Ban nãy bảo video chỉ còn mười phút thôi, ấy vậy mà khi Cảnh Hoan về phòng, hai người họ vẫn đang xem trên trang chủ.
Nghe tiếng mở cửa, Cao Tự Tường chỉ đeo một bên tai nghe chẳng thèm quay đầu đã nói: “Hoan Hoan, hai phút cuối nữa thôi! Cậu đăng nhập trước đi, bọn này lên ngay!”
Hướng Hoài Chi nhìn màn hình máy tính của Lục Văn Hạo, bước chân khựng lại.
Trên ấy là video họ giết Chiến Thần hồi trưa.
Hướng Hoài Chi nhìn người phía trước mình.
Hai cậu bạn cùng phòng này có biết cậu ấy là Tiểu Điềm Cảnh không? “Cút, các cậu khỏi vào nữa, tôi chơi với người khác.” Cảnh Hoan chê bai.
Nghe tiếng bước chân của hai người, Cao Tự Tường quay đầu, thấy rõ người đến thì sửng sốt: “Đàn anh Hướng… sao anh đến đây? Cũng lên mạng chơi à?”
“Ừ.” Hướng Hoài Chi rời mắt về: “Thêm một người có tiện không?”
Không chờ họ trả lời, Cảnh Hoan đã ngồi vào chỗ, đoạn tiện tay kéo cái ghế bên cạnh ra giúp anh: “Anh Hướng, ngồi đây nè, mặc kệ họ.”
“Tất nhiên tiện rồi.” Lục Văn Hạo nói: “Đàn anh, một mình anh à? Anh Lộ không ra sao?”
Hướng Hoài Chi gật đầu: “Cậu ấy có việc.”
Cuối tuần thì Lộ Hàng có việc quái gì chứ.
Chỉ đang trùm chăn tự kỷ thôi.
Xem hết video chiến đấu, Lục Văn Hạo cảm thán: “Người ta giết Chiến Thần chỉ cần sáu mươi phút, chúng ta giết Chiến Thần thì sáu mươi phút diệt đoàn.”
“Chờ khi nào cậu mạnh như Hồ Tiên Động này, chúng ta sẽ không bị diệt đoàn nữa.” Cao Tự Tường nói giọng lạnh nhạt: “Huyết Trì của người ta là kỹ năng CD, Huyết Trì của cậu lại là quà may mắn, trúng cái là như trúng độc đắc vậy.”
Lục Văn Hạo cười nhạt, phản pháo: “Cậu còn không bằng một nửa DPS của Tâm Hướng Vãng Chi kia kìa, còn đòi có Huyết Trì riêng như của Tiểu Điềm Cảnh á? Xứng không đã?”
Hướng Hoài Chi: “…”
Anh nhìn người bên cạnh, vẻ mặt Cảnh Hoan rất hời hợt, dựa hẳn người lên ghế, cứ như những lời họ nói chẳng liên quan gì đến mình.
“Được rồi, vậy tôi không nói Tiểu Điềm Cảnh nữa…” Cao Tự Tường liếc sang Cảnh Hoan, buột miệng: “Nói Hoan Hoan luôn! Cậu xem Hoan Hoan bao nhiêu năm không chơi Cửu Hiệp rồi, hôm nay ở tiệm net chỉ thao tác vài lần cũng mạnh hơn cậu.”
Lục Văn Hạo lẩm bẩm không tức giận không tức giận, tức giận quá phát bệnh sẽ khiến Cao Tự Tường được toại nguyện.
“Ông đây không chấp cậu.” Lục Văn Hạo tắt trang mạng đi mới sực nhớ một điều: “Này cái đệt, quên xem cuối cùng Thuật Sĩ kia được thần binh gì rồi.”
“Đồ rác.” Cao Tự Tường nói: “Tôi có diễn đàn xem, bảo là thuộc tính bình thường nhất, ánh sáng của nó còn không bằng đồ tím nữa kìa.”
Lục Văn Hạo gật đầu: “Vậy tôi yên tâm.”
Cảnh Hoan mở PUBG, quay đầu giục: “Anh, anh đăng nhập đi.”
Game sinh tồn này gây sốt như thế, tất nhiên Hướng Hoài Chi cũng từng tiếp xúc. Anh nhập tài khoản mật khẩu như trong trí nhớ, vào game.
“Khoan, đàn anh Hướng.” Lục Văn Hạo nghĩ đến điều gì, bèn rướn người cười tít mắt rằng: “Em nghe anh Lộ nói acc Cửu Hiệp của anh đỉnh lắm, có thể nhân cơ hội này cho em mở rộng tầm mắt không?”
Hướng Hoài Chi đáp giọng thản nhiên: “Bán acc rồi.”
Lục Văn Hạo tiếc nuối: “Vậy à… thôi được.”
Chẳng mấy chốc, bốn người vào giao diện tổ đội của PUBG, Cảnh Hoan và Hướng Hoài Chi mặc đồ cơ bản game, hai người bên cạnh lại hoa hòe rực rỡ, đeo kính râm đeo khẩu trang choàng khăn cổ, cái gì cũng tấp hết lên người.
