Vừa quay lại làm, Trương Hiểu Lượng nhận ngay một vụ án lớn.
“Cái gì? Phát hiện mấy chục xác chết trong một thôn nhỏ sau núi à?” Báo cáo dàn ra như đèn kéo quân, Trương Hiểu Lượng nhìn ngày ký tên, nhíu mày, “Án này từ bốn tháng trước sao? Vậy mà đến nay không hề có tiến triển! Mấy cậu nhận lương từ tiền thuế dân đóng mà làm ăn vậy đó hả?”
“Nhưng lúc đó không có anh…” Cấp dưới lẩm bẩm, liền bị Trương Hiểu Lượng sạc cho một trận.
“Không có tôi thì mấy cậu không phá án?”
Ngoài miệng mắng nhưng Trương Hiểu Lượng thầm đắc ý, quả nhiên năng lực của hắn là không thể khinh thường. Ngoại trừ những vụ án cần theo dõi lâu dài thì mỗi khi có hắn, không có vụ án nào bị bế tắc quá ba tháng. Hơn nữa, phần lớn vụ án được giao cho hắn đều là những vụ mà đơn vị khác không giải quyết được.
Trương Hiểu Lượng hả hê lật xem tư liệu.
Người dân trong huyện gọi vùng đó là Phần Lĩnh, diện tích không nhỏ, toàn thôn có 68 người, tất cả đều làm nông, cuộc sống rất lạc hậu. Đó là nơi phát hiện một rừng thi thể.
Cái thôn mà người chết còn nhiều hơn người sống, kỳ lạ!
Với lại… Phần Lĩnh? Cái tên này quen quá…
Vừa nghĩ, Trương Hiểu Lượng vừa lật đến trang cuối, nhiều năm qua, theo yêu cầu của hắn, cấp dưới xếp tư liệu về những địa danh liên quan đến vụ án ở dưới cùng để thuận lợi cho quá trình điều tra, lần này cũng không ngoại lệ.
Quả nhiên…
Nhìn trang thứ tư từ dưới lên, Trương Hiểu Lượng mỉm cười, hắn không nhớ lầm, cái thôn nhỏ này là then chốt của sự kiện mấy tháng trước.
Hắn không chịu trách nhiệm vụ đó, nghe nói tổ điều tra không phát hiện điều gì đáng nghi, thảm kịch xảy ra là do tập tục mê tín dị đoan của thôn, cuối cùng cảnh sát tay trắng ra về. Thật ra cảnh sát chẳng mấy coi trọng vụ án, nó ảnh hưởng đến giới y học nhiều hơn. Sao cái thôn này cứ liên tiếp có vấn đề thế nhỉ?
Trương Hiểu Lượng cau mày, lật lại phần báo cáo xem dở.
Sự kiện mở đầu với một người đàn ông tên Trịnh Bảo Nhân, tháng Mười một năm ngoái, có thôn dân phát hiện một người đàn ông bất tỉnh, máu me đầy mình nằm trên sườn núi, thôn dân đó sợ quá báo cảnh sát.
Không khó nhận ra người đàn ông đó lên núi bằng đường mòn, nơi y ngất xỉu cũng là cấm địa sau núi. Khi cảnh sát đến điều tra, rất nhiều thôn dân mê tín cản trở không cho họ ra sau núi, cảnh sát đột phá vòng vây, sau đó tìm ra sự thật kinh hoàng.
Nghe nói sau núi là mồ mả nên cảnh sát đã chuẩn bị sẵn tâm lý, nhưng càng vào sâu càng phát hiện nhiều xác chết lõa lồ nằm ngang nằm dọc, trong số đó có hai cái xác không còn nguyên vẹn, có một cái xác bị phân thây.
Trên mảnh đất này ước chừng chôn vùi 40 thi thể, sở dĩ dùng “ước chừng” là vì trong đống xác có nhiều bộ phận thi thể rải rác, không thể đếm chính xác số lượng.
Phía Đông có một đầm lầy, bên đầm có ba cái xác vừa được kéo lên, đã thành xác ướp than bùn, cảnh sát trục vớt được thêm ba bộ xác ướp than bùn nữa.
Tình trạng phân hủy của xác chết không tương đồng, phần lớn chỉ được chôn qua loa.
Đâu đâu cũng có xác người, nơi này chẳng khác nào thôn thi thể.
Cấp dưới chụp hình từng thi thể, tử trạng vô cùng thê thảm, trên hình, có một xác nữ chỉ còn phân nửa bộ mặt cháy nám lộ thịt mỡ. Trương Hiểu Lượng từng thấy vô số xác chết còn phải buồn nôn, vội lật sang trang khác.
“Dân địa phương tìm thấy hành lý của Trịnh Bảo Nhân, đất đai có dấu vết bị đào xới.” Cấp dưới thấy Trương Hiểu Lượng đang đọc trang đó, bèn thuyết minh, “Trịnh Bảo Nhân, 34 tuổi, tốt nghiệp đại học T, nghề nghiệp… trộm mộ.”
“Trộm mộ? Đùa à? Thời này mà còn người làm cái nghề ấy sao? Tôi cứ tưởng nghề trộm mộ mai một lâu rồi chứ.”
“Trịnh Bảo Nhân là người duy nhất sống sót thoát khỏi nơi đó, từ dấu vết đào bới ở hiện trường… chúng ta cũng không thể kết luận y là người chôn xác hay… nói chung là rất đáng nghi.”
“Ừ, y có thể là người bị hại, có thể là nghi phạm, cũng có thể chỉ là người chứng kiến. Bắt y lại chưa? Có hỏi được gì không? Sao không thấy viết gì hết vậy?” Báo cáo không ghi chép gì về Trịnh Bảo Nhân, Trương Hiểu Lượng nhíu mày.
“Hỏi rồi, nhưng mà…” Cấp dưới hơi khó xử, “Tên Trịnh Bảo Nhân đó… không phối hợp.”
“Hả? Không ai có thể lấy lời khai của y sao?” Trương Hiểu Lượng bất mãn hừ một tiếng.
“Hình như đầu óc y có vấn đề, giờ đang được giám sát ở bệnh viện, tụi em không có cách nào…” Cấp dưới chỉ đầu mình, bất đắc dĩ thở dài.
Trương Hiểu Lượng nhíu mày.
—o0o—
Phòng pháp y nằm trong góc Đông Nam phía sau phòng cảnh sát hình sự, đó là tòa nhà hai tầng màu trắng thấp thoáng sau hàng cây. Nhân viên chân ướt chân ráo mới vào Cục thường hỏi tòa nhà đó có phải văn phòng Cục trưởng hay không, khi biết đáp án ai cũng tá hỏa.
Phòng pháp y là bộ phận không thể tách rời của phòng cảnh sát hình sự, hễ có án mạng, pháp y phải bắt tay khám nghiệm tử thi, tìm ra cách thức tử vong…
Cảnh sát lão luyện như Trương Hiểu Lượng có quan hệ thân thiết với pháp y, bác sĩ chủ nhiệm phòng pháp y hiện tại là Vương Nhất Hàm, có hai mươi năm kinh nghiệm làm chuyên gia, giúp phá án thành công hơn trăm vụ.
