“Coi không?” Bị hỏi đột ngột, Đoàn Lâm giật mình.
Mộc Tử cầm một cái đĩa CD, đứng hỏi cậu. Đoàn Lâm hỏi, “Gì thế?”
“Hồi nãy lấy trong máy tính của Cao Hân.” Mộc Tử thờ ơ nói.
“Cái gì? Cậu lấy khi nào?” Đoàn Lâm trợn mắt.
“Lúc anh ra ngoài gọi cảnh sát thì tôi vào phòng dạo một lượt, phòng của chị ta rất nóng vì máy tính luôn được mở, tôi thấy trong máy có cái đĩa nên tiện tay lấy.” Mộc Tử vẫn đeo vẻ mặt thản nhiên.
“Cậu… cảnh sát đã dặn không được làm xáo trộn hiện trường mà.” Đoàn Lâm bất lực.
“Cảnh sát nói với anh, tôi đâu có nghe.” Mộc Tử cười khinh khỉnh, đôi mắt hẹp dài nhìn Đoàn Lâm chằm chặp, “Rõ ràng họ biết có điều khác thường nhưng vẫn quyết định chọn lý do họ nghĩ là hợp lý nhất, anh thấy nếu họ tìm được cái đĩa thì có giúp được gì cho quá trình phá án không?”
“Hỏi một lần thôi, anh có coi không?” Mộc Tử nhìn vào mắt Đoàn Lâm.
Hồi lâu sau, Đoàn Lâm cúi đầu, “…Coi.” Cậu muốn biết trong CD có gì, biết đâu có thể làm rõ mọi chuyện.
“Dứt khoát vậy coi phải được không? Giả bộ nghiêm túc làm gì…” Mộc Tử cười cợt.
Đoàn Lâm nhìn Mộc Tử nhét đĩa vào rãnh CD.
Cũng chẳng phải phim gì hoành tráng, chỉ có cảnh một cô gái chạy trốn trong một ngôi nhà cổ kính, biểu cảm sợ hãi… không hổ là diễn viên.
Chỉ có mỗi cảnh chạy như vậy, chắc là quay bằng camera bí mật nên hình ảnh không rõ nét, chuyển cảnh cũng gượng, Đoàn Lâm nghĩ chắc đây là đoạn thử vai của Cao Hân.
Có lẽ chỉ có thế, không còn gì đặc biệt.
“Chẳng có gì quan trọng…” Mộc Tử cau mày, nhìn Đoàn Lâm bên cạnh, bỗng nhiên…
“Mở tiếng to lên!”
Nhìn Đoàn Lâm luôn ngơ ngẩn tự nhiên căng thẳng, Mộc Tử liền tăng âm lượng.
“Suỵt… nghe kỹ xem, cậu nghe gì không?” Đoàn Lâm kề sát tai vào loa, ấn đầu Mộc Tử vào loa còn lại.
“Tiếng bước chân?” Mộc Tử mở to mắt.
“Ừ, tiếng bước chân của hai người… cả tiếng thở nữa… cũng…”
“Hai người.” Đoàn Lâm và Mộc Tử nhìn nhau, nghiêm chỉnh ngồi lại nhìn màn hình.
Cô gái trong phim dường như cũng nhận ra điều gì nên biểu cảm trở nên kinh hoàng. Đây không phải nỗi sợ do diễn xuất mà là nỗi sợ từ tận nội tâm!
Tiếng bước chân hỗn loạn, chạy một lát thì dừng, Cao Hân như nghe thấy điều khác thường nên cô xoay lại… sau đó…
Màn hình nhòe đi.
“Hể? Gì thế này?” Nhìn những đường gãy trắng đen, hai người ngớ ra.
Mộc Tử lên tiếng, “Im lặng! Nghe cho kỹ! Có tiếng động!”
Đoàn Lâm lại dán tai vào loa…
“Hì hì…”
Đoàn Lâm rùng mình, nhìn Mộc Tử, Mộc Tử từ tốn gật đầu.
“Đáp án nằm trong CD này.”
Đoàn Lâm dời mắt nhìn màn hình.
Nhìn đoạn phim mờ căm, Đoàn Lâm cảm thấy giọng cười đó rất quen tai…
Đoàn Lâm đang ngẩn người thì Mộc Tử bắt đầu thao tác trên máy. Lát sau lấy lại tinh thần, Đoàn Lâm hỏi, “Cậu làm gì đấy?”
“Thử xem có khôi phục được chất lượng hình ảnh ban đầu không.” Mộc Tử nhìn màn hình, chậm rãi nói.
“Được hả?”
“Có thể, kiểu nhiễu ảnh này mất tự nhiên quá…” Giọng Mộc Tử nhỏ dần, cuối cùng nghe như tự lẩm bẩm, Đoàn Lâm nhìn mười ngón tay Mộc Tử lướt như bay trên bàn phím.
“Anh biết gì không? Đôi mắt con người thường xuyên bị che đậy.” Mộc Tử kiệm lời chủ động lên tiếng, Đoàn Lâm ngẩng đầu, “Như lần anh vào cao ốc Quang Thái, anh đã thấy những thứ không nên thấy đúng không? Nhưng anh không thể phân biệt được thật giả.”
“Anh cho rằng họ đã chết cả, nhưng trên thực tế không phải như vậy. Trong số người thường, anh có thể thấy được rất nhiều, song cũng vì thấy được nhiều nên mới dễ bị lừa. Máy móc thì không, máy móc vô hồn nhưng có thể ghi lại sự thật.”
Sự thật?! Nghe Mộc Tử nói thế, trong đầu Đoàn Lâm như vừa có pháo hoa bùng nổ.
Hình như ở đâu đó, đã có ai từng nói điều tương tự với cậu… ở đâu nhỉ? Là ai?
“Đó chính là sự thật bị che giấu mà em muốn cho thầy biết.”
Ngay khi Đoàn Lâm bừng tỉnh, Mộc Tử gõ đến phím cuối cùng, “Tôi thử tăng độ phân giải, chuyên nghiệp quá thì tôi không biết làm, mà vầy chắc cũng tạm xem được, qua coi?” Mộc Tử nhìn sang, Đoàn Lâm gật đầu.
Đoạn phim được phát lại, Mộc Tử chỉ tăng độ phân giải ở những chi tiết quan trọng, Cao Hân ngờ vực quay lại, cô thở phào rồi xoay đi, sau đó…
Một cái bóng trắng!
“Người đó… là Cao Hân mà…” Đoàn Lâm kinh ngạc nhìn cái bóng mờ trên màn hình rồi nhìn Mộc Tử. Mộc Tử nhìn sâu vào mắt Đoàn Lâm, cậu ta móc một vật trong túi, dúi vào tay Đoàn Lâm.
Là một lá thư mời nhuốm máu đen.
“Chị ta đã cầm nó trước khi chết.”
Nghe Mộc Tử bình thản tự thuật, Đoàn Lâm nhíu mày, tầm mắt rơi xuống chữ ký cuối thư: Trương.
“Trương… Trương Học Mỹ?” Đoàn Lâm ngỡ ngàng bật ra một cái tên, Mộc Tử mỉm cười.
—o0o—
Lâm Tử Nghiên, giới tính nữ, hai mươi bảy tuổi, là họa sĩ vẽ tranh minh họa.
