“Này cậu, cậu ổn chứ?” Trấn an xong vị khách nữ la hét bảo mình gặp biến thái, Nghiêm Thủ Xuân lo lắng nhìn thanh niên còn lại.
Cậu thanh niên gầy gò đờ người ra, mặt mày tái nhợt, không biết do ánh đèn hay bẩm sinh.
“Không… tôi…” Đoàn Lâm hé miệng, tự dưng không biết nói gì.
“Cậu khó chịu ở đâu à? Cần tôi đỡ cậu về chỗ ngồi nghỉ không?” Nghiêm Thủ Xuân nhíu mày, thoạt nhìn Đoàn Lâm không ổn chút nào.
“Ghế của cậu ở đâu? Tôi xem vé được chứ?”
Thanh niên trước mắt nhìn gã chằm chặp, chậm rãi lấy một mảnh giấy trong túi, cầm thật lâu rồi như hạ quyết tâm bỏ vé vào tay Nghiêm Thủ Xuân. Nghiêm Thủ Xuân nhận vé, nhìn lướt qua, sau đó không dám tin cầm lá vé lên săm soi.
“Cậu mua vé này ở đâu thế? Làm vé giả là phạm pháp đấy!” Xác nhận thị lực của mình không có vấn đề, Nghiêm Thủ Xuân nghiêm túc nhìn Đoàn Lâm.
Nghiêm Thủ Xuân cũng bất ngờ, tấm vé này y hệt vé đã bán, nhưng số toa xe lại là toa số 15. Tàu này chỉ có mười bốn toa thôi mà.
Thanh niên này mua vé của toa tàu không tồn tại ở đâu thế?
“Cậu à, tàu này chỉ có mười bốn toa, nhưng vé của cậu lại in toa số 15. Cậu đang đi lậu vé đấy, tốt nhất là mua vé bổ sung đi.”
Nghiêm Thủ Xuân vừa nói vừa lấy máy in vé.
Đoàn Lâm tuy vẫn còn bần thần nhưng rất phối hợp móc bóp ra trả tiền mua vé bổ sung, sau đó quay đầu nhìn không khí, chậm rãi rời đi.
Nghiêm Thủ Xuân nghiêng đầu nhìn theo, hướng Đoàn Lâm nhìn là vách toa xe, đâu có cái gì.
Hôm nay đúng là quái, hết gặp vị khách nữ bảo mình thấy bàn tay đàn ông thò qua từ buồng vệ sinh không tồn tại, rồi thêm vị khách nam mua vé của toa tàu không tồn tại nốt.
Ảo giác khi đi tàu đêm à? Nghiêm Thủ Xuân nhún vai, quyết định đi uống trà cho tỉnh táo.
Phải nâng cao tinh thần, cứ tiếp tục như vậy không khéo Nghiêm Thủ Xuân cũng sẽ gặp ảo giác.
—o0o—
Mộc Tử đuổi theo muốn kéo Đoàn Lâm về, phát hiện mình chụp vào khoảng không.
Đoàn Lâm… biến mất. Mộc Tử ngẩn ra, định bước sang toa số 14 tìm Đoàn Lâm…
Mộc Tử khựng lại, gay rồi! Nơi này là… Mộc Tử đứng tại chỗ nhìn chân mình, sau đó lui về phạm vi của toa số 15.
Mộc Tử quay lại đánh giá toa tàu, không gian đủ chứa hơn trăm người ních chật khách, người đông nhưng yên ắng lạ thường. Không biết do vách toa tàu hoen ố hay do ánh đèn quá trắng mà mặt mày ai cũng trắng tái nhợt nhạt, biểu cảm chết lặng như hồn ma.
Trong nhóm hành khách, có một số là ma.
Vừa lên tàu là Mộc Tử đã phát hiện những vị khách không mời trà trộn vào người thường, cậu ta liền nâng cao cảnh giác.
Tên ngốc Đoàn Lâm không nhận ra thì chớ, lại còn chủ động nói chuyện với ma. Hồn ma cũng hay lên tàu đi khắp nơi như con người, đó là chuyện bình thường.
Nhưng có một loại hồn ma cực kỳ nguy hiểm, họ lên tàu, lẳng lặng tìm người có thể thấy mình, sau đó…
Tục gọi là tìm người thế mạng, loại oan hồn đó là cố chấp và nguy hiểm nhất.
Thằng ngốc đó!
Mộc Tử bĩu môi, quay về chỗ ngồi. Sự việc vốn trong tầm kiểm soát, Đoàn Lâm lại khiến nó chuyển biến xấu! Đoàn Lâm có năng lực giúp linh hồn hóa thành thực thể, lúc này chính năng lực đó quấy nhiễu Mộc Tử, Mộc Tử không thể phân biệt hành khách trong toa ai sống ai chết.
Hy vọng tên ngốc kia phát hiện ra, ngu ơi là ngu!
Mộc Tử úp quyển sách lên mặt.
—o0o—
Tàu vững vàng lăn bánh.
Đoàn Lâm cầm vé tàu mới mua, ngồi vào số ghế in trên vé.
Lúc trước không có vé mà mua, chắc phần lớn hành khách đã xuống ở ga trước nên mới còn ghế trống, Đoàn Lâm vuốt mặt.
Do cậu hết, do cậu không nghe lời Mộc Tử, Mộc Tử đã nhận ra nên mới dặn cậu đừng bộc phát thói lo chuyện thiên hạ, nhưng cậu vẫn… Bây giờ không quay lại được là đáng đời, Mộc Tử…
Chờ đã! Nếu toa tàu của cậu mới là thật thì toa số 15 của Mộc Tử…
Đoàn Lâm lấy di động ra, lo lắng ấn số Mộc Tử.
