Tôi nghĩ có dấu hiệu báo trước cái chết.

Tử thần cũng có tồn tại, nhưng không phải với hình tượng xương khô khoác áo choàng đen khua lưỡi hái trong truyền thuyết, tử thần ở đây ám chỉ điềm báo.

Thế lực có thể dự đoán cái chết có lẽ chính là tử thần.

Năm tôi tám tuổi, tôi mơ mình đứng ở một nơi tôi chưa từng đi qua, giữa dòng người chen chúc, tôi thấy một người ngũ quan sắc bén, mặc áo đen lẳng lặng đứng ở lề đường đối diện.

Thức giấc, trong đầu tôi chỉ đọng lại mỗi gương mặt đẹp đẽ của thiếu niên kia, tôi không biết giấc mơ ấy có ý nghĩa gì, thuở ấy tuổi chớm yêu, tôi còn tưởng mình mơ thấy bạch mã hoàng tử tương lai. Mãi đến một ngày của nhiều năm sau, tôi thật sự nhìn thấy thiếu niên ấy ở ngã tư đường, nhưng tôi không hề thấy phấn khởi mà sợ hãi tột cùng.

Tôi chợt nhớ, nhân vật mặc áo đen trong bài Tarot chính là tử thần.

Cậu thiếu niên đường nét gương mặt sắc cạnh, ngũ quan tinh xảo, mặc áo đen, mang hơi thở buốt giá. Chỉ thoáng gặp mà tôi đã sợ run người.

Quay đầu lại chỉ thấy dòng người náo nhiệt qua lại tấp nập.

Người ấy đâu?

“A Tử! Cậu sao thế?” Hai cô bé hai bên đỡ thiếu nữ đi giữa đột nhiên chao đảo. Giữa dòng người đông đúc, chẳng ai để ý đến hành động của ba nữ sinh.

“Không… không có gì, tự nhiên bị choáng thôi…” Mộc Tử xoa huyệt Thái dương, nhíu mày ngoái đầu nhìn phía sau.

“Cậu nhìn gì đấy?” Cô bạn tóc ngắn nhìn theo tầm mắt Mộc Tử, không hiểu gì cả.

“Cậu có thấy nam sinh mặc đồ đen nào không?” Mộc Tử do dự, quyết định hỏi thẳng.

Không ngờ cô bạn lại nhìn mình như đứa thiểu năng.

“Cậu giỡn hả? Nam sinh ở đây ai mà chẳng mặc đồ đen, đồng phục Tề Lan màu đen mà.” Hạ Hiểu Lam thẳng tính, cô vuốt mái tóc ngắn, cười phá lên. Tiếng cười thu hút sự chú ý của người xung quanh, trong đó có không ít nam sinh mặc đồng phục màu đen của Tề Lan.

Hạ Hiểu Lam là một thiếu nữ xinh xắn, khiến người ta gặp một lần khó quên.

Viên Thuyên tỏ vẻ thấu hiểu, khoác vai Mộc Tử, trầm giọng hỏi, “Khai thật đi, nghía trúng anh nào rồi?”

“Sao sao! Thiệt hả? Ai thế? Mau cho tớ biết! Đầu gỗ nhà cậu cuối cùng cũng nghĩ thông rồi à? Ai đâu?”

Mộc Tử hừ một tiếng, cảm thấy bị ép hỏi giữa bàn dân thiên hạ mất mặt quá, bèn bước nhanh vào trường. Nỗi sợ vừa rồi tuy đã bị nén xuống, nhưng nó vẫn như xương cá kẹt trong cổ, chôn mầm bất an.

Đây là ngôi trường trung học nổi tiếng – trường Tề Lan.


Mấy tháng trước, Tề Lan là trường nội trú nam, nhưng bây giờ đã mở rộng tuyển thêm nữ sinh.