Hướng Hoài Chi: “Lâu rồi tôi không chơi, hơi lạ tay.”
“Không sao.” Cảnh Hoan nói: “Bọn em đều gà mà.”
Ban đầu Hướng Hoài Chi còn tưởng cậu khiêm tốn, nhưng không bao lâu sau, anh mới nhận ra cậu đàn em này rất thật thà.
Vừa xuống đất nửa phút, ba người trong đội bị một người chơi khác bắn gục trong xưởng.
Gà thật.
Hướng Hoài Chi cạn lời, im lặng lên đạn, chuyển góc nhìn trong game thành góc nhìn thứ nhất.
“Á á á!!” Cảnh Hoan tức giận: “Tôi bắn nhiều phát lắm rồi! Hai người cậu đứng bên cạnh nhìn thôi à?!”
Lục Văn Hạo phản bác ngay tắp lự: “Khỉ, rõ ràng phát súng đó do tôi bắn mà!”
“Là tôi đấy nhé!” Cao Tự Tường cũng không phục: “Tôi nã hết nguyên băng đạn luôn, không thể nào trượt hết được!”
Tranh chấp cả buổi trời vẫn chưa rõ rốt cuộc ai đã bắn trúng.
Bấy giờ mình thành hộp rồi, Cảnh Hoan không nhịn được kề sát sang bên Hướng Hoài Chi.
Thấy Hướng Hoài Chi vẫn đang đi lòng vòng trong khu giao tranh, Cảnh Hoan vội nói: “Anh, anh mau đi đi, cả đội họ đều nhảy ở đây đấy.”
Hướng Hoài Chi đáp “Ừ”, nhưng lại chưa có ý định rời khỏi: “Người giết các cậu mặc đồ gì?”
“Trắng!”
“Xám nhạt!”
“Tím!”
Ba người cùng hô.
Hướng Hoài Chi: “…”
Thôi, cứ giết đồ tím trước.
Cảnh Hoan vốn tưởng ván này đã kết thúc, đang định ván sau sẽ nhảy khu vực ít người, ít ra cũng sẽ không đến mức vừa chạm đất đã biến thành hộp.
Nhưng lại thấy Hướng Hoài Chi ôm khẩu M762 xông vào nhà xưởng, clear sạch cả đội đối phương chỉ trong nửa phút.
Cảnh Hoan: “…”
Cảnh Hoan: “?”
Đây là lạ tay mà anh nói à?
Kết thúc ván này, Hướng Hoài Chi một mình diệt sạch hai đội, thêm mấy người đi lẻ nữa thì có tận 12 kills.
Tuy không được top một, nhưng hoàn toàn không ảnh hưởng đến việc anh trở thành một người chơi tài giỏi trong mắt tất cả thành viên phòng 312.
“Đệt.” Lục Văn Hạo hoàn hồn, cả xưng hô cũng thay đổi: “Đại thần Hướng, anh đỉnh quá vậy… còn hay hơn mấy streamer kia luôn!”
Cao Tự Tường gật đầu lia lịa: “Đúng đó, lúc nãy anh còn khiêm tốn…”
Hướng Hoài Chi mở thông tin của họ ra xem.
Quả nhiên rank cực thấp.
Hướng Hoài Chi nói lời uyển chuyển: “Nhìn đồ của các cậu, tôi còn tưởng rank cao.”
Cảnh Hoan tiếp lời: “Không ngờ chỉ là hai con gà lòe loẹt thôi.”
Lục Văn Hạo: “Mẹ, cậu cũng không giỏi hơn đâu!”
Cảnh Hoan nhướng mày: “Tôi khác, tôi trong ngoài như một.”
“…”
Hướng Hoài Chi bất giác nhếch môi cười.
Tự hào nhỉ.
Điện thoại chợt rung lên, Hướng Hoài Chi cầm xem.
Lộ Hàng: Hướng Hướng, cậu đi cửa hàng tiện lợi lâu thế, về mua giúp tôi mì chua cay nhé QAQ
Hướng: Tự gọi ship đi.
Lộ Hàng: Đừng mà T.T, tôi lười xuống lầu lấy lắm >.<
Hướng:?
Hướng: Cậu đang dùng biểu tượng cảm xúc gì vậy?
Lộ Hàng: À, tôi thấy hình như cậu rất thích Tiểu Cảnh Cảnh gửi biểu tượng cảm xúc, tôi bằng lòng thay đổi vì cậu.
Hướng: Tự mua đi, tối tôi mới về.
Lộ Hàng: Tại sao, cậu muốn đi đâu 0.0?
Hướng: Net.
Lộ Hàng:??
Lộ Hàng: Cậu chạy ra net làm gì? Tôi chưa đủ quyến rũ sao? Chơi game cùng phòng với tôi không vui à?
Hướng: Đúng.
Hướng: Sau này đừng gửi biểu tượng cảm xúc nữa, không hợp với cậu.