Mau nối máy đi! Đoàn Lâm sốt sắng chờ, chỉ nghe tổng đài báo số máy ngoài vùng phủ sóng.
Cũng phải, toa tàu không tồn tại làm sao có sóng. Mộc Tử… Cậu nên làm gì đây?
Nếu là Mộc Tử hẳn là sẽ có cách giải quyết. Đoàn Lâm nghĩ ngợi, chợt chú ý đến chiếc va-li nằm trên ghế đối diện, sao chiếc va-li nhìn quen thế?
Đoàn Lâm đứng dậy cầm chiếc va-li, nhìn xung quanh, nguyên dãy ghế này không có người, vậy chiếc va-li là của ai?
Đoàn Lâm không lớn tiếng hỏi, gào lên trong lúc mọi người đang ngủ là bất lịch sự, hơn nữa biết đâu để kẻ gian nhận vơ.
Nghĩ một lát, Đoàn Lâm quyết định giao chiếc va-li cho nhân viên phục vụ. Ngồi còn chưa ấm ghế, Đoàn Lâm đã đứng lên, chú ý thấy Nghiêm Thủ Xuân, định gọi đối phương thì có ai vỗ vai Đoàn Lâm.
“Này! Chiếc va-li là của cậu à?” Một giọng nam trầm nghe lười biếng nhưng vẫn bén nhọn.
Đoàn Lâm quay đầu, thấy sau lưng là một người đàn ông cao ngang ngửa mình, bên trong mặc áo sơ mi trắng, ngoài là áo khoác sờn, không rõ lai lịch.
Nghe cách nói, rất có thể anh ta…
“Va-li này của anh hả?” Đoàn Lâm đoán.
“Không, không phải của tôi. Mà cũng không phải của cậu sao?” Người đàn ông nhún vai.
“Ừ, tôi nhặt được thôi, định giao cho nhân viên…”
“Đưa tôi, hình như tôi thấy chiếc va-li này rồi…” Anh ta lấy thẻ cảnh sát ra cho Đoàn Lâm xem rồi lấy chiếc va-li như chuyện đương nhiên, không biết anh ta mò ấn kiểu gì, khóa va-li bật ra.
“Ồ!” Hai người đồng thanh.
Đưa mắt nhìn nhau, người đàn ông nói trước, “Tôi biết chiếc va-li của ai rồi, mới nãy vừa gặp.” Đoàn Lâm giật mình nhìn người trên ảnh.
“Anh… anh đã gặp ông lão này rồi à?”
Đoàn Lâm giữ giọng bình tĩnh, không để lộ sóng sôi mãnh liệt trong lòng. Trời biết lúc thấy tấm ảnh, Đoàn Lâm chấn động cỡ nào.
Người trong ảnh chính là ông lão ngồi bên cạnh Mộc Tử!
Rốt cuộc Đoàn Lâm cũng nhớ ra, đây là chiếc va-li mà ông lão luôn ôm khư khư.
Nếu cậu đoán không lầm, ông ta vốn không phải người sống! Kiểu dáng của khung ảnh này chắc chắn là di ảnh, người đàn ông trước mắt lại bảo đã gặp ông ta, cảm giác ớn lạnh lan dọc xương sống Đoàn Lâm.
Người đàn ông khó hiểu nhìn cậu, “Cậu nói gì vậy, chủ nhân chiếc va-li là một thanh niên trẻ mà, tầm hai sáu, hai bảy gì đấy…”
Trong đầu Đoàn Lâm hình dung ra một người, cậu không muốn đánh động cảnh sát, bảo đảm an toàn cho người nhặt chiếc va-li, đồng thời muốn giấu chuyện ông lão, bèn nói ra việc mình nghi ngờ thanh niên kia là móc túi.
“Má nó! Tôi đoán trúng phóc!” Người đàn ông phản ứng gay gắt, cất khung ảnh vào va-li, thuận tay nhét va-li vào lòng cho Đoàn Lâm giữ.
“Cậu theo tôi, tàu chưa đến ga, tên đó không chạy được đâu, cậu thấy nó thì báo tôi! Anh kia, anh cũng đi cùng luôn!”
Người đàn ông kéo Đoàn Lâm và Nghiêm Thủ Xuân đi kiểm tra những toa khác.
Rất nhanh đã tìm thấy tên trộm ở khu vực giao giữa toa số 3 và toa số 2.
“Thằng kia! Đừng chạy! Mày trộm chiếc va-li này đúng không?” Nhìn viên cảnh sát thô lỗ khỏe như vâm kia, Tạ Gia Vinh bỏ chạy theo phản xạ, nhưng mới được vài bước đã bị bắt, hai tay bị bẻ quặt ra sau lưng.
“Xong, dễ như ăn bánh!” Viên cảnh sát dùng một tay khống chế Tạ Gia Vinh, tay kia móc còng ra khóa tay hắn.
Xử lý xong, viên cảnh sát hiên ngang hất cằm ra lệnh cho Nghiêm Thủ Xuân, “Phiền anh tìm chỗ nào đó giam thằng trộm này lại.”
“Hả? À…” Nghiêm Thủ Xuân chẳng hiểu gì, ngơ ngơ ngác ngác trơ mắt nhìn, tuy đầu óc mông lung nhưng thấy hành khách xung quanh bắt đầu hiếu kỳ, Nghiêm Thủ Xuân quyết định cứ đưa Tạ Gia Vinh đi rồi tính sau.
“Mời theo tôi… đây là phòng nghỉ của nhân viên, nhốt trong này được chứ?”