“Giỏi quá ha, một lần đưa đến một mớ!”
Trương Hiểu Lượng vừa vào cửa đã nghe Vương Nhất Hàm càm ràm, miệng than vãn nhưng nét mặt Vương Nhất Hàm không giấu được hứng khởi.
“Cháu xin lỗi mà!” Trương Hiểu Lượng chun mũi.
Xem ra có rất nhiều thi thể, hắn chú ý trong phòng giải phẫu bày một loạt tủ đông mới tinh, dùng đầu ngón chân cũng đoán được trong tủ đựng cái gì.
“Nặng mùi lắm phải không? Hết cách rồi, nhiều người quá mà.” Vương Nhất Hàm nhìn là biết Trương Hiểu Lượng không chịu nổi mùi ở đây, bèn đưa khẩu trang cho hắn, Trương Hiểu Lượng cảm kích đeo vào.
“Ông anh bên kia chết mười năm trước, nguyên nhân là mắc bệnh phổi. Vị tiểu thư này bị đánh vào đầu, thời gian tử vong khoảng mười lăm năm trước. Hai người bên này chết hai mươi năm trước…”
Vương Nhất Hàm cầm xấp báo cáo dày cộm, thuyết minh về những thi thể đã được đánh số, “Nguyên nhân tử vong của họ không giống nhau, không có điểm chung, tất cả đều là người ngoài thôn.”
“Không có điểm chung à?” Trương Hiểu Lượng nhíu mày. Đúng như Vương Nhất Hàm nói, nguyên nhân tử vong không ai giống ai, thời điểm tử vong cũng khác, không hề có điểm chung, vậy thì tại sao họ lại xuất hiện cùng một nơi?
“Quá nhiều người chết, thời gian cũng đã lâu, chúng ta không thể điều tra thân phận của từng thi thể, phần lớn thi thể đã thối rữa cả rồi, cần phải chờ chuyên gia đối chiếu hình dạng xương sọ để tái hiện dung mạo người chết. Cơ mà chờ tái hiện dung mạo xong, nào ngờ không có ai đến nhận thi thể họ.”
“Hả?”
“Hơn nữa…” Vương Nhất Hàm chỉ một mốc thời gian trên báo cáo cho Trương Hiểu Lượng xem, “Cậu nhìn này, chú đã tổng hợp thời gian tử vong của họ, không ai giống ai, người chết lâu nhất là hai mươi ba năm trước, gần nhất là hai năm trước.”
“Người chết gần nhất là một cô gái, vì bị ngâm trong đầm lầy nên xác vẫn khá tươi mới. Điều tra thì biết cô ấy bị tai nạn giao thông, chết trong bệnh viện.”
“Lúc bị xe đụng, giấy tờ trên người cô ấy bị lấy mất nên không thể xác minh thân phận, không ai trả tiền thuốc men khiến bệnh viện cũng khó xử, cuối cùng đưa thi thể vào nhà xác. Nếu chúng ta không phái người đi hỏi thì đoán chừng bệnh viện kia còn không biết nhà xác thiếu mất một người.”
“…” Trương Hiểu Lượng xoa cằm đăm chiêu, theo bản năng, hắn biết đây là một đầu mối, hồi lâu sau, hắn đứng dậy, “Bác sĩ Vương, nếu phát hiện thêm điều gì xin hãy báo với cháu, cần hỗ trợ thì tìm cháu…”
“Ha ha, không thành vấn đề, nói đến hỗ trợ thì… chú cần thêm tủ đựng xác. Cậu nhìn đi, để mấy người này chen chúc trong một ngăn thì tội lắm, thậm chí có giường đơn nằm tới ba người, ha ha…” Vương Nhất Hàm đẩy kính lên, tươi cười tiễn khách.
Trương Hiểu Lượng rùng mình, tuy là đồng nghiệp lâu năm nhưng hắn vẫn không thể quen với cách nói chuyện của Vương Nhất Hàm.
“Mai gặp lại.” Trương Hiểu Lượng gật đầu, định ra mở cửa thì…
“Bà xã cậu dạo này sao rồi?”
Trương Hiểu Lượng ngẩn ra, nhanh chóng gật đầu, “Vẫn khỏe, cảm ơn chú.” Nói rồi, hắn lập tức rời đi.
Sau khi về, Trương Hiểu Lượng cho người tỏa ra các bệnh viện thăm dò tình hình nhà xác trong vòng hai mươi lăm năm đổ lại.
Nếu hắn đoán không lầm, nhà xác sẽ cho hắn vài manh mối, trọng điểm là bệnh viện chứa xác của cô gái chết gần nhất. Công cuộc điều tra mới đầu không mấy thuận lợi, đầu tiên là vấn đề thời gian, thời điểm tử vong đã quá lâu, cũng không dễ điều động nhân sự, tư liệu hiện có quá ít.
Với lại, dù là cảnh sát thì bệnh viện cũng không tình nguyện tiết lộ thông tin trong nhà xác với người ngoài. Ở đâu cũng có việc mờ ám, Trương Hiểu Lượng biết có rất nhiều thi thể không có người nhận khiến bệnh viện đau đầu, vì vấn đề y đức nên bệnh viện không thể mặc kệ thi thể.
Nếu cảnh sát không tìm thấy thi thể, bệnh viện sẽ phải gánh trách nhiệm. Chi phí bảo quản thi thể không hề rẻ, thế nên bệnh viện ngầm cho phép các trường y khoa lấy thi thể làm tài liệu giảng dạy, cũng có thi thể bị mổ lấy nội tạng, loại chuyện này không thể công bố với bên ngoài.
Cuối cùng, họ chỉ có thể lén điều tra.
Khi Trương Hiểu Lượng đang rầu rĩ vì vụ án rơi vào bế tắc thì ở thôn thi thể có tiến triển mới.
—o0o—
Mảnh đất sau núi là cấm địa trong thôn, thôn dân sẽ không lên núi một mình, thế là sinh ra cái nghề gác mộ. Người gác mộ sống dưới chân núi, cách xa thôn, có nhiệm vụ trông coi những thi thể trên núi không bị thú hoang gặm cắn.
Khi cảnh sát biết được thông tin này, bèn vội vã dò hỏi tình hình của người gác mộ, không ngờ…
“Người gác mộ của thôn đã mất hai năm rồi, vẫn chưa cắt cử người mới.”
Một câu vô tình của cấp dưới làm Trương Hiểu Lượng đờ ra, hai năm?
Khớp với thời điểm tử vong của thi thể cuối cùng mà Vương Nhất Hàm đã nói.
Tuy có thể chỉ là trùng hợp, nhưng sự trùng hợp nào cũng có khả năng là đầu mối phá án, cảnh sát lần theo đầu mối này, tìm được một chi tiết mang tính đột phá, ấy là thời điểm mà người gác mộ kia dời đến Phần Lĩnh vừa khéo là hai mươi ba năm trước.
Người ấy một thân một mình đến đất khách quê người, sau đó làm gác mộ của cái thôn nhỏ hẻo lánh này hơn hai mươi năm. Thời gian ông ta chuyển đến Phần Lĩnh khớp với thời điểm tử vong lâu nhất, thời gian ông ta mất cũng trùng với thời điểm tử vong gần nhất.