Vụ án của lãnh đạo tiền nhiệm ảnh hưởng nặng nề đến danh tiếng của Tề Lan, kéo theo nhiều hệ lụy, học kỳ mới sắp bắt đầu, tuyển sinh trở thành vấn đề cấp bách của bộ phận quản lý.

Hết đường xoay sở, quản lý mới ra một quyết định cải cách mang tính đột phá, phá bỏ nguyên tắc chỉ nhận nam sinh, nay trường chiêu sinh cả nam và nữ.

Để thu hút nữ sinh gia nhập, trong thời gian nghỉ hè, Tề Lan mở cửa ba ngày cho phụ huynh học sinh tự do tham quan khuôn viên trường.

Dẫu sao cũng là trường danh giá, tỷ lệ lên lớp của Tề Lan cao đến 80%, nhiều gia đình rất hài lòng để con vào học.

Có thêm nữ sinh, số lượng học sinh mới năm nay miễn cưỡng đạt chỉ tiêu đầu vào, quản lý mới thở phào nhẹ nhõm.

Mộc Tử là một trong những nữ sinh đầu tiên vào học Tề Lan, hôm nay là ngày đầu tiên đi học.

“Đi thôi, lễ khai giảng sắp mở màn rồi.”

Hạ Hiểu Lam vuốt tóc, xung quanh chỉ còn ba người, bảo vệ hối ba cô gái nhanh vào trong.

Chờ ba học sinh cuối cùng vào trường, bảo vệ ấn nút, cánh cổng sắt màu đen chậm rãi khép lại.

Hiệu trưởng hùng hồn liệt kê những thành tích ngất ngưỡng của Tề Lan, đồng thời ra sức cam đoan những tin tức trước kia là do truyền thông bịa đặt.

“Chỉ có một cá nhân là hiệu trưởng tiền nhiệm thực hiện mua bán bất hợp pháp, không liên quan gì đến chất lượng giáo dục của Tề Lan. Dù là trước kia hay bây giờ, Tề Lan luôn là một ngôi trường an toàn, chuyên tâm đào tạo người tài cho đất nước.”

“Các em tân sinh hãy noi gương anh chị đi trước, nỗ lực học tập, vui vẻ trải qua ba năm thanh xuân tại Tề Lan.”

Nối tiếp hiệu trưởng, các giáo viên cũng lần lượt lên diễn thuyết.

Mộc Tử hoàn toàn không nghe lọt, cô quét mắt tìm nam sinh khoác áo choàng đen ấy. Nhưng mãi đến khi lễ khai giảng kết thúc, cô vẫn không tìm được.

“Cậu vẫn còn tìm anh chàng kia hả?” Sau buổi lễ, các học sinh đi nhận sách mới, Viên Thuyên trêu Mộc Tử cứ lấm lét nhìn trái nhìn phải.

“Đẹp trai đến mức cậu nhất quyết kiếm bằng được luôn sao? Tớ tò mò rồi đó!” Hạ Hiểu Lam đổ dầu vào lửa.

Ba cô gái tính cách khác biệt, Hạ Hiểu Lam hoạt bát thời thượng, Viên Thuyên chín chắn có hơi u ám, Mộc Tử cộc cằn, nổi loạn như con trai, vậy mà lại là bạn thân.

Cũng vì là bạn nhiều năm nên A Thuyên và Hiểu Lam mới kinh ngạc khi Mộc Tử không có hứng thú với con trai đột nhiên để ý nam sinh mới gặp một lần.

“Trúng tiếng sét ái tình?” Hạ Hiểu Lam ghẹo, ngoài dự đoán, Mộc Tử phản ứng rất gay gắt.

“Đừng giỡn nữa.” Mộc Tử cúi đầu, siết nắm tay.

Thấy thái độ của Mộc Tử giống như thẹn quá hóa giận, Viên Thuyên và Hạ Hiểu Lam nhìn nhau cười, không lấy nam sinh áo đen đó ra chọc Mộc Tử nữa.