“Được, phòng này tốt chán, đẹp hơn cái toa chật chội ngoài kia nhiều!” Không biết vô tình hay cố ý mà viên cảnh sát này thốt câu nào cũng sặc mùi đâm chọt.
“Tôi họ Giang, cứ gọi là Giang Hành, tôi là cảnh sát huyện A, giấy chứng minh đây. Tuy không trực thuộc khu vực này, bắt trộm cũng không thuộc phạm vi xử lý của tôi, hơn nữa tôi còn đang nghỉ phép, nhưng phạm pháp thì tôi không thể bỏ qua, hai người thấy đúng không?”
Giang Hành nói rất to, thân phận cảnh sát khiến không ít người e ngại, nhưng có một người nhiệt tình vì dân trên tàu, mọi người cũng yên tâm.
Đoàn Lâm và Nghiêm Thủ Xuân nhìn nhau, nhất trí không can dự vào quyền phá án của cảnh sát Giang.
“Nè! Nhãi con, lại gặp nhau rồi. Chú mày đắc ý lắm phải không? Hồi nãy dám qua mặt anh. Cho chú mày biết, lúc đó anh đã nghi chú mày rồi. Nói, chú mày tên gì, nhà ở đâu, phạm tội mấy lần, có tiền án chưa? Chú mày trộm chiếc va-li này ở đâu? Lấy của ai?”
Giang Hành hỏi như súng liên thanh, Đoàn Lâm nghe còn muốn xây xẩm mặt mày chứ đừng nói tên trộm.
Cảnh sát nông thôn toàn dùng phương thức này để thẩm vấn tội phạm ư?
Tạ Gia Vinh trề môi, nhanh chóng phán đoán tình huống.
“Tôi… tôi tên Tạ Gia Vinh, nhà ở vùng quê thành phố C, tôi thề mới phạm tội lần đầu! Anh cảnh sát, tôi không trộm chiếc va-li, tôi nhặt được trong nhà vệ sinh mà!”
“Xì! Mới bảo phạm tội lần đầu mà, sao còn ngụy biện? Ăn cắp thì nhận đi!”
“Hả? Ôi chao! Xin anh đó anh cảnh sát, tôi nhận tội được chưa? Tôi thật sự mới đi trộm lần đầu, anh đừng hiểu lầm…”
“Thôi! Lải nhải lắm thế? Nói mau, chú mày lấy chiếc va-li ở đâu?”
Cử chỉ thô bạo của Giang Hành trái ngược hoàn toàn vẻ ngoài sáng sủa, song thô bạo cũng có cái tốt, Tạ Gia Vinh thấy đối phương sắp phát hỏa, đành phải nhận tội.
Tạ Gia Vinh liếc nhìn Đoàn Lâm, ngập ngừng nói, “Thật ra… thật ra mới đầu tôi tính trộm của cậu này. Đương nhiên là không thành công! Cậu ta lanh quá, tôi theo cậu ta đến nhà vệ sinh, kết quả bị cậu ta lừa vào trước.”
“Nói trọng điểm!”
“Thì nói nè! Tôi phát hiện trên dưới vách ngăn buồng vệ sinh đều có khoảng hở, thấy chiếc va-li qua khe hở dưới vách ngăn, nên tôi thò tay kéo nó về… Tôi thề mọi chuyện là như vậy! Tôi không có làm gì nữa hết! Người bị trộm hình như là một ông già, tôi không thấy dáng dấp ông ta. Còn chiếc va-li… lúc tôi mở anh cũng thấy rồi đó, ngoại trừ di ảnh thì chả còn cái gì có giá trị.”
Tạ Gia Vinh kêu oan, Giang Hành nhíu mày suy nghĩ, “Buồng vệ sinh đó ở đâu?”
“Không nhớ lắm, chỉ biết là buồng vệ sinh của toa cuối cùng.”
Nghe vậy, Nghiêm Thủ Xuân nhìn Đoàn Lâm, nhớ vừa rồi vị khách nữ kia bảo có bàn tay đàn ông thò vào buồng vệ sinh…
“Anh cảnh sát, toa cuối cùng… chỉ có một buồng vệ sinh thôi.”
Tạ Gia Vinh không nói hắn trộm ở toa số 14, nhưng Nghiêm Thủ Xuân không thể không liên hệ hai việc này với nhau. Tuy nhiên vị khách khiếu nại là nữ, mà tên trộm nói người bị lấy đồ là một ông già, hơn nữa vị khách nữ cũng không báo là mình bị mất va-li.
Không lẽ chỉ là trùng hợp? Nghiêm Thủ Xuân cắn môi, rốt cuộc vẫn không nói, gã nhìn đồng hồ, cười áy náy.
“Sắp đến ga rồi, bọn tôi phải chuẩn bị. Anh cảnh sát, nếu không có việc gì nữa thì tôi đi trước nhé, nơi này giao cho anh.” Nghiêm Thủ Xuân lịch sự nói rồi ra ngoài.
Giang Hành nhìn Đoàn Lâm, tò mò tại sao cậu này lúc nào trông cũng ngơ ngẩn, thuận miệng dặn, “Cảm ơn cậu, bị tôi kéo đi vậy chắc cũng mệt rồi, cậu đi nghỉ đi, ngồi tàu đêm đuối lắm.”
Giang Hành cười, song Đoàn Lâm không chú ý, chỉ ngồi một bên nhìn chòng chọc Tạ Gia Vinh liếc ngang liếc dọc, không biết đang nghĩ gì.