“Ừ, ông ấy thường xuyên ra ngoài, vì ông ấy đến từ bên ngoài, còn biết lái xe nữa, người trong thôn cần gì cũng nhờ ông ấy mua, cứ cách mấy tháng là ông ấy sẽ ra khỏi thôn mua đồ.”
Một thôn dân kể lại, còn giúp cảnh sát xác định thân phận người gác mộ.
Ông ta họ Đoàn, người trong thôn thường gọi là bác Đoàn, ngoài ra không còn thông tin nào khác. Mà không có cũng không sao, vì ông còn một cháu ngoại tên Đoàn Lâm.
“Liên lạc với Đoàn Lâm.” Nhìn phần tư liệu đã được chỉnh sửa, Trương Hiểu Lượng đã nhìn thấy ánh sáng.
—o0o—
Đoàn Lâm, giới tính nam, 23 tuổi, hiện làm giáo viên tiếng Anh tại một trường trung học trọng điểm của thành phố B.
“Xin hỏi… tôi… bộ tôi làm gì phạm pháp à?” Nhìn vị cảnh sát đối diện, cậu giáo viên trẻ lặng lẽ lau mồ hôi lạnh.
Trương Hiểu Lượng mỉm cười, “Cậu đừng căng thẳng, tôi trực thuộc Cục công an thành phố C, tên Trương Hiểu Lượng.” Trương Hiểu Lượng trình danh thiếp, Đoàn Lâm nhận lấy, nhìn lướt qua.
“Nguyên quán của cậu Đoàn là ở thành phố C à?”
“Không phải, quê tôi không ở thành phố mà là một thôn nhỏ ở ngoại ô thành phố C.” Đoàn Lâm chưa bao giờ e ngại với xuất thân của mình, “Anh tìm tôi có việc gì?”
“Tôi muốn biết những chuyện về ông ngoại của cậu Đoàn.”
“Ông ngoại tôi? Ông ấy mất rồi.”
“Hiểu biết về ông ngoại của cậu Đoàn như thế nào?”
“Ông ngoại… chỉ là nông dân bình thường…”
Sau đó, Đoàn Lâm có cảm giác như mình đang bị thẩm vấn, đối phương muốn biết về ông ngoại, dù cậu đã trả lời rõ ràng rành mạch vẫn không thể khiến đối phương hài lòng. Trương Hiểu Lượng hỏi đi hỏi lại thì cũng thôi, nhưng qua lần này, Đoàn Lâm phát hiện hiểu biết của bản thân về ông ngoại thật ra rất ít.
Đoàn Lâm ôm tâm sự, ánh mắt không tin tưởng của Trương Hiểu Lượng khiến cậu khó chịu, nhưng Đoàn Lâm không chột dạ, cậu đã nói hết những gì mình biết rồi.
“Tôi đã kể hết rồi, anh cảnh sát có thể cho tôi biết tại sao anh muốn tìm hiểu về ông ngoại của tôi không?”
Trương Hiểu Lượng nhìn cậu, lát sau lắc đầu.
“Xin lỗi cậu, trước mắt tôi không thể trả lời.” Trương Hiểu Lượng nhìn chòng chọc Đoàn Lâm, muốn tìm ra sơ hở nhưng không thành công.
Chẳng rõ Đoàn Lâm đóng kịch quá giỏi hay thật sự không biết, tình tiết còn chưa rõ, tốt nhất là không nên cho cậu ta biết. Vụ án không được đăng báo, đối những vụ không phải án lớn đặc biệt nghiêm trọng thì chỉ khi phá án thành công mới đưa lên báo, đó là luật bất thành văn của Cục công an.
Nhóm cảnh sát gật đầu rời đi, Đoàn Lâm vẫn ngồi tại chỗ nhíu mày.
Đoàn Lâm ngồi thừ hết buổi chiều, cảnh sát sẽ không vô duyên vô cớ tìm đến đây, cậu muốn liên lạc với bà Vương ở quê, nhưng bà Vương không có điện thoại, lần nào cũng là bà ấy gọi cho cậu.
Nhắc Tào Tháo là Tào Tháo xuất hiện, trong lúc Đoàn Lâm đứng ngồi không yên thì di động đổ chuông.
“Alo!” Dãy số lạ gọi từ di động.
“A Lâm à…”
Giọng già nua… là bà Vương! Đoàn Lâm siết chặt điện thoại.
“Bà ơi, hồi chiều có cảnh sát đến hỏi con chuyện của ông ngoại, ở quê xảy ra chuyện gì sao?”
“Mọi người vẫn ổn, A Lâm à, con nghe này, thời gian sắp tới con hãy ở yên một chỗ, đừng đi đâu hết, nhớ đi chung với bạn cùng phòng của con, tuyệt đối không được quay về, biết chưa?”
Bà Vương luôn nói chậm rãi bây giờ rất vội vàng, tim Đoàn Lâm thót lên cổ, nhất định đã xảy ra chuyện!
“Bà nói thật cho con biết đi, rốt cuộc mọi chuyện là thế nào?”
“Đừng về… con đừng hỏi gì cả, không được về… con sẽ bị tìm thấy… sẽ bị…”
Giọng bà Vương càng lúc càng nhỏ lại cấp bách, tốc độ nhanh như đọc kinh, bà Vương lặp đi lặp lại một nội dung, Đoàn Lâm nghe đến khi đầu dây bên kia vang lên tiếng “tít” dài.
Đoàn Lâm để di động bên tai thật lâu, chốc sau mới nhận ra bà Vương đã cúp máy.
Chắc chắn đã xảy ra chuyện bất thường! Việc này không thể chậm trễ, Đoàn Lâm xin nghỉ dạy ngay trong hôm đó, gói ghém hành lý về quê.
—o0o—
Đoàn Nhuận Chi, giới tính nam, sinh năm 1947 tại Tây Nguyên, từng du học Anh, hai mươi năm trước, ông là chuyên viên pháp y nổi tiếng nhất nước.
Trong số 54 chuyên viên pháp y cao cấp nhất nước hiện nay, có đến một phần tư là học trò của ông. Hai mươi ba năm trước, Đoàn Nhuận Chi đột ngột mất tích, hai bộ sách chuyên ngành do ông chấp bút được xuất bản rộng khắp, cũng nhận vô số tán tụng, song vẫn không có tin tức gì về ông.
Trương Hiểu Lượng không ngờ chỉ dựa vào cái tên Đoàn Lâm cung cấp mà tra ra nhiều thông tin như vậy. Không phải không có người trùng họ trùng tên, nhưng khi xem những thành tựu to lớn của Đoàn Nhuận Chi, trực giác của Trương Hiểu Lượng cho rằng người này chính là ông ngoại của Đoàn Lâm.
Trong ảnh là một người đàn ông trung niên thoạt nhìn rất nghiêm nghị, đây là tấm ảnh duy nhất có mặt Đoàn Nhuận Chi, ấn tượng ban đầu rất giống miêu tả về ông ngoại của Đoàn Lâm.
“Nếu là ông ấy thì… chuyện này dễ giải thích rồi.” Nhận tin từ Trương Hiểu Lượng, Vương Nhất Hàm nói như thế.
“Thoạt nhìn những thi thể không có điểm chung, nhưng quan sát kỹ sẽ thấy cách mổ xẻ rất bài bản, cứ như họ bị lấy ra làm thí nghiệm vậy. Nghĩ theo hướng này thì vụ án không có gì bất thường, ông ấy là loại người có thể làm ra chuyện này.
Ông ấy là một học giả điên cuồng, có thể vì mục đích của bản thân mà gạt bỏ luân thường. Ngày xưa ông ấy xuất sắc là thế, nhưng vì lý do này mà bị phê phán rất nhiều. Ông ấy đề nghị dùng cơ thể sống làm tư liệu nghiên cứu, còn muốn thành lập một phòng chuyên môn chứa đựng thi thể để tiện theo dõi những hiện tượng xảy ra với xác chết.
Đề nghị bị bác bỏ, thời đó chuyện này được cho là vô đạo đức, sau đó ông ấy dần khép mình, cuối cùng biến mất.”
Trương Hiểu Lượng nhìn Vương Nhất Hàm, không ngờ người đồng nghiệp này lại hiểu rõ Đoàn Nhuận Chi như vậy.
Vương Nhất Hàm sáng tỏ, cười nói, “Ông ấy là thầy hướng dẫn của chú hồi đại học.”
“Không ngờ thật đó!”
“Theo học ông ấy có trăm ngàn lợi ích, về học thuật, ông ấy không có gì để chê, nhưng về tính cách… ông ấy rất lập dị. Lúc ông ấy bỏ đi còn mang theo một cái xác nữa.”
Trương Hiểu Lượng tinh mắt thấy Vương Nhất Hàm run lên khi nói câu cuối, song điều này cũng có thể hiểu.
“Ông ấy trộm xác mang đi à?”
“Ừ, kỳ lạ… quá kỳ lạ.” Vương Nhất Hàm suy tư, cứ lặp đi lặp lại “kỳ lạ”, chợt nhớ ra điều gì, Vương Nhất Hàm cầm tệp hồ sơ bên cạnh lật đến trang cuối, mặt dại ra.
“Đúng là quái.”
Trương Hiểu Lượng nhíu mày, không biết Vương Nhất Hàm muốn làm gì.
Trương Hiểu Lượng ho khan một tiếng, phá vỡ bầu không khí kỳ cục, “Xem ra cháu ngoại của ông ấy không nói dối, nhìn cậu ta thật thà lại đàng hoàng, ai mà ngờ được ông ngoại như vậy nuôi lớn…”
Trương Hiểu Lượng nhắc đến Đoàn Lâm, ai ngờ Vương Nhất Hàm lại có phản ứng ngoài dự đoán.
“Cái gì? Cháu ngoại?” Vương Nhất Hàm kinh ngạc, làm rơi tệp hồ sơ mà không biết.
“Sao vậy? Có gì không đúng à?” Trương Hiểu Lượng hỏi.
“Giáo sư Đoàn không vợ không con, lấy đâu ra cháu ngoại?” Vương Nhất Hàm run giọng.
Trương Hiểu Lượng chưa bao giờ thấy Vương Nhất Hàm hoang mang như vậy. Vương Nhất Hàm mà hắn biết là một pháp y cứng cựa, từng giải phẫu hơn hai mươi nghìn thi thể, dù Thái Sơn có sụp, Vương Nhất Hàm vẫn có thể mỉm cười tán dóc, người như vậy sao lại kinh ngạc với chuyện này?
Không chỉ kinh ngạc, đúng hơn là sợ hãi…
“Biết đâu ông ấy lấy vợ sau khi bỏ đi.” Trương Hiểu Lượng thuận miệng nói, song hắn phát hiện một chi tiết quan trọng, Đoàn Lâm năm nay 23 tuổi, Đoàn Nhuận Chi cũng bỏ đi từ hai mươi ba năm trước, dù cho ông ấy lấy vợ sinh con ngay lúc đó cũng đâu thể nào có cháu ngoại lớn thế này?
Trương Hiểu Lượng thì thào nghi vấn, sau đó nhún vai, “Biết đâu là cháu nhận nuôi, có gì mà không… Này! Bác sĩ Vương, chú không sao chứ?”
Trương Hiểu Lượng nhìn sắc mặt Vương Nhất Hàm tái mét mà hoảng hồn.
“Cậu bảo… cháu ngoại của ông ấy năm nay 23 tuổi à?” Vương Nhất Hàm như đang hỏi hắn, lại như hỏi bản thân.
Trương Hiểu Lượng gật đầu, Vương Nhất Hàm ngơ ngẩn nhìn về một hướng, theo tầm mắt chú ta, Trương Hiểu Lượng thấy một tủ đông, biết trong tủ có gì, Trương Hiểu Lượng rùng mình, cuống quýt nhìn chỗ khác.
“Cậu Trương, chú muốn nhờ cậu một việc. Ngày mai cậu cho cấp dưới đến nơi ấy đào xác được không?” Vương Nhất Hàm nói, giọng không run như vừa rồi nhưng mặt trắng bệch.
“Hả? Họ đã đào hết thi thể đưa đến đây rồi mà?”
Vương Nhất Hàm lắc đầu, “Cậu bảo họ đào lại đi, tìm một cái xác nữ hơn hai mươi, da trắng, trên tay đeo một chiếc nhẫn bạc, diện mạo rất đẹp.”
Vương Nhất Hàm miêu tả kỹ càng cứ như cái xác đang ở ngay trước mắt, Trương Hiểu Lượng rùng mình, Vương Nhất Hàm điên rồi sao? Làm gì có xác chết nào như vậy! Đẹp cách mấy mà bị chôn nhiều năm cũng biến thành xác thối như mấy thi thể trong tủ đông thôi.
Trương Hiểu Lượng đoán Vương Nhất Hàm đang nói về thi thể bị Đoàn Nhuận Chi trộm đi. Nếu tìm được xác nữ như Vương Nhất Hàm mô tả, bên cảnh sát cũng có thêm bằng chứng phá án, thế nên Trương Hiểu Lượng gật đầu.
“Cháu sẽ bảo họ đi đào, mà chú có nhớ nhầm không? Dù có bảo quản kỹ đến đâu, đã qua hai mươi mấy năm rồi…”
“Có, có thi thể dù có bị phá hủy như thế nào cũng sẽ hồi phục như ban đầu, mãi mãi không thối rữa… có thi thể như vậy…”
Như nhớ ra điều gì, Vương Nhất Hàm nhìn xa xăm, lẩm bẩm, “Thư Giai…”
Trương Hiểu Lượng trợn mắt, nhìn Vương Nhất Hàm như thấy ma, nhịn không được lùi lại một bước, “Chú vừa mới nói gì?”
“Hả? Nói gì? Chú… có nói gì à? Cậu nghe lầm rồi.” Vương Nhất Hàm hoàn hồn, lập tức biến về dáng vẻ tưng tửng trước kia.
