“Tiểu Quai nhìn qua đây ~” đối diện truyền đến tiếng la của Lộ Dương, Sở Tô dừng động tác đang lật trang ngẩng đầu nhìn sang, liền thấy Lộ Dương cầm điện thoại di động hướng cậu chụp một tấm hình.
Sở Tô dụi mắt cầm máy chụp hình đi đến chỗ Lộ Dương, cúi đầu đem weibo tắt đi.
“Chơi gì vậy?” Lộ Dương đẩy Sở Tô vừa ngồi xuống, từ trong balo lấy ra hai chai nước, đưa cho cậu một chai.
Sau khi Sở Tô đón nhận chai nước xê dịch đến chỗ bên cạnh, ghét bỏ nói, “Tránh xa một chút, cậu nóng đến đến tớ rồi.”
“… Kiếp trước cậu là cái tủ lạnh sao, như thế nào lại sợ nóng đến vậy?”
“Kiếp này cậu là kem sao?”
Lộ Dương: “…”
“Haiz, tớ nói cậu là đến ngắm hoa hay là đến chơi điện thoại di động a? Đưa tớ đưa tớ.” Lộ Dương chìa tay đoạt lấy di động trong tay Sở Tô, dễ dàng mở khóa màn hình.
“Vốn cũng không phải tớ muốn đến, có người da mặt quá dày tớ không có cơ hội cự tuyệt.” Sở Tô vuốt tay, tùy ý cậu ta loay hoay di động của mình, hỏi, “Cậu gọi tớ ra đây rốt cuộc là muốn làm gì, có việc mau nói, không có việc gì giải tán.”
“Đừng a, trước hết để cho tớ thả lỏng tâm tình chút, nói nhiều đều là nước mắt, haiz, chúng ta đến chụp ảnh chung đi.” Lộ Dương nói xong khéo tay ôm lấy cổ của Sở Tô, đem cậu kéo qua hai người tựa sát vào nhau, tay kia giơ lên di động của Sở Tô, lúc nhấn nút chụp Sở Tô dời mặt đi chỗ khác, tránh khỏi cameras, lại không biết cái nghiêng mặt này lại vừa vặn rơi vào trong màn ảnh của một người khác.
Lộ Dương thu tay về kiểm tra ảnh chụp, hai người dựa vào nhau rất gần, bất quá bởi vì Sở Tô tránh né nên lúc chụp hình chỉ chụp được khuôn mặt nghiêng nửa gò má, Lộ Dương lộ ra giọng điệu, phàn nàn nói, “Chụp một tấm cũng sẽ không chết.” Vừa nói một bên đem ảnh chụp làm hình nền điện thoại, sau đó đem di động trả lại cho Sở Tô, “Không được đổi hình nền a, chúng ta là đội hữu cách mạng tốt.”
Sở Tô nhìn Lộ Dương trong hình nên cười híp mắt, hiện ra vẻ mặt không tim không phổi nở nụ cười khinh bỉ, bất quá ngược lại cũng không có đổi hình nền.
“Thế nào, có phải cảm thấy rất đẹp trai hay không, ca ca ta lớn lên có thể chứ?” Lộ Dương lại gần vẻ mặt tự kỷ nhìn hình của mình.
“Ừ.” Sở Tô ừ một tiếng, nói, “Lớn lên cùng tấm trong thẻ căn cước không sai biệt lắm.”
“….Kháo.”
Cây anh đào bên kia, Tiếu Thần liếc mắt nhìn ảnh chụp trong cameras, xem lướt qua Sở Tô không cẩn thận xông vào ống kính chính mình, hắn vốn chỉ là đang tìm góc độ và cảnh sắc cây anh đào, nhưng khi nhìn thấy đối phương lại thần xui quỷ khiến nhấn nút chụp hình.
Lần này đến C thị thời gian vội vàng, buổi tối phải trở về B thành, vì thỏa mãn yêu cầu của cháu gái chụp cây anh đào cho bé, Tiếu Thần đem công việc ép ở ba ngày làm xong, mệt đến ngất ngư, mới chen ra một ngày này đi một chuyến đến vườn cây anh đào.
Cây anh đào C thị không hổ nổi danh mỹ lệ, bất quá làm cho hắn ngoài ý muốn là không nghĩ đến gặp được người so với hoa càng đẹp mắt hơn.