“Còn lo hả? Yên tâm, có tôi ở đây, tên này không chạy được đâu. Đừng xem thường cảnh sát vùng quê, công việc của bọn tôi còn cực hơn tổ trọng án nữa đấy! Mau đi nghỉ đi!”
Giang Hành thúc giục, Đoàn Lâm rời mắt, gật đầu ra khỏi phòng.
Cậu muốn xem vé tàu của Tạ Gia Vinh là toa số mấy. Như hắn nói, mới đầu mục tiêu của hắn là Đoàn Lâm, tức là khi ấy hắn không nhìn thấy ông lão kia, nhưng hắn lại lấy được chiếc va-li.
Đoàn Lâm nhíu mày, chậm rãi bước đi, cũng may lối đi vắng người nên không ai để ý.
Tạ Gia Vinh vào buồng vệ sinh là sự thật trăm phần trăm, hắn bảo trộm chiếc va-li từ buồng vệ sinh kế bên…
Đoàn Lâm nhớ lại tình cảnh lúc ấy, mắt mở to. Không sai, lúc xếp hàng, ông lão kia còn đứng sóng vai với cậu.
Ánh mắt ông ta nhìn cậu… Đoàn Lâm đột nhiên ý thức được hình như cậu đã dạo qua cổng địa ngục.
Vậy là ánh mắt mà cậu cảm nhận được không phải của Tạ Gia Vinh, mà là của ông ta.
Mộc Tử còn ngồi bên cạnh ông ta, Đoàn Lâm ho khan một tiếng, rùng mình.
Hồn ma đó theo dõi cậu! Đoàn Lâm như bị dội nước lạnh, rét buốt từ trong ra ngoài.
—o0o—
Thấy tên cảnh sát ghế bên ngủ gà ngủ gật, Tạ Gia Vinh cúi đầu, đảo mắt.
Anh ta sắp ngủ rồi, hắn phải nghĩ cách trốn. Nếu để cảnh sát gô cổ về đồn, ai biết kết cục gì đang chờ hắn?
Vừa rồi nhân viên tàu bảo sắp đến ga, còn mười phút hay năm phút?
Tay hắn chỉ bị còng chứ không bị cột vào thứ khác, cũng là trong cái rủi có cái may.
Hắn có thể chạy, chờ tàu vào ga thì nhân lúc đông đúc rồi chuồn đi, không ai biết đâu, song điều kiện tiên quyết là tên cảnh sát này phải ngủ.
Điều kiện tưởng chừng đơn giản nhưng lại là dãy núi không thể vượt qua.
Tạ Gia Vinh nhịp chân theo thói quen, nhìn ra cửa sổ.
Khung cảnh chẳng khác gì trong toa khác, tách rời với thế giới, đất rộng người thưa. Tạ Gia Vinh đang ngắm cảnh, đột nhiên…
Hắn cứng người.
Tạ Gia Vinh xanh mặt, mí mắt giật điên cuồng.
Bên cạnh hắn… có thêm một người.
Qua cửa kính, Tạ Gia Vinh trông thấy một người ngồi kế mình, không phải tên cảnh sát.
Là một ông già, Tạ Gia Vinh thề hắn chưa gặp ông già này lần nào, nhưng không biết tại sao hắn lại thấy ông ta rất quen…
Tóc bạc chải gọn gàng, đeo kính lão gọng vàng, khí chất nho nhã, ánh mắt không giận mà uy… dường như trước đó không lâu hắn đã gặp ông ta rồi.
Ông già đang trừng mắt với hắn, giận dữ nhìn hắn.
Là tấm ảnh! Là người trong ảnh! Tạ Gia Vinh nhớ rồi.
Nhưng tấm ảnh đó là di ảnh.
Tạ Gia Vinh run bần bật.
Dù bị cảnh sát tóm Tạ Gia Vinh vẫn có thể nhởn nhơ tìm cách trốn, chưa bao giờ hắn sợ như lúc này.
Di ảnh cũng chỉ là phỏng đoán thôi, không thấy người ta còn sống sờ sờ đó sao? Ông già chỉ quay lại lấy chiếc va-li thôi mà… Tạ Gia Vinh an ủi mình như thế, nhưng… tại sao tên cảnh sát khốn kiếp này không có phản ứng? Một người ngang nhiên đi vào sao anh ta không nhận ra?
Tạ Gia Vinh run rẩy, dùng hết sức quay đầu qua bên phải, nếu ông già thật sự có tồn tại thì chắc chắn đang ngồi ở ghế này.
Nhưng không có, không có ai cả.
Tên cảnh sát hết móc lỗ tai rồi ngoáy mũi, xong lại gà gật, anh ta không cảm thấy gì khác thường. Tạ Gia Vinh hít sâu, do hắn nhạy cảm quá mức sao? Thật ra ông già đó không hề tồn tại nhỉ? Nhưng nếu là như vậy…
Tạ Gia Vinh hoảng hồn, chẳng biết từ bao giờ, chiếc va-li xuất hiện ở ghế bên phải.
Bên trong va-li là di ảnh.
Là trùng hợp thôi sao? Hắn trông thấy bóng dáng ông già ngay vị trí của di ảnh…
Tạ Gia Vinh ngoẹo đầu nhìn qua bên trái cửa sổ, ông già vẫn còn nhìn hắn trừng trừng!
Tạ Gia Vinh cắn răng, song vẫn có thể nghe tiếng răng mình đánh lập cập.
Rốt cuộc Tạ Gia Vinh cũng phát hiện ông già hiện trên kính không phải cái bóng mà là người thật! Ông ta nhìn hắn từ bên ngoài!