Sau khi vụ bê bối buôn thuốc phiện được cảnh sát khui ra, uy tín của Tề Lan sụt giảm nghiêm trọng, quá nhiều áp lực, hiệu trưởng mới đành phải xóa bỏ hình thức nội trú, đổi thành cho xe đưa đón học sinh mỗi ngày. Cách giải quyết này tạo thêm gánh nặng tài chính cho trường, nhưng lại giúp gia đình các em yên tâm hơn nhiều.

Dự khai giảng, nhận sách và đồng phục xong, Mộc Tử lên xe buýt của trường về nhà. Xe buýt trường chỉ có trách nhiệm đưa học sinh vào trạm xe buýt trong thành phố, sau đó các em phải tự bắt chuyến khác về nhà.

Gần nhà Mộc Tử có rất nhiều xe buýt, từ trường về nhà mất khoảng nửa tiếng, vẫn chấp nhận được.

Sau này phải dậy sớm rồi, mẹ cô sẽ không cho cô ngủ nướng đâu.

Nhà người ta liều mạng đưa con ra khỏi Tề Lan, còn mẹ thì nhất quyết nhét cô vào đó. Mẹ còn bảo cô may mắn, nếu không có vụ tai tiếng kia, thì với kết quả học tập của cô làm gì có cửa vào học trường danh giá như Tề Lan.

Trời biết cái chốn chết người đó có phát sinh chuyện gì khác hay không, mới đến trường ngày đầu đã gặp chàng trai từng thấy trong mơ. Mộc Tử lơ đãng nhớ lại, chỉ nhìn thoáng qua đã dao động, phải, là dao động.

Đột nhiên nhìn thấy người mà bạn đã gặp trong mơ nhiều năm trước, bạn sẽ có cảm giác gì? Lãng mạn đâu không thấy, ánh mắt lạnh lùng của cậu ta như đang hiển hiện trước mắt Mộc Tử. Mộc Tử nhớ rất rõ, khi bị ánh mắt đó nhìn trúng, toàn thân cô cứng còng, hơi lạnh tỏa ra từ tận trong xương, tay chân run cầm cập, đến mức phải để bạn bè dìu đi. Nghĩ đến đây, Mộc Tử rùng mình.

“Đói quá, sao bà già còn chưa về nữa?” Nhìn đồng hồ, Mộc Tử ngồi thở dài trên sô-pha. Tiền tiêu vặt tháng này chẳng còn bao nhiêu, nếu ra ngoài ăn thì mấy ngày sau muốn mua gì cũng không được.

“Đều tại bố mất sớm.”

Mộc Tử bĩu môi, lấy một quả trứng trong rổ, định đổ ốp-lết.

Mộc Tử mồ côi cha, bố mất từ khi cô còn rất nhỏ, thế nên mẹ phải đi làm xa nuôi hai miệng ăn.

Sự nghiệp càng lớn, mẹ càng bận rộn, tiền kiếm được nhiều nhưng tiền tiêu vặt của Mộc Tử vẫn dừng ở con số như ba năm trước. Hai mẹ con không chuyển nhà, Mộc Tử vẫn ở trong căn phòng cũ kỹ hồi bé.

Ăn xong quả trứng nhạt phèo mà mẹ vẫn chưa về, Mộc Tử ném dĩa vào bồn. Lúc đi ngang phòng mẹ, Mộc Tử do dự một lát, vào lục lọi ngăn kéo bàn trang điểm, tìm thấy vài tờ tiền.

Mộc Tử nhét tiền vào túi, ra ngoài.

Trước khi đi, Mộc Tử còn cố ý hất đổ mấy chai sữa dưỡng thể mới mua của mẹ.

“Mặt già chát, tối ngày tô vẽ như con yêu quái, cũng đâu có trẻ ra được.” Mộc Tử hừ lạnh, lấy áo khoác ra khỏi nhà.

