp của mình ra đưa cho Sở Tô.
“Cảm ơn.” Sở Tô đối với người đàn ông chiếm phân nửa thị trường sa xỉ phẩm này tung cành ô liu cho mình không có biểu hiện ra kích động, chỉ là không kiêu ngạo không siểm nịnh nói cám ơn.
Tuy rằng nghe không hiểu hai người bọn họ đang nói cái gì, nhưng là từ biểu hiện của Sử Mật Phu rõ ràng cho thấy đối phương đối với Sở Tô rất hài lòng!! Phi thường hài lòng!! Còn chủ động để lại danh thiếp cho Sở Tô!! Từ Hựu Miên đứng bên cạnh nhìn hai người trong lòng yên lặng thắp một ngọn nến cho lão đại của mình! Thật muốn đi tới ngăn chặn ánh mắt của Sử Mật Phu dừng ở trên mặt chị dâu của mình a!! Mẹ nó!! Không thấy mặt lão đại của tôi đều đen rồi sao?! Ngươi không phải nói còn có việc bận sao, nhanh đi đi a!! Làm sao bây giờ, đường tình yêu của lão đại hình như cũng không phải là rất thông thuận a, chị dâu rõ ràng toàn dân thông sát a!! Thật vì tình yêu của lão đại mà lo lắng a!!
Sử Mật Phu đi rồi, mấy người lại trở về phòng họp, trên mặt Mộc Diêu không che giấu được nét mừng rỡ, hao tốn thời gian ở “VR” lâu như vậy cuối cùng vẫn là không có uổng phí, bất quá này hết thảy ít nhiều đều nhờ có Sở Tô, cô không nghĩ tới thiếu niên so với bọn họ còn nhỏ tuổi hơn vậy mà quá lợi hại, thấy Sở Tô lúc này nhu thuận đứng ở bên cạnh cô có loại xung động không kiềm chế được muốn xông lên ôm lấy cậu hôn hai cái, quá giỏi!!
“Vất vả rồi.” Tiếu Thần đối Sở Tô nói, nếu như không phải còn có những người khác ở đây hắn rất muốn vươn tay xoa xoa mái tóc xoăn tự nhiên xõa tung của Tô Tiểu Quai.
Sở Tô lắc đầu biểu thị không có việc gì, lúc này Mộc Diêu cũng không nhịn được tiến lên cười hướng Sở Tô nói, “Sở Tô cậu thật lợi hại, chị đều sắp bị cậu mê hoặc a~ hôm nay ít nhiều đều nhờ vào cậu, hiện tại đã sắp đến giờ ăn cơm, cậu cùng đi ăn với bọn chị đi?”
“Không được rồi, em còn có chuyện.” Sở Tô nói, “Mọi người không cần khách khí.”
“Thực sự không cùng nhau ăn sao?” Mộc Diêu lại hỏi một lần, sau khi Sở Tô lắc đầu lần thứ hai cô có chút đáng tiếc nói, “Được rồi, không miễn cưỡng cậu nữa, bất quá hôm nay thực sự nhờ có cậu, công việc lần này dựa theo giá phiên dịch mà tính, tụi chị sẽ trả thù lao gấp đôi cho cậu.
“Không cần.”
Sở Tô cự tuyệt khiến cho Mộc Diêu có chút ngoài ý muốn, lúc trước nghe nói thiếu niên đang giúp em gái Tiếu tổng làm phiên dịch, biết cậu chắc là có nhận phiên dịch để lo sinh hoạt, không nghĩ tới thiếu niên vậy mà lại nói như vậy, không đợi cô nói tiếp cậu lại mở miệng hỏi, “Bất quá em có một thỉnh cầu, không biết các anh chị có thể đáp ứng em hay không.”
Thanh âm thiếu niên mang theo chút ý xấu, khuôn mặt nguyên bản không thay đổi trên mặt lại có chút không được tự nhiên, tựa hồ cảm thấy đưa ra yêu cầu đối với bọn họ có chút không ổn lắm, Mộc Diêu thấy Sở Tô như vậy trong lòng có chút mềm nhũn, đang muốn mở miệng hỏi cậu, Tiếu Thần ở bên cạnh đoạt trước cô hỏi, “Em nói.”
“Em muốn mua một bộ sản phẩm [Mễ Nhĩ], bao gồm “Vĩnh Hằng” còn chưa tung ra thị trường.” Thanh âm thiếu niên có chút nhỏ, ánh mắt đen thẫm nhìn bọn họ, “Em biết “Vĩnh Hằng” còn chưa có tung ra thị trường, nếu có chỗ khó xử liền quên đi.”
Ba người không nghĩ tới thỉnh cầu này của cậu vậy mà là cái này, thấy thiếu niên mang theo bộ dáng chờ mong lại có chút chần chừ, bọn họ đột nhiên nhớ tới biểu tình lúc thiếu niên diễn thuyết loạt nước hoa [Mễ Nhĩ], như thế xem ra thiếu niên chắc là nghĩ tới người mình thích đi.
“Cậu là muốn tặng người sao?” Mộc Diêu hỏi một câu.
“A dạ, đúng vậy.” Sở Tô thấy bọn họ không có cự tuyệt, cười cười, khuôn mặt vốn than trong nháy mắt chói sáng như hoa nở, liền nghe cậu nói, “Em muốn tặng cho bạn, trước đó không lâu chính là sinh nhật anh ấy còn chưa kịp tặng quà cho anh ấy, tuy rằng đã qua rồi, nhưng là vẫn muốn gửi tặng cho anh ấy.”
Nghe đến đó nếu như Tiếu Thần thật sự không rõ suy nghĩ của Sở Tô là không thể nào, thiếu niên trước mặt mang theo ý cười nói muốn tặng quà sinh nhật cho hắn khiến cho hắn có loại xung động muốn hung hăng ôm cậu vào trong ngực, hắn sao mà lại may mắn như vậy, có thể gặp được Sở Tô.
“Các người đi ra ngoài trước đi.” Tiếu Thần đè xuống rung động trong lòng đối Từ Hựu Miên và Mộc Diêu ở bên cạnh nói, tận lực làm cho thanh âm của mình nghe không có gì khác lạ, mặc dù lời nói là hướng về phía hai người khác, nhưng ánh mắt của hắn ngược lại vẫn luôn dừng lại ở trên mặt Sở Tô.
Từ Hựu Miên biết rõ nội tình tự nhiên hiểu rõ lão đại của mình là muốn làm cái gì, cũng không nói gì lôi kéo Mộc Diêu ra phòng họp, còn tri kỷ treo ở bên ngoài tấm bảng xin đừng quấy rầy.
Bên trong hiện tại chỉ còn lại hai người Sở Tô và Tiếu Thần, Tiếu Thần hít một hơi thật sâu, đến gần Sở Tô, đứng vững ở trước mặt của cậu, hai người hai mắt nhìn nhau, Sở Tô không hiểu cho nên nhìn hắn, đang muốn mở miệng đột nhiên nghe thấy hắn chậm rãi phun ra ba chữ, “Tô Tiểu Quai.”
Sau khi nghe thấy nhũ danh của mình Sở Tô ngây ngẩn cả người.
Người trước mặt dùng thanh âm tương tự Trầm Tiêu trầm giọng gọi cậu, cái loại cảm giác này giống như lần kia ở trên YY lần đầu tiên Trầm Tiêu gọi tên cậu, khiến cậu có chút trở tay không kịp, chỉ có thể ngốc lăng nhìn về hắn, ngay từ đầu cậu cảm thấy thanh âm của Tiếu Thần cùng Trầm Tiêu có chút tương tự, nhưng là bởi vì thanh âm Tiếu Thần có chút khàn khàn cậu không thể xác định, cho đến giờ phút này, Tiếu Thần gọi cậu Tô Tiểu Quai.
“Ngốc rồi ah? Như vậy anh chính thức giới thiệu một chút” Tiếu Thần tựa hồ đã ngờ tới phản ứng của cậu, cúi đầu nở nụ cười, sau đó nói, “Xin chào Sở Tô, anh là Tiếu Thần, giới tính nam, thích em.”
Nghe xong lời của hắn Tô Tiểu Quai thực sự ngây ngốc.
Nếu như nói Tiếu Thần chính là Trầm Tiêu, như vậy vì sao anh ấy lại biết mình là Văn Ý Tô, chính mình qua nhiều năm như vậy luôn nghe kịch truyền thanh của Trầm Tiêu, đoạn thời gian này cùng đối phương chat voice, có thể nghe ra thanh âm của anh ấy cũng không kỳ quái, thế nhưng ngoại trừ một lần ca hội Tiếu Thần cũng chưa từng nghe qua thanh âm của mình, vậy anh ấy lại là như thế nào nhận ra mình? Sở Tô cảm thấy như thế cũng liền hỏi ra như vậy.
“Kỳ thực anh đã sớm gặp qua em, chỉ là em không biết mà thôi.” Tiếu Thần vừa cười vừa nói, cảm thấy bạn học Tô Tiểu Quai có chút ngây người thật là không thể đáng yêu hơn thế nữa.
“Cho nên nói anh vẫn luôn biết em là ai?” Sở Tô hỏi.
“Không thể nói vẫn, bất quá sau này đúng là đã biết.”
Nghe hắn vừa nói như vậy Sở Tô cúi đầu trầm mặc một hồi, đột nhiên ngẩng đầu gọi Tiếu Thần một tiếng, “Trầm Tiêu.”
“Hửm?”
Tiếu Thần đáp lời, vừa mới dứt lời liền thấy Sở Tô đột nhiên giơ tay lên nắm lấy cà vạt của hắn, sau đó kéo xuống, sau gáy truyền tới áp lực khiến cho Tiếu Thần phản xạ cúi đầu, trong nháy mắt khi hắn cúi đầu đã bị Sở Tô hôn môi.
Trong nháy mắt chạm môi nhau, trong đầu Tiếu Thần đột nhiên hiện lên mấy câu: [Tô Tiểu Quai khí phách].
Danh sách chương