Ngoài cửa sổ…
Ông già luôn dán vào cửa kính nhìn hắn, trong khi tàu vẫn còn chạy!
Cậu thanh niên gầy gò đờ người ra, mặt mày tái nhợt, không biết do ánh đèn hay bẩm sinh.
“Không… tôi…” Đoàn Lâm hé miệng, tự dưng không biết nói gì.
“Cậu khó chịu ở đâu à? Cần tôi đỡ cậu về chỗ ngồi nghỉ không?” Nghiêm Thủ Xuân nhíu mày, thoạt nhìn Đoàn Lâm không ổn chút nào.
“Ghế của cậu ở đâu? Tôi xem vé được chứ?”
Thanh niên trước mắt nhìn gã chằm chặp, chậm rãi lấy một mảnh giấy trong túi, cầm thật lâu rồi như hạ quyết tâm bỏ vé vào tay Nghiêm Thủ Xuân. Nghiêm Thủ Xuân nhận vé, nhìn lướt qua, sau đó không dám tin cầm lá vé lên săm soi.
“Cậu mua vé này ở đâu thế? Làm vé giả là phạm pháp đấy!” Xác nhận thị lực của mình không có vấn đề, Nghiêm Thủ Xuân nghiêm túc nhìn Đoàn Lâm.
Nghiêm Thủ Xuân cũng bất ngờ, tấm vé này y hệt vé đã bán, nhưng số toa xe lại là toa số 15. Tàu này chỉ có mười bốn toa thôi mà.
Thanh niên này mua vé của toa tàu không tồn tại ở đâu thế?
“Cậu à, tàu này chỉ có mười bốn toa, nhưng vé của cậu lại in toa số 15. Cậu đang đi lậu vé đấy, tốt nhất là mua vé bổ sung đi.”
Nghiêm Thủ Xuân vừa nói vừa lấy máy in vé.
Đoàn Lâm tuy vẫn còn bần thần nhưng rất phối hợp móc bóp ra trả tiền mua vé bổ sung, sau đó quay đầu nhìn không khí, chậm rãi rời đi.
Nghiêm Thủ Xuân nghiêng đầu nhìn theo, hướng Đoàn Lâm nhìn là vách toa xe, đâu có cái gì.
Hôm nay đúng là quái, hết gặp vị khách nữ bảo mình thấy bàn tay đàn ông thò qua từ buồng vệ sinh không tồn tại, rồi thêm vị khách nam mua vé của toa tàu không tồn tại nốt.
Ảo giác khi đi tàu đêm à? Nghiêm Thủ Xuân nhún vai, quyết định đi uống trà cho tỉnh táo.
Phải nâng cao tinh thần, cứ tiếp tục như vậy không khéo Nghiêm Thủ Xuân cũng sẽ gặp ảo giác.
—o0o—
Mộc Tử đuổi theo muốn kéo Đoàn Lâm về, phát hiện mình chụp vào khoảng không.
Đoàn Lâm… biến mất. Mộc Tử ngẩn ra, định bước sang toa số 14 tìm Đoàn Lâm…
Mộc Tử khựng lại, gay rồi! Nơi này là… Mộc Tử đứng tại chỗ nhìn chân mình, sau đó lui về phạm vi của toa số 15.
Mộc Tử quay lại đánh giá toa tàu, không gian đủ chứa hơn trăm người ních chật khách, người đông nhưng yên ắng lạ thường. Không biết do vách toa tàu hoen ố hay do ánh đèn quá trắng mà mặt mày ai cũng trắng tái nhợt nhạt, biểu cảm chết lặng như hồn ma.
Trong nhóm hành khách, có một số là ma.
Vừa lên tàu là Mộc Tử đã phát hiện những vị khách không mời trà trộn vào người thường, cậu ta liền nâng cao cảnh giác.
Tên ngốc Đoàn Lâm không nhận ra thì chớ, lại còn chủ động nói chuyện với ma. Hồn ma cũng hay lên tàu đi khắp nơi như con người, đó là chuyện bình thường.
Nhưng có một loại hồn ma cực kỳ nguy hiểm, họ lên tàu, lẳng lặng tìm người có thể thấy mình, sau đó…
Tục gọi là tìm người thế mạng, loại oan hồn đó là cố chấp và nguy hiểm nhất.
Thằng ngốc đó!
Mộc Tử bĩu môi, quay về chỗ ngồi. Sự việc vốn trong tầm kiểm soát, Đoàn Lâm lại khiến nó chuyển biến xấu! Đoàn Lâm có năng lực giúp linh hồn hóa thành thực thể, lúc này chính năng lực đó quấy nhiễu Mộc Tử, Mộc Tử không thể phân biệt hành khách trong toa ai sống ai chết.
Hy vọng tên ngốc kia phát hiện ra, ngu ơi là ngu!
Mộc Tử úp quyển sách lên mặt.
—o0o—
Tàu vững vàng lăn bánh.
Đoàn Lâm cầm vé tàu mới mua, ngồi vào số ghế in trên vé.
Lúc trước không có vé mà mua, chắc phần lớn hành khách đã xuống ở ga trước nên mới còn ghế trống, Đoàn Lâm vuốt mặt.
Do cậu hết, do cậu không nghe lời Mộc Tử, Mộc Tử đã nhận ra nên mới dặn cậu đừng bộc phát thói lo chuyện thiên hạ, nhưng cậu vẫn… Bây giờ không quay lại được là đáng đời, Mộc Tử…
Chờ đã! Nếu toa tàu của cậu mới là thật thì toa số 15 của Mộc Tử…
Đoàn Lâm lấy di động ra, lo lắng ấn số Mộc Tử.