“Thôi, tóm lại nhờ cả vào cậu.”
“Cái gì? Phát hiện mấy chục xác chết trong một thôn nhỏ sau núi à?” Báo cáo dàn ra như đèn kéo quân, Trương Hiểu Lượng nhìn ngày ký tên, nhíu mày, “Án này từ bốn tháng trước sao? Vậy mà đến nay không hề có tiến triển! Mấy cậu nhận lương từ tiền thuế dân đóng mà làm ăn vậy đó hả?”
“Nhưng lúc đó không có anh…” Cấp dưới lẩm bẩm, liền bị Trương Hiểu Lượng sạc cho một trận.
“Không có tôi thì mấy cậu không phá án?”
Ngoài miệng mắng nhưng Trương Hiểu Lượng thầm đắc ý, quả nhiên năng lực của hắn là không thể khinh thường. Ngoại trừ những vụ án cần theo dõi lâu dài thì mỗi khi có hắn, không có vụ án nào bị bế tắc quá ba tháng. Hơn nữa, phần lớn vụ án được giao cho hắn đều là những vụ mà đơn vị khác không giải quyết được.
Trương Hiểu Lượng hả hê lật xem tư liệu.
Người dân trong huyện gọi vùng đó là Phần Lĩnh, diện tích không nhỏ, toàn thôn có 68 người, tất cả đều làm nông, cuộc sống rất lạc hậu. Đó là nơi phát hiện một rừng thi thể.
Cái thôn mà người chết còn nhiều hơn người sống, kỳ lạ!
Với lại… Phần Lĩnh? Cái tên này quen quá…
Vừa nghĩ, Trương Hiểu Lượng vừa lật đến trang cuối, nhiều năm qua, theo yêu cầu của hắn, cấp dưới xếp tư liệu về những địa danh liên quan đến vụ án ở dưới cùng để thuận lợi cho quá trình điều tra, lần này cũng không ngoại lệ.
Quả nhiên…
Nhìn trang thứ tư từ dưới lên, Trương Hiểu Lượng mỉm cười, hắn không nhớ lầm, cái thôn nhỏ này là then chốt của sự kiện mấy tháng trước.
Hắn không chịu trách nhiệm vụ đó, nghe nói tổ điều tra không phát hiện điều gì đáng nghi, thảm kịch xảy ra là do tập tục mê tín dị đoan của thôn, cuối cùng cảnh sát tay trắng ra về. Thật ra cảnh sát chẳng mấy coi trọng vụ án, nó ảnh hưởng đến giới y học nhiều hơn. Sao cái thôn này cứ liên tiếp có vấn đề thế nhỉ?
Trương Hiểu Lượng cau mày, lật lại phần báo cáo xem dở.
Sự kiện mở đầu với một người đàn ông tên Trịnh Bảo Nhân, tháng Mười một năm ngoái, có thôn dân phát hiện một người đàn ông bất tỉnh, máu me đầy mình nằm trên sườn núi, thôn dân đó sợ quá báo cảnh sát.
Không khó nhận ra người đàn ông đó lên núi bằng đường mòn, nơi y ngất xỉu cũng là cấm địa sau núi. Khi cảnh sát đến điều tra, rất nhiều thôn dân mê tín cản trở không cho họ ra sau núi, cảnh sát đột phá vòng vây, sau đó tìm ra sự thật kinh hoàng.
Nghe nói sau núi là mồ mả nên cảnh sát đã chuẩn bị sẵn tâm lý, nhưng càng vào sâu càng phát hiện nhiều xác chết lõa lồ nằm ngang nằm dọc, trong số đó có hai cái xác không còn nguyên vẹn, có một cái xác bị phân thây.
Trên mảnh đất này ước chừng chôn vùi 40 thi thể, sở dĩ dùng “ước chừng” là vì trong đống xác có nhiều bộ phận thi thể rải rác, không thể đếm chính xác số lượng.
Phía Đông có một đầm lầy, bên đầm có ba cái xác vừa được kéo lên, đã thành xác ướp than bùn, cảnh sát trục vớt được thêm ba bộ xác ướp than bùn nữa.
Tình trạng phân hủy của xác chết không tương đồng, phần lớn chỉ được chôn qua loa.
Đâu đâu cũng có xác người, nơi này chẳng khác nào thôn thi thể.
Cấp dưới chụp hình từng thi thể, tử trạng vô cùng thê thảm, trên hình, có một xác nữ chỉ còn phân nửa bộ mặt cháy nám lộ thịt mỡ. Trương Hiểu Lượng từng thấy vô số xác chết còn phải buồn nôn, vội lật sang trang khác.
“Dân địa phương tìm thấy hành lý của Trịnh Bảo Nhân, đất đai có dấu vết bị đào xới.” Cấp dưới thấy Trương Hiểu Lượng đang đọc trang đó, bèn thuyết minh, “Trịnh Bảo Nhân, 34 tuổi, tốt nghiệp đại học T, nghề nghiệp… trộm mộ.”
“Trộm mộ? Đùa à? Thời này mà còn người làm cái nghề ấy sao? Tôi cứ tưởng nghề trộm mộ mai một lâu rồi chứ.”
“Trịnh Bảo Nhân là người duy nhất sống sót thoát khỏi nơi đó, từ dấu vết đào bới ở hiện trường… chúng ta cũng không thể kết luận y là người chôn xác hay… nói chung là rất đáng nghi.”
“Ừ, y có thể là người bị hại, có thể là nghi phạm, cũng có thể chỉ là người chứng kiến. Bắt y lại chưa? Có hỏi được gì không? Sao không thấy viết gì hết vậy?” Báo cáo không ghi chép gì về Trịnh Bảo Nhân, Trương Hiểu Lượng nhíu mày.
“Hỏi rồi, nhưng mà…” Cấp dưới hơi khó xử, “Tên Trịnh Bảo Nhân đó… không phối hợp.”
“Hả? Không ai có thể lấy lời khai của y sao?” Trương Hiểu Lượng bất mãn hừ một tiếng.
“Hình như đầu óc y có vấn đề, giờ đang được giám sát ở bệnh viện, tụi em không có cách nào…” Cấp dưới chỉ đầu mình, bất đắc dĩ thở dài.
Trương Hiểu Lượng nhíu mày.
—o0o—
Phòng pháp y nằm trong góc Đông Nam phía sau phòng cảnh sát hình sự, đó là tòa nhà hai tầng màu trắng thấp thoáng sau hàng cây. Nhân viên chân ướt chân ráo mới vào Cục thường hỏi tòa nhà đó có phải văn phòng Cục trưởng hay không, khi biết đáp án ai cũng tá hỏa.
Phòng pháp y là bộ phận không thể tách rời của phòng cảnh sát hình sự, hễ có án mạng, pháp y phải bắt tay khám nghiệm tử thi, tìm ra cách thức tử vong…
Cảnh sát lão luyện như Trương Hiểu Lượng có quan hệ thân thiết với pháp y, bác sĩ chủ nhiệm phòng pháp y hiện tại là Vương Nhất Hàm, có hai mươi năm kinh nghiệm làm chuyên gia, giúp phá án thành công hơn trăm vụ.
“Giỏi quá ha, một lần đưa đến một mớ!”
Trương Hiểu Lượng vừa vào cửa đã nghe Vương Nhất Hàm càm ràm, miệng than vãn nhưng nét mặt Vương Nhất Hàm không giấu được hứng khởi.
“Cháu xin lỗi mà!” Trương Hiểu Lượng chun mũi.
Xem ra có rất nhiều thi thể, hắn chú ý trong phòng giải phẫu bày một loạt tủ đông mới tinh, dùng đầu ngón chân cũng đoán được trong tủ đựng cái gì.
“Nặng mùi lắm phải không? Hết cách rồi, nhiều người quá mà.” Vương Nhất Hàm nhìn là biết Trương Hiểu Lượng không chịu nổi mùi ở đây, bèn đưa khẩu trang cho hắn, Trương Hiểu Lượng cảm kích đeo vào.
“Ông anh bên kia chết mười năm trước, nguyên nhân là mắc bệnh phổi. Vị tiểu thư này bị đánh vào đầu, thời gian tử vong khoảng mười lăm năm trước. Hai người bên này chết hai mươi năm trước…”
Vương Nhất Hàm cầm xấp báo cáo dày cộm, thuyết minh về những thi thể đã được đánh số, “Nguyên nhân tử vong của họ không giống nhau, không có điểm chung, tất cả đều là người ngoài thôn.”
“Không có điểm chung à?” Trương Hiểu Lượng nhíu mày. Đúng như Vương Nhất Hàm nói, nguyên nhân tử vong không ai giống ai, thời điểm tử vong cũng khác, không hề có điểm chung, vậy thì tại sao họ lại xuất hiện cùng một nơi?
“Quá nhiều người chết, thời gian cũng đã lâu, chúng ta không thể điều tra thân phận của từng thi thể, phần lớn thi thể đã thối rữa cả rồi, cần phải chờ chuyên gia đối chiếu hình dạng xương sọ để tái hiện dung mạo người chết. Cơ mà chờ tái hiện dung mạo xong, nào ngờ không có ai đến nhận thi thể họ.”
“Hả?”
“Hơn nữa…” Vương Nhất Hàm chỉ một mốc thời gian trên báo cáo cho Trương Hiểu Lượng xem, “Cậu nhìn này, chú đã tổng hợp thời gian tử vong của họ, không ai giống ai, người chết lâu nhất là hai mươi ba năm trước, gần nhất là hai năm trước.”
“Người chết gần nhất là một cô gái, vì bị ngâm trong đầm lầy nên xác vẫn khá tươi mới. Điều tra thì biết cô ấy bị tai nạn giao thông, chết trong bệnh viện.”
“Lúc bị xe đụng, giấy tờ trên người cô ấy bị lấy mất nên không thể xác minh thân phận, không ai trả tiền thuốc men khiến bệnh viện cũng khó xử, cuối cùng đưa thi thể vào nhà xác. Nếu chúng ta không phái người đi hỏi thì đoán chừng bệnh viện kia còn không biết nhà xác thiếu mất một người.”
“…” Trương Hiểu Lượng xoa cằm đăm chiêu, theo bản năng, hắn biết đây là một đầu mối, hồi lâu sau, hắn đứng dậy, “Bác sĩ Vương, nếu phát hiện thêm điều gì xin hãy báo với cháu, cần hỗ trợ thì tìm cháu…”
“Ha ha, không thành vấn đề, nói đến hỗ trợ thì… chú cần thêm tủ đựng xác. Cậu nhìn đi, để mấy người này chen chúc trong một ngăn thì tội lắm, thậm chí có giường đơn nằm tới ba người, ha ha…” Vương Nhất Hàm đẩy kính lên, tươi cười tiễn khách.
Trương Hiểu Lượng rùng mình, tuy là đồng nghiệp lâu năm nhưng hắn vẫn không thể quen với cách nói chuyện của Vương Nhất Hàm.
“Mai gặp lại.” Trương Hiểu Lượng gật đầu, định ra mở cửa thì…
“Bà xã cậu dạo này sao rồi?”
Trương Hiểu Lượng ngẩn ra, nhanh chóng gật đầu, “Vẫn khỏe, cảm ơn chú.” Nói rồi, hắn lập tức rời đi.
Sau khi về, Trương Hiểu Lượng cho người tỏa ra các bệnh viện thăm dò tình hình nhà xác trong vòng hai mươi lăm năm đổ lại.
Nếu hắn đoán không lầm, nhà xác sẽ cho hắn vài manh mối, trọng điểm là bệnh viện chứa xác của cô gái chết gần nhất. Công cuộc điều tra mới đầu không mấy thuận lợi, đầu tiên là vấn đề thời gian, thời điểm tử vong đã quá lâu, cũng không dễ điều động nhân sự, tư liệu hiện có quá ít.
Với lại, dù là cảnh sát thì bệnh viện cũng không tình nguyện tiết lộ thông tin trong nhà xác với người ngoài. Ở đâu cũng có việc mờ ám, Trương Hiểu Lượng biết có rất nhiều thi thể không có người nhận khiến bệnh viện đau đầu, vì vấn đề y đức nên bệnh viện không thể mặc kệ thi thể.
Nếu cảnh sát không tìm thấy thi thể, bệnh viện sẽ phải gánh trách nhiệm. Chi phí bảo quản thi thể không hề rẻ, thế nên bệnh viện ngầm cho phép các trường y khoa lấy thi thể làm tài liệu giảng dạy, cũng có thi thể bị mổ lấy nội tạng, loại chuyện này không thể công bố với bên ngoài.
Cuối cùng, họ chỉ có thể lén điều tra.
Khi Trương Hiểu Lượng đang rầu rĩ vì vụ án rơi vào bế tắc thì ở thôn thi thể có tiến triển mới.
—o0o—
Mảnh đất sau núi là cấm địa trong thôn, thôn dân sẽ không lên núi một mình, thế là sinh ra cái nghề gác mộ. Người gác mộ sống dưới chân núi, cách xa thôn, có nhiệm vụ trông coi những thi thể trên núi không bị thú hoang gặm cắn.
Khi cảnh sát biết được thông tin này, bèn vội vã dò hỏi tình hình của người gác mộ, không ngờ…
“Người gác mộ của thôn đã mất hai năm rồi, vẫn chưa cắt cử người mới.”
Một câu vô tình của cấp dưới làm Trương Hiểu Lượng đờ ra, hai năm?
Khớp với thời điểm tử vong của thi thể cuối cùng mà Vương Nhất Hàm đã nói.
Tuy có thể chỉ là trùng hợp, nhưng sự trùng hợp nào cũng có khả năng là đầu mối phá án, cảnh sát lần theo đầu mối này, tìm được một chi tiết mang tính đột phá, ấy là thời điểm mà người gác mộ kia dời đến Phần Lĩnh vừa khéo là hai mươi ba năm trước.
Người ấy một thân một mình đến đất khách quê người, sau đó làm gác mộ của cái thôn nhỏ hẻo lánh này hơn hai mươi năm. Thời gian ông ta chuyển đến Phần Lĩnh khớp với thời điểm tử vong lâu nhất, thời gian ông ta mất cũng trùng với thời điểm tử vong gần nhất.