Nhìn người khẽ cau mày trong ảnh chụp, Tiếu Thần nhịn không được cong khóe miệng một cái, độ cong rõ ràng vung lên một chút.
Lúc lại ngẩng đầu nhìn qua dưới tàng cây đã không có người, Tiếu Thần thu hồi cameras, mỉm cười cũng chậm rãi bước rời đi.
Lại nói Sở Tô và Lộ Dương sau khi rời đi khu vực thành thị, sau khi hai người ăn cơm xong tìm một tiệm đồ ngọt ngồi xuống.
Tuy nói là tiệm đồ ngọt, nhưng bố cục lại rất lớn, chia làm hai tầng trên dưới, hai người Sở Tô gọi một ít đồ ăn vặt và điểm tâm ngọt, sau khi nhân viên bán hàng rời khỏi Lộ Dương liền không nhịn được lôi kéo Sở Tô phàn nàn, trong lời nói lộ vẻ hiểu rõ đối với nhân sinh thảm đạm và nhìn thấu tâm lãnh của nhân tính, Sở Tô bình tĩnh rút tay về nhấc ly nước chanh nhấp một ngụm, vào tai trái ra tai phải nghe cảnh ngộ của Lộ Dương, sau khi cậu ta nói xong liền có đoạn đối thoại dưới đây của hai người:
Sở Tô: “Nói xong chưa?”
Lộ Dương: “Còn chưa xong.”
Sở Tô: “Cậu tiếp tục.”
Vì vậy Lộ Dương lại tiếp tục thổ tào*(châm chọc chê bai (ghê tởm muốn ói ra v.v…) Nguồn: https://christinespersonalblog.wordpress.com/2016/10/31/thuat-ngu-trong-tieu-thuyet-trung-quoc/), đem sinh hoạt hắc ám một tuần tới thêm mắm thêm muối lại nói một lần, sau cùng tổng kết còn nói, “Mẹ cái đản a, Tiểu Quai, cậu nói lão bản có phải hơi quá đáng hay không, không có biện pháp cùng hắn ta sống chung, lúc hắn ta không nói lời nào sau lưng tớ lạnh cả người, hắn ta vừa mở miệng, tâm lão tử đều lạnh!”
Sở Tô bỏ ly nước xuống, bình tĩnh hỏi, “Hắn ta thô bỉ cậu sao?”
Lộ Dương ngừng lại, suy tư một chút, “Thật không có, còn có những đồng nghiệp khác cũng là hơi quá đáng, quả thực không thể tiếp tục ở chung!”
Sở Tô tiếp tục hỏi, “Bọn họ giúp đỡ lão bản cùng nhau thô bỉ cậu sao?”
Lộ Dương: “… Bọn họ cộng lại cũng không thô bỉ hơn so với cậu được không?”
Sở Tô cười nhạt một tiếng, “Vậy liền kết thúc rồi, cậu đều chịu đựng được tớ, chỉ cần cười cười không có gì không qua được.”
Lộ Dương: “Tớ đi, cậu có biết tớ đang nói cái gì không! Không nên dùng lời kịch thần tượng đau đản* (đản (trứng) ý chỉ nam tính đồ vật nơi hạ phúc, đản đau (nghĩa đen + nghĩa bóng) = đau kịch liệt mà không dám nói ra. Nguồn: https://christinespersonalblog.wordpress.com/2016/10/31/thuat-ngu-trong-tieu-thuyet-trung-quoc/) đến thương tổn tớ có được hay không, còn là anh em tốt không vậy?”
Sở Tô: “Cậu không phải là đang nói đùa sao.”
Lộ Dương: “Tô Tiểu Quai, em gái cậu, tớ rất là nghiêm túc đang cùng cậu thổ lộ, cuộc sống của tớ bị phá hủy!!”
Sở Tô: “… Thời điểm mỗi lần cậu nghiêm túc đều giống như đang nói đùa.”
Lộ Dương: “ Tớ lúc nào thì đùa giỡn nha?”
Sở Tô: “Như bệnh xà tinh*.” (Bệnh xà tinh: bệnh thần kinh)
Lộ Dương: “Hữu tẫn* đi, chúng ta không thích hợp ở chung một chỗ.” (Hữu tẫn: ngôn ngữ mạng, thường được sử dụng giữa những người bạn, là một thuật ngữ nói đùa, ý chỉ sự kết thúc giữa tình bạn. Nguồn baidu)
Sở Tô: “Tính tiền rồi đi.”