Lâm Tử Nghiên là một cô gái bình thường, diện mạo bình thường, công việc bình thường, nếu không có gì bất ngờ, cô sẽ sống cuộc đời tầm thường như vậy cho đến lúc chết. Nhưng vụ nổ ở Quang Thái đã phá vỡ chuỗi ngày bình yên của cô.
Cô là người sống sót được tìm thấy sau nhiều ngày bị vùi dưới gạch vụn, Lâm Tử Nghiên vừa mở mắt thì hoảng hồn bật dậy, y tá giật mình, lập tức chạy đến xoa lưng cô.
“Bình tĩnh! Bình tĩnh nào! Chị an toàn rồi, không sao đâu…”
Ấm quá… hơi ấm của con người, ánh mắt hoảng loạn của Lâm Tử Nghiên dần lặng đi, thả lỏng cơ thể để y tá đỡ cô nằm xuống, câu tiếp theo của y tá làm Lâm Tử Nghiên ngây người.
“Ổn rồi, chị không bị gì hết, em bé cũng bình yên…” Y tá mỉm cười, “Chị yên tâm, đứa bé rất ngoan cường…”
Mặt Lâm Tử Nghiên vừa mới có chút sắc máu lập tức tái mét.
Thấy Lâm Tử Nghiên nhìn mình như thấy ma, y tá há hốc miệng.
“Ê! Em đã nói gì với chị ta?” Y tá trưởng vừa đo huyết áp cho người bệnh giường bên xong, phát hiện không khí bất thường nên vội qua hỏi.
“Em nói con của chị ấy không sao hết…” Y tá ngơ ngác nói.
“Ngốc, chị ta chưa kết hôn, em nói làm gì!” Y tá trưởng nhỏ giọng quở trách, rồi nhoẻn cười kéo y tá đi.
Xui xẻo bị kẹt trong vụ nổ đã đành, giờ còn… chậc, đáng thương quá…
—o0o—
Lâm Tử Nghiên ra viện trong nắng sớm rực rỡ nhưng cô vẫn thấy lạnh, lúc bắt taxi, cô làm như không thấy ánh mắt quái lạ của tài xế, ngồi run cầm cập.
Đứa bé nào? Tại sao cô lại có thai? Phải quan hệ mới có thai được chứ, người ghét đàn ông như cô không thể nào đi làm chuyện đó với đàn ông, em bé ở đâu ra? Đúng là nhảm nhí!
Lâm Tử Nghiên hừ một tiếng, mở cửa phòng. Với một người phụ nữ độc thân thì nhà của Lâm Tử Nghiên rất rộng và sạch, lấy màu trắng làm chủ đạo, ít đồ đạc, trông như vừa mới dọn vào ở, nhưng thật ra Lâm Tử Nghiên đã ở đây ba năm rồi.
Về đến nhà mà cô vẫn không thấy dễ chịu hơn chút nào, cô ngồi xổm xuống, quẹt ngón tay lên sàn, bụi dính trên tay làm cô nhíu mày. Thế là Lâm Tử Nghiên chưa kịp thay quần áo đã vội đeo tạp dề, bắt đầu tổng vệ sinh.
Cô quỳ xuống lau đến từng ngóc ngách trong nhà, lau hai lần, nếu là bình thường thì cô phải lau ba lần, nhưng cái mệt nhắc rằng cô đang là người bệnh.
Nhìn ngôi nhà không còn một hạt bụi, Lâm Tử Nghiên miễn cưỡng hài lòng, cô nhìn bản thân, thấy tay áo dính đầy bụi, cô phải tắm.
Đây là điểm khác thường duy nhất của một Lâm Tử Nghiên bình thường, cô mắc bệnh sạch sẽ nghiêm trọng.
Đó cũng là lý do cô vội vã ra viện, bệnh viện quá bẩn!
Mới đầu cô không thích tiếp xúc với con người, vài năm gần đây thì thói xấu này ngày càng nặng, Lâm Tử Nghiên phải bỏ công việc hiện tại, chuyển sang làm họa sĩ vẽ tranh minh họa.
Cô giao tiếp với người khác qua internet, phải bất đắc dĩ lắm mới ra khỏi cửa, Lâm Tử Nghiên thấy như mình đã biến mất khỏi thế giới. Cảm giác đó làm cô yên tâm, nhưng lá thư mời vài hôm trước khiến cô đứng ngồi không yên!
Không ai biết cô chuyển đến đây sống, vậy mà lá thư đó vẫn xuất hiện trong hòm thư của cô…
Cô cố dằn xuống nỗi bất an, Lâm Tử Nghiên quyết định đến buổi họp mặt. Cô phải nhìn mặt những con người mình không muốn gặp đến hết đời, đúng là khó chịu. Tất cả nhìn nhau bằng ánh mắt nghi ngờ, đa số đều nhìn cô… vì năm xưa, cô là người ít tiếp xúc với mọi người nhất…
Cơ mà… rốt cuộc ai là người gửi thư mời?
Lúc ấy ai cũng ôm thắc mắc nhưng chẳng có người nào lên tiếng hỏi.
Tối hôm đó, những người bạn cũ tề tựu đông đủ ở phòng học ngày xưa, họ hùa nhau đổ mối nghi ngờ lên đầu cô, Lâm Tử Nghiên kích động muốn tông cửa bỏ về, nhưng mà… cô chưa kịp làm thì phòng học sập xuống.
Không biết những người khác như thế nào, còn Lâm Tử Nghiên…
Lâm Tử Nghiên có ảo giác rằng cô đã gặp người kia, người đã biến mất từ rất lâu.
Người ấy đứng mỉm cười ở cửa phòng học, vẫn mang dáng vẻ năm xưa, nhóm “bạn học cũ” trước đó còn cười nói bỗng lặng đi, mặt nặng mày nề vào phòng học. Lâm Tử Nghiên lắc đầu, mở vòi sen tắm.
Bụng mình… hình như to hơn một chút… Lúc chà xát xuống bụng, Lâm Tử Nghiên thầm nghĩ. Sau đó, cô như nhớ ra điều gì, lập tức rụt tay đang đặt trên bụng như bị phỏng. Chắc cô nghĩ nhiều thôi…
Lâm Tử Nghiên tắm hết một tiếng, cô ra khỏi phòng tắm, rót cho mình một ly rượu vang. Cô cần thời gian để bình tĩnh.
Cô nhấp một ngụm rượu, thong thả đến bàn vẽ làm việc. Lần này cô nhận hợp đồng vẽ tranh minh họa cho bộ tái bản của một quyển đồng dao.
Quyển đồng dao này do thầy Quan năm xưa dạy cô biên dịch, mới đầu cô không muốn nhận, nhưng do thầy mở lời nên cô không thể từ chối. Nguyên nhân cô không muốn làm là vì cô không dám nhớ lại người liên quan đến quyển đồng dao.
Quá trình vẽ rất thuận lợi, cho đến bài thơ…
Ai giết chim Chào Mào?
“Tôi.” Trả lời Chim Sẻ.
“Bằng cung tên, đúng thế,
Tôi đã giết Chào Mào!”
Ai chứng kiến việc này?
“Tôi.” Chú Ruồi nhỏ nhẹ.
“Mắt tôi tinh, vì thế,
Tôi chứng kiến việc này!”
Ai hút máu Chào Mào?
“Tôi.” Cá lên tiếng nói.
“Đúng bữa ăn, đang đói,
Tôi hút máu Chào Mào!”