“Ừ, ông ấy thường xuyên ra ngoài, vì ông ấy đến từ bên ngoài, còn biết lái xe nữa, người trong thôn cần gì cũng nhờ ông ấy mua, cứ cách mấy tháng là ông ấy sẽ ra khỏi thôn mua đồ.”
Một thôn dân kể lại, còn giúp cảnh sát xác định thân phận người gác mộ.
Ông ta họ Đoàn, người trong thôn thường gọi là bác Đoàn, ngoài ra không còn thông tin nào khác. Mà không có cũng không sao, vì ông còn một cháu ngoại tên Đoàn Lâm.
“Liên lạc với Đoàn Lâm.” Nhìn phần tư liệu đã được chỉnh sửa, Trương Hiểu Lượng đã nhìn thấy ánh sáng.
—o0o—
Đoàn Lâm, giới tính nam, 23 tuổi, hiện làm giáo viên tiếng Anh tại một trường trung học trọng điểm của thành phố B.
“Xin hỏi… tôi… bộ tôi làm gì phạm pháp à?” Nhìn vị cảnh sát đối diện, cậu giáo viên trẻ lặng lẽ lau mồ hôi lạnh.
Trương Hiểu Lượng mỉm cười, “Cậu đừng căng thẳng, tôi trực thuộc Cục công an thành phố C, tên Trương Hiểu Lượng.” Trương Hiểu Lượng trình danh thiếp, Đoàn Lâm nhận lấy, nhìn lướt qua.
“Nguyên quán của cậu Đoàn là ở thành phố C à?”
“Không phải, quê tôi không ở thành phố mà là một thôn nhỏ ở ngoại ô thành phố C.” Đoàn Lâm chưa bao giờ e ngại với xuất thân của mình, “Anh tìm tôi có việc gì?”
“Tôi muốn biết những chuyện về ông ngoại của cậu Đoàn.”
“Ông ngoại tôi? Ông ấy mất rồi.”
“Hiểu biết về ông ngoại của cậu Đoàn như thế nào?”
“Ông ngoại… chỉ là nông dân bình thường…”
Sau đó, Đoàn Lâm có cảm giác như mình đang bị thẩm vấn, đối phương muốn biết về ông ngoại, dù cậu đã trả lời rõ ràng rành mạch vẫn không thể khiến đối phương hài lòng. Trương Hiểu Lượng hỏi đi hỏi lại thì cũng thôi, nhưng qua lần này, Đoàn Lâm phát hiện hiểu biết của bản thân về ông ngoại thật ra rất ít.
Đoàn Lâm ôm tâm sự, ánh mắt không tin tưởng của Trương Hiểu Lượng khiến cậu khó chịu, nhưng Đoàn Lâm không chột dạ, cậu đã nói hết những gì mình biết rồi.
“Tôi đã kể hết rồi, anh cảnh sát có thể cho tôi biết tại sao anh muốn tìm hiểu về ông ngoại của tôi không?”
Trương Hiểu Lượng nhìn cậu, lát sau lắc đầu.
“Xin lỗi cậu, trước mắt tôi không thể trả lời.” Trương Hiểu Lượng nhìn chòng chọc Đoàn Lâm, muốn tìm ra sơ hở nhưng không thành công.
Chẳng rõ Đoàn Lâm đóng kịch quá giỏi hay thật sự không biết, tình tiết còn chưa rõ, tốt nhất là không nên cho cậu ta biết. Vụ án không được đăng báo, đối những vụ không phải án lớn đặc biệt nghiêm trọng thì chỉ khi phá án thành công mới đưa lên báo, đó là luật bất thành văn của Cục công an.
Nhóm cảnh sát gật đầu rời đi, Đoàn Lâm vẫn ngồi tại chỗ nhíu mày.
Đoàn Lâm ngồi thừ hết buổi chiều, cảnh sát sẽ không vô duyên vô cớ tìm đến đây, cậu muốn liên lạc với bà Vương ở quê, nhưng bà Vương không có điện thoại, lần nào cũng là bà ấy gọi cho cậu.
Nhắc Tào Tháo là Tào Tháo xuất hiện, trong lúc Đoàn Lâm đứng ngồi không yên thì di động đổ chuông.
“Alo!” Dãy số lạ gọi từ di động.
“A Lâm à…”
Giọng già nua… là bà Vương! Đoàn Lâm siết chặt điện thoại.
“Bà ơi, hồi chiều có cảnh sát đến hỏi con chuyện của ông ngoại, ở quê xảy ra chuyện gì sao?”
“Mọi người vẫn ổn, A Lâm à, con nghe này, thời gian sắp tới con hãy ở yên một chỗ, đừng đi đâu hết, nhớ đi chung với bạn cùng phòng của con, tuyệt đối không được quay về, biết chưa?”
Bà Vương luôn nói chậm rãi bây giờ rất vội vàng, tim Đoàn Lâm thót lên cổ, nhất định đã xảy ra chuyện!
“Bà nói thật cho con biết đi, rốt cuộc mọi chuyện là thế nào?”
“Đừng về… con đừng hỏi gì cả, không được về… con sẽ bị tìm thấy… sẽ bị…”
Giọng bà Vương càng lúc càng nhỏ lại cấp bách, tốc độ nhanh như đọc kinh, bà Vương lặp đi lặp lại một nội dung, Đoàn Lâm nghe đến khi đầu dây bên kia vang lên tiếng “tít” dài.
Đoàn Lâm để di động bên tai thật lâu, chốc sau mới nhận ra bà Vương đã cúp máy.
Chắc chắn đã xảy ra chuyện bất thường! Việc này không thể chậm trễ, Đoàn Lâm xin nghỉ dạy ngay trong hôm đó, gói ghém hành lý về quê.
—o0o—
Đoàn Nhuận Chi, giới tính nam, sinh năm 1947 tại Tây Nguyên, từng du học Anh, hai mươi năm trước, ông là chuyên viên pháp y nổi tiếng nhất nước.
Trong số 54 chuyên viên pháp y cao cấp nhất nước hiện nay, có đến một phần tư là học trò của ông. Hai mươi ba năm trước, Đoàn Nhuận Chi đột ngột mất tích, hai bộ sách chuyên ngành do ông chấp bút được xuất bản rộng khắp, cũng nhận vô số tán tụng, song vẫn không có tin tức gì về ông.
Trương Hiểu Lượng không ngờ chỉ dựa vào cái tên Đoàn Lâm cung cấp mà tra ra nhiều thông tin như vậy. Không phải không có người trùng họ trùng tên, nhưng khi xem những thành tựu to lớn của Đoàn Nhuận Chi, trực giác của Trương Hiểu Lượng cho rằng người này chính là ông ngoại của Đoàn Lâm.
Trong ảnh là một người đàn ông trung niên thoạt nhìn rất nghiêm nghị, đây là tấm ảnh duy nhất có mặt Đoàn Nhuận Chi, ấn tượng ban đầu rất giống miêu tả về ông ngoại của Đoàn Lâm.
“Nếu là ông ấy thì… chuyện này dễ giải thích rồi.” Nhận tin từ Trương Hiểu Lượng, Vương Nhất Hàm nói như thế.
“Thoạt nhìn những thi thể không có điểm chung, nhưng quan sát kỹ sẽ thấy cách mổ xẻ rất bài bản, cứ như họ bị lấy ra làm thí nghiệm vậy. Nghĩ theo hướng này thì vụ án không có gì bất thường, ông ấy là loại người có thể làm ra chuyện này.
Ông ấy là một học giả điên cuồng, có thể vì mục đích của bản thân mà gạt bỏ luân thường. Ngày xưa ông ấy xuất sắc là thế, nhưng vì lý do này mà bị phê phán rất nhiều. Ông ấy đề nghị dùng cơ thể sống làm tư liệu nghiên cứu, còn muốn thành lập một phòng chuyên môn chứa đựng thi thể để tiện theo dõi những hiện tượng xảy ra với xác chết.
Đề nghị bị bác bỏ, thời đó chuyện này được cho là vô đạo đức, sau đó ông ấy dần khép mình, cuối cùng biến mất.”
Trương Hiểu Lượng nhìn Vương Nhất Hàm, không ngờ người đồng nghiệp này lại hiểu rõ Đoàn Nhuận Chi như vậy.
Vương Nhất Hàm sáng tỏ, cười nói, “Ông ấy là thầy hướng dẫn của chú hồi đại học.”
“Không ngờ thật đó!”
“Theo học ông ấy có trăm ngàn lợi ích, về học thuật, ông ấy không có gì để chê, nhưng về tính cách… ông ấy rất lập dị. Lúc ông ấy bỏ đi còn mang theo một cái xác nữa.”
Trương Hiểu Lượng tinh mắt thấy Vương Nhất Hàm run lên khi nói câu cuối, song điều này cũng có thể hiểu.
“Ông ấy trộm xác mang đi à?”
“Ừ, kỳ lạ… quá kỳ lạ.” Vương Nhất Hàm suy tư, cứ lặp đi lặp lại “kỳ lạ”, chợt nhớ ra điều gì, Vương Nhất Hàm cầm tệp hồ sơ bên cạnh lật đến trang cuối, mặt dại ra.
“Đúng là quái.”
Trương Hiểu Lượng nhíu mày, không biết Vương Nhất Hàm muốn làm gì.
Trương Hiểu Lượng ho khan một tiếng, phá vỡ bầu không khí kỳ cục, “Xem ra cháu ngoại của ông ấy không nói dối, nhìn cậu ta thật thà lại đàng hoàng, ai mà ngờ được ông ngoại như vậy nuôi lớn…”
Trương Hiểu Lượng nhắc đến Đoàn Lâm, ai ngờ Vương Nhất Hàm lại có phản ứng ngoài dự đoán.
“Cái gì? Cháu ngoại?” Vương Nhất Hàm kinh ngạc, làm rơi tệp hồ sơ mà không biết.
“Sao vậy? Có gì không đúng à?” Trương Hiểu Lượng hỏi.
“Giáo sư Đoàn không vợ không con, lấy đâu ra cháu ngoại?” Vương Nhất Hàm run giọng.
Trương Hiểu Lượng chưa bao giờ thấy Vương Nhất Hàm hoang mang như vậy. Vương Nhất Hàm mà hắn biết là một pháp y cứng cựa, từng giải phẫu hơn hai mươi nghìn thi thể, dù Thái Sơn có sụp, Vương Nhất Hàm vẫn có thể mỉm cười tán dóc, người như vậy sao lại kinh ngạc với chuyện này?
Không chỉ kinh ngạc, đúng hơn là sợ hãi…
“Biết đâu ông ấy lấy vợ sau khi bỏ đi.” Trương Hiểu Lượng thuận miệng nói, song hắn phát hiện một chi tiết quan trọng, Đoàn Lâm năm nay 23 tuổi, Đoàn Nhuận Chi cũng bỏ đi từ hai mươi ba năm trước, dù cho ông ấy lấy vợ sinh con ngay lúc đó cũng đâu thể nào có cháu ngoại lớn thế này?
Trương Hiểu Lượng thì thào nghi vấn, sau đó nhún vai, “Biết đâu là cháu nhận nuôi, có gì mà không… Này! Bác sĩ Vương, chú không sao chứ?”
Trương Hiểu Lượng nhìn sắc mặt Vương Nhất Hàm tái mét mà hoảng hồn.
“Cậu bảo… cháu ngoại của ông ấy năm nay 23 tuổi à?” Vương Nhất Hàm như đang hỏi hắn, lại như hỏi bản thân.
Trương Hiểu Lượng gật đầu, Vương Nhất Hàm ngơ ngẩn nhìn về một hướng, theo tầm mắt chú ta, Trương Hiểu Lượng thấy một tủ đông, biết trong tủ có gì, Trương Hiểu Lượng rùng mình, cuống quýt nhìn chỗ khác.
“Cậu Trương, chú muốn nhờ cậu một việc. Ngày mai cậu cho cấp dưới đến nơi ấy đào xác được không?” Vương Nhất Hàm nói, giọng không run như vừa rồi nhưng mặt trắng bệch.
“Hả? Họ đã đào hết thi thể đưa đến đây rồi mà?”
Vương Nhất Hàm lắc đầu, “Cậu bảo họ đào lại đi, tìm một cái xác nữ hơn hai mươi, da trắng, trên tay đeo một chiếc nhẫn bạc, diện mạo rất đẹp.”
Vương Nhất Hàm miêu tả kỹ càng cứ như cái xác đang ở ngay trước mắt, Trương Hiểu Lượng rùng mình, Vương Nhất Hàm điên rồi sao? Làm gì có xác chết nào như vậy! Đẹp cách mấy mà bị chôn nhiều năm cũng biến thành xác thối như mấy thi thể trong tủ đông thôi.
Trương Hiểu Lượng đoán Vương Nhất Hàm đang nói về thi thể bị Đoàn Nhuận Chi trộm đi. Nếu tìm được xác nữ như Vương Nhất Hàm mô tả, bên cảnh sát cũng có thêm bằng chứng phá án, thế nên Trương Hiểu Lượng gật đầu.
“Cháu sẽ bảo họ đi đào, mà chú có nhớ nhầm không? Dù có bảo quản kỹ đến đâu, đã qua hai mươi mấy năm rồi…”
“Có, có thi thể dù có bị phá hủy như thế nào cũng sẽ hồi phục như ban đầu, mãi mãi không thối rữa… có thi thể như vậy…”
Như nhớ ra điều gì, Vương Nhất Hàm nhìn xa xăm, lẩm bẩm, “Thư Giai…”
Trương Hiểu Lượng trợn mắt, nhìn Vương Nhất Hàm như thấy ma, nhịn không được lùi lại một bước, “Chú vừa mới nói gì?”
“Hả? Nói gì? Chú… có nói gì à? Cậu nghe lầm rồi.” Vương Nhất Hàm hoàn hồn, lập tức biến về dáng vẻ tưng tửng trước kia.
“Thôi, tóm lại nhờ cả vào cậu.”
Danh sách chương