Di động của A Thuyên tắt máy, của Hiểu Lam cũng không gọi được, Mộc Tử đành đi ăn lẩu một mình. Đồ ăn ê hề, lại tươi rói, nhưng Mộc Tử không còn hứng ăn nữa.

Nhìn xung quanh, khách ăn lẩu hoặc là gia đình, hoặc cũng có cặp có đôi.

Ăn lẩu là một phương thức giao lưu tình cảm đặc biệt, vô hình trung kéo gần khoảng cách, tạo cảm giác thân thiết, thế nên từ nhỏ Mộc Tử đã thích ăn lẩu. Nhớ khi bố còn sống, Chủ nhật hằng tuần cả nhà cô sẽ đi ăn lẩu… Mộc Tử không nhớ hết chuyện thời thơ ấu, song cô biết tuổi thơ mình vô cùng hạnh phúc.


Tối ngủ, cô và bố mẹ chen chúc trong căn phòng nhỏ hẹp, cảm giác vừa mở mắt là thấy bố mẹ sao mà ấm áp, nhưng từ sau khi bố qua đời, mẹ thay đổi. Vì kế sinh nhai, ngày nào mẹ cũng bôn ba bên ngoài, để Mộc Tử một mình trong căn nhà trống, gian phòng chật chội bỗng trở nên khổng lồ, vắng hoe.

Không biết từ khi nào, quan hệ giữa Mộc Tử và mẹ trở nên lạnh nhạt, có lẽ là từ ngày cô đeo lên cổ chìa khóa nhà? Chắc thế, Mộc Tử nghĩ, hoặc do cô đã đến tuổi phản nghịch.

Lúc cô muốn nói chuyện thì mẹ không có thời gian, một lần hai lần, dần dần Mộc Tử chẳng thiết nói nữa.

Mộc Tử không biết tìm ai kể việc mình gặp thiếu niên trong mơ, bực bội không có chỗ trút, cuối cùng Mộc Tử quyết định làm vài ván game để phát tiết.

Không như các nữ sinh khác, Mộc Tử rất thích game đánh nhau, thời gian đầu mẹ bắt đầu công tác bên ngoài, bé con Mộc Tử đã dựa vào số game bắn giết này để vượt qua nỗi cô độc.

Tinh thần dồn hết vào tốc độ tay và phản xạ thần kinh, thời gian trôi qua rất nhanh.

“Chết cha! Quên mất mai phải dậy sớm.” Bắn giết thỏa thuê, tiền thừa chỉ còn mấy đồng, “Tiêu rồi, không đủ đi taxi.” Chơi game đã đời, số tiền còn lại ít đến đáng thương, xem ra cô phải ngồi xe buýt về rồi.

Mộc Tử nhún vai, cảm thấy con gái đi chơi khuya chẳng có gì là không tốt.

Mộc Tử chạy bước nhỏ đến trạm xe, đồng hồ trên cổ tay hiện số 23:33, Mộc Tử hơi sốt ruột, trễ thế này rồi, rất ít xe buýt còn chạy.

Quả nhiên, dọc đường không thấy chiếc buýt nào chạy ngang, Mộc Tử hết hy vọng, bước chân chậm dần, đang thong dong đi đến trạm thì bất ngờ phát hiện có một chiếc buýt.

“Chờ! Chờ xíu!” Mộc Tử hô, vội vàng nhảy lên xe, chờ xe nổ máy rồi cô mới nhớ ra mình không biết chiếc buýt này đi đâu, lỡ nó chạy ngược hướng về nhà thì biết làm sao? Mộc Tử liếc nhìn sơ đồ lộ tuyến dán trên vách xe, thế là yên tâm, cũng còn may, chiếc xe này chạy ngang qua nhà cô.

Cơ mà lộ tuyến của chiếc buýt này dài ghê, Mộc Tử cảm khái, sao cô lại không biết đến chiếc buýt này nhỉ? Có lẽ nó chỉ chạy vào ban đêm.