Ai sẽ liệm Chào Mào?
“Tôi.” Con Ong hăng hái.
“Nếu có kim có vải,
Tôi sẽ liệm Chào Mào!”
Ai đào mộ Chào Mào?
“Tôi.” Cú Mèo lên tiếng.
“Vì có cuốc, có xẻng,
Tôi đào mộ Chào Mào!”
Ai sẽ làm mục sư?
“Tôi.” Chú Quạ đồng ý.
“Với cuốn sách bé tí,
Tôi sẽ làm mục sư!”
Ai sẽ làm thầy tu?
“Tôi.” Chim Chiền Chiện nói.
“Miễn là đừng quá tối,
Tôi sẽ làm thầy tu.”
Ai là người cầm đuốc?
“Tôi.” Là chim Hồng Tước.
“Nếu chỉ chốc lát thôi,
Tôi sẽ nhận cầm đuốc.”
Ai là người chủ tang?
“Tôi.” Bồ Câu liền nói.
“Yêu Chào Mào rất đỗi,
Tôi sẽ làm chủ tang.”
Ai sẽ nâng quan tài?
“Tôi.” Diều Hâu lên tiếng.
“Chỉ cần không đi đêm,
Tôi sẽ nâng quan tài.”
Những ai đỡ quan tài?
“Bọn tôi.” Tiêu Liêu nói.
“Có gà trống gà mái,
“Bọn tôi đỡ quan tài.”
Ai sẽ hát thánh ca?
“Tôi.” Họa Mi cất tiếng.
“Khi quan tài hạ huyệt,
Tôi sẽ hát thánh ca.”
Ai là người rung chuông?
“Tôi.” Lên tiếng Bò Đực.
“Vì tôi đủ sức kéo,
Tôi sẽ nhận rung chuông.”
Tất cả thú và chim,
Khóc buồn rất đau khổ.
Khi được tin không còn,
Chú Chào Mào xấu số.
Thông báo đến khu rừng,
Sẽ có buổi phán quyết.
Muôn chim làm thẩm phán,
Phạm nhân là Chim Sẻ.
Sắp đến hạn chót, vậy mà Lâm Tử Nghiên vẫn không biết phải vẽ gì.
Trong ấn tượng của cô, người ấy rất thích bài thơ này, lúc nào cũng ôm khư khư quyển đồng dao như báu vật, cô từng giúp người ấy nhặt quyển đồng dao nên nhớ mang máng nội dung bài thơ.
Ai chứng kiến việc này?
“Tôi.” Chú Ruồi nhỏ nhẹ.
“Mắt tôi tinh, vì thế,
Tôi chứng kiến việc này!”
Nghĩ ngợi một hồi, tầm mắt cô dừng thật lâu ở khổ thơ này. Lâm Tử Nghiên lắc đầu, lật trang khác.
Sửa bản vẽ phác xong, Lâm Tử Nghiên buồn ngủ, cô chống cằm, từ từ thiếp đi…
Trong mơ, cô nghe tiếng bước chân rụt rè, hốt hoảng cả buổi mới nhận ra là bước chân của mình.
Bốn bề đen kịt, có ánh sáng ở khúc ngoặt, cô thở phào ngẩng đầu lên, nhưng khi nhìn rõ nơi đó thì sợ hãi lùi về phía sau!
Là phòng học! Đó là phòng học diễn ra buổi họp mặt! Cô muốn chạy trốn, nhưng cô không điều khiển được cơ thể, chỉ đành trơ mắt để chân mình tự chuyển động đến hướng phòng học!
Trong phòng vắng hoe, không có học viên nào, vị trí đồ dùng y hệt như phòng học trong trí nhớ nhiều năm trước, các học viên cố nhích bàn đến gần bục giảng, chỉ có hai bàn cuối nằm lẻ loi.
Một trong hai chiếc bàn đó là của cô, chiếc bàn còn lại… trong đầu Lâm Tử Nghiên hiện lên một gương mặt mơ hồ. Cô gái ấy rất đáng yêu, diện mạo sáng sủa xinh đẹp, không u ám như cô, gương mặt ấy là niềm mơ ước của Lâm Tử Nghiên.
Vì dung nhan kia phù hợp với lý tưởng của cô, thế nên Lâm Tử Nghiên không nhịn được nhìn lén đối phương trong một thời gian dài rồi vẽ vào sổ, cô phác họa rất nhiều tranh chân dung của đối phương.
Lâm Tử Nghiên tính cách dè dặt, nhan sắc tầm thường, không giao tiếp với ai, mọi người đều xem như cô không tồn tại, vốn tưởng diện mạo là nguyên nhân khiến cô không được để mắt, nhưng mà…
Lâm Tử Nghiên phát hiện cô gái có dung nhan cô mơ ước còn bị xa lánh hơn cả mình!
Nói là xa lánh thì chưa đủ, phải gọi là vùi dập.
Thế là tranh kí họa học viên kia dần dần xuất hiện những vết thương.
Lâm Tử Nghiên như kẻ cuồng theo dõi, cô không thể dứt mắt khỏi đối phương mà càng điên cuồng vẽ, vẽ cô ta bị xé quần áo, vẽ cô ta bị xối nước lạnh giữa mùa đông…
Sổ tay của Lâm Tử Nghiên nhanh chóng được vẽ kín, cô biết hành động của mình có thể xem là biến thái, nhưng cô không dừng lại được. Khoảng thời gian đó là quãng đời đáng sống nhất của cô.
Học viên kia kéo bàn ra ngồi ở góc xa, đối diện bàn của cô.
Cô vẫn tiếp tục theo dõi, mãi đến một ngày, cô gái ấy nhặt được sổ kí họa.
Lâm Tử Nghiên căng thẳng nhìn cô ta, quyển sổ đó là bí mật của cô! Bí mật lớn nhất của cô! Hành vi biến thái của mình bị người trong cuộc phát hiện, cô run sợ chờ phản ứng của đối phương, ánh mắt dần trở nên tàn ác, khi cô nảy ra ý định giết người thì…
Cô gái ấy mỉm cười.
“Cậu vẽ đẹp quá, cậu cho mình tấm này được không?” Cô gái ấy chỉ vào trang giấy đầu tiên, cười ngọt ngào.
Đó là bức vẽ gương mặt nghiêng của cô gái ấy, ánh mắt trầm tĩnh, biểu cảm đượm buồn.
Lâm Tử Nghiên ngơ ngác xé trang giấy cho đối phương, sau đó cô không biết mình về tới nhà bằng cách nào.
Sau hôm đó, Lâm Tử Nghiên tự tha thứ cho hành vi của mình, thậm chí còn bạo dạn nhìn đối phương nhiều hơn, hai người thỉnh thoảng trò chuyện, đương nhiên là khi không có ai. Một ngày nọ, cô gái ấy làm người mẫu cho cô.
Thiếu nữ nhã nhặn ngồi trên bục giảng, xòe rộng chiếc váy trắng, lộ ra vết thương trên đùi.
Cô gái ấy có nét thành thục, trang nhã và khí chất không thể có ở độ tuổi này. Vẻ đẹp có thể sánh bằng cái đẹp chín muồi của phụ nữ, cô ta ngồi trong ráng chiều, chỉ có Lâm Tử Nghiên và quyển sổ kí họa biết mà thôi.
“Cậu… có từng nghĩ đến việc chuyển sang nơi khác học không?” Nhìn vết thương trên người cô gái, Lâm Tử Nghiên buột miệng hỏi.
“Không, người quan trọng của mình đang ở đây mà.” Cô ta mỉm cười dịu dàng, những vết bầm xanh tím trên cơ thể càng tôn thêm vẻ đẹp yếu ớt.
Đó là lần đầu tiên Lâm Tử Nghiên chủ động mở lời, và cũng là lần cuối cùng. Giọng cô gái ấy rất nhỏ nhẹ, và có độ khàn gợi cảm.
Sau hôm ấy, cô gái kia biến mất. Cả lớp làm như không nhận ra, cứ như trong lớp chưa từng có ai như vậy, chỉ có quyển sổ kí họa của Lâm Tử Nghiên biết nơi này từng có một người tên là… Trương Học Mỹ.
Lâm Tử Nghiên ngồi vào chiếc bàn cô từng ngồi, nhìn chiếc bàn trong góc phía xa, cô nhớ lại chuyện thật lâu trước kia.
Cô lướt mắt qua chỗ cô gái ấy từng ngồi, rồi nhìn lên bục giảng, Lâm Tử Nghiên không hiểu tại sao mình lại sợ đến vậy.
Đó chỉ là bục giảng bình thường như bao trường học khác thôi, nhưng…
Lâm Tử Nghiên nhìn chằm chặp nơi đó, sợ cứng người! Cô thầm nhủ không được đến đó! Nhưng cơ thể cô không nghe lời, cô tự động đứng lên, bước đến chỗ bục giảng…
Lâm Tử Nghiên từ từ đến chỗ rìa bảng đen bên trái bục giảng, ở đó có một cái thùng nhỏ, cô thở dồn dập.
Không được, không được đến gần hơn!
Nhưng tay cô vẫn vươn đến chỗ cái thùng. Thùng bị khóa, thật ra nó chỉ là thùng đựng dụng cụ giảng dạy và vài thứ văn phòng phẩm linh tinh.
Lâm Tử Nghiên tinh mắt phát hiện trên ổ khóa có một vệt đỏ như gỉ sắt. Tim cô đập thình thịch, Lâm Tử Nghiên khom người, ướm mắt nhìn vào lỗ khóa…
Không được nhìn! Đừng nhìn! Không được không được không được nhìn!
Cô thầm gào thét, muốn ngăn cản bản thân đừng đến gần, nhưng…
Mắt cô đã ở ngay trước lỗ khóa, Lâm Tử Nghiên nhìn vào, trong thùng tối om, bỗng nhiên…
Bên kia lỗ khóa xuất hiện một vệt trắng điểm chấm tròn màu đen, nó nhìn cô trừng trừng!
Là mắt người! Lâm Tử Nghiên hoảng sợ ôm miệng, lùi về phía sau!
Đầu cô va trúng bảng đen, nhưng cô không để ý cái đau, Lâm Tử Nghiên sợ hãi nhìn lỗ khóa, con mắt ấy vẫn nhìn cô!
Trong thùng có người!
Đôi mắt rất quen… ngay khi nhớ ra đôi mắt đó của ai, Lâm Tử Nghiên càng thêm hoảng, chân mềm oặt khuỵu xuống, Lâm Tử Nghiên dùng tay liều mạng bò ngược ra xa.
Người trong thùng không lên tiếng, chỉ nghe âm thanh quái dị…
Là tiếng móng tay cào ván gỗ! Người đó muốn ra ngoài!
Lâm Tử Nghiên cắn môi, cố bò ra khỏi phòng, không dám nhìn cái thùng phát ra âm thanh ngày càng lớn.
“Đừng… đừng đi…” Người trong thùng cất tiếng, giọng nói quen vô cùng, Lâm Tử Nghiên sợ cứng người!
“Cô… rõ ràng cô… thấy hết…”
Giọng nói thấm đẫm nỗi đau đớn, tiếng cào ván gỗ như cào cấu trong lòng Lâm Tử Nghiên!
Lâm Tử Nghiên dựa tường, nhìn đôi mắt vẫn dõi theo mình qua lỗ khóa, cô cắn môi, nước mắt chảy dài.
“Rõ ràng… cô thấy… rõ ràng…”
Giọng nói ấy liên tục công kích màng nhĩ, Lâm Tử Nghiên im lặng khóc, nhận thấy mình không thể di chuyển được!
Cô trở mắt nhìn cái thùng rung lắc, tiếng cào rất to, chất lỏng màu đỏ trào ra qua khe hở…
Màu đỏ?!
Lâm Tử Nghiên chết lặng nhìn con mắt trong thùng, máu nhỏ tí tách, ùa ra lênh láng, vũng máu chầm chậm lan đến chỗ Lâm Tử Nghiên, như một bàn tay đang vươn ra.
Lâm Tử Nghiên nhắm mắt, dòng chất lỏng giá lạnh bò lên mắt cá chân.
Cô run rẩy mở mắt, thấy mình ngồi trong vũng máu, một đôi chân khẳng khiu đứng giữa hai chân Lâm Tử Nghiên.
“Rõ ràng cô chứng kiến hết…” Đôi chân lạnh buốt của người kia chạm vào đôi chân run bần bật của Lâm Tử Nghiên, cô không dám ngẩng đầu, vũng máu như tấm gương, phản chiếu gương mặt hoảng loạn của cô và mặt người kia… cô ta là…
Thần kinh Lâm Tử Nghiên không chịu nổi nữa, ngất xỉu.
—o0o—
Cô choàng tỉnh, bấy giờ mới nhận ra chỉ là mơ, cô thở hắt ra, định giơ tay quệt mồ hôi lạnh thì bị dấu đỏ trên tay làm hoảng hồn!
Máu?! Lâm Tử Nghiên trừng to mắt… không, chỉ là rượu vang thôi…
Cô va đổ ly rượu trên bàn, ánh đèn khiến rượu có màu như máu.
Tiêu rồi! Bản vẽ của cô!
Cô vội vàng đứng lên kiểm tra bản vẽ bị đè dưới cánh tay, bỗng dưng… Lâm Tử Nghiên ngẩn người…
Cô đã vẽ bức tranh này à? Vừa rồi cô ngủ quên mà, làm sao vẽ?
Lâm Tử Nghiên cầm bức tranh lên xem, trên giấy vẽ một con ruồi hình thù kỳ lạ, mắt to vô hồn, nó núp sau cửa nhìn ra, từ góc độ ấy cứ như đang nhìn cô.
Ánh mắt thấp hèn đó khiến người ta tởm lợm, như bị biến thái theo dõi.
Tim Lâm Tử Nghiên hụt một nhịp, cô vội giở trang sau.
Trang tiếp theo vẽ cái thùng cô đã thấy trong mơ.
Ai chứng kiến việc này?
“Tôi.” Chú Ruồi nhỏ nhẹ.
“Mắt tôi tinh, vì thế,
Tôi chứng kiến việc này!”
“Cô luôn theo dõi tôi mà? Cô là người biết rõ chuyện tôi đã gặp phải, đúng chứ?”
“Cô còn độc ác hơn những kẻ đã bắt nạt tôi…”
“Cô chứng kiến tất cả…”
Nội dung bài đồng dao chồng lên câu nói trong mơ, Lâm Tử Nghiên run tay, tập giấy rơi vào bãi rượu vang như ngâm máu.
Mộc Tử cầm một cái đĩa CD, đứng hỏi cậu. Đoàn Lâm hỏi, “Gì thế?”
“Hồi nãy lấy trong máy tính của Cao Hân.” Mộc Tử thờ ơ nói.
“Cái gì? Cậu lấy khi nào?” Đoàn Lâm trợn mắt.
“Lúc anh ra ngoài gọi cảnh sát thì tôi vào phòng dạo một lượt, phòng của chị ta rất nóng vì máy tính luôn được mở, tôi thấy trong máy có cái đĩa nên tiện tay lấy.” Mộc Tử vẫn đeo vẻ mặt thản nhiên.
“Cậu… cảnh sát đã dặn không được làm xáo trộn hiện trường mà.” Đoàn Lâm bất lực.
“Cảnh sát nói với anh, tôi đâu có nghe.” Mộc Tử cười khinh khỉnh, đôi mắt hẹp dài nhìn Đoàn Lâm chằm chặp, “Rõ ràng họ biết có điều khác thường nhưng vẫn quyết định chọn lý do họ nghĩ là hợp lý nhất, anh thấy nếu họ tìm được cái đĩa thì có giúp được gì cho quá trình phá án không?”
“Hỏi một lần thôi, anh có coi không?” Mộc Tử nhìn vào mắt Đoàn Lâm.
Hồi lâu sau, Đoàn Lâm cúi đầu, “…Coi.” Cậu muốn biết trong CD có gì, biết đâu có thể làm rõ mọi chuyện.
“Dứt khoát vậy coi phải được không? Giả bộ nghiêm túc làm gì…” Mộc Tử cười cợt.
Đoàn Lâm nhìn Mộc Tử nhét đĩa vào rãnh CD.
Cũng chẳng phải phim gì hoành tráng, chỉ có cảnh một cô gái chạy trốn trong một ngôi nhà cổ kính, biểu cảm sợ hãi… không hổ là diễn viên.
Chỉ có mỗi cảnh chạy như vậy, chắc là quay bằng camera bí mật nên hình ảnh không rõ nét, chuyển cảnh cũng gượng, Đoàn Lâm nghĩ chắc đây là đoạn thử vai của Cao Hân.
Có lẽ chỉ có thế, không còn gì đặc biệt.
“Chẳng có gì quan trọng…” Mộc Tử cau mày, nhìn Đoàn Lâm bên cạnh, bỗng nhiên…
“Mở tiếng to lên!”
Nhìn Đoàn Lâm luôn ngơ ngẩn tự nhiên căng thẳng, Mộc Tử liền tăng âm lượng.
“Suỵt… nghe kỹ xem, cậu nghe gì không?” Đoàn Lâm kề sát tai vào loa, ấn đầu Mộc Tử vào loa còn lại.
“Tiếng bước chân?” Mộc Tử mở to mắt.
“Ừ, tiếng bước chân của hai người… cả tiếng thở nữa… cũng…”
“Hai người.” Đoàn Lâm và Mộc Tử nhìn nhau, nghiêm chỉnh ngồi lại nhìn màn hình.
Cô gái trong phim dường như cũng nhận ra điều gì nên biểu cảm trở nên kinh hoàng. Đây không phải nỗi sợ do diễn xuất mà là nỗi sợ từ tận nội tâm!
Tiếng bước chân hỗn loạn, chạy một lát thì dừng, Cao Hân như nghe thấy điều khác thường nên cô xoay lại… sau đó…
Màn hình nhòe đi.
“Hể? Gì thế này?” Nhìn những đường gãy trắng đen, hai người ngớ ra.
Mộc Tử lên tiếng, “Im lặng! Nghe cho kỹ! Có tiếng động!”
Đoàn Lâm lại dán tai vào loa…
“Hì hì…”
Đoàn Lâm rùng mình, nhìn Mộc Tử, Mộc Tử từ tốn gật đầu.
“Đáp án nằm trong CD này.”
Đoàn Lâm dời mắt nhìn màn hình.
Nhìn đoạn phim mờ căm, Đoàn Lâm cảm thấy giọng cười đó rất quen tai…
Đoàn Lâm đang ngẩn người thì Mộc Tử bắt đầu thao tác trên máy. Lát sau lấy lại tinh thần, Đoàn Lâm hỏi, “Cậu làm gì đấy?”
“Thử xem có khôi phục được chất lượng hình ảnh ban đầu không.” Mộc Tử nhìn màn hình, chậm rãi nói.
“Được hả?”
“Có thể, kiểu nhiễu ảnh này mất tự nhiên quá…” Giọng Mộc Tử nhỏ dần, cuối cùng nghe như tự lẩm bẩm, Đoàn Lâm nhìn mười ngón tay Mộc Tử lướt như bay trên bàn phím.
“Anh biết gì không? Đôi mắt con người thường xuyên bị che đậy.” Mộc Tử kiệm lời chủ động lên tiếng, Đoàn Lâm ngẩng đầu, “Như lần anh vào cao ốc Quang Thái, anh đã thấy những thứ không nên thấy đúng không? Nhưng anh không thể phân biệt được thật giả.”
“Anh cho rằng họ đã chết cả, nhưng trên thực tế không phải như vậy. Trong số người thường, anh có thể thấy được rất nhiều, song cũng vì thấy được nhiều nên mới dễ bị lừa. Máy móc thì không, máy móc vô hồn nhưng có thể ghi lại sự thật.”
Sự thật?! Nghe Mộc Tử nói thế, trong đầu Đoàn Lâm như vừa có pháo hoa bùng nổ.
Hình như ở đâu đó, đã có ai từng nói điều tương tự với cậu… ở đâu nhỉ? Là ai?
“Đó chính là sự thật bị che giấu mà em muốn cho thầy biết.”
Ngay khi Đoàn Lâm bừng tỉnh, Mộc Tử gõ đến phím cuối cùng, “Tôi thử tăng độ phân giải, chuyên nghiệp quá thì tôi không biết làm, mà vầy chắc cũng tạm xem được, qua coi?” Mộc Tử nhìn sang, Đoàn Lâm gật đầu.
Đoạn phim được phát lại, Mộc Tử chỉ tăng độ phân giải ở những chi tiết quan trọng, Cao Hân ngờ vực quay lại, cô thở phào rồi xoay đi, sau đó…
Một cái bóng trắng!
“Người đó… là Cao Hân mà…” Đoàn Lâm kinh ngạc nhìn cái bóng mờ trên màn hình rồi nhìn Mộc Tử. Mộc Tử nhìn sâu vào mắt Đoàn Lâm, cậu ta móc một vật trong túi, dúi vào tay Đoàn Lâm.
Là một lá thư mời nhuốm máu đen.
“Chị ta đã cầm nó trước khi chết.”
Nghe Mộc Tử bình thản tự thuật, Đoàn Lâm nhíu mày, tầm mắt rơi xuống chữ ký cuối thư: Trương.
“Trương… Trương Học Mỹ?” Đoàn Lâm ngỡ ngàng bật ra một cái tên, Mộc Tử mỉm cười.
—o0o—
Lâm Tử Nghiên, giới tính nữ, hai mươi bảy tuổi, là họa sĩ vẽ tranh minh họa.
Lâm Tử Nghiên là một cô gái bình thường, diện mạo bình thường, công việc bình thường, nếu không có gì bất ngờ, cô sẽ sống cuộc đời tầm thường như vậy cho đến lúc chết. Nhưng vụ nổ ở Quang Thái đã phá vỡ chuỗi ngày bình yên của cô.
Cô là người sống sót được tìm thấy sau nhiều ngày bị vùi dưới gạch vụn, Lâm Tử Nghiên vừa mở mắt thì hoảng hồn bật dậy, y tá giật mình, lập tức chạy đến xoa lưng cô.
“Bình tĩnh! Bình tĩnh nào! Chị an toàn rồi, không sao đâu…”
Ấm quá… hơi ấm của con người, ánh mắt hoảng loạn của Lâm Tử Nghiên dần lặng đi, thả lỏng cơ thể để y tá đỡ cô nằm xuống, câu tiếp theo của y tá làm Lâm Tử Nghiên ngây người.
“Ổn rồi, chị không bị gì hết, em bé cũng bình yên…” Y tá mỉm cười, “Chị yên tâm, đứa bé rất ngoan cường…”
Mặt Lâm Tử Nghiên vừa mới có chút sắc máu lập tức tái mét.
Thấy Lâm Tử Nghiên nhìn mình như thấy ma, y tá há hốc miệng.
“Ê! Em đã nói gì với chị ta?” Y tá trưởng vừa đo huyết áp cho người bệnh giường bên xong, phát hiện không khí bất thường nên vội qua hỏi.
“Em nói con của chị ấy không sao hết…” Y tá ngơ ngác nói.
“Ngốc, chị ta chưa kết hôn, em nói làm gì!” Y tá trưởng nhỏ giọng quở trách, rồi nhoẻn cười kéo y tá đi.
Xui xẻo bị kẹt trong vụ nổ đã đành, giờ còn… chậc, đáng thương quá…
—o0o—
Lâm Tử Nghiên ra viện trong nắng sớm rực rỡ nhưng cô vẫn thấy lạnh, lúc bắt taxi, cô làm như không thấy ánh mắt quái lạ của tài xế, ngồi run cầm cập.
Đứa bé nào? Tại sao cô lại có thai? Phải quan hệ mới có thai được chứ, người ghét đàn ông như cô không thể nào đi làm chuyện đó với đàn ông, em bé ở đâu ra? Đúng là nhảm nhí!
Lâm Tử Nghiên hừ một tiếng, mở cửa phòng. Với một người phụ nữ độc thân thì nhà của Lâm Tử Nghiên rất rộng và sạch, lấy màu trắng làm chủ đạo, ít đồ đạc, trông như vừa mới dọn vào ở, nhưng thật ra Lâm Tử Nghiên đã ở đây ba năm rồi.
Về đến nhà mà cô vẫn không thấy dễ chịu hơn chút nào, cô ngồi xổm xuống, quẹt ngón tay lên sàn, bụi dính trên tay làm cô nhíu mày. Thế là Lâm Tử Nghiên chưa kịp thay quần áo đã vội đeo tạp dề, bắt đầu tổng vệ sinh.
Cô quỳ xuống lau đến từng ngóc ngách trong nhà, lau hai lần, nếu là bình thường thì cô phải lau ba lần, nhưng cái mệt nhắc rằng cô đang là người bệnh.
Nhìn ngôi nhà không còn một hạt bụi, Lâm Tử Nghiên miễn cưỡng hài lòng, cô nhìn bản thân, thấy tay áo dính đầy bụi, cô phải tắm.
Đây là điểm khác thường duy nhất của một Lâm Tử Nghiên bình thường, cô mắc bệnh sạch sẽ nghiêm trọng.
Đó cũng là lý do cô vội vã ra viện, bệnh viện quá bẩn!
Mới đầu cô không thích tiếp xúc với con người, vài năm gần đây thì thói xấu này ngày càng nặng, Lâm Tử Nghiên phải bỏ công việc hiện tại, chuyển sang làm họa sĩ vẽ tranh minh họa.
Cô giao tiếp với người khác qua internet, phải bất đắc dĩ lắm mới ra khỏi cửa, Lâm Tử Nghiên thấy như mình đã biến mất khỏi thế giới. Cảm giác đó làm cô yên tâm, nhưng lá thư mời vài hôm trước khiến cô đứng ngồi không yên!
Không ai biết cô chuyển đến đây sống, vậy mà lá thư đó vẫn xuất hiện trong hòm thư của cô…
Cô cố dằn xuống nỗi bất an, Lâm Tử Nghiên quyết định đến buổi họp mặt. Cô phải nhìn mặt những con người mình không muốn gặp đến hết đời, đúng là khó chịu. Tất cả nhìn nhau bằng ánh mắt nghi ngờ, đa số đều nhìn cô… vì năm xưa, cô là người ít tiếp xúc với mọi người nhất…
Cơ mà… rốt cuộc ai là người gửi thư mời?
Lúc ấy ai cũng ôm thắc mắc nhưng chẳng có người nào lên tiếng hỏi.
Tối hôm đó, những người bạn cũ tề tựu đông đủ ở phòng học ngày xưa, họ hùa nhau đổ mối nghi ngờ lên đầu cô, Lâm Tử Nghiên kích động muốn tông cửa bỏ về, nhưng mà… cô chưa kịp làm thì phòng học sập xuống.
Không biết những người khác như thế nào, còn Lâm Tử Nghiên…
Lâm Tử Nghiên có ảo giác rằng cô đã gặp người kia, người đã biến mất từ rất lâu.
Người ấy đứng mỉm cười ở cửa phòng học, vẫn mang dáng vẻ năm xưa, nhóm “bạn học cũ” trước đó còn cười nói bỗng lặng đi, mặt nặng mày nề vào phòng học. Lâm Tử Nghiên lắc đầu, mở vòi sen tắm.
Bụng mình… hình như to hơn một chút… Lúc chà xát xuống bụng, Lâm Tử Nghiên thầm nghĩ. Sau đó, cô như nhớ ra điều gì, lập tức rụt tay đang đặt trên bụng như bị phỏng. Chắc cô nghĩ nhiều thôi…
Lâm Tử Nghiên tắm hết một tiếng, cô ra khỏi phòng tắm, rót cho mình một ly rượu vang. Cô cần thời gian để bình tĩnh.
Cô nhấp một ngụm rượu, thong thả đến bàn vẽ làm việc. Lần này cô nhận hợp đồng vẽ tranh minh họa cho bộ tái bản của một quyển đồng dao.
Quyển đồng dao này do thầy Quan năm xưa dạy cô biên dịch, mới đầu cô không muốn nhận, nhưng do thầy mở lời nên cô không thể từ chối. Nguyên nhân cô không muốn làm là vì cô không dám nhớ lại người liên quan đến quyển đồng dao.
Quá trình vẽ rất thuận lợi, cho đến bài thơ…
Ai giết chim Chào Mào?
“Tôi.” Trả lời Chim Sẻ.
“Bằng cung tên, đúng thế,
Tôi đã giết Chào Mào!”
Ai chứng kiến việc này?
“Tôi.” Chú Ruồi nhỏ nhẹ.
“Mắt tôi tinh, vì thế,
Tôi chứng kiến việc này!”
Ai hút máu Chào Mào?
“Tôi.” Cá lên tiếng nói.
“Đúng bữa ăn, đang đói,
Tôi hút máu Chào Mào!”
Ai sẽ liệm Chào Mào?
“Tôi.” Con Ong hăng hái.
“Nếu có kim có vải,
Tôi sẽ liệm Chào Mào!”
Ai đào mộ Chào Mào?
“Tôi.” Cú Mèo lên tiếng.
“Vì có cuốc, có xẻng,
Tôi đào mộ Chào Mào!”
Ai sẽ làm mục sư?
“Tôi.” Chú Quạ đồng ý.
“Với cuốn sách bé tí,
Tôi sẽ làm mục sư!”
Ai sẽ làm thầy tu?
“Tôi.” Chim Chiền Chiện nói.
“Miễn là đừng quá tối,
Tôi sẽ làm thầy tu.”
Ai là người cầm đuốc?
“Tôi.” Là chim Hồng Tước.
“Nếu chỉ chốc lát thôi,
Tôi sẽ nhận cầm đuốc.”
Ai là người chủ tang?
“Tôi.” Bồ Câu liền nói.
“Yêu Chào Mào rất đỗi,
Tôi sẽ làm chủ tang.”
Ai sẽ nâng quan tài?
“Tôi.” Diều Hâu lên tiếng.
“Chỉ cần không đi đêm,
Tôi sẽ nâng quan tài.”
Những ai đỡ quan tài?
“Bọn tôi.” Tiêu Liêu nói.
“Có gà trống gà mái,
“Bọn tôi đỡ quan tài.”
Ai sẽ hát thánh ca?
“Tôi.” Họa Mi cất tiếng.
“Khi quan tài hạ huyệt,
Tôi sẽ hát thánh ca.”
Ai là người rung chuông?
“Tôi.” Lên tiếng Bò Đực.
“Vì tôi đủ sức kéo,
Tôi sẽ nhận rung chuông.”
Tất cả thú và chim,
Khóc buồn rất đau khổ.
Khi được tin không còn,
Chú Chào Mào xấu số.
Thông báo đến khu rừng,
Sẽ có buổi phán quyết.
Muôn chim làm thẩm phán,
Phạm nhân là Chim Sẻ.
Sắp đến hạn chót, vậy mà Lâm Tử Nghiên vẫn không biết phải vẽ gì.
Trong ấn tượng của cô, người ấy rất thích bài thơ này, lúc nào cũng ôm khư khư quyển đồng dao như báu vật, cô từng giúp người ấy nhặt quyển đồng dao nên nhớ mang máng nội dung bài thơ.
Ai chứng kiến việc này?
“Tôi.” Chú Ruồi nhỏ nhẹ.
“Mắt tôi tinh, vì thế,
Tôi chứng kiến việc này!”
Nghĩ ngợi một hồi, tầm mắt cô dừng thật lâu ở khổ thơ này. Lâm Tử Nghiên lắc đầu, lật trang khác.
Sửa bản vẽ phác xong, Lâm Tử Nghiên buồn ngủ, cô chống cằm, từ từ thiếp đi…
Trong mơ, cô nghe tiếng bước chân rụt rè, hốt hoảng cả buổi mới nhận ra là bước chân của mình.
Bốn bề đen kịt, có ánh sáng ở khúc ngoặt, cô thở phào ngẩng đầu lên, nhưng khi nhìn rõ nơi đó thì sợ hãi lùi về phía sau!
Là phòng học! Đó là phòng học diễn ra buổi họp mặt! Cô muốn chạy trốn, nhưng cô không điều khiển được cơ thể, chỉ đành trơ mắt để chân mình tự chuyển động đến hướng phòng học!
Trong phòng vắng hoe, không có học viên nào, vị trí đồ dùng y hệt như phòng học trong trí nhớ nhiều năm trước, các học viên cố nhích bàn đến gần bục giảng, chỉ có hai bàn cuối nằm lẻ loi.
Một trong hai chiếc bàn đó là của cô, chiếc bàn còn lại… trong đầu Lâm Tử Nghiên hiện lên một gương mặt mơ hồ. Cô gái ấy rất đáng yêu, diện mạo sáng sủa xinh đẹp, không u ám như cô, gương mặt ấy là niềm mơ ước của Lâm Tử Nghiên.
Vì dung nhan kia phù hợp với lý tưởng của cô, thế nên Lâm Tử Nghiên không nhịn được nhìn lén đối phương trong một thời gian dài rồi vẽ vào sổ, cô phác họa rất nhiều tranh chân dung của đối phương.
Lâm Tử Nghiên tính cách dè dặt, nhan sắc tầm thường, không giao tiếp với ai, mọi người đều xem như cô không tồn tại, vốn tưởng diện mạo là nguyên nhân khiến cô không được để mắt, nhưng mà…
Lâm Tử Nghiên phát hiện cô gái có dung nhan cô mơ ước còn bị xa lánh hơn cả mình!
Nói là xa lánh thì chưa đủ, phải gọi là vùi dập.
Thế là tranh kí họa học viên kia dần dần xuất hiện những vết thương.
Lâm Tử Nghiên như kẻ cuồng theo dõi, cô không thể dứt mắt khỏi đối phương mà càng điên cuồng vẽ, vẽ cô ta bị xé quần áo, vẽ cô ta bị xối nước lạnh giữa mùa đông…
Sổ tay của Lâm Tử Nghiên nhanh chóng được vẽ kín, cô biết hành động của mình có thể xem là biến thái, nhưng cô không dừng lại được. Khoảng thời gian đó là quãng đời đáng sống nhất của cô.
Học viên kia kéo bàn ra ngồi ở góc xa, đối diện bàn của cô.
Cô vẫn tiếp tục theo dõi, mãi đến một ngày, cô gái ấy nhặt được sổ kí họa.
Lâm Tử Nghiên căng thẳng nhìn cô ta, quyển sổ đó là bí mật của cô! Bí mật lớn nhất của cô! Hành vi biến thái của mình bị người trong cuộc phát hiện, cô run sợ chờ phản ứng của đối phương, ánh mắt dần trở nên tàn ác, khi cô nảy ra ý định giết người thì…
Cô gái ấy mỉm cười.
“Cậu vẽ đẹp quá, cậu cho mình tấm này được không?” Cô gái ấy chỉ vào trang giấy đầu tiên, cười ngọt ngào.
Đó là bức vẽ gương mặt nghiêng của cô gái ấy, ánh mắt trầm tĩnh, biểu cảm đượm buồn.
Lâm Tử Nghiên ngơ ngác xé trang giấy cho đối phương, sau đó cô không biết mình về tới nhà bằng cách nào.
Sau hôm đó, Lâm Tử Nghiên tự tha thứ cho hành vi của mình, thậm chí còn bạo dạn nhìn đối phương nhiều hơn, hai người thỉnh thoảng trò chuyện, đương nhiên là khi không có ai. Một ngày nọ, cô gái ấy làm người mẫu cho cô.
Thiếu nữ nhã nhặn ngồi trên bục giảng, xòe rộng chiếc váy trắng, lộ ra vết thương trên đùi.
Cô gái ấy có nét thành thục, trang nhã và khí chất không thể có ở độ tuổi này. Vẻ đẹp có thể sánh bằng cái đẹp chín muồi của phụ nữ, cô ta ngồi trong ráng chiều, chỉ có Lâm Tử Nghiên và quyển sổ kí họa biết mà thôi.
“Cậu… có từng nghĩ đến việc chuyển sang nơi khác học không?” Nhìn vết thương trên người cô gái, Lâm Tử Nghiên buột miệng hỏi.
“Không, người quan trọng của mình đang ở đây mà.” Cô ta mỉm cười dịu dàng, những vết bầm xanh tím trên cơ thể càng tôn thêm vẻ đẹp yếu ớt.
Đó là lần đầu tiên Lâm Tử Nghiên chủ động mở lời, và cũng là lần cuối cùng. Giọng cô gái ấy rất nhỏ nhẹ, và có độ khàn gợi cảm.
Sau hôm ấy, cô gái kia biến mất. Cả lớp làm như không nhận ra, cứ như trong lớp chưa từng có ai như vậy, chỉ có quyển sổ kí họa của Lâm Tử Nghiên biết nơi này từng có một người tên là… Trương Học Mỹ.
Lâm Tử Nghiên ngồi vào chiếc bàn cô từng ngồi, nhìn chiếc bàn trong góc phía xa, cô nhớ lại chuyện thật lâu trước kia.
Cô lướt mắt qua chỗ cô gái ấy từng ngồi, rồi nhìn lên bục giảng, Lâm Tử Nghiên không hiểu tại sao mình lại sợ đến vậy.
Đó chỉ là bục giảng bình thường như bao trường học khác thôi, nhưng…
Lâm Tử Nghiên nhìn chằm chặp nơi đó, sợ cứng người! Cô thầm nhủ không được đến đó! Nhưng cơ thể cô không nghe lời, cô tự động đứng lên, bước đến chỗ bục giảng…
Lâm Tử Nghiên từ từ đến chỗ rìa bảng đen bên trái bục giảng, ở đó có một cái thùng nhỏ, cô thở dồn dập.
Không được, không được đến gần hơn!
Nhưng tay cô vẫn vươn đến chỗ cái thùng. Thùng bị khóa, thật ra nó chỉ là thùng đựng dụng cụ giảng dạy và vài thứ văn phòng phẩm linh tinh.
Lâm Tử Nghiên tinh mắt phát hiện trên ổ khóa có một vệt đỏ như gỉ sắt. Tim cô đập thình thịch, Lâm Tử Nghiên khom người, ướm mắt nhìn vào lỗ khóa…
Không được nhìn! Đừng nhìn! Không được không được không được nhìn!
Cô thầm gào thét, muốn ngăn cản bản thân đừng đến gần, nhưng…
Mắt cô đã ở ngay trước lỗ khóa, Lâm Tử Nghiên nhìn vào, trong thùng tối om, bỗng nhiên…
Bên kia lỗ khóa xuất hiện một vệt trắng điểm chấm tròn màu đen, nó nhìn cô trừng trừng!
Là mắt người! Lâm Tử Nghiên hoảng sợ ôm miệng, lùi về phía sau!
Đầu cô va trúng bảng đen, nhưng cô không để ý cái đau, Lâm Tử Nghiên sợ hãi nhìn lỗ khóa, con mắt ấy vẫn nhìn cô!
Trong thùng có người!
Đôi mắt rất quen… ngay khi nhớ ra đôi mắt đó của ai, Lâm Tử Nghiên càng thêm hoảng, chân mềm oặt khuỵu xuống, Lâm Tử Nghiên dùng tay liều mạng bò ngược ra xa.
Người trong thùng không lên tiếng, chỉ nghe âm thanh quái dị…
Là tiếng móng tay cào ván gỗ! Người đó muốn ra ngoài!
Lâm Tử Nghiên cắn môi, cố bò ra khỏi phòng, không dám nhìn cái thùng phát ra âm thanh ngày càng lớn.
“Đừng… đừng đi…” Người trong thùng cất tiếng, giọng nói quen vô cùng, Lâm Tử Nghiên sợ cứng người!
“Cô… rõ ràng cô… thấy hết…”
Giọng nói thấm đẫm nỗi đau đớn, tiếng cào ván gỗ như cào cấu trong lòng Lâm Tử Nghiên!
Lâm Tử Nghiên dựa tường, nhìn đôi mắt vẫn dõi theo mình qua lỗ khóa, cô cắn môi, nước mắt chảy dài.
“Rõ ràng… cô thấy… rõ ràng…”
Giọng nói ấy liên tục công kích màng nhĩ, Lâm Tử Nghiên im lặng khóc, nhận thấy mình không thể di chuyển được!
Cô trở mắt nhìn cái thùng rung lắc, tiếng cào rất to, chất lỏng màu đỏ trào ra qua khe hở…
Màu đỏ?!
Lâm Tử Nghiên chết lặng nhìn con mắt trong thùng, máu nhỏ tí tách, ùa ra lênh láng, vũng máu chầm chậm lan đến chỗ Lâm Tử Nghiên, như một bàn tay đang vươn ra.
Lâm Tử Nghiên nhắm mắt, dòng chất lỏng giá lạnh bò lên mắt cá chân.
Cô run rẩy mở mắt, thấy mình ngồi trong vũng máu, một đôi chân khẳng khiu đứng giữa hai chân Lâm Tử Nghiên.
“Rõ ràng cô chứng kiến hết…” Đôi chân lạnh buốt của người kia chạm vào đôi chân run bần bật của Lâm Tử Nghiên, cô không dám ngẩng đầu, vũng máu như tấm gương, phản chiếu gương mặt hoảng loạn của cô và mặt người kia… cô ta là…
Thần kinh Lâm Tử Nghiên không chịu nổi nữa, ngất xỉu.
—o0o—
Cô choàng tỉnh, bấy giờ mới nhận ra chỉ là mơ, cô thở hắt ra, định giơ tay quệt mồ hôi lạnh thì bị dấu đỏ trên tay làm hoảng hồn!
Máu?! Lâm Tử Nghiên trừng to mắt… không, chỉ là rượu vang thôi…
Cô va đổ ly rượu trên bàn, ánh đèn khiến rượu có màu như máu.
Tiêu rồi! Bản vẽ của cô!
Cô vội vàng đứng lên kiểm tra bản vẽ bị đè dưới cánh tay, bỗng dưng… Lâm Tử Nghiên ngẩn người…
Cô đã vẽ bức tranh này à? Vừa rồi cô ngủ quên mà, làm sao vẽ?
Lâm Tử Nghiên cầm bức tranh lên xem, trên giấy vẽ một con ruồi hình thù kỳ lạ, mắt to vô hồn, nó núp sau cửa nhìn ra, từ góc độ ấy cứ như đang nhìn cô.
Ánh mắt thấp hèn đó khiến người ta tởm lợm, như bị biến thái theo dõi.
Tim Lâm Tử Nghiên hụt một nhịp, cô vội giở trang sau.
Trang tiếp theo vẽ cái thùng cô đã thấy trong mơ.
Ai chứng kiến việc này?
“Tôi.” Chú Ruồi nhỏ nhẹ.
“Mắt tôi tinh, vì thế,
Tôi chứng kiến việc này!”
“Cô luôn theo dõi tôi mà? Cô là người biết rõ chuyện tôi đã gặp phải, đúng chứ?”
“Cô còn độc ác hơn những kẻ đã bắt nạt tôi…”
“Cô chứng kiến tất cả…”
Nội dung bài đồng dao chồng lên câu nói trong mơ, Lâm Tử Nghiên run tay, tập giấy rơi vào bãi rượu vang như ngâm máu.
Danh sách chương