Lộ Hàng: …
Bốn người ngồi trong net chơi cả buổi chiều, nghiện đến mức bữa tối cũng gọi ngoài mang vào.
Chín giờ tối, họ mới tắt máy với vẻ quyến luyến.
Muộn thế rồi, tất nhiên cũng nghỉ chơi bóng rổ luôn.
Mùa thu đã qua một nửa, nhiệt độ thấp dần, Lục Văn Hạo vừa đẩy cửa tiệm net ra đã rùng mình bởi cơn gió se lạnh thổi thẳng vào mặt.
Ngoài Cảnh Hoan, bốn người họ đều mặc áo tay ngắn, Lục Văn Hạo lạnh đến mức nổi cả da gà.
“Mẹ nó lạnh quá đi mất, bọn này định ăn gì đó nong nóng cho ấm.” Cao Tự Tường nói: “Hai người đi không?”
Cảnh Hoan không muốn đi lắm, cậu nhìn Hướng Hoài Chi, đối phương lắc đầu.
“Vậy tôi với anh Hướng không đi đâu.” Cảnh Hoan cũng thấy hơi lạnh, cậu nhún vai: “Tôi về nhà luôn.”
Chờ họ đi rồi, Hướng Hoài Chi mới hỏi: “Cậu không ở ký túc xá à?”
Cảnh Hoan lắc đầu: “Không có, em thuê trọ bên ngoài.”
Cuộc sống túng quẫn như vậy còn thuê trọ?
“Trường học cứ cúp điện cúp nước mãi, không muốn ở.” Dứt lời, Cảnh Hoan bổ sung thêm câu nói đùa: “Vả lại tất của Lục Văn Hạo hôi quá, em không ở được.”
Hướng Hoài Chi nghĩ ngợi, hiểu ra.
Tuy điều kiện ký túc xá trường họ khá tốt, nhưng đa phần con trai đều sống cẩu thả, một tuần dọn phòng một lần đã hay lắm rồi, gián hay chuột đều là khách quen của phòng cả.
Hôm nay là cuối tuần, vả lại buổi tối trời lạnh, con đường nhỏ đến cổng sau trường chỉ lác đác vài người, cả quầy hàng cũng ít hơn.
Hai chàng trai đi sánh bước bên nhau, ánh đèn đường chiếu xuống hắt ra hai cái bóng thật dài.
Lại một cơn gió lạnh ùa đến, Cảnh Hoan rụt cổ, quay đầu cười nói: “Không ngờ anh bắn PUBG hay vậy, còn hay hơn những người chơi cùng nữa.”
Hướng Hoài Chi nhíu mày: “Chơi cùng?”
“Đúng vậy.” Cảnh Hoan giải thích: “Thì là mấy người nhận tiền để chơi game cùng đó.”
Tất nhiên Hướng Hoài Chi hiểu chơi cùng nghĩa là gì, anh chỉ hoài nghi: “Cậu từng tìm người chơi cùng.”
“Đúng vậy, em thường tìm lắm.” Cảnh Hoan thẳng thắn: “Vì em gà mà.”
“…”
Đi được mấy bước, Hướng Hoài Chi mới lên tiếng với giọng điềm nhiên: “Cậu tìm nam chơi cùng hay nữ chơi cùng?”
Cảnh Hoan đáp ngay: “Chắc chắn là nam chơi cùng rồi.”
Câu trả lời trong dự đoán, Hướng Hoài Chi quay đầu nhìn cậu, bấy giờ gió thổi tung phần tóc phía trước để lộ cái trán đẹp đẽ, trông sáng sủa hơn nhiều.
“Nhưng giờ em không hay tìm người chơi cùng nữa rồi.” Cảnh Hoan nhìn về phía trước: “Thay vì tìm người chơi cùng thì chi bằng vào đội của Tiểu Diên, vừa ổn vừa kích thích.”
“Tiểu Diên?”
“Đúng, nam streamer của Tinh Không TV, giỏi cực, người xem đều gọi cậu ấy là Diên Diên… Cậu ấy nổi tiếng lắm, anh chưa từng nghe nói à?”
“Chưa.” Hướng Hoài Chi rất ít xem live stream.
“Cậu ấy thao tác đỉnh giống hệt anh luôn.” Cảnh Hoan khen ngợi Hướng Hoài Chi trong vô thức: “Vả lại cũng đẹp trai nữa, chỉ kém anh một chút.”
Hướng Hoài Chi rũ mắt xuống: “Vậy à.”
Giọng điệu chứa cảm xúc kỳ lạ nhưng chẳng ai nhận ra.
“Đúng vậy, em tặng quà cho cậu ấy, tuy chỉ vài nghìn ít ỏi thôi, chẳng bằng một góc của mấy ông chủ bà chủ giàu sang của cậu ấy nữa, nhưng cậu ấy thường chủ động rủ em chơi game lắm.” Cảnh Hoan nháy mắt với anh: “Nhân duyên tốt quá, hết cách rồi.”