Mộc Tử nhớ, vì tiết kiệm tài nguyên nên lộ tuyến của nhiều loại phương tiện công cộng sẽ được sáp nhập thành một tuyến chuyên chạy đêm. Khách đi đêm rất ít nên sáp nhập lộ tuyến xe buýt là giải pháp tốt nhất cho vấn đề nhân lực, tài lực.

Nhưng chiếc xe này… Mộc Tử nhíu mày.

Những phương tiện công cộng mà Mộc Tử từng đi đều chật ních người, ngồi tụm năm tụm ba, còn chiếc xe này… ghế nào cũng có một người ngồi, một người đứng, khách cũ xuống thì khách mới lên thế vào chỗ trống, giữ cho số lượng không thay đổi. Chỉ có Mộc Tử bơ vơ đứng đó, vô cùng lạc lõng.

Quái lạ! Mộc Tử đành tìm đại một ghế mà ngồi, nén xuống cảm giác dị dị này.

Nhân lúc có khách vừa xuống xe, khách mới chưa lấp chỗ trống, Mộc Tử liền phóng đến ngồi vào ghế, tức thì rét run, lông tơ dựng hết lên.

Cách cửa sổ, Mộc Tử lại trông thấy người đó, cô lại thấy thiếu niên trong mơ.

Tim thót lên, Mộc Tử chạy xuống xe tìm cậu ta, nhưng vị trí mà cậu ta vừa đứng không có người.

“Chết tiệt! Ơ? Tài xế chờ đã! Dừng lại!” Âm thanh khởi động máy đánh thức Mộc Tử, chưa hết bàng hoàng đã qua hoảng hốt, chiếc xe buýt đêm khó khăn lắm mới tìm được cứ thế mà bỏ Mộc Tử lại. Mộc Tử cuống quýt đuổi theo, bỗng nhiên ngây ngẩn, thiếu niên áo đen ấy đang ngồi trên xe, ghế mà cậu ta ngồi…

“Hình như là ghế hồi nãy mình ngồi?” Mộc Tử đứng bên lề đường ngơ ngác hồi lâu, lẩm bẩm. Gió đêm lùa qua, Mộc Tử nhịn không được rụt cổ lại.

Lạnh quá.

“Chậc! Lại ăn vụng thịt của tớ, chừa tớ một viên!” Hạ Hiểu Lam ăn cơm hộp tự làm, vừa đẹp mắt vừa ngon, miệng mắng đứa bạn cứ bung móng vuốt trộm thịt viên của mình, nhưng Hạ Hiểu Lam vẫn mặc cho Mộc Tử lấy mất viên thịt cuối cùng.

“Giờ đầu tớ như đống bùi nhùi! Cho tớ ăn đi! Ngon quá! Hiểu Lam lấy chồng được rồi…” Mộc Tử vừa ăn vừa khen lấy khen để, với thức ăn ngon, Mộc Tử chưa bao giờ tiếc lời khen.

So với mì ăn liền của mình và cơm chay của A Thuyên, đồ ăn của Hiểu Lam dĩ nhiên phong phú hơn, lại ngon nữa.

Nhà A Thuyên tin Phật, bố của cô thậm chí còn xuất gia làm hòa thượng.

Cả nhà A Thuyên ăn chay, dầu dùng nấu ăn cũng là dầu đậu nành, Mộc Tử nhìn là hết cả thèm ăn, hộp cơm của A Thuyên độn toàn rau với rau.

Nhìn A Thuyên sung sướng gặm rau, Mộc Tử liền gắp một khoanh mực trong hộp của Hiểu Lam.

“Ngon ghê! Nếu tớ là con trai, nhất định sẽ hỏi cưới cậu.”

Mộc Tử thề son sắt.

“Thôi đi cô, cậu có làm gì cũng không thành con trai được đâu.” Hạ Hiểu Lam cười nhạo, uống trà lúa mạch.