Lộ Dương: “… Để cho tớ nói câu cuối cùng.”
Sở Tô: “Không có yêu.”
Lộ Dương: “…”
Nói chuyện phiếm đến đó Lộ Dương tuyệt vọng rồi, cậu thật tình cảm thấy tìm Tô Tiểu Quai đi ra ngoài nói hết cho cậu ấy nghe nổi khổ trong lòng mình là một lựa chọn sai lầm, cậu đây là tìm ngược a, cậu thế nào lại quên mất Tiểu Quai văn nghệ khéo léo năm đó đã thay đổi, cậu ấy hiện tại đem thô bỉ làm lạc thú, đem lời nói ác độc làm vũ khí.
Đối diện tình huống như vậy, Lộ Dương bất lực làm một tư thế Tô Tiểu Quái năm đó thích nhất, 45o nhìn lên trời, nội tâm tràn đầy ưu tang đản đản, trong lòng vang lên một ca khúc: Có chút khó khăn nhu nhược mở miệng thôi, chỉ có thể ở ban đêm chậm rãi nắm bắt, đột nhiên có một ngày, anh không hề nghe tôi nói ra…
“Cậu đang làm gì?” Sở Tô nhíu mày nhìn thư thế của Lộ Dương, nếu như nói Lộ Dương là ưu thương đản đản, như vậy cậu liền đau đản.
“Trong lòng tớ đang nhớ nhung Tiểu Quai u buồn xấu hổ năm đó, dùng tư thế ưu thương lúc trước cậu ấy thích nhất, nhận thức tâm tình lúc đó của cậu ấy, thì ra thật sự có chút lời không nói ra được, chỉ có thể chính mình nhận thức.” Lộ Dương sâu kín nhìn cậu một cái, than tiếc nói.
Sở Tô mặt không thay đổi nhìn cậu ta một cái, đối với nhân viên bán hàng nhàn nhạt nói, “Tính tiền, cảm ơn.”
“Tiểu Quai!” Lộ Dương ai kêu một tiếng, dồn sức nắm lấy tay của Sở Tô, đối với em gái nhân viên lắc đầu một trận, em gái không nên a, cầu một con đường sống!! Em gái bưng nước trái cây và thức ăn ngọt hiểu rõ một bên nín cười một bện nhịn không được nhìn Sở Tô mấy lần, Sở Tô lớn lên rất đẹp, thực sự cái loại đẹp này, lại làm cho người không cảm thấy nữ khí, trái lại thêm loại khí chất khó tả, mái tóc xoăn mềm mại xõa tung làm cho gương mặt than của cậu ít đi một tia lãnh đạm, mà lúc này mặt cậu không thay đổi nói ra những lời này lại càng làm cho người nghe xong cảm thấy buồn cười.
Ngay cả Tiếu Thần ngồi ở bàn bên cạnh cũng không nhịn được thấp giọng nở nụ cười, từ lúc hai người Sở Tô bọn họ mới vừa tiến vào hắn liền thấy, vừa rời khỏi vườn cây anh đào không bao lâu, không nghĩ đến vậy mà lại ở nơi này gặp lại.
Bọn Sở Tô ngồi ở vị trí đối diện Tiếu Thần, không gian ở giữa vị trí hai người dùng cây xanh ngăn cách, mà Sở Tô vừa khéo ngồi ở đối diện, Tiếu Thần rất dễ dàng liền từ khe hở giữa mấy cây xanh nhìn thấy cậu, ngay từ đầu hắn cũng không có đặc biệt để ý, nhiều lắm là cảm thấy ngắn ngủn một buổi sáng liền vừa vặn đụng mặt tới hai lần mà thôi, chỉ là vị trí của hai người cách rất gần, lời nói của hai người Sở Tô một chữ một câu không lọt truyền đến trong tai của hắn, làm cho hắn không khỏi hướng bên kia nhìn nhiều hơn mấy lần, sau đó không cẩn thận lưu ý hai mắt Sở Tô nhiều chút.
Tiếu Thần mở QQ đang nhảy lên tin tức, bởi vì nguyên nhân tâm tình không tệ kèm thêm nhìn tin tức thúc giục chính mình nhanh chút quay lại cũng thuận mắt rất nhiều, trả lời ứng phó hai câu, lúc sau nhấp vào thấy tin nhắn Từ Gia lại như có điều suy nghĩ ngừng lại.
Sở Tô dụi mắt cầm máy chụp hình đi đến chỗ Lộ Dương, cúi đầu đem weibo tắt đi.
“Chơi gì vậy?” Lộ Dương đẩy Sở Tô vừa ngồi xuống, từ trong balo lấy ra hai chai nước, đưa cho cậu một chai.
Sau khi Sở Tô đón nhận chai nước xê dịch đến chỗ bên cạnh, ghét bỏ nói, “Tránh xa một chút, cậu nóng đến đến tớ rồi.”
“… Kiếp trước cậu là cái tủ lạnh sao, như thế nào lại sợ nóng đến vậy?”
“Kiếp này cậu là kem sao?”
Lộ Dương: “…”
“Haiz, tớ nói cậu là đến ngắm hoa hay là đến chơi điện thoại di động a? Đưa tớ đưa tớ.” Lộ Dương chìa tay đoạt lấy di động trong tay Sở Tô, dễ dàng mở khóa màn hình.
“Vốn cũng không phải tớ muốn đến, có người da mặt quá dày tớ không có cơ hội cự tuyệt.” Sở Tô vuốt tay, tùy ý cậu ta loay hoay di động của mình, hỏi, “Cậu gọi tớ ra đây rốt cuộc là muốn làm gì, có việc mau nói, không có việc gì giải tán.”
“Đừng a, trước hết để cho tớ thả lỏng tâm tình chút, nói nhiều đều là nước mắt, haiz, chúng ta đến chụp ảnh chung đi.” Lộ Dương nói xong khéo tay ôm lấy cổ của Sở Tô, đem cậu kéo qua hai người tựa sát vào nhau, tay kia giơ lên di động của Sở Tô, lúc nhấn nút chụp Sở Tô dời mặt đi chỗ khác, tránh khỏi cameras, lại không biết cái nghiêng mặt này lại vừa vặn rơi vào trong màn ảnh của một người khác.
Lộ Dương thu tay về kiểm tra ảnh chụp, hai người dựa vào nhau rất gần, bất quá bởi vì Sở Tô tránh né nên lúc chụp hình chỉ chụp được khuôn mặt nghiêng nửa gò má, Lộ Dương lộ ra giọng điệu, phàn nàn nói, “Chụp một tấm cũng sẽ không chết.” Vừa nói một bên đem ảnh chụp làm hình nền điện thoại, sau đó đem di động trả lại cho Sở Tô, “Không được đổi hình nền a, chúng ta là đội hữu cách mạng tốt.”
Sở Tô nhìn Lộ Dương trong hình nên cười híp mắt, hiện ra vẻ mặt không tim không phổi nở nụ cười khinh bỉ, bất quá ngược lại cũng không có đổi hình nền.
“Thế nào, có phải cảm thấy rất đẹp trai hay không, ca ca ta lớn lên có thể chứ?” Lộ Dương lại gần vẻ mặt tự kỷ nhìn hình của mình.
“Ừ.” Sở Tô ừ một tiếng, nói, “Lớn lên cùng tấm trong thẻ căn cước không sai biệt lắm.”
“….Kháo.”
Cây anh đào bên kia, Tiếu Thần liếc mắt nhìn ảnh chụp trong cameras, xem lướt qua Sở Tô không cẩn thận xông vào ống kính chính mình, hắn vốn chỉ là đang tìm góc độ và cảnh sắc cây anh đào, nhưng khi nhìn thấy đối phương lại thần xui quỷ khiến nhấn nút chụp hình.
Lần này đến C thị thời gian vội vàng, buổi tối phải trở về B thành, vì thỏa mãn yêu cầu của cháu gái chụp cây anh đào cho bé, Tiếu Thần đem công việc ép ở ba ngày làm xong, mệt đến ngất ngư, mới chen ra một ngày này đi một chuyến đến vườn cây anh đào.
Cây anh đào C thị không hổ nổi danh mỹ lệ, bất quá làm cho hắn ngoài ý muốn là không nghĩ đến gặp được người so với hoa càng đẹp mắt hơn.
Nhìn người khẽ cau mày trong ảnh chụp, Tiếu Thần nhịn không được cong khóe miệng một cái, độ cong rõ ràng vung lên một chút.
Lúc lại ngẩng đầu nhìn qua dưới tàng cây đã không có người, Tiếu Thần thu hồi cameras, mỉm cười cũng chậm rãi bước rời đi.
Lại nói Sở Tô và Lộ Dương sau khi rời đi khu vực thành thị, sau khi hai người ăn cơm xong tìm một tiệm đồ ngọt ngồi xuống.
Tuy nói là tiệm đồ ngọt, nhưng bố cục lại rất lớn, chia làm hai tầng trên dưới, hai người Sở Tô gọi một ít đồ ăn vặt và điểm tâm ngọt, sau khi nhân viên bán hàng rời khỏi Lộ Dương liền không nhịn được lôi kéo Sở Tô phàn nàn, trong lời nói lộ vẻ hiểu rõ đối với nhân sinh thảm đạm và nhìn thấu tâm lãnh của nhân tính, Sở Tô bình tĩnh rút tay về nhấc ly nước chanh nhấp một ngụm, vào tai trái ra tai phải nghe cảnh ngộ của Lộ Dương, sau khi cậu ta nói xong liền có đoạn đối thoại dưới đây của hai người:
Sở Tô: “Nói xong chưa?”
Lộ Dương: “Còn chưa xong.”
Sở Tô: “Cậu tiếp tục.”
Vì vậy Lộ Dương lại tiếp tục thổ tào*(châm chọc chê bai (ghê tởm muốn ói ra v.v…) Nguồn: https://christinespersonalblog.wordpress.com/2016/10/31/thuat-ngu-trong-tieu-thuyet-trung-quoc/), đem sinh hoạt hắc ám một tuần tới thêm mắm thêm muối lại nói một lần, sau cùng tổng kết còn nói, “Mẹ cái đản a, Tiểu Quai, cậu nói lão bản có phải hơi quá đáng hay không, không có biện pháp cùng hắn ta sống chung, lúc hắn ta không nói lời nào sau lưng tớ lạnh cả người, hắn ta vừa mở miệng, tâm lão tử đều lạnh!”
Sở Tô bỏ ly nước xuống, bình tĩnh hỏi, “Hắn ta thô bỉ cậu sao?”
Lộ Dương ngừng lại, suy tư một chút, “Thật không có, còn có những đồng nghiệp khác cũng là hơi quá đáng, quả thực không thể tiếp tục ở chung!”
Sở Tô tiếp tục hỏi, “Bọn họ giúp đỡ lão bản cùng nhau thô bỉ cậu sao?”
Lộ Dương: “… Bọn họ cộng lại cũng không thô bỉ hơn so với cậu được không?”
Sở Tô cười nhạt một tiếng, “Vậy liền kết thúc rồi, cậu đều chịu đựng được tớ, chỉ cần cười cười không có gì không qua được.”
Lộ Dương: “Tớ đi, cậu có biết tớ đang nói cái gì không! Không nên dùng lời kịch thần tượng đau đản* (đản (trứng) ý chỉ nam tính đồ vật nơi hạ phúc, đản đau (nghĩa đen + nghĩa bóng) = đau kịch liệt mà không dám nói ra. Nguồn: https://christinespersonalblog.wordpress.com/2016/10/31/thuat-ngu-trong-tieu-thuyet-trung-quoc/) đến thương tổn tớ có được hay không, còn là anh em tốt không vậy?”
Sở Tô: “Cậu không phải là đang nói đùa sao.”
Lộ Dương: “Tô Tiểu Quai, em gái cậu, tớ rất là nghiêm túc đang cùng cậu thổ lộ, cuộc sống của tớ bị phá hủy!!”
Sở Tô: “… Thời điểm mỗi lần cậu nghiêm túc đều giống như đang nói đùa.”
Lộ Dương: “ Tớ lúc nào thì đùa giỡn nha?”
Sở Tô: “Như bệnh xà tinh*.” (Bệnh xà tinh: bệnh thần kinh)
Lộ Dương: “Hữu tẫn* đi, chúng ta không thích hợp ở chung một chỗ.” (Hữu tẫn: ngôn ngữ mạng, thường được sử dụng giữa những người bạn, là một thuật ngữ nói đùa, ý chỉ sự kết thúc giữa tình bạn. Nguồn baidu)
Sở Tô: “Tính tiền rồi đi.”
Lộ Dương: “… Để cho tớ nói câu cuối cùng.”
Sở Tô: “Không có yêu.”
Lộ Dương: “…”
Nói chuyện phiếm đến đó Lộ Dương tuyệt vọng rồi, cậu thật tình cảm thấy tìm Tô Tiểu Quai đi ra ngoài nói hết cho cậu ấy nghe nổi khổ trong lòng mình là một lựa chọn sai lầm, cậu đây là tìm ngược a, cậu thế nào lại quên mất Tiểu Quai văn nghệ khéo léo năm đó đã thay đổi, cậu ấy hiện tại đem thô bỉ làm lạc thú, đem lời nói ác độc làm vũ khí.
Đối diện tình huống như vậy, Lộ Dương bất lực làm một tư thế Tô Tiểu Quái năm đó thích nhất, 45o nhìn lên trời, nội tâm tràn đầy ưu tang đản đản, trong lòng vang lên một ca khúc: Có chút khó khăn nhu nhược mở miệng thôi, chỉ có thể ở ban đêm chậm rãi nắm bắt, đột nhiên có một ngày, anh không hề nghe tôi nói ra…
“Cậu đang làm gì?” Sở Tô nhíu mày nhìn thư thế của Lộ Dương, nếu như nói Lộ Dương là ưu thương đản đản, như vậy cậu liền đau đản.
“Trong lòng tớ đang nhớ nhung Tiểu Quai u buồn xấu hổ năm đó, dùng tư thế ưu thương lúc trước cậu ấy thích nhất, nhận thức tâm tình lúc đó của cậu ấy, thì ra thật sự có chút lời không nói ra được, chỉ có thể chính mình nhận thức.” Lộ Dương sâu kín nhìn cậu một cái, than tiếc nói.
Sở Tô mặt không thay đổi nhìn cậu ta một cái, đối với nhân viên bán hàng nhàn nhạt nói, “Tính tiền, cảm ơn.”
“Tiểu Quai!” Lộ Dương ai kêu một tiếng, dồn sức nắm lấy tay của Sở Tô, đối với em gái nhân viên lắc đầu một trận, em gái không nên a, cầu một con đường sống!! Em gái bưng nước trái cây và thức ăn ngọt hiểu rõ một bên nín cười một bện nhịn không được nhìn Sở Tô mấy lần, Sở Tô lớn lên rất đẹp, thực sự cái loại đẹp này, lại làm cho người không cảm thấy nữ khí, trái lại thêm loại khí chất khó tả, mái tóc xoăn mềm mại xõa tung làm cho gương mặt than của cậu ít đi một tia lãnh đạm, mà lúc này mặt cậu không thay đổi nói ra những lời này lại càng làm cho người nghe xong cảm thấy buồn cười.
Ngay cả Tiếu Thần ngồi ở bàn bên cạnh cũng không nhịn được thấp giọng nở nụ cười, từ lúc hai người Sở Tô bọn họ mới vừa tiến vào hắn liền thấy, vừa rời khỏi vườn cây anh đào không bao lâu, không nghĩ đến vậy mà lại ở nơi này gặp lại.
Bọn Sở Tô ngồi ở vị trí đối diện Tiếu Thần, không gian ở giữa vị trí hai người dùng cây xanh ngăn cách, mà Sở Tô vừa khéo ngồi ở đối diện, Tiếu Thần rất dễ dàng liền từ khe hở giữa mấy cây xanh nhìn thấy cậu, ngay từ đầu hắn cũng không có đặc biệt để ý, nhiều lắm là cảm thấy ngắn ngủn một buổi sáng liền vừa vặn đụng mặt tới hai lần mà thôi, chỉ là vị trí của hai người cách rất gần, lời nói của hai người Sở Tô một chữ một câu không lọt truyền đến trong tai của hắn, làm cho hắn không khỏi hướng bên kia nhìn nhiều hơn mấy lần, sau đó không cẩn thận lưu ý hai mắt Sở Tô nhiều chút.
Tiếu Thần mở QQ đang nhảy lên tin tức, bởi vì nguyên nhân tâm tình không tệ kèm thêm nhìn tin tức thúc giục chính mình nhanh chút quay lại cũng thuận mắt rất nhiều, trả lời ứng phó hai câu, lúc sau nhấp vào thấy tin nhắn Từ Gia lại như có điều suy nghĩ ngừng lại.
Danh sách chương