Mau nối máy đi! Đoàn Lâm sốt sắng chờ, chỉ nghe tổng đài báo số máy ngoài vùng phủ sóng.
Cũng phải, toa tàu không tồn tại làm sao có sóng. Mộc Tử… Cậu nên làm gì đây?
Nếu là Mộc Tử hẳn là sẽ có cách giải quyết. Đoàn Lâm nghĩ ngợi, chợt chú ý đến chiếc va-li nằm trên ghế đối diện, sao chiếc va-li nhìn quen thế?
Đoàn Lâm đứng dậy cầm chiếc va-li, nhìn xung quanh, nguyên dãy ghế này không có người, vậy chiếc va-li là của ai?
Đoàn Lâm không lớn tiếng hỏi, gào lên trong lúc mọi người đang ngủ là bất lịch sự, hơn nữa biết đâu để kẻ gian nhận vơ.
Nghĩ một lát, Đoàn Lâm quyết định giao chiếc va-li cho nhân viên phục vụ. Ngồi còn chưa ấm ghế, Đoàn Lâm đã đứng lên, chú ý thấy Nghiêm Thủ Xuân, định gọi đối phương thì có ai vỗ vai Đoàn Lâm.
“Này! Chiếc va-li là của cậu à?” Một giọng nam trầm nghe lười biếng nhưng vẫn bén nhọn.
Đoàn Lâm quay đầu, thấy sau lưng là một người đàn ông cao ngang ngửa mình, bên trong mặc áo sơ mi trắng, ngoài là áo khoác sờn, không rõ lai lịch.
Nghe cách nói, rất có thể anh ta…
“Va-li này của anh hả?” Đoàn Lâm đoán.
“Không, không phải của tôi. Mà cũng không phải của cậu sao?” Người đàn ông nhún vai.
“Ừ, tôi nhặt được thôi, định giao cho nhân viên…”
“Đưa tôi, hình như tôi thấy chiếc va-li này rồi…” Anh ta lấy thẻ cảnh sát ra cho Đoàn Lâm xem rồi lấy chiếc va-li như chuyện đương nhiên, không biết anh ta mò ấn kiểu gì, khóa va-li bật ra.
“Ồ!” Hai người đồng thanh.
Đưa mắt nhìn nhau, người đàn ông nói trước, “Tôi biết chiếc va-li của ai rồi, mới nãy vừa gặp.” Đoàn Lâm giật mình nhìn người trên ảnh.
“Anh… anh đã gặp ông lão này rồi à?”
Đoàn Lâm giữ giọng bình tĩnh, không để lộ sóng sôi mãnh liệt trong lòng. Trời biết lúc thấy tấm ảnh, Đoàn Lâm chấn động cỡ nào.
Người trong ảnh chính là ông lão ngồi bên cạnh Mộc Tử!
Rốt cuộc Đoàn Lâm cũng nhớ ra, đây là chiếc va-li mà ông lão luôn ôm khư khư.
Nếu cậu đoán không lầm, ông ta vốn không phải người sống! Kiểu dáng của khung ảnh này chắc chắn là di ảnh, người đàn ông trước mắt lại bảo đã gặp ông ta, cảm giác ớn lạnh lan dọc xương sống Đoàn Lâm.
Người đàn ông khó hiểu nhìn cậu, “Cậu nói gì vậy, chủ nhân chiếc va-li là một thanh niên trẻ mà, tầm hai sáu, hai bảy gì đấy…”
Trong đầu Đoàn Lâm hình dung ra một người, cậu không muốn đánh động cảnh sát, bảo đảm an toàn cho người nhặt chiếc va-li, đồng thời muốn giấu chuyện ông lão, bèn nói ra việc mình nghi ngờ thanh niên kia là móc túi.
“Má nó! Tôi đoán trúng phóc!” Người đàn ông phản ứng gay gắt, cất khung ảnh vào va-li, thuận tay nhét va-li vào lòng cho Đoàn Lâm giữ.
“Cậu theo tôi, tàu chưa đến ga, tên đó không chạy được đâu, cậu thấy nó thì báo tôi! Anh kia, anh cũng đi cùng luôn!”
Người đàn ông kéo Đoàn Lâm và Nghiêm Thủ Xuân đi kiểm tra những toa khác.
Rất nhanh đã tìm thấy tên trộm ở khu vực giao giữa toa số 3 và toa số 2.
“Thằng kia! Đừng chạy! Mày trộm chiếc va-li này đúng không?” Nhìn viên cảnh sát thô lỗ khỏe như vâm kia, Tạ Gia Vinh bỏ chạy theo phản xạ, nhưng mới được vài bước đã bị bắt, hai tay bị bẻ quặt ra sau lưng.
“Xong, dễ như ăn bánh!” Viên cảnh sát dùng một tay khống chế Tạ Gia Vinh, tay kia móc còng ra khóa tay hắn.
Xử lý xong, viên cảnh sát hiên ngang hất cằm ra lệnh cho Nghiêm Thủ Xuân, “Phiền anh tìm chỗ nào đó giam thằng trộm này lại.”
“Hả? À…” Nghiêm Thủ Xuân chẳng hiểu gì, ngơ ngơ ngác ngác trơ mắt nhìn, tuy đầu óc mông lung nhưng thấy hành khách xung quanh bắt đầu hiếu kỳ, Nghiêm Thủ Xuân quyết định cứ đưa Tạ Gia Vinh đi rồi tính sau.
“Mời theo tôi… đây là phòng nghỉ của nhân viên, nhốt trong này được chứ?”
“Được, phòng này tốt chán, đẹp hơn cái toa chật chội ngoài kia nhiều!” Không biết vô tình hay cố ý mà viên cảnh sát này thốt câu nào cũng sặc mùi đâm chọt.
“Tôi họ Giang, cứ gọi là Giang Hành, tôi là cảnh sát huyện A, giấy chứng minh đây. Tuy không trực thuộc khu vực này, bắt trộm cũng không thuộc phạm vi xử lý của tôi, hơn nữa tôi còn đang nghỉ phép, nhưng phạm pháp thì tôi không thể bỏ qua, hai người thấy đúng không?”
Giang Hành nói rất to, thân phận cảnh sát khiến không ít người e ngại, nhưng có một người nhiệt tình vì dân trên tàu, mọi người cũng yên tâm.
Đoàn Lâm và Nghiêm Thủ Xuân nhìn nhau, nhất trí không can dự vào quyền phá án của cảnh sát Giang.
“Nè! Nhãi con, lại gặp nhau rồi. Chú mày đắc ý lắm phải không? Hồi nãy dám qua mặt anh. Cho chú mày biết, lúc đó anh đã nghi chú mày rồi. Nói, chú mày tên gì, nhà ở đâu, phạm tội mấy lần, có tiền án chưa? Chú mày trộm chiếc va-li này ở đâu? Lấy của ai?”
Giang Hành hỏi như súng liên thanh, Đoàn Lâm nghe còn muốn xây xẩm mặt mày chứ đừng nói tên trộm.
Cảnh sát nông thôn toàn dùng phương thức này để thẩm vấn tội phạm ư?
Tạ Gia Vinh trề môi, nhanh chóng phán đoán tình huống.
“Tôi… tôi tên Tạ Gia Vinh, nhà ở vùng quê thành phố C, tôi thề mới phạm tội lần đầu! Anh cảnh sát, tôi không trộm chiếc va-li, tôi nhặt được trong nhà vệ sinh mà!”
“Xì! Mới bảo phạm tội lần đầu mà, sao còn ngụy biện? Ăn cắp thì nhận đi!”
“Hả? Ôi chao! Xin anh đó anh cảnh sát, tôi nhận tội được chưa? Tôi thật sự mới đi trộm lần đầu, anh đừng hiểu lầm…”
“Thôi! Lải nhải lắm thế? Nói mau, chú mày lấy chiếc va-li ở đâu?”
Cử chỉ thô bạo của Giang Hành trái ngược hoàn toàn vẻ ngoài sáng sủa, song thô bạo cũng có cái tốt, Tạ Gia Vinh thấy đối phương sắp phát hỏa, đành phải nhận tội.
Tạ Gia Vinh liếc nhìn Đoàn Lâm, ngập ngừng nói, “Thật ra… thật ra mới đầu tôi tính trộm của cậu này. Đương nhiên là không thành công! Cậu ta lanh quá, tôi theo cậu ta đến nhà vệ sinh, kết quả bị cậu ta lừa vào trước.”
“Nói trọng điểm!”
“Thì nói nè! Tôi phát hiện trên dưới vách ngăn buồng vệ sinh đều có khoảng hở, thấy chiếc va-li qua khe hở dưới vách ngăn, nên tôi thò tay kéo nó về… Tôi thề mọi chuyện là như vậy! Tôi không có làm gì nữa hết! Người bị trộm hình như là một ông già, tôi không thấy dáng dấp ông ta. Còn chiếc va-li… lúc tôi mở anh cũng thấy rồi đó, ngoại trừ di ảnh thì chả còn cái gì có giá trị.”
Tạ Gia Vinh kêu oan, Giang Hành nhíu mày suy nghĩ, “Buồng vệ sinh đó ở đâu?”
“Không nhớ lắm, chỉ biết là buồng vệ sinh của toa cuối cùng.”
Nghe vậy, Nghiêm Thủ Xuân nhìn Đoàn Lâm, nhớ vừa rồi vị khách nữ kia bảo có bàn tay đàn ông thò vào buồng vệ sinh…
“Anh cảnh sát, toa cuối cùng… chỉ có một buồng vệ sinh thôi.”
Tạ Gia Vinh không nói hắn trộm ở toa số 14, nhưng Nghiêm Thủ Xuân không thể không liên hệ hai việc này với nhau. Tuy nhiên vị khách khiếu nại là nữ, mà tên trộm nói người bị lấy đồ là một ông già, hơn nữa vị khách nữ cũng không báo là mình bị mất va-li.
Không lẽ chỉ là trùng hợp? Nghiêm Thủ Xuân cắn môi, rốt cuộc vẫn không nói, gã nhìn đồng hồ, cười áy náy.
“Sắp đến ga rồi, bọn tôi phải chuẩn bị. Anh cảnh sát, nếu không có việc gì nữa thì tôi đi trước nhé, nơi này giao cho anh.” Nghiêm Thủ Xuân lịch sự nói rồi ra ngoài.
Giang Hành nhìn Đoàn Lâm, tò mò tại sao cậu này lúc nào trông cũng ngơ ngẩn, thuận miệng dặn, “Cảm ơn cậu, bị tôi kéo đi vậy chắc cũng mệt rồi, cậu đi nghỉ đi, ngồi tàu đêm đuối lắm.”
Giang Hành cười, song Đoàn Lâm không chú ý, chỉ ngồi một bên nhìn chòng chọc Tạ Gia Vinh liếc ngang liếc dọc, không biết đang nghĩ gì.
“Còn lo hả? Yên tâm, có tôi ở đây, tên này không chạy được đâu. Đừng xem thường cảnh sát vùng quê, công việc của bọn tôi còn cực hơn tổ trọng án nữa đấy! Mau đi nghỉ đi!”
Giang Hành thúc giục, Đoàn Lâm rời mắt, gật đầu ra khỏi phòng.
Cậu muốn xem vé tàu của Tạ Gia Vinh là toa số mấy. Như hắn nói, mới đầu mục tiêu của hắn là Đoàn Lâm, tức là khi ấy hắn không nhìn thấy ông lão kia, nhưng hắn lại lấy được chiếc va-li.
Đoàn Lâm nhíu mày, chậm rãi bước đi, cũng may lối đi vắng người nên không ai để ý.
Tạ Gia Vinh vào buồng vệ sinh là sự thật trăm phần trăm, hắn bảo trộm chiếc va-li từ buồng vệ sinh kế bên…
Đoàn Lâm nhớ lại tình cảnh lúc ấy, mắt mở to. Không sai, lúc xếp hàng, ông lão kia còn đứng sóng vai với cậu.
Ánh mắt ông ta nhìn cậu… Đoàn Lâm đột nhiên ý thức được hình như cậu đã dạo qua cổng địa ngục.
Vậy là ánh mắt mà cậu cảm nhận được không phải của Tạ Gia Vinh, mà là của ông ta.
Mộc Tử còn ngồi bên cạnh ông ta, Đoàn Lâm ho khan một tiếng, rùng mình.
Hồn ma đó theo dõi cậu! Đoàn Lâm như bị dội nước lạnh, rét buốt từ trong ra ngoài.
—o0o—
Thấy tên cảnh sát ghế bên ngủ gà ngủ gật, Tạ Gia Vinh cúi đầu, đảo mắt.
Anh ta sắp ngủ rồi, hắn phải nghĩ cách trốn. Nếu để cảnh sát gô cổ về đồn, ai biết kết cục gì đang chờ hắn?
Vừa rồi nhân viên tàu bảo sắp đến ga, còn mười phút hay năm phút?
Tay hắn chỉ bị còng chứ không bị cột vào thứ khác, cũng là trong cái rủi có cái may.
Hắn có thể chạy, chờ tàu vào ga thì nhân lúc đông đúc rồi chuồn đi, không ai biết đâu, song điều kiện tiên quyết là tên cảnh sát này phải ngủ.
Điều kiện tưởng chừng đơn giản nhưng lại là dãy núi không thể vượt qua.
Tạ Gia Vinh nhịp chân theo thói quen, nhìn ra cửa sổ.
Khung cảnh chẳng khác gì trong toa khác, tách rời với thế giới, đất rộng người thưa. Tạ Gia Vinh đang ngắm cảnh, đột nhiên…
Hắn cứng người.
Tạ Gia Vinh xanh mặt, mí mắt giật điên cuồng.
Bên cạnh hắn… có thêm một người.
Qua cửa kính, Tạ Gia Vinh trông thấy một người ngồi kế mình, không phải tên cảnh sát.
Là một ông già, Tạ Gia Vinh thề hắn chưa gặp ông già này lần nào, nhưng không biết tại sao hắn lại thấy ông ta rất quen…
Tóc bạc chải gọn gàng, đeo kính lão gọng vàng, khí chất nho nhã, ánh mắt không giận mà uy… dường như trước đó không lâu hắn đã gặp ông ta rồi.
Ông già đang trừng mắt với hắn, giận dữ nhìn hắn.
Là tấm ảnh! Là người trong ảnh! Tạ Gia Vinh nhớ rồi.
Nhưng tấm ảnh đó là di ảnh.
Tạ Gia Vinh run bần bật.
Dù bị cảnh sát tóm Tạ Gia Vinh vẫn có thể nhởn nhơ tìm cách trốn, chưa bao giờ hắn sợ như lúc này.
Di ảnh cũng chỉ là phỏng đoán thôi, không thấy người ta còn sống sờ sờ đó sao? Ông già chỉ quay lại lấy chiếc va-li thôi mà… Tạ Gia Vinh an ủi mình như thế, nhưng… tại sao tên cảnh sát khốn kiếp này không có phản ứng? Một người ngang nhiên đi vào sao anh ta không nhận ra?
Tạ Gia Vinh run rẩy, dùng hết sức quay đầu qua bên phải, nếu ông già thật sự có tồn tại thì chắc chắn đang ngồi ở ghế này.
Nhưng không có, không có ai cả.
Tên cảnh sát hết móc lỗ tai rồi ngoáy mũi, xong lại gà gật, anh ta không cảm thấy gì khác thường. Tạ Gia Vinh hít sâu, do hắn nhạy cảm quá mức sao? Thật ra ông già đó không hề tồn tại nhỉ? Nhưng nếu là như vậy…
Tạ Gia Vinh hoảng hồn, chẳng biết từ bao giờ, chiếc va-li xuất hiện ở ghế bên phải.
Bên trong va-li là di ảnh.
Là trùng hợp thôi sao? Hắn trông thấy bóng dáng ông già ngay vị trí của di ảnh…
Tạ Gia Vinh ngoẹo đầu nhìn qua bên trái cửa sổ, ông già vẫn còn nhìn hắn trừng trừng!
Tạ Gia Vinh cắn răng, song vẫn có thể nghe tiếng răng mình đánh lập cập.
Rốt cuộc Tạ Gia Vinh cũng phát hiện ông già hiện trên kính không phải cái bóng mà là người thật! Ông ta nhìn hắn từ bên ngoài!
Ngoài cửa sổ…
Ông già luôn dán vào cửa kính nhìn hắn, trong khi tàu vẫn còn chạy!
Danh sách chương