“Sao hôm nay cậu ăn mì gói vậy? Mẹ cậu không chuẩn bị đồ ăn sáng cho cậu sao?” Viên Thuyên vừa ăn rau vừa từ tốn hỏi Mộc Tử.

“Bà già… đêm qua không về nhà.”

Sau chuyến xe buýt bỏ lỡ, Mộc Tử không gặp chiếc xe nào chạy cùng hướng về nhà nữa, đành phải hùng hổ đi xe căng hải mà về.

Về đến nhà là ba giờ sáng, Mộc Tử đã chuẩn bị tinh thần bị mẹ mắng thối đầu, nào ngờ mở cửa mới biết nhà không có người, tất cả vẫn y hệt như lúc cô ra khỏi nhà.

Cái dĩa cô ăn xong ném trong bồn vẫn đầy dầu mỡ, cửa sổ đóng kín nên căn nhà cũng ám mùi dầu.

“Ba giờ về nhà, tắm táp xà quần một hồi đến giờ đi học luôn, mệt chết đi được… Cả đêm không ngủ đó!” Mới ngày đầu tiên vào học chính thức, Mộc Tử đã ngáp ngắn ngáp dài, e là sẽ bị giáo viên nhớ mặt.

“Mẹ cậu đi cả đêm không về mà cậu vẫn không lo lắng gì sao? Đúng là vô lương tâm mà!” Hạ Hiểu Lam khinh bỉ lườm Mộc Tử, đóng hộp cơm.

“Cần gì lo, chắc là đi hẹn hò với thằng già nào rồi.” Mẹ một thân một mình nuôi Mộc Tử khôn lớn, hiện tại không có ý định tái giá nhưng không có nghĩa là sau này cũng vậy. Ai cũng khen mẹ là mỹ nhân, vốn đã đẹp còn biết chăm chút nhan sắc, Mộc Tử cũng thừa nhận mẹ mình đúng là mỹ nhân, nhưng có đánh chết Mộc Tử cũng không nói ra miệng.

“Cậu sợ mẹ đi thêm bước nữa phải không?” Nhìn Mộc Tử thọt đũa vào ly mì, Viên Thuyên chống cằm hỏi.


Mộc Tử nghe thế, thái độ trở nên gắt gỏng.

“Ai sợ chuyện đó? Bả thích thì cứ việc lấy chồng! Tớ cóc quan tâm, cơ mà với cái nhan sắc đó… Xí! Có trét bao nhiêu phấn cũng không che được nếp nhăn đâu! Mụ già!”

“Thái độ của cậu đối với mẹ mình vậy là có vấn đề đấy, mà nói chứ, mẹ cậu quả thật rất đẹp.”

Hạ Hiểu Lam cười mỉa, Mộc Tử càng tức hơn.

Đúng thế, Mộc Tử không giống mẹ chút nào, mắt nhỏ, da ngăm, nghe nói Mộc Tử giống bố.

Nhớ hồi mười ba tuổi, Mộc Tử cùng mẹ ra khỏi nhà, tình cờ gặp một người đang theo đuổi mẹ, lúc mẹ giới thiệu cô là con gái mình, đối phương rõ ràng không dám tin, Mộc Tử cau có trừng đối phương.

“Xin, xin lỗi. Chắc con bé giống chồng trước của em nhỉ?”

Dung mạo không đẹp, tính tình không tốt, nói dễ nghe là niềm an ủi, nói khó nghe là đứa con ghẻ của chồng trước… Mộc Tử có cảm giác mấy năm gần đây mẹ xa lánh mình, tỏ rõ cái nhìn của mẹ đối với mình.

“Không nhắc mụ già kia nữa. Tớ… thật ra, tớ lại gặp nam sinh ấy.”

Thấy xung quanh không ai chú ý, Mộc Tử nói ra chuyện khiến mình lo lắng ngày đêm.