“…”
Cả Tâm Hướng Vãng Chi cũng chỉ được mỗi cái pháo hoa trị giá ba chữ số thôi.
Mà tên nam streamer kia lại có quà mấy nghìn tệ?
Một lúc sau, Hướng Hoài Chi mới lạnh giọng: “Mấy nghìn tệ, không xót à?”
Cảnh Hoan rảnh rỗi quá, hai cánh tay bất giác đung đưa: “Cũng tạm, em thích streamer đó lắm.”
Bên cạnh im lặng một lúc mới nghe một câu nói vọng đến: “Bây giờ còn thích à?”
Cảnh Hoan buột miệng: “Thích chứ.” Thường ngày những lúc nhàm chán, cậu đều sẽ chạy đi xem vài lần để giết thời gian.
Mí mắt Hướng Hoài Chi giật nhẹ, sắc mặt hơi thay đổi.
Hay lắm.
Tên này dám bắt cá hai tay.
Vậy tại sao cậu ấy không đi đeo bám nam streamer kia mà lại chọn mình?
Cảnh Hoan cảm thán: “Nhưng từ khi Tiểu Diên hẹn hò rồi thì ít live stream lắm.”
“…”
Hóa ra người ta là hoa đã có chậu nên mới chịu theo mình.
Hướng Hoài Chi nhận ra, đời thật hai người họ gặp nhau nhiều lần thế mà Cảnh Hoan chưa bao giờ chủ động nhắc đến bốn chữ “Tâm Hướng Vãng Chi” với anh.
Lần duy nhất nhắc đến cũng chỉ mỗi một câu “kẻ không ra gì”.
Cảnh Hoan nói xong cả buổi trời mà không nhận được lời đáp, cậu hơi ngước đầu nhìn: “Anh?”
Hướng Hoài Chi rũ mắt, giấu đi cảm xúc của mình: “Ừ.”
“Lúc nãy anh có nghe em nói không?”
“Nghe.”
“Vậy sao không ừ hử gì?”
“Không có, tôi đang nghĩ rốt cuộc streamer kia tài giỏi cỡ nào.” Giỏi đến mức dù có người yêu rồi mà vẫn khiến cậu ngày nhớ đêm mong.
“Thật ra cũng tạm, cậu ấy khá ít nói, không ríu rít mãi như mấy người chơi cùng khác.” Cảnh Hoan nói với vẻ thoải mái: “Nhưng em vẫn thích chơi với anh hơn, nếu anh là một người chơi cùng, chắc chắn ngày nào em cũng sẽ gọi anh.”
Hướng Hoài Chi nói: “Tôi không làm người chơi cùng.”
Cảnh Hoan gật đầu: “Em biết, em chỉ nói thế thôi…”
“Nhưng nếu cậu muốn chơi, có thể gọi tôi bất cứ lúc nào.” Hướng Hoài Chi nói tiếp.
Cảnh Hoan bật cười.
Cậu vòng vo lâu như thế, chẳng phải chỉ vì câu này thôi sao!
“Thật không? Nhưng em gà vậy, anh chơi với em chắc không vui đâu.”
“Không.” Hướng Hoài Chi khựng lại: “Nhưng có một chuyện.”
“Hả?”
“Lúc chơi với tôi không được gọi người chơi cùng, streamer cũng không được.” Giọng Hướng Hoài Chi vẫn bình tĩnh: “Tôi không thích chơi game với người lạ.”
Nụ cười trên môi Cảnh Hoan càng tươi hơn: “Có anh ở đây, em còn tìm người khác chơi cùng làm gì.”
Nữa rồi.
Những lời chót lưỡi đầu môi.
Bấy giờ, cánh tay phải đang vung mãi không yên của Cảnh Hoan bất cẩn chạm trúng anh, mu bàn tay hai người tiếp xúc nhau vang lên tiếng ma sát khẽ.
Hướng Hoài Chi sượng người, vừa rút tay về, cổ tay đã bị người bên cạnh nắm lấy.
“Anh, tay anh lạnh quá nè.” Cảnh Hoan xòe lòng bàn tay bao lấy nó một cách thản nhiên: “Để em sưởi ấm cho anh.”
Cảm nhận được nhiệt độ nơi lòng bàn tay cậu, cổ họng Hướng Hoài Chi co thắt, muốn rụt tay ra: “Không cần…”
“Không sao mà, thể chất em tốt, mùa đông tay cũng nóng, bọn Lục Văn Hạo thường xuyên đến chỗ em xin sưởi ấm đấy.”
Cảnh Hoan nắn tay anh vài cái, sau đó ngước mắt hỏi với vẻ đắc ý: “Thoải mái chứ?”
Hơi ấm từ tay dần lan ra, tất cả tế bào trên người đều như được hun nóng.
Hướng Hoài Chi nhìn cậu, lặng lẽ cảm nhận nhịp tim đập dồn dập của mình, muốn cố sức giữ ngữ điệu bình thản, nhưng vừa hé môi, giọng anh lại trầm hơn ngày thường rất nhiều.
“Ừ.” Anh nói: “Thoải mái.”
Nghe tiếng mở cửa, Cao Tự Tường chỉ đeo một bên tai nghe chẳng thèm quay đầu đã nói: “Hoan Hoan, hai phút cuối nữa thôi! Cậu đăng nhập trước đi, bọn này lên ngay!”
Hướng Hoài Chi nhìn màn hình máy tính của Lục Văn Hạo, bước chân khựng lại.
Trên ấy là video họ giết Chiến Thần hồi trưa.
Hướng Hoài Chi nhìn người phía trước mình.
Hai cậu bạn cùng phòng này có biết cậu ấy là Tiểu Điềm Cảnh không? “Cút, các cậu khỏi vào nữa, tôi chơi với người khác.” Cảnh Hoan chê bai.
Nghe tiếng bước chân của hai người, Cao Tự Tường quay đầu, thấy rõ người đến thì sửng sốt: “Đàn anh Hướng… sao anh đến đây? Cũng lên mạng chơi à?”
“Ừ.” Hướng Hoài Chi rời mắt về: “Thêm một người có tiện không?”
Không chờ họ trả lời, Cảnh Hoan đã ngồi vào chỗ, đoạn tiện tay kéo cái ghế bên cạnh ra giúp anh: “Anh Hướng, ngồi đây nè, mặc kệ họ.”
“Tất nhiên tiện rồi.” Lục Văn Hạo nói: “Đàn anh, một mình anh à? Anh Lộ không ra sao?”
Hướng Hoài Chi gật đầu: “Cậu ấy có việc.”
Cuối tuần thì Lộ Hàng có việc quái gì chứ.
Chỉ đang trùm chăn tự kỷ thôi.
Xem hết video chiến đấu, Lục Văn Hạo cảm thán: “Người ta giết Chiến Thần chỉ cần sáu mươi phút, chúng ta giết Chiến Thần thì sáu mươi phút diệt đoàn.”
“Chờ khi nào cậu mạnh như Hồ Tiên Động này, chúng ta sẽ không bị diệt đoàn nữa.” Cao Tự Tường nói giọng lạnh nhạt: “Huyết Trì của người ta là kỹ năng CD, Huyết Trì của cậu lại là quà may mắn, trúng cái là như trúng độc đắc vậy.”
Lục Văn Hạo cười nhạt, phản pháo: “Cậu còn không bằng một nửa DPS của Tâm Hướng Vãng Chi kia kìa, còn đòi có Huyết Trì riêng như của Tiểu Điềm Cảnh á? Xứng không đã?”
Hướng Hoài Chi: “…”
Anh nhìn người bên cạnh, vẻ mặt Cảnh Hoan rất hời hợt, dựa hẳn người lên ghế, cứ như những lời họ nói chẳng liên quan gì đến mình.
“Được rồi, vậy tôi không nói Tiểu Điềm Cảnh nữa…” Cao Tự Tường liếc sang Cảnh Hoan, buột miệng: “Nói Hoan Hoan luôn! Cậu xem Hoan Hoan bao nhiêu năm không chơi Cửu Hiệp rồi, hôm nay ở tiệm net chỉ thao tác vài lần cũng mạnh hơn cậu.”
Lục Văn Hạo lẩm bẩm không tức giận không tức giận, tức giận quá phát bệnh sẽ khiến Cao Tự Tường được toại nguyện.
“Ông đây không chấp cậu.” Lục Văn Hạo tắt trang mạng đi mới sực nhớ một điều: “Này cái đệt, quên xem cuối cùng Thuật Sĩ kia được thần binh gì rồi.”
“Đồ rác.” Cao Tự Tường nói: “Tôi có diễn đàn xem, bảo là thuộc tính bình thường nhất, ánh sáng của nó còn không bằng đồ tím nữa kìa.”
Lục Văn Hạo gật đầu: “Vậy tôi yên tâm.”
Cảnh Hoan mở PUBG, quay đầu giục: “Anh, anh đăng nhập đi.”
Game sinh tồn này gây sốt như thế, tất nhiên Hướng Hoài Chi cũng từng tiếp xúc. Anh nhập tài khoản mật khẩu như trong trí nhớ, vào game.
“Khoan, đàn anh Hướng.” Lục Văn Hạo nghĩ đến điều gì, bèn rướn người cười tít mắt rằng: “Em nghe anh Lộ nói acc Cửu Hiệp của anh đỉnh lắm, có thể nhân cơ hội này cho em mở rộng tầm mắt không?”
Hướng Hoài Chi đáp giọng thản nhiên: “Bán acc rồi.”
Lục Văn Hạo tiếc nuối: “Vậy à… thôi được.”
Chẳng mấy chốc, bốn người vào giao diện tổ đội của PUBG, Cảnh Hoan và Hướng Hoài Chi mặc đồ cơ bản game, hai người bên cạnh lại hoa hòe rực rỡ, đeo kính râm đeo khẩu trang choàng khăn cổ, cái gì cũng tấp hết lên người.
Hướng Hoài Chi: “Lâu rồi tôi không chơi, hơi lạ tay.”
“Không sao.” Cảnh Hoan nói: “Bọn em đều gà mà.”
Ban đầu Hướng Hoài Chi còn tưởng cậu khiêm tốn, nhưng không bao lâu sau, anh mới nhận ra cậu đàn em này rất thật thà.
Vừa xuống đất nửa phút, ba người trong đội bị một người chơi khác bắn gục trong xưởng.
Gà thật.
Hướng Hoài Chi cạn lời, im lặng lên đạn, chuyển góc nhìn trong game thành góc nhìn thứ nhất.
“Á á á!!” Cảnh Hoan tức giận: “Tôi bắn nhiều phát lắm rồi! Hai người cậu đứng bên cạnh nhìn thôi à?!”
Lục Văn Hạo phản bác ngay tắp lự: “Khỉ, rõ ràng phát súng đó do tôi bắn mà!”
“Là tôi đấy nhé!” Cao Tự Tường cũng không phục: “Tôi nã hết nguyên băng đạn luôn, không thể nào trượt hết được!”
Tranh chấp cả buổi trời vẫn chưa rõ rốt cuộc ai đã bắn trúng.
Bấy giờ mình thành hộp rồi, Cảnh Hoan không nhịn được kề sát sang bên Hướng Hoài Chi.
Thấy Hướng Hoài Chi vẫn đang đi lòng vòng trong khu giao tranh, Cảnh Hoan vội nói: “Anh, anh mau đi đi, cả đội họ đều nhảy ở đây đấy.”
Hướng Hoài Chi đáp “Ừ”, nhưng lại chưa có ý định rời khỏi: “Người giết các cậu mặc đồ gì?”
“Trắng!”
“Xám nhạt!”
“Tím!”
Ba người cùng hô.
Hướng Hoài Chi: “…”
Thôi, cứ giết đồ tím trước.
Cảnh Hoan vốn tưởng ván này đã kết thúc, đang định ván sau sẽ nhảy khu vực ít người, ít ra cũng sẽ không đến mức vừa chạm đất đã biến thành hộp.
Nhưng lại thấy Hướng Hoài Chi ôm khẩu M762 xông vào nhà xưởng, clear sạch cả đội đối phương chỉ trong nửa phút.
Cảnh Hoan: “…”
Cảnh Hoan: “?”
Đây là lạ tay mà anh nói à?
Kết thúc ván này, Hướng Hoài Chi một mình diệt sạch hai đội, thêm mấy người đi lẻ nữa thì có tận 12 kills.
Tuy không được top một, nhưng hoàn toàn không ảnh hưởng đến việc anh trở thành một người chơi tài giỏi trong mắt tất cả thành viên phòng 312.
“Đệt.” Lục Văn Hạo hoàn hồn, cả xưng hô cũng thay đổi: “Đại thần Hướng, anh đỉnh quá vậy… còn hay hơn mấy streamer kia luôn!”
Cao Tự Tường gật đầu lia lịa: “Đúng đó, lúc nãy anh còn khiêm tốn…”
Hướng Hoài Chi mở thông tin của họ ra xem.
Quả nhiên rank cực thấp.
Hướng Hoài Chi nói lời uyển chuyển: “Nhìn đồ của các cậu, tôi còn tưởng rank cao.”
Cảnh Hoan tiếp lời: “Không ngờ chỉ là hai con gà lòe loẹt thôi.”
Lục Văn Hạo: “Mẹ, cậu cũng không giỏi hơn đâu!”
Cảnh Hoan nhướng mày: “Tôi khác, tôi trong ngoài như một.”
“…”
Hướng Hoài Chi bất giác nhếch môi cười.
Tự hào nhỉ.
Điện thoại chợt rung lên, Hướng Hoài Chi cầm xem.
Lộ Hàng: Hướng Hướng, cậu đi cửa hàng tiện lợi lâu thế, về mua giúp tôi mì chua cay nhé QAQ
Hướng: Tự gọi ship đi.
Lộ Hàng: Đừng mà T.T, tôi lười xuống lầu lấy lắm >.<
Hướng:?
Hướng: Cậu đang dùng biểu tượng cảm xúc gì vậy?
Lộ Hàng: À, tôi thấy hình như cậu rất thích Tiểu Cảnh Cảnh gửi biểu tượng cảm xúc, tôi bằng lòng thay đổi vì cậu.
Hướng: Tự mua đi, tối tôi mới về.
Lộ Hàng: Tại sao, cậu muốn đi đâu 0.0?
Hướng: Net.
Lộ Hàng:??
Lộ Hàng: Cậu chạy ra net làm gì? Tôi chưa đủ quyến rũ sao? Chơi game cùng phòng với tôi không vui à?
Hướng: Đúng.
Hướng: Sau này đừng gửi biểu tượng cảm xúc nữa, không hợp với cậu.
Lộ Hàng: …
Bốn người ngồi trong net chơi cả buổi chiều, nghiện đến mức bữa tối cũng gọi ngoài mang vào.
Chín giờ tối, họ mới tắt máy với vẻ quyến luyến.
Muộn thế rồi, tất nhiên cũng nghỉ chơi bóng rổ luôn.
Mùa thu đã qua một nửa, nhiệt độ thấp dần, Lục Văn Hạo vừa đẩy cửa tiệm net ra đã rùng mình bởi cơn gió se lạnh thổi thẳng vào mặt.
Ngoài Cảnh Hoan, bốn người họ đều mặc áo tay ngắn, Lục Văn Hạo lạnh đến mức nổi cả da gà.
“Mẹ nó lạnh quá đi mất, bọn này định ăn gì đó nong nóng cho ấm.” Cao Tự Tường nói: “Hai người đi không?”
Cảnh Hoan không muốn đi lắm, cậu nhìn Hướng Hoài Chi, đối phương lắc đầu.
“Vậy tôi với anh Hướng không đi đâu.” Cảnh Hoan cũng thấy hơi lạnh, cậu nhún vai: “Tôi về nhà luôn.”
Chờ họ đi rồi, Hướng Hoài Chi mới hỏi: “Cậu không ở ký túc xá à?”
Cảnh Hoan lắc đầu: “Không có, em thuê trọ bên ngoài.”
Cuộc sống túng quẫn như vậy còn thuê trọ?
“Trường học cứ cúp điện cúp nước mãi, không muốn ở.” Dứt lời, Cảnh Hoan bổ sung thêm câu nói đùa: “Vả lại tất của Lục Văn Hạo hôi quá, em không ở được.”
Hướng Hoài Chi nghĩ ngợi, hiểu ra.
Tuy điều kiện ký túc xá trường họ khá tốt, nhưng đa phần con trai đều sống cẩu thả, một tuần dọn phòng một lần đã hay lắm rồi, gián hay chuột đều là khách quen của phòng cả.
Hôm nay là cuối tuần, vả lại buổi tối trời lạnh, con đường nhỏ đến cổng sau trường chỉ lác đác vài người, cả quầy hàng cũng ít hơn.
Hai chàng trai đi sánh bước bên nhau, ánh đèn đường chiếu xuống hắt ra hai cái bóng thật dài.
Lại một cơn gió lạnh ùa đến, Cảnh Hoan rụt cổ, quay đầu cười nói: “Không ngờ anh bắn PUBG hay vậy, còn hay hơn những người chơi cùng nữa.”
Hướng Hoài Chi nhíu mày: “Chơi cùng?”
“Đúng vậy.” Cảnh Hoan giải thích: “Thì là mấy người nhận tiền để chơi game cùng đó.”
Tất nhiên Hướng Hoài Chi hiểu chơi cùng nghĩa là gì, anh chỉ hoài nghi: “Cậu từng tìm người chơi cùng.”
“Đúng vậy, em thường tìm lắm.” Cảnh Hoan thẳng thắn: “Vì em gà mà.”
“…”
Đi được mấy bước, Hướng Hoài Chi mới lên tiếng với giọng điềm nhiên: “Cậu tìm nam chơi cùng hay nữ chơi cùng?”
Cảnh Hoan đáp ngay: “Chắc chắn là nam chơi cùng rồi.”
Câu trả lời trong dự đoán, Hướng Hoài Chi quay đầu nhìn cậu, bấy giờ gió thổi tung phần tóc phía trước để lộ cái trán đẹp đẽ, trông sáng sủa hơn nhiều.
“Nhưng giờ em không hay tìm người chơi cùng nữa rồi.” Cảnh Hoan nhìn về phía trước: “Thay vì tìm người chơi cùng thì chi bằng vào đội của Tiểu Diên, vừa ổn vừa kích thích.”
“Tiểu Diên?”
“Đúng, nam streamer của Tinh Không TV, giỏi cực, người xem đều gọi cậu ấy là Diên Diên… Cậu ấy nổi tiếng lắm, anh chưa từng nghe nói à?”
“Chưa.” Hướng Hoài Chi rất ít xem live stream.
“Cậu ấy thao tác đỉnh giống hệt anh luôn.” Cảnh Hoan khen ngợi Hướng Hoài Chi trong vô thức: “Vả lại cũng đẹp trai nữa, chỉ kém anh một chút.”
Hướng Hoài Chi rũ mắt xuống: “Vậy à.”
Giọng điệu chứa cảm xúc kỳ lạ nhưng chẳng ai nhận ra.
“Đúng vậy, em tặng quà cho cậu ấy, tuy chỉ vài nghìn ít ỏi thôi, chẳng bằng một góc của mấy ông chủ bà chủ giàu sang của cậu ấy nữa, nhưng cậu ấy thường chủ động rủ em chơi game lắm.” Cảnh Hoan nháy mắt với anh: “Nhân duyên tốt quá, hết cách rồi.”
“…”
Cả Tâm Hướng Vãng Chi cũng chỉ được mỗi cái pháo hoa trị giá ba chữ số thôi.
Mà tên nam streamer kia lại có quà mấy nghìn tệ?
Một lúc sau, Hướng Hoài Chi mới lạnh giọng: “Mấy nghìn tệ, không xót à?”
Cảnh Hoan rảnh rỗi quá, hai cánh tay bất giác đung đưa: “Cũng tạm, em thích streamer đó lắm.”
Bên cạnh im lặng một lúc mới nghe một câu nói vọng đến: “Bây giờ còn thích à?”
Cảnh Hoan buột miệng: “Thích chứ.” Thường ngày những lúc nhàm chán, cậu đều sẽ chạy đi xem vài lần để giết thời gian.
Mí mắt Hướng Hoài Chi giật nhẹ, sắc mặt hơi thay đổi.
Hay lắm.
Tên này dám bắt cá hai tay.
Vậy tại sao cậu ấy không đi đeo bám nam streamer kia mà lại chọn mình?
Cảnh Hoan cảm thán: “Nhưng từ khi Tiểu Diên hẹn hò rồi thì ít live stream lắm.”
“…”
Hóa ra người ta là hoa đã có chậu nên mới chịu theo mình.
Hướng Hoài Chi nhận ra, đời thật hai người họ gặp nhau nhiều lần thế mà Cảnh Hoan chưa bao giờ chủ động nhắc đến bốn chữ “Tâm Hướng Vãng Chi” với anh.
Lần duy nhất nhắc đến cũng chỉ mỗi một câu “kẻ không ra gì”.
Cảnh Hoan nói xong cả buổi trời mà không nhận được lời đáp, cậu hơi ngước đầu nhìn: “Anh?”
Hướng Hoài Chi rũ mắt, giấu đi cảm xúc của mình: “Ừ.”
“Lúc nãy anh có nghe em nói không?”
“Nghe.”
“Vậy sao không ừ hử gì?”
“Không có, tôi đang nghĩ rốt cuộc streamer kia tài giỏi cỡ nào.” Giỏi đến mức dù có người yêu rồi mà vẫn khiến cậu ngày nhớ đêm mong.
“Thật ra cũng tạm, cậu ấy khá ít nói, không ríu rít mãi như mấy người chơi cùng khác.” Cảnh Hoan nói với vẻ thoải mái: “Nhưng em vẫn thích chơi với anh hơn, nếu anh là một người chơi cùng, chắc chắn ngày nào em cũng sẽ gọi anh.”
Hướng Hoài Chi nói: “Tôi không làm người chơi cùng.”
Cảnh Hoan gật đầu: “Em biết, em chỉ nói thế thôi…”
“Nhưng nếu cậu muốn chơi, có thể gọi tôi bất cứ lúc nào.” Hướng Hoài Chi nói tiếp.
Cảnh Hoan bật cười.
Cậu vòng vo lâu như thế, chẳng phải chỉ vì câu này thôi sao!
“Thật không? Nhưng em gà vậy, anh chơi với em chắc không vui đâu.”
“Không.” Hướng Hoài Chi khựng lại: “Nhưng có một chuyện.”
“Hả?”
“Lúc chơi với tôi không được gọi người chơi cùng, streamer cũng không được.” Giọng Hướng Hoài Chi vẫn bình tĩnh: “Tôi không thích chơi game với người lạ.”
Nụ cười trên môi Cảnh Hoan càng tươi hơn: “Có anh ở đây, em còn tìm người khác chơi cùng làm gì.”
Nữa rồi.
Những lời chót lưỡi đầu môi.
Bấy giờ, cánh tay phải đang vung mãi không yên của Cảnh Hoan bất cẩn chạm trúng anh, mu bàn tay hai người tiếp xúc nhau vang lên tiếng ma sát khẽ.
Hướng Hoài Chi sượng người, vừa rút tay về, cổ tay đã bị người bên cạnh nắm lấy.
“Anh, tay anh lạnh quá nè.” Cảnh Hoan xòe lòng bàn tay bao lấy nó một cách thản nhiên: “Để em sưởi ấm cho anh.”
Cảm nhận được nhiệt độ nơi lòng bàn tay cậu, cổ họng Hướng Hoài Chi co thắt, muốn rụt tay ra: “Không cần…”
“Không sao mà, thể chất em tốt, mùa đông tay cũng nóng, bọn Lục Văn Hạo thường xuyên đến chỗ em xin sưởi ấm đấy.”
Cảnh Hoan nắn tay anh vài cái, sau đó ngước mắt hỏi với vẻ đắc ý: “Thoải mái chứ?”
Hơi ấm từ tay dần lan ra, tất cả tế bào trên người đều như được hun nóng.
Hướng Hoài Chi nhìn cậu, lặng lẽ cảm nhận nhịp tim đập dồn dập của mình, muốn cố sức giữ ngữ điệu bình thản, nhưng vừa hé môi, giọng anh lại trầm hơn ngày thường rất nhiều.
“Ừ.” Anh nói: “Thoải mái.”
Danh sách chương