“Nam sinh nào?”

“Ngốc ạ! Là người tớ thấy hôm khai giảng đó!”

“Ồ, hai người có duyên thật đó, cậu thật sự để ý người ta rồi đúng không?” Hạ Hiểu Lam cười nham hiểm, hoàn toàn không hiểu nỗi lo của Mộc Tử.

“…” Bất ngờ là lần này Mộc Tử không nổi cáu, thậm chí không phản bác, nét mặt càng thêm nặng nề.

Hạ Hiểu Lam không nhịn được căng thẳng theo.

Nhìn Hạ Hiểu Lam và Viên Thuyên, Mộc Tử nói thật.

“Nếu… tớ bảo hôm khai giảng không phải lần đầu tớ gặp nam sinh ấy, các cậu có tin không?”

“Có gì mà tin hay không tin chứ. Thế giới bao la, không chừng cậu từng chạm mặt người ta ở đâu khác thì sao.”

Hạ Hiểu Lam cười hì hì, xoa đầu Mộc Tử.

“Nhưng mà…” Mộc Tử cắn môi, cúi đầu trầm tư một hồi, sau đó ngẩng đầu, nét mặt cực kỳ nghiêm túc, “Tớ thề, trước khi đến Tề Lan, tớ chưa từng đi đâu chơi hết. Lần đầu gặp nam sinh ấy là trong giấc mơ của tớ, khi đó tớ mới tám tuổi! Hai cậu tin không?”

Hạ Hiểu Lam nghe mà tròn mắt, thở hắt ra. Mộc Tử quan sát biểu cảm của cô, cứ tưởng Hiểu Lam đã hiểu ý mình, ai ngờ câu tiếp theo của Hiểu Lam khiến Mộc Tử bất lực.

“Wow! Đây là nhân duyên tiền định nghìn năm có một đó sao? Cậu ta có đẹp trai không? Cao hay thấp?”

“Hạ Hiểu Lam! Tớ cảnh cáo cậu lần nữa! Con nhỏ mê trai này… Lúc thấy người đó tớ sợ suýt đứng tim, không có xíu gì lãng mạn hết!” Mộc Tử gõ đầu Hạ Hiểu Lam.

“Không chừng là điềm báo cũng nên.”

Lời của Viên Thuyên cắt ngang đại chiến giữa Mộc Tử và Hiểu Lam.

“Thôi rồi, đến giờ thiêng của bà đồng rồi!” Hạ Hiểu Lam ôm đầu kêu thảm.

Bề ngoài Viên Thuyên chẳng khác gì nữ sinh bình thường, ngoại trừ ăn chay trường và bố cô làm hòa thượng. Viên Thuyên cực thích những vấn đề siêu nhiên hoặc có hơi hướm tâm linh.

Cô thích bói toán, thích những thứ mà người bình thường không hiểu nổi.

Song cũng khó trách, đàn ông nhà Viên Thuyên sau khi kết hôn đều đi làm hòa thượng, hồi nhỏ các bé gái khác chơi búp bê, Viên Thuyên thì nghịch đám người giấy chuyên dùng để siêu độ. Nữ sinh bình thường học đánh đàn, Viên Thuyên học gõ mõ. Nữ sinh bình thường bàn tán về lũ con trai, Viên Thuyên đàm luận về người chết. Hạ Hiểu Lam cảm thấy kết bạn với Viên Thuyên là quyết định dũng cảm nhất đời mình.

Nhìn vẻ khoa trương của Hạ Hiểu Lam và kinh ngạc của Mộc Tử, Viên Thuyên điềm nhiên nói, “Cậu gặp một người mà mình từng mơ thấy nhiều năm trước chứ gì? Chậc, đó không phải là giấc mơ bình thường đâu.”

Nhìn chòng chọc Mộc Tử, Viên Thuyên nhếch môi, “Rất có thể đó là…”






Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện